Chương : 49
"Nếu cậu không thích tôi đi dỡ bom, tôi sẽ để cho người máy đi." Hawkins tựa ở bên tai Sean nhẹ giọng nói.
Sean cười nhẹ, bàn tay ôm lấy phần gáy Hawkins.
"Nếu phải đích thân tháo dỡ hoặc là kích nổ, tôi cam đoan sẽ mặc trang phục phòng hộ."
"Gặp phải trường hợp không thể tháo dỡ tôi nhất định sẽ trở về." Thanh âm của Hawkins vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng đã có một chút ủy khuất hương vị, điều này làm cho Sean cảm thấy dở khóc dở cười.
"Lúc cậu không muốn cùng tôi ân ái, tôi cam đoan không làm bất cứ điều gì, nhưng hôn môi và ôm không tính."
Sean cười, ít nhất những hứa hẹn này, anh tin rằng Hawkins ưng thuận với riêng anh mà không phải với White.
"Được rồi, chúng ta đi nhà ăn mua điểm tâm rồi đi làm nhiệm vụ thôi." Sean nhẹ nhàng buông Hawkins.
Đối phương nhìn anh, cũng mím môi hiện lên vẻ tươi cười, tinh thuần, không chút tự phụ hay cao ngạo, "Sean, đầu giờ chiều chúng ta mới phải thay ca."
Hawkins cười khiến Sean ngây ngẩn cả người, anh rất ít thấy y cười, nhưng mỗi lần y nở nụ cười đều làm cho người ta lóa mắt.
"Vậy trở về tiếp tục ngủ đi." Sean quay đầu lại, dùng bàn chải đánh răng chỉ vào y, "Bất quá anh quay về phòng của anh, tôi ngủ trên giường của tôi."
Nhưng cuối cùng Hawkins vẫn đi đến phòng Sean, còn đại còi còi(1) nằm ở trên giường của Sean.
"Gần đây anh làm sao vậy? Vì sao cứ luôn phải dính đến giường của tôi?" Sean ngồi ở mép giường, khó hiểu hỏi.
"Bởi vì tôi thích mùi của cậu, hơn nữa.......... Khi tôi làm ác mộng cậu sẽ lay tỉnh tôi." Hawkins vươn tay kéo Sean xuống, ôm lấy anh.
"Hawkins, tôi có thể giúp anh tỉnh khỏi ác mộng, nhưng.........." Tôi không có năng lực lay tỉnh anh khỏi quá khứ.
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng anh tốt nhất đừng làm ác mộng, đánh thức tôi, tôi sẽ đấm anh." Sean dùng trán mình cụng nhẹ vào y, nhắm hai mắt lại.
Những ngày sau đó, Hawkins thật sự làm như đã hứa hẹn với Sean, gặp bom đều cho người máy đi giải quyết, thật sự không tránh được cũng sẽ mặc trang phục phòng hộ đi gỡ bom, hơn nữa không hề trầm mặc như trước đây, mà sẽ cùng Sean liên lạc.
"Tiến vào khu vực 100m."
"Tiến vào 50m."
"Tiến vào 25m Tử Vong."
Mà Sean cũng vô cùng cẩn thận giúp y đề phòng, cả quá trình tháo dỡ bom vẫn luôn căng thẳng làm cho người ta hô hấp đều trầm trọng.
Jill tựa vào phía sau một bức tường, vừa quan sát tình huống xung quanh, vừa cùng Sean trò chuyện, "Dear, Hawkins của chúng ta rốt cục tuân thủ thủ tục tháo dõ bom."
"Sao, không quen nhìn thấy thế?" Sean ghìm súng, thông qua kính ngắm quan sát bốn phía.
"Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta có thể thuận lợi sống sót qua mười một ngày còn lại."
"Được rồi, về nước tôi sẽ mời anh tán gái." Trong đầu Sean tràn ngập hình ảnh Hawkins đang tháo dỡ kíp nổ, mỗi một lần y cắt dây điện đều giống như quấn quanh tim anh một vòng xiềng xích.
