Chương : 51
Bọn họ vội vã đưa Sean đi, Hawkins xuống phi cơ suýt té ngã, Lewis đỡ lấy y.
"Không cần lo cho tôi. Cứu cậu ta."
"Tôi sẽ cố hết sức cứu cậu ta, đây cũng là lý do để tôi chạy từ quân doanh đến đây." Lewis ra hiệu, lập tức có người đến đẩy Hawkins lên xe lăn.
"Tôi phải ở lại bên cạnh cậu ta!" Hawkins kéo Lewis nói.
"Hawkins —— tôi phải đi thực hiện phẫu thuật cho Sean, anh có thể tiếp tục lôi kéo tôi, nhưng thêm một giây là thêm một khả năng cậu ta sẽ chết!" Lewis cúi đầu nhìn y, trong mắt ý tứ cảnh cáo khá rõ ràng.
Hawkins buông lỏng tay ra, y tá đẩy y về phía bệnh viện.
Đầu tiên là xử lý tất cả miệng vết thương, chụp X quang, sau đó là đánh thạch cao.
Ý nghĩ của Hawkins tự do bay ra khỏi đại não, trong đầu y không ngừng lặp lại hình ảnh kia, Sean ngã xuống bên cạnh y, y muốn chạm vào anh, nhưng bọn họ lại như bị cả thế giới ngăn cách khỏi nhau.
"Các người nhanh tay một chút." Thanh âm của Hawkins rất thấp, mùi cồn tràn ngập trong không gian khiến Hawkins càng thêm lạnh như băng, làm cho người ta nghẹt thở.
"Đánh thạch cao không nhanh như vậy, chúng tôi còn đang chế tạo lớp bó thạch cao."
Hawkins ngẩng đầu lên, liều lĩnh nhảy xuống giường, nhân viên y tế vội vàng giữ chặt lấy y, "Anh không thể đi bây giờ, nếu không đánh thạch cao sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến xương.........."
"Vậy động tác của các người cũng nhanh lên một chút!" Hawkins rống lên một câu này, tựa hồ nửa bệnh viện đều nghe thấy.
"Được! Tôi........ cố hết sức........" Bác sĩ cũng bị y dọa đến có chút run tay run chân. Ai cũng thấy y đang vô cùng kích động, không làm theo ý y không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thạch cao mới vừa đánh xong, Hawkins liền yêu cầu hộ sĩ đẩy y đến phòng giải phẫu.
Hawkins ngồi trên xe lăn, cảm giác hai bên vách tường không ngừng lui về phía sau, khớp hàm nghiến chặt đến run rẩy, chỉ cần nhắm mắt lại, nước mắt sẽ không kìm nổi mà rơi xuống.
Đoạn hành lang này tựa như nỗi sợ hãi dằng dặc vĩnh vô điểm cuối, không biết nên như thế nào tìm kiếm hy vọng.
Rốt cục đi đến trước căn phòng phẫu thuật, Jill đang ngồi ở nơi đó, hai tay khép lại, khuỷu tay tì trên đùi, vai và lưng khom xuống thành một đường cong cường lực, nhắm mắt, đầu vùi vào trong hai bàn tay.
Khi anh ta nghe thấy tiếng xe lăn cũng không ngẩng đầu, chỉ dùng thanh âm không có chút biểu cảm hỏi: "Anh tới làm cái gì? Nhìn xem cậu ta đã chết hay chưa à?"
Hawkins nhìn về phía cánh cửa, không trả lời Jill, ánh mắt của y tựa hồ xuyên thấu qua hai cánh cửa đóng chặt.
"Nếu hiện tại trong tay tôi có súng, tôi sẽ giết anh." Những lời này bật ra qua hai hàm răng nghiến sít sao của Jill.
Giải phẫu vẫn còn đang tiếp tục.......
Hawkins nhắm mắt lại, tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm lách cách của dụng cụ phẫu thuật bên kia cánh cửa, thanh âm của máy truyền oxi, và cả suy nghĩ tĩnh mịch trong đầu Sean.
Sean, cậu nhất định phải sống...
