Chương 11: Thật giả thiếu gia
Đương nhiên không kịp rồi.
Hoắc Yến đã bị tiếng hát đứt quãng tra tấn hơn 20 phút, gặp được cứu tinh liền không bỏ qua cho hắn, vội vàng mở miệng nói: "Mau, Tiểu Dao, Tần tổng đến rồi, em mau gọi một tách cà phê cho Tần tổng đi!"
Tiếng hát lạc điệu trong đầu nháy mắt dừng lại.
Hoắc Yến thở phào nhẹ nhõm.
Tần Diệu cũng thả lỏng, bước vào ngồi xuống đối diện hai người.
Diệp Lạc Dao nhìn Tần Diệu như đang nhìn thấy nhân dân tệ biết đi, nở nụ cười xán lạn: "Tần tổng thích uống cái gì?"
【 Kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền ~~~~ phát tài rồi! Âu ye ~~~~~ 】
Tần Diệu nhắm mắt, tốt xấu gì thì giọng ca ác độc đã không còn nữa.
Hoắc Yến nghiêng đầu, lén lút đưa tay xoa xoa lỗ tai.
"Americano là được." Tần Diệu hít sâu một hơi.
Diệp Lạc Dao gật đầu, thuần thục gọi đồ uống.
Vì không còn tiếng hát cuồng dã hành hạ nữa, Hoắc Yến quyết định nhanh chóng giải quyết cuộc trò chuyện ngày hôm nay, thậm chí không thèm nói móc Tần Diệu mà vào thẳng chủ đề: "Tần tổng, chúng tôi sẽ vào thẳng vấn đề, trực tiếp nói chuyện làm ăn đi."
Tần Diệu cũng có ý này, không dám lơ đãng thêm.
Vì thế, hai người đàn ông giỏi trong việc đàm phán chỉ tốn vỏn vẹn thời gian hai phút là thảo luận xong toàn bộ mọi việc.
Cho đến khi Hoắc Yến và Tần Diệu bắt tay nói "Hợp tác vui vẻ", Diệp Lạc Dao vẫn còn có chút mơ hồ, ánh mắt nhìn Hoắc Yến đều mang theo nghi hoặc.
【 Xong rồi? Cứ vậy mà đồng ý? 】
Hoắc Yến nói: "Ngày mai Tần tổng sẽ gửi hợp đồng tới, đến khi đó em gửi cho anh cả để thư ký của anh ấy xem thử rồi ký tên là được."
Trước đó Hoắc Yến từng nghe qua tình huống của Tần Diệu, mặc dù hắn đã tiếp nhận công việc của công ty con hơn một năm nhưng vẫn có vài người ngoan cố không đồng ý ủy quyền khiến mọi việc hắn làm đều bị cản trở.
Vào thời điểm này vì đổi vai của Du Bạch gây nên phong ba, tình cảnh của Tần Diệu tuy không quá khó khăn nhưng hắn khẳng định cần tiền.
Cho nên hôm nay trước khi đến, Hoắc Yến đã biết trước cuộc trò chuyện lần này chắc chắc sẽ diễn ra suôn sẻ.
Chỉ là ——
Hoắc Yến nghĩ lại còn rùng mình mà liếc mắt nhìn Diệp Lạc Dao, nếu Diệp Lạc Dao không đi cùng thì càng tốt.
Không nghe Diệp Lạc Dao cất tiếng hát dài hơn 20 phút, Hoắc Yến cảm thấy mình vẫn còn sức chế nhạo Tần Diệu.
Sau khi nghe xong, bây giờ hắn chỉ muốn tìm một nơi rửa sạch cái tai trước.
Tâm mệt.
Diệp Lạc Dao đánh giá Hoắc Yến từ trên xuống dưới.
Hoắc Yến xoa xoa cái tai vẫn còn nhức nhối, có chút sợ hãi: "Sao vậy? Còn có vấn đề gì không?"
Diệp Lạc Dao nhanh chóng lắc đầu: "Không có không có."
Trong lòng lẩm bẩm: 【 Mình còn tưởng anh hai chỉ có não yêu đương rồi bị lừa tiền thôi chứ, không ngờ trong chuyện làm ăn cũng khá đáng tin cậy! 】
Hoắc Yến nghiến răng.
Đừng cho rằng em ở trong lòng thổ tào mà anh không nghe thấy!
Tần Diệu nghe vậy khóe miệng hơi cong lên, nghĩ đến tin đồn hai ngày trước mình nghe thấy, cầm tách cà phê lên uống một ngụm: "Tôi còn tưởng hôm nay cậu hẹn tôi ra là muốn tranh thủ giành vai chính cho Tô Thụy, không ngờ đến tìm tôi là muốn nói chuyện hợp tác."
Nhắc đến Tô Thụy, biểu tình trên mặt Hoắc Yến có chút cứng đờ.
