Chương 27
Cơ thể rắn lớn nồng nặc mùi máu tanh, trong quá trình bị hắn liế.m láp, nó cũng dính vào cơ thể cô, giống như máu của hai người cũng hòa vào nhau vậy.
Thật ra vào lúc con đại bàng sà xuống, cô thực sự đã nghĩ rằng mình sẽ chết.
Cô đã luyện tập thể dục ngoài trời lâu như vậy, vốn cô còn nghĩ rằng mình đã đủ mạnh mẽ.
Tuy nhiên thực tế là, trong bản chất tàn khốc của giới tự nhiên, cô vẫn vô cùng nhỏ bé, luôn có nhưng nguy hiểm như thế này bất ngờ xảy ra.
Là một con người, lại còn là một nhân loại duy nhất, cô một chút cũng không thể phản kháng lại.
Cô tựa vào ngực rắn lớn, lắng nghe nhịp tim đập thình thịch và mạnh mẽ của hắn, thở dốc vì khiếp sợ và chạy nhanh từ từ hòa hoãn trở lại, cảm giác kiệt sức ùn ùn kéo đến.
Vào giây phút cuối cùng trước khi rơi vào mê man, cô nghĩ.
Có lẽ bây giờ cô căn bản không còn cách nào dời xa rắn lớn để độc lập sống sót một mình được nữa rồi.
Gặp được rắn lớn, có khi lại là phúc của cô.
—
Bởi vì vết thương này, rắn lớn lại một lần nữa hạn chế cô ra ngoài. Chỉ cần cô có ý đồ đến gần mê cung, rắn lớn sẽ cuộn cô lại đặt sang một bên.
Nấm đã hái chỉ có thể được trải ra và phơi khô ở giữa lối ra vào của hai hang.
Đối với cây giống khoai tây mới phát hiện, Sơ Niệm đã thử luộc chín một củ, thấy rằng nó căn bản là không thể ăn được.
Cũng không biết là do củ của loại cây này đã chín quá rồi nên mới thế hay vốn dĩ nó đã là như vậy, khoai tây sau khi luộc thì bên trong toàn là sợi xơ như gân, phần ăn được vô cùng ít, mùi vị giống như mùi của củ sắn.
Cô chợt nghĩ ra cách vừa không ăn phải xơ gân vừa không lãng phí cả túi khoai tây.
Sơ Niệm dùng dao gọt bỏ vỏ của khoai tây, đổ đầy nửa chậu nước vào chậu đá, sau đó chà khoai tây lên đá để tạo thành nước sền sệt màu trắng, để toàn bộ nước sệt chảy vào chậu đá.
Mặc dù loại khoai này khi nấu chín không ngon nhưng hàm lượng tinh bột trong nó lại phong phú hơn nhiều lần so với khoai tây thông thường. Nước bã từ nửa túi khoai tây khiến nước có màu trắng đục.
Cô dùng tay xoa và rửa sạch hết nước trong sợi xơ rồi mới vớt xơ vứt ra ngoài.
Chậu đá được để riêng ở một nơi sạch sẽ để bột lắng xuống.
Vừa đặt đồ xuống, cô đã thấy rắn lớn đang cõng một con vật rất to lớn trở về.
Hôm nay là ngày ăn của rắn.
Con quái thú cũng là cô bảo rắn lớn cõng về.
Mặc dù cô có thể nướng thịt, nhưng thức ăn cô nấu luôn chỉ là một phần nhỏ, nhiều nhất là chỉ đủ để rắn lớn có thể dính răng.
Vì vậy, Sơ Niệm đã yêu cầu rắn lớn từ bờ sông mang về một hòn đá lớn, rồi làm thành một lò nướng bằng đá. Thật bất ngờ, cô chỉ mới nói hình dạng gần đúng, lúc rắn lớn đang cắt đá ra lệnh cho nó một chút, đã làm ra được một chiếc lò đá giống như trong trí nhớ của cô.
Lò nướng bằng đá có thể làm bánh hoặc nướng thịt, nhiệt lượng tỏa đều, những thứ làm ra rất thơm và ngon.
Hôm nay rắn lớn mang về một con cừu.
