Chương 1
Bà Thanh Loan tủm tỉm nụ cười trên môi tiễn khách, lòng tràn đầy hi vọng. Ông Hà Dũng gật gù nhấp chén trà, nhớ về một thời trai trẻ đến nhà bà Loan bị chó đuổi, cảm thán nói:
– Bà nó nghĩ giống tôi, hôn nhân đâu nhất thiết phải dài dòng lòng vòng. Để con nhỏ tưng tửng như thế ngày nào tôi còn ăn không ngon, ngủ không yên.
Hà Lan Trinh, con gái ông Dũng vừa đi bơi về. Mái tóc ngắn đến cổ còn vương nước, cô mở cửa bước vào phòng khách. Là tuyển thủ bơi lội của thành phố, mấy năm vừa qua cô đạt không ít thành tích.
– Chiều nay bố không đến xưởng ạ? Ui… có táo, ngon thế!
Lan Trinh mắt sáng như sao bước đến nhón miếng táo bổ tư đưa lên miệng cắn.
– Nhà mình vừa có khách ạ? Tuần tới con sang Malai dự giải giao lưu bố mẹ nhé, con không có nhà.
– Ơ… tuần tới á con?
– Vâng… có việc gì không hả mẹ?
Bà Loan nháy mắt ông Dũng. Ông Dũng ra hiệu đã hiểu ý vợ liền nói:
– Thế cuối tuần này thì sao, có phải đi đâu nữa không con?
– Cuối tuần con ở nhà thôi, thứ hai mới đi cùng đoàn.
– Ừ, thế con cứ ở nhà với bố mẹ, mẹ bảo này… có nhà bác Văn bạn bố con muốn nhờ con đến nhà dạy bơi cho cháu gái bác ấy năm nay lên năm. Con xem, người ta bằng tuổi bố con mà đã có cháu nội gọi bằng ông rồi đấy!
– Chuyện ấy thì liên quan gì đến con ạ, ai bảo bố ế?
Mặt ông Dũng hơi đỏ lên định cãi lại. Ế là ế thế nào, chẳng qua ông mải mê sự nghiệp đến ba ba tuổi mới lấy vợ, còn ông yêu đương chinh chiến suốt cả thời trai trẻ đấy chứ.
– Được rồi, bố con xấu trai thì ế là đúng, nhưng con giống mẹ, con phải khác.
Có tiếng e hèm không phục, bà Loan bĩu nhẹ môi trêu chồng rồi nói tiếp:
– Người ta cũng có thành ý, con sắp xếp chiều mai thứ bảy qua nhà họ một buổi. Trẻ con nó vầy nước là chính, con chỉ cần hàng tuần qua đó là được.
– Nhà bác ý giầu thế ạ, có cả bể bơi?
– Ừ… nhà họ giàu bằng mười lần nhà mình ý con ạ. Đâu như nhà mình, có mỗi cái xưởng dệt con con. Thế là đồng ý rồi đấy nhé để mẹ báo cho bác ấy một câu!
– Vâng, gì chứ có nơi bơi lội đẹp đẹp là con duyệt.
Hai ông bà nháy mắt với nhau. Lan Trinh cảm thấy có gì mờ ám ở đây liền hỏi:
– Sao hôm nay thái độ bố mẹ cứ là lạ…?
– Có gì đâu con, hôm nay bố mẹ ôn lại kỷ niệm xưa với bác Văn ý mà… Cùng học cấp ba với nhau bao năm mãi giờ mới gặp lại, bồi hồi lắm.
Lan Trinh khẽ lắc đầu, không thắc mắc nữa liền bỏ lên phòng. Những tấm huy chương, bằng khen để gọn ở một góc tủ, cô không thích khoe mẽ nên cứ để vậy. Đam mê bơi lội, cô còn biến đam mê thành tiền khi đứng lớp dạy bơi cho trẻ em lâu nay. Xưởng dệt ở nhà vẫn chờ cô về tiếp quản nhưng cô chưa muốn về, để bao giờ bố mẹ không kham nổi, khi ấy cô cũng quá tuổi cho cái nghề vận động này đã.
