Chương 4
Vân Nhất Hạc đứng trong phòng tắm, đối diện với tấm gương lớn, dùng khăn miết nhẹ lau đi viền kẻ mắt.
Tâm trạng của anh rất phức tạp, trong đầu hiện lên toàn là cảnh tượng lúc chụp hình ban nãy, hình ảnh người đàn ông mở hai chân đứng giữa bên người anh, cầm máy ảnh hướng về anh chụp tanh tách, rồi yêu cầu anh phối hợp tạo dáng, biểu cảm các kiểu.
Vân Nhất Hạc quả thật đã rất phối hợp làm đủ các biểu cảm, lúc đó giả vờ hồn nhiên say tình, hoặc có lẽ phải nói giả bộ say tình một cách hồn nhiên, dù sao đi chăng nữa, trong lòng anh sóng không ngừng vỗ tới.
Bởi vậy, là ngây thơ hay giả vờ tạm thời không bàn tới, còn lửa tình quả thật đang rạo rực bùng cháy.
Về bản chất, nam giới thích cảm giác đi chinh phục, thích đứng ở trên nhìn xuống kẻ khác. Với bản tính hư vinh, kẻ đó sẽ tìm mọi cách để tỏ ra bản thân cao quý hơn, tài giỏi hơn, mạnh mẽ hơn. Đây là bản năng của giống loài, dù là một người đàn ông yếu ớt song dưới ảnh hưởng của testosterone cũng sẽ muốn trở nên mạnh mẽ, chiếm ưu thế. Khi anh ta gặp phải đối tượng mạnh hơn, kẻ đó mạnh đến mức không thèm che dấu thì ở anh ta sẽ xuất hiện hành vi tương tự như loài chó khi chúng tranh giành địa bàn thất bại, không còn cách nào khác đành phải nằm xuống ngửa bụng lên cho kẻ địch nhìn vào.
Vân Nhất Hạc chính là kẻ yếu như thế.
Có điều, sự yếu ớt của anh còn kèm theo con sóng tình nhộn nhạo.
Đã dễ dàng biểu hiện sự yếu ớt, vậy nên sau khi phát tình, nhất định phải có cách giải tỏa.
Bởi vậy dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể tắm chung cùng Hàn Tuấn Hi được, anh không thể nhìn lại cơ thể đó một lần nữa.
Vân Nhất Hạc chỉ có thể tự giam mình trong ảo tưởng ở phòng tắm, cho đến khi ảo tưởng này tạo ra phản ứng sinh lý.
Vứt bỏ miếng khăn giấy dùng để tẩy trang, Vân Nhất Hạc chống một tay trên gạch men, tì trán lên cánh tay đó, cánh tay còn lại không chút do dự đưa thẳng tới vị trí giữa hai chân.
Anh liên tục nhủ lòng đây chỉ là đang giải tỏa, là sự giải tỏa áp lực không mang theo chút xấu xa dơ bẩn nào. Mấy tháng mở cửa hàng qua anh mệt đến mức chẳng thể chợp mắt được, căng thẳng dồn nén đến mức phải thủ dâm để giải tỏa mỗi khi gặp ác mộng. Đã thế ban nãy còn phải lăn lộn trong cái nóng như lò lửa khi chụp ảnh, giờ chính là lúc để giải tỏa những mệt mỏi tích tụ lại...
Cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động đáng chú ý nào, Vân Nhất Hạc hơi nghiến răng, tăng nhanh động tác. Anh không ngừng tẩy não bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng lúc nhắm mắt, tất cả những gì hiển hiện trong bóng tối lại là mái tóc dài đen cùng khuôn ngực cường tráng của người kia.
Hàn Tuấn Hi là một sự tồn tại có tác động rất mạnh mẽ, sự tác động này đến từ việc bản thân người đó vô thức thả ra hormone, sự phóng thích này ảnh hưởng tới Vân Nhất Hạc rất dữ dội, anh còn đang độ trai tráng, tuy không đến mức giống lúc chừng mười lăm, mười sáu tuổi, hễ rảnh rỗi liền muốn làm, nhưng vẫn là độ tuổi đang tràn trề năng lượng. Anh không mong đợi bản thân sẽ già dặn chỉ dừng lại ở mức độ thưởng thức những người đàn ông hấp dẫn, nhưng có những lúc ước gì bản thân chỉ động lòng, chứ không phải động dục như thế này.
Sau khi cơn sóng nhiệt tuột đi mất sau cao trào, Vân Nhất Hạc điều chỉnh giảm nhiệt độ nước đi chút, sau đó tắm rửa sạch sẽ cũng như rửa sạch những vết bắn trên tường, dưới mặt đất. Tắt vòi nước, Vân Nhất Hạc lau khô cơ thể, rồi bước ra ngoài với khuôn mặt không cảm xúc, thay quần áo, bình tĩnh đi xuống dưới lầu.
