Chương : 4
Người dịch: Văn Hòa - Kim Thùy
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Shared by: Ankay -
Chiếc máy bay trực thăng được mệnh danh là Cỗ xe ngựa hai bánh của Morton bay thật thấp đã khuấy lên một lớp bụi mù ngoài sa mạc ở phía sau đuôi.
Morton hy vọng với độ cao như thế này, các đài ra đa của Jordan và IRắc sẽ lầm chiếc Long Ranger là một đàn lạc đà chạy đi tìm một, bãi cỏ khác để gặm.
Chiếc trực thăng được phủ một lớp sơn phản xạ lại sóng ra đa, và các bô phận chứa vũ khí hạng nặng được thay vào đấy bằng những thùng chứa nhiên liệu phụ để máy bay có thể bay được xa vào tận những vùng rộng mênh mông ở phía Bắc của IRắc.
Bảo vệ cho chiếc Long Ranger chỉ có hai may bay ném bom Eagles và Tornadors, Morton thoáng thấy đường bay ngược lại của hai chiếc này ở trên cao sáu dăm, Nhưng khi chiếc Long Ranger đến tận dãy Dead Mountains thì các may bay hộ tống phải quay về, Đến đây, không có cách để cho họ bảo vệ được chiếc "Cỗ xe ngựa" của Morton nữa.
Morton mải nhìn ra ngoài cửa sổ ở ca bin máy bay, ống giả vờ không nghe những lời trao đổi chuyên môn của phi hành đoàn ở trước buồng lái, Hai người phi công đã nói cho ông nghe chính xác khi máy bay bắt đầu cất cánh ở căn cứ tại phía bắc Tel Aviv.
Một lớp mù xám đã phủ khắp thành phố, Người ta nói rằng đấy là do một lớp khói xe hơi trộn với khí Ô-zôn ở biển tạo nên, Ông đã biết rõ hơn nữa, Lớp mây độc hại này là do hơi thở dơ bẩn của những tên Bitburg trên thế gian này thải ra mà tạo nên.
Chúa thừa biết Morton không phải là người theo chủ nghĩa phục quốc Do Thái, Ông, không tìm lấy niêm tin của mình bằng cách tiêu diệt niềm tin của kẻ khác, hay là bám vào niềm tin mù quáng.
Bốn năm học ỏ Cambridge đã cho ông thấy rằng có cái gì đó quan trọng hơn điều này, họ đã dạy cho ông ý nghĩa của sự tự do chân chính, Và cũng bao gồm cả quyền được sống và đề cho người khác có quyền được sống.
Ông có thể qua mặt Bitburg để đi thẳng đến Thủ tướng, Nhưng làm như thế, ông lại sợ có nguy cơ sinh ra cảnh gây bè gây phái, vì cũng có nhiêu người ủng hộ Bitburg và những người này lại ra sức để bảo vệ cho người của họ.
Nhưng Bitburg cũng đúng khi ông ta nói mối liên hê giữa Israel với Phương Tây đã bị lỏng lẻo, Mặc dù cuộc chiến ở vùng Vịnh đã rành rành ra thế, nhưng Phương Tây vẫn cứ nhất quyết tin tưởng rằng họ có thể hợp tác sống chung với phe Hồi giáo chủ trương quân sự được.
Khi George Bush và John Major đang tại chức, hai vị còn cứng rắn, nhưng đến nay thì người ta đã thấy một người A Rập ngoi ở đại lộ Dovvning và nhiều người A Rập khác xuất hiện trong tòa Nhà Trắng để cai quản chiến lược và sách lược của chính quyền hiên tại.
Họ cho rằng Hồi giáo phải được hòa đồng vào thế giới, Trong lúc đó, người Israel không nên ngăn cản, Họ cảnh cáo rằng cơ quan Mossad nên để yên tình hình như thế.
Trong lúc này thì những người ngang trang lứa với ông ở Phương Tây cứ đòi cho được bằng chứng, Cho nên đã xày ra biết bao nhiêu vụ đáng tiếc, Họ cứ đòi cho được bằng chứng mới ra tay hành động, mặc cho ông mất công cảnh cáo họ, Cơ quan tình báo nào cũng có loại người như Bitburg cả.
Morton lo sợ những chuyện sẽ xảy ra, nếu Phương Tây không cảnh giác về Raza, Phải có nhiêu cuộc họp với nhau đã, Phải cử người đi sang Trung Hoa đã.
Người Trung Hoa thế nào cũng chối bai bải họ không chế ra thứ ấy, Họ đã chối hết những gì họ làm, vì đấy là sách lược của họ, Rồi sẽ có một buổi họp kết thúc, Và ý kiến đưa ra là : Phải đợi cho có bằng chứng bảo đảm rồi mới hành động Đó là giải pháp của Bitburg.
Bốn mươi phút sau khi vào không phận IRắc, chiếc Long Ranger bay trên những quả dồi thấp đẳu tiên : Bên kia xuất hiện sườn đá của dãy Tử Sơn (Dead Mountains), những đỉnh núi đá lởm chởm chen chúc nhau vươn lên, lộn xộn, xấu xí, như là ý Chúa muốn tạo nên dãy núi này để hình thành cái khác có giá trị hơn, Những ngọn núi sẫm đen, hiểm trở lồ lộ dưới ánh trời chiếu nóng bức.
— Lực lượng bảo vệ không phận của chúng ta đã quay về Giọng của viên phi công vang lên trong tai Morton.
Ông đứng dậy, thò đầu vào trong buồng lái, Trên màn ảnh ra đa, những đốm sáng cuối cùng cũng đã biến mất, Màn ảnh trống trơn một hồi lâu.
— Trong vòng hai giờ nữa, họ sẽ trở lại tìm chúng ta
- Morton nói trong micrô để cho họ an tâm, Trong những giây phút như thế này, không tránh khỏi có cảm giác lo âu, trông mong có sự giúp đỡ từng giây từng phút.
— Chúng ta hy vọng thời tiết ổn định, Người phi công lên tiếng nói vừa đưa mắt nhìn lên màn ảnh ra đa, Có dấu hiệu rối loạn trên đầu chúng ta chừng hai trăm dặm, Trông có vẻ một cơn bão lớn đang thành hình.
Morton ngẩng dầu lên. Bầu trời trong sáng, nhưng màu xanh đậm đã ngả sang màu trắng và nhiều nơi đã nhuộm màu vàng, Bên kia núi, có nơi gió đã thổi mạnh, tung lên trời những luồng cát khổng lồ.
— Dãy núi có thể làm lệch hướng gió về phía chúng ta Người phi công nói.
— Hy vọng như thế, Người phụ lái đáp, Có lần tôi gặp một cơn cuồng phong trong sa mạc Sinai...
— Các anh đã thấy dấu hiệu gì của thung lũng hẹp chưa ?
- Morton thình lình nói để cắt ngang lời của người phụ lái Không phải lúc kể chuyên hãi hùng.
Người phi công phụ quay lại nhìn bản đồ ở trên đầu gối, Bên kia thung lũng hẹp, người Xi Ri đang đợi Morton.
Không bao giờ người ta hẹn gặp ông một địa điểm đến hai lần, Nhưng việc hẹn gặp thì vẫn giống nhau, Hôm trước ngày gặp nhau theo kế hoạch đã được ấn định, người Xi Ri đăng một mục quảng cáo bí mật có kèm một câu thơ trên tờ nhật báo Ai Cập, tờ Al Abram, Câu thơ nói đến nỗi đau khổ của con người, khiến cho Morton tìm đến dãy Tử Sơn.
Vùng hoang địa thê lương toàn là những khe rãnh khô cằn, những đường nứt nẻ sâu hoắm này sẽ chứng kiến cảnh họ gặp nhau.
Vị hoàng đế đầu tiên của Babylon đã phát điên lên ở đây, Người Philistine, người Phoenicie và người La Mã, Đả chứng kiến vị sư tổ quân đội của họ tại vùng đất cháy khô nẻ này.
Dân tộc của Morton khi bị xua đuổi ra khỏi vung Đất Hứa đã sống lang thang ở đáy, hàng ngàn người đã chết đói chết khát, Rồi mấy thế kỷ sau, những chiến sĩ Thập Tự Chinh cũng đã thất bại, không chinh phục được những vùng đất hoang vu, toàn đá, cằn cỗi này.
Người Xi Ri đã tìm một pháo đài để làm chỗ gặp gỡ, Pháo đài nằm tít dằng xa của rặng núi.
Khi họ đến gần hơn, Morton thấy đá màu đỏ thẫm rắn chắc vỡ ra để lộ những thung lũng hẹp, những hẻm núi, những miệng hang tối om ghê rợn chạy sâu vào trong núi.
— Các anh tìm một đường rãnh từ một sườn núi đá chạy lên, có lẽ cách mặt đất chừng một trăm rưỡi thước
- Morton nhắc phi hành đoàn.
Dãy núi bắt đầu tỏa bóng đêm dài, cho nên khó tìm cho ra miệng hang.
— Xin cho tôi lại tọa độ đi
- Viên phi công nói.
Morton nhắc lại những chỉ dẫn mà người Xi Rị đã cho, Viên phi công kiểm tra lại tọa độ trên hê thống phi hành mà anh đã thảo ra trước đây, Chiếc Long Ranger đổi hướng, bắt đầu băng qua vách đá.
— Kia kìa !
- Morton la lên
- Bên trái kìa !
Chiếc Long Kanger từ từ bay về phía một triền đá và cát. Dãy núi nằm sát đấy, che khuất cả bầu trời.
— Đúng rồi đấy
- Viên phi công xác nhận.
Trước mặt là một lỗ nứt trong vách đá, vách đá chạy từ sườn núi đá thẳng lên, Miệng hang rộng chưa đày ba mươi thước, lỗ hổng thật quá chật đối với chiếc Long Ranger.
Morton nắm chặt một thanh chống khi chiếc Long
Ranger bay vào hẻm núi, Chong chóng máy bay tạo nên những luồng gió, xoáy từ bên này hẻm núi qua bên kia hẻm, Viên phi công điều khiển van bướm để giảm bớt tốc đô.
— Bật máy dò đường lên
- Người phụ lái nói.
Từ đấy, chiếc trực thăng chỉ còn lệ thuộc vào hai hộp đèn gắn ở hai bên hông máy bay để thấy đường trong những vách núi cao.
Trời mờ tối trong hẻm núi, Morton cảm thấy hai người phi công rất căng thẳng khi họ lắng nghe tiếng dội lanh lảnh liên miên trong vách đá và chăm chú nhìn máy vi tính hiện số ghi khoảng rộng trong hang.