Hắn còn chưa nghĩ ra nên đáp lại thế nào thì nghe thấy Diệp Lạc Dao nhỏ giọng thì thầm trong lòng:
【 Nếu như vẫn chưa nhìn rõ bản chất Tô Thụy, nói không chừng anh hai thật sự sẽ ăn nói khép nép cố gắng giành vai chính này cho Tô Thụy. 】
Tần Diệu lặng lẽ vểnh tai lên.
Hoắc Yến tức đến mức ngón tay cầm tách cà phê trở nên tái nhợt.
Cái gì gọi là ăn nói khép nép? Hắn còn cần phải ăn nói khép nép sao?
"Không phải." Hai chữ này gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra, trên mặt Hoắc Yến giả vờ tỏ bình tĩnh, nhìn Tần Diệu trên môi mang theo nụ cười: "Tôi và cậu ta chia tay rồi."
Tần Diệu vừa khéo lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tại sao?"
【 Đương nhiên bởi vì Tô Thụy ở bên anh hai tôi chỉ vì tiền của anh hai tôi rồi! 】
【 Sự tổn thương này đối với người có não yêu đương quả thực rất lớn! 】
Khóe miệng Tần Diệu gần như không áp xuống được, nhanh chóng uống một ngụm americano để thử kích thích chút vị giác, lúc này khóe miệng mới chậm rãi thả lỏng.
Hoắc Yến dùng lực đặt cốc cà phê lên bàn, vài giọt cà phê tràn ra ngoài, cổ hắn đỏ lên vì lời nói của Diệp Lạc Dao, đành phải tùy tiện kiếm cớ: "Đương nhiên bởi vì......... không phù hợp."
Ngụy trang đại pháp toàn năng!
【 Í~ đàn ông có chết miệng cũng phải cứng rắn nha. 】 Diệp Lạc Dao yên lặng bổ một đao.
【 Thôi thôi, dù sao anh hai cũng giúp mình kiếm tiền, mình không vạch trần anh ấy chuyện chia tay mất mặt này là bởi vì đứa con trong bụng bạch nguyệt quang không phải con của anh ấy! 】
Tần Diệu nhướng mày, khóe miệng hoàn toàn không áp chế được nữa.
Thì ra là vậy!
Nếu như ánh mắt có thẻ phun lửa, ngọn lửa hừng hực lúc này trong mắt Hoắc Yến chắc chắn đã đốt cháy cả quán cà phê rồi.
Hắn căm giận trừng mắt nhìn Diệp Lạc Dao ở bên cạnh, nhưng Diệp Lạc Dao đúng lúc cúi đầu ăn bánh, không hề nhận ra sắc mặt khó coi của anh hai nhà mình.
Hoắc Yến nhắm mắt lại, nội tâm lúc này cảm thấy vô cùng may mắn, cũng may Tần Diệu không nghe thấy được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao!
Tần Diệu vẫn đang suy nghĩ lượng tin tức trong câu nói ngắn gọn ban nãy của Diệp Lạc Dao, cũng không chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của Hoắc Yến.
Một lúc sau, hắn nhớ đến mục đích chính của chuyến đi lần này, giương mắt đánh giá Diệp Lạc Dao đang ăn bánh ngọt ở phía đối diện.
Chuyện Hoắc gia có một người con nuôi toàn bộ giới kinh doanh đều biết, nhưng con nuôi của Hoắc gia lại rất ít khi lộ mặt trước công chúng.
Bên ngoài có không ít người suy đoán có phải Diệp Lạc Dao ở Hoắc gia không được thích hay không, cho nên mới không để con nuôi lộ diện.
Tần gia và Hoắc gia vẫn luôn có quan hệ hợp tác mật thiết, trước đây Tần Diệu từng cùng cha đến Hoắc gia mấy lần.
Nhưng mỗi lần Diệp Lạc Dao lộ mặt chưa đầy 2 phút, cậu liền tìm cơ hội chuồn mất.
Lần cuối gặp mặt tựa hồ là ba năm trước, Diệp Lạc Dao khi đó vẫn chưa lớn cho nên mấy ngày trước khi Tần Diệu gặp Diệu Lạc Dao mới không nhận ra cậu.
Hiện tại nhìn kỹ, càng nhìn Tần Diệu càng thấy vừa lòng.
Khác với mấy người Hoắc gia có ngũ quan cứng ngắc, mặt mày của Diệp Lạc Dao càng thêm nhu hòa thanh tú, đôi mắt hạnh luôn sáng lấp lánh, cười lên càng trông đẹp hơn, vô thức làm tâm tình người ta cũng dễ chịu hơn vài phần.
Người như vậy nếu có thể ký với công ty hắn ——
Tần Diệu mở miệng: "Lạc Dao, cậu có hứng thú tham gia một chương trình tạp kỹ không?"
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn dính một miếng socola: "Chương trình gì?"
【 Í, chẳng lẽ gần đây mình thật sự phất lên rồi? 】
【 Vừa thuận buồm xuôi gió bỏ vốn vào bộ phim nổi tiếng, chuẩn bị vào giới giải trí thì có người kê gối đầu! 】
Hoắc Yến nghe vậy cũng có chút kinh ngạc khi Tần Diệu chủ động đưa ra lời mời, mở miệng nói: "Anh tôi đã cho người đi sắp xếp đoàn đội quản lý cho em ấy rồi."