Bốn giờ chiều hôm sau, theo lời hẹn Lan Trinh mặc áo phông quần ngố, vai đeo ba lô trên con xe ga, dừng trước cổng ngôi biệt thự ba tầng. Biệt thự trước mặt cô được xây mới theo phong cách hiện đại, có bể bơi xanh ngắt được bao xung quanh bằng kính trong đề phòng nguy hiểm ở phía hông nhà.
Bấm chuông cổng chờ đợi, một bác có vẻ như người giúp việc bước nhanh ra mở:
– Cô Lan Trinh phải không, cô vào nhà đi, con bé đang chờ cô đấy!
– Vâng… cháu là Lan Trinh đến dạy bơi cho cô bé bác ạ.
– Được rồi… cháu vào đi cứ để bác đóng cổng cho.
Lan Trinh bước vài bước về căn biệt thự, từ phía xa có một cô bé lên năm mặc chiếc váy bơi xòe rất xinh, tóc buộc đuôi gà, đôi mắt tròn lấp lánh e dè nấp bên cạnh một người đàn ông trẻ. Lan Trinh sững lại. Anh ta rất cao, khuôn ngực trần rắn chắc, cơ bụng cũng rắn hằn múi. Đặc biệt, anh ta rất đẹp trai. Hình như anh ta cũng ngạc nhiên khi thấy có người lạ bước vào. Lan Trinh bất giác nhíu mày bước đến gần hai người họ.
– Chào anh… cô bé này… là con gái anh à? Bác Văn nhờ tôi đến dạy bơi cho cô bé.
Lan Trinh hơi cúi xuống, nháy mắt làm quen với cô gái bé nhỏ đang khép nép:
– Chào con, cô là Lan Trinh. Con có thích học bơi không?
Anh chàng trước mặt gật gù, đẩy cô bé ra trước mặt Lan Trinh:
– Con học bơi với cô nhé, chú lên nhà đây!
– Ứ… chú Quyền… chú không được đi!
Tình huống này thật không ngờ đến, con bé níu chân anh chàng cao lớn kia không chịu buông ra. Lan Trinh méo xệch miệng dỗ dành:
– Con học với cô mới nhanh biết bơi, nghịch nước không bơi được đâu con.
– Ứ… chú Quyền… chú học cùng con cơ!
Quả này hay rồi. Lan Trinh không biết tất cả là ở sự sắp xếp của ông Dương Văn. Con bé đã được ông nội hứa cho đi chơi công viên nên nó nhất nhất nghe lời ông nội.
– Haha… tôi chịu thua rồi, anh nghĩ sao?
Lan Trinh áy náy đầu hàng nói. Người đàn ông trẻ thở hắt một hơi đáp lời:
– Tôi cũng thua, vậy chúng ta bắt đầu học đi!
Lan Trinh gật đầu, cô bẹo má cô bé:
– Con tên là gì?
– Con là Diệu Anh xinh gái.
Con bé cười toe toét khoe chiếc răng sún. Lan Trinh bật cười, khuôn mặt xinh đẹp như thêm phần rạng rỡ.
– Được rồi Diệu Anh xinh gái, chúng ta ra bể bơi thôi!
Lan Trinh vào nhà tắm tráng qua người, mặc lên mình bộ đồ bơi bước ra ngoài. Trong chiếc áo bơi bikini đen bó sát cơ thể, những đường cong bỏng mắt ở tuổi hai lăm của Lan Trinh như rực rỡ bung nở trong ánh chiều hè. Người đàn ông khẽ ho một tiếng, công kênh cô cháu gái lên cổ, tay khua khua nước. Con bé khoái chí cứ đạp chân nhắng cả lên làm nước văng tung tóe.
Lan Trinh bắt đầu bước xuống nước, mỉm cười gọi:
– Ra đây với cô nào Diệu Anh!
– Cô lại đây với con đi cô!
Con bé con tươi cười vẫy tay gọi Lan Trinh. Chẳng hiểu kiểu gì nữa. Lan Trinh đành khỏa nước bước đến gần hai chú cháu nhà họ. Chỗ này nước chỉ đến ngang ngực cô, đôi gò bồng đào tròn trịa trong làn nước như dập dềnh. Lan Trinh hơi ngại vươn đôi tay trắng nõn về Dương Vũ Quyền.
