Chương 15
- Cô Lâm, cô uống hơi nhiều rồi.
- Tôi không sao.
Tuệ Nhi khéo léo lách người khỏi tên đầu trọc.
- Cô Lâm đang tìm các đối tác đầu tư sao? Tôi tình cờ cũng có một thỏa thuận kinh doanh muốn thảo luận với cô Lâm. Không biết cô có hứng thú không?
Tuệ Nhi lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp nói:
- Đương nhiên.
Tên đầu trọc mỉm cười và nói.
- Tôi nghĩ rằng cô Lâm đã uống hơi nhiều. Tôi nghĩ chúng ta nên ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút cho tỉnh táo, cũng tiện cho việc bàn công việc hơn. Cô Lâm thấy thế nào?
Tuệ Nhi liếc nhìn ánh mắt đăm chiêu của tên đầu trọc, lập tức hiểu ra.
Hắn đang muốn giao dịch ngầm với cô sao?
Tuệ Nhi không nói gì, cũng bước chân đi theo tên đầu trọc vào khu vườn nhỏ bên ngoài. Cô muốn xem tên này muốn nói gì với cô.
Tên đầu trọc liếc mắt nhìn quanh, xác định không có ai trong khu vườn nhỏ, hắn quay lại ánh mắt không giấu được vẻ thèm thuồng nhìn một lượt trên người cô. Sau đó đi vào vấn đề chính.
- Cô Lâm, tôi thấy cô dáng vẻ không tồi, cô đi cùng tôi một đêm, sau đó chúng ta hợp tác vui vẻ. Cô thấy thế nào?
Tuệ Nhi tuy miệng vẫn tươi cười, nhưng trên mặt lại lộ ra một tia lạnh lùng.
- Anh nghĩ anh có cửa à?
- Hừ, ở đây không có người, đừng giả vờ thanh cao nữa. Chuyện của cô với Dương Đình Nguyên và Lưu Vĩnh Thụy ai cũng biết. Cuối cùng, cô đều chẳng phải vì tiền cả sao?
Tuệ Nhi híp mắt lộ ra một tia nguy hiểm.
"Chát"
Đột nhiên, cô đưa tay ra dùng hết sức tát tên đầu trọc một cái nổ đom đóm mắt.
Với nhiều năm được đào tạo thành sát thủ, sức mạnh trong những cú tát của cô không thua gì một người đàn ông trưởng thành đâu.
Gã trọc bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, hắn quay 360 độ ngay tại chỗ rồi ngã xuống đất. Hắn ta lấy tay che khuôn mặt sưng tấy của mình, hét lên.
- Mày... Mày dám đánh tao sao, con khốn...
Tụi bây đâu!! Bắt lấy con đàn bà điên này lại cho tao.
Sau tiếng hét lên của gã trọc, một vài tên vệ sĩ cường tráng mặc đồ đen từ trong hoa viên đi ra.
Gã trọc đã có chuẩn bị từ trước. Tuệ Nhi không khỏi nhíu mày, tay khẽ chạm vào vết thương trên vai. Có vẻ như đây sẽ là một trận chiến khốc liệt.
Khi gã trọc thấy cô cau mày, hắn đứng dậy, cười nham hiểm.
- Người của tôi đều được đào tạo chuyên nghiệp. Tôi khuyên cô nên thức thời, nếu không... tôi không ngại để lại một vài vết thương nhỏ trên cơ thể nóng bỏng này đâu.
Hắn hạ thấp giọng, tỏ ra nguy hiểm vừa nói, hắn vừa đưa tay, muốn chạm vào phần da thịt trắng nõn lộ ra trên cổ áo khoét sâu của cô.
Toàn thân Tuệ Nhi đã chuẩn bị trong tư thế hành động.
Khi ngón tay hắn chỉ còn một chút nữa là chạm vào người cô, cô chưa kịp có hành động gì thì một lực đạo khủng khiếp đạp vào hông gã trọc, khiến hắn bay ra xa một đoạn, nặng nề đáp xuống đất.
- Á... lưng tôi...
Tuệ Nhi giật mình ngước lên. Lưu Vĩnh Thụy không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh cô.
Dáng người anh cao ngạo, lạnh lùng, đang giơ tay ra che chắn như là đang bảo vệ cô. Toàn thân anh ta tràn ngập một luồng sát khí mạnh mẽ.
Gã trọc gào thét lên.
- Thằng nhãi nào đấy hả? Dám đánh tao sao. Mày có biết tao là ai không? Tụi bây lên, đập chết nó cho tao.
