Chương 22
Sau khi bị cắn, con ong khổng lồ đã bị con rắn đánh chết, nhưng vết sưng đỏ do con ong để lại thì đến mắt thường cũng có thể thấy được là đang sưng lên.
Chắc là chỗ sưng rất khó chịu, rắn lớn khó chịu lắc đầu, giống như muốn giảm đau từ cơn gió lạnh được tạo ra từ cái lắc đầu vậy.
Sơ Niệm cũng từng bị ong đốt vì nghịch ngợm, hiểu được sau khi bị ong đốt sẽ ngứa ngáy khó chịu, nói gì đến việc rắn lớn còn bị ong vàng đốt, cả người nó cũng không phải là chỉ lớn gấp đôi con ong mật.
Qua tình trạng sưng phù, lúc đầu Sơ Niệm đoán rằng cái nọc của ong vàng có khả năng là còn ở trên mí mắt của rắn lớn, trong nọc có chứa độc, mà chỗ bị đốt lại là mắt, nếu xử lý không tốt thì rất có thể sẽ bị nhiễm trùng, làm hỏng cả một bên mắt vừa to vừa sáng của rắn lớn.
Sơ Niệm nghĩ cứ để cái nọc độc của con ong ở mí mắt cũng không phải là cách hay, quyết định lấy ra cho nó.
Cô thử bảo rắn lớn cúi thấp đầu xuống, vậy mà rắn lớn lại nghe lời cô thật, phối hợp để cái đầu rắn thật to nằm sấp trên mặt đất.
Cả cơ thể rắn giống như một sợi len mặc người xoa nắn, ngoan ngoãn đến mức làm cho người ta quên mất đây là một con mãnh thú.
Sau khi Sơ Niệm tới gần thì đúng là thấy một cái kim nhỏ của con ong ở giữa mí mắt sưng đỏ của nó, to khoảng bằng cái ruột bút chì bấm 5 mm, nhìn gai cả người.
Cái kim to như vậy cũng không cần dùng dụng cụ mới có thể rút ra, chỉ cần dùng đầu ngón tay kẹp lại là có thể lấy ra được.
Làm người ta phiền não chính là trong quá trình rút ra sẽ đau đớn không thôi, cô sợ rắn lớn không khống chế được sẽ làm cô bị thương. Với sức lực của rắn lớn, cô sợ là không đến một lúc thì đã không còn mạng nữa rồi.
Sơ Niệm vỗ đầu rắn lớn, nhẹ nhàng nói bên tai nó: “Lát nữa không được cử động nha, tôi sẽ rút nọc của con ong ra, nếu không rút sẽ không tốt cho mắt của cậu đâu.”
Cô cũng không hi vọng rắn lớn sẽ hiểu những lời này, nói như vậy chỉ là muốn để bản thân chuẩn bị tâm lý mà thôi.
Cô lại đến gần một chút nữa, nhìn đúng cái nọc ong trên mí mắt của rắn lớn, dùng tốc độ nhanh nhất nhổ nó đi, sau đó nhanh chóng nhảy ra mấy bước.
Rắn lớn không động đậy, ngược lại là cô đạp nhầm vào một quả óc chó trong hang, cơ thể mất thăng bằng ngã ra sau.
Nhờ có rắn lớn cuốn chặt thắt lưng mới làm cái ót của cô không bị va xuống đất.
Sau khi được cái đuôi của rắn lớn vững vàng đặt trên đất, tim của Sơ Niệm vẫn đập thịch thịch như trước, giống như là đang hồi hộp.
Cô quay đầu lại nói một tiếng “Cảm ơn” với rắn lớn, lại quay đầu nói: “Tôi đi lấy cho rắn một ít hoa quả, đắp lên miệng vết thương.”
Nếu bị ong mật đốt thì miệng vết thương sẽ có tính axit, cần bôi thứ gì đó có tính kiềm lên miệng vết thương. Khác với miệng vết thương do ong vàng để lại, là tính kiềm, cần dùng thứ gì đó có tính axit để bôi lên miệng vết thương.