Chứng kiến một cảnh xuân tình phơi phới trước mắt, ai đó bất chợt họng đắng lưỡi khô, nơi nào đó hình như không nghe lời. Đôi mắt Dương Vũ Quyền cau lại, thầm khen ba anh biết cách sắp đặt. Tự nhiên cô cháu gái chạy vào đòi nghịch nước, anh đang bận cũng đành đưa nó đi, ai dè lại gặp trúng cô gái này đến dạy bơi cho con bé. Còn con bé láu lỉnh, một điều nhất nhất không chịu buông anh. Không biết ông nội con bé đã hứa gì với nó thế không biết!
– Chú Quyền… chú cũng phải bơi cùng con đấy!
– Được rồi, con cứ học theo cô đi!
Bé Diệu Anh vươn người về Lan Trinh. Chỗ này là quá sâu với trẻ con, cô muốn mắng người đàn ông kia nhưng không dám, chỉ mong đỡ được con bé. Có điều, con bé tuy tay vươn ra chạm đến Lan Trinh nhưng chân lại không chịu rời chú Vũ Quyền. Lan Trinh không muốn cô bé ngã đành tiến sát lại Vũ Quyền. Hai cơ thể trong nước chạm vào nhau trong một tư thế khá mập mờ làm Lan Trinh đỏ mặt. Lâu nay cô bơi hàng nghìn lần nhưng chưa một lần chạm sát thân thể nam giới như thế này bao giờ. Dùng sức một chút Lan Trinh giật con bé khỏi người Vũ Quyền, đón cô bé lên tay.
– Chỗ này sâu lắm, lần sau con bảo chú Quyền không được dẫn ra đây đâu đấy!
– Cô có ý gì?
– Tôi chỉ muốn trẻ con được an toàn thôi.
Lan Trinh thẳng thắn nói. Vũ Quyền cau mày, cô gái này chưa gì đã có ý dạy đời anh. Anh làm sao có thể để chuyện gì xảy ra với cháu gái chứ? Có điều, trong thâm tâm anh cảm thấy lâu nay mình cũng hơi sơ ý thật.
Lan Trinh bế con bé về phía nước nông. Con bé quay đầu lại, cất giọng lanh lảnh đòi chú Quyền theo:
– Chú Quyền… chú ra đây với con đi!
Vũ Quyền bước theo Lan Trinh, hất hàm với cô:
– Cô dạy bơi bao nhiêu năm rồi, kinh nghiệm thế nào, không phải cứ biết bơi là dạy được đâu đấy!
– Cũng coi là đủ khả năng.
– Tôi không tin, dạy sai lại hỏng cả con bé!
Lan Trinh hơi bực với anh ta nên đáp:
– Tôi dạy bơi đã năm năm nay, thành tích hai lần đoạt huy chương vàng giải trẻ thành phố, một lần đoạt huy chương bạc quốc gia, đã vừa lòng anh chưa?
Vũ Quyền cứng họng, chấp nhận bắt đầu học theo Lan Trinh để con bé bắt chước theo. Tập một hồi bé Diệu Anh thấm mệt nên đòi lên bờ.
– Cô Lan Trinh ơi, con khát nước! Con muốn đi ăn kem!
Haha… giờ lại cái gì nữa đây? Lan Trinh cười cười đáp:
– Thế hả, vậy để chú Quyền dẫn con đi nhé!
– Ứ… con thích ăn với cô cơ!
– Thế con đi với cô thôi vậy!
– Không… con thích đi ăn với cả hai!
Con bé tí tuổi đầu mà khôn đáo để, cứ y bài mà làm. Lan Trinh nheo nheo mắt nhìn Vũ Quyền hỏi:
– Anh tính thế nào?
– Không lẽ tôi không mời cô được que kem?
– Được, tôi ăn khỏe lắm đấy!
Đúng là… đi ăn kem với anh ta đâu có vui, nhưng Lan Trinh quyết định nhận lời. Cô cũng đang thích ăn kem, ngày hè nóng bức, vừa bơi xong khát khô cả cổ, có que kem mát lạnh cũng tốt, lại còn chiều được cô bé nhõng nhẽo này.
