Chương : 13
Trở lại Cam Tuyền cung, ta liền cùng Ninh Tiệp dư tán gẫu nhiều chuyện, chủ yếu vì nàng đối với ta quan điểm suy nghĩ rất hợp, nói chuyện lại thoả mái, không kiêng dè. Tuy đối với nàng lời nói là thật lòng, nhưng ta và nàng cũng chỉ hạn chế trong chủ đề sinh hoạt linh tinh, đương nhiên sẽ không ngu ngốc nói ra điều gì sơ hở.
Đối với Ninh Nguyệt Thư này, ta thưởng thức tính tình hào sảng của nàng.
Nhưng sau một lần nói chuyện, ta liền phát hiện nàng chắc chắn không phải là người của Vân quốc. Dù có lễ nghi, trang phục giống ra sao, vẫn không che dấu được một vài hành động cho là vô hại nhưng lại lộ ra nàng không phải người Vân quốc.
Dường như nổi giận cũng đã đủ, đêm nay Thiên Vũ lại tới cung của ta. Nhưng lại không phải là danh chính môn thuận sủng hạnh phi tử, mà lại bí mật đột nhập tẩm cung của ta.
Lúc này, Tố Như đang giúp ta thả tóc xuống, chuẩn bị đi nghỉ.
Thiên Vũ sau khi đi vào, phất tay ý bảo Tố Như lui xuống.
Ta có chút mất tự nhiên không muốn quay đầu đối diện với hắn. Trái lại, Thiên Vũ lại coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, vẫn là thái độ lạnh như băng quen thuộc, lên tiếng ngắn gọn:
" Mấy ngày tới liền tiếp cận Hà Uý, điều tra xem hắn hiện nay nuôi bao nhiêu quân."
Ta suy nghĩ một lát, lén nhìn khuôn mặt hắn qua tấm gương đồng bóng loáng, tới khi đồng tử mắt đen âm trầm của hắn cũng nhìn vào ta qua gương, liền lúng túng không hiểu vì sao. Ta luống cuống cúi đầu xuống.
Đối với Thiên Vũ, trong lòng ta luôn có chút kiêng kị hắn. Nhưng lại không ngờ được hơn mười ngày hắn không xuất hiện, tưởng chừng như mọi thứ đều bình thường. Nhưng tới khi hắn đứng ngay phía sau, nghe được giọng nói quen thuộc trầm ấm của hắn, ta phát hiện bản thân vẫn hy vọng nhìn thấy hắn.
Đương nhiên ta cũng không có hành động gì khó hiểu, chỉ đơn giản nhìn hắn một cái, liền chuyên tâm nghĩ về nhiệm vụ lần này.
Đã khuớc từ hắn một lần, xem ra đây là cơ hội lấy công chuộc tội của ta.
Cúi đầu nhìn sa mỏng trắng muốt đã thay để nghỉ ngơi, ta liền thở dài, hỏi hắn:
" Xuất cung lần này liền tiếp tục dịch dung? Xem chừng phải ở cạnh hắn lâu như vậy, liệu có cách nào dịch dung mà không bị nước rửa trôi?"
Cảm nhận được hơi thở nóng rực cùng khí thế bức người quen thuộc, cùng với đó là một bàn tay nắm lấy lọn tóc mai xoã xuống trước mặt ta, ngón tay thon dài cuộn lọn tóc lại, dùng lực đạo vừa phải khẽ kéo một cái.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, đập vào mắt là thân hình cao lớn quen thuộc của Thiên Vũ, hắn từ lúc nào đã đứng sau ta, người hơi cúi xuống, mùi Long Đàn nam tính vờn quanh mũi ta, không khí có vài phần mập mờ.
Khuôn mặt nháy mắt liền nóng ran khó hiểu, tiếng cười trầm thấp của Thiên Vũ phát ra như âm trong cổ họng:
" Hử? Ngươi ngượng ngùng?"
Ta túng quẫn không biết làm sao, cũng không thể phủ nhận. Chắc chắn bây giờ trên mặt ta đã có một rặng mây hồng như cà chua.
Dường như chêu đùa đã đủ, Thiên Vũ thả bàn tay đang nắm tóc ta ra, khẽ lùi về sau một bước, xoay người lại.
Một lát sau, hắn mới trả lời ta:
" Hà Uý hẳn là chưa từng nhìn thấy ngươi,không cần dịch dung."
