Chương : 35
"Tôi không biết. Nhưng thoạt nhìn, cậu ta thực sự rất giống White."
"White? Ý anh là đứa cháu đã qua đời của tôi?"
"Đúng vậy." Tiến sĩ Grey cười có chút bất đắc dĩ, “Đối với con trai ngài, White Hawkins có ý nghĩa vô cùng."
"Hai người họ.......... Nhìn rất giống nhau sao?" Thanh âm của Trung tướng mang theo một chút do dự.
"Không chỉ giống nhau ở bề ngoài, tôi nghĩ cậu ta đã gây cho Howard cảm giác an toàn, nó rất giống với cảm giác khi anh ta ở bên White."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng thở dài, "Anh có thể cho tôi biết vì sao.......... Vì sao Howard cứ thích theo đuổi những thứ nguy hiểm? Chẳng hạn như bom? Chẳng hạn như Montero James? Và cả........ người vĩnh viễn không quay trở lại, White?"
"Tôi không thể trả lời ngài, trung tướng. Bởi vì tôi không phải là Howard Hawkins."
"Nếu, nếu Howard không có được người binh sĩ kia như nó muốn, nó sẽ thế nào? Hoặc là có một ngày, Howard phát hiện anh chàng đó cũng không phải là White trong trí tưởng tượng của nó.........."
"Anh ta sẽ.......... Tôi nghĩ ngài biết, trung tướng."
"Như vậy, Grey .......... Hãy giúp nó có được người binh sĩ đó. Nếu có người có thể khiến nó yên ổn, có lẽ tôi sẽ thực cảm tạ Thượng Đế."
"Tôi cố gắng hết sức, trung tướng." Grey đặt điện thoại xuống bàn, đăm chiêu mân mê khóe môi sau đó mỉm cười.
...........
(Sau đêm tân hôn: ^0^)
Sean bị thanh âm của đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, lúc này anh mới phát giác Hawkins ôm lấy anh nằm ngay bên cạnh, Sean bị cố định ở giữa bờ tường và vòng tay ôm ấp của y. Anh lấy khuỷu tay thúc nhẹ vào người y, "Hawkins.......... Hawkins!"
"Ân?" Đối phương nâng đầu dậy, ngón tay vuốt qua tóc anh, "Làm sao vậy?"
"Có phải hôm nay chúng ta vẫn còn nhiệm vụ?" Sean muốn ngồi dậy, nhưng anh hầu như chỉ có thể cựa quậy.
"Đúng vậy." Hawkins chậm rãi buông lỏng vòng tay, xuống giường nhặt y phục của hai người lên.
Dáng người y cân xứng, tao nhã mà không thiếu rắn rỏi, Sean tựa vào đầu giường đốt một điếu thuốc. Anh có chút không thể tưởng tượng nổi, tối hôm qua........ anh đã để cho người đàn ông này xâm phạm mình.
Hawkins lấy từ trong tủ ra một chiếc quần lót, ném cho Sean: "Mới."
Lúc này Sean mới nhận ra, thân thể mình thật sạch sẽ, giữa hai chân không hề có cảm giấc dính nị sau khi ân ái cuồng nhiệt. Dường như trong khi anh ngủ, Hawkins đã giúp anh lau mình.
Sean tự cười mình, phía sau tuy thoáng có chút sưng, nhưng cũng không đau đớn đến không thể cử động, có lẽ anh hẳn phải cảm ơn sự huấn luyện khi còn ở bộ phận đặc chủng, nó đã giúp anh trải qua một cuộc “tra tấn” không thể tưởng tượng của Hawkins mà vẫn có thể hành động bình thường.
Hopkis đã ăn mặc chỉnh tề, đi tới giúp Sean cài cúc áo.
"Tôi phải về phòng lấy mũ."
"Được." Hawkins khẽ hôn lên môi Sean rồi buông anh ra, "Trên xe gặp."
Sean ra khỏi phòng, sờ sờ lên ngực, dường như hơi thở của Hawkins phả vào cổ anh lúc giúp anh mặc áo vẫn còn quanh quẩn.
Khi Sean đến bên chiếc Hummer, Jill đã ngồi bên trong.
Sean mở cửa xe, Hawkins ném cho anh một chiếc hot dog, Sean nói một tiếng cảm ơn, vừa ăn vừa lái xe ra khỏi ga ra.