Rắn lớn rất tự giác đi lột da cừu và rửa sạch, nhưng Sơ Niệm không nướng cả con cừu.
Con cừu này thực sự quá lớn, chắc chắn là kích thước lớn nhất trong các loại cừu. Kích thước của bếp đá căn bản không vừa để nướng nó.
Sơ Niệm chỉ dùng dao găm để lọc thịt sườn cừu và bụng cừu, rồi chặt một chân cừu khác cho vào nồi để hầm canh, để rắn lớn nuốt phần còn lại trước.
Động tác ăn của rắn lớn cũng rất gọn gàng, nó há to miệng hai lần rồi nuốt trọn những miếng thịt này.
Sơ Niệm giã tất cả các gia vị sẵn có của mình thành bột, sau đó thêm nước để làm nước sốt, rồi bôi lên mặt trong của sườn cừu và bụng cừu, tẩm ướp đều và thơm, đây đều là những gia vị cơ bản nhất.
Sau đó, chần phần da của thịt với nước nóng để thịt mềm ra một chút, không bị cứng.
Sau đó dùng nước cốt quả chua thoa đều lên bề mặt thịt.
Cuối cùng, quét một lớp mật ong đều lên bề mặt thịt.
Sau khi làm xong, cô cho sườn cừu và bụng cừu vào lò, đốt lửa to rồi nướng từ từ.
Thỉnh thoảng trong quá trình nướng cần phải lật mặt, Sơ Niệm cứ để rắn lớn có bộ dạng uể oải làm mấy công việc tay chân này.
Chỉ thấy cái đuôi của rắn lớn đang lười biếng lượn vòng trên đó, rồi chán nản vẽ những vòng tròn trên mặt đất, giống như đuôi của một con mèo lười biếng.
Cả cái hang nhỏ đều tràn ngập trong khói lửa nhân gian, rất ấm cúng.
Khi nước hầm xương trong nồi gần chín, cô cho thịt dê đập dập vào, rồi mới đi xem nước tinh bột khoai mà cô đã cất từ lâu.
Lớp nước tinh bột kết tủa rất trong,
Điều Sơ Niệm muốn nhất là đây.
Cô cẩn thận đổ bỏ phần nước trong ở trên, lấy phần bột trắng cho vào chiếc lá đã gấp nếp.
Có một nồi hơi mới bên cạnh nồi súp cừu, cái này cũng do rắn lớn làm ngày trước, bên trong được đổ đầy nước nóng đang sôi sùng sục.
Tinh bột khoai tây từ từ được ép ra từ miệng nhỏ của lưỡi dao và rơi vào nồi nước nóng trở thành bột khoai tây trắng.
Sau khi bột thủ công này được từ từ gạt ra, để nó vào nước lạnh một chút, lập tức trở nên trắng và mềm, dính và dẻo.
Lúc này, Sơ Niệm đã cho bột khoai tây vào canh nội tạng cừu và đun sôi một lúc, sau khi xác định đã chín, cho vào bát đá rồi đặt lên bàn đá. Sau đó mới đi xem thịt sườn cừu bên rắn lớn đang như thế nào.
Rắn lớn đang gục đầu trên mặt đất một cách chán nản, nhìn chằm chằm vào cô, đồng thời móc đuôi vào vỉ nướng và xoay tròn.
Sơ Niệm mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu rắn nói: “Dậy đi, đã đến giờ ăn tối rồi.”
Cô bước tới và lấy thịt nướng ra.
Da bên ngoài của sườn cừu và bụng cừu có màu nâu vàng và giòn do được quét mật ong, Khi cắt vào, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh vô cùng rõ ràng, trên mặt miếng thịt sườn cừu đầy ngập dầu, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy thấy miếng xương sườn đã mềm.
Bàn đá thoáng chốc đã được lấp đầy.
Sườn cừu giòn ở bên ngoài, mềm và nhiều dầu ở bên trong.
Canh nội tạng cừu nóng hổi có màu trắng và thơm, nhân bên trong nội tạng không bị nhờn, dính, bột khoai tây cũng thấm đều vị.
Cô vừa bày xong, có một tia sáng xanh vụt sáng trong mắt của rắn lớn, hắn không thể chờ đợi để bắt đầu bữa ăn.