Nhưng hẳn là phụ thân hắn biết ta, còn chưa nói tới nếu Hà Quý phi gặp cha, hẳn là sẽ bại lộ.
" Nhưng muốn tiếp cận hắn, có thể còn đụng mặt người trong phủ…"
Thiên Vũ có vẻ dứt khoát, sải bước bỏ đi, chỉ bỏ lại một câu:
" Điều đó ngươi tự lo liệu."
Ta nghi hoặc nhìn theo người kia vừa rời khỏi. Rắc rối như vậy, chẳng phải dịch dung sẽ mau hơn hay sao?
Hắn đang suy tính điều gì đó. Dường như là để Hà Uý biết khuôn mặt ta.
Nghĩ lại những gì hắn vừa nhắc tới, trong lòng ta không nén cảm thán.
Nuôi quân? Lá gan của nhà họ Hà cũng thật lớn.
Xem ra, là lo không bị Hoàng thượng để mắt tới đây mà.
Ta đi về phía sau bức bình phong bạch ngọc, thay một thân hắc y chuẩn bị xuất cung.
Về phần ta sẽ vắng mặt trong hoàng cung thời gian này, chắc chắn Thiên Vũ đã sắp xếp ổn thoả.
Dù sao đối với những sát thủ của Huyền Thiên sơn trang, trừ được giao phó cùng một nhiệm vụ, ngoài ra đều làm việc riêng lẻ, ta cũng không rõ Hương Trầm cùng Tố Như làm gì. Các nàng cũng không để ý ta.
Rời khỏi hoàng cung, ta quay về Huyền Thiên sơn trang nghỉ ngơi đợi trời sáng.
Sáng sớm, vạn vật còn chìm trong màn sương mùa hạ, ta đã sớm thức giấc, đi một vòng hít thở không khí trong lành. Số sát thủ còn ở đây cũng không nhiều, chủ yếu đang làm nhiệm vụ.
Ta định sẽ đi tìm Thiên Bình một chút, sẽ hỏi tình hình hôm va chạm đám Lưu Hạ Kì ở Trường quốc, nhưng lại không biết phải đi đâu tìm, đành quay trở về phòng.
Thay một kiện váy dài có đuôi phết đất tơ tằm màu vàng nhạt,áo lót ôm eo cùng màu, trên ngực thêu lan trắng vòng quanh, thoạt nhìn y phục rực rỡ như nắng hạ.
Lại thả tóc xuống theo kiểu nữ tử chưa xuất giá, cài một cây trâm ngọc trai lệch bên phải, bông tai chân châu màu ngọc bích.
Trang điểm nhẹ nhàng, trong giương là khuôn mặt trái xoan trắng noãn, đôi mắt đen được hàng mi dài cong phủ xuống, môi phớt hồng như cánh đào, trân châu xanh biếc khiến nét mặt toả sáng rạng ngời.
Vào kinh thành, ta dễ dàng tìm thấy Tuý An lâu.
Đây là tửu lâu lớn nhất kinh thành, tự nhiên mĩ vị lại được phong là đệ nhất ẩm thực lâu, người trong này không sang cũng quý.
Ta quan sát xung quanh một hồi, liền tao nhã bước vào.
Bên trong là không gian rộng lớn thoáng đạt, bày trí tuy hoa lệ nhưng vẫn thanh cao, có thể thấy được chủ nhân của nó là người có đầu óc.
Ở giữa là sân khấu rộng, hôm nay lại đặc biệt mời một đám nữ tử tới đánh đàn, một mảng náo nhiệt.
Ta chọn một bàn ở chính giữa ngồi xuống, gọi một ấm Long Tiên trà cùng bánh quế mai nhấm nháp.
Bỗng có tiếng xôn xao bàn tán, chủ quán đang bận rộn khuôn mặt rạng rỡ chạy ra phía cửa, ta cũng nhìn theo.
Hắn tới rồi.
Nam nhân cao lớn khuôn mặt ngược chiều ánh sáng, ngũ quan sáng sủa, tuy không phải là một mỹ nam nhưng lại có hơi thở áp đảo của dòng dõi võ tướng.
Hà Uý, chính là caca của Hà Quý phi, cũng là lí do ta tới đây.
Chủ quán thấy Hà Uý, hai mắt sáng lên, bộ dạng khúm núm:
" Hà đại nhân, đại nhân đã tới Tuý lâu, hôm nay vừa hay chuẩn bị tổ chức cuộc thi múa, không biết đại nhân có hứng thú thưởng thức?"
