Chương 23
Bí mật giữa Hàn Tuấn Hi và Vân Nhất Hạc, hay thậm chí có thể nói chính xác hơn là mối quan hệ luôn nằm ở ranh giới của đạo đức giữa hai người bọn họ rốt cuộc duy trì được bao lâu?
Nếu tính từ lần gần gũi ở trong phòng làm việc thì có thể nói là kéo dài được nửa năm.
Và nửa năm ấy, chính là sáu tháng xoắn xuýt nhất trong cuộc đời của hai người từ trước đến nay.
Theo lẽ thường, họ vốn chẳng phải bạn tình, bởi nếu là bạn tình của nhau ít ra đôi bên đều là kiểu vui vẻ gặp gỡ, nhẹ nhàng chia tay, lúc nào thấy cô đơn thì hẹn gặp, còn lúc bận rộn thì chẳng hề nhớ nhung gì, mọi thứ cứ tự nhiên trôi qua như thế. Còn hai người bọn họ, lần nào gặp nhau cũng sẽ trải qua một khoảng thời gian lúng túng, rồi cả hai sẽ tìm vài chủ đề để tán gẫu trước, khi sự bối rối dần qua đi thì mới lái sang chủ đề chính. Văn phòng chính là nơi bọn họ vào chuyện chính, trên ghế salon hay trong phòng ngủ, và lần nào cũng kéo rèm kỹ, khóa chặt cửa, không để ai vào quấy rầy, cũng chẳng có ai sẽ nghĩ đi vào chen ngang. Đến khi chủ đề chính kết thúc, lại sau một hồi lúng túng, đôi bên đều có vẻ vội vàng chỉnh trang lại chính mình, cũng như khu vực mà họ vừa giải quyết một cách kịch liệt. Cuối cùng, khi mọi thứ giống như chưa từng xảy ra, khôi phục lại trạng thái như ban đầu, sự lúng túng lần hai qua hẳn, thì họ sẽ lại giữ một khoảng cách cố định, vẫn sẽ nói chuyện và cười đùa với nhau, nhưng không bao giờ nhắc đến bất cứ cái gì về những chuyện mới xảy ra vừa rồi.
Trong mối quan hệ giữa "bạn" với "bạn" của hai người bọn họ sẽ có một khoảng giữa là người tình của nhau, và vào khoảng giữa ấy, họ sẽ củi khô bốc lửa, đảo điên say tình, đối với trạng thái tình bạn của hai người thì đây dường như là quả bom lớn nhất.
Hàn Tuấn Hi cũng từng cân nhắc điều đó đúng hay sai, cũng tự chất vấn bản thân rốt cuộc đang làm gì, rồi những ngày đêm sau khi chia xa, mỗi lần nhớ tới Vân Nhất Hạc, nhớ lại từng chuyện xảy ra giữa họ, hắn sẽ đau đớn mà tự trách, tự chế giễu bản thân những gì hắn gặp phải đều là báo ứng.
Hắn biết rằng một mối quan hệ thể xác không có đảm bảo với nhau còn tàn nhẫn hơn nhiều so với việc từ chối thẳng, nhưng hắn vẫn không kiểm soát được mà đi tới bước kia. Cho nên, Hàn Tuấn Hi từ một người không tin có ông trời, sau ba năm rưỡi, rốt cuộc không thể không cúi đầu, khuất phục trước sức mạnh tương tự như "trời phạt".
Vậy, còn Vân Nhất Hạc thì sao?
Những lời khuyên thông thái anh đã nghe qua vô số, những bình luận sáng suốt của người ngoài cuộc, anh cũng thấy qua không ít, thế nhưng đến lượt anh, bình thường luôn là một sếp Vân tỉnh táo, chững chạc, dù trời có sập thì vẫn thong dong, bình thản, một sếp Vân gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lúc đón khách tiễn khách, chỉ cần giơ tay, nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch lên thôi cũng có thể khống chế cục diện, một người muốn gì được đó, vậy mà đến khi gặp kiếp số cũng chỉ có thể yếu đuối, bi quan, tuyệt vọng, đưa ra lựa chọn mà lẽ ra anh không nên đưa ra, trở thành kẻ hèn hạ và nhát gan mà bản thân anh coi thường nhất.
Anh thích Hàn Tuấn Hi, mà đó không phải chỉ là sự hấp dẫn bởi hormone.
Anh thật sự thích con người hoàn chỉnh của hắn, từ thể xác đến tâm hồn, chẳng sợ điều đối phương cho lại cho anh chỉ là một cái dương v*t thô to xấu xí.
Đây là một hiểu ngầm không cần nói ra bằng lời giữa đôi bên, chí ít là trong khoảng thời gian đầu.
Vốn đây là bí mật không nên tiết lộ ra ngoài giữa hai người họ. Nhưng... bí mật sẽ luôn bị lộ ra vào đúng thời điểm nào đó, giống như lúc vết thương bị chọc vào, cho dù có thấy buồn nôn khi nhìn thấy máu, mủ chảy ra, thì cuối cùng vết thương vẫn sẽ bị rách.
Ngay khi người thứ ba phát hiện ra vấn đề.
"Nhất Hạc, nếu cậu không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng tôi cảm thấy..." Trong điện thoại, Kỳ Lâm còn đang do dự muốn nói lại thôi, còn đầu điện thoại bên này, Vân Nhất Hạc chỉ khẽ cong khóe môi lên.
"Thấy hai chúng tôi có vấn đề, đúng không?"
"Cho nên là thật hả?"
"Sao cậu ngạc nhiên thế..." Vân Nhất Hạc thở dài không biết phải làm sao, giơ tay lên cởi nút cổ áo sơ mi.
"Sao tôi lại không ngạc nhiên cho được! Anh ta cũng đâu phải người trong giới... Đợi chút, chẳng lẽ cậu bẻ cong được lão Hàn? Cậu làm cách nào thế?"
Nghe được câu nói đó, Vân Nhất Hạc suýt thì bật cười, nhưng là nụ cười vốn chẳng vui vẻ gì: "Cậu cảm thấy có thể sao? Dựa vào hiểu biết của cậu với anh ấy."
"...Có khả năng cao hơn một chút so với sao chổi va vào trái đất.."
"Bởi vậy mới nói."