Ý là không cần ký hợp đồng với công ty của Tần Diệu.
Tần Diệu lộ ra biểu tình tiếc nuối, nhưng vẫn lấy ra một bản tư liệu chương trình đã chuẩn bị từ trước ra: "Một chương trình du lịch, dàn khách mời cố định đã được quyết định."
Diệp Lạc dao cúi đầu nhìn — 《 Chúng ta đi du lịch 》.
Nội tâm cậu thoáng sốc: 【 Vậy mà lại là chương trình này?! 】
Nụ cười trên môi Tần Diệu càng sâu hơn.
《 Chúng ta đi du lịch 》là chương trình tạp kỹ được công ty bọn họ quảng bá trong nửa cuối năm, không chỉ đàm phán được phát sóng vào khung giờ vàng của đài truyền hình địa phương, còn ký hợp đồng quảng cáo hàng đầu với các nền tảng lớn, có quy mô sản xuất lớn giống với 《 Bệnh mỹ nhân 》.
Trong ấn tượng của Diệp Lạc Dao cho thấy thời kỳ đầu chương trình này được quảng bá rất tốt, sự kỳ vọng của khán giả rất cao.
Sau đó, liền nghe thấy Diệp Lạc Dao ở trong lòng kêu gào: 【 Rút — rút — rút — 】
Tần Diệu: "........?"
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu, thần sắc phức tạp.
Sự đồng tình trong mắt càng không thể che giấu.
【 Năm nay có phải là năm tuổi của Tần tổng không? 】
【 Nếu không Tần tổng vẫn nên tìm một cái miếu cúng bái đi, đầu tiên là một bộ phim hay gần như bị hủy vì nam chính cắm sừng, sau đó lại đến...... ừm, ừ thì nổi tiếng đấy, nhưng nổi tiếng theo hướng ngược lại, toàn bộ thành viên ác nhân của chương trình du lịch bị toàn mạng tẩy chay. 】
【 Chậc chậc chậc, vận khí này, thật sự chó nhìn cũng phải lắc đầu. 】
Tần Diệu: "......"
Dưới bàn, Tần Diệu lặng lẽ nắm chặt tay.
Diệp Lạc Dao ở trong lòng thở dài, mới lên tiếng: "Thôi bỏ đi, cảm ơn Tần tổng."
Ý từ chối cực kỳ rõ ràng.
Hoắc Yến giơ tay che lại khóe miệng đang lặng lẽ nhếch lên.
Ha, tâm tình bỗng dưng trở nên sáng sủa hơn rồi~
Nhưng cơ hội giậu đổ bình leo tốt như vậy, sao Hoắc Yến có thể bỏ qua?
Sau khi cười một tiếng, hắn nhanh chóng buông tay xuống, ra vẻ khó hiểu hỏi Diệp Lạc Dao: "Sao không đi? Đây chính là một cơ hội tốt."
Diệp Lạc Dao cũng tìm được một cái cớ: "Không phải anh cả đã chuẩn bị đội quản lý cho em rồi sao? Em chờ sắp xếp của anh cả."
【 Dù sao mình chắc chắn không thể tham gia chương trình này được! 】
【 Được quảng bá là không có kịch bản, kết quả ghi hình ngày đầu tiên khách mời thường trú lật xe, khách mời(*) cũng lật xe ngay ngày phát sóng đầu tiên, sau đó mỗi trailer trước ngày phát sóng đều có một nghệ sĩ lật xe, giống như trúng phải ma chú nào đó, tất cả thành viên không ai sống sót! 】
(*) Nguyên văn — Khách mời phi hành 飞行嘉宾: là những người chỉ được tổ chương trình mời tham gia một hoặc vài tập, mang tính tạm thời, không cố định, là khách không cư trú nhưng không nhất thiết chỉ xuất hiện một tập và được ghi hình một lần.
【 Quá đáng sợ! Mình thật sự sợ khi chương trình được phát sóng chỉ có một mình mình không bị tô đen(*)! 】
(*) Nguyên văn — Mosaic 马赛克: thường dùng để che đậy hình ảnh không thích hợp để xem.
【 Chương trình này còn gọi 《 Chúng ta đi du lịch 》làm gì, trực tiếp đổi thành 《 Chuyến du lịch hằng ngày của tôi và mosaic 》đi! 】
Nghe xong, miệng Hoắc Yến mím chặt như sắp rút gân đến nơi.
Không thể cười, tuyệt đối không được cười!
Mà sắc mặt Tần Diệu phía đối diện cực kỳ khó coi.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ một mình Du Bạch, không ngờ bọn họ đã bắt đầu lên kế hoạch từ lâu như vậy.
Vừa nghĩ đến mọi cố gắng của mình thiếu chút nữa phó mặc dòng nước cuốn trôi, Tần Diệu gần như không khống chế được biểu tình của mình.
