Chương 15
Tiếng reo hò này khiến những người đứng sau họ rất không vừa ý, Ô Lí A Lạp không biết đang lẩm nhẩm nói gì trong miệng.
Tần Thăng nắm lấy tay em gái và nhỏ giọng nhắc nhở: “Minh Nguyệt, cầm túi nước lên, đừng kích động bọn dã nhân này.”
Tần Minh Nguyệt bất đắc dĩ cúi người xuống, nhặt túi nước bị rơi lên tiếp tục đổ đầy nước nhưng miệng lại bĩu ra, rõ ràng là rất không vui: “Anh, ban nãy rõ ràng anh cũng nghe thấy có giọng phụ nữ hát, đúng không?”
Cô ném cái túi nước xuống cái bẹp, kích động nói: “Nói không chừng chúng ta có thể nhân cơ hội này để trốn thoát rồi tìm cô ta, chúng ta có thể sẽ được cứu, mỗi ngày sẽ không bị theo dõi bởi một nhóm dã nhân mà không có bất kỳ quyền tự do cá nhân nào này nữa. Anh, em sẽ phát điên nếu còn phải ở đây lâu hơn nữa!”
Tần Thăng nghe xong, im lặng một hồi mới nói: “Đừng quên những gì đã xảy ra với Vương Đại Lục, lẽ nào em muốn anh trai mình chết sau đó ở cùng lũ người này hay sao?”
Câu nói này khiến Tần Minh Nguyệt kìm lại mọi suy nghĩ, nếu phải ngủ với đám dã nhân bẩn thỉu thô tục này, chẳng bằng kêu cô đi chết.
Nhìn thấy tên dã nhân chuẩn bị rời khỏi đây, Tần Thăng kéo em gái nhanh chóng đi theo.
Anh ta vốn là một nhà thám hiểm tự do, đã cùng đội đi nhiều nơi vui chơi mạo hiểm. Sau khi tốt nghiệp đại học một tháng trước, anh ta quyết định tìm một nơi thú vị cho chuyến đi tốt nghiệp của mình cùng với một vài người bạn. Sau hàng ngàn sự lựa chọn, anh ta đã chọn được điểm đến là khu rừng cổ thụ nguyên sinh lớn nhất thế giới.
Đây là một địa điểm thu hút khách du lịch, hầu như không có nguy hiểm, có thể nói nó có mức độ khó khăn thấp nhất trong những nơi anh ta từng đặt chân đến, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng lần này lại khiến tất cả mọi người gặp nạn. Một màn sương mù dày đặc xuất hiện khiến họ mất liên lạc với thế giới bên ngoài, cuối cùng đưa họ đến ngôi làng nguyên thủy vô danh này.
Ban đầu, sau khi họ bị bắt, Tần Thăng cố gắng giao tiếp với nhóm người này, anh ta sẵn sàng sử dụng vật chất và tiền bạc để những người này dẫn đường, chỉ cần dẫn một vài người trong số bọn họ ra ngoài, cần bao nhiêu tiền anh ta đều có thể trả.
Nhưng trên thực tế, những dã nhân này căn bản không hiểu bọn họ nói cái gì. Ngay cả những ngôn ngữ của thổ dân sống ở bìa rừng nguyên sinh cũng có thể nghe hiểu được vài từ, nhưng ngôn ngữ của những dã nhân này không thuộc một thứ ngôn ngữ nào cả.
Tất cả những chiếc ba lô họ mang theo đều bị dã nhân lấy đi, giao cho thủ lĩnh của bọn chúng.
Sau khi bị mắc kẹt ở đây, họ chỉ có một ít rau rừng và một ít nước bẩn để uống hàng ngày, họ phải đi săn hoặc làm việc, ban đêm, họ sẽ bị giam trong một chiếc lều rách nát và chỉ có thể nằm ngủ trên mặt đất.
Sau nhiều ngày đói khát và kiệt sức, không ai có thể chịu đựng được cuộc sống như nô lệ như vậy. Một trong những người can đảm trong số họ đã thảo luận về cách trốn thoát khỏi đây.
Họ đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng, sau khi lấy được điện thoại vệ tinh, một người lập tức chạy vào rừng tìm cách liên lạc với những người bên ngoài để cầu cứu.