Khi hẻm thu hẹp lại và gặp chỗ ngoằn ngoèo trong núi thì khoảng rộng thường không quá mười thước, Mỗi lần quẹo, ánh sáng mờ hơn, họ lại cứ nghĩ đến chuyện hẻm hẹp lại và mắc kẹt trong hẻm mất.
— Chúng ta cần đèn sáng
- Người phụ lái lên tiếng.
— Không đèn đuốc gì hết
- Morton đáp
- Một phi cơ tuần tra không phận của IRắc cách đây hàng dặm đường sẽ phát hiện chúng ta ngay.
Tiếng dội của động cơ đã làm cho những tảng đá chênh vênh và những phiến đá sứt rơi xuống, Từng đám đất đá nhỏ từ trên miêng hẻm rơi xuống hai bên thân chiếc Long Ranger.
Một tảng đá không lớn lắm rơi mạnh vào chong chóng, Morton nghĩ thầm : "Thế là xong !" Ông đã cố ý không để lại bản đồ tham khảo ở Tel Aviv, đội tìm kiếm chốc là không biết họ ở đâụ.
— Chúng ta ra khỏi hẻm rồi !
- Viên phi công la lên.
Trước mặt họ, những tảng đá nhẵn nhụi vươn cao lên thẳng đứng.
— Bay hạ xuống
- Morton ra lệnh
- Đường hầm chắc là ở phía dưới.
Khi nghe ông tóm tắt chuyến hành trình này, hai viên phi công nhìn nhau, không tin nổi, Khi viên phi công lên tiếng, giọng của anh ta cũng thế :
— Chúng tôi không biết đường hầm dài, rộng ra sao, và có bị tắc nghẽn không ? Không chứ ?
— Không nghẽn !
- Morton đáp một cách chắc nịch.
— Tôi cũng đã nghĩ ông sẽ trả lời như thế
- Viên phi công lắc đầu và cho máy bay hạ thấp xuống.
— Tôi đã nghe nói anh bay sát mặt đường vào phía tây Beirut, rồi bay ra mà, Còn chuyến bay này dễ ợt thôi
- Morton khuyến khích.
— Còn tôi thì đã từng nghe tiếng ngài rồi, thưa đại tá, Ai cũng phải thi hành ngay lệnh của ngài.
— Đúng thế.
Chiếc Long Ranger tiếp tục xuống thấp, Người phụ lái báo cáo :
— Khoảng trống dưới đất rộng chừng một trăm thước.
— Quá rộng rãi rồi
- Morton đáp
- Ông nhận thấy người phụ lái có vẻ căng thẳng, Chàng trai này chắc không quá hai mươi.
Khi bằng tuổi này, ông đã dẫn một trung đội tiến vào Cao nguyên Golan, Ông cũng sợ chứ, Ông chồm người tới, vỗ vào vai viên phụ lái :
— Cứ nhìn vào máy là anh yên tâm ngay.
— Thưa ngài, vâng
- Viên phụ lái đáp.
Morton cảm thấy nhỏ nhoi trước cảnh bốn bề núi đá chập chùng.
— Còn rộng bảy mươi lăm mét
- Giọng người phụ lái còn căng thẳng hơn.
— Mạnh dạn lên, con trai !
- Morton dịu dàng nói qua micrô ở gần môi ông
- Anh làm việc tuyệt đấy !
Bỗng một khối sinh vật xuất hiên trước chiếc Long Ranger, Người phụ lái hất đầu lui, Morton nói một cách chắc chắn :
— Dơi đấy mà, Anh chàng Xi Ri không nói đến có dơi ở đây.
— Hy vọng là dơi, thưa đại tá
- Viên phi công bình tĩnh nói
- Chúng ta sẽ xuống đến mức mỗi bên rộng sáu mét.
— vẫn còn rộng chán
- Morton nói.
Còn rộng sáu mươi mét
- Viên phụ lái lên tiếng.
— Kìa ! ngay trước mặt kia kìa !
- Morton reo lên.
Họ đã đến miệng hầm.
— Đến thật gần rồi, hảy bật đèn lên
- Morton ra lệnh.
Viên phi công cho chiếc Long Ranger bay lọt vào miệng hầm đá xong liền bật đèn pha cực mạnh lên.
— Khốn kiếp thật !
- Viên phi công la lên
- Còn cái gì đây nữa ?...
— Lại dơi nữa !
- Morton cáu kỉnh đáp.
những con vật giống chuột đeo trên nóc, trên vách hầm, Những con còn nhỏ chưa có lông nằm la liệt trên nên hầm, tạo thành một tấm thảm thịt dày cộm nhúc nhích gớm ghiếc.
Những dơi con rớt xuống chất thành đống khổng lồ rải rác khắp nơi.
Chiếc trực thăng đây ngập cả mùi hôi thối, những khuôn mặt của phi hành đoàn trông xanh lơ trong ánh sáng của máy móc trên máy bay.
— Chúng ta không thể nào vào được đâu
- Viên phi công phụ lầm bầm.
— Vào được mà, con trai !
- Morton cương quyết nói
- Trông gớm ghiếc thế thôi.
Đám dơi tán loạn nhào vào chiếc Long Ranger, Một con đâm vào kính chắn gió, Một vệt máu đỏ sẫm chảy xuống mặt kính.
— Cho gạt nước mưa chạy đi
- Morton ra lênh.
Hàng ngàn con vật liệng quạnh chiếc Long Ranger, Tiếng kêu đinh tai nhức óc vang khắp đường hầm, Tấm kính chắn gió đầy cả máu.
— Chúng bay lui !
- Morton nói
- Chúng ta cứ vào đi.
Đàn dơi bay lui, mang theo con Mắt của chúng đỏ rực như hãng triệu đốm than dỏ li ti.
Viên phi công phụ có vẻ khổ sở. Anh ta nói :
— Thưa ngài, xin vui lòng...
— Im đi, con trai, Lo mà làm nhiệm vụ đi !
- Morton nói the thé, Không đời nào đã đến đây mà ông lại quay về.
— Tôi vẫn để đèn sáng chứ ?
- Viên phi công lên tiếng.
— Chắc chắn rồi !
Chiếc Long Ranger vào đường hầm.
— Ôi, lạy Chúa !
- Viên phi công rít lên.
Morton cảm thấy da thịt sởn gai ốc, Hàng triệu mảnh
xựơng vụn của dơi nằm la liệt khắp các rìa đá, các ngóc ngách, các đường nứt trong hầm, Dưới nền hầm là cả một lớp xương vụn dày cộm.
— Nhện độc kìa !
- Người phụ lái la lên
- Nhung nhúc khắp nơi.
— Chúng không thể làm hại được anh đâu
- Morton nói, giọng khàn khàn.
Ánh sáng làm cho những con nhện thân hình càng phồng, đen thui tụt xuống đứng sắp dãy trên mặt hầm, những chân dài, có đốt lớn, chen chúc vào nhau, ngẩng cái hàm dưới lên thăm dò trong khoảng không.,Chúng nhai ngấu nghiến những miếng thịt dơi từ máy bay rơi xuống.
Những con vật này lại còn nhảy vào tấn công máy bay và chúng bị các cánh quạt xé xác ra.
— Chúng bám quanh cả máy dò đường mất, thưa ngài !
— Tăng nhịp nhảy lên xuống để hất chúng ra - Viên phi công nói.
Chiếc Long Ranger bay nhanh hơn, Tiếng ồn càng lớn.
— Làm thế được đấy
- Morton la lên.
Những con dơi lại đua nhau nhào vào chiếc Long Ranger.
— Tắt hết đèn đi
- Morton ra lênh
- Để chúng bớt sợ, Chỉ để ngọn đèn hiệu là được rồi.
Chỉ còn lại ngọn đèn đỏ báo hiêu trong đường hầm, Tiếng kêu hoảng hốt của bầy dơi vang khắp nơi.
— Khoảng cách bên hông máy bay chỉ còn một mét rưỡi thôi - Viên phi công phụ la lên.
— Bình tĩnh đi con trai. Chúng ta sắp đến rồi đấy
- Morton đáp.
Chiếc máy bay lảo đảo rồi rơi xuống vài tấc.
— Chắc cánh quạt bị trục trặc gì rồi
- Viên phụ lái la lên.
— Tôi sẽ cho máy bay trồi lên trụt xuống nhanh thêm
- Viên phi công đáp.
Chiếc máy bay bèn bay nhanh hơn, đàn dơi cứ liên tục nhào dầu vào máy bay.
— Nhìn kìa !
- Morton la lên, đưa tay chỉ ra phía trước, Trước mặt họ, lờ mờ có ánh sáng.
— Tiến lên !
- Morton lại la lên.
Chiếc Long Ranger chồm lên, băng qua bầy dơi rồi ra khôi hầm.
— Các anh muốn rủa tôi, cứ rủa đi
- Morton lặng lẽ nói.
Hai chàng phi công nhìn nhau, không nói, Họ lặng lẽ bay theo hẻm núi khoảng nửa dặm đường, rồi đến một mặt bằng toàn đất đá vụn trải dài đến tận chân trời, Pháo đài của đoàn Thập Tự Quân đứng bên mép dải đất đá này.
Viên phi công để cho chiếc máy bay lơ lửng trên không, anh ta nói :
— Không có cách nào chúng ta trở về theo lối ấy được.
Morton gật đầu :
— Chúng ta sẽ trở về qua đỉnh núi, Người IRắc không ngờ chúng ta đến theo ngõ này đâu, Chúng ta sẽ đi trót lọt trước khi chúng phát hiên ra mình.
Ông lấy cặp Ống nhòm trên giá ở phía sau viên phi công phụ, quan sát pháo đài, Chiếc pháo đài được xây bằng đá đẽo ngay trong núi, nên trông nó đã hòa đông với cảnh vật chung quanh.
— Ta xem thử nào,
- Ông nói.
Chiếc Long Ranger từ từ liệng quanh pháo đài, ngang tầm với các vị trí phòng thủ, Mái pháo đài đã mất, nhưng các bức tường thành vẫn còn rất kiên cố.
Những lan can phòng thủ ở phía đông vươn lên trên mép một vực sâu, Đường khe này trông như đã có từ ngày khai thiên lập địa đến giờ, và nó rất rộng đến nỗi ngựa không thể nhảy qua được.