"Nhất Hạc à..." Sau một lúc im lặng, Kỳ Lâm ở đầu dây bên kia cuối cùng không còn thấy ngạc nhiên nữa, dường như đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, anh đã bình tĩnh lại, nghĩ xong những gì cần nói rồi mới lên tiếng lần nữa, "Bình thường thì đây là chuyện riêng của cậu, tôi không nên lắm mồm, nhưng giữa tôi với cậu thế nào cũng xem là cùng phe đi. Dù tôi biết nói thế này cậu sẽ tự ái nhưng tôi vẫn phải khuyên cậu một câu, cậu đừng chê tôi phiền nhé. Lão Hàn ấy... kiểu trai thẳng như anh ta mà thân mật cùng cậu, phát sinh quan hệ với cậu thì chín mươi chín phần trăm là vì tò mò, hay là bệnh ung thư trai thẳng phát tác thôi. Mấy người ngoài giới cậu cũng biết còn gì, bản chất thì kiêu ngạo, lúc nào cũng thấy mình ưu việt, đến chết cũng không đổi, lại còn thích được tâng bốc, dỗ dành, hầu hạ như vua, mấy kẻ đó có bao giờ chê nhiều đâu, căn bản chuyện này vốn cũng chẳng nằm trong lựa chọn của người ta! Khiến thằng đàn ông khác thích mình, miệng thì nói ghét, chứ trong lòng mũi lại vểnh lên tận trời. Mấy kẻ như vậy, nếu không đáp lại tình cảm thì coi đó là điều nên làm, còn đáp lại thì cũng chỉ xem như đang tặng quà vậy thôi. Ngay cả giờ trông anh ta có vẻ thích cậu, nhưng cái thích này như được dựng trên nền cát lún, có thể sập bất cứ lúc nào, lúc nào cũng có thể sẽ kết thúc. Nếu cậu không tin thì giờ giả dụ có một cô nàng xinh đẹp nhảy vào theo đuổi anh ta, cậu nghĩ anh ta sẽ chọn ai hả?"
Vân Nhất Hạc chỉ yên lặng lắng nghe một hồi lâu, cuối cùng khóe miệng khẽ giật, anh không trả lời ngay, nhưng mắt bắt đầu hoe hoe đỏ.
"Lâm Tử, sao cậu hiểu biết thế, từng tự trải qua rồi à?" Vân Nhất Hạc nói đùa một câu, rõ ràng không muốn để bản thân lộ ra yếu đuối, nhưng bàn tay thì vô thức siết chặt lấy ống quần, khiến cái quần vốn đang thẳng thớm trở nên nhăn nhúm.
"Cậu biết tôi không bao giờ vớ vô trai thẳng." Đối phương cũng nhận ra anh chỉ đang tỏ ra dũng cảm, không nổi giận, mà chỉ tiếp tục khuyên nhủ, "Tôi có một cậu bạn, cậu ta cũng yêu trai thẳng giống cậu vậy ấy, đúng khổ luôn, tôi kể vậy thôi."
"Vậy à, hay cậu giới thiệu cậu ta để tôi làm quen đi~"
"Để làm gì? Rồi nhìn hai người thấy hoàn cảnh mình giống nhau, ôm nhau mà khóc lóc hả? Người ta giờ rút kinh nghiệm đã buông tay rồi, giờ cũng sống yên ổn."
"Vậy sớm muộn gì chắc cũng có ngày tôi sẽ học được cách buông tay thôi."
"Chỉ mong cậu có thể chống chọi được tới ngày đó."
"Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu."
"...Vậy tức là cậu nhất quyết nhận chết không hối cải đúng không." Cũng nhận ra lời khuyên của mình như nước đổ lá khoai, giọng Kỳ Lâm chùng xuống, "Thế tôi đây đành ngồi một bên hóng mát, chờ ngày cậu mau chóng tỉnh ngộ thôi..."
"Đừng nói thảm vậy chứ, tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, tôi hiểu mà." Giơ tay lên dụi mắt một cái, Vân Nhất Hạc thở dài một tiếng, "Lâm Tử, nếu thật sự có một ngày, tôi và người ấy tách ra trong không vui, hay xảy ra chuyện gì đó... dù thế nào thì tôi vẫn sống tiếp ở đây thôi, bởi vậy thật sự không cần cậu... vì tôi mà trở mặt với Hàn Tuấn Hi đâu."
Trong điện thoại im lặng vài giây.
Sau đó truyền tới tiếng thở dài.
"Cậu thật lòng với anh ta nhiều vậy à..." Kỳ Lâm hoàn toàn bế tắc, "Thôi, được rồi, tôi đồng ý với cậu là sẽ không trở mặt với anh ta. Với tôi cũng muốn nói với cậu này, nếu thấy buồn hay khó chịu, cậu đừng quên vẫn còn bạn bè xung quanh để tâm sự. Tôi luôn ở đằng sau cậu đấy, biết không?"
"Cậu quan tâm tôi như vậy, người nhà cậu có không vui không đấy." Nghe vậy, trong lòng Vân Nhất Hạc nóng bừng bừng lên, anh dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên đôi môi đang khẽ run rẩy, rõ ràng đang cười nhưng lại như đang mếu.
"Em ấy không để bụng vậy đâu, Minh Tử tốt lắm, em ấy biết tôi trừ vụ biến thái ra thì không còn tật xấu nào khác, nên tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với em ấy. Đến lúc đó, không chừng Minh Tử còn cùng tôi che chở cậu đó." Nói đến những lời khiến người ngoài hâm mộ, ghen tị, Kỳ Lâm biết dù là thuyết phục hay an ủi thì cũng đã đến lúc phải kết thúc cuộc gọi, sau khi kể mấy chuyện vui vui xong, liền kết thúc cuộc gọi.
Mà Vân Nhất Hạc thì ngược lại vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn màn hình di động tối dần đi, cho đến khi chỉ còn cái màn hình đen ngòm.
Dường như có một giọng bên tai đang nói một ngôn ngữ nào đó, nói với anh rằng, trong tương lai anh sẽ gặp phải kết quả như vậy.
Ngày đó, Vân Nhất Hạc không vui, anh nghĩ thật nhiều nhưng tất cả đều là chuyện bi quan, bởi thế làm sao có thể vui vẻ được...
Tất cả những gì anh có thể làm là buộc mình phải buông bỏ những băn khoăn, trước tiên anh sẽ cứ bước đi như thế, vừa đi vừa bịt mắt, mang theo quyết tâm cùng với nụ cười gượng gạo, cho dù giữa đường toàn bùn lầy, ổ gà đất trũng thì cũng mặc kệ không nhìn đến.
Là người tình bí mật, anh vốn chẳng có nhiều tư cách đến thế.
Anh thực sự không tạo ra bất cứ gánh nặng nào cho Hàn Tuấn Hi, hai người đàn ông vốn dĩ không ở cùng một thế giới, lẽ ra không nên đi chung một con đường, không ngờ lại cứ tiếp tục mối quan hệ kỳ lạ một cách lạ lùng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng mắt cái mùa đông đã đến, năm mới cũng trôi qua trong chốc lát, đầu năm 2012, cái năm mà mọi người ai cũng nói đùa rằng năm nay trái đất sẽ gặp nạn, ngày tận thế sẽ đến, Vân Nhất Hạc mời Hàn Tuấn Hi đến chơi tại sân chơi bowling mới mở của ba anh.