Tuy nhiên, trong bước cuối cùng của kế hoạch, chiếc điện thoại vệ tinh thậm chí có thể nói chuyện trên sa mạc thì bây giờ lại giống như một đống sắt vụn, không có một chút tín hiệu nào.
Hai kẻ bỏ chạy trước nhanh chóng bị tóm gọn, người đàn ông bị giết ngay tại chỗ, người phụ nữ bị tống vào lều của một kẻ dã man, kết quả thì không nói cũng rõ.
Sau đó, không ai dám tùy ý bỏ chạy nữa.
Trải qua khoảng thời gian quan sát này, Tần Thăng nhận thấy tập quán sinh hoạt của bộ tộc này dường như vẫn còn ở xã hội nguyên thủy cách đây hàng vạn năm. Những người đàn ông ra ngoài săn bắn và những người phụ nữ tìm kiếm thứ gì đó để ăn gần đó. Về phần những đứa trẻ trong bộ tộc, mọi người đều tập chung chăm sóc chúng.
Dã nhân có thủ lĩnh riêng, họ làm việc hàng ngày, cũng sống và hít thở, ngoài việc cố gắng sinh tồn, họ hầu như không có bất kỳ hoạt động giải trí nào.
Lần này họ đi săn, anh ta thực sự lo lắng rằng sẽ có chuyện gì xảy ra nếu em gái ở lại bộ lạc một mình, vì vậy anh ta đã mang cô theo. Cũng may, tên thủ lĩnh thấy anh ta mang cô đi săn cùng cũng không nói gì, hành vi này dường như là được chấp thuận.
“Anh, em không còn nghe thấy tiếng hát của người phụ nữ đó nữa.” Tâm trạng của Tần Minh Nguyệt có chút trầm xuống.
Tần Thăng cũng tự mình bưng cái túi nước do em gái mang đến, chậm rãi nói: “Vừa rồi quả nhiên là giọng phụ nữ, em nghe không nhầm. Nhưng có một chuyện anh chưa nói với em.”
Tần Minh Nguyệt hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tần Thăng nhìn vào đôi mắt đầy phân vân của em gái, mặc dù không thể tin được nhưng anh ta vẫn quyết định nói ra sự thật mà đã xác minh: “Có thể chúng ta không còn ở trên Trái đất, hoặc có thể chúng ta đang ở trên Trái đất nhưng là từ hàng chục nghìn năm trước.”
Tần Minh Nguyệt trợn to mắt không thể tin được.
Tần Thăng phân tích một cách hợp lý: “Em có nhớ điện thoại vệ tinh đó không?”
Trước khi chết, Vương Đại Lục đang cầm chặt chiếc điện thoại vệ tinh trong tay. Thực ra điện thoại vệ tinh không có tác dụng gì đối với những dã nhân, họ chỉ quan tâm đến các công cụ thám hiểm và đồ ăn trong ba lô của bọn họ. Nhưng chỉ vì hành vi lấy trộm điện thoại vệ tinh của Vương Đại Lục đã động đến uy tín của thủ lĩnh dã nhân, tìm cách dẫn dắt mọi người bỏ trốn nên mới bị giết.
“Điện thoại vệ tinh luôn nằm trong tay anh, nhưng không lần nào có tín hiệu.” Tần Thăng nói: “Việc chúng ta bị lạc trong rừng và không tìm thấy tín hiệu có thể được giải thích là do vị trí địa lý đặc biệt, nhưng điện thoại vệ tinh không có tín hiệu trên vùng đồng bằng là điều không thể.”
Sau đó nghĩ đến bộ tộc mà họ bị bắt, thói quen ăn lông ở lỗ và giết người không chớp mắt.
Thậm chí, họ đã cùng những người đàn ông trong bộ tộc đi một quãng đường dài và đi săn ở nhiều nơi. Không thể có chuyện một vùng đất rộng lớn như vậy lại không có người ở, không có dấu vết tồn tại của con người.
Trừ khi họ đã rời khỏi Trái đất …
“Minh Nguyệt, sương mù đã đưa chúng ta đến đây, và ba người đi cùng chúng ta cũng đã biến mất. Chúng ta không phải là người duy nhất gặp phải sương mù trong rừng ngày hôm đó.” Tần Thăng nói tiếp: “Vì vậy, ngay cả khi chúng ta tìm thấy người phụ nữ đó, cũng sẽ không giúp ích gì cả.”