Chỉ có một con đường vào pháo đài là một lối đi bắc qua vùng Tây lội, chỉ hẹp vừa một con ngựa đi qua mà thôi, Đằng sau pháo đài, núi đã tạo thành một dãy lũy che chắn thiên nhiên rất kiên cố, Ngoài súng đạn ra, khó có thể xâm nhập vào pháo đài.
— Cơn bão đang thành hình rồi đấy
- Người phụ lái quay lui khỏi máy ra đa, lên tiếng báo cáo
- Chưa dầy một trăm dặm và đang di chuyển về hướng chúng ta.
— Khi cơn bão đến đây thì anh đã được an toàn rồi
- Morton nói cho anh ta yên tâm.
— Ông muốn cho máy bay hạ ở đâu ?
- Viên phi công hỏi khi chiếc máy bay giáp vòng khu pháo đài.
Morton chỉ ra phía sau pháo đài, ông dáp :
— ĐỖ ở đấy !
Một nhà nghỉ mát được đục sâu vào trong đá khá rộng, vừa đủ chố trú cho một chiếc máy bay 747.
Khi họ bay ngang qua pháo đài, Morton trông thấy một con lạc đà ở sân phía dưới, Ngoài ra tất cả đêu chìm trong cảnh hoang hóa.
Viên phi công lái chiếc máy bay qua sân rồi lòn vào dưới một mái núi nhô ra, Những bức tường của nhà nghỉ mát khuất vào núi đá, Khi những cánh quạt ngừng quay, tất cả đêu im phăng phắc.
Morton nhìn đông hô :
— Tôi cần một giờ.
Ông quay lại lấy khẩu súng UZI, đẩy cửa cabin máy bay rồi nhảy xuống đất.
Mùi hôi thối làm cho ông muốn ói mửa. Chiếc Long Ranger có vẻ như vừa bay qua một lò sát sinh, Da và xương dơi bám dãy cả máy bay, ngoại trừ bộ máy, vì nhờ có lớp lưới báo quanh che chắn cho, Hai bên ở phía dưới máy bay đêu phủ một lớp lầy nhầy trắng bệch do xác hàng ngàn con nhên độc bám vào.
Morton bước ra phía trước chiếc Long Ranger, Hai viên phi công vẫn ngồi yên tại chỗ, Nhưng ông không để cho họ nghỉ ngơi, Họ phải hăng hái lên để chuẩn bị cho chuyến trở về.
— Các anh nên lau chùi cho sạch đi
- Ông nói to, rồi bước ra khỏi hang.
Băng qua một triền đá đen, tường của pháo đài vươn lên cao ngất, mặt đá còn nguyên vẹn và trơn tru vì đã được gió và ánh sáng mặt trời bào mòn.
Morton nhìn lên bầu trời, màu xám nhợt nhạt âm u đã giăng khắp, cát tung lên mờ mịt xa xa, Có lẽ gió ở đằng kia đang nổi lên, Còn ở đây, gió chỉ thoảng qua.
Ông đến pháo đài, vẫn không có bóng dáng ai hết không có ai ở cửa trên tường thành cao chót vót kia hết ở cánh cửa này, xưa kia những Thập Tự quân đã kéo thang lên, rồi bắn tên, rồi phóng lao xuống như mưa vào quân địch.
Người Xi Ri chắc đã nghe tiếng máy bay, Nhưng ông ta chỉ xuất hiện khi biết chắc chỉ có mình Morton.
Morton đi dọc theo bức tường, Bức tường cao như bức tường phía tây của pháo đài Herod ở Núi Đền tại jerusalem, và cũng được xây theo một kiểu cách như nhau : mỗi tảng đá khổng lồ đâu vào nhau mà không cần hồ vữa, Steve đã cho biết kỹ thuật xây dựng ở đây đã lâu đời như nước Isarael vậy.
Bầu trời bên trên đã ngả sang màu chì, Ông nhìn lui về phía chiếc Long Ranger, Một sườn đá nhô cao đã che khuất tầm mắt.
— Xin chào !
- Ông la to lên bằng tiếng A Rập.
Vẫn không có tiếng trả lời, Ông ghé miệng vào khe hở của đá rồi gọi to lên, Tiếng gọi của ông dội qua tường vang lên ở trong pháo đài, rồi tắt đần, Lại im lặng.
Ông đi vòng một góc pháo đài, đến một cánh cửa, Có một bãi phân lạc đà còn mới gần lỗ tường hổng, Ông bước qua cửa, vào trong sân.
Sân lát bằng đá phiến, mỗi tấm rộng đến một mét vuông, Nên sân thoai thoải lên đến một cánh cổng vòm, Hẳn đây là một kho chứa đồ.
Morton bước qua cửa vòm, Bên kia lại một phòng khác cũng lát bằng đá phiến, trống trải giữa trời, Không khí ở đây, từng quá yên lặng, nay đang nổi gió tung cát trên mặt đá phiến lên, Nhìn lên trên pháo đài về phía khoảng trống xa xa, bầu trời đã ngả màu đen ảm đạm.
Con lạc đà ở trong phòng kho thứ ba, buộc dây ở chân,
Morton lại gọi bằng tiếng A Rập, vẫn không có tiếng trả lời, Con lạc đà bước đi khó khăn, nó nhe rãng với Morton vừa đi về phía cánh cửa vòm khác.
Bên kia là một lối đi hẹp.
Ông hầu như không trông thấy một con rắn hổ mang ở sa mạc, Nó có màu đá, đang nằm cuộn tròn bên mép một lỗ vuông vức đen sì trên nền nhà.
Nó vùng dậy rất nhanh, vươn mình lền cao đến tận mặt ông rồi trườn tới, Cái lưỡi thè ra thè vô lia lịa, và từ trong họng phát ra tiếng rít nho nhỏ như là tiếng hơi nước phì ra.
Chỉ một phát súng, con rắn bay cái đầu, Nó vẫn vùng vẫy rồi rơi xuống hố, Ông nghe tiếng thân mình nó va vào thành giếng, Rồi có tiếng nước tung tóe lên từ dưới cái giếng thiên nhiên đã từng cung cấp nước cho pháo đài.
Morton tiếp tục leo lên đến một lối đi hẹp, Những bậc cấp trong lối đi này dẫn đến đỉnh pháo đài có lỗ châu mai, những lỗ hổng hẹp cách đều nhau dùng làm chỗ cho xạ thủ bắn cung.
Ngay phía trước, có một ngưỡng cửa trống, rộng hơn và uy nghi hơn những cửa khác, Đây là cửa vào một tiền sảnh nơi những Thập Tự quân để vũ khí trước khi vào phần thánh đường.
Morton bước vào tiền sảnh, ông dừng lại nhìn những hình khắc vào mặt đá, những hình đã có trên một ngàn năm nay, Những hình chạm sư tử, thiên thần, những cây kè và những hình người mặc áo choàng hai tay chắp trên ngực hay là đang cùng nhau cầu nguyên.
Và hình Chúa Cứu Thế khắp nơi : Chúa ở Gethsemane, Chúa ở Calvary, Chúa phục sinh...
ở bên kia, người Xi Ri ngồi ngay tại gian giữa của thánh đường, Ông ta mặc chiếc áo dài rộng thùng thình đài
các của bậc vua chúa ở ngoài sa mạc, Ông quấn cái khăn trùm đầu, vải trắng xõa quanh mặt.
— Xin chào Morton. Rất sung sướng được gặp anh.
Giọng của người Xi Ri nhẹ nhàng khiến ta phải ngạc nbiên vì thân hình của ông ta rất to lớn, Mặc dù chiếc áo xếp nếp nhiều nơi, nhưng người ta vẫn thấy được thân hình đô sộ cường tráng của ông, Khi còn sinh viên, ông từng là võ sĩ quyền Anh hạng trung của trường Đại học Yale, Dù đã trải qua nhiều nãm ở đây, nhưng tiếng Anh của ông vẫn chưa được thuần phục.
Morton bước đến.
— Ông thật khéo chọn nơi gặp gỡ.
Người Xi Ri cười :
— Không ai ngờ sẽ gặp một người Do Thái và một người Hôi giáo ở đây hết.
— Ngoại trừ một con rắn
- Morton nói cho ông ta nghe về con rắn hổ mang.
Người Xi Ri lôi trong áo ra một con dao găm.
— Tôi thích thứ này hơn
- Ông ta bỏ con dao lại vào áo.
Morton bước vào thánh đường, Mái nhà hư hỏng rơi vương vãi trên riên đá cẩm thạch, Những hốc tường dùng làm lò hương đã đầy cả cát, Chỉ các trụ chống bàn thờ là còn khá nguyên vẹn mà thôi.
Bên trên bàn thờ có một cửa sổ nhỏ trống trải, hai bên có nhiều hình chạm vào tường, hình của Chúa Cứu Thế và thánh Madonna, 'và hình Chúa Cứu Thế trên Thánh giá. ,
Bỗng Morton cảm thấy mình đã xúc phạm đến chốn
linh thiêng đang bị tàn phá thê thảm này, Người Xi Ri lên tiếng ;
— Anh đã đỗ chiếc máy bay kín đảo đấy, Cơn "Shua" sẽ thổi đến đây ngay bây giờ
- Ông ta đã dùng tiếng lóng của người Badouin để ám chỉ đến cơn bão cát.
Morton gật đầu, Bên ngoài cửa sổ, mây đen đã giăng khắp bầu trời, bên dưới lốm đốm những vết đỏ quạch, như màu rượu chát đỏ.
— Đến đây
- người Xi Ri nói
- Đây là chỗ tránh bão an toàn nhất.
Ông ta lại bước ra ngoài tiền sảnh, rồi ngồi xổm xuống trước một bức hình Chúa Cửu Thế và một cặp sư tử đứng chồm lên, Ông ta lấy trong áo ra một điếu xì gà rồi loay hoay châm lửa.
Morton ngồi xuống bên cạnh ông ta đợi, Có những việc không nôn nóng được. Chỗ hai người ngồi khuất trong bóng tối, Một cơn gió nổi lên làm điếu thuốc lóe sáng và một làn khói mỏng cuộn lên.
Morton cười nhẹ.
— Ông làm phí điếu thuốc rồi đấy, Ông hút không đến nửa điếu thì cơn "Shua" ập đến cho mà coi.
Một cơn gió khác nổi lên, thổi vào má vào tóc ông ta, điếu thuốc lại lóe sáng lên.
— Tôi biết
- Người Xi Ri thở dài, rồi hít một hơi thật dài, Chốc chốc ông lại nhìn Morton, vừa hít thuốc Tin xấu lắm, Raza đã có vi rút bệnh than B.c rồi.