Đúng lúc hoa quả mà cô dự trữ ở trong hang có một loại vừa nhỏ vừa chua, cô để lại muốn thử ủ dấm chua từ hoa quả.
Quả màu xanh biếc to bằng ngón cái, cưng cứng, ăn ê cả răng giống như quả mơ vậy. Rất thích hợp để xử lý miệng vết thương có tính kiềm do ong vàng khổng lồ kia để lại.
Bây giờ Sơn Niệm không rón ra rón rén như trước nữa, chắc chắn là rắn lớn sẽ không hề nhúc nhích mặc cô đùa giỡn.
Không biết tại sao, Sơ Niệm lại có cảm giác đây là do rắn lớn tín nhiệm mình.
Cho nên mới để cho cô chạm vào vị trí nguy hiểm như mí mắt của nó.
Nhưng, giữa hai giống loài khác nhau, còn không thể giao lưu được, thật sự có thể sinh ra tín nhiệm à?
Lúc ăn tối, Sơ Niệm đều tự hỏi vấn đề này.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Sơ Niệm tỉnh dậy đã đi đến chỗ cây óc chó nọ, cô phải thừa dịp lúc cây óc chó còn chưa bị chim hay là những con sâu đục hết, hái tất cả quả óc chó trên cây xuống mang về.
Đây rất có thể sẽ là loại đồ ăn ít bị tổn thất nhất trong tất cả các loại thức ăn dự trữ của cô.
Ngay cả khi được chôn dưới đất thì củ cải tím cũng sẽ dần dần mất đi hơi nước, nhưng quả óc chó khô sẽ không như thế, hơn nữa sau khi ăn còn có thể cung cấp cho cơ thể rất nhiều năng lượng và nhiệt lượng.
Tất nhiên, cô cũng không hề bỏ qua việc tiếp tục dự trữ củ cải tím, chỉ cần cô nhìn thấy củ cải tím thì sẽ đào ra ngay, còn có thể thu gom được càng nhiều hạt giống, trồng thử ở hang nữa.
Ở bên dưới hang, bằng cách chôn chúng xuống đất cô đã tích trữ được rất nhiều củ cải tím rồi.
Cô còn dự trữ cả lá cói nữa, trước khi lá cói hoàn toàn mục nát ở trong sông, cô phơi nắng rất lâu, chồng chất ở cuối mê cung, những lá cói này cũng có tác dụng rất lớn, có thể giữ ấm, cũng có thể bện thành các thứ.
Cô thấy mình giống như có thể cảm nhận được cái cảm giác của một con hamster rồi, thậm chí còn trở thành một con hamster chăm chỉ cần cù nữa.
Bất kỳ động vật nào bên ngoài đều có thể chộp cô làm đồ ăn, nếu cô muốn sống qua mùa đông rét lạnh, cách tốt nhất là trữ đồ ăn của cả mùa đông.
Trong quá trình tích trữ này, thậm chí cô còn phát hiện được sự vui vẻ sung sướng khi tích trữ những thứ này thứ kia, mỗi ngày sẽ đặt ra nhiệm vụ cho mình, một ngày sẽ để dành được đồ ăn của bốn ngày, như vậy nếu mùa đông sẽ đến vào một tháng sau, cô cũng có thể để dành được đồ ăn đủ ăn trong bốn tháng, cộng thêm thịt muối trứng muối của cô, cả mùa đông cô đều có thể làm tổ trong hang rồi.
Vài ngày liên tục, cô đều cố gắng chế biến đồ ăn mà rắn lớn chuẩn bị cho cô thành thịt xông khói phơi ở cửa của hang nhỏ, loại hành vi này khiến cho rắn lớn từ từ nghĩ rằng cô không thích ăn những thứ này, bắt đầu đưa cho cô càng nhiều trứng và cá.
Việc này làm cho Sơ Niệm dở khóc dở cười.
Thịt bò có thể ăn ngay tại chỗ, trứng ăn không hết có thể làm thành trứng muối, nhưng thật ra cô càng thích thịt hơn!
Cũng may là khi Sơ Niệm chỉ chỉ vào đống muối sắp thấy đáy của mình, rắn lớn đã hiểu ý của cô, dẫn cô đi một chuyến đến hồ nước mặn.