Trong một môi trường sống khắc nghiệt như vậy, dã nhân còn cần phải sống theo bầy đàn, thì không thể nào một người phụ nữ lại có thể tồn tại một cách độc lập. Chắc hẳn cô gái đó cũng đã chạm trán với những bộ tộc khác và những thứ tương tự.
Bọn họ bây giờ trốn đi, không chừng cũng chỉ là nhảy từ hố lửa này sang một hố lửa khác mà thôi. Không bằng cứ đứng vững ở bộ lạc này cái đã, rồi hẵng nói tới những thứ khác.
Tần Thăng trịnh trọng nói: “Những dã nhân kia hết sức thận trọng khi đi vào khu vực này, thậm chí khi gặp con mồi, họ cũng không giơ tay đuổi theo, điều này cho thấy có nhiều sinh vật nguy hiểm ở đây. Chúng ta cũng phải theo kịp tốc độ, đừng để bị tụt lại phía sau.”
—
Sơ Niệm không ngờ rằng sau khi cô hát giai điệu dân gian hai lần, rắn lớn đã tìm thấy cô.
Khi được con rắn cuộn trên lưng, Sơ Niệm ôm chặt con rắn, rồi quan sát đôi cánh còn đẹp hơn của cánh bướm của nó, cô cảm thấy rằng một mối liên hệ tình cảm tinh tế đã được thiết lập giữa bọn họ.
Mối liên hệ kiểu này không phải là gia đình, cũng không phải là tình bạn, mà là loại tình cảm ký thác nhiều hơn.
Họ không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng họ có một cách giao tiếp độc đáo chỉ một người và một rắn hiểu. Bằng cách này, họ có thể hiểu nhu cầu của nhau và thậm chí hình thành một chế độ chung sống hài hòa.
Cô phó thác tình cảm của mình cho rắn lớn. Dù là loài gì đi chăng nữa thì khi đã sống với nhau lâu như vậy, cùng ăn cùng nằm ngủ với nhau rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm đúng không?
Cô không chắc chắn đó là loại cảm xúc gì.
Nhưng cô chắc chắn rằng mình đã an toàn trong thời điểm hiện tại.
Khi quay trở lại hang, cơ thể Sơ Niệm đã cứng đờ vì lạnh.
Sau khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ trên núi đã xuống thấp, vừa rồi rắn lớn bay về cùng cô. Việc đầu tiên cô làm khi quay lại là ném con cua xuống và chui vào túi ngủ da thú để làm ấm cơ thể trước sau đó mới ra ngoài.
Rắn lớn vây quanh cô, lưỡi rắn lại phát ra âm thanh “si si”, như là đang muốn nói cái gì đó.
Sơ Niệm nghe không hiểu, nhưng từ đó cô cũng có một chút quan tâm.
Cô cười khẽ nói:”Cảm ơn nhé, rắn lớn. Nếu không phải nhờ có rắn, hôm nay có thể tôi đã bị lạc đường rồi.”
Rắn lớn vòng quanh cô hai lần, bao vây cô trong vòng tròn của riêng nó, như để an ủi cô.
Lần đầu tiên Sơ Niệm đưa tay chạm vào cơ thể của rắn lớn và mỉm cười ân cần: “Sau này tôi gọi rắn là Rắn lớn nhé, được không?” Đặt cho mi một cái tên, chính thức thiết lập kết nối thuộc về chúng ta.
Con rắn lớn thè cái lưỡi rắn, và phát ra hai âm thanh “si si”.
Sơ Niệm nói: “Lại vậy nữa, vậy tôi sẽ coi như đó là lời đồng ý của rắn đấy nhé, rắn lớn!”
Rắn lớn lại “si si” hai tiếng.
Làm ấm cơ thể một lúc, cô từ trong túi ngủ chui ra, nhặt một ít cua ném ở góc hang vừa rồi, mang sang hang nhỏ.
Trong hang nhỏ có một con chim trĩ, lông đã được vặt sạch bỏ sang một bên, cành cây củi được chất cao hơn.