Một cơn gió mạnh thổi vào pháo đài rôi lại biến mất.
— Raza hiện ở đâu ?
Người Xi Ri lại hít một hơi thuốc dài.
— Không ai, biết ngoại trừ Ayatollah Muzwaz, Mà lão ta thì lại không nói.
— Raza sẽ dùng vi rút B.c khi nào và ở đâu ?
Người Xi Ri khẽ lắc đầu.
— Không đơn giản như thế đâu, Morton à.
— Cứ cho tôi biết đi.
Người Xi Ri hít một hơi thuốc nữa rồi nhắm mắt lại một chốc, Một cơn gió mạnh khác thổi vào pháo đài, Ông ta mở mắt ra.
— Giới tu sĩ đang bất đồng ý kiến về việc này, Có người biểu Raza dùng ngay vũ khí này, Lối này phù hợp với phương pháp chiến tranh Hồi giáo.
Có kẻ lại cho rằng hắn ta phải chứng minh cho được thành quả đã, vì hắn đã thất bại hai lần ở Luân Đôn và Bá Linh rồi, Họ nói vũ khí này quá quý, không thể để cho thất bại được nữa.
Một cơn gió mạnh thổi lên, kéo dài hơn, thổi thấp xuống mặt đất, rên rỉ, dai dẳng, lần đầu tiên cát cuồn cuộn xuất hiên, cát này đã được gió mang đến từ nơi cách đây hàng trăm dặm, tạt vào mặt Morton.
— Tập đoàn tu sĩ giống như cơn "Shua" này
- Người Xi Ri nói
- Rất mạnh, Họ đầu tư rất nhiều vào Raza, Cho nên họ cũng mong nhận lại thật nhiêu thành quả.
— Raza sẽ chứng tỏ ra sao và ở đâu ?
Người Xi Ri thở dài, ông ta lấy điếu thuốc trên miệng ra, Tro thuốc đã xoáy quanh đầu ông, Ông dụi tắt hai phần ba điếu thuốc còn lại xuống mặt đất.
— Raza không cho biết, Morton à, Chỉ biết là hắn sẽ cho thực hiện liền đây thôi.
— Khi nào ?
— Không ai biết.
Cơn gió nổi lên, gào rú quanh pháo đài, Tiếng ầm âm vang lên khắp nơi.
— Cơn bão đến rồi đấy
- Người Xi Ri la lên, nép người sát vào Morton Cát, sỏi, sạn, đá tung đây trời, Một cơn "Shua" lớn có thể mang đi cả những tảng đá nhỏ.
— Sau khi thử thách bao lâu hắn mới dùng vi rút ?
- Morton hét lớn bên tai.
Người Xi Ri.
— Không quá bảy ngay, Giới dung hòa ở trong tập đoàn tu sĩ cho rằng thời gian một tuần lễ là hợp lý, đủ để cho thế giới phải đáp ứng thỏa đáng những yêu cầu của họ.
Tiếng kêu ầm ầm càng lúc càng to, Bầu trời chỉ còn lại một màn đen tối om, Người Xi Ri nép mình vào trong một góc, kéo Morton theo với mình,
— Chúng có yêu cầu cái gì mới mẻ không ?
- Morton la lên.
— Chúng yêu cầu thêm về sách báo, phim ảnh khiêu dâm, Chúng muốn khắp thế giới phải cấm chỉ hết loại này, Bất kỳ hình thức nào, Ngay cả những thứ đơn giản nhất.
— Sẽ có rết nhiều người ủng hộ cho việc này, Người Xi Ri kéo khăn trùm đầu che lấy mặt.
— Đấy là những thứ họ yêu cầu, ông Morton ạ, Họ lại còn yêu cầu những điều cực kỳ lạ lùng nữa, như là phải loại Israel đi, và có quyền kiểm soát hoàn toàn những khu vực dầu lửa, những khu mỏ kim loại ngoài sa mạc Sahara và các vùng sa mạc rộng lớn nữa, rồi còn những điều tỏ ra ôn hòa hơn, Ví dụ họ muốn có một luật cấm ma túy khắp thế giới và họ muốn sự trừng phạt phải theo luật của Hồi giáo.
Morton lắc đầu.
— Không ai lại đi đồng ý luật chặt đầu tội nhân trước công chúng vào thời đại bây giờ hết, hay là xích tay cho đến chết ở trong ngục thất cả.
— Thế rồi những kẻ bảo thủ trong tập đoàn tu sĩ còn nói rằng, để làm trong sạch thế giới, không có cách nào thay thế cho biện pháp dấy lên một cuộc chiến Hồi giáo.
Họ rêu rao trong quần chúng của họ rằng, những giá trị cổ truyền và đức tin của họ đã bị hủy diệt, Những tu sĩ Hồi giáo cho là vãn minh vật chất Tây Phương và sự suy đôi đạo đức, là những thứ đang tấn công vào thế giới A Rập, những thứ này nhằm làm suy yếu A Rập, cũng như chúng đã làm suy yếu châu Phi và châu Á vậy.
— Phương Tây cũng có nhiều thứ sai.
- Morton đáp.
- nhưng người ta vẫn có quyền tìm hiểu để chọn lựa, Chứ còn bọn tu sĩ Hồi giáo này chỉ có việc dùng gươm để buộc người ta phải nghe theo mà thôi ! Chúng là bọn điên !
Morton quay mặt qua phía vai của người Xi Ri, ông kéo cái đuôi khăn trùm đầu phủ trên mũi và miệng của ông ta ra, rồi nhìn vào mắt ông ta Ông ta đáp :
— Hàng chục triệu người không nghĩ như vậy đâu, Morton ! Họ chỉ còn việc đợi châm ngòi nữa mà thôi, Và họ cũng như con bão này, không thể nào ngăn chặn được, Sỏi sạn bắn tung vào khắp người, Như muốn lột da người ta ra.
— Nếu tôi chặn được Raza...
- Morton nói.
Câu chuyện phải bị gián đoạn, vì cơn bão đã điên cuồng đổ sầm xuống pháo đài như một trận đại pháo bắn
vào, Những cơn cuồng phong mang theo sỏi đá tuông vào tiền sảnh, đổ vào thánh đường, nhào lên rồi bắn lui trở lại.
Một tia sáng xẹt vào khóe mắt của Morton, tiếp theo là một tiếng sét nổ ngay trên đầu, Những lằn sáng ngoằn ngoèo chiếu sáng những mảnh vụn đang quay cuồng trong không gian màu tía.
Những tiếng sét khác nổ lên vang trời dậy đất khắp pháo đài, những cơn sấm sét tiếp tục nổ tung đá làm cho pháo đài bị tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, ' Mỗi luồng sáng màu tím chứa rất nhiều điện năng đó lóe lên, và tiếp theo một tiếng nổ ầm, rồi như thể là pháo đài đang bị một cơn pháo kích dữ dội vậy.
Morton và người Xi Ri ôm chặt lấy nhau khi cơn gió xoáy đang cố lôi tách hai người, như muốn kéo họ đi theo luồng gió, Cơn gió xé áo quần họ ra, làm rát cả da thịt.
Thế rồi bỗng cơn gió ngừng thổi vừa lúc ánh sáng lóe ra, Trong cảnh tịch mịch rợn người như thế, một tiếng kêu cất lên : tiếng kêu như vừa la hét vừa gầm rú của một con vật đang khiếp đảm.
— Con lạc đà của tôi !
- Người Xi Ri thét lên.
Trước khi Morton kịp đứng dậy thì người Xi Ri đã ra khỏi tiền sảnh, chạy theo lối đi xuống cầu thang rồi biến mất.
Thế rồi cơn bão trở lại khủng khiếp hơn trước nữa, Bất kể Morton tránh né như thế nào, sỏi đá vẫn liên tục đập vào ông, làm ông nghẹt thở, như muốn giết chết ông vì đã cả gan dám đến nơi này, Ông áp mặt vào tường, ông cảm thấy mình thiu thiu ngủ tại chỗ, không nghe tiếng gió thổi, tiếng sấm sét vang trời nữa.
Khi ông tỉnh dậy, bầu trời đêm dây sao hàng triệu đốm sáng in trên màu đen mịn như nhung.
Ông vùng khỏi cả một đống cát ngập đến nửa người, Miệng ông khô và sưng phồng, Đưa ngón tay sờ môi, những vết sưng phồng bám đầy cát.
Cố đứng dậy, ông cảm thấy quá mệt mỏi, rã rời tay chân, Khi ông cất tiếng gọi người Xi Ri bằng tiếng A Râp, giọng ông nghe khàn khàn, lo âu vô cùng, Ông gọi lại, gọi lại, vẫn không có tiếng trả lời.
Ông bò quanh tìm khẩu UZI, khẩu súng bị chôn vùi dưới một lớp cát, Ông lượm lên, thử xem súng còn hoạt động được không.
Ánh sao đủ sáng cho ông tìm đường bước xuống pháo đài, Thỉnh thoảng ông gọi người Xi Ri, vẫn không có tiếng trả lời.
Morton đến lối đi ông đã giết con rắn bãy Khi cơn bão trở lại khủng khiếp hơn trước, người Xi Ri đã nhào đầu vào bể nước, Ông ta bị gãy cổ, đầu xoay ngược lại ra phía sau.
Hai mắt người Xi Ri mở to, vô Hồn, trên khuôn mặt hiện ra nét kinh ngạc lạ lùng, Hàm ông ta vướng vào thành giếng khiến cho thân hình không rơi xuống giếng được.
Morton quỳ xuống, hai tay ôm lấy đầu ông ta rồi nhẹ nhàng nâng người Xi Ri lên, Thế rồi ông thả ông ta ra, Ông ta biến mất, thân hình va vào hai bên thành giếng rồi rơi tõm vào nước, tiếng nước tung tóe nghe to hơn tiếng của con rắn gây ra khi nãy.
về đến kho chứa hàng, Morton tháo dây cho con lạc đà, dẫn nó xuống dưới pháo đài, rồi thả nó ra, Chắc rồi sẽ có một gã chăn cừu người Bedouin nào đấy bắt gặp con vật, và anh ta sẽ không thắc mắc tại sao đấng Ala lại quảng đại với anh ta như thế.
Morton thấy hai người phi công đang đứng trước cửa nhà nghỉ mát đào trong núi, Phía sau họ, chiếc Long Ranger vẫn bình an vô sự, Ông gọi họ hỏi bằng tiếng Do Thái xem thử họ có bình an không, Họ trả lời bình an.
Đó là những lời trao đổi duy nhất giữa họ trên đường về nhà.
