Chương 4
Lúc rắn lớn quay về hang, sắc trời đã tối rồi.
Sơ Niệm trộm lấy điện thoại ra xem thời gian bây giờ là sáu giờ mười lăm phút chiều, lại nhanh chóng cất điện thoại về.
Cho dù là cô đã chỉnh điện thoại sang chế độ tiết kiệm pin, thỉnh thoảng lấy ra xem có sóng hay không, nhưng qua một ngày, vẫn tiêu hao mất bảy phần trăm pin.
Nếu cứ như vậy thì không ổn.
Không có đồ ăn thì còn có thể thì nghĩ cách.
Nếu như hết pin, ở một nơi hoang dã như này, cô không những phải chịu đựng bóng tối, còn không có bất kỳ cách nào phát tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài.
Vẫn còn nhớ trước khi bản thân ngất đi trong tay còn cầm điện thoại vệ tinh, khả năng lớn nhất là lúc ngất đi đã làm mất nó, có lẽ cái điện thoại đó vẫn ở đó. Bình thường thì điện thoại vệ tinh chất lượng đều rất tốt, chịu được va đập, dung lượng pin lớn, còn có chức năng chống nước. Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Chỉ là cô hôn mê bị đem về nơi này, bây giờ cô hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Hơn nữa bây giờ hang động cô ở cách mặt đất cao như vậy, lại là vách núi dựng đứng không có chỗ đặt chân. Bản thân cô căn bản không thể nào xuống dưới được.
Cứ nghĩ như vậy, trong hang động đã bị bóng đêm chiếm đoạt. Dưới tình huống không có ánh sáng không nhìn rõ một chút gì, không thể làm được gì.
Không biết tại sao, đột nhiên Sơ Niệm lại hiểu được tại sao người xưa phải làm việc vào lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi vào lúc mặt trời lặn. Trời bắt đầu tối đen như này, rõ ràng mới hơn tám giờ, nhưng trừ đi ngủ ra, hình như không làm được chuyện gì nữa.
Ngày hôm sau, lúc Sơ Niệm tỉnh dậy, rắn lớn không ở trong hang.
Sau khi Sơ Niệm ngồi dậy xoa nhẹ cánh tay, lại đấm đấm chân.
Tối qua cứ dựa vào tường đá mà ngủ như vậy, tới nửa đêm mơ hồ ôm lấy một thứ gì đó mềm mại như bông, nhưng tỉnh dậy phát hiện, quả nhiên là vẫn là giấc mơ của mình
Lấy đâu ra bông mềm mại, rõ ràng là tường đá cứng chắc, cả người cô đều bị cộm đau nhức không thôi.
Cô làm cú mèo trong thời gian dài, đây vẫn là lần đầu tiên tự thức dậy vào sáu giờ sáng.
Đi đến miệng hang nhìn thử, sắc trời bên ngoài đã sáng choang, hang động cô đang ở cách xa mặt đất lại xa mãi không tới đỉnh núi, mặc kệ là độ ẩm trên mặt đất hay là độ ẩm trên bầu trời đều không truyền đến được, sáng sớm còn có thể nhìn thấy một quanh cảnh đẹp, quả là một hang động thích hợp để ở.
Mặt trời mới lên, chim chóc hót vang ríu rít, rừng rậm xanh ngát, thiên nhiên thuần túy từ từ hiện ra trước mắt cô.
Sơ Niệm ở trong hang động vươn người, trong lúc hít thở toàn bộ đều là không khí trong lành, quay về trong động, lại phát hiện không biết từ lúc nào trong động xếp một đống cành cây.
Mặt cắt của cành cây bằng phẳng, giống như là người chặt đứt, mặt trên còn treo mấy quả.
Trái cây màu đỏ, bình thường là đã chín rồi, loại quả này cô từng nhìn thấy, giống quả đào, ngửi thì có chút vị ngọt nhàn nhạt.