Đồng thời, hắn phát ra một tiếng cảm khái giống Hoắc Yến ——
May mắn Hoắc Yến không nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao!
Ba người không có tâm tình nói chuyện nữa, uống cà phê xong ba người cũng giải tán.
Hôm nay Hoắc Yến cố ý xin đoàn làm phim nghỉ một ngày đi cùng Diệp Lạc Dao, mọi chuyện bàn xong hắn còn có nửa ngày, dứt khoát cùng Diệp Lạc Dao về Hoắc trạch.
Ba Hoắc mẹ Hoắc đều ngồi ở phòng khách, bên cạnh còn có nhân viên của mấy cửa hàng xa xỉ, trước mặt là một giá treo quần áo lớn đặt trên sàn nhà, treo đầy các kiểu dáng mới mùa này của các thương hiệu lớn.
Thấy Diệp Lạc Dao, mẹ Hoắc cười vẫy tay với cậu: "Tiểu Dao, con về vừa kịp lúc, mau tới chọn một bộ lễ phục đi."
Diệp Lạc Dao nhanh chân chạy tới, ôm lấy cánh tay mẹ Hoắc: "Mẹ Hoắc, sao đột nhiên muốn chọn quần áo cho con?"
Mẹ Hoắc cười: "Chẳng phải con chuẩn bị vào giới giải trí sao? Tủ quần áo phải có đầy đủ chứ? Vừa hay ngày mai mẹ và ba con phải tham gia một bữa tiệc, cũng phải chọn một bộ cho nên yêu cầu bọn họ đưa kiểu dáng mới qua đây."
Hoắc Yến chưa bao giờ có hứng thứ với mấy thứ này, hơn nữa hắn hiện tại cũng là diễn viên đỉnh lưu trong ngành, quần áo mặc trong sự kiện phần lớn đều là thương hiệu nổi tiếng, hoặc là thương hiệu muốn thiết lập quan hệ hợp tác với hắn, cho nên hắn không thèm nhìn lấy một cái chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
Chân vừa bước lên cầu thang liền nghe thấy Diệp Lạc Dao hỏi mẹ Hoắc: "Mẹ Hoắc, mọi người tham gia tiệc của ai vậy?"
Diệp Lạc Dao chỉ thuận miệng hỏi, cậu luôn không thích mấy kiểu tụ tập tiệc tùng này, mỗi lần đều tìm cơ hội trốn.
Hiếm thấy cậu hỏi, ba Hoắc giải thích nói: "Con trai ruột của lão Từ lưu lạc bên ngoài mười mấy năm trước chẳng phải đã tìm được rồi sao? Nhà bọn họ chuẩn bị một bữa tiệc chiêu đãi mời chúng ta đến tham dự, sao vậy, con có hứng thú?"
Mẹ Hoắc nói: "Mẹ nhớ con trai út của Lão Từ hình như là bạn học cấp ba của Tiểu Dao, Tiểu Dao con muốn đi không?"
Diệp Lạc Dao nghĩ đến Từ Thần, mím môi:
【 Con không thích Từ Thần........ chờ đã...... tìm thấy con trai ruột? Lão Từ? 】
【 Sao cốt truyện này lại có chút quen tai vậy nhỉ? 】
Bước chân của Hoắc Yến chợt dừng.
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng tràn đầy tinh thần.
Diệp Lạc Dao đang ở trong đầu điên cuồng hồi tưởng lại cốt truyện, mấy giây sau, cậu kêu lên một tiếng:
【 Trời ạ! 】
【 Kích thích như vậy sao?! 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc cùng nhìn cậu.
Lần này lại là chuyện gì nữa!
Có thể nói nhanh một chút được không, đừng thừa nước đục thả câu!
Diệp Lạc Dao nhíu mày, giống như đang vặn cái bánh quai chèo, khóe miệng càng mím chặt hơn, vẻ mặt tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, phải rất lâu mới lấy lại tinh thần:
【 Hóa ra....... Câu dẫn cha nuôi, bị thiếu gia thật dẫn theo vợ và cả nhà đi bắt gian thiếu gia giả ở trên giường, chính là người anh nuôi của Từ Thần..... 】
Một câu nói ngắn gọn như tiếng sấm sét vang lên bên tai người Hoắc gia, đồng tử của bọn họ đồng thời run lên.
Cái gì cái gì?
Con/em nói cái gì cùng gì gì cơ?
【 Bắt gian hình như sẽ xảy ra trong bữa tiệc? 】
【 Không trùng hợp như vậy chứ, chính là ngày mai! 】
Diệp Lạc Dao có chút dao động.
【 Mình có nên đi xem náo nhiệt không...... 】
Hoắc Yến đã quay lại phòng khách, quay đầu nhìn những kiện quần áo mới mùa này treo trên giá, dù sao trò hay lần này hắn khẳng định muốn đi.
Ba Hoắc mẹ Hoắc nhìn nhau, đều thấy được tia chờ mong trong mắt đối phương.
Ai nói...... không được chứ?
- --------
Cái nhà này chỉ sợ mọi chuyện chưa đủ lớn đây mà.