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Shared by: Ankay -
Chiếc máy bay trực thăng được mệnh danh là Cỗ xe ngựa hai bánh của Morton bay thật thấp đã khuấy lên một lớp bụi mù ngoài sa mạc ở phía sau đuôi.
Morton hy vọng với độ cao như thế này, các đài ra đa của Jordan và IRắc sẽ lầm chiếc Long Ranger là một đàn lạc đà chạy đi tìm một, bãi cỏ khác để gặm.
Chiếc trực thăng được phủ một lớp sơn phản xạ lại sóng ra đa, và các bô phận chứa vũ khí hạng nặng được thay vào đấy bằng những thùng chứa nhiên liệu phụ để máy bay có thể bay được xa vào tận những vùng rộng mênh mông ở phía Bắc của IRắc.
Bảo vệ cho chiếc Long Ranger chỉ có hai may bay ném bom Eagles và Tornadors, Morton thoáng thấy đường bay ngược lại của hai chiếc này ở trên cao sáu dăm, Nhưng khi chiếc Long Ranger đến tận dãy Dead Mountains thì các may bay hộ tống phải quay về, Đến đây, không có cách để cho họ bảo vệ được chiếc "Cỗ xe ngựa" của Morton nữa.
Morton mải nhìn ra ngoài cửa sổ ở ca bin máy bay, ống giả vờ không nghe những lời trao đổi chuyên môn của phi hành đoàn ở trước buồng lái, Hai người phi công đã nói cho ông nghe chính xác khi máy bay bắt đầu cất cánh ở căn cứ tại phía bắc Tel Aviv.
Một lớp mù xám đã phủ khắp thành phố, Người ta nói rằng đấy là do một lớp khói xe hơi trộn với khí Ô-zôn ở biển tạo nên, Ông đã biết rõ hơn nữa, Lớp mây độc hại này là do hơi thở dơ bẩn của những tên Bitburg trên thế gian này thải ra mà tạo nên.
Chúa thừa biết Morton không phải là người theo chủ nghĩa phục quốc Do Thái, Ông, không tìm lấy niêm tin của mình bằng cách tiêu diệt niềm tin của kẻ khác, hay là bám vào niềm tin mù quáng.
Bốn năm học ỏ Cambridge đã cho ông thấy rằng có cái gì đó quan trọng hơn điều này, họ đã dạy cho ông ý nghĩa của sự tự do chân chính, Và cũng bao gồm cả quyền được sống và đề cho người khác có quyền được sống.
Ông có thể qua mặt Bitburg để đi thẳng đến Thủ tướng, Nhưng làm như thế, ông lại sợ có nguy cơ sinh ra cảnh gây bè gây phái, vì cũng có nhiêu người ủng hộ Bitburg và những người này lại ra sức để bảo vệ cho người của họ.
Nhưng Bitburg cũng đúng khi ông ta nói mối liên hê giữa Israel với Phương Tây đã bị lỏng lẻo, Mặc dù cuộc chiến ở vùng Vịnh đã rành rành ra thế, nhưng Phương Tây vẫn cứ nhất quyết tin tưởng rằng họ có thể hợp tác sống chung với phe Hồi giáo chủ trương quân sự được.
Khi George Bush và John Major đang tại chức, hai vị còn cứng rắn, nhưng đến nay thì người ta đã thấy một người A Rập ngoi ở đại lộ Dovvning và nhiều người A Rập khác xuất hiện trong tòa Nhà Trắng để cai quản chiến lược và sách lược của chính quyền hiên tại.
Họ cho rằng Hồi giáo phải được hòa đồng vào thế giới, Trong lúc đó, người Israel không nên ngăn cản, Họ cảnh cáo rằng cơ quan Mossad nên để yên tình hình như thế.
Trong lúc này thì những người ngang trang lứa với ông ở Phương Tây cứ đòi cho được bằng chứng, Cho nên đã xày ra biết bao nhiêu vụ đáng tiếc, Họ cứ đòi cho được bằng chứng mới ra tay hành động, mặc cho ông mất công cảnh cáo họ, Cơ quan tình báo nào cũng có loại người như Bitburg cả.
Morton lo sợ những chuyện sẽ xảy ra, nếu Phương Tây không cảnh giác về Raza, Phải có nhiêu cuộc họp với nhau đã, Phải cử người đi sang Trung Hoa đã.
Người Trung Hoa thế nào cũng chối bai bải họ không chế ra thứ ấy, Họ đã chối hết những gì họ làm, vì đấy là sách lược của họ, Rồi sẽ có một buổi họp kết thúc, Và ý kiến đưa ra là : Phải đợi cho có bằng chứng bảo đảm rồi mới hành động Đó là giải pháp của Bitburg.
Bốn mươi phút sau khi vào không phận IRắc, chiếc Long Ranger bay trên những quả dồi thấp đẳu tiên : Bên kia xuất hiện sườn đá của dãy Tử Sơn (Dead Mountains), những đỉnh núi đá lởm chởm chen chúc nhau vươn lên, lộn xộn, xấu xí, như là ý Chúa muốn tạo nên dãy núi này để hình thành cái khác có giá trị hơn, Những ngọn núi sẫm đen, hiểm trở lồ lộ dưới ánh trời chiếu nóng bức.
— Lực lượng bảo vệ không phận của chúng ta đã quay về Giọng của viên phi công vang lên trong tai Morton.
Ông đứng dậy, thò đầu vào trong buồng lái, Trên màn ảnh ra đa, những đốm sáng cuối cùng cũng đã biến mất, Màn ảnh trống trơn một hồi lâu.
— Trong vòng hai giờ nữa, họ sẽ trở lại tìm chúng ta
- Morton nói trong micrô để cho họ an tâm, Trong những giây phút như thế này, không tránh khỏi có cảm giác lo âu, trông mong có sự giúp đỡ từng giây từng phút.
— Chúng ta hy vọng thời tiết ổn định, Người phi công lên tiếng nói vừa đưa mắt nhìn lên màn ảnh ra đa, Có dấu hiệu rối loạn trên đầu chúng ta chừng hai trăm dặm, Trông có vẻ một cơn bão lớn đang thành hình.
Morton ngẩng dầu lên. Bầu trời trong sáng, nhưng màu xanh đậm đã ngả sang màu trắng và nhiều nơi đã nhuộm màu vàng, Bên kia núi, có nơi gió đã thổi mạnh, tung lên trời những luồng cát khổng lồ.
— Dãy núi có thể làm lệch hướng gió về phía chúng ta Người phi công nói.
— Hy vọng như thế, Người phụ lái đáp, Có lần tôi gặp một cơn cuồng phong trong sa mạc Sinai...
— Các anh đã thấy dấu hiệu gì của thung lũng hẹp chưa ?
- Morton thình lình nói để cắt ngang lời của người phụ lái Không phải lúc kể chuyên hãi hùng.
Người phi công phụ quay lại nhìn bản đồ ở trên đầu gối, Bên kia thung lũng hẹp, người Xi Ri đang đợi Morton.
Không bao giờ người ta hẹn gặp ông một địa điểm đến hai lần, Nhưng việc hẹn gặp thì vẫn giống nhau, Hôm trước ngày gặp nhau theo kế hoạch đã được ấn định, người Xi Ri đăng một mục quảng cáo bí mật có kèm một câu thơ trên tờ nhật báo Ai Cập, tờ Al Abram, Câu thơ nói đến nỗi đau khổ của con người, khiến cho Morton tìm đến dãy Tử Sơn.
Vùng hoang địa thê lương toàn là những khe rãnh khô cằn, những đường nứt nẻ sâu hoắm này sẽ chứng kiến cảnh họ gặp nhau.
Vị hoàng đế đầu tiên của Babylon đã phát điên lên ở đây, Người Philistine, người Phoenicie và người La Mã, Đả chứng kiến vị sư tổ quân đội của họ tại vùng đất cháy khô nẻ này.
Dân tộc của Morton khi bị xua đuổi ra khỏi vung Đất Hứa đã sống lang thang ở đáy, hàng ngàn người đã chết đói chết khát, Rồi mấy thế kỷ sau, những chiến sĩ Thập Tự Chinh cũng đã thất bại, không chinh phục được những vùng đất hoang vu, toàn đá, cằn cỗi này.
Người Xi Ri đã tìm một pháo đài để làm chỗ gặp gỡ, Pháo đài nằm tít dằng xa của rặng núi.
Khi họ đến gần hơn, Morton thấy đá màu đỏ thẫm rắn chắc vỡ ra để lộ những thung lũng hẹp, những hẻm núi, những miệng hang tối om ghê rợn chạy sâu vào trong núi.
— Các anh tìm một đường rãnh từ một sườn núi đá chạy lên, có lẽ cách mặt đất chừng một trăm rưỡi thước
- Morton nhắc phi hành đoàn.
Dãy núi bắt đầu tỏa bóng đêm dài, cho nên khó tìm cho ra miệng hang.
— Xin cho tôi lại tọa độ đi
- Viên phi công nói.
Morton nhắc lại những chỉ dẫn mà người Xi Rị đã cho, Viên phi công kiểm tra lại tọa độ trên hê thống phi hành mà anh đã thảo ra trước đây, Chiếc Long Ranger đổi hướng, bắt đầu băng qua vách đá.
— Kia kìa !
- Morton la lên
- Bên trái kìa !
Chiếc Long Kanger từ từ bay về phía một triền đá và cát. Dãy núi nằm sát đấy, che khuất cả bầu trời.
— Đúng rồi đấy
- Viên phi công xác nhận.
Trước mặt là một lỗ nứt trong vách đá, vách đá chạy từ sườn núi đá thẳng lên, Miệng hang rộng chưa đày ba mươi thước, lỗ hổng thật quá chật đối với chiếc Long Ranger.
Morton nắm chặt một thanh chống khi chiếc Long
Ranger bay vào hẻm núi, Chong chóng máy bay tạo nên những luồng gió, xoáy từ bên này hẻm núi qua bên kia hẻm, Viên phi công điều khiển van bướm để giảm bớt tốc đô.
— Bật máy dò đường lên
- Người phụ lái nói.
Từ đấy, chiếc trực thăng chỉ còn lệ thuộc vào hai hộp đèn gắn ở hai bên hông máy bay để thấy đường trong những vách núi cao.
Trời mờ tối trong hẻm núi, Morton cảm thấy hai người phi công rất căng thẳng khi họ lắng nghe tiếng dội lanh lảnh liên miên trong vách đá và chăm chú nhìn máy vi tính hiện số ghi khoảng rộng trong hang.