Tuệ Nhi bất ngờ khi thấy những đòn tấn công nhanh như chớp của anh. Anh ra đòn quá nhanh, người thường căn bản nhìn không kịp, nhưng cô lại có thể nhìn ra các chiêu thức của anh.
Chẳng mấy chốc, những tên áo đen trong vườn đều bị Lưu Vĩnh Thuỵ đánh cho tơi tã., mỗi thằng nằm một kiểu, lê lết dưới đất.
Gã trọc lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt anh dưới ánh đèn mờ nhạt. Mặt hắn cắt không còn một giọt máu, miệng lắp bắp nói không thành tiếng.
- Lưu...Lưu...
Người bắt đầu run rẩy dữ dội, hắn chật vật bò đến quỳ trước mặt Lưu Vĩnh Thụy, không ngừng van xin.
- Lưu...Lưu tổng, là tôi....có mắt như mù. Tôi không biết là ngài...
Lưu Vĩnh Thụy ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.
- Vừa rồi mày dùng tay nào để chạm vào cô ấy?
Người đàn ông đầu trọc sững sờ, hoảng hốt liên tục xua tay.
- Không...không... Tôi không..không hề chạm vào cô Lâm một chút nào…AAA....!!!
Không đợi hắn giải thích, mũi giày da của Lưu Vĩnh Thụy đá mạnh vào cổ tay phải của tên đầu trọc, khiến nó trật khớp ngay lập tức.
- Lập tức xin lỗi.
- Vâng, vâng… Cô Lâm, tôi xin lỗi...ngàn vạn lần xin lỗi cô... Tôi sẽ không dám nữa... Xin cô tha thứ cho tôi.
Ai da, lúc nãy mạnh mồm lắm mà giờ như con chó cụp đuôi thế này. Thật là mất mặt mà. Tuệ Nhi âm thầm cảm thán.
Gã đầu trọc run lên vì đau, nhưng hắn không dám kêu lên. Sợ hãi dập đầu cầu xin Tuệ Nhi.
- Cút!
Lưu Vĩnh Thuỵ lãnh đạm nói, gã trọc như tìm được đường sống, liên tục "vâng dạ", vội vàng bò dậy chạy trối chết.
Tuệ Nhi chậc lưỡi nói.
- Thật quá tàn nhẫn... nhưng mà...em thích.
Lưu Vĩnh Thụy sửng sốt.
Cô là đang xem chương trình giải trí sao?
- Tôi không sao.
Tuệ Nhi khéo léo lách người khỏi tên đầu trọc.
- Cô Lâm đang tìm các đối tác đầu tư sao? Tôi tình cờ cũng có một thỏa thuận kinh doanh muốn thảo luận với cô Lâm. Không biết cô có hứng thú không?
Tuệ Nhi lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp nói:
- Đương nhiên.
Tên đầu trọc mỉm cười và nói.
- Tôi nghĩ rằng cô Lâm đã uống hơi nhiều. Tôi nghĩ chúng ta nên ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút cho tỉnh táo, cũng tiện cho việc bàn công việc hơn. Cô Lâm thấy thế nào?
Tuệ Nhi liếc nhìn ánh mắt đăm chiêu của tên đầu trọc, lập tức hiểu ra.
Hắn đang muốn giao dịch ngầm với cô sao?
Tuệ Nhi không nói gì, cũng bước chân đi theo tên đầu trọc vào khu vườn nhỏ bên ngoài. Cô muốn xem tên này muốn nói gì với cô.
Tên đầu trọc liếc mắt nhìn quanh, xác định không có ai trong khu vườn nhỏ, hắn quay lại ánh mắt không giấu được vẻ thèm thuồng nhìn một lượt trên người cô. Sau đó đi vào vấn đề chính.
- Cô Lâm, tôi thấy cô dáng vẻ không tồi, cô đi cùng tôi một đêm, sau đó chúng ta hợp tác vui vẻ. Cô thấy thế nào?
Tuệ Nhi tuy miệng vẫn tươi cười, nhưng trên mặt lại lộ ra một tia lạnh lùng.
- Anh nghĩ anh có cửa à?
- Hừ, ở đây không có người, đừng giả vờ thanh cao nữa. Chuyện của cô với Dương Đình Nguyên và Lưu Vĩnh Thụy ai cũng biết. Cuối cùng, cô đều chẳng phải vì tiền cả sao?
Tuệ Nhi híp mắt lộ ra một tia nguy hiểm.
"Chát"
Đột nhiên, cô đưa tay ra dùng hết sức tát tên đầu trọc một cái nổ đom đóm mắt.
Với nhiều năm được đào tạo thành sát thủ, sức mạnh trong những cú tát của cô không thua gì một người đàn ông trưởng thành đâu.