– Bà nó nghĩ giống tôi, hôn nhân đâu nhất thiết phải dài dòng lòng vòng. Để con nhỏ tưng tửng như thế ngày nào tôi còn ăn không ngon, ngủ không yên.
Hà Lan Trinh, con gái ông Dũng vừa đi bơi về. Mái tóc ngắn đến cổ còn vương nước, cô mở cửa bước vào phòng khách. Là tuyển thủ bơi lội của thành phố, mấy năm vừa qua cô đạt không ít thành tích.
– Chiều nay bố không đến xưởng ạ? Ui… có táo, ngon thế!
Lan Trinh mắt sáng như sao bước đến nhón miếng táo bổ tư đưa lên miệng cắn.
– Nhà mình vừa có khách ạ? Tuần tới con sang Malai dự giải giao lưu bố mẹ nhé, con không có nhà.
– Ơ… tuần tới á con?
– Vâng… có việc gì không hả mẹ?
Bà Loan nháy mắt ông Dũng. Ông Dũng ra hiệu đã hiểu ý vợ liền nói:
– Thế cuối tuần này thì sao, có phải đi đâu nữa không con?
– Cuối tuần con ở nhà thôi, thứ hai mới đi cùng đoàn.
– Ừ, thế con cứ ở nhà với bố mẹ, mẹ bảo này… có nhà bác Văn bạn bố con muốn nhờ con đến nhà dạy bơi cho cháu gái bác ấy năm nay lên năm. Con xem, người ta bằng tuổi bố con mà đã có cháu nội gọi bằng ông rồi đấy!
– Chuyện ấy thì liên quan gì đến con ạ, ai bảo bố ế?
Mặt ông Dũng hơi đỏ lên định cãi lại. Ế là ế thế nào, chẳng qua ông mải mê sự nghiệp đến ba ba tuổi mới lấy vợ, còn ông yêu đương chinh chiến suốt cả thời trai trẻ đấy chứ.
– Được rồi, bố con xấu trai thì ế là đúng, nhưng con giống mẹ, con phải khác.
Có tiếng e hèm không phục, bà Loan bĩu nhẹ môi trêu chồng rồi nói tiếp:
– Người ta cũng có thành ý, con sắp xếp chiều mai thứ bảy qua nhà họ một buổi. Trẻ con nó vầy nước là chính, con chỉ cần hàng tuần qua đó là được.
– Nhà bác ý giầu thế ạ, có cả bể bơi?
– Ừ… nhà họ giàu bằng mười lần nhà mình ý con ạ. Đâu như nhà mình, có mỗi cái xưởng dệt con con. Thế là đồng ý rồi đấy nhé để mẹ báo cho bác ấy một câu!
– Vâng, gì chứ có nơi bơi lội đẹp đẹp là con duyệt.
Hai ông bà nháy mắt với nhau. Lan Trinh cảm thấy có gì mờ ám ở đây liền hỏi:
– Sao hôm nay thái độ bố mẹ cứ là lạ…?
– Có gì đâu con, hôm nay bố mẹ ôn lại kỷ niệm xưa với bác Văn ý mà… Cùng học cấp ba với nhau bao năm mãi giờ mới gặp lại, bồi hồi lắm.
Lan Trinh khẽ lắc đầu, không thắc mắc nữa liền bỏ lên phòng. Những tấm huy chương, bằng khen để gọn ở một góc tủ, cô không thích khoe mẽ nên cứ để vậy. Đam mê bơi lội, cô còn biến đam mê thành tiền khi đứng lớp dạy bơi cho trẻ em lâu nay. Xưởng dệt ở nhà vẫn chờ cô về tiếp quản nhưng cô chưa muốn về, để bao giờ bố mẹ không kham nổi, khi ấy cô cũng quá tuổi cho cái nghề vận động này đã.