Jill tựa đầu vào cửa xe, nhìn về phía Sean: "Sean, tôi cảm thấy cậu cùng Hawkins có vấn đề." (Ka ka ka, hiệu ứng hậu tân hôn???)
"Vấn đề gì?" Sean mỉm cười một cách không mấy mềm mại, chẳng lẽ Jill phát hiện ra điều gì?
"Hawkins thực nghe lời cậu." Jill ngồi thẳng lại, xe đã lăn bánh ra khỏi doanh địa.
Sean bật cười, "Kẻ điên Hawkins sẽ không nghe lời bất cứ ai."
Giữa trưa, nội thành Baghdad vẫn đông đúc như mọi khi.
Xe bị kẹt cứng ở giữa đường không thể di chuyển. Jill đi lên đỉnh xe, cầm súng máy dùng tiếng Đức thét to : "Không được tới gần! Có nghe thấy không? Không được tới gần!"
Sean nắm tay lái, buồn cười nói: "Không ai muốn tới gần chúng ta, tình huống giao thông như thế này họ cũng không biết làm sao hơn."
"Ân." Hawkins nhẹ nhàng hưởng ứng. (Phu xướng phu tùy! ^^)
"Hey, Hawkins.......... Cuối tuần này anh đi sao?" Sean quay đầu lại hỏi, cho dù đem qua giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, Sean biết anh đã đối mặt với cảm giác mà mình dành cho Hawkins không có nghĩa là hai người họ sẽ dính lại cùng một chỗ như đôi tình nhân đang trong thời kỳ nồng nhiệt không muốn xa rời nhau. Hết thảy đều là phút xao động trong khoảnh khắc ấy mà thôi.
Hai người đang ông cùng với nhau........ có lẽ phải phóng khoáng hơn bình thường nhiều lắm.
"Tôi cự tuyệt thăng chức." Hawkins bình tĩnh nói.
"Cái gì?" Sean quay đầu lại, giữa hai đầu lông mày không khỏi xuất hiện một cái khe.
“Tôi sẽ ở lại nơi này thẳng cho đến khi đợt luân phiên kết thúc."
Sean ngẩn người, sau đó ôm đầu nở nụ cười.
Người này là Hawkins, thăng chức đối với y mà nói không có gì đáng kể, y chỉ biết làm việc y muốn làm.
"Bởi vì Montero James ở Baghdad mà không phải Sudan, đúng không?"
"Không, " Hawkins đưa tay luồn vào trong mái tóc Sean, "Bởi vì cậu ở nơi này." (Tim bay đầy trời!)
Lúc này, Jill từ đỉnh xe chui vào, ngồi trở lại chỗ của mình, "Đang nói cái gì?"
Sean đấm nhẹ vào vai Jill: "Tiếng Đức của anh thực con mẹ nó lưu loát."
Bọn họ bị kẹt xe hơn 30’, rốt cuộc cũng có thể tiếp tục nhích lên phía trước.
Buổi chiều bọn họ dỡ bỏ một quả địa lôi, sau đó thuận lợi trở về quân doanh.
Đang lái xe, Sean bỗng nhiên ý thức được điều gì, mạnh quay đầu nhìn về phía Hawkins: "Vậy tối qua vì sao anh không nói cho tôi biết!" (Trời ơi anh, nói suốt từ sáng sớm đến tận chiều tối anh mới...!!!)
Jill bị một câu không đầu không đuôi này của Sean làm cho chẳng hiểu ra sao cả, anh ta cũng nhìn về phía Hawkins, đối phương không nhanh không chậm trả lời: "Bởi vì cậu không hỏi."
"Damn!" Sean đập mạnh đầu vào vô lăng, Jill vội vã ngăn anh lại.
"Brother! Cậu đang lái xe!"
Trở lại doanh địa, Sean có vẻ buồn bực ngay cả bữa tối cũng không ăn liền trở về phòng.
Jill nhìn thấy Hawkins thong dong mở cửa xe đi xuống, vẻ mặt thoải mái thường ngày đột nhiên nghiêm túc hẳn lại, "Anh đã làm gì cậu ta?"
"Cái gì?" Hawkins liếc mắt nhìn Jill, tiếp tục đi về phía trước.
Jill tiến lên muốn túm lấy áo y, đối phương lại nhẹ nhàng né tránh được, dùng ánh mắt bình thản vô ba nhìn anh ta.
"Tôi đã nhìn thấy dấu vết trên cổ cậu ta, Hawkins."
