Chương : 22
Anna đi theo bọn họ, vẻ mặt hưng phấn, "Tôi thích tự mình ‘bắt giữ’ hình ảnh. Nhiếp ảnh gia cùng một đồng nghiệp khác của chúng tôi đã đi phỏng vấn các nữ binh sĩ. Nghe nói nữ binh sĩ ở trong quân đội chẳng những bị kỳ thị còn có thể bị xâm hại tình dục, nhưng tôi thấy nam nhân cũng vậy thôi. Rick, anh trông đáng yêu như vậy, có phải đã bị không ít lão binh sờ mông?"
Khuôn mặt Rick chợt hồng, "Cô Listeria, không có binh sĩ nào thích nghe loại đùa cợt này."
"A, thực xin lỗi!" Anna vỗ vỗ vai Rick, cùng cậu ta ôm vai khoác vai một bộ thật hữu hảo, cô gái này rất biết quan sát sắc mặt cùng giọng nói của người khác, cũng biết phải hòa hợp với người khác như thế nào, "Tôi chỉ muốn cùng các anh có chung mối quan tâm, có chung chuyện để nói, anh cũng biết đấy.......... Trong phim binh lính thường hay cùng nhau nói giỡn như vậy!"
Bị mỹ nữ ôm như vậy, Rick tự nhiên sẽ quăng tức giận lên chín tầng mây.
Đi đến bên xe, Rick theo thường lệ ngồi vào vị trí lái, mà Hawkins đã sớm ngồi xuống ghế sau.
Anna mở cửa xe, ngồi xuống bên cạnh Hawkins.
Sean thấy khuôn mặt Rick thoáng hiện vẻ thất vọng, lòng thầm nghĩ Thực ngại quá, so với cậu cùng tôi, mỹ nữ vẫn có hứng thú với kẻ điên hơn nhiều.
Xe chạy ra khỏi quân doanh, tiến về phía sa mạc ngoại thành.
Nhiệm vụ của bọn họ sáng nay chính là kíp nổ một đống bom.
Rick vừa lái xe vừa giới thiệu với Anna về một số tình huống của Baghdad, cũng cảnh báo rõ ở chỗ nào thường xuyên có phản loạn phần tử lui tới. Ngẫu nhiên, Sean cũng sẽ bổ sung một hai câu, mà Hawkins thủy chung mặt không đổi sắc ngồi yên vị.
Anna vừa đáp lời Rick, vừa liên tục quan sát Hawkins.
"Thiếu úy Hawkins vẫn luôn ít nói ít cười như vậy sao?"
"Ha ha, anh ta quả thật vẫn luôn như thế." Rick nghiêng đầu.
"Vậy xin mời đội viên các anh phát biểu cảm tưởng về đội trưởng của mình một chút?" Anna không thể từ miệng Hawkins mà biết được cái gì, đương nhiên phải tìm đột phá khẩu ở nơi khác.
"Chuyện này.........." Rick nhíu nhíu mày, Hawkins người này thật sự khó có thể hình dung, "Tôi cũng không biết nên nói như thế nào, tôi rất tin tưởng anh ấy. Phải biết rằng mỗi lần tôi cảm thấy chúng tôi hẳn là chết chắc rồi, Hawkins đều đã thành công ."
"Như vậy Trung sĩ Elvis nghĩ thế nào?"
Sean cười khẽ một tiếng, "Cô sẽ không nhận được bất cứ sự đánh giá trực tiếp nào từ tôi, hay là thôi đi."
"Quả thật, tôi nghe rất nhiều người nói không có hảo cảm với Hawkins đều không có hảo cảm, nhưng ngay cả một đồng đội cũng nói anh ta như vậy, tôi thực sự tò mò." Anna tựa hồ nhất định phải buộc Sean nói ra chút gì đó, không được đến sẽ không thôi.
Nhưng Sean lại chỉ nói một câu, "Cô Listeria ạ, cô đã từng phải đưa ra lựa chọn ngay bên bờ vực của sự sinh tử hay chưa?"
