Chương 2
Cả buổi sáng, Từ Tử Việt cứ lượn lờ quanh bàn của Tôn Mặc. Tất nhiên, anh cũng đã nói chuyện với Lục Nhân Gia, nhưng Lục Nhân Gia phớt lờ phần lớn ý kiến của Từ Tử Việt, cứ nhìn chằm chằm vào anh như thể anh là một người sắp chết.
Hơn nữa Lục Nhân Gia không có chút gì so với vẻ ngoài đẹp trai của Tôn Mặc, Từ Tử Việt đương nhiên không có ý định lãng phí thời gian nói chuyện với hắn nữa, thay vào đó, toàn bộ sự chú ý đều dành cho Tôn Mặc.
À, không biết liệu anh có thể giành chiến thắng về nhà trong trò chơi này hay không - nếu vậy thì cuối cùng anh cũng có thể thoát khỏi tình trạng trinh nữ đã theo mình đến chết!
Trong tiết học thứ tư, Từ Tử Việt bị tiếng chuông tan học đánh thức, sau đó bị cái nóng làm cho tỉnh táo vì máy điều hòa đã tắt. Tuy nhiên, đến lớp học buổi sáng cuối cùng, anh không chịu nổi nữa và ngủ quên.
Việc Từ Tử Việt lúc đầu không ngủ ngay đã là minh chứng cho sự kiên trì của anh - vốn dĩ anh còn tưởng rằng mình cuối cùng đã được giải thoát khỏi trường học, nhưng ai biết rằng chơi game sau khi chết cũng phải lên lớp nghe giảng lại lần nữa.
Tôn Mặc trước mặt đã biến mất, trong phòng học không còn ai nữa. Chỉ có một chiếc quạt trần cũ kêu cót két phía trên.
Từ Tử Việt ngẩng đầu nhìn chiếc quạt trần, trong lòng có cảm giác có chút kỳ quái. Toàn bộ lớp học trông như mới toanh, nhưng chiếc quạt trần có vẻ khá cũ. Ngoài ra, chỉ có một chiếc quạt duy nhất ở ngay giữa lớp học.
Bất quá Từ Tử Việt cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Anh đưa tay vuốt mái tóc ngái ngủ của mình, rút số tiền tìm thấy trong túi ra trước đó rồi chạy đi.
Có lẽ vì đang là giờ ăn trưa nên toàn bộ tòa nhà vắng tanh. Toàn trường yên tĩnh đến đáng sợ, Từ Tử Việt vô cớ cảm thấy dựng tóc gáy.
Sau đó, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, vang vọng trong hành lang, Từ Tử Việt nhanh chóng quay người nhìn ra ngoài hành lang; phía cuối sáng rực, biểu thị một ngày nắng ấm, nhưng bên trong nơi anh đứng, lớp học cực kỳ tối tăm, như thể không thể xuyên qua ánh sáng. Từ Tử Việt nheo mắt, nhìn chằm chằm thêm một chút, mới quyết định có lẽ mình chỉ đang suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Từ Tử Việt lại đưa tay vuốt tóc, quyết định không suy nghĩ nhiều về mọi chuyện nữa. Khi ra khỏi hành lang và cầu thang, anh nhận ra rằng tòa nhà nơi anh đang đứng thực sự khá biệt lập với các tòa nhà còn lại của trường.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa kéo dài một giờ, Từ Tử Việt tìm tới căng tin, mua một cái bánh bao, một bình sữa và một gói kẹo thỏ trắng làm đồ ăn vặt, vừa ăn vừa đi dạo quanh trường.
Ngôi trường có hình chữ C. Tất cả các tòa nhà bao quanh một sân trung tâm và sân chơi. Các tòa nhà bao gồm cơ sở vật chất dành cho sinh viên năm thứ nhất và năm thứ hai [1], nhà ăn, khu văn phòng và ký túc xá nơi nữ sinh sống ở tầng trên và nam sinh sống ở tầng dưới, các tầng được ngăn cách bằng cổng sắt.
