Chương 4
Lan Trinh bỗng đỏ mặt trước câu trả lời của Vũ Quyền. Thô bỉ! Cô bĩu môi:
– Anh tìm người khác mà làm. Cả thế giới này anh không tìm được ai à?
– Chịu, không tìm được.
Thật là… bó tay với anh ta. Lan Trinh im lặng, đến khi xe dừng trước cổng nhà, cô mở cửa xe, quay lại nói với Vũ Quyền:
– Tóm lại. Tôi sẽ không lấy anh đâu. Ngày mai muốn ra sao cũng được!
Vũ Quyền mở cửa xe bước theo Lan Trinh, kéo cổ tay cô giật lại, cơ thể Lan Trinh sát kề vòm ngực rắn chắc của anh ta.
– Này… đang ở ngoài đường, buông tôi ra!
– Đừng có trẻ con như thế!
– Ai trẻ con, tại anh lừa tôi!
– Cô hủy hôn là cô lừa tôi!
– Tại anh lừa tôi trước!
– Tôi lừa cô cái gì? Tôi muốn cưới cô không đúng à?
– Anh nói… anh nói… tôi sẽ không hối hận! Nhưng… tôi hối hận!
– Hối hận hay không là chuyện của cô, tôi quản sao được? Tóm lại, cô lừa tôi!
Lan Trinh bất lực trước lý luận của Vũ Quyền, muốn đẩy anh ta ra cũng không được. Đúng lúc đấy bố mẹ Lan Trinh xuất hiện, tươi cười kéo hai đứa con vào nhà:
– Sao lại tình cảm với nhau ở ngoài đường thế, hàng xóm người ta cười cho, có gì lên phòng!
– Vâng, bố mẹ nói chí phải!
Trong sự cổ vũ của ông Dũng bà Loan, Vũ Quyền kéo cổ tay Lan Trinh bước nhanh lên phòng cô, đóng sập cửa lại. Lan Trinh về giường ném gấu bông vào anh ta, mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài:
– Có ai phải lấy chồng như tôi không? Chồng không yêu, mặc đồ cô dâu đẹp như thế cũng chẳng thèm nhìn, đi thì cứ phăm phăm chẳng thèm biết vợ đi giày cao gót đau chân thế nào!
– Tưởng cái gì, cô biết cô đẹp nhất lúc nào không?
– Lúc nào?
– Không mặc gì. Cứ thế tôi sẽ ngắm.
Thêm một con gấu bông trúng vào mặt Vũ Quyền. Anh ta thật là hết nói nổi.
– Việc cô đau chân, lần sau cô đi giày bệt đi!
Tại Vũ Quyền cao hơn cô cả cái đầu nên cô mới muốn mình xứng đôi với anh ta một chút, anh ta thật chẳng có chút để ý nào cả. Nhưng mà… nói như vậy, có phải cô muốn anh ta yêu cô, thế nên khi không như ý cô mới tức giận?
– Thích tôi rồi đúng không?
Vũ Quyền cười hè hè tiến lại. Lan Trinh ném thêm mấy con thỏ bông bé xíu vào Vũ Quyền nhưng cũng không ngăn được anh trèo lên giường. Choàng một cái, cơ thể Lan Trinh gọn ghẽ trong lòng Vũ Quyền.
– Hay mình… triển luôn đi!
– A… Ai lấy anh mà triển? – Lan Trinh vùng vẫy.
– Thích tôi bỏ xừ còn giả vờ!
– Điên… tôi điên mới thích anh!
– Thế sao lại dỗi, còn khóc với lóc!
– Tại… tôi…
Chuông điện thoại bất ngờ reo vang, Vũ Quyền buông Lan Trinh đang đỏ bừng mặt mũi khỏi tay, gạt điện thoại nghe máy:
– Ba ạ? Anh Thành vừa về ạ, con biết rồi.
Lan Trinh ấm ức nhìn Vũ Quyền cất điện thoại lại túi quần.
– Tối nay về nhà tôi ăn tối, gặp anh trai tôi từ Pháp trở về.
– Giữa chúng ta sẽ không có đám cưới nào hết! Anh về đi!
Vũ Quyền nheo nheo mắt:
– Tại sao lại không?
– Vì… chúng ta không yêu nhau.
– Yêu là gì?