"Chưa từng." Anna nằm úp sấp về phía lưng ghế của Sean, cô đang đợi anh nói ra chút thông tin gì đó đáng giá.
"Như vậy thì cô sẽ không thể lý giải được cái gì khiến cho người ta nổi điên." Sean cười cười, tiếp tục tư thế tay chống lên đầu.
Anna có chút thất vọng, những lời này căn bản không thể viết thành một bài đưa tin.
Nhưng Hawkins vẫn luôn trầm mặc, lúc này lại mở miệng , "Ở trong mắt cậu, ngoại trừ sự điên rồ, tôi còn có cái gì?"
"Ích kỷ, còn có không biết cái gì gọi là xấu hổ." Đầu Sean hơi lắc lắc theo sự gập ghềnh của bánh xe.
Anna nhích mép cười, cô đã cảm nhận được sự mâu thuẫn giữa hai người, không có mùi thuốc súng gay gắt, nhưng đã đủ khiến cho người ta có ham muốn đi rình rập.
"Đúng vậy, tôi rất ích kỷ."
Sean ngẩn người, thật không ngờ Hawkins sẽ rộng lượng thừa nhận như vậy, trong nhất thời anh cũng không biết nên nói tiếp cái gì cho phải.
Hai người trầm mặc, Rick sợ Anna nhàm chán, chỉ phải lại tìm đề tài khác để nói.
"Hắc, Sean, lần sau anh tìm loại phim khác để xem đi, Titanic thật sự là ngọt ngấy đến làm người ta ghê rợn!"
"Các anh còn xem loại phim tình cảm này nữa?" Anna hỏi.
"Đúng vậy, tối hôm qua tôi tìm Sean, anh chàng này không biết uốn sai thuốc gì, thế nhưng đi xem phim tình cảm. Tôi vẫn thích xem phim khoa học viễn tưởng hoặc sử thi." Rick nhún nhún vai.
"Thôi đi, vậy cậu còn nằm cùng tôi nhìn không rời mắt." Sean cười nhạo một tiếng.
"Đó là bởi vì cảnh Rose khỏa thân xem còn khá là thú vị thôi!"
"Các cậu nằm cùng nhau xem phim? Nghe qua quả thực giống như một đôi tình nhân!" Anna lại bắt đầu đùa giỡn.
Rick thấp giọng mắng một tiếng, "Nếu tôi có thể cùng anh ta có thể thành một đôi, Jack cùng Rose liền có thể lái tàu Titanic trở về nhà !"
"Trên thực tế, Rick có vẻ hi vọng được một vị nữ phóng viên xinh đẹp nào đó nằm trong lòng cậu ta, cùng cậu ta xem phim tình cảm!" Sean trêu đùa .
"Thật vậy à Rick?" Anna cố ý kéo dài âm điệu hỏi.
Trong xe vang lên tiếng cười khẽ.
Bọn họ đi đến bãi mìn, xuống xe, bắt đầu sắp đặt thiết bị và dây dẫn.
Anna dựa vào Hummer, lách cách lách cách ấn cameras.
Sean nối kíp nổ, từng bước một cẩn thận mà lui về phía sau, Hawkins liền đi theo bên cạnh anh.
"Tối hôm qua cậu cùng Rick xem phim." Thanh âm của Hawkins lạnh như băng. (*Báo động!!!* *Báo động!!!*)
Ánh mặt trời chói chang khiến Sean ướt đầm mồ hôi, anh mới vừa chớp mắt cố gắng mở to nhìn về phía trước, đã thấy có người lấy tay lau đi mồ hôi suýt chút nữa rơi vào trong mắt anh, là bàn tay của Hawkins.
"Đúng vậy. Tin tôi đi, bộ phim kia không phải là thứ gì hay ho."
Sau đó, lại là một sự trầm mặc.
Khi tất cả kíp nổ bố trí xong, ba người trở về bên cạnh Hummer, cô phóng viên xinh đẹp cười nói, "Hắc, tôi chụp ảnh cho ba người các anh nhé!"
"Không cần." Hawkins trả lời ngắn gọn.