Cái người đang vô thức phóng thả hormone đó giờ thì đang ngậm điếu thuốc, cầm máy chụp hình lật xem lại những bức ảnh chụp ban nãy, thỉnh thoảng lại cầm ly rượu lên uống một ngụm.
"Anh Tuấn, anh đi tắm nhanh đi." Vân Nhất Hạc chỉ tay về cầu thang, "Xin lỗi vì bắt anh đợi lâu nhé, phòng tắm ở trong phòng làm việc của em."
"Ồ, xong rồi à, vậy để tôi đánh nhanh thắng nhanh thôi." Đặt máy ảnh xuống, Hàn Tuấn Hi cầm ly rượu lên, uống nốt phần còn lại.
"Anh... uống rượu dư lại của lúc chụp ảnh à?"
"À, ừ."
"Không phải đã bảo anh muốn uống gì thì cứ lấy ra mà. Rượu thừa ban nãy không còn lạnh nữa."
"Không sao đâu, tôi thấy bỏ đi thì uổng quá." Thoải mái đáp lại, Hàn Tuấn Hi cong môi lên cười, sau đó đi về phía cầu thang, lúc đi ngang qua Vân Nhất Hạc còn đưa tay lên vỗ vai anh một cái, "Tôi con nhà nghèo khó, mỗi một hạt gạo thôi cũng là mồ hôi cả, bởi vậy lãng phí là xấu hổ lắm, không so được với giám đốc Vân~~ "
Để lại câu có hơi đáng ghét, nhưng rõ ràng là kiểu nói thần kinh thô không có ác ý gì, tên đàn ông ấy cởi trần mà đi lên lầu.
Đến khi nghe được tiếng bước chân vào phòng làm việc trên lầu rồi, Vân Nhất Hạc lúc này mới thở nhẹ nhõm.
Không khí trong hộp đêm trở nên mát mẻ và dễ chịu hơn rất nhiều, quan sát xung quanh, Vân Nhất Hạc phát hiện ra những dụng cụ dùng để chụp ảnh ban nãy đều đã được thu dọn lại, xếp ngay ngắn ở cạnh quầy bar. Những món đồ được dịch chuyển để chụp ảnh cũng được khôi phục lại hiện trạng cũ, thật giống như chưa từng bị di chuyển. Bề mặt quầy bar được lau sạch, ly, đĩa và dụng cụ pha chế rượu cũng được rửa sạch úp ngược trên giá cho ráo nước, chỉ còn sót lại chiếc ly rỗng đặt cạnh bình rượu cherry ngâm, phản xạ lại ánh sáng có chút chói.
Vân Nhất Hạc nhẩm tính trong đầu.
Người này rốt cuộc đã uống bao nhiêu ly rượu vậy...
Ngay cả khi đá tan ra làm giảm bớt độ nồng của rượu, thì độ cồn của rượu vẫn đâu có giảm đi.
Chẳng lẽ thật sự có người chuyển hóa rượu nhanh như vậy? Hay là người này không hấp thụ được cồn? Hay từ lúc sinh ra đã có tửu lượng lớn như thế?
Vân Nhất Hạc băn khoăn một hồi cho đến khi trên lầu vang lên tiếng bước chân, mấy thắc mắc nãy giờ anh liền chẳng còn chút tâm tình nào mà nghĩ tiếp.
Hàn Tuấn Hi vẫn cởi trần như trước, quá đáng là lần này hắn còn không thèm mặc quần, chỉ còn lại mỗi cái quần lót đen bó chặt, ôm lấy cặp mông săn chắc, làm nổi bật chú chim to khỏe.
Tóc vẫn chưa lau khô, nước từ trên tóc chảy xuống rơi lên ngực, theo đường viền cơ ngực tiếp tục trượt xuống.
Vân Nhất Hạc cảm thấy, mọi thứ có thể kết thúc ở đây được rồi.
Đã quá đủ.
Hôm đó, anh lịch sự mượn cớ người nhà vừa gọi điện thoại tới báo có chuyện gấp, tiễn Hàn Tuấn Hi đi. Anh liên tục xin lỗi, còn hứa hẹn ngày khác sẽ mời hắn ăn cơm để cảm ơn, mà cái tên to lớn kia thì cười toe toét, bảo có gì đâu, nếu giám đốc Vân bận thì tôi với cậu cùng đi thôi. Sau khi Hàn Tuấn Hi thật sự ra về, biến mất ngoài cửa câu lạc bộ rồi thì Vân Nhất Hạc không thể nhịn được nữa, bấm gọi ngay cho Kỳ Lâm.
"Lâm Tử, tôi hỏi cậu này, cậu chưa từng tiết lộ cho Hàn Tuấn Hi biết xu hướng tính dục của tôi chứ?" Vân Nhất Hạc liền hỏi thẳng, chờ đối phương trả lời.