Sơ Niệm đã kịp ngăn hắn lại trước: “Cửu Di, để tôi dạy anh cách ăn bột lọc nhé!”
Ăn mì theo kiểu từng miếng từng miếng lớn như vậy thì còn tạm chấp nhận được, nhưng sẽ rất lãng phí nếu ăn bột lọc theo kiểu vậy.
Đối với những thứ Sơ Niệm dạy, rắn lớn sẽ không bao giờ từ chối.
Sau khi cô nói xong, rắn lớn kêu lên hai tiếng “si si”, chờ đợi sự dạy dỗ của cô.
Sơ Niệm gắp một đũa bột đưa lên miệng làm ví dụ, sau đó há miệng, bột trắng và mềm từ chiếc đũa bị hút vào miệng phát ra tiếng sụt, vô cùng mượt mà.
Cuối cùng, ăn một miếng thịt cừu lớn và húp canh thịt cừu màu trắng sữa bên cạnh.
Tất cả các tế bào trong cơ thể đều cảm thấy thoải mái.
Rắn lớn dùng đuôi gắp lên một cục bột, học theo Sơ Niệm, đưa nó lên miệng.
Bột khoai tây biến mất trong tích tắc như bị ném vào thùng rác vậy, còn rắn lớn thì ngơ ngác nhìn xung quanh một cách mất mát, miệng rắn nhấc lên nhấc xuống, có một chút tịch mịch, căn bản là không có phong cách ăn mì nào cả.
Sơ Niệm phì cười một tiếng: “Hay là anh biến thành hình người đi.”
Rắn lớn ngoan ngoãn biến thành hình người, cũng thành công trải qua niềm hạnh phúc khi ăn bột lọc, ăn đến nỗi mồ hôi đầm đìa.
Sơ Niệm có chút hối hận.
Mặc dù cô đã ăn hai miếng sườn cừu và một bát canh nội tạng cừu, nhưng khung cảnh trước mắt không khỏi khiến trái tim cô chấn động, thật sự rất sợ mình bị chảy máu mũi.
Sau bữa tối, cô đã đưa ra một quyết định lớn, bất kể thế nào đi nữa, cô nhất định sẽ phải dạy rắn lớn mặc quần áo! Rắn lớn không được dạy qua về đạo đức cơ bản và không có cảm giác xấu hổ, nhưng là một con người, cô không thể chịu đựng được điều đó.
Khi may áo, cơ bản cần phải đo size, độ rộng vai và khoảng cách eo. Dù quần áo có rộng thì cũng không việc gì, vẫn có thể sửa sang lại một chút. Nhưng nếu quá nhỏ, thì dựa vào kỹ năng cắt may cô đang học, căn bản sẽ không thể sửa nổi.
Điều này đòi hỏi sự hợp tác của rắn lớn, để cô dùng gân thú đo kích thước của hắn.
Sơ Niệm liếc nhìn rắn lớn đang cuộn mình nằm bên cạnh, gọi: “Cửu Di?”
Rắn lớn nhìn qua, phát ra hai tiếng “si si”, như thể hỏi cô có chuyện gì vậy.
“Tôi dạy anh nói chuyện, anh biến thành hình người được không?”
Chỉ cần cô nói bất kỳ điều gì đó, rắn lớn đều có thể nhớ và học cách sử dụng. Điều này cho thấy hắn rất muốn học nói.
Cô là đang lợi dụng điều này để từ từ dạy dỗ hắn.
Quả nhiên, sau khi cô nói ra điều này, cô nhìn thấy một chút do dự trong đồng tử thẳng đứng của rắn lớn.
Cuối cùng hắn vẫn là biến thành hình người.
Sơ Niệm chỉ vào quần áo da thú trên người mình, chậm rãi nói: “Quần áo. Đây là quần áo, mặc xong sẽ không sợ lạnh.”
Rắn lớn há miệng phát ra âm thanh “quần”, sau đó chậm rãi phun ra phát âm thanh “ao”.
Sơ Niệm phát hiện ra rằng lý do chính khiến rắn lớn nói lắp có lẽ là do thanh quản của hắn.