Khi hẻm thu hẹp lại và gặp chỗ ngoằn ngoèo trong núi thì khoảng rộng thường không quá mười thước, Mỗi lần quẹo, ánh sáng mờ hơn, họ lại cứ nghĩ đến chuyện hẻm hẹp lại và mắc kẹt trong hẻm mất.
— Chúng ta cần đèn sáng
- Người phụ lái lên tiếng.
— Không đèn đuốc gì hết
- Morton đáp
- Một phi cơ tuần tra không phận của IRắc cách đây hàng dặm đường sẽ phát hiện chúng ta ngay.
Tiếng dội của động cơ đã làm cho những tảng đá chênh vênh và những phiến đá sứt rơi xuống, Từng đám đất đá nhỏ từ trên miêng hẻm rơi xuống hai bên thân chiếc Long Ranger.
Một tảng đá không lớn lắm rơi mạnh vào chong chóng, Morton nghĩ thầm : "Thế là xong !" Ông đã cố ý không để lại bản đồ tham khảo ở Tel Aviv, đội tìm kiếm chốc là không biết họ ở đâụ.
— Chúng ta ra khỏi hẻm rồi !
- Viên phi công la lên.
Trước mặt họ, những tảng đá nhẵn nhụi vươn cao lên thẳng đứng.
— Bay hạ xuống
- Morton ra lệnh
- Đường hầm chắc là ở phía dưới.
Khi nghe ông tóm tắt chuyến hành trình này, hai viên phi công nhìn nhau, không tin nổi, Khi viên phi công lên tiếng, giọng của anh ta cũng thế :
— Chúng tôi không biết đường hầm dài, rộng ra sao, và có bị tắc nghẽn không ? Không chứ ?
— Không nghẽn !
- Morton đáp một cách chắc nịch.
— Tôi cũng đã nghĩ ông sẽ trả lời như thế
- Viên phi công lắc đầu và cho máy bay hạ thấp xuống.
— Tôi đã nghe nói anh bay sát mặt đường vào phía tây Beirut, rồi bay ra mà, Còn chuyến bay này dễ ợt thôi
- Morton khuyến khích.
— Còn tôi thì đã từng nghe tiếng ngài rồi, thưa đại tá, Ai cũng phải thi hành ngay lệnh của ngài.
— Đúng thế.
Chiếc Long Ranger tiếp tục xuống thấp, Người phụ lái báo cáo :
— Khoảng trống dưới đất rộng chừng một trăm thước.
— Quá rộng rãi rồi
- Morton đáp
- Ông nhận thấy người phụ lái có vẻ căng thẳng, Chàng trai này chắc không quá hai mươi.
Khi bằng tuổi này, ông đã dẫn một trung đội tiến vào Cao nguyên Golan, Ông cũng sợ chứ, Ông chồm người tới, vỗ vào vai viên phụ lái :
— Cứ nhìn vào máy là anh yên tâm ngay.
— Thưa ngài, vâng
- Viên phụ lái đáp.
Morton cảm thấy nhỏ nhoi trước cảnh bốn bề núi đá chập chùng.
— Còn rộng bảy mươi lăm mét
- Giọng người phụ lái còn căng thẳng hơn.
— Mạnh dạn lên, con trai !
- Morton dịu dàng nói qua micrô ở gần môi ông
- Anh làm việc tuyệt đấy !
Bỗng một khối sinh vật xuất hiên trước chiếc Long Ranger, Người phụ lái hất đầu lui, Morton nói một cách chắc chắn :
— Dơi đấy mà, Anh chàng Xi Ri không nói đến có dơi ở đây.
— Hy vọng là dơi, thưa đại tá
- Viên phi công bình tĩnh nói
- Chúng ta sẽ xuống đến mức mỗi bên rộng sáu mét.
— vẫn còn rộng chán
- Morton nói.
Còn rộng sáu mươi mét
- Viên phụ lái lên tiếng.
— Kìa ! ngay trước mặt kia kìa !
- Morton reo lên.
Họ đã đến miệng hầm.
— Đến thật gần rồi, hảy bật đèn lên
- Morton ra lệnh.
Viên phi công cho chiếc Long Ranger bay lọt vào miệng hầm đá xong liền bật đèn pha cực mạnh lên.
— Khốn kiếp thật !
- Viên phi công la lên
- Còn cái gì đây nữa ?...
— Lại dơi nữa !
- Morton cáu kỉnh đáp.
những con vật giống chuột đeo trên nóc, trên vách hầm, Những con còn nhỏ chưa có lông nằm la liệt trên nên hầm, tạo thành một tấm thảm thịt dày cộm nhúc nhích gớm ghiếc.
Những dơi con rớt xuống chất thành đống khổng lồ rải rác khắp nơi.
Chiếc trực thăng đây ngập cả mùi hôi thối, những khuôn mặt của phi hành đoàn trông xanh lơ trong ánh sáng của máy móc trên máy bay.
— Chúng ta không thể nào vào được đâu
- Viên phi công phụ lầm bầm.
— Vào được mà, con trai !
- Morton cương quyết nói
- Trông gớm ghiếc thế thôi.
Đám dơi tán loạn nhào vào chiếc Long Ranger, Một con đâm vào kính chắn gió, Một vệt máu đỏ sẫm chảy xuống mặt kính.
— Cho gạt nước mưa chạy đi
- Morton ra lênh.
Hàng ngàn con vật liệng quạnh chiếc Long Ranger, Tiếng kêu đinh tai nhức óc vang khắp đường hầm, Tấm kính chắn gió đầy cả máu.
— Chúng bay lui !
- Morton nói
- Chúng ta cứ vào đi.
Đàn dơi bay lui, mang theo con Mắt của chúng đỏ rực như hãng triệu đốm than dỏ li ti.
Viên phi công phụ có vẻ khổ sở. Anh ta nói :
— Thưa ngài, xin vui lòng...
— Im đi, con trai, Lo mà làm nhiệm vụ đi !
- Morton nói the thé, Không đời nào đã đến đây mà ông lại quay về.
— Tôi vẫn để đèn sáng chứ ?
- Viên phi công lên tiếng.
— Chắc chắn rồi !
Chiếc Long Ranger vào đường hầm.
— Ôi, lạy Chúa !
- Viên phi công rít lên.
Morton cảm thấy da thịt sởn gai ốc, Hàng triệu mảnh
xựơng vụn của dơi nằm la liệt khắp các rìa đá, các ngóc ngách, các đường nứt trong hầm, Dưới nền hầm là cả một lớp xương vụn dày cộm.
— Nhện độc kìa !
- Người phụ lái la lên
- Nhung nhúc khắp nơi.
— Chúng không thể làm hại được anh đâu
- Morton nói, giọng khàn khàn.
Ánh sáng làm cho những con nhện thân hình càng phồng, đen thui tụt xuống đứng sắp dãy trên mặt hầm, những chân dài, có đốt lớn, chen chúc vào nhau, ngẩng cái hàm dưới lên thăm dò trong khoảng không.,Chúng nhai ngấu nghiến những miếng thịt dơi từ máy bay rơi xuống.
Những con vật này lại còn nhảy vào tấn công máy bay và chúng bị các cánh quạt xé xác ra.
— Chúng bám quanh cả máy dò đường mất, thưa ngài !
— Tăng nhịp nhảy lên xuống để hất chúng ra - Viên phi công nói.
Chiếc Long Ranger bay nhanh hơn, Tiếng ồn càng lớn.
— Làm thế được đấy
- Morton la lên.
Những con dơi lại đua nhau nhào vào chiếc Long Ranger.
— Tắt hết đèn đi
- Morton ra lênh
- Để chúng bớt sợ, Chỉ để ngọn đèn hiệu là được rồi.
Chỉ còn lại ngọn đèn đỏ báo hiêu trong đường hầm, Tiếng kêu hoảng hốt của bầy dơi vang khắp nơi.
— Khoảng cách bên hông máy bay chỉ còn một mét rưỡi thôi - Viên phi công phụ la lên.
— Bình tĩnh đi con trai. Chúng ta sắp đến rồi đấy
- Morton đáp.
Chiếc máy bay lảo đảo rồi rơi xuống vài tấc.
— Chắc cánh quạt bị trục trặc gì rồi
- Viên phụ lái la lên.
— Tôi sẽ cho máy bay trồi lên trụt xuống nhanh thêm
- Viên phi công đáp.
Chiếc máy bay bèn bay nhanh hơn, đàn dơi cứ liên tục nhào dầu vào máy bay.
— Nhìn kìa !
- Morton la lên, đưa tay chỉ ra phía trước, Trước mặt họ, lờ mờ có ánh sáng.
— Tiến lên !
- Morton lại la lên.
Chiếc Long Ranger chồm lên, băng qua bầy dơi rồi ra khôi hầm.
— Các anh muốn rủa tôi, cứ rủa đi
- Morton lặng lẽ nói.
Hai chàng phi công nhìn nhau, không nói, Họ lặng lẽ bay theo hẻm núi khoảng nửa dặm đường, rồi đến một mặt bằng toàn đất đá vụn trải dài đến tận chân trời, Pháo đài của đoàn Thập Tự Quân đứng bên mép dải đất đá này.
Viên phi công để cho chiếc máy bay lơ lửng trên không, anh ta nói :
— Không có cách nào chúng ta trở về theo lối ấy được.
Morton gật đầu :
— Chúng ta sẽ trở về qua đỉnh núi, Người IRắc không ngờ chúng ta đến theo ngõ này đâu, Chúng ta sẽ đi trót lọt trước khi chúng phát hiên ra mình.
Ông lấy cặp Ống nhòm trên giá ở phía sau viên phi công phụ, quan sát pháo đài, Chiếc pháo đài được xây bằng đá đẽo ngay trong núi, nên trông nó đã hòa đông với cảnh vật chung quanh.
— Ta xem thử nào,
- Ông nói.
Chiếc Long Ranger từ từ liệng quanh pháo đài, ngang tầm với các vị trí phòng thủ, Mái pháo đài đã mất, nhưng các bức tường thành vẫn còn rất kiên cố.
Những lan can phòng thủ ở phía đông vươn lên trên mép một vực sâu, Đường khe này trông như đã có từ ngày khai thiên lập địa đến giờ, và nó rất rộng đến nỗi ngựa không thể nhảy qua được.