"Kíp nổ tháo dỡ xong." Giọng Hawkins truyền tới, nhìn thấy y đi trở về khu vực an toàn, Sean cùng Jill đồng thời thở ra một hơi.
Ngay khi bọn họ đem tất cả dụng cụ tháo dỡ thu hồi về trong Hummer, Hawkins cởi trang phục phòng hộ, điện thoại của y vang .
Sean cùng Jill đồng loạt nhìn sang, Hawkins nghe máy, trong nháy mắt đó rõ ràng ngẩn người.
Y đứng ở tại chỗ quan sát bốn phía, Sean rất ít nhìn thấy trên mặt y cảm xúc phập phồng rõ rệt như vậy.
"Thực không ngờ mày sẽ giống như một bé ngoan, đầu tiên là dùng người máy, sau đó lại là mặc trang phục phòng hộ, có nề nếp mà tháo dỡ bom."
Thanh âm trong điện thoại khiến ngón tay Hawkins siết lấy di động trắng bệch, Sean đột nhiên hiểu ra, người gọi điện thoại nhất định là Montero James!
"Mày luôn nhìn thấy tao." Thanh âm của Hawkins lạnh lẽo.
"Đúng vậy, bởi vì thiết kế bom cho mày quả thực là một chuyện khiến trái tim tao nhảy nhót! Thế nhưng ta không thích một Howard Hawkins biết tuân thủ tất cả mọi quy định của tiến trình tháo dỡ bom."
"Điều đó so với sự trốn tránh nhát gan của mày tốt hơn nhiều."
Sean ghìm súng, mở to mắt nhìn chăm chú vào mỗi người xuất hiện ở bốn phía quanh họ. Montero là một kẻ có huyết thống Ảrập, Sean cố gắng tìm được gã giữa đám đông.
Nhưng người nhiều lắm, mỗi một kẻ quen thuộc tình huống đi đi lại lại, mỗi một người đứng ở tại chỗ nhìn lại.......... Anh thậm chí còn không biết độ tuổi của Montero.
"Làm sao vậy? Sean?" Jill cũng nhận ra Sean đang tìm thứ gì đó.
"Jill, anh có thấy một người đàn ông con lai giữa Ảrập và Hoa Kỳ?" Ngón tay của Sean khấu ở cò súng sẵn sàng chuẩn bị .
"Cậu đùa tôi đấy à Sean?" Jill cũng giơ súng lên, xuyên qua kính ngắm quan sát bốn phía, nhưng bọn họ cũng đều biết đây là biển rộng tìm kim.
Hawkins vẫn nắm chặt di động, trong thanh âm của đối phương mang theo ý cười, "Chẳng lẽ tao không trốn, phải đứng ở trước mặt mày mới không bị coi là nhát gan? Nếu vậy, trò chơi của chúng ta liền đã xong! Hơn nữa, cho dù tao đứng trước mặt mày, mày có thể làm gì được? Chẳng lẽ chúng ta phải giống như bọn quý tộc ngu ngốc Tây phương so xem tốc độ rút súng của ai nhanh hơn hay sao? "
"Giữa tao và mày không có trò chơi nào hết." Hawkins trả lời.
"Được rồi, được rồi, đợt nghĩa vụ của mày tại Baghdad cũng sắp xong, mà nơi đó cũng đã khiến tao thấy chán nản. Tiếp theo, nếu mày vẫn không thể tháo dỡ được bom của tao, bạn cũ, mày sẽ không thể tìm thấy tao ở Baghdad được nữa."
Nói xong, cuộc gọi bị cắt đứt .
Sean vẫn còn tìm kiếm, từng bước một thối lui đến bên Hawkins, "Hắn nói cái gì ?"