Bốn giờ chiều hôm sau, theo lời hẹn Lan Trinh mặc áo phông quần ngố, vai đeo ba lô trên con xe ga, dừng trước cổng ngôi biệt thự ba tầng. Biệt thự trước mặt cô được xây mới theo phong cách hiện đại, có bể bơi xanh ngắt được bao xung quanh bằng kính trong đề phòng nguy hiểm ở phía hông nhà.
Bấm chuông cổng chờ đợi, một bác có vẻ như người giúp việc bước nhanh ra mở:
– Cô Lan Trinh phải không, cô vào nhà đi, con bé đang chờ cô đấy!
– Vâng… cháu là Lan Trinh đến dạy bơi cho cô bé bác ạ.
– Được rồi… cháu vào đi cứ để bác đóng cổng cho.
Lan Trinh bước vài bước về căn biệt thự, từ phía xa có một cô bé lên năm mặc chiếc váy bơi xòe rất xinh, tóc buộc đuôi gà, đôi mắt tròn lấp lánh e dè nấp bên cạnh một người đàn ông trẻ. Lan Trinh sững lại. Anh ta rất cao, khuôn ngực trần rắn chắc, cơ bụng cũng rắn hằn múi. Đặc biệt, anh ta rất đẹp trai. Hình như anh ta cũng ngạc nhiên khi thấy có người lạ bước vào. Lan Trinh bất giác nhíu mày bước đến gần hai người họ.
– Chào anh… cô bé này… là con gái anh à? Bác Văn nhờ tôi đến dạy bơi cho cô bé.
Lan Trinh hơi cúi xuống, nháy mắt làm quen với cô gái bé nhỏ đang khép nép:
– Chào con, cô là Lan Trinh. Con có thích học bơi không?
Anh chàng trước mặt gật gù, đẩy cô bé ra trước mặt Lan Trinh:
– Con học bơi với cô nhé, chú lên nhà đây!
– Ứ… chú Quyền… chú không được đi!
Tình huống này thật không ngờ đến, con bé níu chân anh chàng cao lớn kia không chịu buông ra. Lan Trinh méo xệch miệng dỗ dành:
– Con học với cô mới nhanh biết bơi, nghịch nước không bơi được đâu con.
– Ứ… chú Quyền… chú học cùng con cơ!
Quả này hay rồi. Lan Trinh không biết tất cả là ở sự sắp xếp của ông Dương Văn. Con bé đã được ông nội hứa cho đi chơi công viên nên nó nhất nhất nghe lời ông nội.
– Haha… tôi chịu thua rồi, anh nghĩ sao?
Lan Trinh áy náy đầu hàng nói. Người đàn ông trẻ thở hắt một hơi đáp lời:
– Tôi cũng thua, vậy chúng ta bắt đầu học đi!
Lan Trinh gật đầu, cô bẹo má cô bé:
– Con tên là gì?
– Con là Diệu Anh xinh gái.
Con bé cười toe toét khoe chiếc răng sún. Lan Trinh bật cười, khuôn mặt xinh đẹp như thêm phần rạng rỡ.
– Được rồi Diệu Anh xinh gái, chúng ta ra bể bơi thôi!
Lan Trinh vào nhà tắm tráng qua người, mặc lên mình bộ đồ bơi bước ra ngoài. Trong chiếc áo bơi bikini đen bó sát cơ thể, những đường cong bỏng mắt ở tuổi hai lăm của Lan Trinh như rực rỡ bung nở trong ánh chiều hè. Người đàn ông khẽ ho một tiếng, công kênh cô cháu gái lên cổ, tay khua khua nước. Con bé khoái chí cứ đạp chân nhắng cả lên làm nước văng tung tóe.
Lan Trinh bắt đầu bước xuống nước, mỉm cười gọi:
– Ra đây với cô nào Diệu Anh!
– Cô lại đây với con đi cô!
Con bé con tươi cười vẫy tay gọi Lan Trinh. Chẳng hiểu kiểu gì nữa. Lan Trinh đành khỏa nước bước đến gần hai chú cháu nhà họ. Chỗ này nước chỉ đến ngang ngực cô, đôi gò bồng đào tròn trịa trong làn nước như dập dềnh. Lan Trinh hơi ngại vươn đôi tay trắng nõn về Dương Vũ Quyền.