Cô chuẩn bị vô cùng đầy đủ, dùng da thú làm hai cái túi vải khổng lồ, bản thân không cầm nổi thì cứ treo trên cái đuôi của rắn lớn thôi.
Lần này cô mang về nhiều tinh thể muối hơn lần trước nhiều, coi như là đại thắng, cho dù cô muối cả con voi cũng còn thừa. Muối này đủ để cô ăn rất lâu, khiến cho cô có cảm giác rất an toàn.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, lúc cô đang tìm thức ăn khác có thể tích trữ được, thì phát hiện một loại cây kỳ lạ. Rễ của nó dài nhỏ, thân cây thấp thấp, chỉ cao tới đầu gối của cô, rễ cây tết thành một đám giống như nụ hoa kết quả, kết thành màu vàng kim, do rất nhiều hạt nhỏ tạo thành, trên hạt nhỏ còn có thứ giống như gai vậy.
Sơ Niệm có cảm giác như là đã từng biết thứ này, nhưng lại không biết đã nhìn thấy ở đâu.
Cô thử hái một đám, sau khi đặt ở trong tay phát hiện thứ bên trên cũng không đâm vào tay. Lấy tay chà, quả nhiên là bắt đầu rời ra, biến thành những đám nhỏ mà người ta rất quen thuộc.
Sau khi Sơ Niệm nếm thử một chút thì chắc chắn, đây là lúa mì!
Nếu có gió, những hạt lúa mì nặng trĩu sẽ lắc lư theo gió, tiếng ào ào giống như là thiên nhiên đang ca ngợi sức mạnh của sinh mệnh.
Chỗ này có một mảnh ruộng lúa mì vàng óng, mặc dù chỉ là một mảnh nhỏ không đến một mẫu.
Sơ Niệm nghi ngờ đây là kỳ tích do một cây giống trải qua một thời gian rất lâu tự do phát triển mà ra.
Cô cẩn thận thu hoạch tất cả lúa mì mang về.
Cho đến giờ đây chính là tài sản quý giá nhất của cô.
Có lúa mì thì có thể có bột mì, có bột mì thì cô có thể làm ra rất nhiều đồ ăn, bánh bao này, mì sợi này, đó chỉ là nhưng món cơ bản nhất thôi.
Phát hiện ra lúa mì làm cho Sơ Niệm không hề cảm thấy mệt chút nào khi chạy về.
Lúc cô về đến hang, rắn lớn đã không có ở đó, nhưng trong hang lại xuất hiện thêm quả trứng, chứng minh rắn lớn đã từng trở về, rồi lại đi ra ngoài.
Lúc đầu mấy quả trứng mà rắn lớn mang về vừa nhiều vừa lớn, nhưng mấy hôm nay rõ ràng là đã ít đi.
Chắc là vì thời tiết càng ngày càng lạnh, đã không còn động vật nào muốn đẻ trứng, thời tiết như vậy cho dù có ấp ra, cũng không chịu được thời tiết rét lạnh và tình trạng thiếu thốn đồ ăn, mỗi một loài vật đều sẽ làm mọi cách thích ứng và thay đổi để sinh tồn trong tự nhiên.
Sơn Niệm không hề động vào trứng hôm nay rắn lớn mang về, thịt khô cô ướp đã đến lúc ăn được rồi.
Cô lấy dao cắt một miếng thịt khô nhỏ rồi dùng nước rửa sạch lớp bụi ở ngoài, lấy hành dại làm gia vị để xào đơn giản một lát, không cho thêm bất kỳ cái gì nữa, ăn vào chính là vị nguyên bản của thức ăn.
Cô lại cho thêm một ít lúa mì hôm nay mới có được vào, lúa mì ngấm nước thịt khô, sau khi xong là một loại bóng loáng, giống như một đĩa cơm chiên trứng vậy. Cho dù lúa mì ăn vào cũng không giống vị của gạo, nhưng Sơ Niệm cũng đã vô cùng thoả mãn với bữa cơm này.
Lúc rắn lớn trở về đã rất muộn, Sơ Niệm đã ngủ đến mơ hồ luôn rồi.