"Vậy thì như cậu đã thấy."
"Hawkins!" Ánh mắt Jill tràn đầy phẫn nộ, "Cậu ta là chiến hữu của anh!"
"Cho nên tôi sẽ không thể fuck cậu ta ?" Hawkins lời nói vừa dứt, Jill liền đến đây một đấm, nhưng chỉ đánh vào không khí.
"Anh không thể thương tổn cậu ta!"
"Vì sao cậu cho rằng tôi fuck cậu ta là thương tổn cậu ta?" Hawkins nghiêng đầu, "Bởi vì chúng tôi đều là đàn ông? Hay là bởi vì giữa chúng tôi có mối quan hệ chiến hữu thần thánh không thể xâm phạm?"
"Bởi vì anh là kẻ chỉ biết lấy chính mình làm trung tâm, anh sẽ không hiểu Sean cần gì!"
"Đúng như cậu nói, tôi là một kẻ lấy mình làm trung tâm, cho nên thứ tôi muốn, tôi nhất định phải đạt được."
"Cậu ta không phải là đồ vật thuộc quyền sở hữu của anh! Anh là một kẻ có sức hấp dẫn, bề ngoài của anh, thậm chí là sự điên cuồng của anh, nhưng Sean không phải là một quả bom!" Con ngươi màu rám nắng của Jill giống như lưỡi dao đâm vào trong mắt Hawkins, bất cứ ai đều không nghĩ đến chàng trai luôn cười nói hơn nữa rất hài hước này sẽ có lúc giương cung bạt kiếm như vậy với mình.
"Nhưng tôi là của cậu ta .......... Ta đã là của cậu ta mất rồi." Ánh mắt của Hawkins vẫn trầm ổn như trước.
"Cái gì?" Chẳng lẽ là Sean ‘làm’ Hawkins?
"Chẳng phải cậu thích Vincent Mann? hay sao" Hawkins nhìn về phía Jill, "Cậu muốn mượn việc bảo vệ Sean đến bảo vệ Vincent trong lòng mình sao? Nhưng cho dù cậu nghĩ thế nào, người kia đều đã chết. Mà trước khi anh ta rời đi, cậu đã không nắm chặt lấy anh ta......... giống như tôi lúc này."
Jill vẫn duy trì tư thế như cũ, bỗng nhiên có nước mắt từ trong mắt anh ta chảy xuống.
Hawkins xoay người, rời khỏi ga ra.
***
Sean trở lại ký túc xá, tắm táp sạch sẽ, sau đó đổ lên giường, tay vươn dài ra, mò vào trong thùng tìm bánh quy. (Hôm trước ai mới nói ghét đồ ngọt? *Liếc cái coi thường*)
Ngẫm lại, chính anh cũng còn cảm thấy tức cười. Hawkins không đi Sudan, sao anh lại có cảm giác mình bị đùa giỡn? Có lẽ anh ôm tâm trạng ly biệt nên mới có thể chấp nhận để Hawkins xâm phạm mình.
Có người mở cửa phòng anh, là Jill.
Đối phương mang theo thức ăn ngồi vào bên giường anh, cười nói, "Sean, đừng nơi với tôi rằng cậu thích bánh quy chocolate còn hơn gà nướng cùng khoai tây nóng hổi."
Sean ngửi được mùi thơm thức ăn, ngồi dậy, "Thượng Đế yêu anh, Jill."
Jill nhún vai, mở hộp nước cam đưa tới trước mặt Sean, "Rất tiếc, do quân đặc chủng tiến đến quân doanh nên bia hết rất sớm."
Sean nhìn hộp nước cam, cười cười: "Xin lỗi Jill, tôi không uống nước cam."
"Vì sao?" Jill dường như vô tình hỏi.
"Tôi từng bị ngộ độc thực phẩm khi uống nước cam.........." Sean nuốt khoai tây, lúc này mới ngây ngẩn cả người, dường như anh đã tiết lộ quá nhiều tin tức về Vincent.
"A." Jill đáp lại một tiếng, "Cậu rất giống Vincent."
"Vậy sao?" Sean cười cười, trong lòng đã có chút chột dạ.
"Chẳng hạn như động tác gấp chăn, chẳng hạn như hiểu biết về mạch học, chẳng hạn như không uống nước cam.” Jill đưa mặt đến gần Sean, ngọn đèn không mấy sáng lưu lại một phần khuất bóng trên mặt anh ta. Sau đó Jill cười, núm đồng tiền trên mặt có vài phần chua xót, "Nhưng cậu ta đã chết.......... Cậu không thể là cậu ta."