Kỳ Lâm sững sờ trong giây lát, sau đó mới đáp rằng "À... chưa nói.", rồi hỏi lại Vân Nhất Hạc có chuyện gì.
Vân Nhất Hạc cũng không giấu diếm, sắp xếp ý rồi kể lại mọi việc, trừ vụ bản thân trốn trong phòng tắm giải quyết vấn đề chào cờ ra, sau đó có tiếng cười phớ lớ truyền qua.
"Cưng à, chẳng qua cưng độc thân quá lâu, không có chỗ giải phóng hormone của mình thôi. Vậy, cưng có cần tôi giúp gì không?"
Lần này đến phiên Vân Nhất Hạc ngây ra.
"Cậu đừng có dùng cách trò chuyện trên taobao nói với tôi được không..." Anh cảm thấy cả người chẳng còn sức, liền ngồi xuống salon, ôm trán thở dài, "Tôi biết thừa cậu học từ người nhà mình."
"Đúng vậy, tôi chính là tuyển thủ huy chương vàng trong làng dịch vụ khách hàng của bạn Tiểu Minh nhà tôi đó."
"Không cần trá hình khoe khoang tình cảm nhà mấy cậu đâu."
"Không, không đâu, tôi nói thật á, Nhất Hạc à, cậu nên từ giã kiếp độc thân đi."
"Cậu nói thì dễ rồi."
"Đôi khi yêu cầu cũng không thể cao quá được, ai mà chẳng có khuyết điểm."
Nghe vậy, Vân Nhất Hạc đặt điện thoại xuống bàn, mở loa ngoài lên, sau đó nằm xuống ghế.
"Theo ý cậu thì... chỉ cần hợp chút là được? Cậu và 'bạn Tiểu Minh' nhà cậu cũng là thấy hợp mà quen nhau à?" Trong lúc dùng hai ngón tay vẽ những dấu ngoặc kép trong không khí lên các đường ống thông gió màu đen giăng đầy trên trần nhà cao cao, vừa cố ý "gây khó khăn" cho đối phương, anh nghe thấy có tiếng cười truyền qua điện thoại, người kia nói "Kỳ Lâm ơi, có đơn hàng lớn, lát anh giúp em sắp hàng nhé~", sau đó thì anh quyết định dừng câu chuyện ở đây.
"Cậu đi ngay kìa, huy chương vàng ngành dịch vụ khách hàng." Chọc cậu bạn xong, anh quyết định đổi ý không nhờ đối phương đánh tiếng, ám chỉ với vị trai thẳng kia đừng quá tự nhiên, không xem mình là người ngoài nữa. Cúp điện thoại, Vân Nhất Hạc đứng dậy sửa sang lại vạt áo rồi đi tới quầy bar, suy nghĩ một hồi rồi tắt công tắc chính của điều hòa trung tâm.
Anh đi về nhà.
Từ Cloud Pavilion đến nhà anh cách chừng chưa tới 1km. Vân Nhất Hạc không lái xe đi, chiếc Cayenne của anh chỉ được dùng khi đi nơi khác, anh thường đậu xe ở phố Đỏ, dù sao cũng chẳng có ai đụng tới, người ở đây đều biết đó là xe của Vân Nhất Hạc, nên chẳng ai dám đụng vào, mà đụng cũng không nổi.
Vân Nhất Hạc cũng thích đi bộ trở về, giống như ca từ trong bài hát (*) vậy, đi qua phố thị ồn ào, băng qua những thế gian xấu xa ưa bịa đặt, liếc nhìn những con người với dáng vẻ muôn hình vạn trạng, khung cảnh hỗn loạn, đích đến là nhà của anh, ngôi nhà lớn đẹp đẽ, sang trọng nhưng trống trải nơi anh sống hiu quạnh một mình.
Anh sống trong một căn chung cư cao cấp ở khu đường Vành Đai 3, tổng diện tích hơn 250 mét vuông, đó là một ngôi nhà lớn với bàn ăn có thể để mười người ngồi chung được, ghế thư giãn, salon cỡ đại bằng da thật, TV màn hình cực đại, bàn bida, bồn tắm mát xa, hai tủ quần áo không cánh, phòng làm việc lớn, nhà bếp kiểu Âu cùng phòng ngủ chính rộng rãi. Trong phòng ngủ chính bày chiếc giường king size, không gian cuối giường còn có thể bày biện thoải mái ghế salon, bàn trà, tủ TV hay bàn trang điểm.
Mức độ phô trương thế này không phải người thường nào cũng dám nghĩ đến, mà năng lực của Vân Nhất Hạc không chỉ vậy, đây là anh đã khiêm tốn hạ bớt tiêu chuẩn cuộc sống của mình xuống.
