Chương 10
Tuệ Nhi trong lòng âm thầm lôi tổ tông Lưu Vĩnh Thuỵ ra mắng vạn lần, cô rất muốn đánh anh ta một cái, sau đó thoát ra khỏi lồng ngực anh nhưng sức cô quá yếu, căn bản không thoát ra được.
Lưu Vĩnh Thuỵ thu hết các biểu cảm của cô vào mắt, trên môi vẫn nở nụ cười, cô càng nhìn anh càng cảm thấy nụ cười của anh ta thật chói mắt. Máu nóng lên tới não, Tuệ Nhi không suy nghĩ nhiều vồ lấy Lưu Vĩnh Thuỵ, cắn mạnh môi anh một cái.
- Tôi nói anh đừng cười nữa.
Môi Vĩnh Thuỵ vốn đang lạnh, còn vương mùi thuốc lá chẳng mấy chốc đã hoà quyện cùng mùi máu tươi. Cô cắn anh không thương tiếc.
Chỉ trong tích tắc, Lưu Vĩnh Thụy đã đổi khách thành chủ. Anh nắm lấy gáy cô và hôn cô thật sâu. Môi cô ẩm ướt, ngọt ngào lạ thường. Từ lần đầu hôn cô, anh đã cảm nhận được một điều, anh tham luyến vị ngọt này của cô.
- Tiểu hồ ly, là em tự đưa mình vào hang cọp. Đừng trách anh.
Khi Tuệ Nhi nhận ra có điều gì đó không ổn, cô muốn rút lui thì đã quá muộn. Lưu Vĩnh Thụy ôm chặt eo cô, dùng sức kéo cô vào lòng. Cơ thể họ bị ép chặt vào nhau.
- Ưm...
Tuệ Nhi toàn thân mềm nhũn. Cô dùng chút ý thức cuối cùng để đẩy anh ra nhưng vô ích. Oxy trong phổi nhanh chóng bị rút đến cạn kiệt, cô ngất đi, rơi vào trạng thái hôn mê.
***
Biệt thự Lưu Gia
Quản gia thấy Lưu Vĩnh Thụy bế Tuệ Nhi đi nhanh vào nhà thì sửng sốt. Ông nhanh chóng đi lên chào anh.
- Thiếu gia, có chuyện gì vậy?
Lưu Vĩnh Thụy không dừng lại. Anh đưa một tay ra kiểm tra nhiệt độ của Tuệ Nhi. Cô bị sốt rồi.
- Gọi cho Du Trì Thanh, nói tôi cho hắn thời gian mười phút, phải có mặt ở đây.
Du Trì Thanh này làm việc thật có hiệu quả, chỉ năm phút sau, anh ta đã cầm một bộ dụng cụ y tế đủng đỉnh bước vào. Vừa mở cửa đã thấy Tuệ Nhi nằm trên giường, anh ta trợn tròn mắt kinh ngạc.
- Lưu tổng, anh gọi tôi đến đây gấp rút như vậy không phải là để điều trị cho cô ta chứ?
Lưu Vĩnh Thụy lạnh lùng nhìn hắn một cái, hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
Du Trì Thanh trợn tròn mắt nhìn Tuệ Nhi, giọng run run.
- Không thể tin được! Điều này thực sự không thể tin được!
Người phụ nữ này không những vẫn còn sống mà còn đang nằm trên giường của Lưu Vĩnh Thuỵ, tay vẫn đang nắm chặt một góc áo của anh. Điều đáng kinh ngạc nhất vẫn là thái độ của Lưu Vĩnh Thụy, anh không những không rũ bỏ Tuệ Nhi mà hình như còn đang rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của cô ta.
Lưu Vĩnh Thụy thấy Du Trì Thanh vẫn đứng tần ngần ở đó không nhúc nhích, sắc mặt càng đen lại.
Anh ra lệnh.
- Làm việc đi. Tôi không gọi anh tới để đứng chết trân ở đó.
Du Trì Thanh định thần lại, gật gật đầu.
- Được rồi! Được rồi!