Người đàn ông kia đồng ý, cũng đúng hẹn tới.
Trong địa điểm mới tinh, được bài trí rất đẹp này vậy mà có không ít khách, Vân Nhất Hạc dẫn Hàn Tuấn Hi băng qua đám đông đang nhộn nhịp vui chơi, bước vào một phòng nhỏ khác, đóng cánh cửa nặng nề có viết hai chữ VIP lại.
"Nơi này chắc không mở cho khách ngoài vào nhỉ." Hàn Tuấn Hi hỏi, hắn vỗ lên cánh cửa cách âm bọc da màu đỏ rượu, rồi chỉ vào căn phòng chỉ có vài fairway nhưng cách bài trí đẹp hơn, nhạc nền cũng cao cấp hơn. Vân Nhất Hạc đáp, "Thẻ VIP, không phải ai cũng có thể lấy được."
"Vậy đây là nơi ông cụ mời khách quý đến chơi à?" Hàn Tuấn Hi nhíu mày, vẻ mặt như giật mình.
"Có thể hiểu là vậy." Nhìn vẻ mặt người kia có chút ranh mãnh, xấu xa, Vân Nhất Hạc gật đầu một cái, "Thật ra thì năm ngoái đến tận lúc cải tạo gần được nửa tiến độ rồi vẫn không có kế hoạch thiết kế riêng chỗ này đâu. Có điều đúng lúc hợp đồng phải thương lượng lại, ba em có mời một khách hàng lớn tới chơi bowling, vị đó nói nhỏ bảo nếu trong quán có thiết kế ra một phòng riêng để chơi thì hay hơn, sau chuyện ấy ba em mới nhận ra, sau đó tạm cho dừng thi công lại, yêu cầu đơn vị phụ trách chỉnh sửa lại thiết kế."
"Ông cụ đúng là người có đầu óc nhanh nhạy."
"Vâng, thương trường như chiến trường mà, mấy trận đánh này kéo dài, cuối cùng ai mà sống sót không chết trận, thì đều thành kẻ lọc lõi thôi."
"Đừng nói ba cậu vậy nha." Sau một vài tràng cười sảng khoái, người đàn ông bước đến fairway, chạm vào quả bóng bowling nhẵn bóng bên cạnh, đưa ngón tay vào lỗ, giơ một quả lên, "Giám đốc Vân, cậu chơi trước đi."
"Em mời anh tới chơi, nên anh đi lượt đầu đi." Vân Nhất Hạc đi tới bên cạnh đối phương, nhưng không lấy bóng.
"Thôi mà, nói thật thì tôi không biết chơi đâu." Hắn cười có chút ngượng ngùng, giơ tay lên vuốt tóc, Hàn Tuấn Hi thừa nhận, "Cậu rủ chơi bóng rổ, bóng đá, cầu lông thì tôi đều có thể nhặt bóng lên chơi thôi, nhưng mà bowling thì tôi không biết chơi thật. Không sợ cậu chê cười, chứ với tôi đây được xem là môn thể thao thanh lịch ấy."
"Vậy à?" Vân Nhất Hạc có chút kinh ngạc, "Trong số các bạn của anh, chắc cũng không ai thích chơi bowling nhỉ."
"Chắc thế, đối với tôi thì trò này với golf ấy, đều là môn không cùng đẳng cấp."
"Nào có khoa trương như vậy." Bất đắc dĩ cười lên, Vân Nhất Hạc gật đầu một cái, "Được rồi, để em làm mẫu trước một lần, anh nhìn cái là biết thôi, bowling đơn giản lắm."
"Mời giám đốc." Làm một cử chỉ "giao cho cậu" ngớ ngẩn, Hàn Tuấn Hi lui nửa bước, quan sát đối phương thực hiện động tác mẫu.
Đó là một động tác đẹp mắt, làm mẫu cũng chuẩn, nhưng người quan sát lại vô thức tập trung vào người làm mẫu. Hắn đứng chéo ở đằng sau, nhìn vào hông của Vân Nhất Hạc, thấy anh cao gần bằng với hắn, vóc người trông cũng không yếu hơn hắn bao nhiêu, nhưng lại luôn có sự quyến rũ rất đàn ông không che giấu được. Hàn Tuấn Hi thấy đây chính là sự thanh lịch trời sinh trong truyền thuyết, chứ không phải kiểu giống phụ nữ. Vân Nhất Hạc không hề ẻo lả chút nào, dù trông tao nhã, nhưng vẫn có sự khí chất sát phạt đầy nam tính.
Còn sự nóng bỏng và ngây ngất khi hai người họ quấn lấy nhau về thể xác...
"Anh Tuấn, đến lượt anh." Sau âm thanh va chạm lớn, Vân Nhất Hạc đã có một cú ném khá tốt, quay đầu lại, nhìn về phía Hàn Tuấn Hi, người vừa mới thu hồi ánh mắt khỏi phần sau cơ thể anh.
"À? Ờ!" Sau khi bị giật mình, trong lòng Hàn Tuấn Hi có chút phiền muộn, con người vốn rất dễ thích nghi với môi trường xa lạ như hắn cứ thế nắm lấy một quả bóng, mặc kệ có nhớ được cách ném do mất tập trung ban nãy không, hắn vẫn quyết định liều ném bóng.
Ngày hôm đó, bọn họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ, Hàn Tuấn Hi càng chơi da mặt càng dày, điểm thì không được bao nhiêu, kỹ thuật cũng không tiến bộ, nhưng hắn cứ cười ha ha, càng lúc càng sung, càng lúc càng kiêu ngạo.
Vân Nhất Hạc không biết có nên kết luận rằng, đây chính là điển hình "trai thẳng trời sinh đã kiêu ngạo" như lời Kỳ Lâm từng nói không, anh chỉ cười trong lòng, sau đó anh tiếp tục chơi đùa cùng với người đàn ông đó cho đến khi cổ tay anh không còn sức lực.
"Hôm nay chơi đến vậy thôi, nóng điên rồi." Cảm giác đầu nóng phừng phừng lên, tên đàn ông đó liền tùy tiện vén vạt áo lên quạt gió, lộ ra cơ bụng săn chắc chết tiệt.
"Muốn đi tắm không?" Vân Nhất Hạc rất bình tĩnh đưa ra đề nghị.
"Ở đây còn có thể tắm... à hiểu rồi, là do VIP đúng không."
"Đúng rồi." Không khỏi buồn cười gật đầu một cái, Vân Nhất Hạc cầm áo khoác của mình lên, ra hiệu về phía cửa, "Đi tắm thôi, trong phòng đó còn có phòng trà nữa."
