Chương 1
"Này! Phía trước có băng lớn mau chuyển hướng tàu đi!" Giọng của một người đàn ông trung niên vang lên, ông đang cảnh báo cho mọi người trên tàu về sự xuất hiện của tảng băng chìm phía trước.
Đây là một con tàu vận chuyển dầu xuyên qua lòng đại dương và họ đang trên đường trở về sau một chuyến đi dài mệt mỏi.
Hiện tại đang là đầu tháng 10, chuyến đi gặp không ít trở ngại bởi thời tiết nhưng với kinh nghiệm của mình thì họ hoàn toàn có thể chống lại cái khắc nghiệt của thiên nhiên.
Tuy nhiên sự xuất hiện của tảng băng trôi bí ẩn khiến ai cũng ngạc nhiên vì vốn dĩ họ đã rời hỏi khu vực có băng từ mấy tiếng trước đó.
Người đàn ông quan sát tảng băng qua ống kính và cảnh báo cho mọi người tên là Ngu Lâm, một nhân viên lâu năm làm việc trên con tàu.
Các thành viên khác trở nên kích động khi khoảng cách giữa con tàu và băng trở nên gần hơn, vào khoảng khắc chúng đâm vào nhau cả con tàu như được bao lấy bởi hơi thở của sự hoảng loạn.
Sự bất cản của thuyển trưởng đã gây nên tai họa này, ông ta đã quá tin vào khả năng của mình, ông cố gắng chuyển hướng con tàu đi nhưng không thể dầu đang tràn ra biển cũng như nước theo đó tràn vào boong tàu một cách nhanh chóng.
Thuyền trưởng đã mất quyền kiểm soát.
Khi mọi người đang sợ hãi tột cùng thì phía đuôi tàu, có một người phụ nữ vẫn luôn rất bình thản kể từ khi sự việc diễn ra cho đến bây giờ, cô đưa mắt nhìn xa xăm, dáng vẻ như chẳng liên quan đến sự cố ở đây.
Tín hiệu cầu cứu đã được gửi đi nhưng với tốc độ chìm của con tàu thì không ai đảm bảo đội cứu hộ sẽ đến kịp thời.
Cả con tàu lẫn những nhân viên ở trên đó đang bắt đầu chìm xuống, ai nấy đều cố gắng chạy đến đuôi tàu vì đầu tàu bây giờ đã ngập trong nước.
Ngu Lâm đang gồng mình di chuyển về phía đuôi tàu, nơi vẫn chưa bị ngập trong nước, ông gào lên "Tiêu Hề" nhưng người phụ nữ vờ như không trông thấy, cô thờ ơ.
Con tàu đã hoàn toàn chìm xuống, Ngu Lâm vùng vẫy cố giữ cơ thể mình nổi lên nhưng với dầu trên bề mặt nước thì điều này là vô cùng khó khăn.
Trong lòng ông thầm chửi bậy một tiếng rồi gắng gượng, dùng hết sức giữ cơ thể mình nổi, ông quay đầu thì phát hiện Tiêu Hề đang bám lấy một mảnh tàu nhỏ, Ngu Lâm liền lập tức bơ tới chỗ cô.
Mảnh tàu rất nhỏ, vừa vặn đủ chỗ cho hai người họ bám vào, nhưng tình tình không ổn, nhiệt độ nước đang rất thấp thêm nữa cả hai đều đanh bị thương.
Bắp chân và cánh tay của Ngu Lâm, vai của Tiêu Hề đều đang rỉ máu, sự sống của cả hai đang dần bị rút ngắn, những người bạn của họ giờ đều đã chìm xuống lòng đại dương bao la, sâu thẳm và tăm tối kia.
Giờ chỉ còn cách cầu nguyện cho đội cứu hộ đến kịp thời.
Bỗng nhiên Ngu Lâm cảm thấy sức nặng ở chân, giây sau cả hai cùng bị kéo xuống nước.
Một lúc lâu sau, đội cứu hộ cũng đã xuất hiện và giải cứu bọn họ, còn vùng biển nơi con tàu bị đắm đã được giăng dây phong tỏa và đánh dấu khu vực ô nhiễm do tràn dầu.
Truyền hình đưa tin về sự cố đắm tàu, chỉ còn ba người sống sót là Ngu Lâm, Tiêu Hề và thuyền trưởng của bọn họ, Đỗ Trung Trực.
Số còn lại đều đã thiệt mạng.
Cả ba ngưởi được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, nhiệt độ cơ thể hạ xuống mức thấp đáng báo động và thuyền trưởng còn bị đâm trọng thương bởi một mảnh vỡ của thân tàu.
Sự cố lần này đã gây ra thiệt hại không nhỏ và nằm trong danh sách những vụ tai nạn đường thủy lớn trong năm.
Tại một trường công lập ở thành phố ven biển.
Các học sinh đang túm tụm lại với nhau xôn xao về vụ tai nạng xảy ra cách đây hơn 3 tuần trước, nguyên nhân cũng chính vì trong lớp có bạn học là con trai của một trong ba nạn nhân.