Hawkins giơ tay ôm lấy mặt. Y chưa từng ngồi ngoài phòng phẫu thuật để đợi White, vì khi y nhận được tin, White đã qua đời, những gì con người từng vô cùng thân thuộc với y ấy lưu lại cho y chỉ là một ít ký ức và cây thánh giá trên cổ y mà thôi.
Nhưng Sean cho y cũng không chỉ là chút ký ức nhỏ nhoi hay một thứ đồ vật.
An toàn không đủ để lấy đến hình dung cảm nhận của y về Sean.
Sean từng nói, Hawkins tựa như chiếc hộp Pandora, người ta mang theo lòng hiếu kỳ mở nắp, bay ra từ trong hộp tất cả đều là tai ách, mà Sean, lại chính là thứ duy nhất còn lại ở đáy hộp, thứ mang tên “hi vọng”.
Thời gian như lưỡi dao, từng đường từng đường rạch qua tâm trí Hawkins, mỗi một giây đều làm cho y đau đớn.
Rốt cục, cửa phòng giải phẫu đã mở, Lewis đi ra.
"Cậu ấy thế nào?!" Jill ngẩng đầu lên, vọt tới trước mặt Lewis.
Hawkins chỉ ngồi yên trên xe lăn, ngửa đầu nhìn vào mắt Lewis. Câu trả lời của Lewis đối với y mà nói giống như một cuộc phán quyết, áp lực đè nặng lên nhịp tim của y, bóp nghẹt lấy hô hấp của y, ngưng đọng tất cả trí nghĩ của y.
"Cậu ta còn sống, mảnh kim loại trên lưng đã được lấy ra, ngoài ra xương đùi phải, xương tay trái và hai cái xương sườn đều gãy. Chúng tôi cần tiếp tục điều trị. Mặt khác cậu ta còn bị chấn động não bộ, khi tỉnh lại sẽ cảm thấy choáng váng muốn nôn ọe.......... Đương nhiên đây là chuyện sau khi cậu ta có thể tỉnh."
Lewis nói xong, Sean đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Jill vội vã theo đến.
Hawkins dùng một tay chuyển động xe lăn, tốc độ rất chậm, nhưng y cũng rất cố gắng muốn đuổi theo.
***
Sean cảm giác thân thể của mình vẫn trôi nổi lơ lửng, sau khi anh tập trung suy nghĩ được, anh phát hiện mình ngồi ở trong một quán cà phê, ngồi trước mặt anh là một thanh niên, đang cầm tách cà phê che ngang mặt, uống một hớp, sau đó mỉm cười nhìn anh.
"Hi, Sean."
Sean nhìn quanh bốn phía, phát hiện thời gian ở xung quanh họ tựa như ngưng đọng.
Trong quán, các thực khách vẫn duy trì nguyên tư thế mà họ đang làm, không nhúc nhích: có người đang giơ tay cùng đối phương nói chuyện, có người đang há miệng chuẩn bị ăn sandwich, có người đang đổ sữa vào cốc... mà ngoài cửa sổ, ô tô, người đi bộ... đều dừng lại yên tại chỗ như trong một tấm ảnh chụp.
Sean lại nhìn về phía người thanh niên trước mặt, quan sát khuôn mặt anh ta, "White? White Hawkins?"
"Là tôi." White ngả người về phía trước một chút, cây Thánh giá bằng bạc đung đưa trước mắt anh.
Sean day day thái dương, nhắm mắt lại: "Đây là một giấc mơ.......... Sao lại có giấc mơ như thế này?"
"Chúng ta đều ở trong mộng, Sean. Hawkins không thể dừng giấc mộng truy đuổi Montero, cậu ở trong giấc mộng muốn biết rõ mình là Sean hay là Vincent, nhưng là tất cả mọi giấc mộng đều sẽ đến lúc tỉnh lại.......... Hoặc là chúng ta sẽ chết ở trong mộng."
"Được rồi, như vậy tôi mơ thấy anh có nghĩa gì?"
"Xin cậu, hãy ở lại bên cạnh Hawkins, Sean.......... Tôi với Hawkins chỉ là giấc mộng, nhưng cậu thì không phải như vậy."