"Tôi muốn hỏi cậu một câu, giám đốc Vân à, khách phải tốn bao nhiêu mới có thể hưởng đãi ngộ này vậy?"
Nhìn vẻ làm bộ nghiêm túc của người kia, Vân Nhất Hạc khống chế biểu hiện của mình, suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó lấp lửng trả lời bằng hai chữ—— "bí mật".
"Thôi được rồi, xem như tôi chưa hỏi." Căn bản trông hắn chẳng có vẻ gì là thật lòng bỏ qua, mà cũng có lẽ vốn hắn cũng chẳng để ý tới chuyện này thật, người đàn ông dáng người cường tráng cũng túm lấy chiếc áo khoác ban nãy bị vứt bừa trên sàn lên, một tay nắm cổ áo khoác qua vai, cùng Vân Nhất Hạc bước ra ngoài.
Hắn mơ hồ có thể ngửi được mùi trên người đối phương.
Không phải mùi mồ hôi, chỉ có mùi nước hoa thoang thoảng cùng với mùi da thịt phả ra vì vận động mạnh. Mùi này, hắn đã quá quen thuộc rồi, bao nhiêu lần hắn ngây ngất quên mình bởi sự nóng bỏng, thít chặt bên trong thân thể ấy, hắn đều có thể ngửi thấy mùi này.
Còn Vân Nhất Hạc thì thà chết chứ không chịu bật đèn, còn không thì cũng đưa tay lên chặn lại tầm mắt hắn, chính là cố gắng lợi dụng bóng tối, khiến Hàn Tuấn Hi ghi nhớ mùi hương của chính mình. Đây là sự cám dỗ của xác thịt, mạnh mẽ xông tới khắc sâu vào tâm trí và ký ức của người kia.
Và loại mùi hương này, đôi khi, sẽ gây ra rắc rối...
Rõ ràng cánh cửa đã bị kéo ra một kẽ hở, nhưng lại bị một bàn tay đẩy trở về, Vân Nhất Hạc giật mình quay đầu nhìn lại, người đàn ông giữ cửa đang dán người về phía anh, lồng ngực người đó áp sát lưng anh, còn mũi giày chạm vào gót chân anh.
Anh ngay lập tức nhận ra, hormone gây rối lại xuất hiện, mãnh thú đã bị thả ra khỏi lồng, bây giờ, muốn ăn người.
Anh biết như vậy là không đúng, hoặc ít nhất là không đúng với anh, đây vốn không phải nơi anh có thể ban ngày ban mặt ngang nhiên làm chuyện dâm loạn được, nhưng anh sẽ không từ chối sự nhiệt tình của người ấy.
Chết tiệt! Anh có chết cũng không từ chối mới đúng!
Việc Hàn Tuấn Hi chủ động bày tỏ mong muốn, đối với anh giống như bắt cá dưới sông mò được vàng vậy, nếu không nắm chắc trong tay, bộ xem anh là đồ ngu sao? "Anh Tuấn... không tắm trước à?"
Nói xong lời vô nghĩa, anh xoay người lại, không thèm ngẩng đầu nhìn đối phương, nhưng ngón tay của anh đã chui vào thắt lưng của người đàn ông ấy rồi...
Hôm đó, trong phòng riêng, mặc dù không làm tới bước xâm nhập cuối cùng, nhưng bọn họ đã ôm chặt lấy nhau dựa vào cửa, trong trạng thái chỉ cách đám đông ồn ào bên ngoài có mỗi một bức tường, cùng xoa nắn cọ xát đồ vật của nhau, không cần đến sự hỗ trợ của rượu, hay là nói chẳng cần mượn cớ dây thần kinh bị tê liệt, cứ như vậy mỗi người đều đạt cao trào, bị kích thích, hưng phấn không sao tả xiết.
Trong lúc thở dốc, Vân Nhất Hạc không có sức nghĩ nhiều, khi hơi thở dần được bình ổn lại, thì mắt anh lại thấy nóng lên.
Anh thậm chí còn muốn lấy hết can đảm để đoán xem Hàn Tuấn Hi có phải "thật sự" bắt đầu nghĩ về anh không, và kiểu phỏng đoán này cho đến tận khi anh quỳ xuống, để người đàn ông kia bắn lần thứ hai vào miệng anh, cảm nhận được lớp dịch dinh dính, đắng nghét cùng lúc, vẫn không cách nào ngừng lại được.
Khoảng thời gian còn lại trong ngày, bầu không khí giữa hai người có phần vi diệu, nhưng không ai nói nhiều, cũng không đề cập đến bất cứ điều gì.
Đi vào phòng tắm không mở cho khách thông thường, tắm rửa, lau khô người xong, bọn họ vẫn như cũ nói về những chủ đề vô thưởng vô phạt, rồi rời khỏi nơi để lại chứng cứ phạm tội, đi ra ngoài, dạo loanh quanh trên đường, ăn cái gì đó, hít thở chút không khí lạnh khô trong trẻo, bầu không khí không mang theo bất sức sắc thái tình cảm nào.
Cho dù Hàn Tuấn Hi đang kể về những chuyện thú vị của gia đình, thì lúc này đầu óc Vân Nhất Hạc chỉ toàn là những thước phim vừa rồi, và sau khi lấy khăn giấy lau sạch mọi dấu vết khả nghi, sẽ không ai phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, hay tội lỗi ngầm của hai người cả.
Trước khi trời tối, họ nói chào tạm biệt, rồi bảo lần sau gặp lại.
Hàn Tuấn Hi trở lại nhà ba mẹ, vẻ mặt như thường lệ.
Nhưng khi hắn vừa bước vào cửa, mẹ hắn đang đặt đĩa rau mới xào trên bàn liền quay lại nhìn hắn và mỉm cười đầy bí ẩn.
"Về rồi à, tôi với ba anh cứ nhắc tới anh mãi đấy."
"Nhắc tới con làm gì." Phát hiện mẹ mình chưa bao giờ phấn khởi như vậy, Hàn Tuấn Hi nhướng mày, đóng cửa lại, đứng ở lối vào cởi áo khoác, "Có chuyện gì tốt à?"
"Chuyện tốt thật mà." Mẹ nhìn ba đang tươi cười trên ghế sô pha, lau tay lên tạp dề, liền trực tiếp kể, "Mẹ có một đồng nghiệp cùng lớp đại học hồi xưa, cô Triệu ấy, không biết con còn nhớ không. Con gái cô Triệu vừa đi du học tiến sĩ nước ngoài về, nói giờ muốn nghĩ tới chuyện cá nhân. Người ta bé hơn con năm tuổi, mẹ xem hình rồi, trông đoan trang lắm, rất xinh, tính cách cũng tốt nữa. Mẹ bảo này... con có muốn cân nhắc thử, tranh thủ chút không?"