Lan Trinh tức điên khi Vũ Quyền không thể đối thoại. Chẳng lẽ… cô lại phải nói, anh cần phải quan tâm đến tôi, chăm sóc, chiều chuộng tôi… như thế tôi mới chịu lấy anh sao? Thế nên, cô quyết định im lặng, không thèm nói gì nữa. Vũ Quyền vươn tay, một lực lại kéo cô vào lòng:
– Thích ôm, thích ấy ấy có tính là yêu không?
– Không. Đó chỉ là bản năng thôi.
– Thế như nào mới là yêu?
– Anh bị ngu hay giả vờ ngu đấy? Cái này tại sao lại hỏi tôi?
– Không biết thì hỏi chứ sao?
– Tôi không tin. Anh chẳng yêu mười cô rồi ý chứ.
– Tôi ế cô biết thừa còn gì.
– Đấy là ba anh nói.
– Thì cả tôi nói. Hai người đáng tin hơn một người.
Lan Trinh khẽ thở dài, chẳng lẽ cô phải dạy tên này cách yêu sao? Hắn ta chưa từng yêu? Cô hai lăm, hắn hai tám, đàn ông tuổi này nhiều ông chỉ to xác chứ chắc cũng chưa chín chắn được.
Vũ Quyền bất ngờ chạm môi lên môi Lan Trinh. Môi anh ta rất mềm. Sau ba giây mất ý thức, khói bốc lên tận đầu, Lan Trinh lập tức đẩy mặt Vũ Quyền ra, lùi người lại, nhìn anh đầy cảnh giác.
– Anh làm cái gì thế?
– Cô bị ngu à còn hỏi?
– Anh bị ngu à mà làm thế? Chỉ người yêu nhau mới làm thế!
– Thích làm thế. Tính là yêu đi!
Lan Trinh bị hắn cướp mất nụ hôn đầu trong tâm trạng ấm ức, vậy mà tim cô cứ đập thình thình. Tên này… thật quá thể đáng! Cô giận cả chính bản thân mình.
– Cô thấy đủ lý do để cưới tôi chưa? Còn gì thắc mắc nữa không?
– Tôi không yêu anh. Phải hai người yêu nhau mới tính!
Vũ Quyền bặm môi suy nghĩ.
– Nếu không yêu, tại sao ban đầu cô lại đồng ý lấy tôi?
– Thì… tại… tại tôi nghĩ là anh tốt với tôi. Nhưng mà… anh không tốt!
– Đó là cô nghĩ thế!
– Anh lừa tôi!
– Ai hủy hôn là kẻ lừa đảo!
Vũ Quyền bực bội kết luận. Lan Trinh cứng họng. Thực ra… chuyện thế này, cô cũng có lỗi. Cô đã kỳ vọng quá nhiều ở Vũ Quyền trong khi cô chưa hiểu anh ta. Anh ta đâu phải soái ca ngôn tình yêu cô tha thiết, nâng cô như nâng trứng, hứng cô như hứng hoa! Lẽ ra ngay từ hôm đầu tiên gặp anh ta cô nên cảm nhận được anh ta không phải tuýp đàn ông dịu dàng với phụ nữ. Chẳng qua cô đã đặt một ảo tưởng lên anh ta để rồi thất vọng.
Lan Trinh gật đầu:
– Thôi được rồi. Nếu anh muốn cưới tôi như vậy, tôi muốn anh hứa với tôi một điều.
– Hứa gì?
– Không được có ai ngoài tôi. Chỉ có mình tôi. Muốn… ấy ấy gì cũng chỉ với tôi thôi.
Lan Trinh đỏ bừng mặt mũi mới nói được ra. Với tên này, cứ phải thế!
– Ừm.
– Ừm cái gì? Anh không nghiêm túc được à?
– Tôi nói “ok” thì cô tin luôn à?
– Chỉ người không giữ lời mới nghĩ thế!
Lan Trinh quát lên. Dẹp! Dẹp hết! Chưa kịp kết luận, bờ môi ai đó đã được Vũ Quyền hôn lên, lần này anh giữ chặt không cho cô từ chối, chỉ có thể đón nhận. Một hồi thỏa mãn Vũ Quyền mới chịu buông Lan Trinh ra. Anh thì thầm bên tai cô:
– Cưới đi mới biết được chứ, chưa cưới sao biết?