Vì phòng ngừa quả này có độc, Sơ Niệm bóc vỏ của nó ra trước, liếm một chút, sau khi đợi hơn mười phút, trong miệng cô không có bất kỳ dị thường nào, cũng không bị đau bụng. Lúc này mới cắn một miếng lớn.
Bởi vì quả vẫn còn treo trên cành cây, cho nên nước quả hoàn toàn không bị mất đi, nuốt một miếng mềm dẻo nhiều nước, cảm giác thanh mát hòa với ngọt lịm, ăn ngon giống như quả đào mật vậy.
Điều này khiến cho thể xác và tinh thần Sơ Niệm chịu kinh hãi hai ngày cực kỳ thỏa mãn.
Ăn xong hai quả, bụng không còn trống không nữa. Sơ Niệm ngắt hết những quả còn lại, nhét hết vào trong ba lô của mình. Hài lòng ước lượng trọng lượng của ba lô. Những thứ này đều là lương thực để cô tiếp tục sinh tồn.
Ăn uống no đủ, Sơ Niệm lại nảy ra một vấn đề mới.
Đè nén ở bụng dưới khiến cô ý thức được, bản thân còn có nhu cầu sinh lý cấp bách phải giải quyết.
Liếc mắt nhìn hang động bốn vách tường trống không, cô đi vào phía sâu trong hang, muốn tìm một nơi có thể đi vệ sinh.
Càng đi vào trong càng tối, cô cắn răng bật đèn pin điện thoại lên.
Dưới sự chiếu sáng của đèn pin điện thoại, Sơ Niệm nhìn thấy một quang cảnh khác.
Hang động này không chỉ lớn, hình như còn có động thiên khác. Trừ con đường có thể đi đến đầm nước, còn có rất nhiều lối rẽ nhỏ khác, không biết thông đến đâu.
Sơ Niệm tựa như phát hiện ra một đại lục mới.
Có lẽ hôm nay cô có thể trốn ra ngoài, không cần phải đối mặt với con rắn lớn kia nữa rồi.
Đây là tin tức tốt nhất cô gặp được trong hai ngày này.
Giao lộ có cái thì hướng lên trên, có cái thì hướng xuống dưới. Sơ Niệm không chút do dự chọn một cửa động hướng xuống dưới trong đó.
Theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của rắn lớn, ngày hôm qua trời tối rồi nó mới quay về. Trước khi ở đây, cô có thời gian một ngày để thăm dò những hang này rốt cuộc là thông đến đâu.
Sau khi tiến vào, Sơ Niệm lại hối hận rồi.
Những thông đạo này khác xa với sự tượng tượng rất đơn giản của cô, mỗi thông đạo đều thông với nhau, hơn nữa sau khi tiến vào còn có rất nhiều lối rẽ, thông đạo đen nhánh không dễ phân biệt rốt cuộc con đường này có phải là vừa đi qua hay không.
Sơ Niệm lấy bút và vở từ trong ba lô ra, lại dùng la bàn xác định phương hướng, vẽ ra những con đường đã đi, làm hết sức tiết kiệm thể lực của bản thân, không lặp lại những việc vô dụng. Cho dù là như vậy, cô cũng không dám bật đèn pin điện thoại suốt, đi được một lát, lúc phát hiện lối rẽ mới thì bật lên một lát.
Lúc tìm tòi đến hơn một giờ chiều, cô trốn ở phần cuối của con đường chết, lấy ra một miếng bánh mì, một quả trái cây từ trong ba lô, cũng không dám ăn nhiều, chỉ miễn cưỡng để cho bụng không nằm trong trạng thái đói.
Ăn xong, cô thực sự không nhịn nổi nữa. Ở đây xấu hổ giải quyết nhu cầu sinh lý của mình.
Mãi cho đến bốn giờ chiều, hình như cô có thể nghe thấy âm thanh chim chóc lêu líu ríu ở bên ngoài.
Sơ Niệm bước nhanh hơn, men theo hướng của âm thanh tìm tới, thử mấy lối rẽ, cuối cùng loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng.