Cô bị lưỡi rắn ướt sũng liếm tỉnh lại, sau khi tỉnh thì nhìn thấy rắn lớn đang chậm rãi liếm cô, cô ôm lấy đầu của nó, dùng giọng nói mơ hồ khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ mà nói: “Rắn lớn, cậu đang làm gì thế?”
Nó thấy cô tỉnh lại, tưởng là tác dụng của việc mình liếm cô, lại muốn tiếp tục làm động tác này.
Sơ Niệm nhìn quả trứng trong hang thì bỗng hiểu ra cái gì đó.
Rắn lớn chỉ có lúc nghĩ rằng cô bị thương mới có thể liếm cô, đây là cách chữa thương cũng là một cách để an ủi. Hành động bây giờ của nó, chắc là vì rắn lớn nghĩ cô không ăn cơm vì bị bệnh.
Sơ Niệm nhoài nửa người trên ra khỏi túi ngủ bằng da thú, chỉ quả trứng mà rắn lớn mang về lắc đầu, lại chỉ về hướng hang nhỏ, “Tôi không ăn trứng, đã ăn đồ khác rồi.”
Sau khi xác nhận đi xác nhận lại rằng Sơ Niệm không có việc gì, rắn lớn mới thả cô ra.
Trước khi về rắn lớn đã ăn rồi, nhìn bụng tròn vo, cả người rắn đều lười biếng dựa bên cạnh Sơ Niệm, đuôi rắn thong thả vẫy qua vẫy lại trên đất, thỉnh thoảng phần đỉnh bị cản bởi vách tường, tạo thành một dấu hỏi chấm be bé.
Sơ Niệm nhìn cái đuôi của nó, giống như nhìn một cái đồng hồ thôi miên, tầm mắt dần dần mơ hồ, dừng trên chỗ vách tường cô dùng để đánh dấu thời gian.
Đây là ngày thứ sáu mươi lăm cô đến nơi này rồi.
Cô cảm thấy như mình đã quên chuyện gì đó rất quan trọng.
Nhưng lúc muốn nghĩ tiếp, lại không kìm được cơn buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu khép lại.
Chắc là chỗ sưng rất khó chịu, rắn lớn khó chịu lắc đầu, giống như muốn giảm đau từ cơn gió lạnh được tạo ra từ cái lắc đầu vậy.
Sơ Niệm cũng từng bị ong đốt vì nghịch ngợm, hiểu được sau khi bị ong đốt sẽ ngứa ngáy khó chịu, nói gì đến việc rắn lớn còn bị ong vàng đốt, cả người nó cũng không phải là chỉ lớn gấp đôi con ong mật.
Qua tình trạng sưng phù, lúc đầu Sơ Niệm đoán rằng cái nọc của ong vàng có khả năng là còn ở trên mí mắt của rắn lớn, trong nọc có chứa độc, mà chỗ bị đốt lại là mắt, nếu xử lý không tốt thì rất có thể sẽ bị nhiễm trùng, làm hỏng cả một bên mắt vừa to vừa sáng của rắn lớn.
Sơ Niệm nghĩ cứ để cái nọc độc của con ong ở mí mắt cũng không phải là cách hay, quyết định lấy ra cho nó.
Cô thử bảo rắn lớn cúi thấp đầu xuống, vậy mà rắn lớn lại nghe lời cô thật, phối hợp để cái đầu rắn thật to nằm sấp trên mặt đất.
Cả cơ thể rắn giống như một sợi len mặc người xoa nắn, ngoan ngoãn đến mức làm cho người ta quên mất đây là một con mãnh thú.
Sau khi Sơ Niệm tới gần thì đúng là thấy một cái kim nhỏ của con ong ở giữa mí mắt sưng đỏ của nó, to khoảng bằng cái ruột bút chì bấm 5 mm, nhìn gai cả người.
Cái kim to như vậy cũng không cần dùng dụng cụ mới có thể rút ra, chỉ cần dùng đầu ngón tay kẹp lại là có thể lấy ra được.