Sơ Niệm phát hiện ra chỉ cần cô bắt đầu thu thập thứ gì đó, con rắn sẽ có ý thức thu thập nó với cô. Điều này khiến trái tim cô có chút ấm áp, nếu rắn lớn không phải là một con rắn, cô nhất định sẽ không sợ nó như vậy, vẫn sẽ cho rằng nó rất thân thiện.
Mặc dù bây giờ cô dường như không còn sợ rắn lớn nữa.
Cô vứt cành củi vào dưới bếp đá, sau đó đặt xẻng đá lên trên, rắn lớn sẽ hiểu ý và hợp tác với cô, phun ra một ngọn lửa nhỏ để đốt cháy cành củi.
Cô không có nồi hấp, chỉ có thể dùng xẻng đá.
Cua nấu chín có màu đỏ rực, màu sặc sỡ như lá phong.
Sơ Niệm dùng hai cành cây để kẹp một cái, dùng đá mài xương để cạy mai cua ra, gạch cua và thịt cua trắng ngần, trông đã biết con cua này có thịt trắng như thế nào.
Cô tách toàn bộ con cua, tất cả thịt cua, mai cua và gạch cua có thể thu về đầy ắp một lòng bàn tay.
Cô cũng không có bát, chỉ có thể dùng hai tay bưng thịt cua lên, đôi mắt hạnh cong thành nếp: “Rắn lớn, rắn đã ăn cua bao giờ chưa? Ngon lắm. Con đầu tiên là dành cho rắn đó.”
Nụ cười này sáng như sao, đồng tử thẳng đứng của con rắn đột nhiên trở nên lớn hơn, sau một lúc chậm rãi vươn đầu lưỡi ra, từ trong lòng bàn tay mềm mại cuộn thịt cua vào miệng.
Cua mùa thu con nào con nấy đều rất mập và to, ăn được hai con Sơ Niệm đã cảm thấy no rồi, nhường hết phần còn lại cho rắn lớn.
Lưỡi của rắn lớn vừa dài vừa mảnh, lại còn vừa linh hoạt vừa bền bỉ, có thể cuốn nhiều thịt cua vào cùng một lúc.
Nhìn lưỡi rắn đang mải miết ăn qua lại, Sơ Niệm không biết đang nghĩ gì, khi rắn lớn đang ăn miếng cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào lại dùng lòng bàn tay, nắm lấy lưỡi rắn.
Tần Thăng nắm lấy tay em gái và nhỏ giọng nhắc nhở: “Minh Nguyệt, cầm túi nước lên, đừng kích động bọn dã nhân này.”
Tần Minh Nguyệt bất đắc dĩ cúi người xuống, nhặt túi nước bị rơi lên tiếp tục đổ đầy nước nhưng miệng lại bĩu ra, rõ ràng là rất không vui: “Anh, ban nãy rõ ràng anh cũng nghe thấy có giọng phụ nữ hát, đúng không?”
Cô ném cái túi nước xuống cái bẹp, kích động nói: “Nói không chừng chúng ta có thể nhân cơ hội này để trốn thoát rồi tìm cô ta, chúng ta có thể sẽ được cứu, mỗi ngày sẽ không bị theo dõi bởi một nhóm dã nhân mà không có bất kỳ quyền tự do cá nhân nào này nữa. Anh, em sẽ phát điên nếu còn phải ở đây lâu hơn nữa!”
Tần Thăng nghe xong, im lặng một hồi mới nói: “Đừng quên những gì đã xảy ra với Vương Đại Lục, lẽ nào em muốn anh trai mình chết sau đó ở cùng lũ người này hay sao?”
Câu nói này khiến Tần Minh Nguyệt kìm lại mọi suy nghĩ, nếu phải ngủ với đám dã nhân bẩn thỉu thô tục này, chẳng bằng kêu cô đi chết.
Nhìn thấy tên dã nhân chuẩn bị rời khỏi đây, Tần Thăng kéo em gái nhanh chóng đi theo.
Anh ta vốn là một nhà thám hiểm tự do, đã cùng đội đi nhiều nơi vui chơi mạo hiểm. Sau khi tốt nghiệp đại học một tháng trước, anh ta quyết định tìm một nơi thú vị cho chuyến đi tốt nghiệp của mình cùng với một vài người bạn. Sau hàng ngàn sự lựa chọn, anh ta đã chọn được điểm đến là khu rừng cổ thụ nguyên sinh lớn nhất thế giới.