Lưu Vĩnh Thụy nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tái nhợt của Tuệ Nhi. Khi nhìn đến môi cô, anh lại nhớ đến nụ hôn khi nãy. Anh rơi vào trầm tư. Tại sao trước đây anh không nghĩ đến cô gái này lại ngọt ngào như vậy nhỉ. Trước đây anh để cô bên cạnh chỉ vì bị thu hút bởi vẻ ngoài của cô, cũng còn vì cô đủ xấu xa để đuổi được đám ruồi muỗi vây quanh anh. Tuy nhiên anh cũng chưa từng chạm vào cô, là cô tự nguyện muốn làm nhân tình của anh, nhưng lại như bài xích khi vô tình chạm vào anh... thế mà hiện tại cô lại như biến thành một con người khác, chủ động lại gần anh.
Xẹttt
Tiếng xé vải vang lên kéo Vĩnh Thuỵ về thực tại, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía Du Trì Thanh.
- Làm gì vậy?
Du Trì Thanh không nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ, hơi bối rối nhìn đến chiếc kéo đang cầm trên tay, lên tiếng.
- Tôi.... Cắt quần áo... để...để xử lý vết thương.
Lưu Vĩnh Thụy mím môi không nói gì nữa. Vẻ mặt anh tối sầm.
Du Trì Thanh tự nhiên cảm thấy nổi da gà, tay không tự chủ được run lên mấy cái, lóng ngóng cắt vải trên người Tuệ Nhi.
Cuối cùng, Lưu Vĩnh Thụy không thể chịu được nữa. Anh đứng dậy, kéo cổ áo Du Trì Thanh lên giật ra sau.
- Tay chân luộm thuộm, làm việc quá chậm.
Du Trì Thanh hú lên.
- Lưu tổng, anh đang nghi ngờ năng lực của tôi sao?
Lưu Vĩnh Thụy phớt lờ, không quan tâm đến hắn. Anh xắn tay áo lên, nói một cách bình tĩnh.
- Để tôi làm.
Đôi mắt của Du Trì Thanh mở to.
- Anh nói gì cơ?
Lưu Vĩnh Thụy mất kiên nhẫn lặp lại.
- Tôi nói để tôi làm.
Du Trì Thanh sau đó trở nên nghiêm túc và hỏi.
- Anh không sợ bẩn tay sao? Anh đã từng xử lý vết thương cho người khác chưa?
Lưu Vĩnh Thụy đưa tay ra ý bảo Trì Thanh đưa cho anh cây kéo, ánh mắt hờ hững nhìn hắn.
Du Trì Thanh nhìn anh rồi quay sang nhìn Tuệ Nhi trên giường. Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, nuốt nước bọt ực một cái.
- Đừng nói với tôi là… anh không muốn tôi nhìn thấy cơ thể của cô ấy nha.
- ...
Cảm nhận được sát khí đang dần tụ lại trên người Lưu Vĩnh Thuỵ. Du Trì Thanh thức thời ngậm miệng lại. Anh ta nhanh nhanh chóng chóng đưa kéo và con dao mổ cho Lưu Vĩnh Thuỵ, sau đó vội vàng chạy đi.
Ôi chúa ơi! Anh ta dường như vừa biết được một bí mật động trời.
Lưu Vĩnh Thụy cắt áo Tuệ Nhi ra. Vết đạn trên vai cô vẫn đang rỉ máu. Những đốm máu xung quanh nó đã khô lại, dính chặt vào da cô. Anh đưa tay chạm nhẹ vào vết thương, Tuệ Nhi tuy đang bất tỉnh nhưng chân mày cô không tự chủ được nhíu lại với nhau biểu lộ sự đau đớn.
Vĩnh Thuỵ lấy một chiếc nhíp, một tay giữ bờ vai trắng như tuyết của cô, tay kia bắt đầu lấy viên đạn ra.
Làn da của cô trắng nõn, mịn màng làm cho vết thương trên vai nhìn rất chói mắt. Vĩnh Thuỵ nhẹ nhàng gắp viên đạn được ra, Tuệ Nhi khẽ rên lên trong trạng thái bất tỉnh. Tiếng rên như xoáy vào tâm can Vĩnh Thuỵ, mắt anh tối sầm lại, vội vàng bôi thuốc cho cô.