Chỉ thấy môi Hà Uý vẽ lên một đường cong, tên đi sau lập tức lên tiếng:
" Mau sắp xếp cho đại nhân chỗ ngồi dễ nhìn nhất."
Chủ quán nhìn thấy bạc từ tên kia, mắt sáng lên, lập tức đi chuẩn bị.
Ta nhìn nam nhân kia được đưa lên lầu hai, lại đánh giá khuôn mặt béo ú đang tươi rói thấy bạc của tên chủ quán kia, cảm thấy có gì đó không đúng.
Một kẻ như hắn ta, lại có thể là chủ của một tửu lâu được trang trí đầy dụng tâm như thế này hay sao?
Sau khi an bài cho Hà Uý xong xuôi, tên chủ quán đi lên sân khấu, cất giọng ồm ồm:
'' Thưa các vị, cảm ơn mọi người đã tới Tuý An lâu, hôm nay bản quán có tổ chức cuộc thi múa dành cho các cô nương trong kinh thành, mọi người sẽ vừa thưởng thức và chọn ra người xuất sắc nhất. Đặc biệt tặng thưởng một sấp lụa đào Giang Tô."
Tiếng hưởng ứng phía dưới càng lớn. Thì ra đây là nguyên nhân hôm nay ở đây nữ tử đặc biệt đông như vậy.
Đàn bắt đầu vang lên, từng nữ nhân lần lượt biểu diễn, tất cả đều mặc quần áo rực rỡ quý giá, dung mạo mặc dù không tính là đặc biệt xinh đẹp nhưng dáng người đều thướt tha uyển chuyển.
Khinh vũ, mạn vũ, mị vũ, toàn vũ đều được biểu diễn, hồng phấn, xanh ngọc, bạch thường, các loại y phục lần lượt phô diễn, làm người xem vui thích không thôi.
Ta cũng không có hứng thú xem đám nữ tử này cùng nhau phô diễn, quả thực so với trong cung còn kém xa. Mà đã sớm chán các loại yến tiệc , xem múa thế này cũng quá nhạt nhẽo.
Chợt có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm bóng lưng mình, ta giả vờ tình cờ ngẩng đầu lên. Phía lầu hai, kia nam nhân Hà Uý lại không hề xem ca múa trên sân khấu, tầm mắt nóng rực nhìn ta không che dấu.
Bị nhìn lộ liễu như vậy, đương nhiên ta phải vờ thẹn thùng đỏ mặt cúi đầu xuống, còn kịp nhận thấy môi hắn ý cười càng lan rộng.
Tới khi trên đài không còn nữ tử nào nữa, chủ quán liền chạy lên hỏi lớn:
" Còn vị cô nương nào muốn tham gia nữa không?"
Bên dưới, hết thảy đều ồn ào bàn tán, tất cả nữ nhân có ý định thi đều đã lên đài, đây nên là lúc công bố kết quả.
Ta nuốt xuống ngụm trà thơm mát trong miệng, sau đó đứng lên, nói:
" Còn ta."
Vị chủ quán thấy cười tươi làm động tác mời:
" Mời cô nương."
Ta khoan thai bước lên sân khấu trong sự chú ý của tất cả mọi người. Hoàn hảo, cái ta cần chính là đây. Cước bộ dừng lại ở bên nhạc công, nhẹ nhàng nói tên đoạn nhạc " Hoàn hoa chi vũ." Trước sự ngạc nhiên của lão nhạc công, ta bước tới giữa sân khấu.
Ngẩng đầu nhìn lên nam tử đang ngồi trên lầu hai ánh mắt tràn ngập hưng phấn, ta khẽ cười một tiếng, như là thách thức, lại càng giống như đang câu dẫn hắn.
Khi tiếng cổ cầm bắt đầu vang lên dạo đầu nhẹ nhàng, cánh tay áo khẽ vung lên, chân bước theo nhịp nhạc, giao nhau xoay tròn, lại nghiêng hông, vặn eo, mặt hơi ngửa lên phía ngoài, người đang nghiêng về một bên, lại bất chợt thu vai, vặn mình về bên kia làm váy tơ tằm vốn nhẹ nhàng bay lên phiêu đãng trong không trung, tạo nên vẻ phong tình mị hoặc.
