Chương : 9
Trong phòng lúc này, bầu không khí yên lặng tới mức cây kim rơi cũng có thể nghe được. La Lâm cũng ngơ ngẩn nhìn kết quả trận vật tay này. Hắn vốn chỉ muốn tìm một ngươi thua không quá thảm tới mà thôi, nhưng không ngờ Càn Kình lại có thể thắng!
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh hãi tới mức quên cả hít thở. Trong lúc mọi người còn chìm trong khiếp sợ, thân thể mập mạp của La Lâm khẽ run lên. Sau đó, đôi mắt tam giác của hắn dần hiện vẻ hưng phấn. Thân thể giống như một con lợn rừng lao tới cái bàn gỗ, hai tay tham lam ôm tất cả tiền trên bàn vào lòng.
Càn Kình cũng giật mình trước động tác này của La Lâm. Khi thấy tên mập chết tiệt này đang cố ôm lấy đống tiền của mình, Càn Kình rốt cuộc đã xác định bản thân hắn không phải đang nằm mơ. Tên La Lâm này xuất thân từ một gia đình thương nhân, cho nên đối với tiền tài luôn có một sự cố chấp và tham lam mãnh miệt.
Càn Kình chấn động nhất đối với sự tham tiền của tên La Lâm này, chính là một lần, khi hai người đang tản bộ, La Lâm đột nhiên dừng lại, nói bản thân hắn ngửi thấy mùi tiền. Có lẽ ở chỗ này có ai đó đánh rời tiền... Sau mấy phút tìm kiếm, cuối cùng tên La Lâm này cũng tìm được một đồng tiền rơi ở trong một bụi cỏ.
- Ha ha, có tiền, có tiền ...
La Lâm duỗi mười ngón tay mập mạp của hắn ra nhanh chóng vơ vét đống của cải trên bàn, trong giọng nói còn lộ vẻ khó tin:
- Thắng rồi. Ha ha, vậy mà lại thực sự thắng được. Thật không thể tưởng tượng được!
Chỉ trong chớp mắt, đống tiền trên bàn đã chui vào trong túi tiền của La Lâm. Càn Kình thấy vậy chỉ liếc mắt nhìn La Lâm một cái, chứ không vội đòi lại. Bởi vì vừa rồi trên bàn có bao nhiêu tiền, hắn biết rất rõ! Nếu tên mập này dám ăn bớt hay độc chiếm cứ chờ bị đánh thành đầu heo đi.
- Ta thua sao? Sao có thể như vậy được?
Lôi Địch đầy kinh ngạc, nhìn Càn Kình nói:
- Không thể như vậy được. Vừa rồi là do ta sơ ý thất thần. Đấu lại một lần nữa!
Càn Kình lại không để ý tới hắn, mà chăm chú nhìn cánh tay vừa mới chiến thắng đối phương của mình. Năm ngón tay đang xoè ra đột nhiên nắm chặt lại. Trong phòng liền thấy tiếng khớp xương vang lên.
Lực lượng này ...
Càn Kình khẽ nhíu mày. Bản thân là một chiến sĩ nên hắn tất nhiên có thể cảm giác được sự biến hoá của bản thân.
Sau khi ngủ dậy, bởi vì xảy ra chuyện tướng mạo phạm tội nên Càn Kình có chút không yên lòng. Mặc dù hắn cũng có chút hoài nghi khí lực của mình nhưng không để tâm lắm. Bởi vì nếu những gì ở trong giấc mơ kia là thật, vậy cũng quá khó tin!
Lúc này, vật tay thắng được tên trâu điên Lôi Địch này, Càn Kình không thể không chăm chú kiểm tra lại khí lực của mình. Kết quá sau khi nắm chặt tay lại, mặc dù cơ bắp đau nhức nhưng lực lượng lại mạnh hơn trước rất nhiều.
Càn Kình thả lỏng bàn tay ra, lại nhẹ nhàng vuốt vuốt chóp mũi suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng lầm bầm:
- Chẳng lẽ trò chơi giả tưởng thế giới vô tận kia là thật sao? Ta rèn luyện ở trong đó, thực sự có thể tăng cường thực lực của ta ở hiện thực sao?
