Chương : 5
- Trước hết nên đi giặt chăn ga thì tốt hơn!
Càn Kình chỉ thoáng cái đã gỡ chăn ga xuống, tiện tay ném vào chậu gỗ, bưng thẳng tới chỗ nguồn nước, thầm nghĩ:
Bị mồ hôi thấm ướt nhẹp thế này, làm sao mà ngủ được? Mà nói mới nhớ, tại sao toàn thân ta lại đau nhức muốn chết thế này? Chẳng lẽ trong tiềm thức muốn trở nên mạnh mẽ khiến mình tự huấn luyện ngay trong giấc mơ sao? Mình thật sự quá khắc khổ! Nếu hiệu trưởng không phát học bổng cho ta thì Chiến Thần vĩ đại chắc chắn sẽ giáng tội lên đầu hắn!
Tự giảm sức ép cho bản thân, tự trêu đùa chính mình, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể tích cực lạc quan. Đây chính là nguyên tắc của Càn Kình từ sau khi hắn rời khỏi gia tộc. Trừ chuyện xui xẻo tướng mạo phạm tội kia ra, từ trước đến giờ hầu như chưa có chuyện gì có thể khiến hắn buồn bực hậm hực cả!
Xuyên qua hành lang là một dãy phòng ký túc xá. Ở đó đang có mười mấy người lớn tiếng ồn ào. Thỉnh thoảng có tiếng rống trợ uy, giống như có trận đấu gì đó đang ở trong giai đoạn kịch liệt nhất!
- Đám gia hoả tinh lực tràn trề này nên để cho lão sư La Đức huấn luyện các ngươi nằm bò dưới đất mới tốt!
Càn Kình vừa lầm bầm vừa đi về phía nguồn nước. Thỉnh thoảng cũng có người chỉ trỏ về phía hắn nói gì đó nhưng hắn cũng chỉ xem như không thấy không biết.
Chuyện ngày đó hắn bị một cái mũ từ trên trời rơi xuống làm hôn mê đã không còn là bí mật gì. Lúc đó đám bạn cùng học của hắn có ai không nghĩ đây là chuyện trăm năm khó gặp. Cho nên bộ dáng của Càn Kình sớm đã được truyền khắp cả học việc.
Hôm nay, ở nguồn nước hôm nay không có ai khác.Càn Kình chậm rãi ngồi xuống. Tuy cơ bắp trên hai chân có cảm giác không thiếu lực nhưng đau đớn vẫn khiến hắn phải chậm rãi ngồi xuống mới ngồi được.
Ném thùng gỗ xuống giếng, Càn Kình nhẹ nhàng quay cần trục kéo một thùng đầy nước lên ...
Càn Kình đột nhiên phát hiện ra một chuyện, lúc trước khi kéo một thùng đầy nước như vậy lên, mặc dù không tốn bao nhiêu sức lực nhưng hôm nay lại cảm thấy nó đặc biệt nhẹ nhàng. Rõ ràng là một thùng đầy, lại có cảm giác dường như chỉ là một thùng nước vơi!
- Chẳng lẽ do cuộc huấn luyện trong mộng có tác dụng?
Càn Kình không hề suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đổ thùng nước vào trong chậu gỗ của mình. Sau đó hắn cúi người xuống, bắt đầu giặt tấm ga giường đầy mồ hôi. Đột nhiên Càn Kình lại thấy trước mắt hắn, cách đó không xa chợt có hai cái chân.
Đây là một đôi chân của nữ tử! Càn Kình có thể khẳng định phán đoán của mình, bởi vì đôi giày vải màu trắng đơn giản mộc mạc khiến cho người ta có cảm giác gần gũi. Theo bắp chân thẳng tắp nhìn lên, đập vào mắt là một học viên mặc trường bào màu đen rộng thùng thình của ma pháp sư.
Một ma pháp sư! À, không đúng.
Càn Kình rất nhanh sửa lại nhận thức của mình. Nữ tử này đeo một cái kính mắt cực lớn cùng với cái mũ chụp trên đầu, che hơn phân nửa gương mặt, khiến người ta nhìn không rõ được dung mạo của nàng! Nàng mặc một bộ ma pháp bào khá rộng so với thân hình của nàng nên hoàn toàn che lấp đi vóc dáng của nàng. Chỉ có ký hiệu gậy ma pháp màu xám ở trước ngực cho người ta biết nàng là một ma pháp học đồ.