Làm người ta phiền não chính là trong quá trình rút ra sẽ đau đớn không thôi, cô sợ rắn lớn không khống chế được sẽ làm cô bị thương. Với sức lực của rắn lớn, cô sợ là không đến một lúc thì đã không còn mạng nữa rồi.
Sơ Niệm vỗ đầu rắn lớn, nhẹ nhàng nói bên tai nó: “Lát nữa không được cử động nha, tôi sẽ rút nọc của con ong ra, nếu không rút sẽ không tốt cho mắt của cậu đâu.”
Cô cũng không hi vọng rắn lớn sẽ hiểu những lời này, nói như vậy chỉ là muốn để bản thân chuẩn bị tâm lý mà thôi.
Cô lại đến gần một chút nữa, nhìn đúng cái nọc ong trên mí mắt của rắn lớn, dùng tốc độ nhanh nhất nhổ nó đi, sau đó nhanh chóng nhảy ra mấy bước.
Rắn lớn không động đậy, ngược lại là cô đạp nhầm vào một quả óc chó trong hang, cơ thể mất thăng bằng ngã ra sau.
Nhờ có rắn lớn cuốn chặt thắt lưng mới làm cái ót của cô không bị va xuống đất.
Sau khi được cái đuôi của rắn lớn vững vàng đặt trên đất, tim của Sơ Niệm vẫn đập thịch thịch như trước, giống như là đang hồi hộp.
Cô quay đầu lại nói một tiếng “Cảm ơn” với rắn lớn, lại quay đầu nói: “Tôi đi lấy cho rắn một ít hoa quả, đắp lên miệng vết thương.”
Nếu bị ong mật đốt thì miệng vết thương sẽ có tính axit, cần bôi thứ gì đó có tính kiềm lên miệng vết thương. Khác với miệng vết thương do ong vàng để lại, là tính kiềm, cần dùng thứ gì đó có tính axit để bôi lên miệng vết thương.
Đúng lúc hoa quả mà cô dự trữ ở trong hang có một loại vừa nhỏ vừa chua, cô để lại muốn thử ủ dấm chua từ hoa quả.
Quả màu xanh biếc to bằng ngón cái, cưng cứng, ăn ê cả răng giống như quả mơ vậy. Rất thích hợp để xử lý miệng vết thương có tính kiềm do ong vàng khổng lồ kia để lại.
Bây giờ Sơn Niệm không rón ra rón rén như trước nữa, chắc chắn là rắn lớn sẽ không hề nhúc nhích mặc cô đùa giỡn.
Không biết tại sao, Sơ Niệm lại có cảm giác đây là do rắn lớn tín nhiệm mình.
Cho nên mới để cho cô chạm vào vị trí nguy hiểm như mí mắt của nó.
Nhưng, giữa hai giống loài khác nhau, còn không thể giao lưu được, thật sự có thể sinh ra tín nhiệm à?
Lúc ăn tối, Sơ Niệm đều tự hỏi vấn đề này.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Sơ Niệm tỉnh dậy đã đi đến chỗ cây óc chó nọ, cô phải thừa dịp lúc cây óc chó còn chưa bị chim hay là những con sâu đục hết, hái tất cả quả óc chó trên cây xuống mang về.
Đây rất có thể sẽ là loại đồ ăn ít bị tổn thất nhất trong tất cả các loại thức ăn dự trữ của cô.
Ngay cả khi được chôn dưới đất thì củ cải tím cũng sẽ dần dần mất đi hơi nước, nhưng quả óc chó khô sẽ không như thế, hơn nữa sau khi ăn còn có thể cung cấp cho cơ thể rất nhiều năng lượng và nhiệt lượng.
Tất nhiên, cô cũng không hề bỏ qua việc tiếp tục dự trữ củ cải tím, chỉ cần cô nhìn thấy củ cải tím thì sẽ đào ra ngay, còn có thể thu gom được càng nhiều hạt giống, trồng thử ở hang nữa.
Ở bên dưới hang, bằng cách chôn chúng xuống đất cô đã tích trữ được rất nhiều củ cải tím rồi.