Cơ sở vật chất của năm ba - tức là tòa nhà năm ba mà anh đã xuất hiện và ký túc xá của năm ba - không được bao gồm trong cấu trúc hình chữ C này. Tuy nhiên, hình dáng bên ngoài của cả hai tòa nhà trông khá mới nên Từ Tử Việt cho rằng mọi thứ đều mới được cải tạo gần đây. Hai tòa nhà nằm về phía sau của tòa C nhưng theo bố cục tổng thể của các tòa nhà khác. Có một khu vườn dài với một dải cỏ xanh ở giữa, hai bên cây cối tươi tốt mọc lên che khuất rất nhiều tầm nhìn.
Từ Tử Việt phải đi theo rất nhiều biển chỉ dẫn mới có thể ra khỏi khu năm ba và đi vào căng tin.
Sau khi khám phá trường trung học Thượng Dương, Từ Tử Việt thản nhiên vứt rác vào thùng rác, chuẩn bị quay trở lại lớp học. Tuy nhiên, khi vừa đến giảng đường năm ba, Từ Tử Việt đã tìm thấy những người chơi khác đang tụ tập gần đó trong một lùm cây.
Từ Tử Việt gặm ống hút trong hộp sữa rồi chạy tới hòa nhập. "Các cậu đang làm gì vậy?"
Một trong những chàng trai có vẻ là thủ lĩnh của nhóm nhìn Từ Tử Việt. "Ồ, vậy bây giờ cậu tới đây à?" Anh ta cười khẩy. "Cái gì, cậu muốn sống sót à?"
Từ Tử Việt vẻ mặt đầy khó hiểu. "Tôi không thể tới đây sao? Ý cậu sống sót là gì..."
"Đã đến rồi thì hãy cư xử cho phải phép. Nói ít đi, lắng nghe nhiều hơn và nếu không có ai nói chuyện với cậu thì hãy im lặng." Giọng điệu của người lãnh đạo rất khó chịu, sắc mặt anh ta trông khó coi. Khuôn mặt vốn có thể được coi là đẹp trai của anh ta lại méo mó dưới vẻ mặt nhăn nhó, khiến người nhìn khó chịu.
Từ Tử Việt nhíu mày, vừa định nói cái gì, liền bị kéo ngồi xuống bồn hoa.
Đó là Lục Nhân Gia.
Từ Tử Việt cau mày một chút, nâng mông lên, phủi đi bùn khô cùng mảnh vụn vương vãi khắp bồn hoa, sau đó lại ngồi xuống.
Không biết là ai trong số mười chín người chơi - lẩm bẩm, "Cậu ta kiêu ngạo thật."
Từ Tử Việt trợn mắt - hắn kiêu ngạo, được thôi, anh có chút kiêu ngạo. Anh thích sạch sẽ; nếu anh bẩn thỉu, thì làm sao anh có thể tạo ấn tượng tốt với Tôn Mặc vào buổi chiều nay?
"Bởi vì có người mới nên tôi sẽ nhắc lại. Tên tôi là Trương Kinh và tôi đã sống sót được ba màn rồi. Tôi dễ bị kích động. Đối với những người mới đến thậm chí không đọc Hướng dẫn và không cư xử đúng mực, sẽ bị loại."
Từ Tử Việt lớn tiếng hút sữa, thu hút ánh mắt khó chịu của nhiều người. Anh thực sự có rất nhiều câu hỏi, nhưng trong hoàn cảnh này.... Anh quyết định đợi lát nữa sẽ kéo Lục Nhân Giai sang một bên để hỏi.
Ngoài ra, sống sót sau ba màn? Game chiến thuật như Love-Attack này có thể chết? Đó có phải là loại mục tiêu yandere không? Liệu anh ta có trở thành người da đen và đâm người không? Ngoài ra còn có sách hướng dẫn dành cho người mới sử dụng mà anh chưa từng nghe đến.