"Anh muốn nói rằng tôi mới là thứ anh ta thực sự muốn?" Sean tỏ vẻ tự giễu, lắc đầu, "Anh ta đã hứa với tôi, anh ta nói anh ta sẽ mặc trang phục phòng hộ đi dỡ bom, nhưng anh ta lại đã cởi ra, anh ta nói anh ta sẽ thường xuyên thông báo quá trình tháo dỡ, không để tôi lo lắng, nhưng anh ta lại quăng bỏ bộ đàm, anh ta còn nói ......... nếu gặp phải trường hợp không thể tháo dỡ, anh ta sẽ quay trở về."
White nghiêng đầu đi, nhẹ giọng nói: "Sean, nhưng cậu thương cậu ta, không phải sao?"
"Tôi thương anh ấy, đúng vậy. Tôi trở thành phía sau của anh ta cũng là để cùng anh ta đồng sinh cộng tử, nhưng tuyệt đối không phải để chết ở trong giấc mộng theo đuổi người khác của anh ta." Sean cũng cười nhẹ, "Rời đi Baghdad, tôi sẽ tỉnh lại từ trong giấc mộng của mình, bất kể là làm Vincent hay là làm Sean."
Vẻ mặt White toát ra vài phần ưu thương, anh ta hắn bỗng biến mất khỏi tầm mắt Sean.
Chỉ một thoáng, cả quán cà phê lại sinh động như cũ, có người đang hoa chân múa tay vui sướng nói, có người đang ở nhấm nuốt sandwich, phục vụ đem sữa đổ vào cốc, mà ngoài cửa sổ dòng xe cộ bắt đầu khởi động, người đi đường đi qua dải đi bộ.
Sean cảm giác thân thể mình chấn động, xung quanh chìm vào bóng tối, sau đó ánh sáng chói mắt tiến vào qua khe hở tăm tối, anh chậm rãi mở mắt, thấy một khuôn mặt, khuôn mặt mang theo lo lắng cùng mỏi mệt.
"Jill.........."
Vẻ mặt ủ dột của Jill giãn mở ra, anh ta vui sướng chạy đi: "Bác sĩ! Sean tỉnh! Cậu ta đã tỉnh!"
Jill chạy ra đi rồi, Sean nghe thấy xe lăn chuyển động, nghiêng mặt đi, anh thấy Hawkins.
Anh hít sâu một hơi, Hawkins vươn tay phải, chạm vào mặt anh, rất cẩn thận.
"Anh rốt cục.......... Cũng có ngày ngồi trên xe lăn........." Sean khẽ nhếch một chút khóe miệng, ánh mắt của Hawkins vốn là một hồ nước tĩnh mịch, giờ phút này lại tựa hồ có thứ gì phải tràn ra trong ánh mắt y.
"Sean.........." Hawkins cúi đầu, tựa vào cổ Sean.
Rất nhanh, bác sĩ chạy tới, lấy trong túi ra một chiếc đèn pin nhỏ, soi đồng tử, sau đó vươn tay hỏi anh: "Trung sĩ Elvis, anh có biết tôi vươn mấy ngón tay đây không?"
Sean buồn cười trả lời: "Không phải một, cũng không phải hai, mà là ba ngón."
Bác sĩ mỉm cười, sau đó quay sang nói với Jill: "Chỉ cần nghỉ ngơi tốt, anh ta hẳn là không còn vấn đề gì nghiêm trọng."
Jill nói vài lời cảm tạ, sau đó trở lại bên cạnh Sean, anh ta coi như Hawkins hoàn toàn không tồn tại, "Hiện giờ cảm thấy thế nào? Có thấy choáng váng đầu không?"
"Lưng tôi rất đau.........." Sean nhíu nhíu mày.
"Bởi vì có mảnh kim loại đâm vào lưng cậu, cậu rất may mắn.......... Lewis nói chỉ cần sâu thêm 2 cm, cậu sẽ phải trải qua một cuộc phẫu thuật nối dây thần kinh."
"Tay tôi cũng làm sao vậy.........."