Đợi sau khi cô đi ra thì phát hiện, con rắn lớn mà mình cố sức muốn thoát khỏi vậy mà lại đang quanh quẩn ở cửa hang động.
Nhưng khi cô lấy dũng khí nhìn kỹ, lại phát hiện không đúng. Vảy của rắn lớn rực rỡ tươi đẹp, con rắn lớn này giống như trải qua vô số gió mưa, thoạt nhìn ảm đạm không có tinh thần. Hơn nữa rắn lớn không có đồng tử, không nhúc nhích, thì ra là da rắn đã lột xác.
Phỏng đoán một lúc, có lẽ là giống như tác dụng của biển số nhà, nói cho người khác: Đây là nhà của tôi, người không phận sự miễn vào.
Xác định cái này không phải là rắn lớn thật, giờ khắc này Sơ Niệm mới cảm nhận được tự do, cô kích động đến suýt chút nữa thì bật khóc.
Không ngờ tới cô lại tìm được đường ra từ trong hang động.
Không thể không nói, đường từ hang động xuống giống như một mê cung, cô dựa vào la bàn và bản đồ suy đoán nhiều lần, bên trong có rất nhiều đường là đường cụt, còn có một vài đường cô không đi thử, không ngừng dò đường, lúc đi ra đã là bốn giờ chiều rồi. Nếu như không có la bàn phân biệt phương hướng và giấy bút để vẽ bản đồ, sợ rằng đến chết đói cô cũng không đi ra nổi.
Chỉ là cho dù cô nghĩ hết mọi cách để tiết kiệm pin, bây giờ điện thoại cũng chỉ còn lại bảy phần trăm pin, bất cứ lúc nào cũng có thể sập nguồn.
Vì giữ lại một chút đường lui cho mình, Sơ Niệm dứt khoát tắt nguồn điện thoại.
Có thể sử dụng đèn pin điện thoại soi ra một đường ra đã là may mắn lắm rồi. Hơn nữa ở trong rừng rậm như này, chưa từng xuất hiện một vạch sóng điện thoại nào, xem ra không trông chờ được gì vào điện thoại.
Trừ phi cô có thể tìm được điện thoại vệ tinh bị mất kia, thông qua điện thoại vệ tinh tìm cứu trợ.
Mặt trời đã bắt đầu từ từ xuống núi, Sơ Niệm ăn một nửa miếng lương khô, nửa còn lại gói thật kín bằng túi thả lại vào trong ba lô, lại ăn một quả đỏ, uống mấy ngụm nước.
Đợi bổ sung thể lực xong, cô nhìn núi rừng xanh um tươi tốt xung quanh hoang mang.
Cho dù là có la bàn, nhưng không có bản đồ nào trợ giúp, tìm đường ở trong rừng rậm lớn như này là mò kim đáy bể, hoàn toàn không tìm ra được.
Huống chi cô muốn tìm ra điện thoại vệ tinh ở trong này, quả thực là khó hơn lên trời.
Sơ Niệm lấy hang động là điểm xuất phát, dứt khoát đi về phía Nam. Dù sao trái đất hình tròn, chỉ cần cô có thể sống sót, đi về một phương hướng, sẽ có cơ hội ra khỏi rừng rậm.
Đường trong rừng không hề dễ đi, mặc dù không có rễ cây trơn trượt, khắp nơi đều là cành cây đan xen như rừng rậm nguyên thủy, nhưng mặt đất không có con người can thiệp rơi đầy cành cây ngổn ngang đan xen. Sơ Niệm chỉ có thể tìm một vài lối đi thoạt nhìn bằng phẳng, dốc hết sức chạy về phía trước.
Lúc tiến vào rừng cô đi giày đá bóng, đã giúp rất nhiều làm giảm sự mệt mỏi ma sát cho đôi chân của cô, nhưng cứ chạy như vậy một khoảng thời gian, cô vẫn thở hổn hển dừng lại.
Là một sinh viên bình thường cực kỳ ít vận động, thể lực của cô quá kém.