Lưu Vĩnh Thuỵ thu hết các biểu cảm của cô vào mắt, trên môi vẫn nở nụ cười, cô càng nhìn anh càng cảm thấy nụ cười của anh ta thật chói mắt. Máu nóng lên tới não, Tuệ Nhi không suy nghĩ nhiều vồ lấy Lưu Vĩnh Thuỵ, cắn mạnh môi anh một cái.
- Tôi nói anh đừng cười nữa.
Môi Vĩnh Thuỵ vốn đang lạnh, còn vương mùi thuốc lá chẳng mấy chốc đã hoà quyện cùng mùi máu tươi. Cô cắn anh không thương tiếc.
Chỉ trong tích tắc, Lưu Vĩnh Thụy đã đổi khách thành chủ. Anh nắm lấy gáy cô và hôn cô thật sâu. Môi cô ẩm ướt, ngọt ngào lạ thường. Từ lần đầu hôn cô, anh đã cảm nhận được một điều, anh tham luyến vị ngọt này của cô.
- Tiểu hồ ly, là em tự đưa mình vào hang cọp. Đừng trách anh.
Khi Tuệ Nhi nhận ra có điều gì đó không ổn, cô muốn rút lui thì đã quá muộn. Lưu Vĩnh Thụy ôm chặt eo cô, dùng sức kéo cô vào lòng. Cơ thể họ bị ép chặt vào nhau.
- Ưm...
Tuệ Nhi toàn thân mềm nhũn. Cô dùng chút ý thức cuối cùng để đẩy anh ra nhưng vô ích. Oxy trong phổi nhanh chóng bị rút đến cạn kiệt, cô ngất đi, rơi vào trạng thái hôn mê.
***
Biệt thự Lưu Gia
Quản gia thấy Lưu Vĩnh Thụy bế Tuệ Nhi đi nhanh vào nhà thì sửng sốt. Ông nhanh chóng đi lên chào anh.
- Thiếu gia, có chuyện gì vậy?
Lưu Vĩnh Thụy không dừng lại. Anh đưa một tay ra kiểm tra nhiệt độ của Tuệ Nhi. Cô bị sốt rồi.
- Gọi cho Du Trì Thanh, nói tôi cho hắn thời gian mười phút, phải có mặt ở đây.
Du Trì Thanh này làm việc thật có hiệu quả, chỉ năm phút sau, anh ta đã cầm một bộ dụng cụ y tế đủng đỉnh bước vào. Vừa mở cửa đã thấy Tuệ Nhi nằm trên giường, anh ta trợn tròn mắt kinh ngạc.
- Lưu tổng, anh gọi tôi đến đây gấp rút như vậy không phải là để điều trị cho cô ta chứ?
Lưu Vĩnh Thụy lạnh lùng nhìn hắn một cái, hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
Du Trì Thanh trợn tròn mắt nhìn Tuệ Nhi, giọng run run.
- Không thể tin được! Điều này thực sự không thể tin được!
Người phụ nữ này không những vẫn còn sống mà còn đang nằm trên giường của Lưu Vĩnh Thuỵ, tay vẫn đang nắm chặt một góc áo của anh. Điều đáng kinh ngạc nhất vẫn là thái độ của Lưu Vĩnh Thụy, anh không những không rũ bỏ Tuệ Nhi mà hình như còn đang rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của cô ta.
Lưu Vĩnh Thụy thấy Du Trì Thanh vẫn đứng tần ngần ở đó không nhúc nhích, sắc mặt càng đen lại.
Anh ra lệnh.
- Làm việc đi. Tôi không gọi anh tới để đứng chết trân ở đó.
Du Trì Thanh định thần lại, gật gật đầu.
- Được rồi! Được rồi!
