Chương 45: Bất ngờ
Một chiếc taxi đậu lại ven đường, hai người lên xe.
Bùi Thứ cân nhắc rồi nói: "Nếu theo tính toán lúc trước, chúng ta đổi sang tàu cao tốc mà bọn họ không thay đổi kế hoạch, tiếp tục chờ ở sân bay thì chắc chắn sẽ không thể đến sớm hơn chúng ta được, thậm chí có khi phải kẹt ở sân bay đến tận ngày mai. Cô nghĩ Tiết Lâm sẽ chờ hay sẽ thay đổi kế hoạch?"
Lâm Khấu Khấu đáp: "Bây giờ chúng ta đang trong tối còn cô ta ở ngoài sáng, có lẽ cô ta không biết đến sự tồn tại của đối thủ cạnh tranh là chúng ta, vậy nên sẽ không có suy nghĩ bức thiết muốn đổi sang tàu cao tốc như chúng ta."
Bùi Thứ đảo mắt: "Cô có muốn giở chút mánh không?"
Lâm Khấu Khấu nhìn anh: "Giở mánh gì?"
Bùi Thứ chỉ hỏi: "Cô có người bạn nào đáng tin trong nhóm chat không?"
Lâm Khấu Khấu bất chợt nhớ tới vòi phun Bạch Lam.
Cô hỏi: "Anh tính làm gì?"
Bùi Thứ nói một chút suy nghĩ của mình.
Lâm Khấu Khấu: "..."
Cô trầm tư giây lát, nhìn Bùi Thứ như nhìn cầm thú.
Bùi Thứ hỏi: "Thiếu đạo đức quá à?"
Lâm Khấu Khấu nhìn anh thật sâu một cái, rồi nói: "Tôi nghĩ kiếp này anh đầu thai làm người đúng là tổn thất lớn cho ngành chăn nuôi đấy."
Bùi Thứ: "..."
Sao lại chửi bóng chửi gió người khác thế?
Lâm Khấu Khấu nói xong thì rút điện thoại ra nhắn tin ngay cho Bạch Lam.
_______
Trong một quán cà phê nhỏ gần cửa đăng ký ở sân bay, Tiết Lâm thường xuyên cập nhật thông tin chuyến bay trong điện thoại, lớp trang điểm kỹ càng cũng không che được vẻ mặt càng lúc càng bực bội và lạnh lùng khó tiếp cận của cô ta.
Rốt cuộc cô ta vẫn nhận case kia của Thi Định Thanh.
Không phải vì bà ta có tài thuyết phục người khác, hoặc vì đơn hàng này có gì đó thu hút cô ta. Chỉ có hai thứ khiến Tiết Lâm cảm thấy hứng thú...
Một là lợi, hai là danh.
Chức vụ CEO của Giáo dục Học Hải có mức lương khá cao nên thù lao trả cho headhunter cũng không thấp, cô ta nhận đơn này sẽ không lỗ. Nhưng điều quan trọng hơn là nếu hợp tác với Thi Định Thanh, chỉ cần chốt được đơn này thì cô ta sẽ thu hút sự chú ý của toàn ngành. Giờ cô ta đang được tung hô là bà hoàng mới phất lên nhờ giẫm đạp Lâm Khấu Khấu, nếu lại hợp tác với đối tác cũ của Lâm Khấu Khấu là Thi Định Thanh thì nhất định sẽ tạo được tin sốc.
Ngành headhunter bây giờ đâu cần có người quen dẫn mối như xưa nữa. Rượu thơm cũng sợ ngõ sâu, marketing bản thân là việc hết sức quan trọng. Chỉ cần nổi tiếng là khách hàng sẽ tìm tới nườm nượp.
Cho nên Tiết Lâm chẳng màng khen chê.
Đến lúc đó, dù là ca ngợi hay chửi rủa thì đều mang tới sức nóng và danh tiếng cho cô ta. Sau đó, cô ta sẽ dùng thực lực để chứng minh cho mọi người thấy là cô ta không chỉ chèn ép mỗi Lâm Khấu Khấu mà còn có thể chèn ép tất cả mọi người trong ngành này.
"Thư Điềm, cô tìm hiểu tình hình thời tiết bên tỉnh Bắc đi." Tiết Lâm tự tra đến phát phiền, bèn sai bảo cô bé trợ lý đi công tác chung với cô ta, "Nhân tiện tính xem mấy giờ chúng ta sẽ qua đến đó, sau đó đi mua chút đồ ăn cho tôi."