Cô chỉ nghỉ ngơi chốc lát, lại uống chút nước, bèn thả chậm bước chân, dựa theo cách thi đi bộ vừa nghỉ ngơi vừa lên đường, như vậy sẽ làm cho cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tốc độ cũng theo đó chậm hơn chút.
Không biết đã đi được bao lâu, ánh mặt trời cuối cùng biến mất khỏi đường chân trời, sắc trời dần dần trở nên mờ tối.
Rừng rậm sau khi vào đêm trở nên không còn yên lặng nữa, phía xa thậm chí còn nghe thấy tiếng gầm của động vật cỡ lớn không biết tên, giống tiếng tru của sói, lại xen lẫn tiếng gầm nhẹ khà khà.
Điều này làm cô nhớ đến sinh vật kỳ lạ mà cô gặp phải trước khi gặp rắn lớn.
Cánh rừng này thực sự quá là kỳ lạ, nhiều lần xuất hiện những động vật chưa từng được phát hiện trên trái đất, tất cả chuyện này đều không hợp với lẽ thường.
Cũng chứng tỏ ở đây càng nguy hiểm hơn nơi bình thường khác.
Hoàn cảnh gần như là đen ngòm, Sơ Niệm chỉ có thể thông qua ánh trắng mờ xuyên qua những kẽ lá miễn cưỡng nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh.
Cô không dám đi về phía trước nữa.
Không nói con đường phía trước cô hoàn toàn không quen, bây giờ tùy tiện xuất hiện một con quái vật như hôm đó, cô không có bất thứ gì có thể phòng thân.
Cũng có lẽ là sợ cái gì thì đến cái đó.
Lúc Sơ Niệm dựa vào một cái cây lớn nghỉ ngơi, bên tai đột nhiên nghe thấy âm thanh có thứ gì dẫm lên cành khô trên mặt đất, trong nháy mắt cô mở mắt, mỗi tế bào trên người đều căng cứng, luôn luôn đề phòng động tĩnh xung quanh.
Cơ thể vừa ngủ dậy còn mấy phần chưa hồi lại sức, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết, bây giờ mà không chạy thì không giữ nổi cái mạng nhỏ.
Sơ Niệm co cẳng liền chạy, thậm chí cũng không kịp xác định phương hướng, càng không cần phải nói đến thăm dò địa hình.
Thậm chí cô có thể nghe thấy gió gào thét bên tai khi cô chạy trốn.
Cô vừa chạy, sinh vật không rõ kia cũng không cần phải dè dặt tới gần nữa, bắt đầu dốc hết sức đuổi theo.
Sơ Niệm tận dụng hết khả năng lợi dụng ưu thế thể hình nhỏ bé của mình, cố gắng chui vào những ngóc ngách và chỗ rậm rạp, điều này làm cho con quái vật thể hình to lớn bắt đầu sốt ruột.
Nhìn thấy Sơ Niệm lại ở trước mặt nó chạy thoát một lần nữa, con quái vật trực tiếp cán gãy cây gỗ mục, mở ra cái miệng lớn to như chậu máu bổ nhào đến.
Mặc dù Sơ Niệm không dám quay đầu lại xem tình huống như thế nào, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở thuộc về dã thú đã tới gần sau lưng mình.
Mà chân của cô cũng vì bước hụt, cả người thẳng tắp nằm úp sấp trên mặt đất.
Sơ Niệm trộm lấy điện thoại ra xem thời gian bây giờ là sáu giờ mười lăm phút chiều, lại nhanh chóng cất điện thoại về.
Cho dù là cô đã chỉnh điện thoại sang chế độ tiết kiệm pin, thỉnh thoảng lấy ra xem có sóng hay không, nhưng qua một ngày, vẫn tiêu hao mất bảy phần trăm pin.
Nếu cứ như vậy thì không ổn.
Không có đồ ăn thì còn có thể thì nghĩ cách.
Nếu như hết pin, ở một nơi hoang dã như này, cô không những phải chịu đựng bóng tối, còn không có bất kỳ cách nào phát tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài.