"Vậy chụp cho hai người chúng tôi đi!" Rick thực vui vẻ mà khoác tay lên cổ Sean, Sean cũng thực hợp tác mà khoác tay lên vai Rick.
"Được rồi, cứ lấy sa mạc này làm bối cảnh cũng không tồi!"
Nhưng vào lúc này, quả bom cách đó xa nhất oanh một tiếng nổ tung, bụi đất bị bắt lên cao, tung tóe vào không trung.
Sean cùng Rick ôm đầu chạy về Hummer.
"Con mẹ nó, Hawkins anh đang làm gì vậy!" Sean rống giận.
"Kíp nổ bom, đây là công tác của chúng ta ngày hôm nay." (Dấm chua ngã phá bình! Rick, con cũng thực không sợ chết! TT^TT)
"Vậy anh cũng phải nói cho chúng tôi biết một tiếng a." Rick cũng bị hoảng sợ.
Anna ngược lại ha ha nở nụ cười, "Vừa rồi tôi chụp được bộ dáng hai người chạy về, trông thực buồn cười!"
Sean thở ra một hơi, giẵm lên đất đá vụn trở về, lấy điều khiển từ xa ra khỏi tay Hawkins, "Để còn sống trở lại doanh địa, công tác kíp nổ vẫn nên giao cho tôi đi."
Hết thảy về tới quỹ đạo.
"Một, hai, ba!"
"Chuẩn bị tốt !"
Lại một tiếng phá.
Rất nhanh, bom liền chỉ còn lại một quả cuối cùng.
"Tôi có thể thử một lần không?" Anna giơ cao tay lên.
"Có thể." Sean nhìn Hawkins, đối phương không có phản ứng gì.
"Tốt lắm!" Anna tiếp nhận điều khiển từ xa, "Ấn cái nút màu đỏ phải không?"
"Đúng." Rick đi đến, đứng ở bên cạnh cô gái.
Anna nhấn mạnh cái nút, cát đá vung lên, nhất thời bao trùm lên thân mình họ.
Tai còn mang cảm giác khó chịu vì âm thanh nổ mạnh, Anna sửng sốt trong chốc lát, liền ha ha cười, "Kỳ thật công việc của các anh cũng rất thú vị!"
Rick nhìn cô gái, nhếch miệng cười một cái, lên Hummer.
Sean biết một câu "Thú vị" kia của Anna khiến Rick có chút không bằng lòng. Sẽ không có ai nói rằng công việc của đội gỡ bom là thú vị, vì không một ai lại cảm thấy cái chết là một chuyện thú vị.
Sean và Hawkins cũng lên xe.
Anna cảm giác được không khí nặng nề, cũng ý thức được mình đã nói lời không nên nói. Cô từng đi qua những vùng hẻo lánh, cũng từng đến Phi Châu cằn cỗi, trước khi đặt chân được đến những nơi đó, chúng ta sẽ không thể tưởng tượng được sự gian khổ trong sinh tồn của họ.
Mà ngày hôm nay, cô ta đã nói với một trong những tiểu tổ chịu áp lực công việc nặng nền nhất của quân đội Hoa Kỳ là công việc của họ thú vị, đây không thể nghi ngờ là quá ngây thơ. Các đơn vị EOD là đơn vị chịu sự nguy hiểm cao nhất ở Baghdad, tình huống nghiêm trọng một khi xảy ra hẳn không phải là cô ta có thể tưởng tượng đến.
Xe chạy hơn mười phút, Rick nhận được một mệnh lệnh.
"Hawkins, đội bọc thép có một tiểu đội bị phần tử phản loạn vây công, doanh địa muốn chúng ta tiến đến trợ giúp!"
Hawkins nâng nâng cằm lên ý bảo.
Sean đã bắt đầu chuẩn bị súng ống, Hawkins cũng vậy.
Anna nhận ra sự căng thẳng trong không khí, cũng nắm chặt lấy cameras.
"Thật tiếc, cô Listeria, một chút nữa có thể sẽ có bắn nhau, nhưng cũng có cả bom." Rick nói thực bình tĩnh, những hô hấp trong xe cũng đã trầm trọng.