Hoắc Yến đã bị tiếng hát đứt quãng tra tấn hơn 20 phút, gặp được cứu tinh liền không bỏ qua cho hắn, vội vàng mở miệng nói: "Mau, Tiểu Dao, Tần tổng đến rồi, em mau gọi một tách cà phê cho Tần tổng đi!"
Tiếng hát lạc điệu trong đầu nháy mắt dừng lại.
Hoắc Yến thở phào nhẹ nhõm.
Tần Diệu cũng thả lỏng, bước vào ngồi xuống đối diện hai người.
Diệp Lạc Dao nhìn Tần Diệu như đang nhìn thấy nhân dân tệ biết đi, nở nụ cười xán lạn: "Tần tổng thích uống cái gì?"
【 Kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền ~~~~ phát tài rồi! Âu ye ~~~~~ 】
Tần Diệu nhắm mắt, tốt xấu gì thì giọng ca ác độc đã không còn nữa.
Hoắc Yến nghiêng đầu, lén lút đưa tay xoa xoa lỗ tai.
"Americano là được." Tần Diệu hít sâu một hơi.
Diệp Lạc Dao gật đầu, thuần thục gọi đồ uống.
Vì không còn tiếng hát cuồng dã hành hạ nữa, Hoắc Yến quyết định nhanh chóng giải quyết cuộc trò chuyện ngày hôm nay, thậm chí không thèm nói móc Tần Diệu mà vào thẳng chủ đề: "Tần tổng, chúng tôi sẽ vào thẳng vấn đề, trực tiếp nói chuyện làm ăn đi."
Tần Diệu cũng có ý này, không dám lơ đãng thêm.
Vì thế, hai người đàn ông giỏi trong việc đàm phán chỉ tốn vỏn vẹn thời gian hai phút là thảo luận xong toàn bộ mọi việc.
Cho đến khi Hoắc Yến và Tần Diệu bắt tay nói "Hợp tác vui vẻ", Diệp Lạc Dao vẫn còn có chút mơ hồ, ánh mắt nhìn Hoắc Yến đều mang theo nghi hoặc.
【 Xong rồi? Cứ vậy mà đồng ý? 】
Hoắc Yến nói: "Ngày mai Tần tổng sẽ gửi hợp đồng tới, đến khi đó em gửi cho anh cả để thư ký của anh ấy xem thử rồi ký tên là được."
Trước đó Hoắc Yến từng nghe qua tình huống của Tần Diệu, mặc dù hắn đã tiếp nhận công việc của công ty con hơn một năm nhưng vẫn có vài người ngoan cố không đồng ý ủy quyền khiến mọi việc hắn làm đều bị cản trở.
Vào thời điểm này vì đổi vai của Du Bạch gây nên phong ba, tình cảnh của Tần Diệu tuy không quá khó khăn nhưng hắn khẳng định cần tiền.
Cho nên hôm nay trước khi đến, Hoắc Yến đã biết trước cuộc trò chuyện lần này chắc chắc sẽ diễn ra suôn sẻ.
Chỉ là ——
Hoắc Yến nghĩ lại còn rùng mình mà liếc mắt nhìn Diệp Lạc Dao, nếu Diệp Lạc Dao không đi cùng thì càng tốt.
Không nghe Diệp Lạc Dao cất tiếng hát dài hơn 20 phút, Hoắc Yến cảm thấy mình vẫn còn sức chế nhạo Tần Diệu.
Sau khi nghe xong, bây giờ hắn chỉ muốn tìm một nơi rửa sạch cái tai trước.
Tâm mệt.
Diệp Lạc Dao đánh giá Hoắc Yến từ trên xuống dưới.
Hoắc Yến xoa xoa cái tai vẫn còn nhức nhối, có chút sợ hãi: "Sao vậy? Còn có vấn đề gì không?"
Diệp Lạc Dao nhanh chóng lắc đầu: "Không có không có."
Trong lòng lẩm bẩm: 【 Mình còn tưởng anh hai chỉ có não yêu đương rồi bị lừa tiền thôi chứ, không ngờ trong chuyện làm ăn cũng khá đáng tin cậy! 】
Hoắc Yến nghiến răng.
Đừng cho rằng em ở trong lòng thổ tào mà anh không nghe thấy!
Tần Diệu nghe vậy khóe miệng hơi cong lên, nghĩ đến tin đồn hai ngày trước mình nghe thấy, cầm tách cà phê lên uống một ngụm: "Tôi còn tưởng hôm nay cậu hẹn tôi ra là muốn tranh thủ giành vai chính cho Tô Thụy, không ngờ đến tìm tôi là muốn nói chuyện hợp tác."
Nhắc đến Tô Thụy, biểu tình trên mặt Hoắc Yến có chút cứng đờ.
Hắn còn chưa nghĩ ra nên đáp lại thế nào thì nghe thấy Diệp Lạc Dao nhỏ giọng thì thầm trong lòng:
【 Nếu như vẫn chưa nhìn rõ bản chất Tô Thụy, nói không chừng anh hai thật sự sẽ ăn nói khép nép cố gắng giành vai chính này cho Tô Thụy. 】
Tần Diệu lặng lẽ vểnh tai lên.
