Chương 9: Có thể giữ vững bản tâm ban đầu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Ngư Vô Tâm
Edit: Ngộ
"Hoàng Thượng!"
Góc áo Minh hoàng chợt lóe cạnh cửa, Triệu Việt đại kinh thất sắc.
Chu Tốn nghiêng đầu, hoàng đế đã từ cạnh cửa đi đến, mặt hắn đầy phẫn nộ: "Sao, người Triệu gia rất ghê gớm sao?"
Việc này nói ra thật kỳ quặc. Theo lý thuyết, hoàng đế vào Dưỡng Tâm Điện, phải có người thông báo mới đúng, Triệu Việt cũng nghe thấy hoàng đế tiến vào, dừng động tác...... Chu Tốn nhìn về Tiểu Lý Tử đứng cạnh cửa, Tiểu Lý Tử nháy mắt với y vài cái, tươi cười thông minh cực kỳ.
Chu Tốn:......
...... Hóa ra là Tiểu Lý Tử bán chỗ tốt này cho y.
___
___
Y vì thế quay đầu nhìn về phía Triệu Việt bụm mặt, lạnh lùng nói: "Ta mặc kệ ngươi là con cháu nhà ai. Tóm lại, từ hôm nay trở đi, ngươi nhớ kỹ. Ta cùng Dung Phần không có nửa điểm liên quan."
Dung Phần, là tên Ngũ vương gia.
"Ngươi......"
"Đến nỗi Chu gia...... Chu gia sớm đã xoá tên ta." Chu Tốn nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Chu Tốn ta cùng Chu gia sớm đã nhất đao lưỡng đoạn. Đến nỗi Chu Thải, hắn là Trạng Nguyên, ta chỉ là một thứ dân không can hệ cùng hắn. Đừng lấy tên của hắn cùng tên của ta đặt cùng nhau!"
Triệu Việt bụm mặt, thần sắc căm giận, hắn còn muốn nói cái gì, lại bị hoàng đế cao giọng đánh gãy: "Các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?"
Chu Tốn quay đầu đi, không nhìn lại.
"Hoàng Thượng......" Triệu Việt chuyển hướng về hoàng đế ủy khuất, thanh âm bách chuyển thiên hồi, "Hoàng Thượng, người này vô duyên vô cớ đánh ta một cái tát......"
Hoàng đế lui về phía sau một bước: "Đừng tới đây, trẫm nghe tiếng ngươi ghê tởm thật sự."
Triệu Việt:......
Hắn lại nói: "Ngữ Văn Thư sao lại vô duyên vô cớ đánh người? Y đánh ngươi, chứng tỏ ngươi nên bị đánh."
"Hoàng Thượng!" Triệu Việt dậm chân, lại muốn tiến lên, "Ngài......"
"Triệu lão tướng quân khai cương khoách thổ, trung thành tận tâm, nãi quốc chi anh tài. Hậu đại lại mông ở hắn uy danh che lấp dưới làm xằng làm bậy, lấy thế áp người. Trẫm thật muốn vì Triệu lão tướng quân vừa khóc." Hoàng đế nói, "Đừng nói người khác, trước nhìn xem chính ngươi có xứng họ Triệu không đi."
Triệu Việt không cam lòng còn muốn nói cái gì, hoàng đế lại cả giận nói: "Đi xuống!"
Triệu Việt liền phải rời đi. Hoàng đế lại nói với Tiểu Lý Tử: "Trẻ con có sức lực nơi nơi làm trời làm đất như vậy, xem ra là thịt ăn quá nhiều. Từ ngày mai trở đi, để vị Triệu...... Triệu này, ăn chay một tháng."
Tiểu Lý Tử: "Nô tài lĩnh mệnh."
Nghe thấy những lời này, Triệu Việt như bị sét đánh. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Chu Tốn liếc mắt một cái. Hoàng đế thấy cái liếc mắt này, tiếp tục nói với Tiểu Lý Tử: "Đổi hết thành rau thơm cùng khổ qua."
Triệu Việt:......
Lúc này hắn hoàn toàn không dám nói lại cái gì, vội vàng mà chạy.