Xe chạy thêm hơn hai mươi phút, xa xa đã nghe thấy tiếng súng máy, giòn giã và dày đặc khiến cho người ta sợ hãi. Rick chuyển được tín hiệu, "Tiểu đội C33 đội tăng thiết giáp, đây là tiểu tổ tháo gỡ bom, nghe rõ trả lời! Nghe rõ trả lời!"
Vài giây sau, có hồi âm.
"Đây là tiệu đội C33 đội tăng thiết giáp! Kẻ địch không rõ số lượng! Có hai súng máy! Mẹ nó, phía chúng tôi đã có hai người hi sinh! Các cậu đến nhanh lên!"
"Tôi hận súng máy!" Sean sờ sờ đầu, "Đừng chưa tiếp cận được C33 chúng ta đã toi!"
Hawkins nhìn qua kính viễn vọng, "Đi đường vòng ra phía sau quân địch, phân tán sinh lực địch, giảm bớt áp lực cho C33."
Xe chạy về phía tiếng súng, bọn họ mới đi được gần 100m, quân phản loạn liền phát hiện ra bọn họ, lập tức quay sang bắn phá.
Hawkins ấn Anna xuống, đạn va vào vỏ xe Hummer loảng xoảng loảng xoảng.
Rick đã mở cửa xe ôm súng nhảy xuống .
Sean đã sớm cúi thấp thân mình định đi ra, nhưng dường như quần bị mắc lại trên xe, không thể đi xuống được.
Mặt Anna úp sấp lên ghế, cũng sắp không thở nổi.
Hawkins lôi cô gái ra khỏi Hummer, Anna té ngồi dưới đất, viên đạn cắm phập xuống cách chân cô khoảng nửa mét.
"Đợi ở phía sau xe."
Rick tì súng lên cửa kính xe, bắn mấy phát, cũng không biết trúng hay không trúng, lập tức lại có một phát bay lại đây, phá vỡ cửa xe, Rick nghiêng người né tránh, mảnh thủy tinh rơi đầy vai cậu ta.
"Sean! Anh làm sao vậy!" Rick có chút kinh hãi, bằng vào thân thủ của Sean, hiện tại anh hẳn đã sớm đi ra nghênh địch .
Khuôn mặt Rick chợt hồng, "Cô Listeria, không có binh sĩ nào thích nghe loại đùa cợt này."
"A, thực xin lỗi!" Anna vỗ vỗ vai Rick, cùng cậu ta ôm vai khoác vai một bộ thật hữu hảo, cô gái này rất biết quan sát sắc mặt cùng giọng nói của người khác, cũng biết phải hòa hợp với người khác như thế nào, "Tôi chỉ muốn cùng các anh có chung mối quan tâm, có chung chuyện để nói, anh cũng biết đấy.......... Trong phim binh lính thường hay cùng nhau nói giỡn như vậy!"
Bị mỹ nữ ôm như vậy, Rick tự nhiên sẽ quăng tức giận lên chín tầng mây.
Đi đến bên xe, Rick theo thường lệ ngồi vào vị trí lái, mà Hawkins đã sớm ngồi xuống ghế sau.
Anna mở cửa xe, ngồi xuống bên cạnh Hawkins.
Sean thấy khuôn mặt Rick thoáng hiện vẻ thất vọng, lòng thầm nghĩ Thực ngại quá, so với cậu cùng tôi, mỹ nữ vẫn có hứng thú với kẻ điên hơn nhiều.
Xe chạy ra khỏi quân doanh, tiến về phía sa mạc ngoại thành.
Nhiệm vụ của bọn họ sáng nay chính là kíp nổ một đống bom.
Rick vừa lái xe vừa giới thiệu với Anna về một số tình huống của Baghdad, cũng cảnh báo rõ ở chỗ nào thường xuyên có phản loạn phần tử lui tới. Ngẫu nhiên, Sean cũng sẽ bổ sung một hai câu, mà Hawkins thủy chung mặt không đổi sắc ngồi yên vị.