Càn Kình nắm thả năm ngón tay một hồi. Rõ ràng lực lượng này tồn tại. Mặc dù là học viên chiế sĩ không có năng lực kiểm tra thực lực bản thân mình tăng lên bao nhiêu, nhưng thân là con cháu Càn gia, mặc dù Càn Kình là một kẻ thất bại trong nghi thức thức tỉnh huyết mạch nhưng vẫn có thể kiểm tra được thực lực của bản thân có tăng lên hay không.
- Này!
Lôi Địch hắng giọng phá vỡ suy nghĩ của Càn Kình, nói:
- Tiểu tử, làm lại! Lần này ta nhất định có thể thắng ngươi!
- Làm lại?
Càn Kình đã xác định được lực lượng của mình thực sự tăng nên, thái độ cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Hắn đưa mắt quan sát những người còn lại trong phòng rồi nói:
- Các ngươi còn muốn cược không?
Mấy người kia thấy Càn Kình có vẻ hung hăng như vậy, đều kích động muốn xông lên đập cho hắn một trận. Chỉ tiếc là trong học viện cấm đấu riêng. Mà thực tế ở đây cũng không ai có thể một đấu một thu thập được Càn Kình. Cho dù mọi người cùng lên, trước khi Càn Kình ngã xuống đất chắc chắn cũng sẽ kéo theo vài cái đệm lưng!
Thực chiến của Càn Kình rất mạnh. Thực lực của hắn đã được công nhận là một trong mười người đứng đầu của năm nhất. Tuy hắn không giống như chín người khác, thông qua tỷ thí định ra thứ hạng, nhưng không ai hoài nghi thực lực của hắn cả.
Về phần nếu Càn Kình phải có thứ hạng chính xác, cũng có thể nằm ở vị trí thứ mười, cũng có thể là thứ nhất. Chỉ đến khi nào hắn đấu với chín người kia mới biết được. Đáng tiếc tên Càn Kình lại không giống như những học viên hệ chiến sĩ khác. Hắn không hứng thú với việc tranh đoạt thứ hạng.
Đối với điều này, rất nhiều người cho rằng Càn Kình tuy có mạnh nhưng lại sợ thua nên mới không tham gia tranh đoạt thứ hạng.
La Lâm lại có một cảm giác khác đối với người bạn cùng phòng này. Hắn cảm thấy sở dĩ Càn Kình không đi tranh đoạt thứ hạng không phải vì sợ thua mà vì hắn căn bản khinh thường việc tranh đấu vì một thứ hạng như vậy. Hoặc cũng có thể nói là hắn khinh thường cái gọi là thứ hạng này.
Đây là một cảm giác rất kỳ quái. La Lâm cũng không thể nói rõ được vì sao mình lại có cảm giác này. Cuối cùng hắn đành cho rằng cảm giác này là một loại trực giác mách bảo.
Trong phòng, không ai dám động thủ giáo huấn Càn Kình cho nên chỉ có một biện pháp duy nhất là đặt cược cho tên trâu điên Lỗ Địch, hi vọng hắn không thất thần thua ở trong tay Càn Kình nữa.
Chỉ cần Lỗ Địch thắng Càn Kình, như vậy bọn họ căn bản không cần động thủ đánh Càn Kình nữa. Bởi vì lúc đó hắn đã không còn mặt mũi nào nữa rồi!
- Ta cược năm đồng!
- Ta cược bảy đồng!
...
Càn Kình nghe thấy những âm thanh đặt cược như vậy liên tục vang lên, trong lòng vô cùng thoải mái. Tuy hắn không biết trò chơi giả tưởng Thế giới vô tận kia rốt cuộc là cái gì, nhưng việc luyện rèn sắt ở trong đó thực sự đã khiến lực lượng của hắn vượt qua Lỗ Địch.
La Lâm tươi cười. Với hiểu biết của hắn về Càn Kình, khi Càn Kình đã dám mở miệng nói như vậy, hiển nhiên đã nắm chắc phần thắng!
Trong lòng La Lâm cũng có chút nghi hoặc. Tuy Càn Kình có thể đánh nhau, nhưng nếu xét về lực lượng Càn Kình không thể qua được Lỗ Địch mới đúng. Chứ đừng nói tới chuyện có thể dễ dàng thắng được như vậy? Chẳng lẽ hai người này đã âm thầm cấu kết với nhau lừa gạt mọi người sao?