Vân Nhất Hạc chính là kiểu người được gọi là "filthy rich". Không ai có thể ngờ rằng ông chủ một hộp đêm giàu có, một cậu ấm nhà giàu, cháu quan, chắt nhà cách mạng cuối cùng lại kết thân cùng với một nhiếp ảnh gia xách máy ảnh chạy khắp thế giới, gia cảnh không quá tốt, quấn lấy nhau, cười đùa, tức giận, mắng chửi, buồn bã, vui vẻ, duyên phận nghiệt ngã chẳng thể giải được.
Đêm đó, Vân Nhất Hạc đang nằm trong bồn tắm mát xa, cầm điều khiển chuyển kênh lung tung trên cái TV treo trên tường đối diện thì nhận được điện thoại từ người đàn ông kia.
"Giám đốc Vân, đang làm gì đấy?" Giọng nói trầm thấp pha chút xù xì của người kia vang lên.
Trong lòng cảm thấy oán giận sao cứ lúc không mặc đồ là người đàn ông này lại xuất hiện!!!, Vân Nhất Hạc giữ giọng bình tĩnh, giơ điều khiển lên tắt ti vi.
"Đang ở nhà xem ti vi thôi, có chuyện gì không anh Tuấn?"
"Cũng không có chuyện gì, chẳng qua muốn báo cậu biết là tôi đã bắt đầu xử lý ảnh rồi, tôi đang chuẩn bị mẫu đưa cậu xem."
"Không gấp đâu, thật không gấp mà, sách ảnh thì cứ đến tháng 11 mới đổi, giờ còn chưa tới tháng 8..."
"Giao sớm để bớt gánh nặng thôi."
"... Gánh nặng? Có làm phiền gì anh không?"
"Cậu đúng là không biết đùa ha, tôi giỡn thôi." Tiếng cười thản nhiên truyền qua, người đàn ông hình như vẫn đang di chuột, "Thế này đi, tuần tới tôi cho cậu xem qua hình mẫu, cậu xem rồi cho ý kiến để chỉnh sửa nhé. Sau đó thì tôi sẽ sửa lại trong chừng một tuần, như vậy tầm giữa tháng 8 là có thể hoàn thành nhiệm vụ."
"Vậy... thì cực cho anh quá."
"Không có gì, tôi phải cố hết sức mới phải, như thế thì mới không phụ lòng Lâm Tử đề cử tôi với cậu đúng không."
"Vâng." Không nhịn được khẽ cười vài cái, Vân Nhất Hạc thở dài, "Đúng rồi, anh Tuấn, hôm nay anh tự chạy xe về à?"
"Không, tôi gọi tài xế lái thay."
"À..." Trong lòng như trút được gánh nặng, Vân Nhất Hạc hơi ngồi thẳng dậy, "Thấy anh uống hết chỗ rượu để chụp hình, em còn sợ anh..."
"Không, không, sao có thể uống hết được!" Không để anh nói hết lời, Hàn Tuấn Hi trực tiếp giải đáp thắc mắc, "Tôi cũng chỉ nếm thử thôi, nói thật thì rượu ngoại cũng không ngon lắm, cũng chỉ kiểu... Tequila với Vodka còn có thể uống, chứ Whisky quả thực tôi không chịu nổi, vừa đắng vừa chát, còn cả rượu Gin nữa, uống y như dầu hỏa vậy. Tôi là kẻ chuyên lang thang đó đây, không hiểu được cảnh giới kia nên cứ ngoan ngoãn uống rượu xái với đậu phộng rang, dưa leo thôi."
Lời nói ra chọc cười Vân Nhất Hạc, mà hình như chính bản thân cũng bị chọc cười, Hàn Tuấn Hi cười phá lên, rồi đột nhiên bảo:
"Giám đốc Vân, lát nữa tôi mời cậu ăn cơm nhé."
"Mời em ăn cơm?" Vân Nhất Hạc sửng sốt, "Dù sao cũng là em nên mời anh ăn cơm chứ."
"Có gì đâu mà, cậu tới nhé, ở nhà cũng không có sơn hào hải vị gì đâu, chỉ là cơm nhà bình thường thôi, ăn đủ no, giá trị thực tế cao, cậu thấy sao?"
Thấy sao, còn có thể làm gì nữa?
Anh hẳn là nên từ chối, nhưng Hàn Tuấn Hi cũng đã bảo không có gì rồi.
Sau đó, trong khoảnh khắc rất ngắn Vân Nhất Hạc chần chờ, người đàn ông xuề xòa lại lên tiếng mời tiếp.
Hắn nói, giám đốc Vân à, cậu nể mặt hạ mình đại giá tới hàn xá nhà tôi đi. Tôi thấy cậu rất tốt, nên muốn kết bạn với cậu. Tôi cũng muốn giới thiệu người nhà cho cậu biết nữa, à đúng rồi, còn con tôi nữa, tôi đảm bảo cậu mà gặp nó, thể nào cũng thích nó cho mà xem.