"Gãy xương, nhưng đừng lo lắng, chỉ là gãy xương mà thôi, qua mấy tháng nữa cậu có thể ôm súng vận động thoải mái." Jill cố nở nụ cười thực tự nhiên, khi anh ta nhìn thấy hình ảnh Sean ngã xuống, anh ta cảm thấy người chịu vụ nổ tấn công trực tiếp phải là mình.
"Bọn họ treo đùi phải của tôi, không tồi, đùi phải của tôi còn nguyên." Sean có chút buồn cười, "Chân trái của tôi còn không?"
Jill bật cười, đưa tay vào trong chăn, chậm rãi xoa bóp dọc theo chân anh, "Có thể cảm giác được không? Cậu cảm thấy chân trái của cậu có còn không?"
"Còn. Tôi không chết, cũng không tàn phế, cảm giác thật không tồi." Sean cũng cười lên.
Jill liếc mắt nhìn về phía Hawkins, cơn tức giận lúc ban đầu tựa hồ đã lắng đọng lại nhiều, nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh ta đã tha thứ Hawkins. Từ lúc Sean tỉnh lại, người này sẽ không nói một câu, chỉ chăm chú nhìn Sean.
"Còn có một chuyện sẽ khiến cậu cảm thấy rất không tồi là đợt nghĩa vụ của cậu và Hawkins ở Baghdad đều đã xong." Jill hít một hơi, ngồi ở bên giường, "Chờ thương thế của cậu chuyển biến tốt đẹp, cậu có thể trở về nước. Còn nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn, cậu được thăng chức, chuẩn uý!"
"Tốt quá, như vậy tiền chính phủ cho ta sẽ nhiều lên một chút." Sean muốn vươn cánh tay lành lặn vò tóc, nhưng lúc này anh mới phát hiện tay trái của mình vẫn bị Hawkins nắm lấy.
"Quan trọng nhất là, cậu không cần tiếp tục đi theo kẻ điên làm nhiệm vụ. Đại nạn không chết sẽ có hạnh phúc cuối đời." Jill mỉm cười, anh ta tươi cười vẫn rất dễ nhìn, tuy rằng điểm này Vincent tuyệt đối không thừa nhận, nhưng hiện tại, Sean lại rất thưởng thức.
"Vậy còn anh?"
"Không cần lo cho tôi. Cứu cậu ta."
"Tôi sẽ cố hết sức cứu cậu ta, đây cũng là lý do để tôi chạy từ quân doanh đến đây." Lewis ra hiệu, lập tức có người đến đẩy Hawkins lên xe lăn.
"Tôi phải ở lại bên cạnh cậu ta!" Hawkins kéo Lewis nói.
"Hawkins —— tôi phải đi thực hiện phẫu thuật cho Sean, anh có thể tiếp tục lôi kéo tôi, nhưng thêm một giây là thêm một khả năng cậu ta sẽ chết!" Lewis cúi đầu nhìn y, trong mắt ý tứ cảnh cáo khá rõ ràng.
Hawkins buông lỏng tay ra, y tá đẩy y về phía bệnh viện.
Đầu tiên là xử lý tất cả miệng vết thương, chụp X quang, sau đó là đánh thạch cao.
Ý nghĩ của Hawkins tự do bay ra khỏi đại não, trong đầu y không ngừng lặp lại hình ảnh kia, Sean ngã xuống bên cạnh y, y muốn chạm vào anh, nhưng bọn họ lại như bị cả thế giới ngăn cách khỏi nhau.
"Các người nhanh tay một chút." Thanh âm của Hawkins rất thấp, mùi cồn tràn ngập trong không gian khiến Hawkins càng thêm lạnh như băng, làm cho người ta nghẹt thở.
"Đánh thạch cao không nhanh như vậy, chúng tôi còn đang chế tạo lớp bó thạch cao."
Hawkins ngẩng đầu lên, liều lĩnh nhảy xuống giường, nhân viên y tế vội vàng giữ chặt lấy y, "Anh không thể đi bây giờ, nếu không đánh thạch cao sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến xương.........."
"Vậy động tác của các người cũng nhanh lên một chút!" Hawkins rống lên một câu này, tựa hồ nửa bệnh viện đều nghe thấy.