– Cưới rồi mới biết thì c.h.ết à? Hối không kịp!
– Thế cô hứa đi, hứa chỉ có mình tôi thôi, dám hứa không?
– Thì… chắc chắn là thế rồi. Tôi sẽ chỉ yêu mình chồng tôi thôi.
– Vậy tôi cũng hứa. Cô tin chứ?
Vòng và vòng vèo, cuối cùng Dương Vũ Quyền cũng hứa, nhưng mà… nghe lại cứ không đáng tin. Rõ ràng là anh ta đã hứa, cũng có nghĩa là đã thỏa mãn điều Lan Trinh đưa ra. Cô chẳng biết phải từ chối thế nào, cuối cùng lại “ừm” một tiếng, để mặc người kia đặt thêm một nụ hôn quấn quýt lên môi cô. Nụ hôn với Dương Vũ Quyền xem ra… cũng ngọt.
– Về nhà tôi ăn tối. Ba mẹ đang chờ!
Vũ Quyền kéo Lan Trinh xuống nhà. Bà Loan thấy hai đứa, mắt sáng lên hỏi:
– Tối nay hai đứa ở đây ăn cơm với bố mẹ chứ?
– Con xin phép đưa Lan Trinh về nhà con ăn tối ạ.
Vũ Quyền lễ phép đáp lời. Lan Trinh nhận thấy tuy anh ta ngang ngược nhưng lại khá lễ phép với người lớn.
Bà Loan tươi cười gật đầu đáp:
– Ừ… thế hai đứa đi đi kẻo ông bà bên đấy chờ! Con Trinh nhớ phải nhanh cái tay cái chân lên đấy, ở nhà bố mẹ chiều nhưng về làm dâu thì phải có ý thức đấy!
– Con biết rồi mà mẹ.
Lan Trinh không quá câu nệ chuyện làm dâu, có điều trong thâm tâm cô cũng hơi sợ. Nhà Vũ Quyền có những ai nhỉ? Cô mới nghe đến ba mẹ, anh trai và bé Diệu Anh, chị dâu thì sao?
– Này… nhà anh có những ai thế?
Lan Trinh bước theo Vũ Quyền, lần này cô đã chọn một đôi giày đế mềm cho dễ đi. Anh ta cũng đi chậm hơn thì phải, không khiến cô phải cố bước như lúc trước. Xem ra… anh ta cũng biết điều…
– Ba mẹ, anh trai tôi và cháu gái.
– Thế chị dâu anh đâu?
– Anh chị ly hôn ba năm rồi. Chị ấy giờ ở Nhật.
Lan Trinh sững lại, chợt cảm thấy thương bé Diệu Anh đến thắt lòng. Thảo nào bé quấn chú như vậy, thì ra cả bố cả mẹ đều không ở bên bé. Cô nghẹn giọng nói nhỏ:
– Ly hôn như vậy, chỉ tội nghiệp trẻ con.
– Ừm.
– Nếu không thể đem lại hạnh phúc thì đừng sinh con.
– Ừm. Giáo huấn đủ chưa? Cô yên tâm, tôi rất thương trẻ con.
Lan Trinh lườm Vũ Quyền một cái. Anh ta không làm cô tức điên lên thì không chịu được à? Dù con người anh ta không đáng tin cho lắm nhưng nghe anh ta nói từ “thương” này, cô lại thấy tin. Cách anh ta đối xử với bé Diệu Anh rất dịu dàng chăm sóc, cũng rất cưng chiều.
Bác gái giúp việc nghe tiếng xe hơi liền chạy ra mở cửa, vui vẻ chào:
– Cô cậu về rồi à, ông bà với cậu Thành đang chờ đấy!
– Cháu biết rồi, ban nãy ba cháu đã gọi cho cháu.
Vũ Quyền hạ kính đáp lại bác gái, phóng xe vào sân. Lan Trinh bước theo Vũ Quyền vào phòng ăn lớn trong biệt thự.
Lan Trinh nhìn một lượt mọi người trong nhà Vũ Quyền. Cô lễ phép chào:
– Con chào hai bác, em chào anh.