Chu Tốn bị hắn trừng mắt nhìn một cái, cũng biết người này có thể bày thủ đoạn với y, cũng bất quá như thế.
Y cũng không cùng hắn cãi cọ. Hoàng Thượng tiếp tục nói với Tiểu Lý Tử: "Từ hôm nay trở đi, người trong hậu cung không được tới nơi này phiền tiên sinh. Còn có lần sau, tới một người, ngươi bị a* một lần."
*Aruba
Tiểu Lý Tử liên tục đáp vâng.
"Được rồi." Hoàng đế thực vừa lòng, "Ngươi phải biết, tiên sinh ở thoải mái, ngươi mới có ngày tháng tốt. Tiên sinh tháng này ở rất thoải mái, trẫm liền cho ngươi thêm tiền thưởng."
Tiểu Lý Tử lui ra. Trong phòng lần thứ hai chỉ còn lại có hai người hoàng đế cùng Chu Tốn. Hoàng đế thong thả ung dung ngồi xuống, chà xát cánh tay mình: "Má ơi, một đại nam nhân làm nũng...... Làm ta sợ muốn chết......"
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Ai ai ai, quá ghê tởm."
Chu Tốn:......
Hoàng đế lại quay đầu tới: "Tiên sinh ở trong cung đã quen chưa?"
Kỳ thật đối với Chu Tốn mà nói, hiện giờ y ở nơi nào, cũng như nhau.
Nhưng y không muốn mất hảo ý của hoàng đế, vì thế gật gật đầu. Hoàng đế lại nói: "Vậy là tốt rồi. Có chỗ nào không thoải mái, trực tiếp nói cho ta. Đừng khách khí, có vấn đề gì, ta đều đến giải quyết cho ngươi."
Hắn thượng vàng hạ cám xả một đống, Chu Tốn nhìn hắn, đột nhiên nói: "Hoàng Thượng hôm nay tới là vì chuyện khác đi?"
Hoàng đế "A" ngẩng đầu: "Trời ạ, sao ngươi nhìn ra?"
Chu Tốn:......
"Rất rõ ràng." Y nhẹ giọng nói.
Hoàng đế: "A, tiên sinh thật là thông tuệ hơn người, đa trí...... Không, vốn dĩ chính là, chúng ta tâm ý tương thông, hắc hắc hắc."
Chu Tốn:......
"Kỳ thật, đây là tin tức tốt." Hoàng đế sờ sờ cái mũi, "Ta tính......"
Chu Tốn lẳng lặng nghe.
Hoàng đế nói, hắn vốn định giúp Chu Tốn ghi tên lên ngọc điệp, làm Ngũ vương phi chân chân chính chính. Không nghĩ tới mới vừa vào thiên điện, đã nghe thấy y nói y cùng Vương gia không liên quan.
"Cái này...... Dù sao cũng là chuyện tình cảm của bản thân ngài, ta trộn lẫn đi vào cũng không tốt lắm. Đây là độ tình kiếp của ngài, ta cũng không có ý quấy rầy......" Hắn gãi gãi đầu, "Chỉ là cái này......"
Hắn chung quy là có chút tò mò.
Hắn chung quy là sẽ tò mò.
Nhưng mà......
"Thực xin lỗi."
Y không rõ mình vì cái gì lại vội vàng trầm trọng nói với hoàng đế hai từ này.
Lại chỉ là bởi vì y...... không đem hết thảy của mình, nói cho hắn.
Y nhấp môi nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế lại gật gật đầu, không hỏi nhiều, bộ dáng hoàn toàn không đem việc y "phong bế" để trong lòng.
Hắn thấy bộ dáng Chu Tốn ủ dột ngừng ngắt, ngược lại tùy tiện vỗ vỗ y: "Không có việc gì, ai chưa từng có mấy chuyện đau khổ? Này đều không tính chuyện này. Ai, đều nói nhân yêu thù đồ*, không nghĩ tới đại gia hỉ nộ ai nhạc, cũng giống nhau."
*Yêu hận của người và yêu (tinh)
Chu Tốn:......
Nhân yêu thù đồ? Hoàng Thượng lại đang nói cái quỷ gì?