(*) Bài hát 为你 của nữ ca sĩ 陈明 (1996)
Tâm trạng của anh rất phức tạp, trong đầu hiện lên toàn là cảnh tượng lúc chụp hình ban nãy, hình ảnh người đàn ông mở hai chân đứng giữa bên người anh, cầm máy ảnh hướng về anh chụp tanh tách, rồi yêu cầu anh phối hợp tạo dáng, biểu cảm các kiểu.
Vân Nhất Hạc quả thật đã rất phối hợp làm đủ các biểu cảm, lúc đó giả vờ hồn nhiên say tình, hoặc có lẽ phải nói giả bộ say tình một cách hồn nhiên, dù sao đi chăng nữa, trong lòng anh sóng không ngừng vỗ tới.
Bởi vậy, là ngây thơ hay giả vờ tạm thời không bàn tới, còn lửa tình quả thật đang rạo rực bùng cháy.
Về bản chất, nam giới thích cảm giác đi chinh phục, thích đứng ở trên nhìn xuống kẻ khác. Với bản tính hư vinh, kẻ đó sẽ tìm mọi cách để tỏ ra bản thân cao quý hơn, tài giỏi hơn, mạnh mẽ hơn. Đây là bản năng của giống loài, dù là một người đàn ông yếu ớt song dưới ảnh hưởng của testosterone cũng sẽ muốn trở nên mạnh mẽ, chiếm ưu thế. Khi anh ta gặp phải đối tượng mạnh hơn, kẻ đó mạnh đến mức không thèm che dấu thì ở anh ta sẽ xuất hiện hành vi tương tự như loài chó khi chúng tranh giành địa bàn thất bại, không còn cách nào khác đành phải nằm xuống ngửa bụng lên cho kẻ địch nhìn vào.
Vân Nhất Hạc chính là kẻ yếu như thế.
Có điều, sự yếu ớt của anh còn kèm theo con sóng tình nhộn nhạo.
Đã dễ dàng biểu hiện sự yếu ớt, vậy nên sau khi phát tình, nhất định phải có cách giải tỏa.
Bởi vậy dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể tắm chung cùng Hàn Tuấn Hi được, anh không thể nhìn lại cơ thể đó một lần nữa.
Vân Nhất Hạc chỉ có thể tự giam mình trong ảo tưởng ở phòng tắm, cho đến khi ảo tưởng này tạo ra phản ứng sinh lý.
Vứt bỏ miếng khăn giấy dùng để tẩy trang, Vân Nhất Hạc chống một tay trên gạch men, tì trán lên cánh tay đó, cánh tay còn lại không chút do dự đưa thẳng tới vị trí giữa hai chân.
Anh liên tục nhủ lòng đây chỉ là đang giải tỏa, là sự giải tỏa áp lực không mang theo chút xấu xa dơ bẩn nào. Mấy tháng mở cửa hàng qua anh mệt đến mức chẳng thể chợp mắt được, căng thẳng dồn nén đến mức phải thủ dâm để giải tỏa mỗi khi gặp ác mộng. Đã thế ban nãy còn phải lăn lộn trong cái nóng như lò lửa khi chụp ảnh, giờ chính là lúc để giải tỏa những mệt mỏi tích tụ lại...
Cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động đáng chú ý nào, Vân Nhất Hạc hơi nghiến răng, tăng nhanh động tác. Anh không ngừng tẩy não bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng lúc nhắm mắt, tất cả những gì hiển hiện trong bóng tối lại là mái tóc dài đen cùng khuôn ngực cường tráng của người kia.
Hàn Tuấn Hi là một sự tồn tại có tác động rất mạnh mẽ, sự tác động này đến từ việc bản thân người đó vô thức thả ra hormone, sự phóng thích này ảnh hưởng tới Vân Nhất Hạc rất dữ dội, anh còn đang độ trai tráng, tuy không đến mức giống lúc chừng mười lăm, mười sáu tuổi, hễ rảnh rỗi liền muốn làm, nhưng vẫn là độ tuổi đang tràn trề năng lượng. Anh không mong đợi bản thân sẽ già dặn chỉ dừng lại ở mức độ thưởng thức những người đàn ông hấp dẫn, nhưng có những lúc ước gì bản thân chỉ động lòng, chứ không phải động dục như thế này.
Sau khi cơn sóng nhiệt tuột đi mất sau cao trào, Vân Nhất Hạc điều chỉnh giảm nhiệt độ nước đi chút, sau đó tắm rửa sạch sẽ cũng như rửa sạch những vết bắn trên tường, dưới mặt đất. Tắt vòi nước, Vân Nhất Hạc lau khô cơ thể, rồi bước ra ngoài với khuôn mặt không cảm xúc, thay quần áo, bình tĩnh đi xuống dưới lầu.