Hệ thống đã quấy rầy anh hơn hai năm, yêu cầu anh tham gia trò chơi chiến lược này, chỉ cần tinh thần anh tỉnh táo, anh sẽ không chết khi chơi một trò chơi không biết nó có thật sự tồn tại hay không. Mặc dù hiện tại anh đã xác nhận điều đó là sự thật nhưng lúc đó anh vẫn nghĩ mình có vấn đề về tâm thần, thậm chí còn bí mật lấy nhiều câu hỏi kiểm tra trí tuệ lên mạng. Mà sau khi anh chết rồi tiến vào trò chơi, hệ thống cũng không nói nhiều. Kỳ thật nếu hỏi Từ Tử Việt, anh sẽ nói hệ thống trước khi anh chết càng nói nhiều, mỗi ngày ba lần yêu cầu anh chết đi chơi trò chơi này.
Hiện tại, hệ thống chỉ nói vài câu đó với anh khi anh lần đầu xuất hiện trên giao diện chính.
Nó bảo anh hãy tự mình khám phá trò chơi và thậm chí còn không đưa cho anh một bản hướng dẫn nào, vậy sách Hướng dẫn này từ đâu đến?
"Cho đến nay chúng ta đã thu thập được rất ít manh mối, nhưng thế giới này chắc chắn sẽ dần dần tiết lộ và để chúng ta khám phá ra sự thật. Những gì chúng ta biết cho đến nay là tòa nhà ở đây đã bị bỏ hoang trong nhiều năm. Hôm nay sau giờ học, chúng ta hãy đến thư viện - thư viện thường là nơi hữu ích nhất để tìm hiểu thông tin về thế giới. Tất cả thông tin liên quan đến ngôi trường này không được bỏ qua.
Ngoài ra, mọi người nên trò chuyện với các NPC xung quanh mình trong lớp để thử tìm hiểu thêm. Bạn vừa mới đến - tôi nhận thấy cậu đã trò chuyện với NPC cả buổi sáng, cậu có phát hiện gì không? Trương Kinh, người vừa nói một hồi dài, cuối cùng chuyển một câu hỏi về phía Từ Tử Việt.
Từ Tử Việt thả ống hút trong miệng ra. "Học sinh ngồi trước mặt tôi, Tôn Mặc..."
Mọi người vểnh tai lên và chăm chú lắng nghe.
"Khuôn mặt của anh ấy - 93 điểm, giọng nói của anh ấy - 98 điểm, chỉ là anh ấy ít nói thôi. Xét về ngoại hình, anh ta là mục tiêu tốt nhất ". Từ Tử Việt nheo mắt lại: "Anh ấy là mục tiêu của tôi, các ngươi không ai dám được cướp anh ấy!"
Trương Kinh tức giận đến mặt đỏ bừng. "Ai đã hỏi cậu điều này!!"
Anh ta tức giận đá vào thân cây bên cạnh và ra lệnh: "Được rồi, đừng nói nữa. Mọi người quay lại lớp đi!"
Những người khác nhìn Từ Tử Việt như thể anh bị tâm thần rồi đều rời đi.
Ngay cả Lục Nhân Gia mà Từ Tử Việt vốn muốn kéo ra hỏi mấy câu cũng lập tức tránh xa Từ Tử Việt mấy bước.
Từ Tử Việt: "???" Có phải anh đã nói sai điều gì không? Có phải tất cả người chơi khác đều bị bệnh không? Tại sao anh không thể hiểu được suy nghĩ của họ?
Hay chính anh là người bị bệnh?.
||||| Truyện đề cử: |||||
Không hiểu sao Từ Tử Việt lại bị bỏ lại một mình trong khu rừng nhỏ.
Uống xong sữa, Từ Tử Việt vỗ vỗ cái bụng no nê, nhét một viên kẹo thỏ trắng vào miệng, chậm rãi quay về giảng đường.
Trước khi hoàn toàn rời khỏi khu rừng, Từ Tử Việt đã nhìn thấy Tôn Mặc đang nhìn chằm chằm vào tầng sáu của giảng đường.
Từ Tử Việt hai mắt sáng lên, bước nhanh đi tới. "Tôn Mặc, chúng ta cùng nhau quay lại lớp nhé?"
Tôn Mặc quay người nhìn Từ Tử Việt, không nói chuyện.