Hoàng đế: "Cái gì lục cùng bị lục, NTR cùng bị NTR chuyện xưa, trên thế giới này quá nhiều, ta là xem ngươi như huynh đệ, mới thiệt tình thực lòng cùng ngươi nói......"
Hắn thầm thì nói nói một đống lớn, đột nhiên có chút ngượng ngùng cười cười: "Kỳ thật a, từ ý nghĩa nào đó, ta này cũng coi như là đứng nói chuyện không đau eo?"
Chu Tốn: "...... Vì cái gì?"
"Ta không có tự mình trải qua những chuyện của ngươi, lại vẫn hy vọng ngươi có thể hạnh phúc kiên cường." Hoàng đế tiếp tục nói, "Ta nói như vậy có phải có chút ngớ ngẩn hay không? Nhưng ta cảm thấy, ngươi trải qua quá những chuyện đó, còn có thể tốt như vậy, ôn nhu như vậy, là chuyện đặc biệt vĩ đại. Thật sự đặc biệt tốt, ngươi đặc biệt đặc biệt tốt. Ta không phải bởi vì thân phận của ngươi...... Bởi vì cảm thấy hổ thẹn với ngươi, mới cảm thấy ngươi đặc biệt tốt. Ta chính là cảm thấy ngươi đặc biệt đặc biệt tốt."
Hắn lại nói: "Ta không phải rất am hiểu làm thơ viết văn chương linh tinh...... dù viết, ở trước mặt ngươi bất quá cũng là múa rìu qua mắt thợ, hắc hắc, ngươi có phải cảm thấy ta thoạt nhìn đặc biệt ngốc hay không? Nhưng ta là thiệt tình nghĩ như vậy."
"Có thể giữ vững bản tâm ban đầu, kỳ thật là một chuyện tốt."
Chu Tốn nói.
Hắn cúi đầu, đột nhiên nói: "Nếu mỗi một thanh niên đều có thể có tấm lòng như vậy, thế giới này sẽ càng tốt."
Lời này của hắn lại không phải như hối tiếc cho ai, lại như là một câu cảm khái.
Hoàng đế: "......"
Hắn nhất thời kích động, cầm tay Chu Tốn, trong ánh mắt pha xúc động, phảng phất như là gặp tri kỷ.
"Những người khác đều luôn nói ta thường ngớ ngẩn, đều cảm thấy ta hay nằm mơ, ta thích hồ ngôn loạn ngữ." Hắn nắm nửa ngày, đột nhiên híp mắt cười, "Ngươi là người thứ nhất nói ta như vậy, khen ta."
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Ngươi không thích nói chuyện, nhưng rất ôn nhu, rất bao dung ta. Ta thực cảm tạ ngươi, thật sự, phát ra từ nội tâm. Có thể gặp được ngươi thật sự thật tốt quá."
Chu Tốn:......
"Cho nên từ hôm nay trở đi," hoàng đế dùng sức ôm chầm Chu Tốn, vỗ vỗ bờ vai của y, "Chúng ta chính là huynh đệ tốt nhất sinh nhất thế! Thân huynh đệ! Hảo huynh đệ! Bạn tốt!"
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Hắc hắc hắc ha ha ha ha!"
Hoàng đế hứng thú, cư nhiên để Tiểu Đặng Tử bưng tới rượu cùng tiểu thái, cũng muốn cùng Chu Tốn xúc đầu gối trường đàm.
"Tiên sinh, ngươi thấy vương triều này thế nào?"
Hoàng đế đột nhiên nghiêm mặt nói.
Chu Tốn: "Tỷ như?"
"Trẫm tìm đọc sách mấy hôm nay, vương triều này, năng lực sản xuất thực không được a!" Hoàng đế vô cùng đau đớn, "Cả nước trên dưới số người thất học cao tới 96%, đất đai phì nhiêu nhưng quyền sở hữu ruộng đất tập trung, áp chế ngành khoa học và công nghệ, toàn dân trọng văn khinh võ, bản vẽ đại pháo mười mấy năm không đổi mới kỹ thuật, đập lớn cư nhiên còn dùng phương thức tu sửa của tiền triều, hoàng tộc trên dưới đều là gay, đường đường Cảnh triều thượng quốc, cư nhiên còn phải đem công chúa hòa thân đến Bắc cương, tiến cống tới bảo đảm ổn định...... Còn ra thể thống gì? Công chúa nhà mình, liền để nàng đi đến nơi chim không thèm ỉa kia chịu khổ như vậy sao?"