Anna vừa đáp lời Rick, vừa liên tục quan sát Hawkins.
"Thiếu úy Hawkins vẫn luôn ít nói ít cười như vậy sao?"
"Ha ha, anh ta quả thật vẫn luôn như thế." Rick nghiêng đầu.
"Vậy xin mời đội viên các anh phát biểu cảm tưởng về đội trưởng của mình một chút?" Anna không thể từ miệng Hawkins mà biết được cái gì, đương nhiên phải tìm đột phá khẩu ở nơi khác.
"Chuyện này.........." Rick nhíu nhíu mày, Hawkins người này thật sự khó có thể hình dung, "Tôi cũng không biết nên nói như thế nào, tôi rất tin tưởng anh ấy. Phải biết rằng mỗi lần tôi cảm thấy chúng tôi hẳn là chết chắc rồi, Hawkins đều đã thành công ."
"Như vậy Trung sĩ Elvis nghĩ thế nào?"
Sean cười khẽ một tiếng, "Cô sẽ không nhận được bất cứ sự đánh giá trực tiếp nào từ tôi, hay là thôi đi."
"Quả thật, tôi nghe rất nhiều người nói không có hảo cảm với Hawkins đều không có hảo cảm, nhưng ngay cả một đồng đội cũng nói anh ta như vậy, tôi thực sự tò mò." Anna tựa hồ nhất định phải buộc Sean nói ra chút gì đó, không được đến sẽ không thôi.
Nhưng Sean lại chỉ nói một câu, "Cô Listeria ạ, cô đã từng phải đưa ra lựa chọn ngay bên bờ vực của sự sinh tử hay chưa?"
"Chưa từng." Anna nằm úp sấp về phía lưng ghế của Sean, cô đang đợi anh nói ra chút thông tin gì đó đáng giá.
"Như vậy thì cô sẽ không thể lý giải được cái gì khiến cho người ta nổi điên." Sean cười cười, tiếp tục tư thế tay chống lên đầu.
Anna có chút thất vọng, những lời này căn bản không thể viết thành một bài đưa tin.
Nhưng Hawkins vẫn luôn trầm mặc, lúc này lại mở miệng , "Ở trong mắt cậu, ngoại trừ sự điên rồ, tôi còn có cái gì?"
"Ích kỷ, còn có không biết cái gì gọi là xấu hổ." Đầu Sean hơi lắc lắc theo sự gập ghềnh của bánh xe.
Anna nhích mép cười, cô đã cảm nhận được sự mâu thuẫn giữa hai người, không có mùi thuốc súng gay gắt, nhưng đã đủ khiến cho người ta có ham muốn đi rình rập.
"Đúng vậy, tôi rất ích kỷ."
Sean ngẩn người, thật không ngờ Hawkins sẽ rộng lượng thừa nhận như vậy, trong nhất thời anh cũng không biết nên nói tiếp cái gì cho phải.
Hai người trầm mặc, Rick sợ Anna nhàm chán, chỉ phải lại tìm đề tài khác để nói.
"Hắc, Sean, lần sau anh tìm loại phim khác để xem đi, Titanic thật sự là ngọt ngấy đến làm người ta ghê rợn!"
"Các anh còn xem loại phim tình cảm này nữa?" Anna hỏi.
"Đúng vậy, tối hôm qua tôi tìm Sean, anh chàng này không biết uốn sai thuốc gì, thế nhưng đi xem phim tình cảm. Tôi vẫn thích xem phim khoa học viễn tưởng hoặc sử thi." Rick nhún nhún vai.
"Thôi đi, vậy cậu còn nằm cùng tôi nhìn không rời mắt." Sean cười nhạo một tiếng.
"Đó là bởi vì cảnh Rose khỏa thân xem còn khá là thú vị thôi!"
"Các cậu nằm cùng nhau xem phim? Nghe qua quả thực giống như một đôi tình nhân!" Anna lại bắt đầu đùa giỡn.