Lần đầu tiên Lan Trinh được gặp bác Văn mà ba cô nhắc đến, trước người đàn ông độ ngoài năm mươi phong độ ngồi ở giữa bàn, bất giác cô cảm thấy gần gũi. Vợ ông Dương Văn, bà Thu Hiền ngồi bên cạnh chồng có dáng vẻ xinh đẹp quý phái, thấy Lan Trinh bà vui vẻ gọi:
– Quyền Trinh về rồi à con, hai đứa vào mâm luôn đi! Mà bác bác gì nữa, gọi ba mẹ luôn cho quen con nhé!
– Dạ… mẹ.
Vũ Quyền kéo ghế cho Lan Trinh, anh ngồi giữa bàn cạnh bé Diệu Anh. Con bé đang phụng phịu gì đó nên không có tâm trí mà nhìn chú thím mới về. Phía đối diện là ba người lớn. Dương Vũ Thành mang nhiều nét của Vũ Quyền nhưng phong độ chín chắn phong thái đàn ông rõ rệt. Ngồi đối diện với Lan Trinh, đôi mắt ấm áp anh mỉm cười cất lời:
– Em dâu lần đầu ra mắt, cũng là lần đầu anh về nhà sau mấy năm ở Pháp, rất vui được chào đón em!
Lan Trinh hơi e dè trước người anh chồng, cô cười đáp lại:
– Vâng, em cảm ơn anh. Anh về Việt Nam lần này là về chơi hay ở hẳn ạ?
– Trước mắt anh ở nhà đã, việc bên kia anh giao cho quản lý, cũng không cần trực tiếp có mặt. Công ty công nghệ mà em.
Anh ta giỏi thật, chắc hẳn là niềm tự hào của ba mẹ chồng cô. Cả Vũ Quyền, anh ta cũng giỏi nhưng theo một con đường khác hợp với tính cách của anh ta hơn. Lan Trinh vui vẻ khen:
– Bình thường được sang làm ở Pháp đã là giỏi lắm rồi, anh còn làm chủ cả công ty công nghệ bên đó.
– Cũng bình thường thôi em. Nghề chọn người mà.
Âm giọng anh ta nhẹ nhàng chững chạc nói với Lan Trinh, cô hơi cúi mặt trước ánh mắt anh ta. Người bên cạnh thì đang dỗ dành, chính xác là dọa nạt con bé đang mếu máo:
– Sao cứ khóc không chịu ăn thế, chú lại phát cho một cái vào mông bây giờ!
– Anh tìm người khác mà làm. Cả thế giới này anh không tìm được ai à?
– Chịu, không tìm được.
Thật là… bó tay với anh ta. Lan Trinh im lặng, đến khi xe dừng trước cổng nhà, cô mở cửa xe, quay lại nói với Vũ Quyền:
– Tóm lại. Tôi sẽ không lấy anh đâu. Ngày mai muốn ra sao cũng được!
Vũ Quyền mở cửa xe bước theo Lan Trinh, kéo cổ tay cô giật lại, cơ thể Lan Trinh sát kề vòm ngực rắn chắc của anh ta.
– Này… đang ở ngoài đường, buông tôi ra!
– Đừng có trẻ con như thế!
– Ai trẻ con, tại anh lừa tôi!
– Cô hủy hôn là cô lừa tôi!
– Tại anh lừa tôi trước!
– Tôi lừa cô cái gì? Tôi muốn cưới cô không đúng à?
– Anh nói… anh nói… tôi sẽ không hối hận! Nhưng… tôi hối hận!
– Hối hận hay không là chuyện của cô, tôi quản sao được? Tóm lại, cô lừa tôi!
Lan Trinh bất lực trước lý luận của Vũ Quyền, muốn đẩy anh ta ra cũng không được. Đúng lúc đấy bố mẹ Lan Trinh xuất hiện, tươi cười kéo hai đứa con vào nhà:
– Sao lại tình cảm với nhau ở ngoài đường thế, hàng xóm người ta cười cho, có gì lên phòng!
– Vâng, bố mẹ nói chí phải!
Trong sự cổ vũ của ông Dũng bà Loan, Vũ Quyền kéo cổ tay Lan Trinh bước nhanh lên phòng cô, đóng sập cửa lại. Lan Trinh về giường ném gấu bông vào anh ta, mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài:
– Có ai phải lấy chồng như tôi không? Chồng không yêu, mặc đồ cô dâu đẹp như thế cũng chẳng thèm nhìn, đi thì cứ phăm phăm chẳng thèm biết vợ đi giày cao gót đau chân thế nào!