Cô bé trợ lý tên Thư Điềm có vóc dáng gầy gò, khuôn mặt tròn trịa chỉ bé bằng bàn tay, diện mạo bình thường, có vẻ là sinh viên mới bước chân ra ngoài xã hội, trên mặt vẫn còn nét ngây ngô.
Nhưng toàn thân lại vô cùng căng thẳng.
Vừa nghe Tiết Lâm gọi tên mình là cô ta ngẩng lên nghiêm túc lắng nghe ngay, sau đó bắt đầu kiểm tra thông tin.
Tiết Lâm bê ly cà phê trước mặt lên uống một hớp, thấy hơi chán bèn mở nhóm chat Đại hội RECC mới được thêm vào hôm qua ra.
Vụ tranh cãi hôm qua đã lặng lẽ kết thúc.
Vừa rồi Tiết Lâm gửi tin nhắn thoại kia xong thì có không ít người hỏi han tình hình của cô ta, ngay cả người phụ trách bên phía Hiệp hội Headhunter cũng đứng ra bảo cô ta đừng sốt ruột, ngày mai nộp cũng được.
Tiết Lâm không khỏi đắc ý.
Nhưng chưa kịp đắc ý lâu thì bức ảnh đại diện chướng mắt lại xông ra: "Kẹt ở sân bay thì có gì mà không điền hồ sơ được? Bận bịu quá cơ! Tỉnh Bắc đang mưa to, nếu chuyến bay của cô bị hủy thì có khi phải đợi đến mai, chẳng lẽ mọi người phải đợi mỗi mình cô à?"
Người đó không ai khác ngoài Bạch Lam.
Tiết Lâm mím chặt môi, thấy cơn tức dấy lên trong lòng, điền hồ sơ trễ một ngày thì sao hả? Chẳng qua là con mụ này cố ý bới lông tìm vết để khiến cô ta thấy khó chịu thôi.
Tiết Lâm định bật lại ngay.
Nhưng một thành viên khác trong nhóm đã gửi tin nhắn ngay sau đó: "Ơ, có phải là hãng Hàng không Bắc Hàng hay bay tới tỉnh Bắc không? Nếu đó là máy bay cỡ vừa của họ thì cô đừng lo quá, dù có khởi hành muộn thì họ vẫn hạ cánh đúng giờ, tôi đi nhiều lần nên tôi biết. Chỉ hơi đáng sợ thôi... Không biết có phải ngày xưa họ lái máy bay chiến đấu không mà lái như ăn cướp ấy [cười ra nước mắt]."
Cùng lúc đó, Thư Điềm cũng có phán đoán sơ lược về tình hình chuyến đi này, khẽ báo cáo: "Thời tiết bên tỉnh Bắc không tốt lắm, nếu chúng ta đi máy bay thì phải mất gần tám tiếng mới đến được chùa Thanh Tuyền. Chị có muốn thay đổi lịch trình không? Em thấy tàu cao tốc..."
Tiết Lâm không để tâm: "Thay đổi phiền lắm, tôi thấy người ta bảo máy bay hãng này bay rất nhanh, cứ chờ đi, dù sao cũng không vội."
Hãng này bay rất nhanh?
Thư Điềm khẽ cắn môi, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, bèn mở ứng dụng lên xem thì thấy xác suất đúng giờ của hãng này là dưới 70%.
Cô ta hơi ngước lên, chần chừ nhìn Tiết Lâm.
Tiết Lâm thấy cô ta vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích thì không khỏi nhíu mày trách cứ: "Vừa rồi tôi bảo tra xong thì đi mua ít đồ ăn cho tôi cơ mà, cô còn ngây ra đó làm gì? Là không nghe thấy hay không nhớ nổi hả?"
_______
Dưới sự hối thúc "nếu phóng không chết thì cứ liều chết mà phóng" của Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ, tài xế taxi rồ ga chạy thẳng một mạch, cuối cùng đưa hai người đến ga trước giờ soát vé tám phút.
Bọn họ chạy suốt một đường, lên tàu suýt soát giờ khởi hành.
Lúc mua vé đã hết giường nằm nên Bùi Thứ đành mua hai ghế thương gia.
Phải đến khi hai người yên vị thì mới có thời gian ngẫm xem tiếp theo nên làm gì.
Lâm Khấu Khấu hỏi trước: "Anh đặt khách sạn nào thế?"
Bùi Thứ báo tên, sau đó nói: "Là khách sạn theo dạng nghỉ dưỡng ở địa phương, tuy đạt năm sao nhưng tôi thấy đã trang trí từ mười mấy năm trước nên chắc không tốt lắm đâu."