Đôi mắt dần khép lại, ta chìm đắm vào điệu múa muôn phần quen thuộc. Đây là điệu khúc ít người biết tới, vốn là một lần chứng kiến Huyền Đình công chúa của Lương quốc múa, ta liền thích và bắt đầu học.
Ngày trước gặp Ninh Tiệp dư, không hiểu sao lại nhớ tới điệu múa này của người thảo nguyên.
Nếu nói con gái ở Lương quốc là khô khan bản tính đàn ông, sao lại có những điệu múa nhìn câu hồn đoạt phách như vậy?
Tới khi tiếng nhạc dần kết thúc, vòng xoay của ta chậm dần, rồi nhẹ nhàng cúi chào trong khi những người khác có vẻ chưa hoàn hồn, đi xuống.
Lúc này, một tiếng vỗ tay lớn cùng thanh âm nam nhân hào sảng vang lên đánh thức mọi người:
" Hay, hay lắm."
Như được kéo ra khỏi mộng mị, dân chúng ở dưới cũng vỗ tay không ngớt. Môi ta gợn lên độ cong khó nhận ra, âm thanh của nam nhân kia, chính là Hà Uý.
Đúng như ban đầu đã định, ta lập tức rời khỏi quán, không đợi kết quả.
Dừng lại trước Tiền phủ, ta nhấc váy tự nhiên bước vào.
Tiền ngự y vốn không có con cháu, chỉ có một nghĩa nữ nhận nuôi không rõ dung mạo, cả đời ít khi ra khỏi phủ.
Lợi dụng điều đó, thân phận của ta được Thiên Vũ xếp đặt thay thế Tiền cô nương.
Vì những nha hoàn biết mặt Tiền tiểu thư đã bí mật thay đi, nên nha hoàn trong phủ đương nhiên coi ta như tiểu nữ được nhận nuôi của nhà họ Tiền, không ai nghi ngờ gì.
Dựa vào những gì Thiên Vũ nhọc công dàn xếp, ta dĩ nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc mình đang làm.
Xem ra, Thiên Vũ đã chuẩn bị kéo nhà họ Hà xuống rồi.
Đứng gần khung cửa tại khuê phòng, có thể thấy nhiều loại thảo dược đầy sức sống được trồng trong sân.
Không có hoa cỏ mĩ lệ, không có lầu son gác tía.
Một màu xanh mát mẻ dễ chịu, lại có không khí thanh bình ở trong cung khó cảm nhận được, ta vươn vai hít sâu vào một cái, quay trở vào trong.
Đối với Ninh Nguyệt Thư này, ta thưởng thức tính tình hào sảng của nàng.
Nhưng sau một lần nói chuyện, ta liền phát hiện nàng chắc chắn không phải là người của Vân quốc. Dù có lễ nghi, trang phục giống ra sao, vẫn không che dấu được một vài hành động cho là vô hại nhưng lại lộ ra nàng không phải người Vân quốc.
Dường như nổi giận cũng đã đủ, đêm nay Thiên Vũ lại tới cung của ta. Nhưng lại không phải là danh chính môn thuận sủng hạnh phi tử, mà lại bí mật đột nhập tẩm cung của ta.
Lúc này, Tố Như đang giúp ta thả tóc xuống, chuẩn bị đi nghỉ.
Thiên Vũ sau khi đi vào, phất tay ý bảo Tố Như lui xuống.
Ta có chút mất tự nhiên không muốn quay đầu đối diện với hắn. Trái lại, Thiên Vũ lại coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, vẫn là thái độ lạnh như băng quen thuộc, lên tiếng ngắn gọn:
" Mấy ngày tới liền tiếp cận Hà Uý, điều tra xem hắn hiện nay nuôi bao nhiêu quân."
Ta suy nghĩ một lát, lén nhìn khuôn mặt hắn qua tấm gương đồng bóng loáng, tới khi đồng tử mắt đen âm trầm của hắn cũng nhìn vào ta qua gương, liền lúng túng không hiểu vì sao. Ta luống cuống cúi đầu xuống.
Đối với Thiên Vũ, trong lòng ta luôn có chút kiêng kị hắn. Nhưng lại không ngờ được hơn mười ngày hắn không xuất hiện, tưởng chừng như mọi thứ đều bình thường. Nhưng tới khi hắn đứng ngay phía sau, nghe được giọng nói quen thuộc trầm ấm của hắn, ta phát hiện bản thân vẫn hy vọng nhìn thấy hắn.