"Không được, làm như vậy, thật sự không được." Hoàng đế nói.
Chu Tốn ẩn ẩn đoán được ý tứ của hắn, cụp mắt nói: "Tại hạ chỉ là một thứ dân, khó làm......"
"Xưng tại hạ cái gì, tự xưng 'ta' a!" Hoàng đế bất mãn nói, "Hơn nữa ngươi mới không phải thứ dân gì......"
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Ngươi là...... Ngữ Văn Thư tốt nhất!"
"Hoàng Thượng trực tiếp gọi tên ta đi." Chu Tốn bị cái từ "Thúc" kia làm cho cả người biệt nữu.
"Được," Hoàng Thượng cao hứng nói, "Ngữ văn...... Không, Úc Văn, đây là tên đời này của ngươi đi?"
Y đã rất lâu không nghe qua có người gọi tên y.
Úc Văn.
Năm đó ở thư thục, cùng trường, tiên sinh, Chu Úc Văn.
Hoàng đế ánh mắt là sáng ngời như thế.
"Nguyện vì Hoàng Thượng dốc hết sức lực." Chu Tốn vén góc áo lên, cúi đầu thật sâu.
Hoàng đế bởi vậy cực kỳ cao hứng. Hắn cầm tay Chu Tốn, nghiêm túc nói: "Nguyện ngươi sinh thời, có thể thấy được ta quân lâm thiên hạ! Mà ngươi, có thể được người tôn trọng, giáo hóa người khác!"
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Thịnh thế giúp mong muốn của chúng ta!"
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Vinh quang của ngươi và ta! Vĩnh không tan cuộc!"
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Khụ khụ, tiếp ứng một chút, có chút không khí...... Tới! Cụng ly!"
Chu Tốn giơ chén rượu lên, uống một ly này.
Tác giả: Ngư Vô Tâm
Edit: Ngộ
"Hoàng Thượng!"
Góc áo Minh hoàng chợt lóe cạnh cửa, Triệu Việt đại kinh thất sắc.
Chu Tốn nghiêng đầu, hoàng đế đã từ cạnh cửa đi đến, mặt hắn đầy phẫn nộ: "Sao, người Triệu gia rất ghê gớm sao?"
Việc này nói ra thật kỳ quặc. Theo lý thuyết, hoàng đế vào Dưỡng Tâm Điện, phải có người thông báo mới đúng, Triệu Việt cũng nghe thấy hoàng đế tiến vào, dừng động tác...... Chu Tốn nhìn về Tiểu Lý Tử đứng cạnh cửa, Tiểu Lý Tử nháy mắt với y vài cái, tươi cười thông minh cực kỳ.
Chu Tốn:......
...... Hóa ra là Tiểu Lý Tử bán chỗ tốt này cho y.
___
___
Y vì thế quay đầu nhìn về phía Triệu Việt bụm mặt, lạnh lùng nói: "Ta mặc kệ ngươi là con cháu nhà ai. Tóm lại, từ hôm nay trở đi, ngươi nhớ kỹ. Ta cùng Dung Phần không có nửa điểm liên quan."
Dung Phần, là tên Ngũ vương gia.
"Ngươi......"
"Đến nỗi Chu gia...... Chu gia sớm đã xoá tên ta." Chu Tốn nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Chu Tốn ta cùng Chu gia sớm đã nhất đao lưỡng đoạn. Đến nỗi Chu Thải, hắn là Trạng Nguyên, ta chỉ là một thứ dân không can hệ cùng hắn. Đừng lấy tên của hắn cùng tên của ta đặt cùng nhau!"
Triệu Việt bụm mặt, thần sắc căm giận, hắn còn muốn nói cái gì, lại bị hoàng đế cao giọng đánh gãy: "Các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?"
Chu Tốn quay đầu đi, không nhìn lại.
