Chương 2
5.
Đang chuẩn bị đeo nhẫn cho tôi, Bùi Sơ Hoàn đột nhiên khựng lại.
Ngay sau đó, cách không xa, tiếng khóc của một cô gái vang lên.
“Sơ Hoàn…”
Tôi vô thức nắm tay hắn, trong lòng cảm thấy bất an.
Một tiếng động lớn phát ra khiến cho mọi người xôn xao bàn tán.
Nghe nói cô gái đó ngất xỉu, lăn xuống những bậc thang chúng tôi vừa bước qua.
Bùi Sơ Hoàn hất tay tôi ra. Hắn chạy tới rất nhanh, tiếng bước chân có thể chứng tỏ hắn đang lo lắng đến mức nào.
Tôi bất lực đưa tay ra, không thể chạm đến cái gì, cũng không nhìn được thứ gì.
Cơn ớn lạnh từng chút, từng chút tràn ngập trong lòng.
Lúc bế cô ta rời đi, hắn thậm chí không thèm nói với tôi một lời xin lỗi.
Thì ra trong lòng hắn đã có người khác từ lâu.
Yêu đến mức coi thường ánh mắt người đời.
Yêu đến mức có thể không do dự bỏ lại tôi – một cô dâu mù.
6.
Vì chịu đả kích, tôi phải nhập viện.
Cha mẹ đau lòng nói sẽ không bao giờ ép tôi kết hôn nữa.
Nhưng mà, không phải là do tôi tự làm tự chịu sao?
Là do tôi tự mình ảo tưởng.
Buổi tối, có tiếng điện thoại reo lên, tôi biết là Bùi Sơ Hoàn gọi tới. Số điện thoại của hắn được cài nhạc chuông riêng.
Nhưng gọi tới lại là một người phụ nữ.
Cô ta nói: “Chị Lạc Tinh, em là Thẩm Doanh Doanh.”
“Hồi cấp ba, chúng ta đã học cùng trường và là bạn tốt của nhau. Chị còn nhớ em không?”
“Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp thì chúng ta không còn liên lạc.”
Thật lâu sau, tôi vẫn chưa cất nên lời.
Số điện thoại này là của Bùi Sơ Hoàn, mà người đang cầm máy lại là Thẩm Doanh Doanh. Cô ta chính là người Bùi Sơ Hoàn đưa đi trong hôn lễ.
Không thấy tôi cất lời, giọng nói bên kia có vẻ thận trọng.
“Chị Lạc Tinh, rất xin lỗi chị. Em biết em không nên đến quấy rầy hôn lễ của hai người, nhưng em không thể khống chế bản thân, không thể nhường anh Sơ Hoàn cho chị được. Rõ ràng chúng em mới là…”
Tôi không còn nghe thấy rõ những điều tiếp theo nữa, chỉ cảm thấy trái tim đau nhói.
Tôi cuộn tròn mình lại.
Ở trường trung học, Thẩm Doanh Doanh nhỏ hơn tôi một lớp, cô ta là người rất nhiệt tình. Trước đây, mọi người cảm thấy tôi khá xa cách, chỉ có cô ta sẵn lòng chơi với tôi. Vì thế, cô ta biết hết những tâm sự và cả người tôi thầm mến.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng cô ta và Bùi Sơ Hoàn lại…
Mà hiện tại, cô ta muốn nói rằng dù kết hôn với Bùi Sơ Hoàn thì tôi cũng chỉ là kẻ thứ ba!
Thì ra, từ lâu trước đây, khi tôi thích Bùi Sơ Hoàn, hắn cũng đã thích Thẩm Doanh Doanh…
7.
Nhiều ngày trôi qua, sau khi sóng gió dần lắng xuống, Bùi Sơ Hoàn đến tìm tôi.
Ở đại sảnh, không ai muốn để tôi nhìn thấy hắn.
Cha tôi cho hắn một bạt tai.
“Cậu vẫn còn mặt mũi đến tìm con gái tôi?! Có biết bao người theo đuổi Tinh Tinh, nhưng nó chỉ thích cậu, mắt cũng bị mù rồi, còn bị cậu huỷ hôn trước mặt bao nhiêu người!”
Cha của Bùi Sơ Hoàn cười làm lành, tuyên bố sẽ dạy dỗ lại hắn, tuyệt đối sẽ không huỷ hôn.