Đương nhiên ta cũng không có hành động gì khó hiểu, chỉ đơn giản nhìn hắn một cái, liền chuyên tâm nghĩ về nhiệm vụ lần này.
Đã khuớc từ hắn một lần, xem ra đây là cơ hội lấy công chuộc tội của ta.
Cúi đầu nhìn sa mỏng trắng muốt đã thay để nghỉ ngơi, ta liền thở dài, hỏi hắn:
" Xuất cung lần này liền tiếp tục dịch dung? Xem chừng phải ở cạnh hắn lâu như vậy, liệu có cách nào dịch dung mà không bị nước rửa trôi?"
Cảm nhận được hơi thở nóng rực cùng khí thế bức người quen thuộc, cùng với đó là một bàn tay nắm lấy lọn tóc mai xoã xuống trước mặt ta, ngón tay thon dài cuộn lọn tóc lại, dùng lực đạo vừa phải khẽ kéo một cái.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, đập vào mắt là thân hình cao lớn quen thuộc của Thiên Vũ, hắn từ lúc nào đã đứng sau ta, người hơi cúi xuống, mùi Long Đàn nam tính vờn quanh mũi ta, không khí có vài phần mập mờ.
Khuôn mặt nháy mắt liền nóng ran khó hiểu, tiếng cười trầm thấp của Thiên Vũ phát ra như âm trong cổ họng:
" Hử? Ngươi ngượng ngùng?"
Ta túng quẫn không biết làm sao, cũng không thể phủ nhận. Chắc chắn bây giờ trên mặt ta đã có một rặng mây hồng như cà chua.
Dường như chêu đùa đã đủ, Thiên Vũ thả bàn tay đang nắm tóc ta ra, khẽ lùi về sau một bước, xoay người lại.
Một lát sau, hắn mới trả lời ta:
" Hà Uý hẳn là chưa từng nhìn thấy ngươi,không cần dịch dung."
Nhưng hẳn là phụ thân hắn biết ta, còn chưa nói tới nếu Hà Quý phi gặp cha, hẳn là sẽ bại lộ.
" Nhưng muốn tiếp cận hắn, có thể còn đụng mặt người trong phủ…"
Thiên Vũ có vẻ dứt khoát, sải bước bỏ đi, chỉ bỏ lại một câu:
" Điều đó ngươi tự lo liệu."
Ta nghi hoặc nhìn theo người kia vừa rời khỏi. Rắc rối như vậy, chẳng phải dịch dung sẽ mau hơn hay sao?
Hắn đang suy tính điều gì đó. Dường như là để Hà Uý biết khuôn mặt ta.
Nghĩ lại những gì hắn vừa nhắc tới, trong lòng ta không nén cảm thán.
Nuôi quân? Lá gan của nhà họ Hà cũng thật lớn.
Xem ra, là lo không bị Hoàng thượng để mắt tới đây mà.
Ta đi về phía sau bức bình phong bạch ngọc, thay một thân hắc y chuẩn bị xuất cung.
Về phần ta sẽ vắng mặt trong hoàng cung thời gian này, chắc chắn Thiên Vũ đã sắp xếp ổn thoả.
Dù sao đối với những sát thủ của Huyền Thiên sơn trang, trừ được giao phó cùng một nhiệm vụ, ngoài ra đều làm việc riêng lẻ, ta cũng không rõ Hương Trầm cùng Tố Như làm gì. Các nàng cũng không để ý ta.
Rời khỏi hoàng cung, ta quay về Huyền Thiên sơn trang nghỉ ngơi đợi trời sáng.
Sáng sớm, vạn vật còn chìm trong màn sương mùa hạ, ta đã sớm thức giấc, đi một vòng hít thở không khí trong lành. Số sát thủ còn ở đây cũng không nhiều, chủ yếu đang làm nhiệm vụ.
Ta định sẽ đi tìm Thiên Bình một chút, sẽ hỏi tình hình hôm va chạm đám Lưu Hạ Kì ở Trường quốc, nhưng lại không biết phải đi đâu tìm, đành quay trở về phòng.
Thay một kiện váy dài có đuôi phết đất tơ tằm màu vàng nhạt,áo lót ôm eo cùng màu, trên ngực thêu lan trắng vòng quanh, thoạt nhìn y phục rực rỡ như nắng hạ.