Cứ cho là có thể biến thành hình dạng người, nhưng dây thanh quản của hắn không hoàn toàn giống con người, vì vậy để tạo ra giọng nói giống con người, hắn phải nén từng chữ trong cổ họng một lúc rồi mới từ từ thốt ra.
Trong trường hợp này là hắn đang vừa làm quen với cơ quan thanh âm mới, vừa học một ngôn ngữ mới.
Nhưng chỉ số thông minh của rắn lớn rất cao, hắn có thể học và nhớ một từ chỉ bằng cách từ từ lặp lại từ đó hai lần.
Sơ Niệm tiếp tục nói, “Niệm Niệm mặc quần áo, Cửu Di cũng mặc quần áo, được không?”
Dường như tâm lý bắt chước từ động vật lại phát huy tác dụng, lần này rắn lớn thực sự không còn biến thành rắn để khỏi mặc quần áo nữa, đồng ý nói: “Được, quần áo, Cửu Di mặc Niệm Niệm.”
Sơ Niệm: “…”
Cô cảm thấy chủ ngữ, vị ngữ và tân ngữ của câu “Cửu Di mặc Niệm Niệm” có vẻ rất không thích hợp, nhưng nghĩ đến tình huống bi hài khi mình mới học ngoại ngữ, cô quyết định tha thứ cho hắn.
Rốt cuộc, mục đích của cô hôm nay là muốn hắn ngoan ngoãn mặc quần áo vào. Đó mới là ưu tiên hàng đầu.
“Vậy Cửu Di ngồi xuống đây, đừng cử động. Niệm Niệm đo kích thước của Cửu Di, rồi may quần áo cho Cửu Di.”
Rắn lớn ngoan ngoãn ngồi xuống, khoanh chân, tiếp tục theo dõi động tác của Sơ Niệm.
Sơ Niệm cầm lấy sợi gân thú, tiến lại gần rắn lớn, cố gắng để mắt ra khỏi nơi mà không nên nhìn.
Cô đột nhiên nghĩ đến cách huấn luyện thú của người xưa. Thiếu nữ khoác lên mình tấm da thú, với một con trăn to lớn đang cuốn quanh cổ, nhẹ nhàng thì thầm với con rắn, hướng dẫn con rắn quấn quanh người cô.
Cô cảm thấy mình bây giờ giống như một người huấn luyện thú, nhưng vai trò của họ đã thay đổi.
Cô khuỵu gối nửa quỳ trước rắn lớn, để cho những sợi gân vượt qua đầu và chạm tới cổ hắn, cô chậm rãi nghiêng người về phía trước, cảm thấy hơi thở ấm áp của rắn lớn phun vào lồ.ng ngực, ngứa ngáy khiến hô hấp của cô vô thức trở nên nặng nhọc hơn.
“Anh nhích tới gần hơn một chút đi, tôi không thể với tới vai phía bên kia của anh được.” Sơ Niệm dứt khoát từ bỏ đấu tranh, để hắn chủ động hợp tác với mình.
Rắn lớn tiến về phía trước một chút, cả khuôn mặt như muốn vùi về phía trước ngực cô, nóng đến mức cô suýt chút nữa đã nhảy ra xa.
“Không phải như vậy.” Sơ Niệm ôm cái đầu to của hắn, đẩy nó ra khỏi ngực mình, mặt đỏ bừng nói: “Anh vẫn là không nhúc nhích thì hơn, tôi tự mình làm.”
Cô một tay đặt ở trên vai hắn, bên vai kia vuốt phẳng mấy cái gân thú, nhân chiều dài hai lần, ước chừng độ dài một bề dày vai, vội vàng định độ rộng vai.
Đối với vòng eo, cô chỉ cần mò mẫm và ôm lấy thắt lưng của hắn từ phía sau.
Khi cô đụng phải thứ không nên chạm vào, cô hơi rùng mình một chút, nhận thấy rõ ràng cơ bụng của người đàn ông đó căng lên ngay lập tức, toàn thân cứng lại, khẽ ậm ừ: “Niệm Niệm.”
Sơ Niệm nhanh chóng rút lại gân thú, xoay người nhanh chóng nhảy ra chỗ khác trốn đi, không nhìn lại nói: “Tôi đã biết kích thước của anh rồi. Anh… anh mau biến trở về đi.”