Đây là một địa điểm thu hút khách du lịch, hầu như không có nguy hiểm, có thể nói nó có mức độ khó khăn thấp nhất trong những nơi anh ta từng đặt chân đến, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng lần này lại khiến tất cả mọi người gặp nạn. Một màn sương mù dày đặc xuất hiện khiến họ mất liên lạc với thế giới bên ngoài, cuối cùng đưa họ đến ngôi làng nguyên thủy vô danh này.
Ban đầu, sau khi họ bị bắt, Tần Thăng cố gắng giao tiếp với nhóm người này, anh ta sẵn sàng sử dụng vật chất và tiền bạc để những người này dẫn đường, chỉ cần dẫn một vài người trong số bọn họ ra ngoài, cần bao nhiêu tiền anh ta đều có thể trả.
Nhưng trên thực tế, những dã nhân này căn bản không hiểu bọn họ nói cái gì. Ngay cả những ngôn ngữ của thổ dân sống ở bìa rừng nguyên sinh cũng có thể nghe hiểu được vài từ, nhưng ngôn ngữ của những dã nhân này không thuộc một thứ ngôn ngữ nào cả.
Tất cả những chiếc ba lô họ mang theo đều bị dã nhân lấy đi, giao cho thủ lĩnh của bọn chúng.
Sau khi bị mắc kẹt ở đây, họ chỉ có một ít rau rừng và một ít nước bẩn để uống hàng ngày, họ phải đi săn hoặc làm việc, ban đêm, họ sẽ bị giam trong một chiếc lều rách nát và chỉ có thể nằm ngủ trên mặt đất.
Sau nhiều ngày đói khát và kiệt sức, không ai có thể chịu đựng được cuộc sống như nô lệ như vậy. Một trong những người can đảm trong số họ đã thảo luận về cách trốn thoát khỏi đây.
Họ đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng, sau khi lấy được điện thoại vệ tinh, một người lập tức chạy vào rừng tìm cách liên lạc với những người bên ngoài để cầu cứu.
Tuy nhiên, trong bước cuối cùng của kế hoạch, chiếc điện thoại vệ tinh thậm chí có thể nói chuyện trên sa mạc thì bây giờ lại giống như một đống sắt vụn, không có một chút tín hiệu nào.
Hai kẻ bỏ chạy trước nhanh chóng bị tóm gọn, người đàn ông bị giết ngay tại chỗ, người phụ nữ bị tống vào lều của một kẻ dã man, kết quả thì không nói cũng rõ.
Sau đó, không ai dám tùy ý bỏ chạy nữa.
Trải qua khoảng thời gian quan sát này, Tần Thăng nhận thấy tập quán sinh hoạt của bộ tộc này dường như vẫn còn ở xã hội nguyên thủy cách đây hàng vạn năm. Những người đàn ông ra ngoài săn bắn và những người phụ nữ tìm kiếm thứ gì đó để ăn gần đó. Về phần những đứa trẻ trong bộ tộc, mọi người đều tập chung chăm sóc chúng.
Dã nhân có thủ lĩnh riêng, họ làm việc hàng ngày, cũng sống và hít thở, ngoài việc cố gắng sinh tồn, họ hầu như không có bất kỳ hoạt động giải trí nào.
Lần này họ đi săn, anh ta thực sự lo lắng rằng sẽ có chuyện gì xảy ra nếu em gái ở lại bộ lạc một mình, vì vậy anh ta đã mang cô theo. Cũng may, tên thủ lĩnh thấy anh ta mang cô đi săn cùng cũng không nói gì, hành vi này dường như là được chấp thuận.
“Anh, em không còn nghe thấy tiếng hát của người phụ nữ đó nữa.” Tâm trạng của Tần Minh Nguyệt có chút trầm xuống.
Tần Thăng cũng tự mình bưng cái túi nước do em gái mang đến, chậm rãi nói: “Vừa rồi quả nhiên là giọng phụ nữ, em nghe không nhầm. Nhưng có một chuyện anh chưa nói với em.”
Tần Minh Nguyệt hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tần Thăng nhìn vào đôi mắt đầy phân vân của em gái, mặc dù không thể tin được nhưng anh ta vẫn quyết định nói ra sự thật mà đã xác minh: “Có thể chúng ta không còn ở trên Trái đất, hoặc có thể chúng ta đang ở trên Trái đất nhưng là từ hàng chục nghìn năm trước.”