"Được! Tôi........ cố hết sức........" Bác sĩ cũng bị y dọa đến có chút run tay run chân. Ai cũng thấy y đang vô cùng kích động, không làm theo ý y không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thạch cao mới vừa đánh xong, Hawkins liền yêu cầu hộ sĩ đẩy y đến phòng giải phẫu.
Hawkins ngồi trên xe lăn, cảm giác hai bên vách tường không ngừng lui về phía sau, khớp hàm nghiến chặt đến run rẩy, chỉ cần nhắm mắt lại, nước mắt sẽ không kìm nổi mà rơi xuống.
Đoạn hành lang này tựa như nỗi sợ hãi dằng dặc vĩnh vô điểm cuối, không biết nên như thế nào tìm kiếm hy vọng.
Rốt cục đi đến trước căn phòng phẫu thuật, Jill đang ngồi ở nơi đó, hai tay khép lại, khuỷu tay tì trên đùi, vai và lưng khom xuống thành một đường cong cường lực, nhắm mắt, đầu vùi vào trong hai bàn tay.
Khi anh ta nghe thấy tiếng xe lăn cũng không ngẩng đầu, chỉ dùng thanh âm không có chút biểu cảm hỏi: "Anh tới làm cái gì? Nhìn xem cậu ta đã chết hay chưa à?"
Hawkins nhìn về phía cánh cửa, không trả lời Jill, ánh mắt của y tựa hồ xuyên thấu qua hai cánh cửa đóng chặt.
"Nếu hiện tại trong tay tôi có súng, tôi sẽ giết anh." Những lời này bật ra qua hai hàm răng nghiến sít sao của Jill.
Giải phẫu vẫn còn đang tiếp tục.......
Hawkins nhắm mắt lại, tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm lách cách của dụng cụ phẫu thuật bên kia cánh cửa, thanh âm của máy truyền oxi, và cả suy nghĩ tĩnh mịch trong đầu Sean.
Sean, cậu nhất định phải sống...
Hawkins giơ tay ôm lấy mặt. Y chưa từng ngồi ngoài phòng phẫu thuật để đợi White, vì khi y nhận được tin, White đã qua đời, những gì con người từng vô cùng thân thuộc với y ấy lưu lại cho y chỉ là một ít ký ức và cây thánh giá trên cổ y mà thôi.
Nhưng Sean cho y cũng không chỉ là chút ký ức nhỏ nhoi hay một thứ đồ vật.
An toàn không đủ để lấy đến hình dung cảm nhận của y về Sean.
Sean từng nói, Hawkins tựa như chiếc hộp Pandora, người ta mang theo lòng hiếu kỳ mở nắp, bay ra từ trong hộp tất cả đều là tai ách, mà Sean, lại chính là thứ duy nhất còn lại ở đáy hộp, thứ mang tên “hi vọng”.
Thời gian như lưỡi dao, từng đường từng đường rạch qua tâm trí Hawkins, mỗi một giây đều làm cho y đau đớn.
Rốt cục, cửa phòng giải phẫu đã mở, Lewis đi ra.
"Cậu ấy thế nào?!" Jill ngẩng đầu lên, vọt tới trước mặt Lewis.
Hawkins chỉ ngồi yên trên xe lăn, ngửa đầu nhìn vào mắt Lewis. Câu trả lời của Lewis đối với y mà nói giống như một cuộc phán quyết, áp lực đè nặng lên nhịp tim của y, bóp nghẹt lấy hô hấp của y, ngưng đọng tất cả trí nghĩ của y.
"Cậu ta còn sống, mảnh kim loại trên lưng đã được lấy ra, ngoài ra xương đùi phải, xương tay trái và hai cái xương sườn đều gãy. Chúng tôi cần tiếp tục điều trị. Mặt khác cậu ta còn bị chấn động não bộ, khi tỉnh lại sẽ cảm thấy choáng váng muốn nôn ọe.......... Đương nhiên đây là chuyện sau khi cậu ta có thể tỉnh."
Lewis nói xong, Sean đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Jill vội vã theo đến.
Hawkins dùng một tay chuyển động xe lăn, tốc độ rất chậm, nhưng y cũng rất cố gắng muốn đuổi theo.