"Hắn sắp rời khỏi Baghdad, nếu tôi không thể vô hiệu hóa được quả bom tiếp theo của hắn, tôi sẽ mất đi manh mối ." Hawkins giơ tay ra, giúp Sean buông khẩu súng xuống, sau đó nhẹ nhàng tựa vào lưng anh.
Sean nhìn về phía không trung xa xa, "Truy đuổi Montero là mục tiêu duy nhất của anh?"
"Tôi không thể dễ dàng tha thứ hắn, để hắn ung dung còn sống ở trên đời này."
Sean không nhìn thấy vẻ mặt của Hawkins, đúng là bởi vì không nhìn thấy, ở sâu trong nội tâm dâng lên cảm nhận sâu sắc mà ngay cả chính anh cũng không hiểu được.
Bọn họ về tới doanh địa, Sean đi về trước cửa phòng, thấy khe cửa có một tờ giấy.
Mở ra thì thấy là lời nhắn Andrew lưu lại.
“Sean, chờ cậu trở về tôi đã đi làm nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này cần một tuần, thậm chí lâu hơn nữa. Tôi biết quan hệ giữa cậu và Hawkins, nhưng tôi không muốn buông tay khỏi cậu.”
Cúi đầu mỉm cười, Sean nắm chặt tờ giấy trong tay.
Cám ơn anh Andrew, nhưng rất nhiều lúc chúng ta phải buông tha cho thứ chúng ta muốn nắm chặt.
...........
Một tuần sau đó, mỗi ngày Hawkins đều sẽ cùng Sean ăn, mỗi ngày cũng sẽ tìm đến phòng Sean cùng anh ngủ, Sean không đuổi y đi, chỉ ngẫu nhiên đùa nói: "Anh nên mang luôn cả giường của anh đến đây là đủ bộ!"
"Được rồi." Không nghĩ tới mình tùy tiện nói một câu, Hawkins liền thật sự tính toán làm như vậy, Sean hoảng sợ.
"Anh đừng thật sự làm vậy! Nếu anh đưa giường đến tôi sẽ đi.......... chỗ Sẹo và Sniper ngủ nhờ!"
"Vậy tôi sẽ không chuyển." Hawkins vùi đầu vào trong cổ Sean, y sẽ thường xuyên hôn môi Sean, đôi khi sẽ đột nhiên thực dùng sức, làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng, đôi khi lại nhu thuận mà lưu luyến.
Sean biết Hawkins đang bất an, mà loại này bất an nơi phát ra bởi Montero James.
Ngày vẫn trôi qua như đi trên xiếc dây, lay động nhoáng lên từng bước một đi về phía điểm dừng.
Thẳng đến có một ngày, bọn họ hoàn thành nhiệm vụ kích nổ ở vùng ngoại ô, vừa trở lại nội thành ở liền lại nhận được nhiệm vụ.
Một người phụ nữ bản địa, thân khoác vải choàng đen, ngồi ở trong một chiếc xe trước một cửa hàng nhỏ.
Quân trị an địa phương đã thanh trường, ở khu vực an toàn có không ít người đứng vây xem.
Xuyên thấu qua kính thủy tinh có thể thấy đôi mắt của người phụ nữ kia, nước mặt hoảng sợ không ngừng rơi xuống, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, dường như rất dùng sức, cổ tay rung bần bật.
Hawkins đi xuống xe, Sean cùng Jill ghìm súng kiểm tra bốn phía.
"Bom trên xe?" Hawkins đi về phía người phụ trách hiện trường, một Thượng úy của đội tăng thiết giáp.
"Đúng vậy, bom chịu áp(2)." Thượng úy giơ tay lên, một người trẻ tuổi đi về phía bọn họ, là sĩ quan phiên dịch Eric Kul.