Tần Minh Nguyệt trợn to mắt không thể tin được.
Tần Thăng phân tích một cách hợp lý: “Em có nhớ điện thoại vệ tinh đó không?”
Trước khi chết, Vương Đại Lục đang cầm chặt chiếc điện thoại vệ tinh trong tay. Thực ra điện thoại vệ tinh không có tác dụng gì đối với những dã nhân, họ chỉ quan tâm đến các công cụ thám hiểm và đồ ăn trong ba lô của bọn họ. Nhưng chỉ vì hành vi lấy trộm điện thoại vệ tinh của Vương Đại Lục đã động đến uy tín của thủ lĩnh dã nhân, tìm cách dẫn dắt mọi người bỏ trốn nên mới bị giết.
“Điện thoại vệ tinh luôn nằm trong tay anh, nhưng không lần nào có tín hiệu.” Tần Thăng nói: “Việc chúng ta bị lạc trong rừng và không tìm thấy tín hiệu có thể được giải thích là do vị trí địa lý đặc biệt, nhưng điện thoại vệ tinh không có tín hiệu trên vùng đồng bằng là điều không thể.”
Sau đó nghĩ đến bộ tộc mà họ bị bắt, thói quen ăn lông ở lỗ và giết người không chớp mắt.
Thậm chí, họ đã cùng những người đàn ông trong bộ tộc đi một quãng đường dài và đi săn ở nhiều nơi. Không thể có chuyện một vùng đất rộng lớn như vậy lại không có người ở, không có dấu vết tồn tại của con người.
Trừ khi họ đã rời khỏi Trái đất …
“Minh Nguyệt, sương mù đã đưa chúng ta đến đây, và ba người đi cùng chúng ta cũng đã biến mất. Chúng ta không phải là người duy nhất gặp phải sương mù trong rừng ngày hôm đó.” Tần Thăng nói tiếp: “Vì vậy, ngay cả khi chúng ta tìm thấy người phụ nữ đó, cũng sẽ không giúp ích gì cả.”
Trong một môi trường sống khắc nghiệt như vậy, dã nhân còn cần phải sống theo bầy đàn, thì không thể nào một người phụ nữ lại có thể tồn tại một cách độc lập. Chắc hẳn cô gái đó cũng đã chạm trán với những bộ tộc khác và những thứ tương tự.
Bọn họ bây giờ trốn đi, không chừng cũng chỉ là nhảy từ hố lửa này sang một hố lửa khác mà thôi. Không bằng cứ đứng vững ở bộ lạc này cái đã, rồi hẵng nói tới những thứ khác.
Tần Thăng trịnh trọng nói: “Những dã nhân kia hết sức thận trọng khi đi vào khu vực này, thậm chí khi gặp con mồi, họ cũng không giơ tay đuổi theo, điều này cho thấy có nhiều sinh vật nguy hiểm ở đây. Chúng ta cũng phải theo kịp tốc độ, đừng để bị tụt lại phía sau.”
—
Sơ Niệm không ngờ rằng sau khi cô hát giai điệu dân gian hai lần, rắn lớn đã tìm thấy cô.
Khi được con rắn cuộn trên lưng, Sơ Niệm ôm chặt con rắn, rồi quan sát đôi cánh còn đẹp hơn của cánh bướm của nó, cô cảm thấy rằng một mối liên hệ tình cảm tinh tế đã được thiết lập giữa bọn họ.
Mối liên hệ kiểu này không phải là gia đình, cũng không phải là tình bạn, mà là loại tình cảm ký thác nhiều hơn.
Họ không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng họ có một cách giao tiếp độc đáo chỉ một người và một rắn hiểu. Bằng cách này, họ có thể hiểu nhu cầu của nhau và thậm chí hình thành một chế độ chung sống hài hòa.
Cô phó thác tình cảm của mình cho rắn lớn. Dù là loài gì đi chăng nữa thì khi đã sống với nhau lâu như vậy, cùng ăn cùng nằm ngủ với nhau rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm đúng không?
Cô không chắc chắn đó là loại cảm xúc gì.
Nhưng cô chắc chắn rằng mình đã an toàn trong thời điểm hiện tại.
