Chương 4:
“Mẹ kiếp!” Ngô Chuẩn rống to một tiếng.Lý Kiều Dư giật mình vội vàng che mắt lại, sợ rằng mình sẽ nhìn thấy một số hình ảnh không hay nào đó.Đúng lúc này Châu Việt Khải ngẩng đầu lên, nhìn cô lần thứ hai.Thích Yên dậy thì thành công, vóc dáng cao và cân đối, thân hình nóng bỏng.Nhưng hình ảnh này cũng không bùng nổ như trong tưởng tượng.Sau khi cởi áo thun, bên trong cô còn mặc một chiếc áo bra thể thao màu đen.Khe ngực lúc ẩn lúc hiện, vòng eo nhỏ nhắn lộ ra, làn da săn chắc trắng nõn, từng hơi thở đều có thể nhìn thấy đường nét của đường viền áo.Cô đưa tay lên vuốt lại mái tóc rối bù ra sau, vừa hất lên, hình như có một mùi thơm phảng phất.Trước mặt ba người, cô thản nhiên cuộn tròn chiếc áo thun lại, đi thẳng đến góc tường, vung tay một cái ném bộ quần áo đó vào thùng rác.Động tác liền mạch lưu loát, không hề do dự."Ôi, thật là một cô gái cá tính." Ngô Chuẩn thở dài.Điều hòa trung tâm liên tục tỏa hơi lạnh.Trong lòng Thích Yên đang sôi sục ngọn lửa không tên, cô ăn mặc mát mẻ nhưng lại không hề cảm thấy lạnh.Trong đầu cô lặp đi lặp lại những lời căn dặn của mợ cô trước khi đến Bắc Kinh.Mợ nói: "Mặc dù mợ rất buồn về những gì đã xảy ra với cháu, nhưng cháu cũng biết hoàn cảnh của mợ... Yên Yên, sau khi mẹ cháu rời đi, làn sóng của dư luận đều tập trung vào nhà họ Lý, nhà họ Lý đồng ý chi trả tất cả chi phí nuôi dưỡng cho cháu hoặc đưa cháu đến Bắc Kinh tạo điều kiện cho cháu ăn học đến khi trưởng thành. Vì vậy, bây giờ cháu có ba lựa chọn.Thứ nhất, cháu nhận sẽ nhận được tất cả chi phí nuôi dưỡng, sau này nhà họ Lý không nợ cháu bất cứ thứ gì. Thứ hai, cháu đến Bắc Kinh, họ sẽ cung cấp cho cháu những nguồn giáo dục tốt nhất để giúp cháu thi vào viện mỹ thuật của Đại học A, nơi cháu thích nhất. Thứ ba, cháu hận bọn họ và không cần bất cứ điều gì, vậy thì hai điều kiện trên đều vô giá trị.Nhưng mà Yên Yên à, cháu phải biết rằng, loại cặn bã như Lý Hữu ra ngoài lừa dối và cưỡng bức phụ nữ khi vợ mình mang thai có khi cả đời này cũng không biết ăn năn. Cháu không muốn gì cả, họ sẽ chỉ cười nhẹ rồi cho qua mọi chuyện. ""Vậy lựa chọn của cháu là gì, Yên Yên?"Dã tâm của Thích Yên bừng bừng, quyết đoán lựa chọn hình thức khắc nghiệt nhất là một mình đi tới Bắc Kinh.Cô cắn chặt răng, bàn tay buông xuống bên cạnh đã nắm chặt thành nắm đấm.Qua một hồi lâu cô mới điều chỉnh tốt tâm trạng, bình tĩnh xoay người quay về phía hai nam một nữ kia.Cô nói với giọng điệu lạnh nhạt và xa cách nhất: "Chào anh chị."Ngô Chuẩn vẫn còn đang chấn động trước hành động cởi áo của cô, đến nỗi chơi game với Châu Việt Khải cũng không chuyên tâm, cậu ta nghe vậy thì cười hì hì: "Lý Kiều Dư, em gái cậu lễ phép đấy."Lý Kiều Dư khó chịu ném gối về phía cậu ta.Châu Việt Khải ngồi ở giữa hai người nghiêng đầu né tránh, các ngón tay thao tác nhanh trên gamepad, chặn Kyo Kusanagi của Ngô Chuẩn vào trong góc và đánh bại cậu ta.Ngô Chuẩn bị gối đập vào người nhưng cũng không nóng nảy, chỉ nhún vai một cái rồi để chiếc gối vào thành sofa, dốc hết sức lực vào game, cố gắng để hòa."Ai là chị cô? "Lý Kiều Dư lạnh lùng hỏi.Thích Yên dời mắt nhìn về phía cô ta.Lý Kiều Dư nhướng mày, tức giận nhìn cô, không hề che giấu sự chán ghét đối với cô.Giống như một con cá nóc tức đến nổ tung.Thích Yên rất buồn cười, chẳng biết vì sao.Khóe miệng cô còn chưa nhếch lên đã bị Châu Việt Khải chen