"Đúng.......... Đúng vậy.........." Sean thầm hít một hơi, Jill quả thực rất nhạy bén, điểm này anh đã sớm biết, nhưng rồi lại không thể tránh được lộ ra vô số sơ hở trước mặt Jill.
"Bất quá thực đáng tiếc, Sean, còn hơn một tháng nữa cậu có thể về nước." Ngón tay Jill nhẹ nhàng gõ lên vỏ hộp.
"Ha, ai không muốn sớm rời khỏi nơi này về nước?"
"Ý tôi là, tôi vừa biết cậu, cậu đã quay trở về." Jill cười cười, bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, hôn lên trán Sean, "Ngủ ngon, Sean."
Đang cúi đầu mở giấy thiếc bọc thịt gà, Sean cứng ngắc người tận cho đến khi Jill đi mới có phản ứng.
Vì sao Jill phải hôn anh?
Bởi vì anh ta muốn nói ngủ ngon.
Sean bật cười, anh còn không hiểu Jill hay sao? Tên kia hẳn là cố ý trêu cợt anh. (Một phút mặc niệm cho Jill!)
Dường như anh đã bị Hawkins khiến cho nhanh thành bệnh thần kinh, Jill hẳn là thích phụ nữ, tên kia còn sưu tập mấy trăm bản Playboy.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Sean đi vào ga ra, Jill đã ngồi ở bên trong , dùng mp3 nghe bài hát.
Sean cười, nuốt xuống miếng sandwich cuối cùng, lấy tay cọ cọ vào đầu Jill, "Nghe gì thế? Sẽ không là 100 câu tiếng Đức thường dùng đi?"
"Không có gì." Jill đang muốn ấn stop, Sean lại chộp lấy cái máy lấy về phía mình.
"Cho tôi mượn nghe một chút, thứ này từ khi đến Baghdad tôi chưa từng dùng qua."
Jill không ngại Sean lấy đi, nhưng ở trong đó chỉ có một bài hát, The end of the world.
Bài hát mà Vincent thích nhất.
Ài........ Ta chẳng biết phải nói gì ngoài một tiếng thở dài........
"White? Ý anh là đứa cháu đã qua đời của tôi?"
"Đúng vậy." Tiến sĩ Grey cười có chút bất đắc dĩ, “Đối với con trai ngài, White Hawkins có ý nghĩa vô cùng."
"Hai người họ.......... Nhìn rất giống nhau sao?" Thanh âm của Trung tướng mang theo một chút do dự.
"Không chỉ giống nhau ở bề ngoài, tôi nghĩ cậu ta đã gây cho Howard cảm giác an toàn, nó rất giống với cảm giác khi anh ta ở bên White."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng thở dài, "Anh có thể cho tôi biết vì sao.......... Vì sao Howard cứ thích theo đuổi những thứ nguy hiểm? Chẳng hạn như bom? Chẳng hạn như Montero James? Và cả........ người vĩnh viễn không quay trở lại, White?"
"Tôi không thể trả lời ngài, trung tướng. Bởi vì tôi không phải là Howard Hawkins."
"Nếu, nếu Howard không có được người binh sĩ kia như nó muốn, nó sẽ thế nào? Hoặc là có một ngày, Howard phát hiện anh chàng đó cũng không phải là White trong trí tưởng tượng của nó.........."
"Anh ta sẽ.......... Tôi nghĩ ngài biết, trung tướng."
"Như vậy, Grey .......... Hãy giúp nó có được người binh sĩ đó. Nếu có người có thể khiến nó yên ổn, có lẽ tôi sẽ thực cảm tạ Thượng Đế."
"Tôi cố gắng hết sức, trung tướng." Grey đặt điện thoại xuống bàn, đăm chiêu mân mê khóe môi sau đó mỉm cười.
...........
(Sau đêm tân hôn: ^0^)
Sean bị thanh âm của đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, lúc này anh mới phát giác Hawkins ôm lấy anh nằm ngay bên cạnh, Sean bị cố định ở giữa bờ tường và vòng tay ôm ấp của y. Anh lấy khuỷu tay thúc nhẹ vào người y, "Hawkins.......... Hawkins!"
"Ân?" Đối phương nâng đầu dậy, ngón tay vuốt qua tóc anh, "Làm sao vậy?"