Chỉ có một con đường vào pháo đài là một lối đi bắc qua vùng Tây lội, chỉ hẹp vừa một con ngựa đi qua mà thôi, Đằng sau pháo đài, núi đã tạo thành một dãy lũy che chắn thiên nhiên rất kiên cố, Ngoài súng đạn ra, khó có thể xâm nhập vào pháo đài.
— Cơn bão đang thành hình rồi đấy
- Người phụ lái quay lui khỏi máy ra đa, lên tiếng báo cáo
- Chưa dầy một trăm dặm và đang di chuyển về hướng chúng ta.
— Khi cơn bão đến đây thì anh đã được an toàn rồi
- Morton nói cho anh ta yên tâm.
— Ông muốn cho máy bay hạ ở đâu ?
- Viên phi công hỏi khi chiếc máy bay giáp vòng khu pháo đài.
Morton chỉ ra phía sau pháo đài, ông dáp :
— ĐỖ ở đấy !
Một nhà nghỉ mát được đục sâu vào trong đá khá rộng, vừa đủ chố trú cho một chiếc máy bay 747.
Khi họ bay ngang qua pháo đài, Morton trông thấy một con lạc đà ở sân phía dưới, Ngoài ra tất cả đêu chìm trong cảnh hoang hóa.
Viên phi công lái chiếc máy bay qua sân rồi lòn vào dưới một mái núi nhô ra, Những bức tường của nhà nghỉ mát khuất vào núi đá, Khi những cánh quạt ngừng quay, tất cả đêu im phăng phắc.
Morton nhìn đông hô :
— Tôi cần một giờ.
Ông quay lại lấy khẩu súng UZI, đẩy cửa cabin máy bay rồi nhảy xuống đất.
Mùi hôi thối làm cho ông muốn ói mửa. Chiếc Long Ranger có vẻ như vừa bay qua một lò sát sinh, Da và xương dơi bám dãy cả máy bay, ngoại trừ bộ máy, vì nhờ có lớp lưới báo quanh che chắn cho, Hai bên ở phía dưới máy bay đêu phủ một lớp lầy nhầy trắng bệch do xác hàng ngàn con nhên độc bám vào.
Morton bước ra phía trước chiếc Long Ranger, Hai viên phi công vẫn ngồi yên tại chỗ, Nhưng ông không để cho họ nghỉ ngơi, Họ phải hăng hái lên để chuẩn bị cho chuyến trở về.
— Các anh nên lau chùi cho sạch đi
- Ông nói to, rồi bước ra khỏi hang.
Băng qua một triền đá đen, tường của pháo đài vươn lên cao ngất, mặt đá còn nguyên vẹn và trơn tru vì đã được gió và ánh sáng mặt trời bào mòn.
Morton nhìn lên bầu trời, màu xám nhợt nhạt âm u đã giăng khắp, cát tung lên mờ mịt xa xa, Có lẽ gió ở đằng kia đang nổi lên, Còn ở đây, gió chỉ thoảng qua.
Ông đến pháo đài, vẫn không có bóng dáng ai hết không có ai ở cửa trên tường thành cao chót vót kia hết ở cánh cửa này, xưa kia những Thập Tự quân đã kéo thang lên, rồi bắn tên, rồi phóng lao xuống như mưa vào quân địch.
Người Xi Ri chắc đã nghe tiếng máy bay, Nhưng ông ta chỉ xuất hiện khi biết chắc chỉ có mình Morton.
Morton đi dọc theo bức tường, Bức tường cao như bức tường phía tây của pháo đài Herod ở Núi Đền tại jerusalem, và cũng được xây theo một kiểu cách như nhau : mỗi tảng đá khổng lồ đâu vào nhau mà không cần hồ vữa, Steve đã cho biết kỹ thuật xây dựng ở đây đã lâu đời như nước Isarael vậy.
Bầu trời bên trên đã ngả sang màu chì, Ông nhìn lui về phía chiếc Long Ranger, Một sườn đá nhô cao đã che khuất tầm mắt.
— Xin chào !
- Ông la to lên bằng tiếng A Rập.
Vẫn không có tiếng trả lời, Ông ghé miệng vào khe hở của đá rồi gọi to lên, Tiếng gọi của ông dội qua tường vang lên ở trong pháo đài, rồi tắt đần, Lại im lặng.
Ông đi vòng một góc pháo đài, đến một cánh cửa, Có một bãi phân lạc đà còn mới gần lỗ tường hổng, Ông bước qua cửa, vào trong sân.
Sân lát bằng đá phiến, mỗi tấm rộng đến một mét vuông, Nên sân thoai thoải lên đến một cánh cổng vòm, Hẳn đây là một kho chứa đồ.
Morton bước qua cửa vòm, Bên kia lại một phòng khác cũng lát bằng đá phiến, trống trải giữa trời, Không khí ở đây, từng quá yên lặng, nay đang nổi gió tung cát trên mặt đá phiến lên, Nhìn lên trên pháo đài về phía khoảng trống xa xa, bầu trời đã ngả màu đen ảm đạm.
Con lạc đà ở trong phòng kho thứ ba, buộc dây ở chân,
Morton lại gọi bằng tiếng A Rập, vẫn không có tiếng trả lời, Con lạc đà bước đi khó khăn, nó nhe rãng với Morton vừa đi về phía cánh cửa vòm khác.
Bên kia là một lối đi hẹp.
Ông hầu như không trông thấy một con rắn hổ mang ở sa mạc, Nó có màu đá, đang nằm cuộn tròn bên mép một lỗ vuông vức đen sì trên nền nhà.
Nó vùng dậy rất nhanh, vươn mình lền cao đến tận mặt ông rồi trườn tới, Cái lưỡi thè ra thè vô lia lịa, và từ trong họng phát ra tiếng rít nho nhỏ như là tiếng hơi nước phì ra.
Chỉ một phát súng, con rắn bay cái đầu, Nó vẫn vùng vẫy rồi rơi xuống hố, Ông nghe tiếng thân mình nó va vào thành giếng, Rồi có tiếng nước tung tóe lên từ dưới cái giếng thiên nhiên đã từng cung cấp nước cho pháo đài.
Morton tiếp tục leo lên đến một lối đi hẹp, Những bậc cấp trong lối đi này dẫn đến đỉnh pháo đài có lỗ châu mai, những lỗ hổng hẹp cách đều nhau dùng làm chỗ cho xạ thủ bắn cung.
Ngay phía trước, có một ngưỡng cửa trống, rộng hơn và uy nghi hơn những cửa khác, Đây là cửa vào một tiền sảnh nơi những Thập Tự quân để vũ khí trước khi vào phần thánh đường.
Morton bước vào tiền sảnh, ông dừng lại nhìn những hình khắc vào mặt đá, những hình đã có trên một ngàn năm nay, Những hình chạm sư tử, thiên thần, những cây kè và những hình người mặc áo choàng hai tay chắp trên ngực hay là đang cùng nhau cầu nguyên.
Và hình Chúa Cứu Thế khắp nơi : Chúa ở Gethsemane, Chúa ở Calvary, Chúa phục sinh...
ở bên kia, người Xi Ri ngồi ngay tại gian giữa của thánh đường, Ông ta mặc chiếc áo dài rộng thùng thình đài
các của bậc vua chúa ở ngoài sa mạc, Ông quấn cái khăn trùm đầu, vải trắng xõa quanh mặt.
— Xin chào Morton. Rất sung sướng được gặp anh.
Giọng của người Xi Ri nhẹ nhàng khiến ta phải ngạc nbiên vì thân hình của ông ta rất to lớn, Mặc dù chiếc áo xếp nếp nhiều nơi, nhưng người ta vẫn thấy được thân hình đô sộ cường tráng của ông, Khi còn sinh viên, ông từng là võ sĩ quyền Anh hạng trung của trường Đại học Yale, Dù đã trải qua nhiều nãm ở đây, nhưng tiếng Anh của ông vẫn chưa được thuần phục.
Morton bước đến.
— Ông thật khéo chọn nơi gặp gỡ.
Người Xi Ri cười :
— Không ai ngờ sẽ gặp một người Do Thái và một người Hôi giáo ở đây hết.
— Ngoại trừ một con rắn
- Morton nói cho ông ta nghe về con rắn hổ mang.
Người Xi Ri lôi trong áo ra một con dao găm.
— Tôi thích thứ này hơn
- Ông ta bỏ con dao lại vào áo.
Morton bước vào thánh đường, Mái nhà hư hỏng rơi vương vãi trên riên đá cẩm thạch, Những hốc tường dùng làm lò hương đã đầy cả cát, Chỉ các trụ chống bàn thờ là còn khá nguyên vẹn mà thôi.
Bên trên bàn thờ có một cửa sổ nhỏ trống trải, hai bên có nhiều hình chạm vào tường, hình của Chúa Cứu Thế và thánh Madonna, 'và hình Chúa Cứu Thế trên Thánh giá. ,
Bỗng Morton cảm thấy mình đã xúc phạm đến chốn
linh thiêng đang bị tàn phá thê thảm này, Người Xi Ri lên tiếng ;
— Anh đã đỗ chiếc máy bay kín đảo đấy, Cơn "Shua" sẽ thổi đến đây ngay bây giờ
- Ông ta đã dùng tiếng lóng của người Badouin để ám chỉ đến cơn bão cát.
Morton gật đầu, Bên ngoài cửa sổ, mây đen đã giăng khắp bầu trời, bên dưới lốm đốm những vết đỏ quạch, như màu rượu chát đỏ.
— Đến đây
- người Xi Ri nói
- Đây là chỗ tránh bão an toàn nhất.
Ông ta lại bước ra ngoài tiền sảnh, rồi ngồi xổm xuống trước một bức hình Chúa Cửu Thế và một cặp sư tử đứng chồm lên, Ông ta lấy trong áo ra một điếu xì gà rồi loay hoay châm lửa.
Morton ngồi xuống bên cạnh ông ta đợi, Có những việc không nôn nóng được. Chỗ hai người ngồi khuất trong bóng tối, Một cơn gió nổi lên làm điếu thuốc lóe sáng và một làn khói mỏng cuộn lên.
Morton cười nhẹ.
— Ông làm phí điếu thuốc rồi đấy, Ông hút không đến nửa điếu thì cơn "Shua" ập đến cho mà coi.
Một cơn gió khác nổi lên, thổi vào má vào tóc ông ta, điếu thuốc lại lóe sáng lên.
— Tôi biết
- Người Xi Ri thở dài, rồi hít một hơi thật dài, Chốc chốc ông lại nhìn Morton, vừa hít thuốc Tin xấu lắm, Raza đã có vi rút bệnh than B.c rồi.