Lâm Khấu Khấu không để tâm mấy, điền luôn địa chỉ khách sạn vào thanh địa chỉ trên ứng dụng mua sắm, sau đó quay về giao diện mua sắm, thả tất cả những thứ cô cần vào giỏ hàng trong thời gian ngắn nhất.
Bây giờ chuyển phát rất tiện lợi.
Cho dù nhiều thứ không thể mua từ những trang mạng mua sắm lớn thì cũng có thể tìm thấy một vài sản phẩm tương tự trong các ứng dụng giao hàng tận nơi, tuy chất lượng không tốt lắm nhưng vẫn ổn nếu cần gấp, chỉ tầm một ngày là giao tới nơi.
Bùi Thứ liếc nhìn giao diện giỏ hàng của cô mới nhận ra vừa rồi cô hỏi tên khách sạn không phải là để nắm bắt hoàn cảnh sống mà là vì ứng dụng mua sắm yêu cầu, không kìm được mà cười hỏi: "Không cần tôi trả à?"
Lâm Khấu Khấu chẳng thèm ngước mắt: "Anh tưởng tôi nghèo lắm chắc?"
Bùi Thứ thầm nhẩm tính: Lâm Khấu Khấu đã vào nghề nhiều năm, từng cầm trịch headhunter Hàng Hướng và là cổ đông của Hàng Hướng, lại còn tự làm case nên có thể hưởng tỷ lệ hoa hồng cao hơn, hơn nữa quy mô của Hàng Hướng lại lớn hơn Kỳ Lộ. Thế thì có khi cô nàng này còn giàu hơn anh nữa.
Anh khẽ mỉm cười: "Xem ra tôi đã múa rìu qua mắt thợ rồi."
Thật ra Lâm Khấu Khấu sống rất thoải mái, không có yêu cầu cao về mặt vật chất, lúc trước cô bảo mình cực kỳ chú trọng vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại chẳng qua là muốn gài hàng Bùi Thứ.
Những lúc mấu chốt cô chỉ quan tâm đến hiệu suất.
Tàu cao tốc chưa chạy được nửa tiếng thì cô đã mua đủ những thứ cần thiết, hẳn là khi cô tới khách sạn mấy thứ này cũng sẽ được giao đến nơi.
Đến tỉnh Bắc mất tận năm tiếng, dù ngồi ghế thương gia thì cũng mệt mỏi.
Lâm Khấu Khấu ngả lưng ghế ra, đắp chăn có sẵn ở ghế, nằm xuống ngủ một giấc.
Nhưng giấc ngủ này không yên ổn lắm.
Cô mơ màng nghe thấy tiếng tàu cao tốc chạy, trong mơ còn xuất hiện vài hình ảnh lờ mờ, dường như quay lại một năm trước.
Trong phòng họp trắng xóa lạnh lẽo, một bàn quản lý cấp cao ngồi đó nhìn cô chằm chằm với cảm xúc muôn màu muôn vẻ.
Mỉa mai, căm ghét, thương hại...
Hoặc là bàng quan từ đầu tới cuối.
Bọn họ vứt một bản thỏa thuận đã ký tên đóng dấu hẳn hoi trước mặt cô, trịch thượng nói: "Lâm Khấu Khấu, cô đã bị đuổi việc. Kể từ hôm nay trở đi, cô không còn là giám đốc headhunter của Hàng Hướng nữa. Đây là thỏa thuận không cạnh tranh trong vòng một năm, cô ký tên đi."
Cô ngồi ở đầu kia, ấy thế mà lại không hề tức giận.
Nhưng cảm giác hoang mang cực độ ập đến khiến cô bất giác nhìn chằm chằm đám mây trôi lững lờ ngoài cửa sổ sát đất hồi lâu.
Sau đó mới cười hỏi: "Thi Định Thanh đâu?"
Khuôn mặt phát phì của phó tổng giám đốc Hàng Hướng là Trình Ký dần dần chuyển từ mơ hồ sang sắc nét, mang theo vài phần cay nghiệt xen lẫn hả hê, nhìn cô cười khẩy: "Cô không nhận ra nét chữ đó à? Là tổng giám đốc Thi ký đấy. Đừng tưởng năm xưa cô thân với tổng giám đốc Thi mà hôm nay muốn làm gì thì làm. Có mỗi chuyện đuổi việc cô mà còn đòi tổng giám đốc Thi đích thân ra mặt à?"
Có mỗi chuyện đuổi việc cô mà còn đòi tổng giám đốc Thi đích thân ra mặt à?
Từ lúc đó, cảnh trong mơ bắt đầu lộn xộn.