Nếu tính từ lần gần gũi ở trong phòng làm việc thì có thể nói là kéo dài được nửa năm.
Và nửa năm ấy, chính là sáu tháng xoắn xuýt nhất trong cuộc đời của hai người từ trước đến nay.
Theo lẽ thường, họ vốn chẳng phải bạn tình, bởi nếu là bạn tình của nhau ít ra đôi bên đều là kiểu vui vẻ gặp gỡ, nhẹ nhàng chia tay, lúc nào thấy cô đơn thì hẹn gặp, còn lúc bận rộn thì chẳng hề nhớ nhung gì, mọi thứ cứ tự nhiên trôi qua như thế. Còn hai người bọn họ, lần nào gặp nhau cũng sẽ trải qua một khoảng thời gian lúng túng, rồi cả hai sẽ tìm vài chủ đề để tán gẫu trước, khi sự bối rối dần qua đi thì mới lái sang chủ đề chính. Văn phòng chính là nơi bọn họ vào chuyện chính, trên ghế salon hay trong phòng ngủ, và lần nào cũng kéo rèm kỹ, khóa chặt cửa, không để ai vào quấy rầy, cũng chẳng có ai sẽ nghĩ đi vào chen ngang. Đến khi chủ đề chính kết thúc, lại sau một hồi lúng túng, đôi bên đều có vẻ vội vàng chỉnh trang lại chính mình, cũng như khu vực mà họ vừa giải quyết một cách kịch liệt. Cuối cùng, khi mọi thứ giống như chưa từng xảy ra, khôi phục lại trạng thái như ban đầu, sự lúng túng lần hai qua hẳn, thì họ sẽ lại giữ một khoảng cách cố định, vẫn sẽ nói chuyện và cười đùa với nhau, nhưng không bao giờ nhắc đến bất cứ cái gì về những chuyện mới xảy ra vừa rồi.
Trong mối quan hệ giữa "bạn" với "bạn" của hai người bọn họ sẽ có một khoảng giữa là người tình của nhau, và vào khoảng giữa ấy, họ sẽ củi khô bốc lửa, đảo điên say tình, đối với trạng thái tình bạn của hai người thì đây dường như là quả bom lớn nhất.
Hàn Tuấn Hi cũng từng cân nhắc điều đó đúng hay sai, cũng tự chất vấn bản thân rốt cuộc đang làm gì, rồi những ngày đêm sau khi chia xa, mỗi lần nhớ tới Vân Nhất Hạc, nhớ lại từng chuyện xảy ra giữa họ, hắn sẽ đau đớn mà tự trách, tự chế giễu bản thân những gì hắn gặp phải đều là báo ứng.
Hắn biết rằng một mối quan hệ thể xác không có đảm bảo với nhau còn tàn nhẫn hơn nhiều so với việc từ chối thẳng, nhưng hắn vẫn không kiểm soát được mà đi tới bước kia. Cho nên, Hàn Tuấn Hi từ một người không tin có ông trời, sau ba năm rưỡi, rốt cuộc không thể không cúi đầu, khuất phục trước sức mạnh tương tự như "trời phạt".
Vậy, còn Vân Nhất Hạc thì sao?
Những lời khuyên thông thái anh đã nghe qua vô số, những bình luận sáng suốt của người ngoài cuộc, anh cũng thấy qua không ít, thế nhưng đến lượt anh, bình thường luôn là một sếp Vân tỉnh táo, chững chạc, dù trời có sập thì vẫn thong dong, bình thản, một sếp Vân gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lúc đón khách tiễn khách, chỉ cần giơ tay, nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch lên thôi cũng có thể khống chế cục diện, một người muốn gì được đó, vậy mà đến khi gặp kiếp số cũng chỉ có thể yếu đuối, bi quan, tuyệt vọng, đưa ra lựa chọn mà lẽ ra anh không nên đưa ra, trở thành kẻ hèn hạ và nhát gan mà bản thân anh coi thường nhất.
Anh thích Hàn Tuấn Hi, mà đó không phải chỉ là sự hấp dẫn bởi hormone.
Anh thật sự thích con người hoàn chỉnh của hắn, từ thể xác đến tâm hồn, chẳng sợ điều đối phương cho lại cho anh chỉ là một cái dương v*t thô to xấu xí.
Đây là một hiểu ngầm không cần nói ra bằng lời giữa đôi bên, chí ít là trong khoảng thời gian đầu.
Vốn đây là bí mật không nên tiết lộ ra ngoài giữa hai người họ. Nhưng... bí mật sẽ luôn bị lộ ra vào đúng thời điểm nào đó, giống như lúc vết thương bị chọc vào, cho dù có thấy buồn nôn khi nhìn thấy máu, mủ chảy ra, thì cuối cùng vết thương vẫn sẽ bị rách.
Ngay khi người thứ ba phát hiện ra vấn đề.
"Nhất Hạc, nếu cậu không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng tôi cảm thấy..." Trong điện thoại, Kỳ Lâm còn đang do dự muốn nói lại thôi, còn đầu điện thoại bên này, Vân Nhất Hạc chỉ khẽ cong khóe môi lên.
"Thấy hai chúng tôi có vấn đề, đúng không?"
"Cho nên là thật hả?"
"Sao cậu ngạc nhiên thế..." Vân Nhất Hạc thở dài không biết phải làm sao, giơ tay lên cởi nút cổ áo sơ mi.
"Sao tôi lại không ngạc nhiên cho được! Anh ta cũng đâu phải người trong giới... Đợi chút, chẳng lẽ cậu bẻ cong được lão Hàn? Cậu làm cách nào thế?"
Nghe được câu nói đó, Vân Nhất Hạc suýt thì bật cười, nhưng là nụ cười vốn chẳng vui vẻ gì: "Cậu cảm thấy có thể sao? Dựa vào hiểu biết của cậu với anh ấy."
"...Có khả năng cao hơn một chút so với sao chổi va vào trái đất.."
"Bởi vậy mới nói."