Một cơn gió mạnh thổi vào pháo đài rôi lại biến mất.
— Raza hiện ở đâu ?
Người Xi Ri lại hít một hơi thuốc dài.
— Không ai, biết ngoại trừ Ayatollah Muzwaz, Mà lão ta thì lại không nói.
— Raza sẽ dùng vi rút B.c khi nào và ở đâu ?
Người Xi Ri khẽ lắc đầu.
— Không đơn giản như thế đâu, Morton à.
— Cứ cho tôi biết đi.
Người Xi Ri hít một hơi thuốc nữa rồi nhắm mắt lại một chốc, Một cơn gió mạnh khác thổi vào pháo đài, Ông ta mở mắt ra.
— Giới tu sĩ đang bất đồng ý kiến về việc này, Có người biểu Raza dùng ngay vũ khí này, Lối này phù hợp với phương pháp chiến tranh Hồi giáo.
Có kẻ lại cho rằng hắn ta phải chứng minh cho được thành quả đã, vì hắn đã thất bại hai lần ở Luân Đôn và Bá Linh rồi, Họ nói vũ khí này quá quý, không thể để cho thất bại được nữa.
Một cơn gió mạnh thổi lên, kéo dài hơn, thổi thấp xuống mặt đất, rên rỉ, dai dẳng, lần đầu tiên cát cuồn cuộn xuất hiên, cát này đã được gió mang đến từ nơi cách đây hàng trăm dặm, tạt vào mặt Morton.
— Tập đoàn tu sĩ giống như cơn "Shua" này
- Người Xi Ri nói
- Rất mạnh, Họ đầu tư rất nhiều vào Raza, Cho nên họ cũng mong nhận lại thật nhiêu thành quả.
— Raza sẽ chứng tỏ ra sao và ở đâu ?
Người Xi Ri thở dài, ông ta lấy điếu thuốc trên miệng ra, Tro thuốc đã xoáy quanh đầu ông, Ông dụi tắt hai phần ba điếu thuốc còn lại xuống mặt đất.
— Raza không cho biết, Morton à, Chỉ biết là hắn sẽ cho thực hiện liền đây thôi.
— Khi nào ?
— Không ai biết.
Cơn gió nổi lên, gào rú quanh pháo đài, Tiếng ầm âm vang lên khắp nơi.
— Cơn bão đến rồi đấy
- Người Xi Ri la lên, nép người sát vào Morton Cát, sỏi, sạn, đá tung đây trời, Một cơn "Shua" lớn có thể mang đi cả những tảng đá nhỏ.
— Sau khi thử thách bao lâu hắn mới dùng vi rút ?
- Morton hét lớn bên tai.
Người Xi Ri.
— Không quá bảy ngay, Giới dung hòa ở trong tập đoàn tu sĩ cho rằng thời gian một tuần lễ là hợp lý, đủ để cho thế giới phải đáp ứng thỏa đáng những yêu cầu của họ.
Tiếng kêu ầm ầm càng lúc càng to, Bầu trời chỉ còn lại một màn đen tối om, Người Xi Ri nép mình vào trong một góc, kéo Morton theo với mình,
— Chúng có yêu cầu cái gì mới mẻ không ?
- Morton la lên.
— Chúng yêu cầu thêm về sách báo, phim ảnh khiêu dâm, Chúng muốn khắp thế giới phải cấm chỉ hết loại này, Bất kỳ hình thức nào, Ngay cả những thứ đơn giản nhất.
— Sẽ có rết nhiều người ủng hộ cho việc này, Người Xi Ri kéo khăn trùm đầu che lấy mặt.
— Đấy là những thứ họ yêu cầu, ông Morton ạ, Họ lại còn yêu cầu những điều cực kỳ lạ lùng nữa, như là phải loại Israel đi, và có quyền kiểm soát hoàn toàn những khu vực dầu lửa, những khu mỏ kim loại ngoài sa mạc Sahara và các vùng sa mạc rộng lớn nữa, rồi còn những điều tỏ ra ôn hòa hơn, Ví dụ họ muốn có một luật cấm ma túy khắp thế giới và họ muốn sự trừng phạt phải theo luật của Hồi giáo.
Morton lắc đầu.
— Không ai lại đi đồng ý luật chặt đầu tội nhân trước công chúng vào thời đại bây giờ hết, hay là xích tay cho đến chết ở trong ngục thất cả.
— Thế rồi những kẻ bảo thủ trong tập đoàn tu sĩ còn nói rằng, để làm trong sạch thế giới, không có cách nào thay thế cho biện pháp dấy lên một cuộc chiến Hồi giáo.
Họ rêu rao trong quần chúng của họ rằng, những giá trị cổ truyền và đức tin của họ đã bị hủy diệt, Những tu sĩ Hồi giáo cho là vãn minh vật chất Tây Phương và sự suy đôi đạo đức, là những thứ đang tấn công vào thế giới A Rập, những thứ này nhằm làm suy yếu A Rập, cũng như chúng đã làm suy yếu châu Phi và châu Á vậy.
— Phương Tây cũng có nhiều thứ sai.
- Morton đáp.
- nhưng người ta vẫn có quyền tìm hiểu để chọn lựa, Chứ còn bọn tu sĩ Hồi giáo này chỉ có việc dùng gươm để buộc người ta phải nghe theo mà thôi ! Chúng là bọn điên !
Morton quay mặt qua phía vai của người Xi Ri, ông kéo cái đuôi khăn trùm đầu phủ trên mũi và miệng của ông ta ra, rồi nhìn vào mắt ông ta Ông ta đáp :
— Hàng chục triệu người không nghĩ như vậy đâu, Morton ! Họ chỉ còn việc đợi châm ngòi nữa mà thôi, Và họ cũng như con bão này, không thể nào ngăn chặn được, Sỏi sạn bắn tung vào khắp người, Như muốn lột da người ta ra.
— Nếu tôi chặn được Raza...
- Morton nói.
Câu chuyện phải bị gián đoạn, vì cơn bão đã điên cuồng đổ sầm xuống pháo đài như một trận đại pháo bắn
vào, Những cơn cuồng phong mang theo sỏi đá tuông vào tiền sảnh, đổ vào thánh đường, nhào lên rồi bắn lui trở lại.
Một tia sáng xẹt vào khóe mắt của Morton, tiếp theo là một tiếng sét nổ ngay trên đầu, Những lằn sáng ngoằn ngoèo chiếu sáng những mảnh vụn đang quay cuồng trong không gian màu tía.
Những tiếng sét khác nổ lên vang trời dậy đất khắp pháo đài, những cơn sấm sét tiếp tục nổ tung đá làm cho pháo đài bị tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, ' Mỗi luồng sáng màu tím chứa rất nhiều điện năng đó lóe lên, và tiếp theo một tiếng nổ ầm, rồi như thể là pháo đài đang bị một cơn pháo kích dữ dội vậy.
Morton và người Xi Ri ôm chặt lấy nhau khi cơn gió xoáy đang cố lôi tách hai người, như muốn kéo họ đi theo luồng gió, Cơn gió xé áo quần họ ra, làm rát cả da thịt.
Thế rồi bỗng cơn gió ngừng thổi vừa lúc ánh sáng lóe ra, Trong cảnh tịch mịch rợn người như thế, một tiếng kêu cất lên : tiếng kêu như vừa la hét vừa gầm rú của một con vật đang khiếp đảm.
— Con lạc đà của tôi !
- Người Xi Ri thét lên.
Trước khi Morton kịp đứng dậy thì người Xi Ri đã ra khỏi tiền sảnh, chạy theo lối đi xuống cầu thang rồi biến mất.
Thế rồi cơn bão trở lại khủng khiếp hơn trước nữa, Bất kể Morton tránh né như thế nào, sỏi đá vẫn liên tục đập vào ông, làm ông nghẹt thở, như muốn giết chết ông vì đã cả gan dám đến nơi này, Ông áp mặt vào tường, ông cảm thấy mình thiu thiu ngủ tại chỗ, không nghe tiếng gió thổi, tiếng sấm sét vang trời nữa.
Khi ông tỉnh dậy, bầu trời đêm dây sao hàng triệu đốm sáng in trên màu đen mịn như nhung.
Ông vùng khỏi cả một đống cát ngập đến nửa người, Miệng ông khô và sưng phồng, Đưa ngón tay sờ môi, những vết sưng phồng bám đầy cát.
Cố đứng dậy, ông cảm thấy quá mệt mỏi, rã rời tay chân, Khi ông cất tiếng gọi người Xi Ri bằng tiếng A Râp, giọng ông nghe khàn khàn, lo âu vô cùng, Ông gọi lại, gọi lại, vẫn không có tiếng trả lời.
Ông bò quanh tìm khẩu UZI, khẩu súng bị chôn vùi dưới một lớp cát, Ông lượm lên, thử xem súng còn hoạt động được không.
Ánh sao đủ sáng cho ông tìm đường bước xuống pháo đài, Thỉnh thoảng ông gọi người Xi Ri, vẫn không có tiếng trả lời.
Morton đến lối đi ông đã giết con rắn bãy Khi cơn bão trở lại khủng khiếp hơn trước, người Xi Ri đã nhào đầu vào bể nước, Ông ta bị gãy cổ, đầu xoay ngược lại ra phía sau.
Hai mắt người Xi Ri mở to, vô Hồn, trên khuôn mặt hiện ra nét kinh ngạc lạ lùng, Hàm ông ta vướng vào thành giếng khiến cho thân hình không rơi xuống giếng được.
Morton quỳ xuống, hai tay ôm lấy đầu ông ta rồi nhẹ nhàng nâng người Xi Ri lên, Thế rồi ông thả ông ta ra, Ông ta biến mất, thân hình va vào hai bên thành giếng rồi rơi tõm vào nước, tiếng nước tung tóe nghe to hơn tiếng của con rắn gây ra khi nãy.
về đến kho chứa hàng, Morton tháo dây cho con lạc đà, dẫn nó xuống dưới pháo đài, rồi thả nó ra, Chắc rồi sẽ có một gã chăn cừu người Bedouin nào đấy bắt gặp con vật, và anh ta sẽ không thắc mắc tại sao đấng Ala lại quảng đại với anh ta như thế.
Morton thấy hai người phi công đang đứng trước cửa nhà nghỉ mát đào trong núi, Phía sau họ, chiếc Long Ranger vẫn bình an vô sự, Ông gọi họ hỏi bằng tiếng Do Thái xem thử họ có bình an không, Họ trả lời bình an.
Đó là những lời trao đổi duy nhất giữa họ trên đường về nhà.