"Hoàng Thượng......" Triệu Việt chuyển hướng về hoàng đế ủy khuất, thanh âm bách chuyển thiên hồi, "Hoàng Thượng, người này vô duyên vô cớ đánh ta một cái tát......"
Hoàng đế lui về phía sau một bước: "Đừng tới đây, trẫm nghe tiếng ngươi ghê tởm thật sự."
Triệu Việt:......
Hắn lại nói: "Ngữ Văn Thư sao lại vô duyên vô cớ đánh người? Y đánh ngươi, chứng tỏ ngươi nên bị đánh."
"Hoàng Thượng!" Triệu Việt dậm chân, lại muốn tiến lên, "Ngài......"
"Triệu lão tướng quân khai cương khoách thổ, trung thành tận tâm, nãi quốc chi anh tài. Hậu đại lại mông ở hắn uy danh che lấp dưới làm xằng làm bậy, lấy thế áp người. Trẫm thật muốn vì Triệu lão tướng quân vừa khóc." Hoàng đế nói, "Đừng nói người khác, trước nhìn xem chính ngươi có xứng họ Triệu không đi."
Triệu Việt không cam lòng còn muốn nói cái gì, hoàng đế lại cả giận nói: "Đi xuống!"
Triệu Việt liền phải rời đi. Hoàng đế lại nói với Tiểu Lý Tử: "Trẻ con có sức lực nơi nơi làm trời làm đất như vậy, xem ra là thịt ăn quá nhiều. Từ ngày mai trở đi, để vị Triệu...... Triệu này, ăn chay một tháng."
Tiểu Lý Tử: "Nô tài lĩnh mệnh."
Nghe thấy những lời này, Triệu Việt như bị sét đánh. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Chu Tốn liếc mắt một cái. Hoàng đế thấy cái liếc mắt này, tiếp tục nói với Tiểu Lý Tử: "Đổi hết thành rau thơm cùng khổ qua."
Triệu Việt:......
Lúc này hắn hoàn toàn không dám nói lại cái gì, vội vàng mà chạy.
Chu Tốn bị hắn trừng mắt nhìn một cái, cũng biết người này có thể bày thủ đoạn với y, cũng bất quá như thế.
Y cũng không cùng hắn cãi cọ. Hoàng Thượng tiếp tục nói với Tiểu Lý Tử: "Từ hôm nay trở đi, người trong hậu cung không được tới nơi này phiền tiên sinh. Còn có lần sau, tới một người, ngươi bị a* một lần."
*Aruba
Tiểu Lý Tử liên tục đáp vâng.
"Được rồi." Hoàng đế thực vừa lòng, "Ngươi phải biết, tiên sinh ở thoải mái, ngươi mới có ngày tháng tốt. Tiên sinh tháng này ở rất thoải mái, trẫm liền cho ngươi thêm tiền thưởng."
Tiểu Lý Tử lui ra. Trong phòng lần thứ hai chỉ còn lại có hai người hoàng đế cùng Chu Tốn. Hoàng đế thong thả ung dung ngồi xuống, chà xát cánh tay mình: "Má ơi, một đại nam nhân làm nũng...... Làm ta sợ muốn chết......"
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Ai ai ai, quá ghê tởm."
Chu Tốn:......
Hoàng đế lại quay đầu tới: "Tiên sinh ở trong cung đã quen chưa?"
Kỳ thật đối với Chu Tốn mà nói, hiện giờ y ở nơi nào, cũng như nhau.
Nhưng y không muốn mất hảo ý của hoàng đế, vì thế gật gật đầu. Hoàng đế lại nói: "Vậy là tốt rồi. Có chỗ nào không thoải mái, trực tiếp nói cho ta. Đừng khách khí, có vấn đề gì, ta đều đến giải quyết cho ngươi."
Hắn thượng vàng hạ cám xả một đống, Chu Tốn nhìn hắn, đột nhiên nói: "Hoàng Thượng hôm nay tới là vì chuyện khác đi?"
Hoàng đế "A" ngẩng đầu: "Trời ạ, sao ngươi nhìn ra?"
Chu Tốn:......
"Rất rõ ràng." Y nhẹ giọng nói.