Vẫn còn nhớ trước khi bản thân ngất đi trong tay còn cầm điện thoại vệ tinh, khả năng lớn nhất là lúc ngất đi đã làm mất nó, có lẽ cái điện thoại đó vẫn ở đó. Bình thường thì điện thoại vệ tinh chất lượng đều rất tốt, chịu được va đập, dung lượng pin lớn, còn có chức năng chống nước. Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Chỉ là cô hôn mê bị đem về nơi này, bây giờ cô hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Hơn nữa bây giờ hang động cô ở cách mặt đất cao như vậy, lại là vách núi dựng đứng không có chỗ đặt chân. Bản thân cô căn bản không thể nào xuống dưới được.
Cứ nghĩ như vậy, trong hang động đã bị bóng đêm chiếm đoạt. Dưới tình huống không có ánh sáng không nhìn rõ một chút gì, không thể làm được gì.
Không biết tại sao, đột nhiên Sơ Niệm lại hiểu được tại sao người xưa phải làm việc vào lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi vào lúc mặt trời lặn. Trời bắt đầu tối đen như này, rõ ràng mới hơn tám giờ, nhưng trừ đi ngủ ra, hình như không làm được chuyện gì nữa.
Ngày hôm sau, lúc Sơ Niệm tỉnh dậy, rắn lớn không ở trong hang.
Sau khi Sơ Niệm ngồi dậy xoa nhẹ cánh tay, lại đấm đấm chân.
Tối qua cứ dựa vào tường đá mà ngủ như vậy, tới nửa đêm mơ hồ ôm lấy một thứ gì đó mềm mại như bông, nhưng tỉnh dậy phát hiện, quả nhiên là vẫn là giấc mơ của mình
Lấy đâu ra bông mềm mại, rõ ràng là tường đá cứng chắc, cả người cô đều bị cộm đau nhức không thôi.
Cô làm cú mèo trong thời gian dài, đây vẫn là lần đầu tiên tự thức dậy vào sáu giờ sáng.
Đi đến miệng hang nhìn thử, sắc trời bên ngoài đã sáng choang, hang động cô đang ở cách xa mặt đất lại xa mãi không tới đỉnh núi, mặc kệ là độ ẩm trên mặt đất hay là độ ẩm trên bầu trời đều không truyền đến được, sáng sớm còn có thể nhìn thấy một quanh cảnh đẹp, quả là một hang động thích hợp để ở.
Mặt trời mới lên, chim chóc hót vang ríu rít, rừng rậm xanh ngát, thiên nhiên thuần túy từ từ hiện ra trước mắt cô.
Sơ Niệm ở trong hang động vươn người, trong lúc hít thở toàn bộ đều là không khí trong lành, quay về trong động, lại phát hiện không biết từ lúc nào trong động xếp một đống cành cây.
Mặt cắt của cành cây bằng phẳng, giống như là người chặt đứt, mặt trên còn treo mấy quả.
Trái cây màu đỏ, bình thường là đã chín rồi, loại quả này cô từng nhìn thấy, giống quả đào, ngửi thì có chút vị ngọt nhàn nhạt.
Vì phòng ngừa quả này có độc, Sơ Niệm bóc vỏ của nó ra trước, liếm một chút, sau khi đợi hơn mười phút, trong miệng cô không có bất kỳ dị thường nào, cũng không bị đau bụng. Lúc này mới cắn một miếng lớn.
Bởi vì quả vẫn còn treo trên cành cây, cho nên nước quả hoàn toàn không bị mất đi, nuốt một miếng mềm dẻo nhiều nước, cảm giác thanh mát hòa với ngọt lịm, ăn ngon giống như quả đào mật vậy.
Điều này khiến cho thể xác và tinh thần Sơ Niệm chịu kinh hãi hai ngày cực kỳ thỏa mãn.