Từ Tử Việt gãi nhẹ má, lảng tránh ánh mắt của Tôn Mặc. "Đừng nhìn tôi như thế này... Tôi sẽ xấu hổ mất." Ánh mắt của Tôn Mặc khác với ánh mắt của người thường. Khi cậu ấy nhìn ai đó, như thể cậu ấy chỉ nhìn thấy người trước mặt mình, tầm nhìn của cậu ấy không bao giờ dao động - tập trung, nghiêm túc và có chủ ý.
Tuy nhiên, từ góc nhìn của Từ Tử Việt, anh chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim của mình càng ngày càng nhanh.
Vì thế anh trực tiếp dùng tay ôm lấy mặt Tôn Mặc và hướng ánh mắt của đối phương sang một bên. "Đ-Đừng nhìn tôi như thế."
"..." Tôn Mặc hất tay Từ Tử Việt ra, quay người rời đi.
Từ Tử Việt: "???" Tại sao cậu lại rời đi, không phải bầu không khí của họ khá tốt sao?
Từ Tử Việt vội vàng đuổi theo, đi theo Tôn Mặc hướng về giảng đường. "Bữa trưa cậu ăn gì?" Thấy Tôn Mặc không trả lời, Từ Tử Việt một mình tiếp tục: "Bữa ăn của tôi là một ổ bánh mì và một hộp sữa. Ồ, và một ít kẹo thỏ trắng nữa!"
Anh lấy một nắm trong túi ra, nghĩ ngợi rồi chỉ lấy ra một cái, đặt những cái còn lại vào vị trí cũ.
"Cái này dành cho cậu." Nhân cơ hội này, Từ Tử Việt nắm lấy tay Tôn Mặc, nhanh chóng nhét viên kẹo vào lòng bàn tay cậu rồi lập tức buông ra.
Với điều này, mỗi lần anh đưa cho người kia một viên kẹo, anh có thể chạm vào tay Tôn Mặc! Anh thật thông minh!
Từ Tử Việt chạm vào ngón tay, tận hưởng cảm giác trên tay Tôn Mặc - lạnh như băng. Trong ngày nắng nóng này, cậu thực sự giống như một chiếc điều hòa di động.
Tuy nhiên, có lẽ là do người kia vừa từ phòng máy lạnh bước ra? Nhưng vào buổi trưa... Đáng lẽ tất cả các phòng học đều nên tắt máy điều hòa. Có lẽ cậu ấy đã đến văn phòng?
Hoặc nó có thể là một nguyên nhân thể chất. Tôn Mặc trông có vẻ hơi yếu ớt, i hỏi bữa trưa ăn gì, người kia cũng không trả lời.... Từ Tử Việt cảm thấy có chút buồn bực. Quả nhiên những người có ngoại hình đẹp không dễ tiếp cận như vậy.
Cũng may Tôn Mặc không từ chối kẹo của Từ Tử Việt,
Sau giờ nghỉ trưa, lại có một khoảng trống để dành một giờ tiếp theo để nghỉ ngơi và thư giãn trong lớp học.
Lớp của Từ Tử Việt là phòng học trong cùng của tầng sáu. Sau khi chuông reo, giáo viên chủ nhiệm bước vào và bắt đầu giục mọi người nghỉ ngơi.
Giáo viên nhìn quanh phòng và hỏi: "Có ai nhìn thấy Đào Bảo Ngọc (gốc là 到包雨, mình chưa biết dịch ntn là đúng) hay Trương Linh không?"
Từ Tử Việt vùi đầu trên bàn, lén lút nhìn bóng lưng Tôn Mặc. Nghe giáo viên nói, anh nhanh chóng liếc nhìn sơ đồ chỗ ngồi, rồi nhìn những chiếc bàn trống.
Quả thực có hai người chơi đã mất tích.
[1] - việc học tập ở Trung Quốc được phân loại hơi khác một chút. Ở đây, mọi người sẽ là học sinh lớp một, lớp hai và lớp ba của trường trung học, tức là lớp 10/11/12 đối với hệ thống giáo dục Bắc Mỹ.