"Hi, Hawkins." Eric khẽ đẩy kính mắt, "Chúng ta vốn định gọi tiểu đội khác đến, nhưng người phụ nữ trong xe nói có một người da trắng bắt cóc con của cô ta, ép cô ta ngồi vào trong xe. Sau đó nói cho cô ta biết dưới đệm có bom, cô ta không thể đứng dậy, một khi bom không chịu áp sẽ phát nổ. Người đàn ông kia còn nói, nhất định phải tìm anh đến gỡ bom, vô luận có gỡ được hay không, hắn sẽ đưa đứa bé kia trở về. Nếu cho người khác đến làm, hắn sẽ giết đứa bé, vứt xác nó đến nơi hoang dã."
Vẻ mặt Hawkins thực trấn tĩnh, lúc nghe tin tức chỉ hướng về phía Sean nói: "Giúp tôi mặc trang phục phòng hộ."
Sean âm thầm chấn động, anh có trực giác nếu quả bom này quả thực do Montero thiết kế, như vậy nó sẽ không chỉ đơn thuần là một quả bom chịu áp.
Giúp y sửa sang lại trang phục, ấn mặt nạ bảo hộ xuống, Sean kiểm tra lại bộ đàm.
"Hawkins, nghe rõ không?"
"Nghe rất rõ." Hawkins gật gật đầu.
Sean nói một câu: "Nhớ trở về."
Đối phương xoay người đi về phía chiếc xe.
100m, 50m, 25m, mỗi bước Hawkins rời đi đều làm cho hô hấp của Sean căng thẳng.
Anh ghìm súng, nhìn chăm chú vào mỗi một khuôn mặt, biểu tình của họ anh cũng không thể bỏ qua.
Hawkins đi vào bên cửa kính xe, mở mặt nạ bảo hộ, dùng tiếng Đức nói với người phụ nữ: "Tôi là Hawkins, tôi sẽ cố gắng hết sức tháo gỡ quả bom này, vô luận tôi yêu cầu cô làm gì, cô đều phải nghe theo."
Người phụ nữ gật đầu, cằm run rẩy, điều này khiến cô ta không thể nói ra câu trọn vẹn.
Hawkins kiểm tra cửa xe, sau đó cẩn thận mở ra, y nằm úp sấp xuống dưới, thấy quả bom ở dưới ghế ngồi.
----------
Sean cười nhẹ, bàn tay ôm lấy phần gáy Hawkins.
"Nếu phải đích thân tháo dỡ hoặc là kích nổ, tôi cam đoan sẽ mặc trang phục phòng hộ."
"Gặp phải trường hợp không thể tháo dỡ tôi nhất định sẽ trở về." Thanh âm của Hawkins vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng đã có một chút ủy khuất hương vị, điều này làm cho Sean cảm thấy dở khóc dở cười.
"Lúc cậu không muốn cùng tôi ân ái, tôi cam đoan không làm bất cứ điều gì, nhưng hôn môi và ôm không tính."
Sean cười, ít nhất những hứa hẹn này, anh tin rằng Hawkins ưng thuận với riêng anh mà không phải với White.
"Được rồi, chúng ta đi nhà ăn mua điểm tâm rồi đi làm nhiệm vụ thôi." Sean nhẹ nhàng buông Hawkins.
Đối phương nhìn anh, cũng mím môi hiện lên vẻ tươi cười, tinh thuần, không chút tự phụ hay cao ngạo, "Sean, đầu giờ chiều chúng ta mới phải thay ca."
Hawkins cười khiến Sean ngây ngẩn cả người, anh rất ít thấy y cười, nhưng mỗi lần y nở nụ cười đều làm cho người ta lóa mắt.
"Vậy trở về tiếp tục ngủ đi." Sean quay đầu lại, dùng bàn chải đánh răng chỉ vào y, "Bất quá anh quay về phòng của anh, tôi ngủ trên giường của tôi."
Nhưng cuối cùng Hawkins vẫn đi đến phòng Sean, còn đại còi còi(1) nằm ở trên giường của Sean.
"Gần đây anh làm sao vậy? Vì sao cứ luôn phải dính đến giường của tôi?" Sean ngồi ở mép giường, khó hiểu hỏi.