Hoàng đế: "A, tiên sinh thật là thông tuệ hơn người, đa trí...... Không, vốn dĩ chính là, chúng ta tâm ý tương thông, hắc hắc hắc."
Chu Tốn:......
"Kỳ thật, đây là tin tức tốt." Hoàng đế sờ sờ cái mũi, "Ta tính......"
Chu Tốn lẳng lặng nghe.
Hoàng đế nói, hắn vốn định giúp Chu Tốn ghi tên lên ngọc điệp, làm Ngũ vương phi chân chân chính chính. Không nghĩ tới mới vừa vào thiên điện, đã nghe thấy y nói y cùng Vương gia không liên quan.
"Cái này...... Dù sao cũng là chuyện tình cảm của bản thân ngài, ta trộn lẫn đi vào cũng không tốt lắm. Đây là độ tình kiếp của ngài, ta cũng không có ý quấy rầy......" Hắn gãi gãi đầu, "Chỉ là cái này......"
Hắn chung quy là có chút tò mò.
Hắn chung quy là sẽ tò mò.
Nhưng mà......
"Thực xin lỗi."
Y không rõ mình vì cái gì lại vội vàng trầm trọng nói với hoàng đế hai từ này.
Lại chỉ là bởi vì y...... không đem hết thảy của mình, nói cho hắn.
Y nhấp môi nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế lại gật gật đầu, không hỏi nhiều, bộ dáng hoàn toàn không đem việc y "phong bế" để trong lòng.
Hắn thấy bộ dáng Chu Tốn ủ dột ngừng ngắt, ngược lại tùy tiện vỗ vỗ y: "Không có việc gì, ai chưa từng có mấy chuyện đau khổ? Này đều không tính chuyện này. Ai, đều nói nhân yêu thù đồ*, không nghĩ tới đại gia hỉ nộ ai nhạc, cũng giống nhau."
*Yêu hận của người và yêu (tinh)
Chu Tốn:......
Nhân yêu thù đồ? Hoàng Thượng lại đang nói cái quỷ gì?
Hoàng đế: "Cái gì lục cùng bị lục, NTR cùng bị NTR chuyện xưa, trên thế giới này quá nhiều, ta là xem ngươi như huynh đệ, mới thiệt tình thực lòng cùng ngươi nói......"
Hắn thầm thì nói nói một đống lớn, đột nhiên có chút ngượng ngùng cười cười: "Kỳ thật a, từ ý nghĩa nào đó, ta này cũng coi như là đứng nói chuyện không đau eo?"
Chu Tốn: "...... Vì cái gì?"
"Ta không có tự mình trải qua những chuyện của ngươi, lại vẫn hy vọng ngươi có thể hạnh phúc kiên cường." Hoàng đế tiếp tục nói, "Ta nói như vậy có phải có chút ngớ ngẩn hay không? Nhưng ta cảm thấy, ngươi trải qua quá những chuyện đó, còn có thể tốt như vậy, ôn nhu như vậy, là chuyện đặc biệt vĩ đại. Thật sự đặc biệt tốt, ngươi đặc biệt đặc biệt tốt. Ta không phải bởi vì thân phận của ngươi...... Bởi vì cảm thấy hổ thẹn với ngươi, mới cảm thấy ngươi đặc biệt tốt. Ta chính là cảm thấy ngươi đặc biệt đặc biệt tốt."
Hắn lại nói: "Ta không phải rất am hiểu làm thơ viết văn chương linh tinh...... dù viết, ở trước mặt ngươi bất quá cũng là múa rìu qua mắt thợ, hắc hắc, ngươi có phải cảm thấy ta thoạt nhìn đặc biệt ngốc hay không? Nhưng ta là thiệt tình nghĩ như vậy."
"Có thể giữ vững bản tâm ban đầu, kỳ thật là một chuyện tốt."
Chu Tốn nói.
Hắn cúi đầu, đột nhiên nói: "Nếu mỗi một thanh niên đều có thể có tấm lòng như vậy, thế giới này sẽ càng tốt."
Lời này của hắn lại không phải như hối tiếc cho ai, lại như là một câu cảm khái.
Hoàng đế: "......"