Cô còn dự trữ cả lá cói nữa, trước khi lá cói hoàn toàn mục nát ở trong sông, cô phơi nắng rất lâu, chồng chất ở cuối mê cung, những lá cói này cũng có tác dụng rất lớn, có thể giữ ấm, cũng có thể bện thành các thứ.
Cô thấy mình giống như có thể cảm nhận được cái cảm giác của một con hamster rồi, thậm chí còn trở thành một con hamster chăm chỉ cần cù nữa.
Bất kỳ động vật nào bên ngoài đều có thể chộp cô làm đồ ăn, nếu cô muốn sống qua mùa đông rét lạnh, cách tốt nhất là trữ đồ ăn của cả mùa đông.
Trong quá trình tích trữ này, thậm chí cô còn phát hiện được sự vui vẻ sung sướng khi tích trữ những thứ này thứ kia, mỗi ngày sẽ đặt ra nhiệm vụ cho mình, một ngày sẽ để dành được đồ ăn của bốn ngày, như vậy nếu mùa đông sẽ đến vào một tháng sau, cô cũng có thể để dành được đồ ăn đủ ăn trong bốn tháng, cộng thêm thịt muối trứng muối của cô, cả mùa đông cô đều có thể làm tổ trong hang rồi.
Vài ngày liên tục, cô đều cố gắng chế biến đồ ăn mà rắn lớn chuẩn bị cho cô thành thịt xông khói phơi ở cửa của hang nhỏ, loại hành vi này khiến cho rắn lớn từ từ nghĩ rằng cô không thích ăn những thứ này, bắt đầu đưa cho cô càng nhiều trứng và cá.
Việc này làm cho Sơ Niệm dở khóc dở cười.
Thịt bò có thể ăn ngay tại chỗ, trứng ăn không hết có thể làm thành trứng muối, nhưng thật ra cô càng thích thịt hơn!
Cũng may là khi Sơ Niệm chỉ chỉ vào đống muối sắp thấy đáy của mình, rắn lớn đã hiểu ý của cô, dẫn cô đi một chuyến đến hồ nước mặn.
Cô chuẩn bị vô cùng đầy đủ, dùng da thú làm hai cái túi vải khổng lồ, bản thân không cầm nổi thì cứ treo trên cái đuôi của rắn lớn thôi.
Lần này cô mang về nhiều tinh thể muối hơn lần trước nhiều, coi như là đại thắng, cho dù cô muối cả con voi cũng còn thừa. Muối này đủ để cô ăn rất lâu, khiến cho cô có cảm giác rất an toàn.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, lúc cô đang tìm thức ăn khác có thể tích trữ được, thì phát hiện một loại cây kỳ lạ. Rễ của nó dài nhỏ, thân cây thấp thấp, chỉ cao tới đầu gối của cô, rễ cây tết thành một đám giống như nụ hoa kết quả, kết thành màu vàng kim, do rất nhiều hạt nhỏ tạo thành, trên hạt nhỏ còn có thứ giống như gai vậy.
Sơ Niệm có cảm giác như là đã từng biết thứ này, nhưng lại không biết đã nhìn thấy ở đâu.
Cô thử hái một đám, sau khi đặt ở trong tay phát hiện thứ bên trên cũng không đâm vào tay. Lấy tay chà, quả nhiên là bắt đầu rời ra, biến thành những đám nhỏ mà người ta rất quen thuộc.
Sau khi Sơ Niệm nếm thử một chút thì chắc chắn, đây là lúa mì!
Nếu có gió, những hạt lúa mì nặng trĩu sẽ lắc lư theo gió, tiếng ào ào giống như là thiên nhiên đang ca ngợi sức mạnh của sinh mệnh.
Chỗ này có một mảnh ruộng lúa mì vàng óng, mặc dù chỉ là một mảnh nhỏ không đến một mẫu.
Sơ Niệm nghi ngờ đây là kỳ tích do một cây giống trải qua một thời gian rất lâu tự do phát triển mà ra.
Cô cẩn thận thu hoạch tất cả lúa mì mang về.
Cho đến giờ đây chính là tài sản quý giá nhất của cô.