– Tưởng cái gì, cô biết cô đẹp nhất lúc nào không?
– Lúc nào?
– Không mặc gì. Cứ thế tôi sẽ ngắm.
Thêm một con gấu bông trúng vào mặt Vũ Quyền. Anh ta thật là hết nói nổi.
– Việc cô đau chân, lần sau cô đi giày bệt đi!
Tại Vũ Quyền cao hơn cô cả cái đầu nên cô mới muốn mình xứng đôi với anh ta một chút, anh ta thật chẳng có chút để ý nào cả. Nhưng mà… nói như vậy, có phải cô muốn anh ta yêu cô, thế nên khi không như ý cô mới tức giận?
– Thích tôi rồi đúng không?
Vũ Quyền cười hè hè tiến lại. Lan Trinh ném thêm mấy con thỏ bông bé xíu vào Vũ Quyền nhưng cũng không ngăn được anh trèo lên giường. Choàng một cái, cơ thể Lan Trinh gọn ghẽ trong lòng Vũ Quyền.
– Hay mình… triển luôn đi!
– A… Ai lấy anh mà triển? – Lan Trinh vùng vẫy.
– Thích tôi bỏ xừ còn giả vờ!
– Điên… tôi điên mới thích anh!
– Thế sao lại dỗi, còn khóc với lóc!
– Tại… tôi…
Chuông điện thoại bất ngờ reo vang, Vũ Quyền buông Lan Trinh đang đỏ bừng mặt mũi khỏi tay, gạt điện thoại nghe máy:
– Ba ạ? Anh Thành vừa về ạ, con biết rồi.
Lan Trinh ấm ức nhìn Vũ Quyền cất điện thoại lại túi quần.
– Tối nay về nhà tôi ăn tối, gặp anh trai tôi từ Pháp trở về.
– Giữa chúng ta sẽ không có đám cưới nào hết! Anh về đi!
Vũ Quyền nheo nheo mắt:
– Tại sao lại không?
– Vì… chúng ta không yêu nhau.
– Yêu là gì?
Lan Trinh tức điên khi Vũ Quyền không thể đối thoại. Chẳng lẽ… cô lại phải nói, anh cần phải quan tâm đến tôi, chăm sóc, chiều chuộng tôi… như thế tôi mới chịu lấy anh sao? Thế nên, cô quyết định im lặng, không thèm nói gì nữa. Vũ Quyền vươn tay, một lực lại kéo cô vào lòng:
– Thích ôm, thích ấy ấy có tính là yêu không?
– Không. Đó chỉ là bản năng thôi.
– Thế như nào mới là yêu?
– Anh bị ngu hay giả vờ ngu đấy? Cái này tại sao lại hỏi tôi?
– Không biết thì hỏi chứ sao?
– Tôi không tin. Anh chẳng yêu mười cô rồi ý chứ.
– Tôi ế cô biết thừa còn gì.
– Đấy là ba anh nói.
– Thì cả tôi nói. Hai người đáng tin hơn một người.
Lan Trinh khẽ thở dài, chẳng lẽ cô phải dạy tên này cách yêu sao? Hắn ta chưa từng yêu? Cô hai lăm, hắn hai tám, đàn ông tuổi này nhiều ông chỉ to xác chứ chắc cũng chưa chín chắn được.
Vũ Quyền bất ngờ chạm môi lên môi Lan Trinh. Môi anh ta rất mềm. Sau ba giây mất ý thức, khói bốc lên tận đầu, Lan Trinh lập tức đẩy mặt Vũ Quyền ra, lùi người lại, nhìn anh đầy cảnh giác.
– Anh làm cái gì thế?
– Cô bị ngu à còn hỏi?
– Anh bị ngu à mà làm thế? Chỉ người yêu nhau mới làm thế!
– Thích làm thế. Tính là yêu đi!
Lan Trinh bị hắn cướp mất nụ hôn đầu trong tâm trạng ấm ức, vậy mà tim cô cứ đập thình thình. Tên này… thật quá thể đáng! Cô giận cả chính bản thân mình.
– Cô thấy đủ lý do để cưới tôi chưa? Còn gì thắc mắc nữa không?
– Tôi không yêu anh. Phải hai người yêu nhau mới tính!
Vũ Quyền bặm môi suy nghĩ.