"Có phải hôm nay chúng ta vẫn còn nhiệm vụ?" Sean muốn ngồi dậy, nhưng anh hầu như chỉ có thể cựa quậy.
"Đúng vậy." Hawkins chậm rãi buông lỏng vòng tay, xuống giường nhặt y phục của hai người lên.
Dáng người y cân xứng, tao nhã mà không thiếu rắn rỏi, Sean tựa vào đầu giường đốt một điếu thuốc. Anh có chút không thể tưởng tượng nổi, tối hôm qua........ anh đã để cho người đàn ông này xâm phạm mình.
Hawkins lấy từ trong tủ ra một chiếc quần lót, ném cho Sean: "Mới."
Lúc này Sean mới nhận ra, thân thể mình thật sạch sẽ, giữa hai chân không hề có cảm giấc dính nị sau khi ân ái cuồng nhiệt. Dường như trong khi anh ngủ, Hawkins đã giúp anh lau mình.
Sean tự cười mình, phía sau tuy thoáng có chút sưng, nhưng cũng không đau đớn đến không thể cử động, có lẽ anh hẳn phải cảm ơn sự huấn luyện khi còn ở bộ phận đặc chủng, nó đã giúp anh trải qua một cuộc “tra tấn” không thể tưởng tượng của Hawkins mà vẫn có thể hành động bình thường.
Hopkis đã ăn mặc chỉnh tề, đi tới giúp Sean cài cúc áo.
"Tôi phải về phòng lấy mũ."
"Được." Hawkins khẽ hôn lên môi Sean rồi buông anh ra, "Trên xe gặp."
Sean ra khỏi phòng, sờ sờ lên ngực, dường như hơi thở của Hawkins phả vào cổ anh lúc giúp anh mặc áo vẫn còn quanh quẩn.
Khi Sean đến bên chiếc Hummer, Jill đã ngồi bên trong.
Sean mở cửa xe, Hawkins ném cho anh một chiếc hot dog, Sean nói một tiếng cảm ơn, vừa ăn vừa lái xe ra khỏi ga ra.
Jill tựa đầu vào cửa xe, nhìn về phía Sean: "Sean, tôi cảm thấy cậu cùng Hawkins có vấn đề." (Ka ka ka, hiệu ứng hậu tân hôn???)
"Vấn đề gì?" Sean mỉm cười một cách không mấy mềm mại, chẳng lẽ Jill phát hiện ra điều gì?
"Hawkins thực nghe lời cậu." Jill ngồi thẳng lại, xe đã lăn bánh ra khỏi doanh địa.
Sean bật cười, "Kẻ điên Hawkins sẽ không nghe lời bất cứ ai."
Giữa trưa, nội thành Baghdad vẫn đông đúc như mọi khi.
Xe bị kẹt cứng ở giữa đường không thể di chuyển. Jill đi lên đỉnh xe, cầm súng máy dùng tiếng Đức thét to : "Không được tới gần! Có nghe thấy không? Không được tới gần!"
Sean nắm tay lái, buồn cười nói: "Không ai muốn tới gần chúng ta, tình huống giao thông như thế này họ cũng không biết làm sao hơn."
"Ân." Hawkins nhẹ nhàng hưởng ứng. (Phu xướng phu tùy! ^^)
"Hey, Hawkins.......... Cuối tuần này anh đi sao?" Sean quay đầu lại hỏi, cho dù đem qua giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, Sean biết anh đã đối mặt với cảm giác mà mình dành cho Hawkins không có nghĩa là hai người họ sẽ dính lại cùng một chỗ như đôi tình nhân đang trong thời kỳ nồng nhiệt không muốn xa rời nhau. Hết thảy đều là phút xao động trong khoảnh khắc ấy mà thôi.
Hai người đang ông cùng với nhau........ có lẽ phải phóng khoáng hơn bình thường nhiều lắm.
"Tôi cự tuyệt thăng chức." Hawkins bình tĩnh nói.
"Cái gì?" Sean quay đầu lại, giữa hai đầu lông mày không khỏi xuất hiện một cái khe.
“Tôi sẽ ở lại nơi này thẳng cho đến khi đợt luân phiên kết thúc."
Sean ngẩn người, sau đó ôm đầu nở nụ cười.
Người này là Hawkins, thăng chức đối với y mà nói không có gì đáng kể, y chỉ biết làm việc y muốn làm.