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh hãi tới mức quên cả hít thở. Trong lúc mọi người còn chìm trong khiếp sợ, thân thể mập mạp của La Lâm khẽ run lên. Sau đó, đôi mắt tam giác của hắn dần hiện vẻ hưng phấn. Thân thể giống như một con lợn rừng lao tới cái bàn gỗ, hai tay tham lam ôm tất cả tiền trên bàn vào lòng.
Càn Kình cũng giật mình trước động tác này của La Lâm. Khi thấy tên mập chết tiệt này đang cố ôm lấy đống tiền của mình, Càn Kình rốt cuộc đã xác định bản thân hắn không phải đang nằm mơ. Tên La Lâm này xuất thân từ một gia đình thương nhân, cho nên đối với tiền tài luôn có một sự cố chấp và tham lam mãnh miệt.
Càn Kình chấn động nhất đối với sự tham tiền của tên La Lâm này, chính là một lần, khi hai người đang tản bộ, La Lâm đột nhiên dừng lại, nói bản thân hắn ngửi thấy mùi tiền. Có lẽ ở chỗ này có ai đó đánh rời tiền... Sau mấy phút tìm kiếm, cuối cùng tên La Lâm này cũng tìm được một đồng tiền rơi ở trong một bụi cỏ.
- Ha ha, có tiền, có tiền ...
La Lâm duỗi mười ngón tay mập mạp của hắn ra nhanh chóng vơ vét đống của cải trên bàn, trong giọng nói còn lộ vẻ khó tin:
- Thắng rồi. Ha ha, vậy mà lại thực sự thắng được. Thật không thể tưởng tượng được!
Chỉ trong chớp mắt, đống tiền trên bàn đã chui vào trong túi tiền của La Lâm. Càn Kình thấy vậy chỉ liếc mắt nhìn La Lâm một cái, chứ không vội đòi lại. Bởi vì vừa rồi trên bàn có bao nhiêu tiền, hắn biết rất rõ! Nếu tên mập này dám ăn bớt hay độc chiếm cứ chờ bị đánh thành đầu heo đi.
- Ta thua sao? Sao có thể như vậy được?
Lôi Địch đầy kinh ngạc, nhìn Càn Kình nói:
- Không thể như vậy được. Vừa rồi là do ta sơ ý thất thần. Đấu lại một lần nữa!
Càn Kình lại không để ý tới hắn, mà chăm chú nhìn cánh tay vừa mới chiến thắng đối phương của mình. Năm ngón tay đang xoè ra đột nhiên nắm chặt lại. Trong phòng liền thấy tiếng khớp xương vang lên.
Lực lượng này ...
Càn Kình khẽ nhíu mày. Bản thân là một chiến sĩ nên hắn tất nhiên có thể cảm giác được sự biến hoá của bản thân.
Sau khi ngủ dậy, bởi vì xảy ra chuyện tướng mạo phạm tội nên Càn Kình có chút không yên lòng. Mặc dù hắn cũng có chút hoài nghi khí lực của mình nhưng không để tâm lắm. Bởi vì nếu những gì ở trong giấc mơ kia là thật, vậy cũng quá khó tin!
Lúc này, vật tay thắng được tên trâu điên Lôi Địch này, Càn Kình không thể không chăm chú kiểm tra lại khí lực của mình. Kết quá sau khi nắm chặt tay lại, mặc dù cơ bắp đau nhức nhưng lực lượng lại mạnh hơn trước rất nhiều.
Càn Kình thả lỏng bàn tay ra, lại nhẹ nhàng vuốt vuốt chóp mũi suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng lầm bầm:
- Chẳng lẽ trò chơi giả tưởng thế giới vô tận kia là thật sao? Ta rèn luyện ở trong đó, thực sự có thể tăng cường thực lực của ta ở hiện thực sao?