Hoắc Yến tức đến mức ngón tay cầm tách cà phê trở nên tái nhợt.
Cái gì gọi là ăn nói khép nép? Hắn còn cần phải ăn nói khép nép sao?
"Không phải." Hai chữ này gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra, trên mặt Hoắc Yến giả vờ tỏ bình tĩnh, nhìn Tần Diệu trên môi mang theo nụ cười: "Tôi và cậu ta chia tay rồi."
Tần Diệu vừa khéo lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tại sao?"
【 Đương nhiên bởi vì Tô Thụy ở bên anh hai tôi chỉ vì tiền của anh hai tôi rồi! 】
【 Sự tổn thương này đối với người có não yêu đương quả thực rất lớn! 】
Khóe miệng Tần Diệu gần như không áp xuống được, nhanh chóng uống một ngụm americano để thử kích thích chút vị giác, lúc này khóe miệng mới chậm rãi thả lỏng.
Hoắc Yến dùng lực đặt cốc cà phê lên bàn, vài giọt cà phê tràn ra ngoài, cổ hắn đỏ lên vì lời nói của Diệp Lạc Dao, đành phải tùy tiện kiếm cớ: "Đương nhiên bởi vì......... không phù hợp."
Ngụy trang đại pháp toàn năng!
【 Í~ đàn ông có chết miệng cũng phải cứng rắn nha. 】 Diệp Lạc Dao yên lặng bổ một đao.
【 Thôi thôi, dù sao anh hai cũng giúp mình kiếm tiền, mình không vạch trần anh ấy chuyện chia tay mất mặt này là bởi vì đứa con trong bụng bạch nguyệt quang không phải con của anh ấy! 】
Tần Diệu nhướng mày, khóe miệng hoàn toàn không áp chế được nữa.
Thì ra là vậy!
Nếu như ánh mắt có thẻ phun lửa, ngọn lửa hừng hực lúc này trong mắt Hoắc Yến chắc chắn đã đốt cháy cả quán cà phê rồi.
Hắn căm giận trừng mắt nhìn Diệp Lạc Dao ở bên cạnh, nhưng Diệp Lạc Dao đúng lúc cúi đầu ăn bánh, không hề nhận ra sắc mặt khó coi của anh hai nhà mình.
Hoắc Yến nhắm mắt lại, nội tâm lúc này cảm thấy vô cùng may mắn, cũng may Tần Diệu không nghe thấy được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao!
Tần Diệu vẫn đang suy nghĩ lượng tin tức trong câu nói ngắn gọn ban nãy của Diệp Lạc Dao, cũng không chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của Hoắc Yến.
Một lúc sau, hắn nhớ đến mục đích chính của chuyến đi lần này, giương mắt đánh giá Diệp Lạc Dao đang ăn bánh ngọt ở phía đối diện.
Chuyện Hoắc gia có một người con nuôi toàn bộ giới kinh doanh đều biết, nhưng con nuôi của Hoắc gia lại rất ít khi lộ mặt trước công chúng.
Bên ngoài có không ít người suy đoán có phải Diệp Lạc Dao ở Hoắc gia không được thích hay không, cho nên mới không để con nuôi lộ diện.
Tần gia và Hoắc gia vẫn luôn có quan hệ hợp tác mật thiết, trước đây Tần Diệu từng cùng cha đến Hoắc gia mấy lần.
Nhưng mỗi lần Diệp Lạc Dao lộ mặt chưa đầy 2 phút, cậu liền tìm cơ hội chuồn mất.
Lần cuối gặp mặt tựa hồ là ba năm trước, Diệp Lạc Dao khi đó vẫn chưa lớn cho nên mấy ngày trước khi Tần Diệu gặp Diệu Lạc Dao mới không nhận ra cậu.
Hiện tại nhìn kỹ, càng nhìn Tần Diệu càng thấy vừa lòng.
Khác với mấy người Hoắc gia có ngũ quan cứng ngắc, mặt mày của Diệp Lạc Dao càng thêm nhu hòa thanh tú, đôi mắt hạnh luôn sáng lấp lánh, cười lên càng trông đẹp hơn, vô thức làm tâm tình người ta cũng dễ chịu hơn vài phần.
Người như vậy nếu có thể ký với công ty hắn ——
Tần Diệu mở miệng: "Lạc Dao, cậu có hứng thú tham gia một chương trình tạp kỹ không?"
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn dính một miếng socola: "Chương trình gì?"
【 Í, chẳng lẽ gần đây mình thật sự phất lên rồi? 】
【 Vừa thuận buồm xuôi gió bỏ vốn vào bộ phim nổi tiếng, chuẩn bị vào giới giải trí thì có người kê gối đầu! 】
Hoắc Yến nghe vậy cũng có chút kinh ngạc khi Tần Diệu chủ động đưa ra lời mời, mở miệng nói: "Anh tôi đã cho người đi sắp xếp đoàn đội quản lý cho em ấy rồi."