Có lúa mì thì có thể có bột mì, có bột mì thì cô có thể làm ra rất nhiều đồ ăn, bánh bao này, mì sợi này, đó chỉ là nhưng món cơ bản nhất thôi.
Phát hiện ra lúa mì làm cho Sơ Niệm không hề cảm thấy mệt chút nào khi chạy về.
Lúc cô về đến hang, rắn lớn đã không có ở đó, nhưng trong hang lại xuất hiện thêm quả trứng, chứng minh rắn lớn đã từng trở về, rồi lại đi ra ngoài.
Lúc đầu mấy quả trứng mà rắn lớn mang về vừa nhiều vừa lớn, nhưng mấy hôm nay rõ ràng là đã ít đi.
Chắc là vì thời tiết càng ngày càng lạnh, đã không còn động vật nào muốn đẻ trứng, thời tiết như vậy cho dù có ấp ra, cũng không chịu được thời tiết rét lạnh và tình trạng thiếu thốn đồ ăn, mỗi một loài vật đều sẽ làm mọi cách thích ứng và thay đổi để sinh tồn trong tự nhiên.
Sơn Niệm không hề động vào trứng hôm nay rắn lớn mang về, thịt khô cô ướp đã đến lúc ăn được rồi.
Cô lấy dao cắt một miếng thịt khô nhỏ rồi dùng nước rửa sạch lớp bụi ở ngoài, lấy hành dại làm gia vị để xào đơn giản một lát, không cho thêm bất kỳ cái gì nữa, ăn vào chính là vị nguyên bản của thức ăn.
Cô lại cho thêm một ít lúa mì hôm nay mới có được vào, lúa mì ngấm nước thịt khô, sau khi xong là một loại bóng loáng, giống như một đĩa cơm chiên trứng vậy. Cho dù lúa mì ăn vào cũng không giống vị của gạo, nhưng Sơ Niệm cũng đã vô cùng thoả mãn với bữa cơm này.
Lúc rắn lớn trở về đã rất muộn, Sơ Niệm đã ngủ đến mơ hồ luôn rồi.
Cô bị lưỡi rắn ướt sũng liếm tỉnh lại, sau khi tỉnh thì nhìn thấy rắn lớn đang chậm rãi liếm cô, cô ôm lấy đầu của nó, dùng giọng nói mơ hồ khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ mà nói: “Rắn lớn, cậu đang làm gì thế?”
Nó thấy cô tỉnh lại, tưởng là tác dụng của việc mình liếm cô, lại muốn tiếp tục làm động tác này.
Sơ Niệm nhìn quả trứng trong hang thì bỗng hiểu ra cái gì đó.
Rắn lớn chỉ có lúc nghĩ rằng cô bị thương mới có thể liếm cô, đây là cách chữa thương cũng là một cách để an ủi. Hành động bây giờ của nó, chắc là vì rắn lớn nghĩ cô không ăn cơm vì bị bệnh.
Sơ Niệm nhoài nửa người trên ra khỏi túi ngủ bằng da thú, chỉ quả trứng mà rắn lớn mang về lắc đầu, lại chỉ về hướng hang nhỏ, “Tôi không ăn trứng, đã ăn đồ khác rồi.”
Sau khi xác nhận đi xác nhận lại rằng Sơ Niệm không có việc gì, rắn lớn mới thả cô ra.
Trước khi về rắn lớn đã ăn rồi, nhìn bụng tròn vo, cả người rắn đều lười biếng dựa bên cạnh Sơ Niệm, đuôi rắn thong thả vẫy qua vẫy lại trên đất, thỉnh thoảng phần đỉnh bị cản bởi vách tường, tạo thành một dấu hỏi chấm be bé.
Sơ Niệm nhìn cái đuôi của nó, giống như nhìn một cái đồng hồ thôi miên, tầm mắt dần dần mơ hồ, dừng trên chỗ vách tường cô dùng để đánh dấu thời gian.
Đây là ngày thứ sáu mươi lăm cô đến nơi này rồi.
Cô cảm thấy như mình đã quên chuyện gì đó rất quan trọng.
Nhưng lúc muốn nghĩ tiếp, lại không kìm được cơn buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu khép lại.