"Bởi vì tôi thích mùi của cậu, hơn nữa.......... Khi tôi làm ác mộng cậu sẽ lay tỉnh tôi." Hawkins vươn tay kéo Sean xuống, ôm lấy anh.
"Hawkins, tôi có thể giúp anh tỉnh khỏi ác mộng, nhưng.........." Tôi không có năng lực lay tỉnh anh khỏi quá khứ.
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng anh tốt nhất đừng làm ác mộng, đánh thức tôi, tôi sẽ đấm anh." Sean dùng trán mình cụng nhẹ vào y, nhắm hai mắt lại.
Những ngày sau đó, Hawkins thật sự làm như đã hứa hẹn với Sean, gặp bom đều cho người máy đi giải quyết, thật sự không tránh được cũng sẽ mặc trang phục phòng hộ đi gỡ bom, hơn nữa không hề trầm mặc như trước đây, mà sẽ cùng Sean liên lạc.
"Tiến vào khu vực 100m."
"Tiến vào 50m."
"Tiến vào 25m Tử Vong."
Mà Sean cũng vô cùng cẩn thận giúp y đề phòng, cả quá trình tháo dỡ bom vẫn luôn căng thẳng làm cho người ta hô hấp đều trầm trọng.
Jill tựa vào phía sau một bức tường, vừa quan sát tình huống xung quanh, vừa cùng Sean trò chuyện, "Dear, Hawkins của chúng ta rốt cục tuân thủ thủ tục tháo dõ bom."
"Sao, không quen nhìn thấy thế?" Sean ghìm súng, thông qua kính ngắm quan sát bốn phía.
"Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta có thể thuận lợi sống sót qua mười một ngày còn lại."
"Được rồi, về nước tôi sẽ mời anh tán gái." Trong đầu Sean tràn ngập hình ảnh Hawkins đang tháo dỡ kíp nổ, mỗi một lần y cắt dây điện đều giống như quấn quanh tim anh một vòng xiềng xích.
"Kíp nổ tháo dỡ xong." Giọng Hawkins truyền tới, nhìn thấy y đi trở về khu vực an toàn, Sean cùng Jill đồng thời thở ra một hơi.
Ngay khi bọn họ đem tất cả dụng cụ tháo dỡ thu hồi về trong Hummer, Hawkins cởi trang phục phòng hộ, điện thoại của y vang .
Sean cùng Jill đồng loạt nhìn sang, Hawkins nghe máy, trong nháy mắt đó rõ ràng ngẩn người.
Y đứng ở tại chỗ quan sát bốn phía, Sean rất ít nhìn thấy trên mặt y cảm xúc phập phồng rõ rệt như vậy.
"Thực không ngờ mày sẽ giống như một bé ngoan, đầu tiên là dùng người máy, sau đó lại là mặc trang phục phòng hộ, có nề nếp mà tháo dỡ bom."
Thanh âm trong điện thoại khiến ngón tay Hawkins siết lấy di động trắng bệch, Sean đột nhiên hiểu ra, người gọi điện thoại nhất định là Montero James!
"Mày luôn nhìn thấy tao." Thanh âm của Hawkins lạnh lẽo.
"Đúng vậy, bởi vì thiết kế bom cho mày quả thực là một chuyện khiến trái tim tao nhảy nhót! Thế nhưng ta không thích một Howard Hawkins biết tuân thủ tất cả mọi quy định của tiến trình tháo dỡ bom."
"Điều đó so với sự trốn tránh nhát gan của mày tốt hơn nhiều."
Sean ghìm súng, mở to mắt nhìn chăm chú vào mỗi người xuất hiện ở bốn phía quanh họ. Montero là một kẻ có huyết thống Ảrập, Sean cố gắng tìm được gã giữa đám đông.
Nhưng người nhiều lắm, mỗi một kẻ quen thuộc tình huống đi đi lại lại, mỗi một người đứng ở tại chỗ nhìn lại.......... Anh thậm chí còn không biết độ tuổi của Montero.