ngang: "Kiều Dư, khách sáo chút đi."Cậu nói một câu đã tạo khoảng cách giữa thân thiết và xa cách.Nghe thì giống giữ mặt mũi cho Thích Yên, nói đỡ cho cô.Nhưng thật ra phần lớn mọi người đều chỉ nói những lời như vậy với những người thân thiết.Châu Việt Khải đứng về phía Lý Kiều Dư.Hiểu được điều này, ánh mắt Thích Yên lại quay sang nhìn cậu.Cậu vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh và khoan thai, như thể vừa rồi cậu chưa nói gì cả.Người này, có chút tiền đồ, không dễ chọc.Đây là ấn tượng thứ ba của Thích Yên đối với cậu.Lý Kiều Dư hẳn là đã hiểu ý của cậu, bĩu môi tỏ thái độ "mắt không thấy thì tâm không phiền", cô ta rút ra một cái gối ở sau lưng và ôm vào trong ngực, cúi đầu nghịch điện thoại, hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của cô.Màn hình lại hiện ra chữ "KO" màu vàng, Châu Việt Khải đặt gamepad sang một bên, đưa tay phải lên gáy, xoay khớp cổ.Khi cậu vừa ngước mắt lên thì lại bắt gặp ánh mắt của Thích Yên.Cậu hơi ngạc nhiên nhíu mày, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười: "Dì Trần, sắp xếp phòng cho em gái cháu đi."Nghe thấy cậu lên tiếng, dì Trần thật sự bỏ dở công việc trong bếp, bước nhanh tới và dẫn Thích Yên đi đến phòng của cô.Là phòng bảo mẫu ở tầng một, diện tích không quá hai mươi mét vuông, có một cửa sổ lớn nên ánh sáng cũng không tệ.“Tạm thời cô sẽ ở trong phòng này.” Dì Trần vội vàng nói: “Ga giường và vỏ chăn đã được giặt sạch phơi khô và cất vào tủ, tối nay cô tự trải giường đi.”"Tôi không biết trải giường." Thích Yên nói.Dì Trần khinh thường liếc cô một cái, không trả lời mà chỉ nói: “Trên tầng không phải chỗ cô có thể đi lại, cô cũng đừng động chạm lung tung vào đồ vật trong nhà này, nếu thiếu thứ gì chúng tôi sẽ báo cảnh sát." "Tôi đã nói là tôi không biết trải giường." Thích Yên lặp lại, gần như mất kiên nhẫn.Dì Trần làm ngơ, ra khỏi phòng và đứng ở lối đi, chỉ vào phòng tắm ở bên trái phòng bảo mẫu: "Đây là phòng tắm, sau này cô sẽ tắm rửa vệ sinh ở đây."Cuối cùng, bà ta chỉ vào gian phòng cuối cùng của ông cụ, nghiêm mặt, nói nhấn mạnh: “Phòng này có người ở, cô đừng có đi vào.”Thích Yên ló đầu nhìn.Cửa phòng không đóng, nhìn qua có vẻ rộng hơn gấp đôi so với phòng của cô, nhìn qua một cánh cửa gỗ, còn thấy một khoảng sân nhỏ khá rộng.Căn phòng sáng sủa sạch sẽ, ngoại trừ chiếc vali màu đen đặt trước tủ quần áo thì tạm thời không nhìn ra dấu hiệu có người ở.Một cái chân bó thạch cao lóe lên trước mắt cô.Nếu cậu ở tầng một thì đúng là khá thuận tiện.Thích Yên hỏi: "Ý dì nói là anh Khải?"Dì Trần lập tức cảnh giác: "Ai bảo cô gọi cậu ấy như vậy? Cậu ấy là người đã có chủ, cô đừng có ý đồ gì với cậu ấy, người ta cũng không nhìn trúng cô đâu."Thích Yên bị những lời này của dì Trần chọc cười mà bật cười ra tiếng.Anh Khải, người có phong cách như một tên cặn bã là anh trai cùng cha khác mẹ của cô mà, cô không thể, ít nhất thì cũng không nên…"Tôi là người có đạo đức." Thích Yên hất những lọn tóc dài rủ xuống ra phía sau, để lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng nõn: "Cho dù đàn ông trên thế giới này chết hết, tôi cũng sẽ không nhìn trúng anh ấy."Cô vừa dứt lời thì phía sau đã có người nhắc nhở cô: "Phiền em nhường đường."Lưng Thích Yên bỗng dưng cứng đờ.Cô ngạc nhiên quay đầu lại, hôm nay cô đã rơi vào đôi mắt phượng xinh đẹp thâm thúy kia lần thứ ba.