Cái người đang vô thức phóng thả hormone đó giờ thì đang ngậm điếu thuốc, cầm máy chụp hình lật xem lại những bức ảnh chụp ban nãy, thỉnh thoảng lại cầm ly rượu lên uống một ngụm.
"Anh Tuấn, anh đi tắm nhanh đi." Vân Nhất Hạc chỉ tay về cầu thang, "Xin lỗi vì bắt anh đợi lâu nhé, phòng tắm ở trong phòng làm việc của em."
"Ồ, xong rồi à, vậy để tôi đánh nhanh thắng nhanh thôi." Đặt máy ảnh xuống, Hàn Tuấn Hi cầm ly rượu lên, uống nốt phần còn lại.
"Anh... uống rượu dư lại của lúc chụp ảnh à?"
"À, ừ."
"Không phải đã bảo anh muốn uống gì thì cứ lấy ra mà. Rượu thừa ban nãy không còn lạnh nữa."
"Không sao đâu, tôi thấy bỏ đi thì uổng quá." Thoải mái đáp lại, Hàn Tuấn Hi cong môi lên cười, sau đó đi về phía cầu thang, lúc đi ngang qua Vân Nhất Hạc còn đưa tay lên vỗ vai anh một cái, "Tôi con nhà nghèo khó, mỗi một hạt gạo thôi cũng là mồ hôi cả, bởi vậy lãng phí là xấu hổ lắm, không so được với giám đốc Vân~~ "
Để lại câu có hơi đáng ghét, nhưng rõ ràng là kiểu nói thần kinh thô không có ác ý gì, tên đàn ông ấy cởi trần mà đi lên lầu.
Đến khi nghe được tiếng bước chân vào phòng làm việc trên lầu rồi, Vân Nhất Hạc lúc này mới thở nhẹ nhõm.
Không khí trong hộp đêm trở nên mát mẻ và dễ chịu hơn rất nhiều, quan sát xung quanh, Vân Nhất Hạc phát hiện ra những dụng cụ dùng để chụp ảnh ban nãy đều đã được thu dọn lại, xếp ngay ngắn ở cạnh quầy bar. Những món đồ được dịch chuyển để chụp ảnh cũng được khôi phục lại hiện trạng cũ, thật giống như chưa từng bị di chuyển. Bề mặt quầy bar được lau sạch, ly, đĩa và dụng cụ pha chế rượu cũng được rửa sạch úp ngược trên giá cho ráo nước, chỉ còn sót lại chiếc ly rỗng đặt cạnh bình rượu cherry ngâm, phản xạ lại ánh sáng có chút chói.
Vân Nhất Hạc nhẩm tính trong đầu.
Người này rốt cuộc đã uống bao nhiêu ly rượu vậy...
Ngay cả khi đá tan ra làm giảm bớt độ nồng của rượu, thì độ cồn của rượu vẫn đâu có giảm đi.
Chẳng lẽ thật sự có người chuyển hóa rượu nhanh như vậy? Hay là người này không hấp thụ được cồn? Hay từ lúc sinh ra đã có tửu lượng lớn như thế?
Vân Nhất Hạc băn khoăn một hồi cho đến khi trên lầu vang lên tiếng bước chân, mấy thắc mắc nãy giờ anh liền chẳng còn chút tâm tình nào mà nghĩ tiếp.
Hàn Tuấn Hi vẫn cởi trần như trước, quá đáng là lần này hắn còn không thèm mặc quần, chỉ còn lại mỗi cái quần lót đen bó chặt, ôm lấy cặp mông săn chắc, làm nổi bật chú chim to khỏe.
Tóc vẫn chưa lau khô, nước từ trên tóc chảy xuống rơi lên ngực, theo đường viền cơ ngực tiếp tục trượt xuống.
Vân Nhất Hạc cảm thấy, mọi thứ có thể kết thúc ở đây được rồi.
Đã quá đủ.
Hôm đó, anh lịch sự mượn cớ người nhà vừa gọi điện thoại tới báo có chuyện gấp, tiễn Hàn Tuấn Hi đi. Anh liên tục xin lỗi, còn hứa hẹn ngày khác sẽ mời hắn ăn cơm để cảm ơn, mà cái tên to lớn kia thì cười toe toét, bảo có gì đâu, nếu giám đốc Vân bận thì tôi với cậu cùng đi thôi. Sau khi Hàn Tuấn Hi thật sự ra về, biến mất ngoài cửa câu lạc bộ rồi thì Vân Nhất Hạc không thể nhịn được nữa, bấm gọi ngay cho Kỳ Lâm.
"Lâm Tử, tôi hỏi cậu này, cậu chưa từng tiết lộ cho Hàn Tuấn Hi biết xu hướng tính dục của tôi chứ?" Vân Nhất Hạc liền hỏi thẳng, chờ đối phương trả lời.