"Làm sao vậy? Sean?" Jill cũng nhận ra Sean đang tìm thứ gì đó.
"Jill, anh có thấy một người đàn ông con lai giữa Ảrập và Hoa Kỳ?" Ngón tay của Sean khấu ở cò súng sẵn sàng chuẩn bị .
"Cậu đùa tôi đấy à Sean?" Jill cũng giơ súng lên, xuyên qua kính ngắm quan sát bốn phía, nhưng bọn họ cũng đều biết đây là biển rộng tìm kim.
Hawkins vẫn nắm chặt di động, trong thanh âm của đối phương mang theo ý cười, "Chẳng lẽ tao không trốn, phải đứng ở trước mặt mày mới không bị coi là nhát gan? Nếu vậy, trò chơi của chúng ta liền đã xong! Hơn nữa, cho dù tao đứng trước mặt mày, mày có thể làm gì được? Chẳng lẽ chúng ta phải giống như bọn quý tộc ngu ngốc Tây phương so xem tốc độ rút súng của ai nhanh hơn hay sao? "
"Giữa tao và mày không có trò chơi nào hết." Hawkins trả lời.
"Được rồi, được rồi, đợt nghĩa vụ của mày tại Baghdad cũng sắp xong, mà nơi đó cũng đã khiến tao thấy chán nản. Tiếp theo, nếu mày vẫn không thể tháo dỡ được bom của tao, bạn cũ, mày sẽ không thể tìm thấy tao ở Baghdad được nữa."
Nói xong, cuộc gọi bị cắt đứt .
Sean vẫn còn tìm kiếm, từng bước một thối lui đến bên Hawkins, "Hắn nói cái gì ?"
"Hắn sắp rời khỏi Baghdad, nếu tôi không thể vô hiệu hóa được quả bom tiếp theo của hắn, tôi sẽ mất đi manh mối ." Hawkins giơ tay ra, giúp Sean buông khẩu súng xuống, sau đó nhẹ nhàng tựa vào lưng anh.
Sean nhìn về phía không trung xa xa, "Truy đuổi Montero là mục tiêu duy nhất của anh?"
"Tôi không thể dễ dàng tha thứ hắn, để hắn ung dung còn sống ở trên đời này."
Sean không nhìn thấy vẻ mặt của Hawkins, đúng là bởi vì không nhìn thấy, ở sâu trong nội tâm dâng lên cảm nhận sâu sắc mà ngay cả chính anh cũng không hiểu được.
Bọn họ về tới doanh địa, Sean đi về trước cửa phòng, thấy khe cửa có một tờ giấy.
Mở ra thì thấy là lời nhắn Andrew lưu lại.
“Sean, chờ cậu trở về tôi đã đi làm nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này cần một tuần, thậm chí lâu hơn nữa. Tôi biết quan hệ giữa cậu và Hawkins, nhưng tôi không muốn buông tay khỏi cậu.”
Cúi đầu mỉm cười, Sean nắm chặt tờ giấy trong tay.
Cám ơn anh Andrew, nhưng rất nhiều lúc chúng ta phải buông tha cho thứ chúng ta muốn nắm chặt.
...........
Một tuần sau đó, mỗi ngày Hawkins đều sẽ cùng Sean ăn, mỗi ngày cũng sẽ tìm đến phòng Sean cùng anh ngủ, Sean không đuổi y đi, chỉ ngẫu nhiên đùa nói: "Anh nên mang luôn cả giường của anh đến đây là đủ bộ!"
"Được rồi." Không nghĩ tới mình tùy tiện nói một câu, Hawkins liền thật sự tính toán làm như vậy, Sean hoảng sợ.
"Anh đừng thật sự làm vậy! Nếu anh đưa giường đến tôi sẽ đi.......... chỗ Sẹo và Sniper ngủ nhờ!"