– Nếu không yêu, tại sao ban đầu cô lại đồng ý lấy tôi?
– Thì… tại… tại tôi nghĩ là anh tốt với tôi. Nhưng mà… anh không tốt!
– Đó là cô nghĩ thế!
– Anh lừa tôi!
– Ai hủy hôn là kẻ lừa đảo!
Vũ Quyền bực bội kết luận. Lan Trinh cứng họng. Thực ra… chuyện thế này, cô cũng có lỗi. Cô đã kỳ vọng quá nhiều ở Vũ Quyền trong khi cô chưa hiểu anh ta. Anh ta đâu phải soái ca ngôn tình yêu cô tha thiết, nâng cô như nâng trứng, hứng cô như hứng hoa! Lẽ ra ngay từ hôm đầu tiên gặp anh ta cô nên cảm nhận được anh ta không phải tuýp đàn ông dịu dàng với phụ nữ. Chẳng qua cô đã đặt một ảo tưởng lên anh ta để rồi thất vọng.
Lan Trinh gật đầu:
– Thôi được rồi. Nếu anh muốn cưới tôi như vậy, tôi muốn anh hứa với tôi một điều.
– Hứa gì?
– Không được có ai ngoài tôi. Chỉ có mình tôi. Muốn… ấy ấy gì cũng chỉ với tôi thôi.
Lan Trinh đỏ bừng mặt mũi mới nói được ra. Với tên này, cứ phải thế!
– Ừm.
– Ừm cái gì? Anh không nghiêm túc được à?
– Tôi nói “ok” thì cô tin luôn à?
– Chỉ người không giữ lời mới nghĩ thế!
Lan Trinh quát lên. Dẹp! Dẹp hết! Chưa kịp kết luận, bờ môi ai đó đã được Vũ Quyền hôn lên, lần này anh giữ chặt không cho cô từ chối, chỉ có thể đón nhận. Một hồi thỏa mãn Vũ Quyền mới chịu buông Lan Trinh ra. Anh thì thầm bên tai cô:
– Cưới đi mới biết được chứ, chưa cưới sao biết?
– Cưới rồi mới biết thì c.h.ết à? Hối không kịp!
– Thế cô hứa đi, hứa chỉ có mình tôi thôi, dám hứa không?
– Thì… chắc chắn là thế rồi. Tôi sẽ chỉ yêu mình chồng tôi thôi.
– Vậy tôi cũng hứa. Cô tin chứ?
Vòng và vòng vèo, cuối cùng Dương Vũ Quyền cũng hứa, nhưng mà… nghe lại cứ không đáng tin. Rõ ràng là anh ta đã hứa, cũng có nghĩa là đã thỏa mãn điều Lan Trinh đưa ra. Cô chẳng biết phải từ chối thế nào, cuối cùng lại “ừm” một tiếng, để mặc người kia đặt thêm một nụ hôn quấn quýt lên môi cô. Nụ hôn với Dương Vũ Quyền xem ra… cũng ngọt.
– Về nhà tôi ăn tối. Ba mẹ đang chờ!
Vũ Quyền kéo Lan Trinh xuống nhà. Bà Loan thấy hai đứa, mắt sáng lên hỏi:
– Tối nay hai đứa ở đây ăn cơm với bố mẹ chứ?
– Con xin phép đưa Lan Trinh về nhà con ăn tối ạ.
Vũ Quyền lễ phép đáp lời. Lan Trinh nhận thấy tuy anh ta ngang ngược nhưng lại khá lễ phép với người lớn.
Bà Loan tươi cười gật đầu đáp:
– Ừ… thế hai đứa đi đi kẻo ông bà bên đấy chờ! Con Trinh nhớ phải nhanh cái tay cái chân lên đấy, ở nhà bố mẹ chiều nhưng về làm dâu thì phải có ý thức đấy!
– Con biết rồi mà mẹ.
Lan Trinh không quá câu nệ chuyện làm dâu, có điều trong thâm tâm cô cũng hơi sợ. Nhà Vũ Quyền có những ai nhỉ? Cô mới nghe đến ba mẹ, anh trai và bé Diệu Anh, chị dâu thì sao?
– Này… nhà anh có những ai thế?