“Tinh Tinh chịu ấm ức rồi. Nên cho thằng nhóc Sơ Hoàn này một trận, cũng phải bắt nó xin lỗi con. Ngoại trừ Tinh Tinh, chúng tôi sẽ không để ai khác bước qua cửa nhà họ Bùi!”
Từ đâu đến cuối, Bùi Sơ Hoàn không nói nửa lời.
Cho đến khi tôi mở cửa bước vào, không khí bỗng trở nên im lặng.
Bùi Sơ Hoàn khẽ gọi tên tôi.
Tôi gạt mọi người ra, bước từng bước về phía hắn. Hắn chìa tay ra đỡ, tôi như bị điện giật, hất tay hắn ra.
Tôi sẽ không thể quên tay hắn ném chiếc nhẫn ra sao, bế cô gái khác bỏ đi khỏi hôn lễ như thế nào.
Tôi nghĩ rằng hắn đến đây là để nói với tôi một lời xin lỗi, nhưng sự im lặng kéo dài rất lâu, hắn chỉ bình thản nói một câu: “Bạch Lạc Tinh, tôi sẽ cưới cô.”
Câu nói này khiến tôi khó lòng chống đỡ, lòng tự trọng còn sót lại cuối cùng cũng sụp đổ rồi.
“Bùi Sơ Hoàn, anh có từng thấy có lỗi với tôi không?”
“Hay là từ đầu đến cuối, anh đều cảm thấy tôi làm khó anh?”
Việc kết hôn với hắn, hắn đến tận cửa nói xin lỗi, tất cả đều không xuất phát từ suy nghĩ áy náy của hắn.
Hiện tại, hắn còn dám nói muốn cưới tôi…
Khiến tôi giống như người đáng thương nhất trên đời!
“Bạch Lạc Tinh, chúng ta đang làm nhau nhau khó xử.”
Hắn nói: “Cô vì tôi mà mất đi đôi mắt, tôi vì cô mà mất đi tự do để yêu một người.”
Lúc nghe câu này, tình cảm thầm thương bấy lâu nay tôi dành cho hắn hoàn toàn tan biến.
Hay cho cái được gọi là tự do để yêu một người…
Tôi che mặt cười, nước mắt tràn qua kẽ tay.
“Bùi Sơ Hoàn, tôi sẽ không gả cho anh đâu.”
“Chúc anh… tự do.”
Đang chuẩn bị đeo nhẫn cho tôi, Bùi Sơ Hoàn đột nhiên khựng lại.
Ngay sau đó, cách không xa, tiếng khóc của một cô gái vang lên.
“Sơ Hoàn…”
Tôi vô thức nắm tay hắn, trong lòng cảm thấy bất an.
Một tiếng động lớn phát ra khiến cho mọi người xôn xao bàn tán.
Nghe nói cô gái đó ngất xỉu, lăn xuống những bậc thang chúng tôi vừa bước qua.
Bùi Sơ Hoàn hất tay tôi ra. Hắn chạy tới rất nhanh, tiếng bước chân có thể chứng tỏ hắn đang lo lắng đến mức nào.
Tôi bất lực đưa tay ra, không thể chạm đến cái gì, cũng không nhìn được thứ gì.
Cơn ớn lạnh từng chút, từng chút tràn ngập trong lòng.
Lúc bế cô ta rời đi, hắn thậm chí không thèm nói với tôi một lời xin lỗi.
Thì ra trong lòng hắn đã có người khác từ lâu.
Yêu đến mức coi thường ánh mắt người đời.
Yêu đến mức có thể không do dự bỏ lại tôi – một cô dâu mù.
6.
Vì chịu đả kích, tôi phải nhập viện.
Cha mẹ đau lòng nói sẽ không bao giờ ép tôi kết hôn nữa.
Nhưng mà, không phải là do tôi tự làm tự chịu sao?
Là do tôi tự mình ảo tưởng.
Buổi tối, có tiếng điện thoại reo lên, tôi biết là Bùi Sơ Hoàn gọi tới. Số điện thoại của hắn được cài nhạc chuông riêng.
Nhưng gọi tới lại là một người phụ nữ.
Cô ta nói: “Chị Lạc Tinh, em là Thẩm Doanh Doanh.”
“Hồi cấp ba, chúng ta đã học cùng trường và là bạn tốt của nhau. Chị còn nhớ em không?”
“Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp thì chúng ta không còn liên lạc.”
Thật lâu sau, tôi vẫn chưa cất nên lời.