Lúc là khi vừa biết chuyện Thi Định Thanh đồng ý bán Hàng Hướng, lòng cô rét lạnh, gọi điện cho bà ta thì chỉ nghe giọng máy móc báo bận. Lúc lại là quá khứ xa xôi hơn thế, Thi Định Thanh đứng trước mặt cô, cười dịu dàng đưa tay ra mời cô gia nhập...
Trong mơ như có dòng nước lũ tràn tới.
Lâm Khấu Khấu vùi thân trong đó, bị cuốn vào xoáy nước rồi lại nổi lên mặt nước, cứ như một chiếc lá mặc nước cuốn đi.
Mãi đến khi cô cảm thấy có người vỗ vỗ mình.
Mở mắt ra, đèn trên tàu đã tối đi. Đoàn tàu lao như bay trên bình nguyên mịt mùng, tiếng ma sát chát chúa rót vào tai hành khách khiến con người ta dần tỉnh táo lại.
Lâm Khấu Khấu ngây người chốc lát mới nhớ ra mình đang trên đường tới tỉnh Bắc để công tác.
Vừa quay sang đã thấy Bùi Thứ ngồi cạnh đang nhìn cô chăm chú.
Bóng đêm u ám thấm đẫm vào đôi mắt hun hút của anh, ẩn chứa chút nghiền ngẫm trong ấy, nhưng anh không hỏi gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Còn mười lăm phút là đến nơi, chuẩn bị xuống tàu thôi."
Lâm Khấu Khấu ngồi dậy, nói tiếng cảm ơn.
Đoàn tàu nhanh chóng vào ga. Hai người ra trước ga bắt xe, tầm mười một giờ thì tới khách sạn check-in.
Chùa Thanh Tuyền được xây trên một ngọn núi nổi tiếng ở tỉnh Bắc, khách sạn họ ở là dạng nghỉ dưỡng đúng như Bùi Thứ đã nói, tuy trang trí trông có vẻ cũ kỹ nhưng anh đã thuê phòng suite trông ra núi rất đẹp theo đúng yêu cầu ban đầu của Lâm Khấu Khấu.
Phòng hai người ở chung tầng.
Lâm Khấu Khấu vào phòng, sửa sang qua loa, sạc pin điện thoại rồi cầm thẻ phòng ra ngoài.
Bùi Thứ vừa cất vali xong, đang định đi tìm Lâm Khấu Khấu, tình cờ chạm mặt cô ngoài hành lang bèn hỏi: "Cô muốn xuống lấy đồ à?"
Những thứ Lâm Khấu Khấu mua ban nãy đều đã được giao tới sảnh lớn khách sạn.
Cô gật đầu.
Bùi Thứ bèn nói: "Chắc có không ít thứ, để tôi xuống xách lên hộ cô."
Trong lúc đi thang máy xuống lầu, anh kiểm tra tình hình chuyến bay từ Thượng Hải tới tỉnh Bắc rồi nhướng mày nói: "Hai tiếng trước, chuyến bay đã bị hủy."
Lâm Khấu Khấu tính sơ thời gian: "Nếu lúc đó bọn họ không quyết định đổi phương tiện khác ngay thì chắc không đuổi kịp chúng ta."
Nghĩ xa một chút, thận trọng một chút, còn hơn bỏ lỡ cơ hội.
Dù không biết Tiết Lâm có cùng mục tiêu với họ hay không, song nếu cô ta có thể đến trễ một ngày thì rất có lợi cho bọn họ.
Nhưng bất ngờ là, lúc thang máy mở ra, bọn họ mới đi được hai bước thì đã thấy một cô gái trang điểm kỹ lưỡng ngồi ở sofa ngoài sảnh chính, lạnh lùng lướt điện thoại, chẳng buồn ngẩng lên mà giục: "Chưa xong nữa à?"
Trước quầy lễ tân có một cô bé vóc dáng mảnh khảnh, bên cạnh là hai chiếc vali còn to hơn cả người. Cô ta tay xách nách mang đủ thứ, thế mà trên tay còn cầm một chiếc áo khoác rõ ràng không phải của mình, đang nói chuyện với nhân viên phụ trách check-in của khách sạn.
Nghe tiếng, cô ta vội ngoảnh lại nói: "Xin lỗi giám đốc, sẽ xong ngay ạ."
Cô gái ngồi trên sofa bực dọc nhíu mày: "Biết thế thì tôi đã không dẫn cô đi công tác, có tí việc mà cũng luống ca luống cuống! Cô có biết bao nhiêu người muốn đi theo tôi mà không có cơ hội không..."
Điệu bộ này, giọng nói này, khuôn mặt này...
Mí mắt Lâm Khấu Khấu chợt máy một cái.
Đây chẳng phải là Tiết Lâm mà bọn họ vừa bảo chắc mai mới tới được sao?