Thật ra vào lúc con đại bàng sà xuống, cô thực sự đã nghĩ rằng mình sẽ chết.
Cô đã luyện tập thể dục ngoài trời lâu như vậy, vốn cô còn nghĩ rằng mình đã đủ mạnh mẽ.
Tuy nhiên thực tế là, trong bản chất tàn khốc của giới tự nhiên, cô vẫn vô cùng nhỏ bé, luôn có nhưng nguy hiểm như thế này bất ngờ xảy ra.
Là một con người, lại còn là một nhân loại duy nhất, cô một chút cũng không thể phản kháng lại.
Cô tựa vào ngực rắn lớn, lắng nghe nhịp tim đập thình thịch và mạnh mẽ của hắn, thở dốc vì khiếp sợ và chạy nhanh từ từ hòa hoãn trở lại, cảm giác kiệt sức ùn ùn kéo đến.
Vào giây phút cuối cùng trước khi rơi vào mê man, cô nghĩ.
Có lẽ bây giờ cô căn bản không còn cách nào dời xa rắn lớn để độc lập sống sót một mình được nữa rồi.
Gặp được rắn lớn, có khi lại là phúc của cô.
—
Bởi vì vết thương này, rắn lớn lại một lần nữa hạn chế cô ra ngoài. Chỉ cần cô có ý đồ đến gần mê cung, rắn lớn sẽ cuộn cô lại đặt sang một bên.
Nấm đã hái chỉ có thể được trải ra và phơi khô ở giữa lối ra vào của hai hang.
Đối với cây giống khoai tây mới phát hiện, Sơ Niệm đã thử luộc chín một củ, thấy rằng nó căn bản là không thể ăn được.
Cũng không biết là do củ của loại cây này đã chín quá rồi nên mới thế hay vốn dĩ nó đã là như vậy, khoai tây sau khi luộc thì bên trong toàn là sợi xơ như gân, phần ăn được vô cùng ít, mùi vị giống như mùi của củ sắn.
Cô chợt nghĩ ra cách vừa không ăn phải xơ gân vừa không lãng phí cả túi khoai tây.
Sơ Niệm dùng dao gọt bỏ vỏ của khoai tây, đổ đầy nửa chậu nước vào chậu đá, sau đó chà khoai tây lên đá để tạo thành nước sền sệt màu trắng, để toàn bộ nước sệt chảy vào chậu đá.
Mặc dù loại khoai này khi nấu chín không ngon nhưng hàm lượng tinh bột trong nó lại phong phú hơn nhiều lần so với khoai tây thông thường. Nước bã từ nửa túi khoai tây khiến nước có màu trắng đục.
Cô dùng tay xoa và rửa sạch hết nước trong sợi xơ rồi mới vớt xơ vứt ra ngoài.
Chậu đá được để riêng ở một nơi sạch sẽ để bột lắng xuống.
Vừa đặt đồ xuống, cô đã thấy rắn lớn đang cõng một con vật rất to lớn trở về.
Hôm nay là ngày ăn của rắn.
Con quái thú cũng là cô bảo rắn lớn cõng về.
Mặc dù cô có thể nướng thịt, nhưng thức ăn cô nấu luôn chỉ là một phần nhỏ, nhiều nhất là chỉ đủ để rắn lớn có thể dính răng.
Vì vậy, Sơ Niệm đã yêu cầu rắn lớn từ bờ sông mang về một hòn đá lớn, rồi làm thành một lò nướng bằng đá. Thật bất ngờ, cô chỉ mới nói hình dạng gần đúng, lúc rắn lớn đang cắt đá ra lệnh cho nó một chút, đã làm ra được một chiếc lò đá giống như trong trí nhớ của cô.
Lò nướng bằng đá có thể làm bánh hoặc nướng thịt, nhiệt lượng tỏa đều, những thứ làm ra rất thơm và ngon.
Hôm nay rắn lớn mang về một con cừu.
Rắn lớn rất tự giác đi lột da cừu và rửa sạch, nhưng Sơ Niệm không nướng cả con cừu.