Càn Kình nắm thả năm ngón tay một hồi. Rõ ràng lực lượng này tồn tại. Mặc dù là học viên chiế sĩ không có năng lực kiểm tra thực lực bản thân mình tăng lên bao nhiêu, nhưng thân là con cháu Càn gia, mặc dù Càn Kình là một kẻ thất bại trong nghi thức thức tỉnh huyết mạch nhưng vẫn có thể kiểm tra được thực lực của bản thân có tăng lên hay không.
- Này!
Lôi Địch hắng giọng phá vỡ suy nghĩ của Càn Kình, nói:
- Tiểu tử, làm lại! Lần này ta nhất định có thể thắng ngươi!
- Làm lại?
Càn Kình đã xác định được lực lượng của mình thực sự tăng nên, thái độ cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Hắn đưa mắt quan sát những người còn lại trong phòng rồi nói:
- Các ngươi còn muốn cược không?
Mấy người kia thấy Càn Kình có vẻ hung hăng như vậy, đều kích động muốn xông lên đập cho hắn một trận. Chỉ tiếc là trong học viện cấm đấu riêng. Mà thực tế ở đây cũng không ai có thể một đấu một thu thập được Càn Kình. Cho dù mọi người cùng lên, trước khi Càn Kình ngã xuống đất chắc chắn cũng sẽ kéo theo vài cái đệm lưng!
Thực chiến của Càn Kình rất mạnh. Thực lực của hắn đã được công nhận là một trong mười người đứng đầu của năm nhất. Tuy hắn không giống như chín người khác, thông qua tỷ thí định ra thứ hạng, nhưng không ai hoài nghi thực lực của hắn cả.
Về phần nếu Càn Kình phải có thứ hạng chính xác, cũng có thể nằm ở vị trí thứ mười, cũng có thể là thứ nhất. Chỉ đến khi nào hắn đấu với chín người kia mới biết được. Đáng tiếc tên Càn Kình lại không giống như những học viên hệ chiến sĩ khác. Hắn không hứng thú với việc tranh đoạt thứ hạng.
Đối với điều này, rất nhiều người cho rằng Càn Kình tuy có mạnh nhưng lại sợ thua nên mới không tham gia tranh đoạt thứ hạng.
La Lâm lại có một cảm giác khác đối với người bạn cùng phòng này. Hắn cảm thấy sở dĩ Càn Kình không đi tranh đoạt thứ hạng không phải vì sợ thua mà vì hắn căn bản khinh thường việc tranh đấu vì một thứ hạng như vậy. Hoặc cũng có thể nói là hắn khinh thường cái gọi là thứ hạng này.
Đây là một cảm giác rất kỳ quái. La Lâm cũng không thể nói rõ được vì sao mình lại có cảm giác này. Cuối cùng hắn đành cho rằng cảm giác này là một loại trực giác mách bảo.
Trong phòng, không ai dám động thủ giáo huấn Càn Kình cho nên chỉ có một biện pháp duy nhất là đặt cược cho tên trâu điên Lỗ Địch, hi vọng hắn không thất thần thua ở trong tay Càn Kình nữa.
Chỉ cần Lỗ Địch thắng Càn Kình, như vậy bọn họ căn bản không cần động thủ đánh Càn Kình nữa. Bởi vì lúc đó hắn đã không còn mặt mũi nào nữa rồi!
- Ta cược năm đồng!
- Ta cược bảy đồng!
...
Càn Kình nghe thấy những âm thanh đặt cược như vậy liên tục vang lên, trong lòng vô cùng thoải mái. Tuy hắn không biết trò chơi giả tưởng Thế giới vô tận kia rốt cuộc là cái gì, nhưng việc luyện rèn sắt ở trong đó thực sự đã khiến lực lượng của hắn vượt qua Lỗ Địch.
La Lâm tươi cười. Với hiểu biết của hắn về Càn Kình, khi Càn Kình đã dám mở miệng nói như vậy, hiển nhiên đã nắm chắc phần thắng!
Trong lòng La Lâm cũng có chút nghi hoặc. Tuy Càn Kình có thể đánh nhau, nhưng nếu xét về lực lượng Càn Kình không thể qua được Lỗ Địch mới đúng. Chứ đừng nói tới chuyện có thể dễ dàng thắng được như vậy? Chẳng lẽ hai người này đã âm thầm cấu kết với nhau lừa gạt mọi người sao?