"Nhất Hạc à..." Sau một lúc im lặng, Kỳ Lâm ở đầu dây bên kia cuối cùng không còn thấy ngạc nhiên nữa, dường như đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, anh đã bình tĩnh lại, nghĩ xong những gì cần nói rồi mới lên tiếng lần nữa, "Bình thường thì đây là chuyện riêng của cậu, tôi không nên lắm mồm, nhưng giữa tôi với cậu thế nào cũng xem là cùng phe đi. Dù tôi biết nói thế này cậu sẽ tự ái nhưng tôi vẫn phải khuyên cậu một câu, cậu đừng chê tôi phiền nhé. Lão Hàn ấy... kiểu trai thẳng như anh ta mà thân mật cùng cậu, phát sinh quan hệ với cậu thì chín mươi chín phần trăm là vì tò mò, hay là bệnh ung thư trai thẳng phát tác thôi. Mấy người ngoài giới cậu cũng biết còn gì, bản chất thì kiêu ngạo, lúc nào cũng thấy mình ưu việt, đến chết cũng không đổi, lại còn thích được tâng bốc, dỗ dành, hầu hạ như vua, mấy kẻ đó có bao giờ chê nhiều đâu, căn bản chuyện này vốn cũng chẳng nằm trong lựa chọn của người ta! Khiến thằng đàn ông khác thích mình, miệng thì nói ghét, chứ trong lòng mũi lại vểnh lên tận trời. Mấy kẻ như vậy, nếu không đáp lại tình cảm thì coi đó là điều nên làm, còn đáp lại thì cũng chỉ xem như đang tặng quà vậy thôi. Ngay cả giờ trông anh ta có vẻ thích cậu, nhưng cái thích này như được dựng trên nền cát lún, có thể sập bất cứ lúc nào, lúc nào cũng có thể sẽ kết thúc. Nếu cậu không tin thì giờ giả dụ có một cô nàng xinh đẹp nhảy vào theo đuổi anh ta, cậu nghĩ anh ta sẽ chọn ai hả?"
Vân Nhất Hạc chỉ yên lặng lắng nghe một hồi lâu, cuối cùng khóe miệng khẽ giật, anh không trả lời ngay, nhưng mắt bắt đầu hoe hoe đỏ.
"Lâm Tử, sao cậu hiểu biết thế, từng tự trải qua rồi à?" Vân Nhất Hạc nói đùa một câu, rõ ràng không muốn để bản thân lộ ra yếu đuối, nhưng bàn tay thì vô thức siết chặt lấy ống quần, khiến cái quần vốn đang thẳng thớm trở nên nhăn nhúm.
"Cậu biết tôi không bao giờ vớ vô trai thẳng." Đối phương cũng nhận ra anh chỉ đang tỏ ra dũng cảm, không nổi giận, mà chỉ tiếp tục khuyên nhủ, "Tôi có một cậu bạn, cậu ta cũng yêu trai thẳng giống cậu vậy ấy, đúng khổ luôn, tôi kể vậy thôi."
"Vậy à, hay cậu giới thiệu cậu ta để tôi làm quen đi~"
"Để làm gì? Rồi nhìn hai người thấy hoàn cảnh mình giống nhau, ôm nhau mà khóc lóc hả? Người ta giờ rút kinh nghiệm đã buông tay rồi, giờ cũng sống yên ổn."
"Vậy sớm muộn gì chắc cũng có ngày tôi sẽ học được cách buông tay thôi."
"Chỉ mong cậu có thể chống chọi được tới ngày đó."
"Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu."
"...Vậy tức là cậu nhất quyết nhận chết không hối cải đúng không." Cũng nhận ra lời khuyên của mình như nước đổ lá khoai, giọng Kỳ Lâm chùng xuống, "Thế tôi đây đành ngồi một bên hóng mát, chờ ngày cậu mau chóng tỉnh ngộ thôi..."
"Đừng nói thảm vậy chứ, tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, tôi hiểu mà." Giơ tay lên dụi mắt một cái, Vân Nhất Hạc thở dài một tiếng, "Lâm Tử, nếu thật sự có một ngày, tôi và người ấy tách ra trong không vui, hay xảy ra chuyện gì đó... dù thế nào thì tôi vẫn sống tiếp ở đây thôi, bởi vậy thật sự không cần cậu... vì tôi mà trở mặt với Hàn Tuấn Hi đâu."
Trong điện thoại im lặng vài giây.
Sau đó truyền tới tiếng thở dài.
"Cậu thật lòng với anh ta nhiều vậy à..." Kỳ Lâm hoàn toàn bế tắc, "Thôi, được rồi, tôi đồng ý với cậu là sẽ không trở mặt với anh ta. Với tôi cũng muốn nói với cậu này, nếu thấy buồn hay khó chịu, cậu đừng quên vẫn còn bạn bè xung quanh để tâm sự. Tôi luôn ở đằng sau cậu đấy, biết không?"
"Cậu quan tâm tôi như vậy, người nhà cậu có không vui không đấy." Nghe vậy, trong lòng Vân Nhất Hạc nóng bừng bừng lên, anh dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên đôi môi đang khẽ run rẩy, rõ ràng đang cười nhưng lại như đang mếu.
"Em ấy không để bụng vậy đâu, Minh Tử tốt lắm, em ấy biết tôi trừ vụ biến thái ra thì không còn tật xấu nào khác, nên tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với em ấy. Đến lúc đó, không chừng Minh Tử còn cùng tôi che chở cậu đó." Nói đến những lời khiến người ngoài hâm mộ, ghen tị, Kỳ Lâm biết dù là thuyết phục hay an ủi thì cũng đã đến lúc phải kết thúc cuộc gọi, sau khi kể mấy chuyện vui vui xong, liền kết thúc cuộc gọi.
Mà Vân Nhất Hạc thì ngược lại vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn màn hình di động tối dần đi, cho đến khi chỉ còn cái màn hình đen ngòm.
Dường như có một giọng bên tai đang nói một ngôn ngữ nào đó, nói với anh rằng, trong tương lai anh sẽ gặp phải kết quả như vậy.
Ngày đó, Vân Nhất Hạc không vui, anh nghĩ thật nhiều nhưng tất cả đều là chuyện bi quan, bởi thế làm sao có thể vui vẻ được...
Tất cả những gì anh có thể làm là buộc mình phải buông bỏ những băn khoăn, trước tiên anh sẽ cứ bước đi như thế, vừa đi vừa bịt mắt, mang theo quyết tâm cùng với nụ cười gượng gạo, cho dù giữa đường toàn bùn lầy, ổ gà đất trũng thì cũng mặc kệ không nhìn đến.
Là người tình bí mật, anh vốn chẳng có nhiều tư cách đến thế.
Anh thực sự không tạo ra bất cứ gánh nặng nào cho Hàn Tuấn Hi, hai người đàn ông vốn dĩ không ở cùng một thế giới, lẽ ra không nên đi chung một con đường, không ngờ lại cứ tiếp tục mối quan hệ kỳ lạ một cách lạ lùng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng mắt cái mùa đông đã đến, năm mới cũng trôi qua trong chốc lát, đầu năm 2012, cái năm mà mọi người ai cũng nói đùa rằng năm nay trái đất sẽ gặp nạn, ngày tận thế sẽ đến, Vân Nhất Hạc mời Hàn Tuấn Hi đến chơi tại sân chơi bowling mới mở của ba anh.