Con cừu này thực sự quá lớn, chắc chắn là kích thước lớn nhất trong các loại cừu. Kích thước của bếp đá căn bản không vừa để nướng nó.
Sơ Niệm chỉ dùng dao găm để lọc thịt sườn cừu và bụng cừu, rồi chặt một chân cừu khác cho vào nồi để hầm canh, để rắn lớn nuốt phần còn lại trước.
Động tác ăn của rắn lớn cũng rất gọn gàng, nó há to miệng hai lần rồi nuốt trọn những miếng thịt này.
Sơ Niệm giã tất cả các gia vị sẵn có của mình thành bột, sau đó thêm nước để làm nước sốt, rồi bôi lên mặt trong của sườn cừu và bụng cừu, tẩm ướp đều và thơm, đây đều là những gia vị cơ bản nhất.
Sau đó, chần phần da của thịt với nước nóng để thịt mềm ra một chút, không bị cứng.
Sau đó dùng nước cốt quả chua thoa đều lên bề mặt thịt.
Cuối cùng, quét một lớp mật ong đều lên bề mặt thịt.
Sau khi làm xong, cô cho sườn cừu và bụng cừu vào lò, đốt lửa to rồi nướng từ từ.
Thỉnh thoảng trong quá trình nướng cần phải lật mặt, Sơ Niệm cứ để rắn lớn có bộ dạng uể oải làm mấy công việc tay chân này.
Chỉ thấy cái đuôi của rắn lớn đang lười biếng lượn vòng trên đó, rồi chán nản vẽ những vòng tròn trên mặt đất, giống như đuôi của một con mèo lười biếng.
Cả cái hang nhỏ đều tràn ngập trong khói lửa nhân gian, rất ấm cúng.
Khi nước hầm xương trong nồi gần chín, cô cho thịt dê đập dập vào, rồi mới đi xem nước tinh bột khoai mà cô đã cất từ lâu.
Lớp nước tinh bột kết tủa rất trong,
Điều Sơ Niệm muốn nhất là đây.
Cô cẩn thận đổ bỏ phần nước trong ở trên, lấy phần bột trắng cho vào chiếc lá đã gấp nếp.
Có một nồi hơi mới bên cạnh nồi súp cừu, cái này cũng do rắn lớn làm ngày trước, bên trong được đổ đầy nước nóng đang sôi sùng sục.
Tinh bột khoai tây từ từ được ép ra từ miệng nhỏ của lưỡi dao và rơi vào nồi nước nóng trở thành bột khoai tây trắng.
Sau khi bột thủ công này được từ từ gạt ra, để nó vào nước lạnh một chút, lập tức trở nên trắng và mềm, dính và dẻo.
Lúc này, Sơ Niệm đã cho bột khoai tây vào canh nội tạng cừu và đun sôi một lúc, sau khi xác định đã chín, cho vào bát đá rồi đặt lên bàn đá. Sau đó mới đi xem thịt sườn cừu bên rắn lớn đang như thế nào.
Rắn lớn đang gục đầu trên mặt đất một cách chán nản, nhìn chằm chằm vào cô, đồng thời móc đuôi vào vỉ nướng và xoay tròn.
Sơ Niệm mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu rắn nói: “Dậy đi, đã đến giờ ăn tối rồi.”
Cô bước tới và lấy thịt nướng ra.
Da bên ngoài của sườn cừu và bụng cừu có màu nâu vàng và giòn do được quét mật ong, Khi cắt vào, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh vô cùng rõ ràng, trên mặt miếng thịt sườn cừu đầy ngập dầu, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy thấy miếng xương sườn đã mềm.
Bàn đá thoáng chốc đã được lấp đầy.
Sườn cừu giòn ở bên ngoài, mềm và nhiều dầu ở bên trong.
Canh nội tạng cừu nóng hổi có màu trắng và thơm, nhân bên trong nội tạng không bị nhờn, dính, bột khoai tây cũng thấm đều vị.
Cô vừa bày xong, có một tia sáng xanh vụt sáng trong mắt của rắn lớn, hắn không thể chờ đợi để bắt đầu bữa ăn.