Trên tay nữ ma pháp học đồ này cũng đang cầm một cái chậu chỉ nhỏ hơn so với cái chậu của Càn Kình một chút. Bên trong chỉ có vài bộ quần áo.
Càn Kình kéo cái chậu gỗ của mình dịch sang một bên, nhường đường cho đối phương đi tới cái giếng.
Nữ ma pháp học đồ kia dùng hình thức khoa trương cúi người một góc gần chín mươi độ, cảm ơn Càn Kình, sau đó bước nhanh tới chỗ giếng nước.
Càn Kình nhìn bộ pháp và bóng lưng của đối phương, rất hoài nghi nàng chạy nhanh như vậy có khi nào sẽ trượt chân ngã xuống giếng không?
May mắn là tình huống này không xuất hiện. Nữ ma pháp học đồ rất nhanh đã tới bên giếng nước, thả thùng gỗ xuống dưới giếng. Thùng gỗ chìm xuống nước, phát ra một tiếng động.
Sau đó, nàng bắt đầu cố sức kéo thùng nước lên. Thân thể nàng cũng không cường tráng, thể chất của ma pháp sư vốn nổi tiếng yếu ớt!
Càn Kình thấy cô nàng hì hục một hồi lâu mới có thể quay cần trục được một vòng, đoán chừng nàng ta phải miễn cưỡng lắm mới có thể kéo được cái thùng nước lên. Hắn rốt cuộc không nhịn được nữa.
Thân là một chiến sĩ, nhìn thấy nàng ta cố hết sức để kéo cái thùng nước lên, hắn cũng cảm thấy lo lắng giùm cho nàng. Vì lo lắng nên hắn đành đứng dậy bước tới bên cạnh nàng, đưa tay cầm lấy cái cần trục.
Nữ ma pháp học đồ kia rõ ràng giật mình trước hành động của Càn Kình. Đôi mắt to trốn đằng sau cặp kính và cái mũ rộng kia lộ vẻ vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ. Nàng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Càn Kình.
- Nàng là một ma pháp sư, hơn nữa còn là nữ nhân. Mấy loại việc nặng nhọc thế này đối với nàng cũng thật phiền toái!
Tay Càn Kình rất nhanh chuyển động cần trục. Sợi dây thừng nhanh chóng quấn lại từng vòng một. Ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, bình thường hắn phải dùng hai tay để chuyển động cần trục, nhưng bây giờ chỉ dùng một tay vẫn rất nhẹ nhàng.
Đôi mắt to tròn của nữ ma pháp học đồ kia ẩn phía sau mũ ma pháp hoàn toàn không chớp mắt, ngơ ngác nhìn Càn Kình.
- Đây, dùng đi!
Càn Kình đổ thùng nước vào cái chậu nàng đang để trên mặt đất. Hắn cũng mặc kệ nàng dùng ánh mắt gì nhìn hắn, lại tiếp tục xoay người về với công việc giặt giũ của mình.
Động tác của Càn Kình rất nhanh. Cái ga giường chỉ cần giặt qua nước sạch một lần rồi xả lại là sạch sẽ.
Càn Kình kéo một thùng nước nữa đổ vào chậu, lại đưa mắt nhìn nữ ma pháp học đồ kia đang dùng hết khí lực giặt quần áo của nàng. Hắn thoáng trầm tư một chút, lại kéo thêm một thùng nước nữa đặt bên cạnh cái chậu của nàng.
Nữ ma pháp học đồ kia nâng cánh tay ướt sũng của mình lên lau trán. Đôi mắt to tròn như biết nói của nàng hiếu kỳ nhìn chằm chằm học viên chiến sĩ trước mặt, trong đáy mắt như vụng trộm lộ vẻ cảm kích.
- Tốt rồi, đã giặt xong!
Càn Kình nhấc ga giường từ trong chậu nước lên, vô cùng hài lòng nhìn kiệt tác của mình. Sau đó hắn nhanh chóng vắt cho ráo nước.
- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! ...
Bên giếng nước yên tĩnh có tiếng vải vóc bị xé truyền vào tai một nam một nữ ở đây.