"Vậy tôi sẽ không chuyển." Hawkins vùi đầu vào trong cổ Sean, y sẽ thường xuyên hôn môi Sean, đôi khi sẽ đột nhiên thực dùng sức, làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng, đôi khi lại nhu thuận mà lưu luyến.
Sean biết Hawkins đang bất an, mà loại này bất an nơi phát ra bởi Montero James.
Ngày vẫn trôi qua như đi trên xiếc dây, lay động nhoáng lên từng bước một đi về phía điểm dừng.
Thẳng đến có một ngày, bọn họ hoàn thành nhiệm vụ kích nổ ở vùng ngoại ô, vừa trở lại nội thành ở liền lại nhận được nhiệm vụ.
Một người phụ nữ bản địa, thân khoác vải choàng đen, ngồi ở trong một chiếc xe trước một cửa hàng nhỏ.
Quân trị an địa phương đã thanh trường, ở khu vực an toàn có không ít người đứng vây xem.
Xuyên thấu qua kính thủy tinh có thể thấy đôi mắt của người phụ nữ kia, nước mặt hoảng sợ không ngừng rơi xuống, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, dường như rất dùng sức, cổ tay rung bần bật.
Hawkins đi xuống xe, Sean cùng Jill ghìm súng kiểm tra bốn phía.
"Bom trên xe?" Hawkins đi về phía người phụ trách hiện trường, một Thượng úy của đội tăng thiết giáp.
"Đúng vậy, bom chịu áp(2)." Thượng úy giơ tay lên, một người trẻ tuổi đi về phía bọn họ, là sĩ quan phiên dịch Eric Kul.
"Hi, Hawkins." Eric khẽ đẩy kính mắt, "Chúng ta vốn định gọi tiểu đội khác đến, nhưng người phụ nữ trong xe nói có một người da trắng bắt cóc con của cô ta, ép cô ta ngồi vào trong xe. Sau đó nói cho cô ta biết dưới đệm có bom, cô ta không thể đứng dậy, một khi bom không chịu áp sẽ phát nổ. Người đàn ông kia còn nói, nhất định phải tìm anh đến gỡ bom, vô luận có gỡ được hay không, hắn sẽ đưa đứa bé kia trở về. Nếu cho người khác đến làm, hắn sẽ giết đứa bé, vứt xác nó đến nơi hoang dã."
Vẻ mặt Hawkins thực trấn tĩnh, lúc nghe tin tức chỉ hướng về phía Sean nói: "Giúp tôi mặc trang phục phòng hộ."
Sean âm thầm chấn động, anh có trực giác nếu quả bom này quả thực do Montero thiết kế, như vậy nó sẽ không chỉ đơn thuần là một quả bom chịu áp.
Giúp y sửa sang lại trang phục, ấn mặt nạ bảo hộ xuống, Sean kiểm tra lại bộ đàm.
"Hawkins, nghe rõ không?"
"Nghe rất rõ." Hawkins gật gật đầu.
Sean nói một câu: "Nhớ trở về."
Đối phương xoay người đi về phía chiếc xe.
100m, 50m, 25m, mỗi bước Hawkins rời đi đều làm cho hô hấp của Sean căng thẳng.
Anh ghìm súng, nhìn chăm chú vào mỗi một khuôn mặt, biểu tình của họ anh cũng không thể bỏ qua.
Hawkins đi vào bên cửa kính xe, mở mặt nạ bảo hộ, dùng tiếng Đức nói với người phụ nữ: "Tôi là Hawkins, tôi sẽ cố gắng hết sức tháo gỡ quả bom này, vô luận tôi yêu cầu cô làm gì, cô đều phải nghe theo."
Người phụ nữ gật đầu, cằm run rẩy, điều này khiến cô ta không thể nói ra câu trọn vẹn.
Hawkins kiểm tra cửa xe, sau đó cẩn thận mở ra, y nằm úp sấp xuống dưới, thấy quả bom ở dưới ghế ngồi.
----------