Sơ Niệm đã kịp ngăn hắn lại trước: “Cửu Di, để tôi dạy anh cách ăn bột lọc nhé!”
Ăn mì theo kiểu từng miếng từng miếng lớn như vậy thì còn tạm chấp nhận được, nhưng sẽ rất lãng phí nếu ăn bột lọc theo kiểu vậy.
Đối với những thứ Sơ Niệm dạy, rắn lớn sẽ không bao giờ từ chối.
Sau khi cô nói xong, rắn lớn kêu lên hai tiếng “si si”, chờ đợi sự dạy dỗ của cô.
Sơ Niệm gắp một đũa bột đưa lên miệng làm ví dụ, sau đó há miệng, bột trắng và mềm từ chiếc đũa bị hút vào miệng phát ra tiếng sụt, vô cùng mượt mà.
Cuối cùng, ăn một miếng thịt cừu lớn và húp canh thịt cừu màu trắng sữa bên cạnh.
Tất cả các tế bào trong cơ thể đều cảm thấy thoải mái.
Rắn lớn dùng đuôi gắp lên một cục bột, học theo Sơ Niệm, đưa nó lên miệng.
Bột khoai tây biến mất trong tích tắc như bị ném vào thùng rác vậy, còn rắn lớn thì ngơ ngác nhìn xung quanh một cách mất mát, miệng rắn nhấc lên nhấc xuống, có một chút tịch mịch, căn bản là không có phong cách ăn mì nào cả.
Sơ Niệm phì cười một tiếng: “Hay là anh biến thành hình người đi.”
Rắn lớn ngoan ngoãn biến thành hình người, cũng thành công trải qua niềm hạnh phúc khi ăn bột lọc, ăn đến nỗi mồ hôi đầm đìa.
Sơ Niệm có chút hối hận.
Mặc dù cô đã ăn hai miếng sườn cừu và một bát canh nội tạng cừu, nhưng khung cảnh trước mắt không khỏi khiến trái tim cô chấn động, thật sự rất sợ mình bị chảy máu mũi.
Sau bữa tối, cô đã đưa ra một quyết định lớn, bất kể thế nào đi nữa, cô nhất định sẽ phải dạy rắn lớn mặc quần áo! Rắn lớn không được dạy qua về đạo đức cơ bản và không có cảm giác xấu hổ, nhưng là một con người, cô không thể chịu đựng được điều đó.
Khi may áo, cơ bản cần phải đo size, độ rộng vai và khoảng cách eo. Dù quần áo có rộng thì cũng không việc gì, vẫn có thể sửa sang lại một chút. Nhưng nếu quá nhỏ, thì dựa vào kỹ năng cắt may cô đang học, căn bản sẽ không thể sửa nổi.
Điều này đòi hỏi sự hợp tác của rắn lớn, để cô dùng gân thú đo kích thước của hắn.
Sơ Niệm liếc nhìn rắn lớn đang cuộn mình nằm bên cạnh, gọi: “Cửu Di?”
Rắn lớn nhìn qua, phát ra hai tiếng “si si”, như thể hỏi cô có chuyện gì vậy.
“Tôi dạy anh nói chuyện, anh biến thành hình người được không?”
Chỉ cần cô nói bất kỳ điều gì đó, rắn lớn đều có thể nhớ và học cách sử dụng. Điều này cho thấy hắn rất muốn học nói.
Cô là đang lợi dụng điều này để từ từ dạy dỗ hắn.
Quả nhiên, sau khi cô nói ra điều này, cô nhìn thấy một chút do dự trong đồng tử thẳng đứng của rắn lớn.
Cuối cùng hắn vẫn là biến thành hình người.
Sơ Niệm chỉ vào quần áo da thú trên người mình, chậm rãi nói: “Quần áo. Đây là quần áo, mặc xong sẽ không sợ lạnh.”
Rắn lớn há miệng phát ra âm thanh “quần”, sau đó chậm rãi phun ra phát âm thanh “ao”.
Sơ Niệm phát hiện ra rằng lý do chính khiến rắn lớn nói lắp có lẽ là do thanh quản của hắn.
Cứ cho là có thể biến thành hình dạng người, nhưng dây thanh quản của hắn không hoàn toàn giống con người, vì vậy để tạo ra giọng nói giống con người, hắn phải nén từng chữ trong cổ họng một lúc rồi mới từ từ thốt ra.