"Bởi vì Montero James ở Baghdad mà không phải Sudan, đúng không?"
"Không, " Hawkins đưa tay luồn vào trong mái tóc Sean, "Bởi vì cậu ở nơi này." (Tim bay đầy trời!)
Lúc này, Jill từ đỉnh xe chui vào, ngồi trở lại chỗ của mình, "Đang nói cái gì?"
Sean đấm nhẹ vào vai Jill: "Tiếng Đức của anh thực con mẹ nó lưu loát."
Bọn họ bị kẹt xe hơn 30’, rốt cuộc cũng có thể tiếp tục nhích lên phía trước.
Buổi chiều bọn họ dỡ bỏ một quả địa lôi, sau đó thuận lợi trở về quân doanh.
Đang lái xe, Sean bỗng nhiên ý thức được điều gì, mạnh quay đầu nhìn về phía Hawkins: "Vậy tối qua vì sao anh không nói cho tôi biết!" (Trời ơi anh, nói suốt từ sáng sớm đến tận chiều tối anh mới...!!!)
Jill bị một câu không đầu không đuôi này của Sean làm cho chẳng hiểu ra sao cả, anh ta cũng nhìn về phía Hawkins, đối phương không nhanh không chậm trả lời: "Bởi vì cậu không hỏi."
"Damn!" Sean đập mạnh đầu vào vô lăng, Jill vội vã ngăn anh lại.
"Brother! Cậu đang lái xe!"
Trở lại doanh địa, Sean có vẻ buồn bực ngay cả bữa tối cũng không ăn liền trở về phòng.
Jill nhìn thấy Hawkins thong dong mở cửa xe đi xuống, vẻ mặt thoải mái thường ngày đột nhiên nghiêm túc hẳn lại, "Anh đã làm gì cậu ta?"
"Cái gì?" Hawkins liếc mắt nhìn Jill, tiếp tục đi về phía trước.
Jill tiến lên muốn túm lấy áo y, đối phương lại nhẹ nhàng né tránh được, dùng ánh mắt bình thản vô ba nhìn anh ta.
"Tôi đã nhìn thấy dấu vết trên cổ cậu ta, Hawkins."
"Vậy thì như cậu đã thấy."
"Hawkins!" Ánh mắt Jill tràn đầy phẫn nộ, "Cậu ta là chiến hữu của anh!"
"Cho nên tôi sẽ không thể fuck cậu ta ?" Hawkins lời nói vừa dứt, Jill liền đến đây một đấm, nhưng chỉ đánh vào không khí.
"Anh không thể thương tổn cậu ta!"
"Vì sao cậu cho rằng tôi fuck cậu ta là thương tổn cậu ta?" Hawkins nghiêng đầu, "Bởi vì chúng tôi đều là đàn ông? Hay là bởi vì giữa chúng tôi có mối quan hệ chiến hữu thần thánh không thể xâm phạm?"
"Bởi vì anh là kẻ chỉ biết lấy chính mình làm trung tâm, anh sẽ không hiểu Sean cần gì!"
"Đúng như cậu nói, tôi là một kẻ lấy mình làm trung tâm, cho nên thứ tôi muốn, tôi nhất định phải đạt được."
"Cậu ta không phải là đồ vật thuộc quyền sở hữu của anh! Anh là một kẻ có sức hấp dẫn, bề ngoài của anh, thậm chí là sự điên cuồng của anh, nhưng Sean không phải là một quả bom!" Con ngươi màu rám nắng của Jill giống như lưỡi dao đâm vào trong mắt Hawkins, bất cứ ai đều không nghĩ đến chàng trai luôn cười nói hơn nữa rất hài hước này sẽ có lúc giương cung bạt kiếm như vậy với mình.
"Nhưng tôi là của cậu ta .......... Ta đã là của cậu ta mất rồi." Ánh mắt của Hawkins vẫn trầm ổn như trước.
"Cái gì?" Chẳng lẽ là Sean ‘làm’ Hawkins?
"Chẳng phải cậu thích Vincent Mann? hay sao" Hawkins nhìn về phía Jill, "Cậu muốn mượn việc bảo vệ Sean đến bảo vệ Vincent trong lòng mình sao? Nhưng cho dù cậu nghĩ thế nào, người kia đều đã chết. Mà trước khi anh ta rời đi, cậu đã không nắm chặt lấy anh ta......... giống như tôi lúc này."