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu phát hộp cơm đi ~ Nghĩ ra cái tên cũng đau đầu quá...
cảm ơn sự hỗ trợ của bạn!
Phần spoiler lớn nhất trong toàn bộ câu chuyện là cách viết!
Hơn nữa Lục Nhân Gia không có chút gì so với vẻ ngoài đẹp trai của Tôn Mặc, Từ Tử Việt đương nhiên không có ý định lãng phí thời gian nói chuyện với hắn nữa, thay vào đó, toàn bộ sự chú ý đều dành cho Tôn Mặc.
À, không biết liệu anh có thể giành chiến thắng về nhà trong trò chơi này hay không - nếu vậy thì cuối cùng anh cũng có thể thoát khỏi tình trạng trinh nữ đã theo mình đến chết!
Trong tiết học thứ tư, Từ Tử Việt bị tiếng chuông tan học đánh thức, sau đó bị cái nóng làm cho tỉnh táo vì máy điều hòa đã tắt. Tuy nhiên, đến lớp học buổi sáng cuối cùng, anh không chịu nổi nữa và ngủ quên.
Việc Từ Tử Việt lúc đầu không ngủ ngay đã là minh chứng cho sự kiên trì của anh - vốn dĩ anh còn tưởng rằng mình cuối cùng đã được giải thoát khỏi trường học, nhưng ai biết rằng chơi game sau khi chết cũng phải lên lớp nghe giảng lại lần nữa.
Tôn Mặc trước mặt đã biến mất, trong phòng học không còn ai nữa. Chỉ có một chiếc quạt trần cũ kêu cót két phía trên.
Từ Tử Việt ngẩng đầu nhìn chiếc quạt trần, trong lòng có cảm giác có chút kỳ quái. Toàn bộ lớp học trông như mới toanh, nhưng chiếc quạt trần có vẻ khá cũ. Ngoài ra, chỉ có một chiếc quạt duy nhất ở ngay giữa lớp học.
Bất quá Từ Tử Việt cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Anh đưa tay vuốt mái tóc ngái ngủ của mình, rút số tiền tìm thấy trong túi ra trước đó rồi chạy đi.
Có lẽ vì đang là giờ ăn trưa nên toàn bộ tòa nhà vắng tanh. Toàn trường yên tĩnh đến đáng sợ, Từ Tử Việt vô cớ cảm thấy dựng tóc gáy.
Sau đó, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, vang vọng trong hành lang, Từ Tử Việt nhanh chóng quay người nhìn ra ngoài hành lang; phía cuối sáng rực, biểu thị một ngày nắng ấm, nhưng bên trong nơi anh đứng, lớp học cực kỳ tối tăm, như thể không thể xuyên qua ánh sáng. Từ Tử Việt nheo mắt, nhìn chằm chằm thêm một chút, mới quyết định có lẽ mình chỉ đang suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Từ Tử Việt lại đưa tay vuốt tóc, quyết định không suy nghĩ nhiều về mọi chuyện nữa. Khi ra khỏi hành lang và cầu thang, anh nhận ra rằng tòa nhà nơi anh đang đứng thực sự khá biệt lập với các tòa nhà còn lại của trường.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa kéo dài một giờ, Từ Tử Việt tìm tới căng tin, mua một cái bánh bao, một bình sữa và một gói kẹo thỏ trắng làm đồ ăn vặt, vừa ăn vừa đi dạo quanh trường.
Ngôi trường có hình chữ C. Tất cả các tòa nhà bao quanh một sân trung tâm và sân chơi. Các tòa nhà bao gồm cơ sở vật chất dành cho sinh viên năm thứ nhất và năm thứ hai [1], nhà ăn, khu văn phòng và ký túc xá nơi nữ sinh sống ở tầng trên và nam sinh sống ở tầng dưới, các tầng được ngăn cách bằng cổng sắt.