Đó là nam sinh đang ngồi một mình trong góc lớp, vùi mặt vào sách.
Đám học sinh thi nhau bàn tán:
"Nè, nè! Tội nghiệp thật đó! Cái cậu Ngu Tinh Hà ấy nhà đã nghèo rồi bố còn gặp tai nạn nghề nghiệp, không thể tiếp tục kiếm tiền nữa, không biết cậu ta sống bằng gì nhỉ?"
"Nghe nói nhà cậu ta nghèo lắm, đến mức phải ở bán tầng hầm cơ. Đáng thương thật đấy!"
Tuy nói là đáng thương nhưng Ngu Tinh Hà nghe cảm nhận rõ thái độ khinh miệt kia của hai nữ sinh, họ còn cố tình nói lớn để cậu nghe thấy.
Hai nữ sinh đanh nói chuyện bỗng có một nam sinh chen vào giữa ngắt lời: "Có gì mà tội nghiệp, bộ sau khi nghe những câu chuyện xung quanh cậu ta rồi mà vẫn còn có thể nghĩ như thế à?"
Giọng tên nam sinh thô lỗ, sau đó nói ra những lời lẽ thô tục, xúc phạm đến Ngu Tinh Hà. Từ chuyện cậu đi quấy rối các nữ sinh, đến việc cậu trộm đề thi.
Lúc này Ngu Tinh Hà đang úp mặt xuống bàn, trong lòng chát đắng về những lời lẽ vô căn cứ ấy, điều làm cậu tức hơn hết là việc mình bị thương hại.
Bố cậu là nhân viên trên một con tàu vận chuyển dầu, vì món nợ mà chú cậu đã để lại trước khi qua đời, giờ đây nhà cậu phải sống chật vật nơi bán tầng hầm, vì gia cảnh nghèo khó, Ngu Tinh Hà vẫn luôn sống trong những lời nói cay nghiệt.
Khi cậu đang chìm trong dòng suy nghĩ đột nhiên, tiếng chuông vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ cũng như câu chuyện của đám học sinh.
Tất cả trở lại vị trí của mình.
Người ngồi phía trước Ngu Tinh Hà là lớp trưởng.
Cô là học sinh giỏi trong top của trường. Trông cô rạng rỡ với mái tóc ngắn ngang vai, ánh mắt sắt bén toát lên khí như lưỡi dao.
Là người ai cũng ngưỡng mộ nhưng cậu hoàn toàn có suy nghĩ khác về người con gái này. Vì cậu biết đây chính là người gián tiếp khiến cho cậu bị bạn bè bắt nạt.
Phải vậy, Nguyễn Thái Khánh An chính là nguồn cơn cho những câu chuyện vô lý về cậu trong miệng đám học sinh kia.
Đây là một con tàu vận chuyển dầu xuyên qua lòng đại dương và họ đang trên đường trở về sau một chuyến đi dài mệt mỏi.
Hiện tại đang là đầu tháng 10, chuyến đi gặp không ít trở ngại bởi thời tiết nhưng với kinh nghiệm của mình thì họ hoàn toàn có thể chống lại cái khắc nghiệt của thiên nhiên.
Tuy nhiên sự xuất hiện của tảng băng trôi bí ẩn khiến ai cũng ngạc nhiên vì vốn dĩ họ đã rời hỏi khu vực có băng từ mấy tiếng trước đó.
Người đàn ông quan sát tảng băng qua ống kính và cảnh báo cho mọi người tên là Ngu Lâm, một nhân viên lâu năm làm việc trên con tàu.
Các thành viên khác trở nên kích động khi khoảng cách giữa con tàu và băng trở nên gần hơn, vào khoảng khắc chúng đâm vào nhau cả con tàu như được bao lấy bởi hơi thở của sự hoảng loạn.
Sự bất cản của thuyển trưởng đã gây nên tai họa này, ông ta đã quá tin vào khả năng của mình, ông cố gắng chuyển hướng con tàu đi nhưng không thể dầu đang tràn ra biển cũng như nước theo đó tràn vào boong tàu một cách nhanh chóng.
Thuyền trưởng đã mất quyền kiểm soát.
Khi mọi người đang sợ hãi tột cùng thì phía đuôi tàu, có một người phụ nữ vẫn luôn rất bình thản kể từ khi sự việc diễn ra cho đến bây giờ, cô đưa mắt nhìn xa xăm, dáng vẻ như chẳng liên quan đến sự cố ở đây.
Tín hiệu cầu cứu đã được gửi đi nhưng với tốc độ chìm của con tàu thì không ai đảm bảo đội cứu hộ sẽ đến kịp thời.
Cả con tàu lẫn những nhân viên ở trên đó đang bắt đầu chìm xuống, ai nấy đều cố gắng chạy đến đuôi tàu vì đầu tàu bây giờ đã ngập trong nước.
Ngu Lâm đang gồng mình di chuyển về phía đuôi tàu, nơi vẫn chưa bị ngập trong nước, ông gào lên "Tiêu Hề" nhưng người phụ nữ vờ như không trông thấy, cô thờ ơ.