Lại thả tóc xuống theo kiểu nữ tử chưa xuất giá, cài một cây trâm ngọc trai lệch bên phải, bông tai chân châu màu ngọc bích.
Trang điểm nhẹ nhàng, trong giương là khuôn mặt trái xoan trắng noãn, đôi mắt đen được hàng mi dài cong phủ xuống, môi phớt hồng như cánh đào, trân châu xanh biếc khiến nét mặt toả sáng rạng ngời.
Vào kinh thành, ta dễ dàng tìm thấy Tuý An lâu.
Đây là tửu lâu lớn nhất kinh thành, tự nhiên mĩ vị lại được phong là đệ nhất ẩm thực lâu, người trong này không sang cũng quý.
Ta quan sát xung quanh một hồi, liền tao nhã bước vào.
Bên trong là không gian rộng lớn thoáng đạt, bày trí tuy hoa lệ nhưng vẫn thanh cao, có thể thấy được chủ nhân của nó là người có đầu óc.
Ở giữa là sân khấu rộng, hôm nay lại đặc biệt mời một đám nữ tử tới đánh đàn, một mảng náo nhiệt.
Ta chọn một bàn ở chính giữa ngồi xuống, gọi một ấm Long Tiên trà cùng bánh quế mai nhấm nháp.
Bỗng có tiếng xôn xao bàn tán, chủ quán đang bận rộn khuôn mặt rạng rỡ chạy ra phía cửa, ta cũng nhìn theo.
Hắn tới rồi.
Nam nhân cao lớn khuôn mặt ngược chiều ánh sáng, ngũ quan sáng sủa, tuy không phải là một mỹ nam nhưng lại có hơi thở áp đảo của dòng dõi võ tướng.
Hà Uý, chính là caca của Hà Quý phi, cũng là lí do ta tới đây.
Chủ quán thấy Hà Uý, hai mắt sáng lên, bộ dạng khúm núm:
" Hà đại nhân, đại nhân đã tới Tuý lâu, hôm nay vừa hay chuẩn bị tổ chức cuộc thi múa, không biết đại nhân có hứng thú thưởng thức?"
Chỉ thấy môi Hà Uý vẽ lên một đường cong, tên đi sau lập tức lên tiếng:
" Mau sắp xếp cho đại nhân chỗ ngồi dễ nhìn nhất."
Chủ quán nhìn thấy bạc từ tên kia, mắt sáng lên, lập tức đi chuẩn bị.
Ta nhìn nam nhân kia được đưa lên lầu hai, lại đánh giá khuôn mặt béo ú đang tươi rói thấy bạc của tên chủ quán kia, cảm thấy có gì đó không đúng.
Một kẻ như hắn ta, lại có thể là chủ của một tửu lâu được trang trí đầy dụng tâm như thế này hay sao?
Sau khi an bài cho Hà Uý xong xuôi, tên chủ quán đi lên sân khấu, cất giọng ồm ồm:
'' Thưa các vị, cảm ơn mọi người đã tới Tuý An lâu, hôm nay bản quán có tổ chức cuộc thi múa dành cho các cô nương trong kinh thành, mọi người sẽ vừa thưởng thức và chọn ra người xuất sắc nhất. Đặc biệt tặng thưởng một sấp lụa đào Giang Tô."
Tiếng hưởng ứng phía dưới càng lớn. Thì ra đây là nguyên nhân hôm nay ở đây nữ tử đặc biệt đông như vậy.
Đàn bắt đầu vang lên, từng nữ nhân lần lượt biểu diễn, tất cả đều mặc quần áo rực rỡ quý giá, dung mạo mặc dù không tính là đặc biệt xinh đẹp nhưng dáng người đều thướt tha uyển chuyển.
Khinh vũ, mạn vũ, mị vũ, toàn vũ đều được biểu diễn, hồng phấn, xanh ngọc, bạch thường, các loại y phục lần lượt phô diễn, làm người xem vui thích không thôi.
Ta cũng không có hứng thú xem đám nữ tử này cùng nhau phô diễn, quả thực so với trong cung còn kém xa. Mà đã sớm chán các loại yến tiệc , xem múa thế này cũng quá nhạt nhẽo.
Chợt có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm bóng lưng mình, ta giả vờ tình cờ ngẩng đầu lên. Phía lầu hai, kia nam nhân Hà Uý lại không hề xem ca múa trên sân khấu, tầm mắt nóng rực nhìn ta không che dấu.