Cơ sở vật chất của năm ba - tức là tòa nhà năm ba mà anh đã xuất hiện và ký túc xá của năm ba - không được bao gồm trong cấu trúc hình chữ C này. Tuy nhiên, hình dáng bên ngoài của cả hai tòa nhà trông khá mới nên Từ Tử Việt cho rằng mọi thứ đều mới được cải tạo gần đây. Hai tòa nhà nằm về phía sau của tòa C nhưng theo bố cục tổng thể của các tòa nhà khác. Có một khu vườn dài với một dải cỏ xanh ở giữa, hai bên cây cối tươi tốt mọc lên che khuất rất nhiều tầm nhìn.
Từ Tử Việt phải đi theo rất nhiều biển chỉ dẫn mới có thể ra khỏi khu năm ba và đi vào căng tin.
Sau khi khám phá trường trung học Thượng Dương, Từ Tử Việt thản nhiên vứt rác vào thùng rác, chuẩn bị quay trở lại lớp học. Tuy nhiên, khi vừa đến giảng đường năm ba, Từ Tử Việt đã tìm thấy những người chơi khác đang tụ tập gần đó trong một lùm cây.
Từ Tử Việt gặm ống hút trong hộp sữa rồi chạy tới hòa nhập. "Các cậu đang làm gì vậy?"
Một trong những chàng trai có vẻ là thủ lĩnh của nhóm nhìn Từ Tử Việt. "Ồ, vậy bây giờ cậu tới đây à?" Anh ta cười khẩy. "Cái gì, cậu muốn sống sót à?"
Từ Tử Việt vẻ mặt đầy khó hiểu. "Tôi không thể tới đây sao? Ý cậu sống sót là gì..."
"Đã đến rồi thì hãy cư xử cho phải phép. Nói ít đi, lắng nghe nhiều hơn và nếu không có ai nói chuyện với cậu thì hãy im lặng." Giọng điệu của người lãnh đạo rất khó chịu, sắc mặt anh ta trông khó coi. Khuôn mặt vốn có thể được coi là đẹp trai của anh ta lại méo mó dưới vẻ mặt nhăn nhó, khiến người nhìn khó chịu.
Từ Tử Việt nhíu mày, vừa định nói cái gì, liền bị kéo ngồi xuống bồn hoa.
Đó là Lục Nhân Gia.
Từ Tử Việt cau mày một chút, nâng mông lên, phủi đi bùn khô cùng mảnh vụn vương vãi khắp bồn hoa, sau đó lại ngồi xuống.
Không biết là ai trong số mười chín người chơi - lẩm bẩm, "Cậu ta kiêu ngạo thật."
Từ Tử Việt trợn mắt - hắn kiêu ngạo, được thôi, anh có chút kiêu ngạo. Anh thích sạch sẽ; nếu anh bẩn thỉu, thì làm sao anh có thể tạo ấn tượng tốt với Tôn Mặc vào buổi chiều nay?
"Bởi vì có người mới nên tôi sẽ nhắc lại. Tên tôi là Trương Kinh và tôi đã sống sót được ba màn rồi. Tôi dễ bị kích động. Đối với những người mới đến thậm chí không đọc Hướng dẫn và không cư xử đúng mực, sẽ bị loại."
Từ Tử Việt lớn tiếng hút sữa, thu hút ánh mắt khó chịu của nhiều người. Anh thực sự có rất nhiều câu hỏi, nhưng trong hoàn cảnh này.... Anh quyết định đợi lát nữa sẽ kéo Lục Nhân Giai sang một bên để hỏi.
Ngoài ra, sống sót sau ba màn? Game chiến thuật như Love-Attack này có thể chết? Đó có phải là loại mục tiêu yandere không? Liệu anh ta có trở thành người da đen và đâm người không? Ngoài ra còn có sách hướng dẫn dành cho người mới sử dụng mà anh chưa từng nghe đến.
Hệ thống đã quấy rầy anh hơn hai năm, yêu cầu anh tham gia trò chơi chiến lược này, chỉ cần tinh thần anh tỉnh táo, anh sẽ không chết khi chơi một trò chơi không biết nó có thật sự tồn tại hay không. Mặc dù hiện tại anh đã xác nhận điều đó là sự thật nhưng lúc đó anh vẫn nghĩ mình có vấn đề về tâm thần, thậm chí còn bí mật lấy nhiều câu hỏi kiểm tra trí tuệ lên mạng. Mà sau khi anh chết rồi tiến vào trò chơi, hệ thống cũng không nói nhiều. Kỳ thật nếu hỏi Từ Tử Việt, anh sẽ nói hệ thống trước khi anh chết càng nói nhiều, mỗi ngày ba lần yêu cầu anh chết đi chơi trò chơi này.