Người đàn ông kia đồng ý, cũng đúng hẹn tới.
Trong địa điểm mới tinh, được bài trí rất đẹp này vậy mà có không ít khách, Vân Nhất Hạc dẫn Hàn Tuấn Hi băng qua đám đông đang nhộn nhịp vui chơi, bước vào một phòng nhỏ khác, đóng cánh cửa nặng nề có viết hai chữ VIP lại.
"Nơi này chắc không mở cho khách ngoài vào nhỉ." Hàn Tuấn Hi hỏi, hắn vỗ lên cánh cửa cách âm bọc da màu đỏ rượu, rồi chỉ vào căn phòng chỉ có vài fairway nhưng cách bài trí đẹp hơn, nhạc nền cũng cao cấp hơn. Vân Nhất Hạc đáp, "Thẻ VIP, không phải ai cũng có thể lấy được."
"Vậy đây là nơi ông cụ mời khách quý đến chơi à?" Hàn Tuấn Hi nhíu mày, vẻ mặt như giật mình.
"Có thể hiểu là vậy." Nhìn vẻ mặt người kia có chút ranh mãnh, xấu xa, Vân Nhất Hạc gật đầu một cái, "Thật ra thì năm ngoái đến tận lúc cải tạo gần được nửa tiến độ rồi vẫn không có kế hoạch thiết kế riêng chỗ này đâu. Có điều đúng lúc hợp đồng phải thương lượng lại, ba em có mời một khách hàng lớn tới chơi bowling, vị đó nói nhỏ bảo nếu trong quán có thiết kế ra một phòng riêng để chơi thì hay hơn, sau chuyện ấy ba em mới nhận ra, sau đó tạm cho dừng thi công lại, yêu cầu đơn vị phụ trách chỉnh sửa lại thiết kế."
"Ông cụ đúng là người có đầu óc nhanh nhạy."
"Vâng, thương trường như chiến trường mà, mấy trận đánh này kéo dài, cuối cùng ai mà sống sót không chết trận, thì đều thành kẻ lọc lõi thôi."
"Đừng nói ba cậu vậy nha." Sau một vài tràng cười sảng khoái, người đàn ông bước đến fairway, chạm vào quả bóng bowling nhẵn bóng bên cạnh, đưa ngón tay vào lỗ, giơ một quả lên, "Giám đốc Vân, cậu chơi trước đi."
"Em mời anh tới chơi, nên anh đi lượt đầu đi." Vân Nhất Hạc đi tới bên cạnh đối phương, nhưng không lấy bóng.
"Thôi mà, nói thật thì tôi không biết chơi đâu." Hắn cười có chút ngượng ngùng, giơ tay lên vuốt tóc, Hàn Tuấn Hi thừa nhận, "Cậu rủ chơi bóng rổ, bóng đá, cầu lông thì tôi đều có thể nhặt bóng lên chơi thôi, nhưng mà bowling thì tôi không biết chơi thật. Không sợ cậu chê cười, chứ với tôi đây được xem là môn thể thao thanh lịch ấy."
"Vậy à?" Vân Nhất Hạc có chút kinh ngạc, "Trong số các bạn của anh, chắc cũng không ai thích chơi bowling nhỉ."
"Chắc thế, đối với tôi thì trò này với golf ấy, đều là môn không cùng đẳng cấp."
"Nào có khoa trương như vậy." Bất đắc dĩ cười lên, Vân Nhất Hạc gật đầu một cái, "Được rồi, để em làm mẫu trước một lần, anh nhìn cái là biết thôi, bowling đơn giản lắm."
"Mời giám đốc." Làm một cử chỉ "giao cho cậu" ngớ ngẩn, Hàn Tuấn Hi lui nửa bước, quan sát đối phương thực hiện động tác mẫu.
Đó là một động tác đẹp mắt, làm mẫu cũng chuẩn, nhưng người quan sát lại vô thức tập trung vào người làm mẫu. Hắn đứng chéo ở đằng sau, nhìn vào hông của Vân Nhất Hạc, thấy anh cao gần bằng với hắn, vóc người trông cũng không yếu hơn hắn bao nhiêu, nhưng lại luôn có sự quyến rũ rất đàn ông không che giấu được. Hàn Tuấn Hi thấy đây chính là sự thanh lịch trời sinh trong truyền thuyết, chứ không phải kiểu giống phụ nữ. Vân Nhất Hạc không hề ẻo lả chút nào, dù trông tao nhã, nhưng vẫn có sự khí chất sát phạt đầy nam tính.
Còn sự nóng bỏng và ngây ngất khi hai người họ quấn lấy nhau về thể xác...
"Anh Tuấn, đến lượt anh." Sau âm thanh va chạm lớn, Vân Nhất Hạc đã có một cú ném khá tốt, quay đầu lại, nhìn về phía Hàn Tuấn Hi, người vừa mới thu hồi ánh mắt khỏi phần sau cơ thể anh.
"À? Ờ!" Sau khi bị giật mình, trong lòng Hàn Tuấn Hi có chút phiền muộn, con người vốn rất dễ thích nghi với môi trường xa lạ như hắn cứ thế nắm lấy một quả bóng, mặc kệ có nhớ được cách ném do mất tập trung ban nãy không, hắn vẫn quyết định liều ném bóng.
Ngày hôm đó, bọn họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ, Hàn Tuấn Hi càng chơi da mặt càng dày, điểm thì không được bao nhiêu, kỹ thuật cũng không tiến bộ, nhưng hắn cứ cười ha ha, càng lúc càng sung, càng lúc càng kiêu ngạo.
Vân Nhất Hạc không biết có nên kết luận rằng, đây chính là điển hình "trai thẳng trời sinh đã kiêu ngạo" như lời Kỳ Lâm từng nói không, anh chỉ cười trong lòng, sau đó anh tiếp tục chơi đùa cùng với người đàn ông đó cho đến khi cổ tay anh không còn sức lực.
"Hôm nay chơi đến vậy thôi, nóng điên rồi." Cảm giác đầu nóng phừng phừng lên, tên đàn ông đó liền tùy tiện vén vạt áo lên quạt gió, lộ ra cơ bụng săn chắc chết tiệt.
"Muốn đi tắm không?" Vân Nhất Hạc rất bình tĩnh đưa ra đề nghị.
"Ở đây còn có thể tắm... à hiểu rồi, là do VIP đúng không."
"Đúng rồi." Không khỏi buồn cười gật đầu một cái, Vân Nhất Hạc cầm áo khoác của mình lên, ra hiệu về phía cửa, "Đi tắm thôi, trong phòng đó còn có phòng trà nữa."