Càn Kình chỉ thoáng cái đã gỡ chăn ga xuống, tiện tay ném vào chậu gỗ, bưng thẳng tới chỗ nguồn nước, thầm nghĩ:
Bị mồ hôi thấm ướt nhẹp thế này, làm sao mà ngủ được? Mà nói mới nhớ, tại sao toàn thân ta lại đau nhức muốn chết thế này? Chẳng lẽ trong tiềm thức muốn trở nên mạnh mẽ khiến mình tự huấn luyện ngay trong giấc mơ sao? Mình thật sự quá khắc khổ! Nếu hiệu trưởng không phát học bổng cho ta thì Chiến Thần vĩ đại chắc chắn sẽ giáng tội lên đầu hắn!
Tự giảm sức ép cho bản thân, tự trêu đùa chính mình, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể tích cực lạc quan. Đây chính là nguyên tắc của Càn Kình từ sau khi hắn rời khỏi gia tộc. Trừ chuyện xui xẻo tướng mạo phạm tội kia ra, từ trước đến giờ hầu như chưa có chuyện gì có thể khiến hắn buồn bực hậm hực cả!
Xuyên qua hành lang là một dãy phòng ký túc xá. Ở đó đang có mười mấy người lớn tiếng ồn ào. Thỉnh thoảng có tiếng rống trợ uy, giống như có trận đấu gì đó đang ở trong giai đoạn kịch liệt nhất!
- Đám gia hoả tinh lực tràn trề này nên để cho lão sư La Đức huấn luyện các ngươi nằm bò dưới đất mới tốt!
Càn Kình vừa lầm bầm vừa đi về phía nguồn nước. Thỉnh thoảng cũng có người chỉ trỏ về phía hắn nói gì đó nhưng hắn cũng chỉ xem như không thấy không biết.
Chuyện ngày đó hắn bị một cái mũ từ trên trời rơi xuống làm hôn mê đã không còn là bí mật gì. Lúc đó đám bạn cùng học của hắn có ai không nghĩ đây là chuyện trăm năm khó gặp. Cho nên bộ dáng của Càn Kình sớm đã được truyền khắp cả học việc.
Hôm nay, ở nguồn nước hôm nay không có ai khác.Càn Kình chậm rãi ngồi xuống. Tuy cơ bắp trên hai chân có cảm giác không thiếu lực nhưng đau đớn vẫn khiến hắn phải chậm rãi ngồi xuống mới ngồi được.
Ném thùng gỗ xuống giếng, Càn Kình nhẹ nhàng quay cần trục kéo một thùng đầy nước lên ...
Càn Kình đột nhiên phát hiện ra một chuyện, lúc trước khi kéo một thùng đầy nước như vậy lên, mặc dù không tốn bao nhiêu sức lực nhưng hôm nay lại cảm thấy nó đặc biệt nhẹ nhàng. Rõ ràng là một thùng đầy, lại có cảm giác dường như chỉ là một thùng nước vơi!
- Chẳng lẽ do cuộc huấn luyện trong mộng có tác dụng?
Càn Kình không hề suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đổ thùng nước vào trong chậu gỗ của mình. Sau đó hắn cúi người xuống, bắt đầu giặt tấm ga giường đầy mồ hôi. Đột nhiên Càn Kình lại thấy trước mắt hắn, cách đó không xa chợt có hai cái chân.
Đây là một đôi chân của nữ tử! Càn Kình có thể khẳng định phán đoán của mình, bởi vì đôi giày vải màu trắng đơn giản mộc mạc khiến cho người ta có cảm giác gần gũi. Theo bắp chân thẳng tắp nhìn lên, đập vào mắt là một học viên mặc trường bào màu đen rộng thùng thình của ma pháp sư.
Một ma pháp sư! À, không đúng.
Càn Kình rất nhanh sửa lại nhận thức của mình. Nữ tử này đeo một cái kính mắt cực lớn cùng với cái mũ chụp trên đầu, che hơn phân nửa gương mặt, khiến người ta nhìn không rõ được dung mạo của nàng! Nàng mặc một bộ ma pháp bào khá rộng so với thân hình của nàng nên hoàn toàn che lấp đi vóc dáng của nàng. Chỉ có ký hiệu gậy ma pháp màu xám ở trước ngực cho người ta biết nàng là một ma pháp học đồ.