Ý là không cần ký hợp đồng với công ty của Tần Diệu.
Tần Diệu lộ ra biểu tình tiếc nuối, nhưng vẫn lấy ra một bản tư liệu chương trình đã chuẩn bị từ trước ra: "Một chương trình du lịch, dàn khách mời cố định đã được quyết định."
Diệp Lạc dao cúi đầu nhìn — 《 Chúng ta đi du lịch 》.
Nội tâm cậu thoáng sốc: 【 Vậy mà lại là chương trình này?! 】
Nụ cười trên môi Tần Diệu càng sâu hơn.
《 Chúng ta đi du lịch 》là chương trình tạp kỹ được công ty bọn họ quảng bá trong nửa cuối năm, không chỉ đàm phán được phát sóng vào khung giờ vàng của đài truyền hình địa phương, còn ký hợp đồng quảng cáo hàng đầu với các nền tảng lớn, có quy mô sản xuất lớn giống với 《 Bệnh mỹ nhân 》.
Trong ấn tượng của Diệp Lạc Dao cho thấy thời kỳ đầu chương trình này được quảng bá rất tốt, sự kỳ vọng của khán giả rất cao.
Sau đó, liền nghe thấy Diệp Lạc Dao ở trong lòng kêu gào: 【 Rút — rút — rút — 】
Tần Diệu: "........?"
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu, thần sắc phức tạp.
Sự đồng tình trong mắt càng không thể che giấu.
【 Năm nay có phải là năm tuổi của Tần tổng không? 】
【 Nếu không Tần tổng vẫn nên tìm một cái miếu cúng bái đi, đầu tiên là một bộ phim hay gần như bị hủy vì nam chính cắm sừng, sau đó lại đến...... ừm, ừ thì nổi tiếng đấy, nhưng nổi tiếng theo hướng ngược lại, toàn bộ thành viên ác nhân của chương trình du lịch bị toàn mạng tẩy chay. 】
【 Chậc chậc chậc, vận khí này, thật sự chó nhìn cũng phải lắc đầu. 】
Tần Diệu: "......"
Dưới bàn, Tần Diệu lặng lẽ nắm chặt tay.
Diệp Lạc Dao ở trong lòng thở dài, mới lên tiếng: "Thôi bỏ đi, cảm ơn Tần tổng."
Ý từ chối cực kỳ rõ ràng.
Hoắc Yến giơ tay che lại khóe miệng đang lặng lẽ nhếch lên.
Ha, tâm tình bỗng dưng trở nên sáng sủa hơn rồi~
Nhưng cơ hội giậu đổ bình leo tốt như vậy, sao Hoắc Yến có thể bỏ qua?
Sau khi cười một tiếng, hắn nhanh chóng buông tay xuống, ra vẻ khó hiểu hỏi Diệp Lạc Dao: "Sao không đi? Đây chính là một cơ hội tốt."
Diệp Lạc Dao cũng tìm được một cái cớ: "Không phải anh cả đã chuẩn bị đội quản lý cho em rồi sao? Em chờ sắp xếp của anh cả."
【 Dù sao mình chắc chắn không thể tham gia chương trình này được! 】
【 Được quảng bá là không có kịch bản, kết quả ghi hình ngày đầu tiên khách mời thường trú lật xe, khách mời(*) cũng lật xe ngay ngày phát sóng đầu tiên, sau đó mỗi trailer trước ngày phát sóng đều có một nghệ sĩ lật xe, giống như trúng phải ma chú nào đó, tất cả thành viên không ai sống sót! 】
(*) Nguyên văn — Khách mời phi hành 飞行嘉宾: là những người chỉ được tổ chương trình mời tham gia một hoặc vài tập, mang tính tạm thời, không cố định, là khách không cư trú nhưng không nhất thiết chỉ xuất hiện một tập và được ghi hình một lần.
【 Quá đáng sợ! Mình thật sự sợ khi chương trình được phát sóng chỉ có một mình mình không bị tô đen(*)! 】
(*) Nguyên văn — Mosaic 马赛克: thường dùng để che đậy hình ảnh không thích hợp để xem.
【 Chương trình này còn gọi 《 Chúng ta đi du lịch 》làm gì, trực tiếp đổi thành 《 Chuyến du lịch hằng ngày của tôi và mosaic 》đi! 】
Nghe xong, miệng Hoắc Yến mím chặt như sắp rút gân đến nơi.
Không thể cười, tuyệt đối không được cười!
Mà sắc mặt Tần Diệu phía đối diện cực kỳ khó coi.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ một mình Du Bạch, không ngờ bọn họ đã bắt đầu lên kế hoạch từ lâu như vậy.
Vừa nghĩ đến mọi cố gắng của mình thiếu chút nữa phó mặc dòng nước cuốn trôi, Tần Diệu gần như không khống chế được biểu tình của mình.
Đồng thời, hắn phát ra một tiếng cảm khái giống Hoắc Yến ——
May mắn Hoắc Yến không nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao!