Bùi Thứ cân nhắc rồi nói: "Nếu theo tính toán lúc trước, chúng ta đổi sang tàu cao tốc mà bọn họ không thay đổi kế hoạch, tiếp tục chờ ở sân bay thì chắc chắn sẽ không thể đến sớm hơn chúng ta được, thậm chí có khi phải kẹt ở sân bay đến tận ngày mai. Cô nghĩ Tiết Lâm sẽ chờ hay sẽ thay đổi kế hoạch?"
Lâm Khấu Khấu đáp: "Bây giờ chúng ta đang trong tối còn cô ta ở ngoài sáng, có lẽ cô ta không biết đến sự tồn tại của đối thủ cạnh tranh là chúng ta, vậy nên sẽ không có suy nghĩ bức thiết muốn đổi sang tàu cao tốc như chúng ta."
Bùi Thứ đảo mắt: "Cô có muốn giở chút mánh không?"
Lâm Khấu Khấu nhìn anh: "Giở mánh gì?"
Bùi Thứ chỉ hỏi: "Cô có người bạn nào đáng tin trong nhóm chat không?"
Lâm Khấu Khấu bất chợt nhớ tới vòi phun Bạch Lam.
Cô hỏi: "Anh tính làm gì?"
Bùi Thứ nói một chút suy nghĩ của mình.
Lâm Khấu Khấu: "..."
Cô trầm tư giây lát, nhìn Bùi Thứ như nhìn cầm thú.
Bùi Thứ hỏi: "Thiếu đạo đức quá à?"
Lâm Khấu Khấu nhìn anh thật sâu một cái, rồi nói: "Tôi nghĩ kiếp này anh đầu thai làm người đúng là tổn thất lớn cho ngành chăn nuôi đấy."
Bùi Thứ: "..."
Sao lại chửi bóng chửi gió người khác thế?
Lâm Khấu Khấu nói xong thì rút điện thoại ra nhắn tin ngay cho Bạch Lam.
_______
Trong một quán cà phê nhỏ gần cửa đăng ký ở sân bay, Tiết Lâm thường xuyên cập nhật thông tin chuyến bay trong điện thoại, lớp trang điểm kỹ càng cũng không che được vẻ mặt càng lúc càng bực bội và lạnh lùng khó tiếp cận của cô ta.
Rốt cuộc cô ta vẫn nhận case kia của Thi Định Thanh.
Không phải vì bà ta có tài thuyết phục người khác, hoặc vì đơn hàng này có gì đó thu hút cô ta. Chỉ có hai thứ khiến Tiết Lâm cảm thấy hứng thú...
Một là lợi, hai là danh.
Chức vụ CEO của Giáo dục Học Hải có mức lương khá cao nên thù lao trả cho headhunter cũng không thấp, cô ta nhận đơn này sẽ không lỗ. Nhưng điều quan trọng hơn là nếu hợp tác với Thi Định Thanh, chỉ cần chốt được đơn này thì cô ta sẽ thu hút sự chú ý của toàn ngành. Giờ cô ta đang được tung hô là bà hoàng mới phất lên nhờ giẫm đạp Lâm Khấu Khấu, nếu lại hợp tác với đối tác cũ của Lâm Khấu Khấu là Thi Định Thanh thì nhất định sẽ tạo được tin sốc.
Ngành headhunter bây giờ đâu cần có người quen dẫn mối như xưa nữa. Rượu thơm cũng sợ ngõ sâu, marketing bản thân là việc hết sức quan trọng. Chỉ cần nổi tiếng là khách hàng sẽ tìm tới nườm nượp.
Cho nên Tiết Lâm chẳng màng khen chê.
Đến lúc đó, dù là ca ngợi hay chửi rủa thì đều mang tới sức nóng và danh tiếng cho cô ta. Sau đó, cô ta sẽ dùng thực lực để chứng minh cho mọi người thấy là cô ta không chỉ chèn ép mỗi Lâm Khấu Khấu mà còn có thể chèn ép tất cả mọi người trong ngành này.
"Thư Điềm, cô tìm hiểu tình hình thời tiết bên tỉnh Bắc đi." Tiết Lâm tự tra đến phát phiền, bèn sai bảo cô bé trợ lý đi công tác chung với cô ta, "Nhân tiện tính xem mấy giờ chúng ta sẽ qua đến đó, sau đó đi mua chút đồ ăn cho tôi."
Cô bé trợ lý tên Thư Điềm có vóc dáng gầy gò, khuôn mặt tròn trịa chỉ bé bằng bàn tay, diện mạo bình thường, có vẻ là sinh viên mới bước chân ra ngoài xã hội, trên mặt vẫn còn nét ngây ngô.