Hắn nhất thời kích động, cầm tay Chu Tốn, trong ánh mắt pha xúc động, phảng phất như là gặp tri kỷ.
"Những người khác đều luôn nói ta thường ngớ ngẩn, đều cảm thấy ta hay nằm mơ, ta thích hồ ngôn loạn ngữ." Hắn nắm nửa ngày, đột nhiên híp mắt cười, "Ngươi là người thứ nhất nói ta như vậy, khen ta."
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Ngươi không thích nói chuyện, nhưng rất ôn nhu, rất bao dung ta. Ta thực cảm tạ ngươi, thật sự, phát ra từ nội tâm. Có thể gặp được ngươi thật sự thật tốt quá."
Chu Tốn:......
"Cho nên từ hôm nay trở đi," hoàng đế dùng sức ôm chầm Chu Tốn, vỗ vỗ bờ vai của y, "Chúng ta chính là huynh đệ tốt nhất sinh nhất thế! Thân huynh đệ! Hảo huynh đệ! Bạn tốt!"
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Hắc hắc hắc ha ha ha ha!"
Hoàng đế hứng thú, cư nhiên để Tiểu Đặng Tử bưng tới rượu cùng tiểu thái, cũng muốn cùng Chu Tốn xúc đầu gối trường đàm.
"Tiên sinh, ngươi thấy vương triều này thế nào?"
Hoàng đế đột nhiên nghiêm mặt nói.
Chu Tốn: "Tỷ như?"
"Trẫm tìm đọc sách mấy hôm nay, vương triều này, năng lực sản xuất thực không được a!" Hoàng đế vô cùng đau đớn, "Cả nước trên dưới số người thất học cao tới 96%, đất đai phì nhiêu nhưng quyền sở hữu ruộng đất tập trung, áp chế ngành khoa học và công nghệ, toàn dân trọng văn khinh võ, bản vẽ đại pháo mười mấy năm không đổi mới kỹ thuật, đập lớn cư nhiên còn dùng phương thức tu sửa của tiền triều, hoàng tộc trên dưới đều là gay, đường đường Cảnh triều thượng quốc, cư nhiên còn phải đem công chúa hòa thân đến Bắc cương, tiến cống tới bảo đảm ổn định...... Còn ra thể thống gì? Công chúa nhà mình, liền để nàng đi đến nơi chim không thèm ỉa kia chịu khổ như vậy sao?"
"Không được, làm như vậy, thật sự không được." Hoàng đế nói.
Chu Tốn ẩn ẩn đoán được ý tứ của hắn, cụp mắt nói: "Tại hạ chỉ là một thứ dân, khó làm......"
"Xưng tại hạ cái gì, tự xưng 'ta' a!" Hoàng đế bất mãn nói, "Hơn nữa ngươi mới không phải thứ dân gì......"
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Ngươi là...... Ngữ Văn Thư tốt nhất!"
"Hoàng Thượng trực tiếp gọi tên ta đi." Chu Tốn bị cái từ "Thúc" kia làm cho cả người biệt nữu.
"Được," Hoàng Thượng cao hứng nói, "Ngữ văn...... Không, Úc Văn, đây là tên đời này của ngươi đi?"
Y đã rất lâu không nghe qua có người gọi tên y.
Úc Văn.
Năm đó ở thư thục, cùng trường, tiên sinh, Chu Úc Văn.
Hoàng đế ánh mắt là sáng ngời như thế.
"Nguyện vì Hoàng Thượng dốc hết sức lực." Chu Tốn vén góc áo lên, cúi đầu thật sâu.
Hoàng đế bởi vậy cực kỳ cao hứng. Hắn cầm tay Chu Tốn, nghiêm túc nói: "Nguyện ngươi sinh thời, có thể thấy được ta quân lâm thiên hạ! Mà ngươi, có thể được người tôn trọng, giáo hóa người khác!"
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Thịnh thế giúp mong muốn của chúng ta!"
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Vinh quang của ngươi và ta! Vĩnh không tan cuộc!"
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Khụ khụ, tiếp ứng một chút, có chút không khí...... Tới! Cụng ly!"
Chu Tốn giơ chén rượu lên, uống một ly này.