Ba người không có tâm tình nói chuyện nữa, uống cà phê xong ba người cũng giải tán.
Hôm nay Hoắc Yến cố ý xin đoàn làm phim nghỉ một ngày đi cùng Diệp Lạc Dao, mọi chuyện bàn xong hắn còn có nửa ngày, dứt khoát cùng Diệp Lạc Dao về Hoắc trạch.
Ba Hoắc mẹ Hoắc đều ngồi ở phòng khách, bên cạnh còn có nhân viên của mấy cửa hàng xa xỉ, trước mặt là một giá treo quần áo lớn đặt trên sàn nhà, treo đầy các kiểu dáng mới mùa này của các thương hiệu lớn.
Thấy Diệp Lạc Dao, mẹ Hoắc cười vẫy tay với cậu: "Tiểu Dao, con về vừa kịp lúc, mau tới chọn một bộ lễ phục đi."
Diệp Lạc Dao nhanh chân chạy tới, ôm lấy cánh tay mẹ Hoắc: "Mẹ Hoắc, sao đột nhiên muốn chọn quần áo cho con?"
Mẹ Hoắc cười: "Chẳng phải con chuẩn bị vào giới giải trí sao? Tủ quần áo phải có đầy đủ chứ? Vừa hay ngày mai mẹ và ba con phải tham gia một bữa tiệc, cũng phải chọn một bộ cho nên yêu cầu bọn họ đưa kiểu dáng mới qua đây."
Hoắc Yến chưa bao giờ có hứng thứ với mấy thứ này, hơn nữa hắn hiện tại cũng là diễn viên đỉnh lưu trong ngành, quần áo mặc trong sự kiện phần lớn đều là thương hiệu nổi tiếng, hoặc là thương hiệu muốn thiết lập quan hệ hợp tác với hắn, cho nên hắn không thèm nhìn lấy một cái chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
Chân vừa bước lên cầu thang liền nghe thấy Diệp Lạc Dao hỏi mẹ Hoắc: "Mẹ Hoắc, mọi người tham gia tiệc của ai vậy?"
Diệp Lạc Dao chỉ thuận miệng hỏi, cậu luôn không thích mấy kiểu tụ tập tiệc tùng này, mỗi lần đều tìm cơ hội trốn.
Hiếm thấy cậu hỏi, ba Hoắc giải thích nói: "Con trai ruột của lão Từ lưu lạc bên ngoài mười mấy năm trước chẳng phải đã tìm được rồi sao? Nhà bọn họ chuẩn bị một bữa tiệc chiêu đãi mời chúng ta đến tham dự, sao vậy, con có hứng thú?"
Mẹ Hoắc nói: "Mẹ nhớ con trai út của Lão Từ hình như là bạn học cấp ba của Tiểu Dao, Tiểu Dao con muốn đi không?"
Diệp Lạc Dao nghĩ đến Từ Thần, mím môi:
【 Con không thích Từ Thần........ chờ đã...... tìm thấy con trai ruột? Lão Từ? 】
【 Sao cốt truyện này lại có chút quen tai vậy nhỉ? 】
Bước chân của Hoắc Yến chợt dừng.
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng tràn đầy tinh thần.
Diệp Lạc Dao đang ở trong đầu điên cuồng hồi tưởng lại cốt truyện, mấy giây sau, cậu kêu lên một tiếng:
【 Trời ạ! 】
【 Kích thích như vậy sao?! 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc cùng nhìn cậu.
Lần này lại là chuyện gì nữa!
Có thể nói nhanh một chút được không, đừng thừa nước đục thả câu!
Diệp Lạc Dao nhíu mày, giống như đang vặn cái bánh quai chèo, khóe miệng càng mím chặt hơn, vẻ mặt tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, phải rất lâu mới lấy lại tinh thần:
【 Hóa ra....... Câu dẫn cha nuôi, bị thiếu gia thật dẫn theo vợ và cả nhà đi bắt gian thiếu gia giả ở trên giường, chính là người anh nuôi của Từ Thần..... 】
Một câu nói ngắn gọn như tiếng sấm sét vang lên bên tai người Hoắc gia, đồng tử của bọn họ đồng thời run lên.
Cái gì cái gì?
Con/em nói cái gì cùng gì gì cơ?
【 Bắt gian hình như sẽ xảy ra trong bữa tiệc? 】
【 Không trùng hợp như vậy chứ, chính là ngày mai! 】
Diệp Lạc Dao có chút dao động.
【 Mình có nên đi xem náo nhiệt không...... 】
Hoắc Yến đã quay lại phòng khách, quay đầu nhìn những kiện quần áo mới mùa này treo trên giá, dù sao trò hay lần này hắn khẳng định muốn đi.
Ba Hoắc mẹ Hoắc nhìn nhau, đều thấy được tia chờ mong trong mắt đối phương.
Ai nói...... không được chứ?
- --------
Cái nhà này chỉ sợ mọi chuyện chưa đủ lớn đây mà.