***
Sean cảm giác thân thể của mình vẫn trôi nổi lơ lửng, sau khi anh tập trung suy nghĩ được, anh phát hiện mình ngồi ở trong một quán cà phê, ngồi trước mặt anh là một thanh niên, đang cầm tách cà phê che ngang mặt, uống một hớp, sau đó mỉm cười nhìn anh.
"Hi, Sean."
Sean nhìn quanh bốn phía, phát hiện thời gian ở xung quanh họ tựa như ngưng đọng.
Trong quán, các thực khách vẫn duy trì nguyên tư thế mà họ đang làm, không nhúc nhích: có người đang giơ tay cùng đối phương nói chuyện, có người đang há miệng chuẩn bị ăn sandwich, có người đang đổ sữa vào cốc... mà ngoài cửa sổ, ô tô, người đi bộ... đều dừng lại yên tại chỗ như trong một tấm ảnh chụp.
Sean lại nhìn về phía người thanh niên trước mặt, quan sát khuôn mặt anh ta, "White? White Hawkins?"
"Là tôi." White ngả người về phía trước một chút, cây Thánh giá bằng bạc đung đưa trước mắt anh.
Sean day day thái dương, nhắm mắt lại: "Đây là một giấc mơ.......... Sao lại có giấc mơ như thế này?"
"Chúng ta đều ở trong mộng, Sean. Hawkins không thể dừng giấc mộng truy đuổi Montero, cậu ở trong giấc mộng muốn biết rõ mình là Sean hay là Vincent, nhưng là tất cả mọi giấc mộng đều sẽ đến lúc tỉnh lại.......... Hoặc là chúng ta sẽ chết ở trong mộng."
"Được rồi, như vậy tôi mơ thấy anh có nghĩa gì?"
"Xin cậu, hãy ở lại bên cạnh Hawkins, Sean.......... Tôi với Hawkins chỉ là giấc mộng, nhưng cậu thì không phải như vậy."
"Anh muốn nói rằng tôi mới là thứ anh ta thực sự muốn?" Sean tỏ vẻ tự giễu, lắc đầu, "Anh ta đã hứa với tôi, anh ta nói anh ta sẽ mặc trang phục phòng hộ đi dỡ bom, nhưng anh ta lại đã cởi ra, anh ta nói anh ta sẽ thường xuyên thông báo quá trình tháo dỡ, không để tôi lo lắng, nhưng anh ta lại quăng bỏ bộ đàm, anh ta còn nói ......... nếu gặp phải trường hợp không thể tháo dỡ, anh ta sẽ quay trở về."
White nghiêng đầu đi, nhẹ giọng nói: "Sean, nhưng cậu thương cậu ta, không phải sao?"
"Tôi thương anh ấy, đúng vậy. Tôi trở thành phía sau của anh ta cũng là để cùng anh ta đồng sinh cộng tử, nhưng tuyệt đối không phải để chết ở trong giấc mộng theo đuổi người khác của anh ta." Sean cũng cười nhẹ, "Rời đi Baghdad, tôi sẽ tỉnh lại từ trong giấc mộng của mình, bất kể là làm Vincent hay là làm Sean."
Vẻ mặt White toát ra vài phần ưu thương, anh ta hắn bỗng biến mất khỏi tầm mắt Sean.
Chỉ một thoáng, cả quán cà phê lại sinh động như cũ, có người đang hoa chân múa tay vui sướng nói, có người đang ở nhấm nuốt sandwich, phục vụ đem sữa đổ vào cốc, mà ngoài cửa sổ dòng xe cộ bắt đầu khởi động, người đi đường đi qua dải đi bộ.
Sean cảm giác thân thể mình chấn động, xung quanh chìm vào bóng tối, sau đó ánh sáng chói mắt tiến vào qua khe hở tăm tối, anh chậm rãi mở mắt, thấy một khuôn mặt, khuôn mặt mang theo lo lắng cùng mỏi mệt.
"Jill.........."
Vẻ mặt ủ dột của Jill giãn mở ra, anh ta vui sướng chạy đi: "Bác sĩ! Sean tỉnh! Cậu ta đã tỉnh!"