Con tàu đã hoàn toàn chìm xuống, Ngu Lâm vùng vẫy cố giữ cơ thể mình nổi lên nhưng với dầu trên bề mặt nước thì điều này là vô cùng khó khăn.
Trong lòng ông thầm chửi bậy một tiếng rồi gắng gượng, dùng hết sức giữ cơ thể mình nổi, ông quay đầu thì phát hiện Tiêu Hề đang bám lấy một mảnh tàu nhỏ, Ngu Lâm liền lập tức bơ tới chỗ cô.
Mảnh tàu rất nhỏ, vừa vặn đủ chỗ cho hai người họ bám vào, nhưng tình tình không ổn, nhiệt độ nước đang rất thấp thêm nữa cả hai đều đanh bị thương.
Bắp chân và cánh tay của Ngu Lâm, vai của Tiêu Hề đều đang rỉ máu, sự sống của cả hai đang dần bị rút ngắn, những người bạn của họ giờ đều đã chìm xuống lòng đại dương bao la, sâu thẳm và tăm tối kia.
Giờ chỉ còn cách cầu nguyện cho đội cứu hộ đến kịp thời.
Bỗng nhiên Ngu Lâm cảm thấy sức nặng ở chân, giây sau cả hai cùng bị kéo xuống nước.
Một lúc lâu sau, đội cứu hộ cũng đã xuất hiện và giải cứu bọn họ, còn vùng biển nơi con tàu bị đắm đã được giăng dây phong tỏa và đánh dấu khu vực ô nhiễm do tràn dầu.
Truyền hình đưa tin về sự cố đắm tàu, chỉ còn ba người sống sót là Ngu Lâm, Tiêu Hề và thuyền trưởng của bọn họ, Đỗ Trung Trực.
Số còn lại đều đã thiệt mạng.
Cả ba ngưởi được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, nhiệt độ cơ thể hạ xuống mức thấp đáng báo động và thuyền trưởng còn bị đâm trọng thương bởi một mảnh vỡ của thân tàu.
Sự cố lần này đã gây ra thiệt hại không nhỏ và nằm trong danh sách những vụ tai nạn đường thủy lớn trong năm.
Tại một trường công lập ở thành phố ven biển.
Các học sinh đang túm tụm lại với nhau xôn xao về vụ tai nạng xảy ra cách đây hơn 3 tuần trước, nguyên nhân cũng chính vì trong lớp có bạn học là con trai của một trong ba nạn nhân.
Đó là nam sinh đang ngồi một mình trong góc lớp, vùi mặt vào sách.
Đám học sinh thi nhau bàn tán:
"Nè, nè! Tội nghiệp thật đó! Cái cậu Ngu Tinh Hà ấy nhà đã nghèo rồi bố còn gặp tai nạn nghề nghiệp, không thể tiếp tục kiếm tiền nữa, không biết cậu ta sống bằng gì nhỉ?"
"Nghe nói nhà cậu ta nghèo lắm, đến mức phải ở bán tầng hầm cơ. Đáng thương thật đấy!"
Tuy nói là đáng thương nhưng Ngu Tinh Hà nghe cảm nhận rõ thái độ khinh miệt kia của hai nữ sinh, họ còn cố tình nói lớn để cậu nghe thấy.
Hai nữ sinh đanh nói chuyện bỗng có một nam sinh chen vào giữa ngắt lời: "Có gì mà tội nghiệp, bộ sau khi nghe những câu chuyện xung quanh cậu ta rồi mà vẫn còn có thể nghĩ như thế à?"
Giọng tên nam sinh thô lỗ, sau đó nói ra những lời lẽ thô tục, xúc phạm đến Ngu Tinh Hà. Từ chuyện cậu đi quấy rối các nữ sinh, đến việc cậu trộm đề thi.
Lúc này Ngu Tinh Hà đang úp mặt xuống bàn, trong lòng chát đắng về những lời lẽ vô căn cứ ấy, điều làm cậu tức hơn hết là việc mình bị thương hại.
Bố cậu là nhân viên trên một con tàu vận chuyển dầu, vì món nợ mà chú cậu đã để lại trước khi qua đời, giờ đây nhà cậu phải sống chật vật nơi bán tầng hầm, vì gia cảnh nghèo khó, Ngu Tinh Hà vẫn luôn sống trong những lời nói cay nghiệt.
Khi cậu đang chìm trong dòng suy nghĩ đột nhiên, tiếng chuông vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ cũng như câu chuyện của đám học sinh.
Tất cả trở lại vị trí của mình.
Người ngồi phía trước Ngu Tinh Hà là lớp trưởng.
Cô là học sinh giỏi trong top của trường. Trông cô rạng rỡ với mái tóc ngắn ngang vai, ánh mắt sắt bén toát lên khí như lưỡi dao.
Là người ai cũng ngưỡng mộ nhưng cậu hoàn toàn có suy nghĩ khác về người con gái này. Vì cậu biết đây chính là người gián tiếp khiến cho cậu bị bạn bè bắt nạt.
Phải vậy, Nguyễn Thái Khánh An chính là nguồn cơn cho những câu chuyện vô lý về cậu trong miệng đám học sinh kia.