Rick thấp giọng mắng một tiếng, "Nếu tôi có thể cùng anh ta có thể thành một đôi, Jack cùng Rose liền có thể lái tàu Titanic trở về nhà !"
"Trên thực tế, Rick có vẻ hi vọng được một vị nữ phóng viên xinh đẹp nào đó nằm trong lòng cậu ta, cùng cậu ta xem phim tình cảm!" Sean trêu đùa .
"Thật vậy à Rick?" Anna cố ý kéo dài âm điệu hỏi.
Trong xe vang lên tiếng cười khẽ.
Bọn họ đi đến bãi mìn, xuống xe, bắt đầu sắp đặt thiết bị và dây dẫn.
Anna dựa vào Hummer, lách cách lách cách ấn cameras.
Sean nối kíp nổ, từng bước một cẩn thận mà lui về phía sau, Hawkins liền đi theo bên cạnh anh.
"Tối hôm qua cậu cùng Rick xem phim." Thanh âm của Hawkins lạnh như băng. (*Báo động!!!* *Báo động!!!*)
Ánh mặt trời chói chang khiến Sean ướt đầm mồ hôi, anh mới vừa chớp mắt cố gắng mở to nhìn về phía trước, đã thấy có người lấy tay lau đi mồ hôi suýt chút nữa rơi vào trong mắt anh, là bàn tay của Hawkins.
"Đúng vậy. Tin tôi đi, bộ phim kia không phải là thứ gì hay ho."
Sau đó, lại là một sự trầm mặc.
Khi tất cả kíp nổ bố trí xong, ba người trở về bên cạnh Hummer, cô phóng viên xinh đẹp cười nói, "Hắc, tôi chụp ảnh cho ba người các anh nhé!"
"Không cần." Hawkins trả lời ngắn gọn.
"Vậy chụp cho hai người chúng tôi đi!" Rick thực vui vẻ mà khoác tay lên cổ Sean, Sean cũng thực hợp tác mà khoác tay lên vai Rick.
"Được rồi, cứ lấy sa mạc này làm bối cảnh cũng không tồi!"
Nhưng vào lúc này, quả bom cách đó xa nhất oanh một tiếng nổ tung, bụi đất bị bắt lên cao, tung tóe vào không trung.
Sean cùng Rick ôm đầu chạy về Hummer.
"Con mẹ nó, Hawkins anh đang làm gì vậy!" Sean rống giận.
"Kíp nổ bom, đây là công tác của chúng ta ngày hôm nay." (Dấm chua ngã phá bình! Rick, con cũng thực không sợ chết! TT^TT)
"Vậy anh cũng phải nói cho chúng tôi biết một tiếng a." Rick cũng bị hoảng sợ.
Anna ngược lại ha ha nở nụ cười, "Vừa rồi tôi chụp được bộ dáng hai người chạy về, trông thực buồn cười!"
Sean thở ra một hơi, giẵm lên đất đá vụn trở về, lấy điều khiển từ xa ra khỏi tay Hawkins, "Để còn sống trở lại doanh địa, công tác kíp nổ vẫn nên giao cho tôi đi."
Hết thảy về tới quỹ đạo.
"Một, hai, ba!"
"Chuẩn bị tốt !"
Lại một tiếng phá.
Rất nhanh, bom liền chỉ còn lại một quả cuối cùng.
"Tôi có thể thử một lần không?" Anna giơ cao tay lên.
"Có thể." Sean nhìn Hawkins, đối phương không có phản ứng gì.
"Tốt lắm!" Anna tiếp nhận điều khiển từ xa, "Ấn cái nút màu đỏ phải không?"
"Đúng." Rick đi đến, đứng ở bên cạnh cô gái.
Anna nhấn mạnh cái nút, cát đá vung lên, nhất thời bao trùm lên thân mình họ.
Tai còn mang cảm giác khó chịu vì âm thanh nổ mạnh, Anna sửng sốt trong chốc lát, liền ha ha cười, "Kỳ thật công việc của các anh cũng rất thú vị!"
Rick nhìn cô gái, nhếch miệng cười một cái, lên Hummer.