Trong trường hợp này là hắn đang vừa làm quen với cơ quan thanh âm mới, vừa học một ngôn ngữ mới.
Nhưng chỉ số thông minh của rắn lớn rất cao, hắn có thể học và nhớ một từ chỉ bằng cách từ từ lặp lại từ đó hai lần.
Sơ Niệm tiếp tục nói, “Niệm Niệm mặc quần áo, Cửu Di cũng mặc quần áo, được không?”
Dường như tâm lý bắt chước từ động vật lại phát huy tác dụng, lần này rắn lớn thực sự không còn biến thành rắn để khỏi mặc quần áo nữa, đồng ý nói: “Được, quần áo, Cửu Di mặc Niệm Niệm.”
Sơ Niệm: “…”
Cô cảm thấy chủ ngữ, vị ngữ và tân ngữ của câu “Cửu Di mặc Niệm Niệm” có vẻ rất không thích hợp, nhưng nghĩ đến tình huống bi hài khi mình mới học ngoại ngữ, cô quyết định tha thứ cho hắn.
Rốt cuộc, mục đích của cô hôm nay là muốn hắn ngoan ngoãn mặc quần áo vào. Đó mới là ưu tiên hàng đầu.
“Vậy Cửu Di ngồi xuống đây, đừng cử động. Niệm Niệm đo kích thước của Cửu Di, rồi may quần áo cho Cửu Di.”
Rắn lớn ngoan ngoãn ngồi xuống, khoanh chân, tiếp tục theo dõi động tác của Sơ Niệm.
Sơ Niệm cầm lấy sợi gân thú, tiến lại gần rắn lớn, cố gắng để mắt ra khỏi nơi mà không nên nhìn.
Cô đột nhiên nghĩ đến cách huấn luyện thú của người xưa. Thiếu nữ khoác lên mình tấm da thú, với một con trăn to lớn đang cuốn quanh cổ, nhẹ nhàng thì thầm với con rắn, hướng dẫn con rắn quấn quanh người cô.
Cô cảm thấy mình bây giờ giống như một người huấn luyện thú, nhưng vai trò của họ đã thay đổi.
Cô khuỵu gối nửa quỳ trước rắn lớn, để cho những sợi gân vượt qua đầu và chạm tới cổ hắn, cô chậm rãi nghiêng người về phía trước, cảm thấy hơi thở ấm áp của rắn lớn phun vào lồ.ng ngực, ngứa ngáy khiến hô hấp của cô vô thức trở nên nặng nhọc hơn.
“Anh nhích tới gần hơn một chút đi, tôi không thể với tới vai phía bên kia của anh được.” Sơ Niệm dứt khoát từ bỏ đấu tranh, để hắn chủ động hợp tác với mình.
Rắn lớn tiến về phía trước một chút, cả khuôn mặt như muốn vùi về phía trước ngực cô, nóng đến mức cô suýt chút nữa đã nhảy ra xa.
“Không phải như vậy.” Sơ Niệm ôm cái đầu to của hắn, đẩy nó ra khỏi ngực mình, mặt đỏ bừng nói: “Anh vẫn là không nhúc nhích thì hơn, tôi tự mình làm.”
Cô một tay đặt ở trên vai hắn, bên vai kia vuốt phẳng mấy cái gân thú, nhân chiều dài hai lần, ước chừng độ dài một bề dày vai, vội vàng định độ rộng vai.
Đối với vòng eo, cô chỉ cần mò mẫm và ôm lấy thắt lưng của hắn từ phía sau.
Khi cô đụng phải thứ không nên chạm vào, cô hơi rùng mình một chút, nhận thấy rõ ràng cơ bụng của người đàn ông đó căng lên ngay lập tức, toàn thân cứng lại, khẽ ậm ừ: “Niệm Niệm.”
Sơ Niệm nhanh chóng rút lại gân thú, xoay người nhanh chóng nhảy ra chỗ khác trốn đi, không nhìn lại nói: “Tôi đã biết kích thước của anh rồi. Anh… anh mau biến trở về đi.”