Chứng kiến một cảnh xuân tình phơi phới trước mắt, ai đó bất chợt họng đắng lưỡi khô, nơi nào đó hình như không nghe lời. Đôi mắt Dương Vũ Quyền cau lại, thầm khen ba anh biết cách sắp đặt. Tự nhiên cô cháu gái chạy vào đòi nghịch nước, anh đang bận cũng đành đưa nó đi, ai dè lại gặp trúng cô gái này đến dạy bơi cho con bé. Còn con bé láu lỉnh, một điều nhất nhất không chịu buông anh. Không biết ông nội con bé đã hứa gì với nó thế không biết!
– Chú Quyền… chú cũng phải bơi cùng con đấy!
– Được rồi, con cứ học theo cô đi!
Bé Diệu Anh vươn người về Lan Trinh. Chỗ này là quá sâu với trẻ con, cô muốn mắng người đàn ông kia nhưng không dám, chỉ mong đỡ được con bé. Có điều, con bé tuy tay vươn ra chạm đến Lan Trinh nhưng chân lại không chịu rời chú Vũ Quyền. Lan Trinh không muốn cô bé ngã đành tiến sát lại Vũ Quyền. Hai cơ thể trong nước chạm vào nhau trong một tư thế khá mập mờ làm Lan Trinh đỏ mặt. Lâu nay cô bơi hàng nghìn lần nhưng chưa một lần chạm sát thân thể nam giới như thế này bao giờ. Dùng sức một chút Lan Trinh giật con bé khỏi người Vũ Quyền, đón cô bé lên tay.
– Chỗ này sâu lắm, lần sau con bảo chú Quyền không được dẫn ra đây đâu đấy!
– Cô có ý gì?
– Tôi chỉ muốn trẻ con được an toàn thôi.
Lan Trinh thẳng thắn nói. Vũ Quyền cau mày, cô gái này chưa gì đã có ý dạy đời anh. Anh làm sao có thể để chuyện gì xảy ra với cháu gái chứ? Có điều, trong thâm tâm anh cảm thấy lâu nay mình cũng hơi sơ ý thật.
Lan Trinh bế con bé về phía nước nông. Con bé quay đầu lại, cất giọng lanh lảnh đòi chú Quyền theo:
– Chú Quyền… chú ra đây với con đi!
Vũ Quyền bước theo Lan Trinh, hất hàm với cô:
– Cô dạy bơi bao nhiêu năm rồi, kinh nghiệm thế nào, không phải cứ biết bơi là dạy được đâu đấy!
– Cũng coi là đủ khả năng.
– Tôi không tin, dạy sai lại hỏng cả con bé!
Lan Trinh hơi bực với anh ta nên đáp:
– Tôi dạy bơi đã năm năm nay, thành tích hai lần đoạt huy chương vàng giải trẻ thành phố, một lần đoạt huy chương bạc quốc gia, đã vừa lòng anh chưa?
Vũ Quyền cứng họng, chấp nhận bắt đầu học theo Lan Trinh để con bé bắt chước theo. Tập một hồi bé Diệu Anh thấm mệt nên đòi lên bờ.
– Cô Lan Trinh ơi, con khát nước! Con muốn đi ăn kem!
Haha… giờ lại cái gì nữa đây? Lan Trinh cười cười đáp:
– Thế hả, vậy để chú Quyền dẫn con đi nhé!
– Ứ… con thích ăn với cô cơ!
– Thế con đi với cô thôi vậy!
– Không… con thích đi ăn với cả hai!
Con bé tí tuổi đầu mà khôn đáo để, cứ y bài mà làm. Lan Trinh nheo nheo mắt nhìn Vũ Quyền hỏi:
– Anh tính thế nào?
– Không lẽ tôi không mời cô được que kem?
– Được, tôi ăn khỏe lắm đấy!
Đúng là… đi ăn kem với anh ta đâu có vui, nhưng Lan Trinh quyết định nhận lời. Cô cũng đang thích ăn kem, ngày hè nóng bức, vừa bơi xong khát khô cả cổ, có que kem mát lạnh cũng tốt, lại còn chiều được cô bé nhõng nhẽo này.