Lưu Vĩnh Thụy nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tái nhợt của Tuệ Nhi. Khi nhìn đến môi cô, anh lại nhớ đến nụ hôn khi nãy. Anh rơi vào trầm tư. Tại sao trước đây anh không nghĩ đến cô gái này lại ngọt ngào như vậy nhỉ. Trước đây anh để cô bên cạnh chỉ vì bị thu hút bởi vẻ ngoài của cô, cũng còn vì cô đủ xấu xa để đuổi được đám ruồi muỗi vây quanh anh. Tuy nhiên anh cũng chưa từng chạm vào cô, là cô tự nguyện muốn làm nhân tình của anh, nhưng lại như bài xích khi vô tình chạm vào anh... thế mà hiện tại cô lại như biến thành một con người khác, chủ động lại gần anh.
Xẹttt
Tiếng xé vải vang lên kéo Vĩnh Thuỵ về thực tại, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía Du Trì Thanh.
- Làm gì vậy?
Du Trì Thanh không nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ, hơi bối rối nhìn đến chiếc kéo đang cầm trên tay, lên tiếng.
- Tôi.... Cắt quần áo... để...để xử lý vết thương.
Lưu Vĩnh Thụy mím môi không nói gì nữa. Vẻ mặt anh tối sầm.
Du Trì Thanh tự nhiên cảm thấy nổi da gà, tay không tự chủ được run lên mấy cái, lóng ngóng cắt vải trên người Tuệ Nhi.
Cuối cùng, Lưu Vĩnh Thụy không thể chịu được nữa. Anh đứng dậy, kéo cổ áo Du Trì Thanh lên giật ra sau.
- Tay chân luộm thuộm, làm việc quá chậm.
Du Trì Thanh hú lên.
- Lưu tổng, anh đang nghi ngờ năng lực của tôi sao?
Lưu Vĩnh Thụy phớt lờ, không quan tâm đến hắn. Anh xắn tay áo lên, nói một cách bình tĩnh.
- Để tôi làm.
Đôi mắt của Du Trì Thanh mở to.
- Anh nói gì cơ?
Lưu Vĩnh Thụy mất kiên nhẫn lặp lại.
- Tôi nói để tôi làm.
Du Trì Thanh sau đó trở nên nghiêm túc và hỏi.
- Anh không sợ bẩn tay sao? Anh đã từng xử lý vết thương cho người khác chưa?
Lưu Vĩnh Thụy đưa tay ra ý bảo Trì Thanh đưa cho anh cây kéo, ánh mắt hờ hững nhìn hắn.
Du Trì Thanh nhìn anh rồi quay sang nhìn Tuệ Nhi trên giường. Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, nuốt nước bọt ực một cái.
- Đừng nói với tôi là… anh không muốn tôi nhìn thấy cơ thể của cô ấy nha.
- ...
Cảm nhận được sát khí đang dần tụ lại trên người Lưu Vĩnh Thuỵ. Du Trì Thanh thức thời ngậm miệng lại. Anh ta nhanh nhanh chóng chóng đưa kéo và con dao mổ cho Lưu Vĩnh Thuỵ, sau đó vội vàng chạy đi.
Ôi chúa ơi! Anh ta dường như vừa biết được một bí mật động trời.
Lưu Vĩnh Thụy cắt áo Tuệ Nhi ra. Vết đạn trên vai cô vẫn đang rỉ máu. Những đốm máu xung quanh nó đã khô lại, dính chặt vào da cô. Anh đưa tay chạm nhẹ vào vết thương, Tuệ Nhi tuy đang bất tỉnh nhưng chân mày cô không tự chủ được nhíu lại với nhau biểu lộ sự đau đớn.
Vĩnh Thuỵ lấy một chiếc nhíp, một tay giữ bờ vai trắng như tuyết của cô, tay kia bắt đầu lấy viên đạn ra.
Làn da của cô trắng nõn, mịn màng làm cho vết thương trên vai nhìn rất chói mắt. Vĩnh Thuỵ nhẹ nhàng gắp viên đạn được ra, Tuệ Nhi khẽ rên lên trong trạng thái bất tỉnh. Tiếng rên như xoáy vào tâm can Vĩnh Thuỵ, mắt anh tối sầm lại, vội vàng bôi thuốc cho cô.