Nhưng toàn thân lại vô cùng căng thẳng.
Vừa nghe Tiết Lâm gọi tên mình là cô ta ngẩng lên nghiêm túc lắng nghe ngay, sau đó bắt đầu kiểm tra thông tin.
Tiết Lâm bê ly cà phê trước mặt lên uống một hớp, thấy hơi chán bèn mở nhóm chat Đại hội RECC mới được thêm vào hôm qua ra.
Vụ tranh cãi hôm qua đã lặng lẽ kết thúc.
Vừa rồi Tiết Lâm gửi tin nhắn thoại kia xong thì có không ít người hỏi han tình hình của cô ta, ngay cả người phụ trách bên phía Hiệp hội Headhunter cũng đứng ra bảo cô ta đừng sốt ruột, ngày mai nộp cũng được.
Tiết Lâm không khỏi đắc ý.
Nhưng chưa kịp đắc ý lâu thì bức ảnh đại diện chướng mắt lại xông ra: "Kẹt ở sân bay thì có gì mà không điền hồ sơ được? Bận bịu quá cơ! Tỉnh Bắc đang mưa to, nếu chuyến bay của cô bị hủy thì có khi phải đợi đến mai, chẳng lẽ mọi người phải đợi mỗi mình cô à?"
Người đó không ai khác ngoài Bạch Lam.
Tiết Lâm mím chặt môi, thấy cơn tức dấy lên trong lòng, điền hồ sơ trễ một ngày thì sao hả? Chẳng qua là con mụ này cố ý bới lông tìm vết để khiến cô ta thấy khó chịu thôi.
Tiết Lâm định bật lại ngay.
Nhưng một thành viên khác trong nhóm đã gửi tin nhắn ngay sau đó: "Ơ, có phải là hãng Hàng không Bắc Hàng hay bay tới tỉnh Bắc không? Nếu đó là máy bay cỡ vừa của họ thì cô đừng lo quá, dù có khởi hành muộn thì họ vẫn hạ cánh đúng giờ, tôi đi nhiều lần nên tôi biết. Chỉ hơi đáng sợ thôi... Không biết có phải ngày xưa họ lái máy bay chiến đấu không mà lái như ăn cướp ấy [cười ra nước mắt]."
Cùng lúc đó, Thư Điềm cũng có phán đoán sơ lược về tình hình chuyến đi này, khẽ báo cáo: "Thời tiết bên tỉnh Bắc không tốt lắm, nếu chúng ta đi máy bay thì phải mất gần tám tiếng mới đến được chùa Thanh Tuyền. Chị có muốn thay đổi lịch trình không? Em thấy tàu cao tốc..."
Tiết Lâm không để tâm: "Thay đổi phiền lắm, tôi thấy người ta bảo máy bay hãng này bay rất nhanh, cứ chờ đi, dù sao cũng không vội."
Hãng này bay rất nhanh?
Thư Điềm khẽ cắn môi, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, bèn mở ứng dụng lên xem thì thấy xác suất đúng giờ của hãng này là dưới 70%.
Cô ta hơi ngước lên, chần chừ nhìn Tiết Lâm.
Tiết Lâm thấy cô ta vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích thì không khỏi nhíu mày trách cứ: "Vừa rồi tôi bảo tra xong thì đi mua ít đồ ăn cho tôi cơ mà, cô còn ngây ra đó làm gì? Là không nghe thấy hay không nhớ nổi hả?"
_______
Dưới sự hối thúc "nếu phóng không chết thì cứ liều chết mà phóng" của Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ, tài xế taxi rồ ga chạy thẳng một mạch, cuối cùng đưa hai người đến ga trước giờ soát vé tám phút.
Bọn họ chạy suốt một đường, lên tàu suýt soát giờ khởi hành.
Lúc mua vé đã hết giường nằm nên Bùi Thứ đành mua hai ghế thương gia.
Phải đến khi hai người yên vị thì mới có thời gian ngẫm xem tiếp theo nên làm gì.
Lâm Khấu Khấu hỏi trước: "Anh đặt khách sạn nào thế?"
Bùi Thứ báo tên, sau đó nói: "Là khách sạn theo dạng nghỉ dưỡng ở địa phương, tuy đạt năm sao nhưng tôi thấy đã trang trí từ mười mấy năm trước nên chắc không tốt lắm đâu."
Lâm Khấu Khấu không để tâm mấy, điền luôn địa chỉ khách sạn vào thanh địa chỉ trên ứng dụng mua sắm, sau đó quay về giao diện mua sắm, thả tất cả những thứ cô cần vào giỏ hàng trong thời gian ngắn nhất.