Lan Trinh bước theo Vũ Quyền, lần này cô đã chọn một đôi giày đế mềm cho dễ đi. Anh ta cũng đi chậm hơn thì phải, không khiến cô phải cố bước như lúc trước. Xem ra… anh ta cũng biết điều…
– Ba mẹ, anh trai tôi và cháu gái.
– Thế chị dâu anh đâu?
– Anh chị ly hôn ba năm rồi. Chị ấy giờ ở Nhật.
Lan Trinh sững lại, chợt cảm thấy thương bé Diệu Anh đến thắt lòng. Thảo nào bé quấn chú như vậy, thì ra cả bố cả mẹ đều không ở bên bé. Cô nghẹn giọng nói nhỏ:
– Ly hôn như vậy, chỉ tội nghiệp trẻ con.
– Ừm.
– Nếu không thể đem lại hạnh phúc thì đừng sinh con.
– Ừm. Giáo huấn đủ chưa? Cô yên tâm, tôi rất thương trẻ con.
Lan Trinh lườm Vũ Quyền một cái. Anh ta không làm cô tức điên lên thì không chịu được à? Dù con người anh ta không đáng tin cho lắm nhưng nghe anh ta nói từ “thương” này, cô lại thấy tin. Cách anh ta đối xử với bé Diệu Anh rất dịu dàng chăm sóc, cũng rất cưng chiều.
Bác gái giúp việc nghe tiếng xe hơi liền chạy ra mở cửa, vui vẻ chào:
– Cô cậu về rồi à, ông bà với cậu Thành đang chờ đấy!
– Cháu biết rồi, ban nãy ba cháu đã gọi cho cháu.
Vũ Quyền hạ kính đáp lại bác gái, phóng xe vào sân. Lan Trinh bước theo Vũ Quyền vào phòng ăn lớn trong biệt thự.
Lan Trinh nhìn một lượt mọi người trong nhà Vũ Quyền. Cô lễ phép chào:
– Con chào hai bác, em chào anh.
Lần đầu tiên Lan Trinh được gặp bác Văn mà ba cô nhắc đến, trước người đàn ông độ ngoài năm mươi phong độ ngồi ở giữa bàn, bất giác cô cảm thấy gần gũi. Vợ ông Dương Văn, bà Thu Hiền ngồi bên cạnh chồng có dáng vẻ xinh đẹp quý phái, thấy Lan Trinh bà vui vẻ gọi:
– Quyền Trinh về rồi à con, hai đứa vào mâm luôn đi! Mà bác bác gì nữa, gọi ba mẹ luôn cho quen con nhé!
– Dạ… mẹ.
Vũ Quyền kéo ghế cho Lan Trinh, anh ngồi giữa bàn cạnh bé Diệu Anh. Con bé đang phụng phịu gì đó nên không có tâm trí mà nhìn chú thím mới về. Phía đối diện là ba người lớn. Dương Vũ Thành mang nhiều nét của Vũ Quyền nhưng phong độ chín chắn phong thái đàn ông rõ rệt. Ngồi đối diện với Lan Trinh, đôi mắt ấm áp anh mỉm cười cất lời:
– Em dâu lần đầu ra mắt, cũng là lần đầu anh về nhà sau mấy năm ở Pháp, rất vui được chào đón em!
Lan Trinh hơi e dè trước người anh chồng, cô cười đáp lại:
– Vâng, em cảm ơn anh. Anh về Việt Nam lần này là về chơi hay ở hẳn ạ?
– Trước mắt anh ở nhà đã, việc bên kia anh giao cho quản lý, cũng không cần trực tiếp có mặt. Công ty công nghệ mà em.
Anh ta giỏi thật, chắc hẳn là niềm tự hào của ba mẹ chồng cô. Cả Vũ Quyền, anh ta cũng giỏi nhưng theo một con đường khác hợp với tính cách của anh ta hơn. Lan Trinh vui vẻ khen:
– Bình thường được sang làm ở Pháp đã là giỏi lắm rồi, anh còn làm chủ cả công ty công nghệ bên đó.
– Cũng bình thường thôi em. Nghề chọn người mà.
Âm giọng anh ta nhẹ nhàng chững chạc nói với Lan Trinh, cô hơi cúi mặt trước ánh mắt anh ta. Người bên cạnh thì đang dỗ dành, chính xác là dọa nạt con bé đang mếu máo:
– Sao cứ khóc không chịu ăn thế, chú lại phát cho một cái vào mông bây giờ!