Kỳ Lâm sững sờ trong giây lát, sau đó mới đáp rằng "À... chưa nói.", rồi hỏi lại Vân Nhất Hạc có chuyện gì.
Vân Nhất Hạc cũng không giấu diếm, sắp xếp ý rồi kể lại mọi việc, trừ vụ bản thân trốn trong phòng tắm giải quyết vấn đề chào cờ ra, sau đó có tiếng cười phớ lớ truyền qua.
"Cưng à, chẳng qua cưng độc thân quá lâu, không có chỗ giải phóng hormone của mình thôi. Vậy, cưng có cần tôi giúp gì không?"
Lần này đến phiên Vân Nhất Hạc ngây ra.
"Cậu đừng có dùng cách trò chuyện trên taobao nói với tôi được không..." Anh cảm thấy cả người chẳng còn sức, liền ngồi xuống salon, ôm trán thở dài, "Tôi biết thừa cậu học từ người nhà mình."
"Đúng vậy, tôi chính là tuyển thủ huy chương vàng trong làng dịch vụ khách hàng của bạn Tiểu Minh nhà tôi đó."
"Không cần trá hình khoe khoang tình cảm nhà mấy cậu đâu."
"Không, không đâu, tôi nói thật á, Nhất Hạc à, cậu nên từ giã kiếp độc thân đi."
"Cậu nói thì dễ rồi."
"Đôi khi yêu cầu cũng không thể cao quá được, ai mà chẳng có khuyết điểm."
Nghe vậy, Vân Nhất Hạc đặt điện thoại xuống bàn, mở loa ngoài lên, sau đó nằm xuống ghế.
"Theo ý cậu thì... chỉ cần hợp chút là được? Cậu và 'bạn Tiểu Minh' nhà cậu cũng là thấy hợp mà quen nhau à?" Trong lúc dùng hai ngón tay vẽ những dấu ngoặc kép trong không khí lên các đường ống thông gió màu đen giăng đầy trên trần nhà cao cao, vừa cố ý "gây khó khăn" cho đối phương, anh nghe thấy có tiếng cười truyền qua điện thoại, người kia nói "Kỳ Lâm ơi, có đơn hàng lớn, lát anh giúp em sắp hàng nhé~", sau đó thì anh quyết định dừng câu chuyện ở đây.
"Cậu đi ngay kìa, huy chương vàng ngành dịch vụ khách hàng." Chọc cậu bạn xong, anh quyết định đổi ý không nhờ đối phương đánh tiếng, ám chỉ với vị trai thẳng kia đừng quá tự nhiên, không xem mình là người ngoài nữa. Cúp điện thoại, Vân Nhất Hạc đứng dậy sửa sang lại vạt áo rồi đi tới quầy bar, suy nghĩ một hồi rồi tắt công tắc chính của điều hòa trung tâm.
Anh đi về nhà.
Từ Cloud Pavilion đến nhà anh cách chừng chưa tới 1km. Vân Nhất Hạc không lái xe đi, chiếc Cayenne của anh chỉ được dùng khi đi nơi khác, anh thường đậu xe ở phố Đỏ, dù sao cũng chẳng có ai đụng tới, người ở đây đều biết đó là xe của Vân Nhất Hạc, nên chẳng ai dám đụng vào, mà đụng cũng không nổi.
Vân Nhất Hạc cũng thích đi bộ trở về, giống như ca từ trong bài hát (*) vậy, đi qua phố thị ồn ào, băng qua những thế gian xấu xa ưa bịa đặt, liếc nhìn những con người với dáng vẻ muôn hình vạn trạng, khung cảnh hỗn loạn, đích đến là nhà của anh, ngôi nhà lớn đẹp đẽ, sang trọng nhưng trống trải nơi anh sống hiu quạnh một mình.
Anh sống trong một căn chung cư cao cấp ở khu đường Vành Đai 3, tổng diện tích hơn 250 mét vuông, đó là một ngôi nhà lớn với bàn ăn có thể để mười người ngồi chung được, ghế thư giãn, salon cỡ đại bằng da thật, TV màn hình cực đại, bàn bida, bồn tắm mát xa, hai tủ quần áo không cánh, phòng làm việc lớn, nhà bếp kiểu Âu cùng phòng ngủ chính rộng rãi. Trong phòng ngủ chính bày chiếc giường king size, không gian cuối giường còn có thể bày biện thoải mái ghế salon, bàn trà, tủ TV hay bàn trang điểm.
Mức độ phô trương thế này không phải người thường nào cũng dám nghĩ đến, mà năng lực của Vân Nhất Hạc không chỉ vậy, đây là anh đã khiêm tốn hạ bớt tiêu chuẩn cuộc sống của mình xuống.