Hiện tại, hệ thống chỉ nói vài câu đó với anh khi anh lần đầu xuất hiện trên giao diện chính.
Nó bảo anh hãy tự mình khám phá trò chơi và thậm chí còn không đưa cho anh một bản hướng dẫn nào, vậy sách Hướng dẫn này từ đâu đến?
"Cho đến nay chúng ta đã thu thập được rất ít manh mối, nhưng thế giới này chắc chắn sẽ dần dần tiết lộ và để chúng ta khám phá ra sự thật. Những gì chúng ta biết cho đến nay là tòa nhà ở đây đã bị bỏ hoang trong nhiều năm. Hôm nay sau giờ học, chúng ta hãy đến thư viện - thư viện thường là nơi hữu ích nhất để tìm hiểu thông tin về thế giới. Tất cả thông tin liên quan đến ngôi trường này không được bỏ qua.
Ngoài ra, mọi người nên trò chuyện với các NPC xung quanh mình trong lớp để thử tìm hiểu thêm. Bạn vừa mới đến - tôi nhận thấy cậu đã trò chuyện với NPC cả buổi sáng, cậu có phát hiện gì không? Trương Kinh, người vừa nói một hồi dài, cuối cùng chuyển một câu hỏi về phía Từ Tử Việt.
Từ Tử Việt thả ống hút trong miệng ra. "Học sinh ngồi trước mặt tôi, Tôn Mặc..."
Mọi người vểnh tai lên và chăm chú lắng nghe.
"Khuôn mặt của anh ấy - 93 điểm, giọng nói của anh ấy - 98 điểm, chỉ là anh ấy ít nói thôi. Xét về ngoại hình, anh ta là mục tiêu tốt nhất ". Từ Tử Việt nheo mắt lại: "Anh ấy là mục tiêu của tôi, các ngươi không ai dám được cướp anh ấy!"
Trương Kinh tức giận đến mặt đỏ bừng. "Ai đã hỏi cậu điều này!!"
Anh ta tức giận đá vào thân cây bên cạnh và ra lệnh: "Được rồi, đừng nói nữa. Mọi người quay lại lớp đi!"
Những người khác nhìn Từ Tử Việt như thể anh bị tâm thần rồi đều rời đi.
Ngay cả Lục Nhân Gia mà Từ Tử Việt vốn muốn kéo ra hỏi mấy câu cũng lập tức tránh xa Từ Tử Việt mấy bước.
Từ Tử Việt: "???" Có phải anh đã nói sai điều gì không? Có phải tất cả người chơi khác đều bị bệnh không? Tại sao anh không thể hiểu được suy nghĩ của họ?
Hay chính anh là người bị bệnh?.
||||| Truyện đề cử: |||||
Không hiểu sao Từ Tử Việt lại bị bỏ lại một mình trong khu rừng nhỏ.
Uống xong sữa, Từ Tử Việt vỗ vỗ cái bụng no nê, nhét một viên kẹo thỏ trắng vào miệng, chậm rãi quay về giảng đường.
Trước khi hoàn toàn rời khỏi khu rừng, Từ Tử Việt đã nhìn thấy Tôn Mặc đang nhìn chằm chằm vào tầng sáu của giảng đường.
Từ Tử Việt hai mắt sáng lên, bước nhanh đi tới. "Tôn Mặc, chúng ta cùng nhau quay lại lớp nhé?"
Tôn Mặc quay người nhìn Từ Tử Việt, không nói chuyện.