Gã trọc bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, hắn quay 360 độ ngay tại chỗ rồi ngã xuống đất. Hắn ta lấy tay che khuôn mặt sưng tấy của mình, hét lên.
- Mày... Mày dám đánh tao sao, con khốn...
Tụi bây đâu!! Bắt lấy con đàn bà điên này lại cho tao.
Sau tiếng hét lên của gã trọc, một vài tên vệ sĩ cường tráng mặc đồ đen từ trong hoa viên đi ra.
Gã trọc đã có chuẩn bị từ trước. Tuệ Nhi không khỏi nhíu mày, tay khẽ chạm vào vết thương trên vai. Có vẻ như đây sẽ là một trận chiến khốc liệt.
Khi gã trọc thấy cô cau mày, hắn đứng dậy, cười nham hiểm.
- Người của tôi đều được đào tạo chuyên nghiệp. Tôi khuyên cô nên thức thời, nếu không... tôi không ngại để lại một vài vết thương nhỏ trên cơ thể nóng bỏng này đâu.
Hắn hạ thấp giọng, tỏ ra nguy hiểm vừa nói, hắn vừa đưa tay, muốn chạm vào phần da thịt trắng nõn lộ ra trên cổ áo khoét sâu của cô.
Toàn thân Tuệ Nhi đã chuẩn bị trong tư thế hành động.
Khi ngón tay hắn chỉ còn một chút nữa là chạm vào người cô, cô chưa kịp có hành động gì thì một lực đạo khủng khiếp đạp vào hông gã trọc, khiến hắn bay ra xa một đoạn, nặng nề đáp xuống đất.
- Á... lưng tôi...
Tuệ Nhi giật mình ngước lên. Lưu Vĩnh Thụy không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh cô.
Dáng người anh cao ngạo, lạnh lùng, đang giơ tay ra che chắn như là đang bảo vệ cô. Toàn thân anh ta tràn ngập một luồng sát khí mạnh mẽ.
Gã trọc gào thét lên.
- Thằng nhãi nào đấy hả? Dám đánh tao sao. Mày có biết tao là ai không? Tụi bây lên, đập chết nó cho tao.
Tuệ Nhi bất ngờ khi thấy những đòn tấn công nhanh như chớp của anh. Anh ra đòn quá nhanh, người thường căn bản nhìn không kịp, nhưng cô lại có thể nhìn ra các chiêu thức của anh.
Chẳng mấy chốc, những tên áo đen trong vườn đều bị Lưu Vĩnh Thuỵ đánh cho tơi tã., mỗi thằng nằm một kiểu, lê lết dưới đất.
Gã trọc lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt anh dưới ánh đèn mờ nhạt. Mặt hắn cắt không còn một giọt máu, miệng lắp bắp nói không thành tiếng.
- Lưu...Lưu...
Người bắt đầu run rẩy dữ dội, hắn chật vật bò đến quỳ trước mặt Lưu Vĩnh Thụy, không ngừng van xin.
- Lưu...Lưu tổng, là tôi....có mắt như mù. Tôi không biết là ngài...
Lưu Vĩnh Thụy ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.
- Vừa rồi mày dùng tay nào để chạm vào cô ấy?
Người đàn ông đầu trọc sững sờ, hoảng hốt liên tục xua tay.
- Không...không... Tôi không..không hề chạm vào cô Lâm một chút nào…AAA....!!!
Không đợi hắn giải thích, mũi giày da của Lưu Vĩnh Thụy đá mạnh vào cổ tay phải của tên đầu trọc, khiến nó trật khớp ngay lập tức.
- Lập tức xin lỗi.
- Vâng, vâng… Cô Lâm, tôi xin lỗi...ngàn vạn lần xin lỗi cô... Tôi sẽ không dám nữa... Xin cô tha thứ cho tôi.
Ai da, lúc nãy mạnh mồm lắm mà giờ như con chó cụp đuôi thế này. Thật là mất mặt mà. Tuệ Nhi âm thầm cảm thán.
Gã đầu trọc run lên vì đau, nhưng hắn không dám kêu lên. Sợ hãi dập đầu cầu xin Tuệ Nhi.
- Cút!
Lưu Vĩnh Thuỵ lãnh đạm nói, gã trọc như tìm được đường sống, liên tục "vâng dạ", vội vàng bò dậy chạy trối chết.
Tuệ Nhi chậc lưỡi nói.
- Thật quá tàn nhẫn... nhưng mà...em thích.
Lưu Vĩnh Thụy sửng sốt.
Cô là đang xem chương trình giải trí sao?