Jill chạy ra đi rồi, Sean nghe thấy xe lăn chuyển động, nghiêng mặt đi, anh thấy Hawkins.
Anh hít sâu một hơi, Hawkins vươn tay phải, chạm vào mặt anh, rất cẩn thận.
"Anh rốt cục.......... Cũng có ngày ngồi trên xe lăn........." Sean khẽ nhếch một chút khóe miệng, ánh mắt của Hawkins vốn là một hồ nước tĩnh mịch, giờ phút này lại tựa hồ có thứ gì phải tràn ra trong ánh mắt y.
"Sean.........." Hawkins cúi đầu, tựa vào cổ Sean.
Rất nhanh, bác sĩ chạy tới, lấy trong túi ra một chiếc đèn pin nhỏ, soi đồng tử, sau đó vươn tay hỏi anh: "Trung sĩ Elvis, anh có biết tôi vươn mấy ngón tay đây không?"
Sean buồn cười trả lời: "Không phải một, cũng không phải hai, mà là ba ngón."
Bác sĩ mỉm cười, sau đó quay sang nói với Jill: "Chỉ cần nghỉ ngơi tốt, anh ta hẳn là không còn vấn đề gì nghiêm trọng."
Jill nói vài lời cảm tạ, sau đó trở lại bên cạnh Sean, anh ta coi như Hawkins hoàn toàn không tồn tại, "Hiện giờ cảm thấy thế nào? Có thấy choáng váng đầu không?"
"Lưng tôi rất đau.........." Sean nhíu nhíu mày.
"Bởi vì có mảnh kim loại đâm vào lưng cậu, cậu rất may mắn.......... Lewis nói chỉ cần sâu thêm 2 cm, cậu sẽ phải trải qua một cuộc phẫu thuật nối dây thần kinh."
"Tay tôi cũng làm sao vậy.........."
"Gãy xương, nhưng đừng lo lắng, chỉ là gãy xương mà thôi, qua mấy tháng nữa cậu có thể ôm súng vận động thoải mái." Jill cố nở nụ cười thực tự nhiên, khi anh ta nhìn thấy hình ảnh Sean ngã xuống, anh ta cảm thấy người chịu vụ nổ tấn công trực tiếp phải là mình.
"Bọn họ treo đùi phải của tôi, không tồi, đùi phải của tôi còn nguyên." Sean có chút buồn cười, "Chân trái của tôi còn không?"
Jill bật cười, đưa tay vào trong chăn, chậm rãi xoa bóp dọc theo chân anh, "Có thể cảm giác được không? Cậu cảm thấy chân trái của cậu có còn không?"
"Còn. Tôi không chết, cũng không tàn phế, cảm giác thật không tồi." Sean cũng cười lên.
Jill liếc mắt nhìn về phía Hawkins, cơn tức giận lúc ban đầu tựa hồ đã lắng đọng lại nhiều, nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh ta đã tha thứ Hawkins. Từ lúc Sean tỉnh lại, người này sẽ không nói một câu, chỉ chăm chú nhìn Sean.
"Còn có một chuyện sẽ khiến cậu cảm thấy rất không tồi là đợt nghĩa vụ của cậu và Hawkins ở Baghdad đều đã xong." Jill hít một hơi, ngồi ở bên giường, "Chờ thương thế của cậu chuyển biến tốt đẹp, cậu có thể trở về nước. Còn nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn, cậu được thăng chức, chuẩn uý!"
"Tốt quá, như vậy tiền chính phủ cho ta sẽ nhiều lên một chút." Sean muốn vươn cánh tay lành lặn vò tóc, nhưng lúc này anh mới phát hiện tay trái của mình vẫn bị Hawkins nắm lấy.
"Quan trọng nhất là, cậu không cần tiếp tục đi theo kẻ điên làm nhiệm vụ. Đại nạn không chết sẽ có hạnh phúc cuối đời." Jill mỉm cười, anh ta tươi cười vẫn rất dễ nhìn, tuy rằng điểm này Vincent tuyệt đối không thừa nhận, nhưng hiện tại, Sean lại rất thưởng thức.
"Vậy còn anh?"