Khi quay trở lại hang, cơ thể Sơ Niệm đã cứng đờ vì lạnh.
Sau khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ trên núi đã xuống thấp, vừa rồi rắn lớn bay về cùng cô. Việc đầu tiên cô làm khi quay lại là ném con cua xuống và chui vào túi ngủ da thú để làm ấm cơ thể trước sau đó mới ra ngoài.
Rắn lớn vây quanh cô, lưỡi rắn lại phát ra âm thanh “si si”, như là đang muốn nói cái gì đó.
Sơ Niệm nghe không hiểu, nhưng từ đó cô cũng có một chút quan tâm.
Cô cười khẽ nói:”Cảm ơn nhé, rắn lớn. Nếu không phải nhờ có rắn, hôm nay có thể tôi đã bị lạc đường rồi.”
Rắn lớn vòng quanh cô hai lần, bao vây cô trong vòng tròn của riêng nó, như để an ủi cô.
Lần đầu tiên Sơ Niệm đưa tay chạm vào cơ thể của rắn lớn và mỉm cười ân cần: “Sau này tôi gọi rắn là Rắn lớn nhé, được không?” Đặt cho mi một cái tên, chính thức thiết lập kết nối thuộc về chúng ta.
Con rắn lớn thè cái lưỡi rắn, và phát ra hai âm thanh “si si”.
Sơ Niệm nói: “Lại vậy nữa, vậy tôi sẽ coi như đó là lời đồng ý của rắn đấy nhé, rắn lớn!”
Rắn lớn lại “si si” hai tiếng.
Làm ấm cơ thể một lúc, cô từ trong túi ngủ chui ra, nhặt một ít cua ném ở góc hang vừa rồi, mang sang hang nhỏ.
Trong hang nhỏ có một con chim trĩ, lông đã được vặt sạch bỏ sang một bên, cành cây củi được chất cao hơn.
Sơ Niệm phát hiện ra chỉ cần cô bắt đầu thu thập thứ gì đó, con rắn sẽ có ý thức thu thập nó với cô. Điều này khiến trái tim cô có chút ấm áp, nếu rắn lớn không phải là một con rắn, cô nhất định sẽ không sợ nó như vậy, vẫn sẽ cho rằng nó rất thân thiện.
Mặc dù bây giờ cô dường như không còn sợ rắn lớn nữa.
Cô vứt cành củi vào dưới bếp đá, sau đó đặt xẻng đá lên trên, rắn lớn sẽ hiểu ý và hợp tác với cô, phun ra một ngọn lửa nhỏ để đốt cháy cành củi.
Cô không có nồi hấp, chỉ có thể dùng xẻng đá.
Cua nấu chín có màu đỏ rực, màu sặc sỡ như lá phong.
Sơ Niệm dùng hai cành cây để kẹp một cái, dùng đá mài xương để cạy mai cua ra, gạch cua và thịt cua trắng ngần, trông đã biết con cua này có thịt trắng như thế nào.
Cô tách toàn bộ con cua, tất cả thịt cua, mai cua và gạch cua có thể thu về đầy ắp một lòng bàn tay.
Cô cũng không có bát, chỉ có thể dùng hai tay bưng thịt cua lên, đôi mắt hạnh cong thành nếp: “Rắn lớn, rắn đã ăn cua bao giờ chưa? Ngon lắm. Con đầu tiên là dành cho rắn đó.”
Nụ cười này sáng như sao, đồng tử thẳng đứng của con rắn đột nhiên trở nên lớn hơn, sau một lúc chậm rãi vươn đầu lưỡi ra, từ trong lòng bàn tay mềm mại cuộn thịt cua vào miệng.
Cua mùa thu con nào con nấy đều rất mập và to, ăn được hai con Sơ Niệm đã cảm thấy no rồi, nhường hết phần còn lại cho rắn lớn.
Lưỡi của rắn lớn vừa dài vừa mảnh, lại còn vừa linh hoạt vừa bền bỉ, có thể cuốn nhiều thịt cua vào cùng một lúc.
Nhìn lưỡi rắn đang mải miết ăn qua lại, Sơ Niệm không biết đang nghĩ gì, khi rắn lớn đang ăn miếng cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào lại dùng lòng bàn tay, nắm lấy lưỡi rắn.