Sean biết một câu "Thú vị" kia của Anna khiến Rick có chút không bằng lòng. Sẽ không có ai nói rằng công việc của đội gỡ bom là thú vị, vì không một ai lại cảm thấy cái chết là một chuyện thú vị.
Sean và Hawkins cũng lên xe.
Anna cảm giác được không khí nặng nề, cũng ý thức được mình đã nói lời không nên nói. Cô từng đi qua những vùng hẻo lánh, cũng từng đến Phi Châu cằn cỗi, trước khi đặt chân được đến những nơi đó, chúng ta sẽ không thể tưởng tượng được sự gian khổ trong sinh tồn của họ.
Mà ngày hôm nay, cô ta đã nói với một trong những tiểu tổ chịu áp lực công việc nặng nền nhất của quân đội Hoa Kỳ là công việc của họ thú vị, đây không thể nghi ngờ là quá ngây thơ. Các đơn vị EOD là đơn vị chịu sự nguy hiểm cao nhất ở Baghdad, tình huống nghiêm trọng một khi xảy ra hẳn không phải là cô ta có thể tưởng tượng đến.
Xe chạy hơn mười phút, Rick nhận được một mệnh lệnh.
"Hawkins, đội bọc thép có một tiểu đội bị phần tử phản loạn vây công, doanh địa muốn chúng ta tiến đến trợ giúp!"
Hawkins nâng nâng cằm lên ý bảo.
Sean đã bắt đầu chuẩn bị súng ống, Hawkins cũng vậy.
Anna nhận ra sự căng thẳng trong không khí, cũng nắm chặt lấy cameras.
"Thật tiếc, cô Listeria, một chút nữa có thể sẽ có bắn nhau, nhưng cũng có cả bom." Rick nói thực bình tĩnh, những hô hấp trong xe cũng đã trầm trọng.
Xe chạy thêm hơn hai mươi phút, xa xa đã nghe thấy tiếng súng máy, giòn giã và dày đặc khiến cho người ta sợ hãi. Rick chuyển được tín hiệu, "Tiểu đội C33 đội tăng thiết giáp, đây là tiểu tổ tháo gỡ bom, nghe rõ trả lời! Nghe rõ trả lời!"
Vài giây sau, có hồi âm.
"Đây là tiệu đội C33 đội tăng thiết giáp! Kẻ địch không rõ số lượng! Có hai súng máy! Mẹ nó, phía chúng tôi đã có hai người hi sinh! Các cậu đến nhanh lên!"
"Tôi hận súng máy!" Sean sờ sờ đầu, "Đừng chưa tiếp cận được C33 chúng ta đã toi!"
Hawkins nhìn qua kính viễn vọng, "Đi đường vòng ra phía sau quân địch, phân tán sinh lực địch, giảm bớt áp lực cho C33."
Xe chạy về phía tiếng súng, bọn họ mới đi được gần 100m, quân phản loạn liền phát hiện ra bọn họ, lập tức quay sang bắn phá.
Hawkins ấn Anna xuống, đạn va vào vỏ xe Hummer loảng xoảng loảng xoảng.
Rick đã mở cửa xe ôm súng nhảy xuống .
Sean đã sớm cúi thấp thân mình định đi ra, nhưng dường như quần bị mắc lại trên xe, không thể đi xuống được.
Mặt Anna úp sấp lên ghế, cũng sắp không thở nổi.
Hawkins lôi cô gái ra khỏi Hummer, Anna té ngồi dưới đất, viên đạn cắm phập xuống cách chân cô khoảng nửa mét.
"Đợi ở phía sau xe."
Rick tì súng lên cửa kính xe, bắn mấy phát, cũng không biết trúng hay không trúng, lập tức lại có một phát bay lại đây, phá vỡ cửa xe, Rick nghiêng người né tránh, mảnh thủy tinh rơi đầy vai cậu ta.
"Sean! Anh làm sao vậy!" Rick có chút kinh hãi, bằng vào thân thủ của Sean, hiện tại anh hẳn đã sớm đi ra nghênh địch .