Bây giờ chuyển phát rất tiện lợi.
Cho dù nhiều thứ không thể mua từ những trang mạng mua sắm lớn thì cũng có thể tìm thấy một vài sản phẩm tương tự trong các ứng dụng giao hàng tận nơi, tuy chất lượng không tốt lắm nhưng vẫn ổn nếu cần gấp, chỉ tầm một ngày là giao tới nơi.
Bùi Thứ liếc nhìn giao diện giỏ hàng của cô mới nhận ra vừa rồi cô hỏi tên khách sạn không phải là để nắm bắt hoàn cảnh sống mà là vì ứng dụng mua sắm yêu cầu, không kìm được mà cười hỏi: "Không cần tôi trả à?"
Lâm Khấu Khấu chẳng thèm ngước mắt: "Anh tưởng tôi nghèo lắm chắc?"
Bùi Thứ thầm nhẩm tính: Lâm Khấu Khấu đã vào nghề nhiều năm, từng cầm trịch headhunter Hàng Hướng và là cổ đông của Hàng Hướng, lại còn tự làm case nên có thể hưởng tỷ lệ hoa hồng cao hơn, hơn nữa quy mô của Hàng Hướng lại lớn hơn Kỳ Lộ. Thế thì có khi cô nàng này còn giàu hơn anh nữa.
Anh khẽ mỉm cười: "Xem ra tôi đã múa rìu qua mắt thợ rồi."
Thật ra Lâm Khấu Khấu sống rất thoải mái, không có yêu cầu cao về mặt vật chất, lúc trước cô bảo mình cực kỳ chú trọng vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại chẳng qua là muốn gài hàng Bùi Thứ.
Những lúc mấu chốt cô chỉ quan tâm đến hiệu suất.
Tàu cao tốc chưa chạy được nửa tiếng thì cô đã mua đủ những thứ cần thiết, hẳn là khi cô tới khách sạn mấy thứ này cũng sẽ được giao đến nơi.
Đến tỉnh Bắc mất tận năm tiếng, dù ngồi ghế thương gia thì cũng mệt mỏi.
Lâm Khấu Khấu ngả lưng ghế ra, đắp chăn có sẵn ở ghế, nằm xuống ngủ một giấc.
Nhưng giấc ngủ này không yên ổn lắm.
Cô mơ màng nghe thấy tiếng tàu cao tốc chạy, trong mơ còn xuất hiện vài hình ảnh lờ mờ, dường như quay lại một năm trước.
Trong phòng họp trắng xóa lạnh lẽo, một bàn quản lý cấp cao ngồi đó nhìn cô chằm chằm với cảm xúc muôn màu muôn vẻ.
Mỉa mai, căm ghét, thương hại...
Hoặc là bàng quan từ đầu tới cuối.
Bọn họ vứt một bản thỏa thuận đã ký tên đóng dấu hẳn hoi trước mặt cô, trịch thượng nói: "Lâm Khấu Khấu, cô đã bị đuổi việc. Kể từ hôm nay trở đi, cô không còn là giám đốc headhunter của Hàng Hướng nữa. Đây là thỏa thuận không cạnh tranh trong vòng một năm, cô ký tên đi."
Cô ngồi ở đầu kia, ấy thế mà lại không hề tức giận.
Nhưng cảm giác hoang mang cực độ ập đến khiến cô bất giác nhìn chằm chằm đám mây trôi lững lờ ngoài cửa sổ sát đất hồi lâu.
Sau đó mới cười hỏi: "Thi Định Thanh đâu?"
Khuôn mặt phát phì của phó tổng giám đốc Hàng Hướng là Trình Ký dần dần chuyển từ mơ hồ sang sắc nét, mang theo vài phần cay nghiệt xen lẫn hả hê, nhìn cô cười khẩy: "Cô không nhận ra nét chữ đó à? Là tổng giám đốc Thi ký đấy. Đừng tưởng năm xưa cô thân với tổng giám đốc Thi mà hôm nay muốn làm gì thì làm. Có mỗi chuyện đuổi việc cô mà còn đòi tổng giám đốc Thi đích thân ra mặt à?"
Có mỗi chuyện đuổi việc cô mà còn đòi tổng giám đốc Thi đích thân ra mặt à?
Từ lúc đó, cảnh trong mơ bắt đầu lộn xộn.
Lúc là khi vừa biết chuyện Thi Định Thanh đồng ý bán Hàng Hướng, lòng cô rét lạnh, gọi điện cho bà ta thì chỉ nghe giọng máy móc báo bận. Lúc lại là quá khứ xa xôi hơn thế, Thi Định Thanh đứng trước mặt cô, cười dịu dàng đưa tay ra mời cô gia nhập...