Từ Tử Việt gãi nhẹ má, lảng tránh ánh mắt của Tôn Mặc. "Đừng nhìn tôi như thế này... Tôi sẽ xấu hổ mất." Ánh mắt của Tôn Mặc khác với ánh mắt của người thường. Khi cậu ấy nhìn ai đó, như thể cậu ấy chỉ nhìn thấy người trước mặt mình, tầm nhìn của cậu ấy không bao giờ dao động - tập trung, nghiêm túc và có chủ ý.
Tuy nhiên, từ góc nhìn của Từ Tử Việt, anh chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim của mình càng ngày càng nhanh.
Vì thế anh trực tiếp dùng tay ôm lấy mặt Tôn Mặc và hướng ánh mắt của đối phương sang một bên. "Đ-Đừng nhìn tôi như thế."
"..." Tôn Mặc hất tay Từ Tử Việt ra, quay người rời đi.
Từ Tử Việt: "???" Tại sao cậu lại rời đi, không phải bầu không khí của họ khá tốt sao?
Từ Tử Việt vội vàng đuổi theo, đi theo Tôn Mặc hướng về giảng đường. "Bữa trưa cậu ăn gì?" Thấy Tôn Mặc không trả lời, Từ Tử Việt một mình tiếp tục: "Bữa ăn của tôi là một ổ bánh mì và một hộp sữa. Ồ, và một ít kẹo thỏ trắng nữa!"
Anh lấy một nắm trong túi ra, nghĩ ngợi rồi chỉ lấy ra một cái, đặt những cái còn lại vào vị trí cũ.
"Cái này dành cho cậu." Nhân cơ hội này, Từ Tử Việt nắm lấy tay Tôn Mặc, nhanh chóng nhét viên kẹo vào lòng bàn tay cậu rồi lập tức buông ra.
Với điều này, mỗi lần anh đưa cho người kia một viên kẹo, anh có thể chạm vào tay Tôn Mặc! Anh thật thông minh!
Từ Tử Việt chạm vào ngón tay, tận hưởng cảm giác trên tay Tôn Mặc - lạnh như băng. Trong ngày nắng nóng này, cậu thực sự giống như một chiếc điều hòa di động.
Tuy nhiên, có lẽ là do người kia vừa từ phòng máy lạnh bước ra? Nhưng vào buổi trưa... Đáng lẽ tất cả các phòng học đều nên tắt máy điều hòa. Có lẽ cậu ấy đã đến văn phòng?
Hoặc nó có thể là một nguyên nhân thể chất. Tôn Mặc trông có vẻ hơi yếu ớt, i hỏi bữa trưa ăn gì, người kia cũng không trả lời.... Từ Tử Việt cảm thấy có chút buồn bực. Quả nhiên những người có ngoại hình đẹp không dễ tiếp cận như vậy.
Cũng may Tôn Mặc không từ chối kẹo của Từ Tử Việt,
Sau giờ nghỉ trưa, lại có một khoảng trống để dành một giờ tiếp theo để nghỉ ngơi và thư giãn trong lớp học.
Lớp của Từ Tử Việt là phòng học trong cùng của tầng sáu. Sau khi chuông reo, giáo viên chủ nhiệm bước vào và bắt đầu giục mọi người nghỉ ngơi.
Giáo viên nhìn quanh phòng và hỏi: "Có ai nhìn thấy Đào Bảo Ngọc (gốc là 到包雨, mình chưa biết dịch ntn là đúng) hay Trương Linh không?"
Từ Tử Việt vùi đầu trên bàn, lén lút nhìn bóng lưng Tôn Mặc. Nghe giáo viên nói, anh nhanh chóng liếc nhìn sơ đồ chỗ ngồi, rồi nhìn những chiếc bàn trống.
Quả thực có hai người chơi đã mất tích.
[1] - việc học tập ở Trung Quốc được phân loại hơi khác một chút. Ở đây, mọi người sẽ là học sinh lớp một, lớp hai và lớp ba của trường trung học, tức là lớp 10/11/12 đối với hệ thống giáo dục Bắc Mỹ.
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu phát hộp cơm đi ~ Nghĩ ra cái tên cũng đau đầu quá...
cảm ơn sự hỗ trợ của bạn!
Phần spoiler lớn nhất trong toàn bộ câu chuyện là cách viết!