Trên tay nữ ma pháp học đồ này cũng đang cầm một cái chậu chỉ nhỏ hơn so với cái chậu của Càn Kình một chút. Bên trong chỉ có vài bộ quần áo.
Càn Kình kéo cái chậu gỗ của mình dịch sang một bên, nhường đường cho đối phương đi tới cái giếng.
Nữ ma pháp học đồ kia dùng hình thức khoa trương cúi người một góc gần chín mươi độ, cảm ơn Càn Kình, sau đó bước nhanh tới chỗ giếng nước.
Càn Kình nhìn bộ pháp và bóng lưng của đối phương, rất hoài nghi nàng chạy nhanh như vậy có khi nào sẽ trượt chân ngã xuống giếng không?
May mắn là tình huống này không xuất hiện. Nữ ma pháp học đồ rất nhanh đã tới bên giếng nước, thả thùng gỗ xuống dưới giếng. Thùng gỗ chìm xuống nước, phát ra một tiếng động.
Sau đó, nàng bắt đầu cố sức kéo thùng nước lên. Thân thể nàng cũng không cường tráng, thể chất của ma pháp sư vốn nổi tiếng yếu ớt!
Càn Kình thấy cô nàng hì hục một hồi lâu mới có thể quay cần trục được một vòng, đoán chừng nàng ta phải miễn cưỡng lắm mới có thể kéo được cái thùng nước lên. Hắn rốt cuộc không nhịn được nữa.
Thân là một chiến sĩ, nhìn thấy nàng ta cố hết sức để kéo cái thùng nước lên, hắn cũng cảm thấy lo lắng giùm cho nàng. Vì lo lắng nên hắn đành đứng dậy bước tới bên cạnh nàng, đưa tay cầm lấy cái cần trục.
Nữ ma pháp học đồ kia rõ ràng giật mình trước hành động của Càn Kình. Đôi mắt to trốn đằng sau cặp kính và cái mũ rộng kia lộ vẻ vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ. Nàng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Càn Kình.
- Nàng là một ma pháp sư, hơn nữa còn là nữ nhân. Mấy loại việc nặng nhọc thế này đối với nàng cũng thật phiền toái!
Tay Càn Kình rất nhanh chuyển động cần trục. Sợi dây thừng nhanh chóng quấn lại từng vòng một. Ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, bình thường hắn phải dùng hai tay để chuyển động cần trục, nhưng bây giờ chỉ dùng một tay vẫn rất nhẹ nhàng.
Đôi mắt to tròn của nữ ma pháp học đồ kia ẩn phía sau mũ ma pháp hoàn toàn không chớp mắt, ngơ ngác nhìn Càn Kình.
- Đây, dùng đi!
Càn Kình đổ thùng nước vào cái chậu nàng đang để trên mặt đất. Hắn cũng mặc kệ nàng dùng ánh mắt gì nhìn hắn, lại tiếp tục xoay người về với công việc giặt giũ của mình.
Động tác của Càn Kình rất nhanh. Cái ga giường chỉ cần giặt qua nước sạch một lần rồi xả lại là sạch sẽ.
Càn Kình kéo một thùng nước nữa đổ vào chậu, lại đưa mắt nhìn nữ ma pháp học đồ kia đang dùng hết khí lực giặt quần áo của nàng. Hắn thoáng trầm tư một chút, lại kéo thêm một thùng nước nữa đặt bên cạnh cái chậu của nàng.
Nữ ma pháp học đồ kia nâng cánh tay ướt sũng của mình lên lau trán. Đôi mắt to tròn như biết nói của nàng hiếu kỳ nhìn chằm chằm học viên chiến sĩ trước mặt, trong đáy mắt như vụng trộm lộ vẻ cảm kích.
- Tốt rồi, đã giặt xong!
Càn Kình nhấc ga giường từ trong chậu nước lên, vô cùng hài lòng nhìn kiệt tác của mình. Sau đó hắn nhanh chóng vắt cho ráo nước.
- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! ...
Bên giếng nước yên tĩnh có tiếng vải vóc bị xé truyền vào tai một nam một nữ ở đây.