Chương : 16
#16
" E... Hèm." Hạ Bách mở cánh cửa bước vào. Đập vào mắt anh là hai người đang "chim chuột" với nhau.
" Aaa...Hàn Phong bỏ ra, có người kìa...bỏ ra...mau." Cô bất chợt rùng mình, cố đẩy con người đang gặm ngấu nghiến đôi môi của mình ra. Đôi mắt tỏ ra khẩn cầu, thương tâm nhìn về phía Hạ Bách nhờ giúp đỡ, coi như cô đang nhờ hắn thoát khỏi cục nợ to xác này.
Hạ Bách vừa cười, vừa tặc lưỡi lắc đầu lìa lịa.
" Hai cái con người này... Muốn thân mật gần gũi với nhau phải khóa cửa thật chắc chắn chứ, sao lại để cửa tanh bành như này..."
" May mà là tôi đây, nếu như là bố cậu không biết thế nào a..."
Hạ Bách đặt khay thức ăn nghi ngút khói xuống bàn liếc mắt châm trọc.
Tô mạc Hân đẩy mạnh người hắn ra, thở hồng hộc. Lúc nào cũng vậy nụ hôn của Hàn Tử Phong bao giờ đều có một ma lực như hút hết sinh khí trong người cô.
" Hạ Bách, không phải như anh nghĩ đâu, chúng tôi đang...."
" Đang làm gì, chả nhẽ tôi nhìn nhầm.." Hắn dựa vào tường trêu ngươi cô.
" Hạ Bách à, anh đừng hiểu lầm..." Cô nói.
" Có được không đây." Hạ Bách nói.
" Cầu xin anh đấy, nha... nha..."
Hàn Tử Phong nhăn mặt khó chịu vì bị Hạ Bách làm phá hỏng cuộc vui của hắn. Hắn chỉ làm mặt thất vọng, đôi khi hừm lên một tiếng nhẹ nhàng nhưng ai oán.
" Hừm..."
Như hiểu được ý gì đó Hạ Bách cười thầm, nói:
" Được rồi, tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ nhắc nhở thôi." Hạ bách giải thích.
" Anh thật vui tính quá đi... hì hì"
Mặt cô hớn hở cười cười với Hạ Bách mặc kệ con người mặt đen xì ngồi bên cạnh giường.
Hàn Tử Phong liếc mắt nhìn cô và hạ bách.
" Tôi đáng ra phải là nhân vật chính mới đúng." Anh đẩy đầu cô dựa về phía vai mình.
" Anh là tên đáng ghét bủn xỉn thì đúng hơn" Cô đập vào anh, lườm anh.
Chốc lát đồ ăn trên bàn nguội dần, Hạ Bách thấy vậy đến bên khay đồ ăn gọi cô.
" Đồ ăn sắp nguội hết rồi, cô có ăn không...nếu đổ đi thì phí lắm đấy."
Cô địng ngồi dậy thì hàn Tử Phong kéo lại, ngăn cô đến bên bàn ăn.
" Này."
" Đồ càn rở, anh muốn gì???!." Tô Mạc Hân nhăn mặt khó chịu, đến bữa sáng cũng không muốn cho cô ăn ruốt cuộc hắn muốn gì đây...
" Tôi cho em hai lựa chọn"
"......"
" Một là ăn thức ăn Hạ Bách nấu hai là...."
" ĐẾN ĐÂY ĂN TÔI ĐI"
#By_wattpad: nguyetlong9
Cháp sau có "thịt" nha
" E... Hèm." Hạ Bách mở cánh cửa bước vào. Đập vào mắt anh là hai người đang "chim chuột" với nhau.
" Aaa...Hàn Phong bỏ ra, có người kìa...bỏ ra...mau." Cô bất chợt rùng mình, cố đẩy con người đang gặm ngấu nghiến đôi môi của mình ra. Đôi mắt tỏ ra khẩn cầu, thương tâm nhìn về phía Hạ Bách nhờ giúp đỡ, coi như cô đang nhờ hắn thoát khỏi cục nợ to xác này.
Hạ Bách vừa cười, vừa tặc lưỡi lắc đầu lìa lịa.
" Hai cái con người này... Muốn thân mật gần gũi với nhau phải khóa cửa thật chắc chắn chứ, sao lại để cửa tanh bành như này..."
" May mà là tôi đây, nếu như là bố cậu không biết thế nào a..."
Hạ Bách đặt khay thức ăn nghi ngút khói xuống bàn liếc mắt châm trọc.
Tô mạc Hân đẩy mạnh người hắn ra, thở hồng hộc. Lúc nào cũng vậy nụ hôn của Hàn Tử Phong bao giờ đều có một ma lực như hút hết sinh khí trong người cô.
" Hạ Bách, không phải như anh nghĩ đâu, chúng tôi đang...."
" Đang làm gì, chả nhẽ tôi nhìn nhầm.." Hắn dựa vào tường trêu ngươi cô.
" Hạ Bách à, anh đừng hiểu lầm..." Cô nói.
" Có được không đây." Hạ Bách nói.
" Cầu xin anh đấy, nha... nha..."
Hàn Tử Phong nhăn mặt khó chịu vì bị Hạ Bách làm phá hỏng cuộc vui của hắn. Hắn chỉ làm mặt thất vọng, đôi khi hừm lên một tiếng nhẹ nhàng nhưng ai oán.
" Hừm..."
Như hiểu được ý gì đó Hạ Bách cười thầm, nói:
" Được rồi, tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ nhắc nhở thôi." Hạ bách giải thích.
" Anh thật vui tính quá đi... hì hì"
Mặt cô hớn hở cười cười với Hạ Bách mặc kệ con người mặt đen xì ngồi bên cạnh giường.
Hàn Tử Phong liếc mắt nhìn cô và hạ bách.
" Tôi đáng ra phải là nhân vật chính mới đúng." Anh đẩy đầu cô dựa về phía vai mình.
" Anh là tên đáng ghét bủn xỉn thì đúng hơn" Cô đập vào anh, lườm anh.
Chốc lát đồ ăn trên bàn nguội dần, Hạ Bách thấy vậy đến bên khay đồ ăn gọi cô.
" Đồ ăn sắp nguội hết rồi, cô có ăn không...nếu đổ đi thì phí lắm đấy."
Cô địng ngồi dậy thì hàn Tử Phong kéo lại, ngăn cô đến bên bàn ăn.
" Này."
" Đồ càn rở, anh muốn gì???!." Tô Mạc Hân nhăn mặt khó chịu, đến bữa sáng cũng không muốn cho cô ăn ruốt cuộc hắn muốn gì đây...
" Tôi cho em hai lựa chọn"
"......"
" Một là ăn thức ăn Hạ Bách nấu hai là...."
" ĐẾN ĐÂY ĂN TÔI ĐI"
#By_wattpad: nguyetlong9
Cháp sau có "thịt" nha