"Tôi muốn hỏi cậu một câu, giám đốc Vân à, khách phải tốn bao nhiêu mới có thể hưởng đãi ngộ này vậy?"
Nhìn vẻ làm bộ nghiêm túc của người kia, Vân Nhất Hạc khống chế biểu hiện của mình, suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó lấp lửng trả lời bằng hai chữ—— "bí mật".
"Thôi được rồi, xem như tôi chưa hỏi." Căn bản trông hắn chẳng có vẻ gì là thật lòng bỏ qua, mà cũng có lẽ vốn hắn cũng chẳng để ý tới chuyện này thật, người đàn ông dáng người cường tráng cũng túm lấy chiếc áo khoác ban nãy bị vứt bừa trên sàn lên, một tay nắm cổ áo khoác qua vai, cùng Vân Nhất Hạc bước ra ngoài.
Hắn mơ hồ có thể ngửi được mùi trên người đối phương.
Không phải mùi mồ hôi, chỉ có mùi nước hoa thoang thoảng cùng với mùi da thịt phả ra vì vận động mạnh. Mùi này, hắn đã quá quen thuộc rồi, bao nhiêu lần hắn ngây ngất quên mình bởi sự nóng bỏng, thít chặt bên trong thân thể ấy, hắn đều có thể ngửi thấy mùi này.
Còn Vân Nhất Hạc thì thà chết chứ không chịu bật đèn, còn không thì cũng đưa tay lên chặn lại tầm mắt hắn, chính là cố gắng lợi dụng bóng tối, khiến Hàn Tuấn Hi ghi nhớ mùi hương của chính mình. Đây là sự cám dỗ của xác thịt, mạnh mẽ xông tới khắc sâu vào tâm trí và ký ức của người kia.
Và loại mùi hương này, đôi khi, sẽ gây ra rắc rối...
Rõ ràng cánh cửa đã bị kéo ra một kẽ hở, nhưng lại bị một bàn tay đẩy trở về, Vân Nhất Hạc giật mình quay đầu nhìn lại, người đàn ông giữ cửa đang dán người về phía anh, lồng ngực người đó áp sát lưng anh, còn mũi giày chạm vào gót chân anh.
Anh ngay lập tức nhận ra, hormone gây rối lại xuất hiện, mãnh thú đã bị thả ra khỏi lồng, bây giờ, muốn ăn người.
Anh biết như vậy là không đúng, hoặc ít nhất là không đúng với anh, đây vốn không phải nơi anh có thể ban ngày ban mặt ngang nhiên làm chuyện dâm loạn được, nhưng anh sẽ không từ chối sự nhiệt tình của người ấy.
Chết tiệt! Anh có chết cũng không từ chối mới đúng!
Việc Hàn Tuấn Hi chủ động bày tỏ mong muốn, đối với anh giống như bắt cá dưới sông mò được vàng vậy, nếu không nắm chắc trong tay, bộ xem anh là đồ ngu sao? "Anh Tuấn... không tắm trước à?"
Nói xong lời vô nghĩa, anh xoay người lại, không thèm ngẩng đầu nhìn đối phương, nhưng ngón tay của anh đã chui vào thắt lưng của người đàn ông ấy rồi...
Hôm đó, trong phòng riêng, mặc dù không làm tới bước xâm nhập cuối cùng, nhưng bọn họ đã ôm chặt lấy nhau dựa vào cửa, trong trạng thái chỉ cách đám đông ồn ào bên ngoài có mỗi một bức tường, cùng xoa nắn cọ xát đồ vật của nhau, không cần đến sự hỗ trợ của rượu, hay là nói chẳng cần mượn cớ dây thần kinh bị tê liệt, cứ như vậy mỗi người đều đạt cao trào, bị kích thích, hưng phấn không sao tả xiết.
Trong lúc thở dốc, Vân Nhất Hạc không có sức nghĩ nhiều, khi hơi thở dần được bình ổn lại, thì mắt anh lại thấy nóng lên.
Anh thậm chí còn muốn lấy hết can đảm để đoán xem Hàn Tuấn Hi có phải "thật sự" bắt đầu nghĩ về anh không, và kiểu phỏng đoán này cho đến tận khi anh quỳ xuống, để người đàn ông kia bắn lần thứ hai vào miệng anh, cảm nhận được lớp dịch dinh dính, đắng nghét cùng lúc, vẫn không cách nào ngừng lại được.
Khoảng thời gian còn lại trong ngày, bầu không khí giữa hai người có phần vi diệu, nhưng không ai nói nhiều, cũng không đề cập đến bất cứ điều gì.
Đi vào phòng tắm không mở cho khách thông thường, tắm rửa, lau khô người xong, bọn họ vẫn như cũ nói về những chủ đề vô thưởng vô phạt, rồi rời khỏi nơi để lại chứng cứ phạm tội, đi ra ngoài, dạo loanh quanh trên đường, ăn cái gì đó, hít thở chút không khí lạnh khô trong trẻo, bầu không khí không mang theo bất sức sắc thái tình cảm nào.
Cho dù Hàn Tuấn Hi đang kể về những chuyện thú vị của gia đình, thì lúc này đầu óc Vân Nhất Hạc chỉ toàn là những thước phim vừa rồi, và sau khi lấy khăn giấy lau sạch mọi dấu vết khả nghi, sẽ không ai phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, hay tội lỗi ngầm của hai người cả.
Trước khi trời tối, họ nói chào tạm biệt, rồi bảo lần sau gặp lại.
Hàn Tuấn Hi trở lại nhà ba mẹ, vẻ mặt như thường lệ.
Nhưng khi hắn vừa bước vào cửa, mẹ hắn đang đặt đĩa rau mới xào trên bàn liền quay lại nhìn hắn và mỉm cười đầy bí ẩn.
"Về rồi à, tôi với ba anh cứ nhắc tới anh mãi đấy."
"Nhắc tới con làm gì." Phát hiện mẹ mình chưa bao giờ phấn khởi như vậy, Hàn Tuấn Hi nhướng mày, đóng cửa lại, đứng ở lối vào cởi áo khoác, "Có chuyện gì tốt à?"
"Chuyện tốt thật mà." Mẹ nhìn ba đang tươi cười trên ghế sô pha, lau tay lên tạp dề, liền trực tiếp kể, "Mẹ có một đồng nghiệp cùng lớp đại học hồi xưa, cô Triệu ấy, không biết con còn nhớ không. Con gái cô Triệu vừa đi du học tiến sĩ nước ngoài về, nói giờ muốn nghĩ tới chuyện cá nhân. Người ta bé hơn con năm tuổi, mẹ xem hình rồi, trông đoan trang lắm, rất xinh, tính cách cũng tốt nữa. Mẹ bảo này... con có muốn cân nhắc thử, tranh thủ chút không?"