Jill vẫn duy trì tư thế như cũ, bỗng nhiên có nước mắt từ trong mắt anh ta chảy xuống.
Hawkins xoay người, rời khỏi ga ra.
***
Sean trở lại ký túc xá, tắm táp sạch sẽ, sau đó đổ lên giường, tay vươn dài ra, mò vào trong thùng tìm bánh quy. (Hôm trước ai mới nói ghét đồ ngọt? *Liếc cái coi thường*)
Ngẫm lại, chính anh cũng còn cảm thấy tức cười. Hawkins không đi Sudan, sao anh lại có cảm giác mình bị đùa giỡn? Có lẽ anh ôm tâm trạng ly biệt nên mới có thể chấp nhận để Hawkins xâm phạm mình.
Có người mở cửa phòng anh, là Jill.
Đối phương mang theo thức ăn ngồi vào bên giường anh, cười nói, "Sean, đừng nơi với tôi rằng cậu thích bánh quy chocolate còn hơn gà nướng cùng khoai tây nóng hổi."
Sean ngửi được mùi thơm thức ăn, ngồi dậy, "Thượng Đế yêu anh, Jill."
Jill nhún vai, mở hộp nước cam đưa tới trước mặt Sean, "Rất tiếc, do quân đặc chủng tiến đến quân doanh nên bia hết rất sớm."
Sean nhìn hộp nước cam, cười cười: "Xin lỗi Jill, tôi không uống nước cam."
"Vì sao?" Jill dường như vô tình hỏi.
"Tôi từng bị ngộ độc thực phẩm khi uống nước cam.........." Sean nuốt khoai tây, lúc này mới ngây ngẩn cả người, dường như anh đã tiết lộ quá nhiều tin tức về Vincent.
"A." Jill đáp lại một tiếng, "Cậu rất giống Vincent."
"Vậy sao?" Sean cười cười, trong lòng đã có chút chột dạ.
"Chẳng hạn như động tác gấp chăn, chẳng hạn như hiểu biết về mạch học, chẳng hạn như không uống nước cam.” Jill đưa mặt đến gần Sean, ngọn đèn không mấy sáng lưu lại một phần khuất bóng trên mặt anh ta. Sau đó Jill cười, núm đồng tiền trên mặt có vài phần chua xót, "Nhưng cậu ta đã chết.......... Cậu không thể là cậu ta."
"Đúng.......... Đúng vậy.........." Sean thầm hít một hơi, Jill quả thực rất nhạy bén, điểm này anh đã sớm biết, nhưng rồi lại không thể tránh được lộ ra vô số sơ hở trước mặt Jill.
"Bất quá thực đáng tiếc, Sean, còn hơn một tháng nữa cậu có thể về nước." Ngón tay Jill nhẹ nhàng gõ lên vỏ hộp.
"Ha, ai không muốn sớm rời khỏi nơi này về nước?"
"Ý tôi là, tôi vừa biết cậu, cậu đã quay trở về." Jill cười cười, bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, hôn lên trán Sean, "Ngủ ngon, Sean."
Đang cúi đầu mở giấy thiếc bọc thịt gà, Sean cứng ngắc người tận cho đến khi Jill đi mới có phản ứng.
Vì sao Jill phải hôn anh?
Bởi vì anh ta muốn nói ngủ ngon.
Sean bật cười, anh còn không hiểu Jill hay sao? Tên kia hẳn là cố ý trêu cợt anh. (Một phút mặc niệm cho Jill!)
Dường như anh đã bị Hawkins khiến cho nhanh thành bệnh thần kinh, Jill hẳn là thích phụ nữ, tên kia còn sưu tập mấy trăm bản Playboy.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Sean đi vào ga ra, Jill đã ngồi ở bên trong , dùng mp3 nghe bài hát.
Sean cười, nuốt xuống miếng sandwich cuối cùng, lấy tay cọ cọ vào đầu Jill, "Nghe gì thế? Sẽ không là 100 câu tiếng Đức thường dùng đi?"
"Không có gì." Jill đang muốn ấn stop, Sean lại chộp lấy cái máy lấy về phía mình.
"Cho tôi mượn nghe một chút, thứ này từ khi đến Baghdad tôi chưa từng dùng qua."
Jill không ngại Sean lấy đi, nhưng ở trong đó chỉ có một bài hát, The end of the world.
Bài hát mà Vincent thích nhất.
Ài........ Ta chẳng biết phải nói gì ngoài một tiếng thở dài........