Vân Nhất Hạc chính là kiểu người được gọi là "filthy rich". Không ai có thể ngờ rằng ông chủ một hộp đêm giàu có, một cậu ấm nhà giàu, cháu quan, chắt nhà cách mạng cuối cùng lại kết thân cùng với một nhiếp ảnh gia xách máy ảnh chạy khắp thế giới, gia cảnh không quá tốt, quấn lấy nhau, cười đùa, tức giận, mắng chửi, buồn bã, vui vẻ, duyên phận nghiệt ngã chẳng thể giải được.
Đêm đó, Vân Nhất Hạc đang nằm trong bồn tắm mát xa, cầm điều khiển chuyển kênh lung tung trên cái TV treo trên tường đối diện thì nhận được điện thoại từ người đàn ông kia.
"Giám đốc Vân, đang làm gì đấy?" Giọng nói trầm thấp pha chút xù xì của người kia vang lên.
Trong lòng cảm thấy oán giận sao cứ lúc không mặc đồ là người đàn ông này lại xuất hiện!!!, Vân Nhất Hạc giữ giọng bình tĩnh, giơ điều khiển lên tắt ti vi.
"Đang ở nhà xem ti vi thôi, có chuyện gì không anh Tuấn?"
"Cũng không có chuyện gì, chẳng qua muốn báo cậu biết là tôi đã bắt đầu xử lý ảnh rồi, tôi đang chuẩn bị mẫu đưa cậu xem."
"Không gấp đâu, thật không gấp mà, sách ảnh thì cứ đến tháng 11 mới đổi, giờ còn chưa tới tháng 8..."
"Giao sớm để bớt gánh nặng thôi."
"... Gánh nặng? Có làm phiền gì anh không?"
"Cậu đúng là không biết đùa ha, tôi giỡn thôi." Tiếng cười thản nhiên truyền qua, người đàn ông hình như vẫn đang di chuột, "Thế này đi, tuần tới tôi cho cậu xem qua hình mẫu, cậu xem rồi cho ý kiến để chỉnh sửa nhé. Sau đó thì tôi sẽ sửa lại trong chừng một tuần, như vậy tầm giữa tháng 8 là có thể hoàn thành nhiệm vụ."
"Vậy... thì cực cho anh quá."
"Không có gì, tôi phải cố hết sức mới phải, như thế thì mới không phụ lòng Lâm Tử đề cử tôi với cậu đúng không."
"Vâng." Không nhịn được khẽ cười vài cái, Vân Nhất Hạc thở dài, "Đúng rồi, anh Tuấn, hôm nay anh tự chạy xe về à?"
"Không, tôi gọi tài xế lái thay."
"À..." Trong lòng như trút được gánh nặng, Vân Nhất Hạc hơi ngồi thẳng dậy, "Thấy anh uống hết chỗ rượu để chụp hình, em còn sợ anh..."
"Không, không, sao có thể uống hết được!" Không để anh nói hết lời, Hàn Tuấn Hi trực tiếp giải đáp thắc mắc, "Tôi cũng chỉ nếm thử thôi, nói thật thì rượu ngoại cũng không ngon lắm, cũng chỉ kiểu... Tequila với Vodka còn có thể uống, chứ Whisky quả thực tôi không chịu nổi, vừa đắng vừa chát, còn cả rượu Gin nữa, uống y như dầu hỏa vậy. Tôi là kẻ chuyên lang thang đó đây, không hiểu được cảnh giới kia nên cứ ngoan ngoãn uống rượu xái với đậu phộng rang, dưa leo thôi."
Lời nói ra chọc cười Vân Nhất Hạc, mà hình như chính bản thân cũng bị chọc cười, Hàn Tuấn Hi cười phá lên, rồi đột nhiên bảo:
"Giám đốc Vân, lát nữa tôi mời cậu ăn cơm nhé."
"Mời em ăn cơm?" Vân Nhất Hạc sửng sốt, "Dù sao cũng là em nên mời anh ăn cơm chứ."
"Có gì đâu mà, cậu tới nhé, ở nhà cũng không có sơn hào hải vị gì đâu, chỉ là cơm nhà bình thường thôi, ăn đủ no, giá trị thực tế cao, cậu thấy sao?"
Thấy sao, còn có thể làm gì nữa?
Anh hẳn là nên từ chối, nhưng Hàn Tuấn Hi cũng đã bảo không có gì rồi.
Sau đó, trong khoảnh khắc rất ngắn Vân Nhất Hạc chần chờ, người đàn ông xuề xòa lại lên tiếng mời tiếp.
Hắn nói, giám đốc Vân à, cậu nể mặt hạ mình đại giá tới hàn xá nhà tôi đi. Tôi thấy cậu rất tốt, nên muốn kết bạn với cậu. Tôi cũng muốn giới thiệu người nhà cho cậu biết nữa, à đúng rồi, còn con tôi nữa, tôi đảm bảo cậu mà gặp nó, thể nào cũng thích nó cho mà xem.
(*) Bài hát 为你 của nữ ca sĩ 陈明 (1996)