Số điện thoại này là của Bùi Sơ Hoàn, mà người đang cầm máy lại là Thẩm Doanh Doanh. Cô ta chính là người Bùi Sơ Hoàn đưa đi trong hôn lễ.
Không thấy tôi cất lời, giọng nói bên kia có vẻ thận trọng.
“Chị Lạc Tinh, rất xin lỗi chị. Em biết em không nên đến quấy rầy hôn lễ của hai người, nhưng em không thể khống chế bản thân, không thể nhường anh Sơ Hoàn cho chị được. Rõ ràng chúng em mới là…”
Tôi không còn nghe thấy rõ những điều tiếp theo nữa, chỉ cảm thấy trái tim đau nhói.
Tôi cuộn tròn mình lại.
Ở trường trung học, Thẩm Doanh Doanh nhỏ hơn tôi một lớp, cô ta là người rất nhiệt tình. Trước đây, mọi người cảm thấy tôi khá xa cách, chỉ có cô ta sẵn lòng chơi với tôi. Vì thế, cô ta biết hết những tâm sự và cả người tôi thầm mến.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng cô ta và Bùi Sơ Hoàn lại…
Mà hiện tại, cô ta muốn nói rằng dù kết hôn với Bùi Sơ Hoàn thì tôi cũng chỉ là kẻ thứ ba!
Thì ra, từ lâu trước đây, khi tôi thích Bùi Sơ Hoàn, hắn cũng đã thích Thẩm Doanh Doanh…
7.
Nhiều ngày trôi qua, sau khi sóng gió dần lắng xuống, Bùi Sơ Hoàn đến tìm tôi.
Ở đại sảnh, không ai muốn để tôi nhìn thấy hắn.
Cha tôi cho hắn một bạt tai.
“Cậu vẫn còn mặt mũi đến tìm con gái tôi?! Có biết bao người theo đuổi Tinh Tinh, nhưng nó chỉ thích cậu, mắt cũng bị mù rồi, còn bị cậu huỷ hôn trước mặt bao nhiêu người!”
Cha của Bùi Sơ Hoàn cười làm lành, tuyên bố sẽ dạy dỗ lại hắn, tuyệt đối sẽ không huỷ hôn.
“Tinh Tinh chịu ấm ức rồi. Nên cho thằng nhóc Sơ Hoàn này một trận, cũng phải bắt nó xin lỗi con. Ngoại trừ Tinh Tinh, chúng tôi sẽ không để ai khác bước qua cửa nhà họ Bùi!”
Từ đâu đến cuối, Bùi Sơ Hoàn không nói nửa lời.
Cho đến khi tôi mở cửa bước vào, không khí bỗng trở nên im lặng.
Bùi Sơ Hoàn khẽ gọi tên tôi.
Tôi gạt mọi người ra, bước từng bước về phía hắn. Hắn chìa tay ra đỡ, tôi như bị điện giật, hất tay hắn ra.
Tôi sẽ không thể quên tay hắn ném chiếc nhẫn ra sao, bế cô gái khác bỏ đi khỏi hôn lễ như thế nào.
Tôi nghĩ rằng hắn đến đây là để nói với tôi một lời xin lỗi, nhưng sự im lặng kéo dài rất lâu, hắn chỉ bình thản nói một câu: “Bạch Lạc Tinh, tôi sẽ cưới cô.”
Câu nói này khiến tôi khó lòng chống đỡ, lòng tự trọng còn sót lại cuối cùng cũng sụp đổ rồi.
“Bùi Sơ Hoàn, anh có từng thấy có lỗi với tôi không?”
“Hay là từ đầu đến cuối, anh đều cảm thấy tôi làm khó anh?”
Việc kết hôn với hắn, hắn đến tận cửa nói xin lỗi, tất cả đều không xuất phát từ suy nghĩ áy náy của hắn.
Hiện tại, hắn còn dám nói muốn cưới tôi…
Khiến tôi giống như người đáng thương nhất trên đời!
“Bạch Lạc Tinh, chúng ta đang làm nhau nhau khó xử.”
Hắn nói: “Cô vì tôi mà mất đi đôi mắt, tôi vì cô mà mất đi tự do để yêu một người.”
Lúc nghe câu này, tình cảm thầm thương bấy lâu nay tôi dành cho hắn hoàn toàn tan biến.
Hay cho cái được gọi là tự do để yêu một người…
Tôi che mặt cười, nước mắt tràn qua kẽ tay.
“Bùi Sơ Hoàn, tôi sẽ không gả cho anh đâu.”
“Chúc anh… tự do.”