Bị nhìn lộ liễu như vậy, đương nhiên ta phải vờ thẹn thùng đỏ mặt cúi đầu xuống, còn kịp nhận thấy môi hắn ý cười càng lan rộng.
Tới khi trên đài không còn nữ tử nào nữa, chủ quán liền chạy lên hỏi lớn:
" Còn vị cô nương nào muốn tham gia nữa không?"
Bên dưới, hết thảy đều ồn ào bàn tán, tất cả nữ nhân có ý định thi đều đã lên đài, đây nên là lúc công bố kết quả.
Ta nuốt xuống ngụm trà thơm mát trong miệng, sau đó đứng lên, nói:
" Còn ta."
Vị chủ quán thấy cười tươi làm động tác mời:
" Mời cô nương."
Ta khoan thai bước lên sân khấu trong sự chú ý của tất cả mọi người. Hoàn hảo, cái ta cần chính là đây. Cước bộ dừng lại ở bên nhạc công, nhẹ nhàng nói tên đoạn nhạc " Hoàn hoa chi vũ." Trước sự ngạc nhiên của lão nhạc công, ta bước tới giữa sân khấu.
Ngẩng đầu nhìn lên nam tử đang ngồi trên lầu hai ánh mắt tràn ngập hưng phấn, ta khẽ cười một tiếng, như là thách thức, lại càng giống như đang câu dẫn hắn.
Khi tiếng cổ cầm bắt đầu vang lên dạo đầu nhẹ nhàng, cánh tay áo khẽ vung lên, chân bước theo nhịp nhạc, giao nhau xoay tròn, lại nghiêng hông, vặn eo, mặt hơi ngửa lên phía ngoài, người đang nghiêng về một bên, lại bất chợt thu vai, vặn mình về bên kia làm váy tơ tằm vốn nhẹ nhàng bay lên phiêu đãng trong không trung, tạo nên vẻ phong tình mị hoặc.
Đôi mắt dần khép lại, ta chìm đắm vào điệu múa muôn phần quen thuộc. Đây là điệu khúc ít người biết tới, vốn là một lần chứng kiến Huyền Đình công chúa của Lương quốc múa, ta liền thích và bắt đầu học.
Ngày trước gặp Ninh Tiệp dư, không hiểu sao lại nhớ tới điệu múa này của người thảo nguyên.
Nếu nói con gái ở Lương quốc là khô khan bản tính đàn ông, sao lại có những điệu múa nhìn câu hồn đoạt phách như vậy?
Tới khi tiếng nhạc dần kết thúc, vòng xoay của ta chậm dần, rồi nhẹ nhàng cúi chào trong khi những người khác có vẻ chưa hoàn hồn, đi xuống.
Lúc này, một tiếng vỗ tay lớn cùng thanh âm nam nhân hào sảng vang lên đánh thức mọi người:
" Hay, hay lắm."
Như được kéo ra khỏi mộng mị, dân chúng ở dưới cũng vỗ tay không ngớt. Môi ta gợn lên độ cong khó nhận ra, âm thanh của nam nhân kia, chính là Hà Uý.
Đúng như ban đầu đã định, ta lập tức rời khỏi quán, không đợi kết quả.
Dừng lại trước Tiền phủ, ta nhấc váy tự nhiên bước vào.
Tiền ngự y vốn không có con cháu, chỉ có một nghĩa nữ nhận nuôi không rõ dung mạo, cả đời ít khi ra khỏi phủ.
Lợi dụng điều đó, thân phận của ta được Thiên Vũ xếp đặt thay thế Tiền cô nương.
Vì những nha hoàn biết mặt Tiền tiểu thư đã bí mật thay đi, nên nha hoàn trong phủ đương nhiên coi ta như tiểu nữ được nhận nuôi của nhà họ Tiền, không ai nghi ngờ gì.
Dựa vào những gì Thiên Vũ nhọc công dàn xếp, ta dĩ nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc mình đang làm.
Xem ra, Thiên Vũ đã chuẩn bị kéo nhà họ Hà xuống rồi.
Đứng gần khung cửa tại khuê phòng, có thể thấy nhiều loại thảo dược đầy sức sống được trồng trong sân.
Không có hoa cỏ mĩ lệ, không có lầu son gác tía.
Một màu xanh mát mẻ dễ chịu, lại có không khí thanh bình ở trong cung khó cảm nhận được, ta vươn vai hít sâu vào một cái, quay trở vào trong.