Trong mơ như có dòng nước lũ tràn tới.
Lâm Khấu Khấu vùi thân trong đó, bị cuốn vào xoáy nước rồi lại nổi lên mặt nước, cứ như một chiếc lá mặc nước cuốn đi.
Mãi đến khi cô cảm thấy có người vỗ vỗ mình.
Mở mắt ra, đèn trên tàu đã tối đi. Đoàn tàu lao như bay trên bình nguyên mịt mùng, tiếng ma sát chát chúa rót vào tai hành khách khiến con người ta dần tỉnh táo lại.
Lâm Khấu Khấu ngây người chốc lát mới nhớ ra mình đang trên đường tới tỉnh Bắc để công tác.
Vừa quay sang đã thấy Bùi Thứ ngồi cạnh đang nhìn cô chăm chú.
Bóng đêm u ám thấm đẫm vào đôi mắt hun hút của anh, ẩn chứa chút nghiền ngẫm trong ấy, nhưng anh không hỏi gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Còn mười lăm phút là đến nơi, chuẩn bị xuống tàu thôi."
Lâm Khấu Khấu ngồi dậy, nói tiếng cảm ơn.
Đoàn tàu nhanh chóng vào ga. Hai người ra trước ga bắt xe, tầm mười một giờ thì tới khách sạn check-in.
Chùa Thanh Tuyền được xây trên một ngọn núi nổi tiếng ở tỉnh Bắc, khách sạn họ ở là dạng nghỉ dưỡng đúng như Bùi Thứ đã nói, tuy trang trí trông có vẻ cũ kỹ nhưng anh đã thuê phòng suite trông ra núi rất đẹp theo đúng yêu cầu ban đầu của Lâm Khấu Khấu.
Phòng hai người ở chung tầng.
Lâm Khấu Khấu vào phòng, sửa sang qua loa, sạc pin điện thoại rồi cầm thẻ phòng ra ngoài.
Bùi Thứ vừa cất vali xong, đang định đi tìm Lâm Khấu Khấu, tình cờ chạm mặt cô ngoài hành lang bèn hỏi: "Cô muốn xuống lấy đồ à?"
Những thứ Lâm Khấu Khấu mua ban nãy đều đã được giao tới sảnh lớn khách sạn.
Cô gật đầu.
Bùi Thứ bèn nói: "Chắc có không ít thứ, để tôi xuống xách lên hộ cô."
Trong lúc đi thang máy xuống lầu, anh kiểm tra tình hình chuyến bay từ Thượng Hải tới tỉnh Bắc rồi nhướng mày nói: "Hai tiếng trước, chuyến bay đã bị hủy."
Lâm Khấu Khấu tính sơ thời gian: "Nếu lúc đó bọn họ không quyết định đổi phương tiện khác ngay thì chắc không đuổi kịp chúng ta."
Nghĩ xa một chút, thận trọng một chút, còn hơn bỏ lỡ cơ hội.
Dù không biết Tiết Lâm có cùng mục tiêu với họ hay không, song nếu cô ta có thể đến trễ một ngày thì rất có lợi cho bọn họ.
Nhưng bất ngờ là, lúc thang máy mở ra, bọn họ mới đi được hai bước thì đã thấy một cô gái trang điểm kỹ lưỡng ngồi ở sofa ngoài sảnh chính, lạnh lùng lướt điện thoại, chẳng buồn ngẩng lên mà giục: "Chưa xong nữa à?"
Trước quầy lễ tân có một cô bé vóc dáng mảnh khảnh, bên cạnh là hai chiếc vali còn to hơn cả người. Cô ta tay xách nách mang đủ thứ, thế mà trên tay còn cầm một chiếc áo khoác rõ ràng không phải của mình, đang nói chuyện với nhân viên phụ trách check-in của khách sạn.
Nghe tiếng, cô ta vội ngoảnh lại nói: "Xin lỗi giám đốc, sẽ xong ngay ạ."
Cô gái ngồi trên sofa bực dọc nhíu mày: "Biết thế thì tôi đã không dẫn cô đi công tác, có tí việc mà cũng luống ca luống cuống! Cô có biết bao nhiêu người muốn đi theo tôi mà không có cơ hội không..."
Điệu bộ này, giọng nói này, khuôn mặt này...
Mí mắt Lâm Khấu Khấu chợt máy một cái.
Đây chẳng phải là Tiết Lâm mà bọn họ vừa bảo chắc mai mới tới được sao?