Ăn xong hai quả, bụng không còn trống không nữa. Sơ Niệm ngắt hết những quả còn lại, nhét hết vào trong ba lô của mình. Hài lòng ước lượng trọng lượng của ba lô. Những thứ này đều là lương thực để cô tiếp tục sinh tồn.
Ăn uống no đủ, Sơ Niệm lại nảy ra một vấn đề mới.
Đè nén ở bụng dưới khiến cô ý thức được, bản thân còn có nhu cầu sinh lý cấp bách phải giải quyết.
Liếc mắt nhìn hang động bốn vách tường trống không, cô đi vào phía sâu trong hang, muốn tìm một nơi có thể đi vệ sinh.
Càng đi vào trong càng tối, cô cắn răng bật đèn pin điện thoại lên.
Dưới sự chiếu sáng của đèn pin điện thoại, Sơ Niệm nhìn thấy một quang cảnh khác.
Hang động này không chỉ lớn, hình như còn có động thiên khác. Trừ con đường có thể đi đến đầm nước, còn có rất nhiều lối rẽ nhỏ khác, không biết thông đến đâu.
Sơ Niệm tựa như phát hiện ra một đại lục mới.
Có lẽ hôm nay cô có thể trốn ra ngoài, không cần phải đối mặt với con rắn lớn kia nữa rồi.
Đây là tin tức tốt nhất cô gặp được trong hai ngày này.
Giao lộ có cái thì hướng lên trên, có cái thì hướng xuống dưới. Sơ Niệm không chút do dự chọn một cửa động hướng xuống dưới trong đó.
Theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của rắn lớn, ngày hôm qua trời tối rồi nó mới quay về. Trước khi ở đây, cô có thời gian một ngày để thăm dò những hang này rốt cuộc là thông đến đâu.
Sau khi tiến vào, Sơ Niệm lại hối hận rồi.
Những thông đạo này khác xa với sự tượng tượng rất đơn giản của cô, mỗi thông đạo đều thông với nhau, hơn nữa sau khi tiến vào còn có rất nhiều lối rẽ, thông đạo đen nhánh không dễ phân biệt rốt cuộc con đường này có phải là vừa đi qua hay không.
Sơ Niệm lấy bút và vở từ trong ba lô ra, lại dùng la bàn xác định phương hướng, vẽ ra những con đường đã đi, làm hết sức tiết kiệm thể lực của bản thân, không lặp lại những việc vô dụng. Cho dù là như vậy, cô cũng không dám bật đèn pin điện thoại suốt, đi được một lát, lúc phát hiện lối rẽ mới thì bật lên một lát.
Lúc tìm tòi đến hơn một giờ chiều, cô trốn ở phần cuối của con đường chết, lấy ra một miếng bánh mì, một quả trái cây từ trong ba lô, cũng không dám ăn nhiều, chỉ miễn cưỡng để cho bụng không nằm trong trạng thái đói.
Ăn xong, cô thực sự không nhịn nổi nữa. Ở đây xấu hổ giải quyết nhu cầu sinh lý của mình.
Mãi cho đến bốn giờ chiều, hình như cô có thể nghe thấy âm thanh chim chóc lêu líu ríu ở bên ngoài.
Sơ Niệm bước nhanh hơn, men theo hướng của âm thanh tìm tới, thử mấy lối rẽ, cuối cùng loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng.
Đợi sau khi cô đi ra thì phát hiện, con rắn lớn mà mình cố sức muốn thoát khỏi vậy mà lại đang quanh quẩn ở cửa hang động.
Nhưng khi cô lấy dũng khí nhìn kỹ, lại phát hiện không đúng. Vảy của rắn lớn rực rỡ tươi đẹp, con rắn lớn này giống như trải qua vô số gió mưa, thoạt nhìn ảm đạm không có tinh thần. Hơn nữa rắn lớn không có đồng tử, không nhúc nhích, thì ra là da rắn đã lột xác.
Phỏng đoán một lúc, có lẽ là giống như tác dụng của biển số nhà, nói cho người khác: Đây là nhà của tôi, người không phận sự miễn vào.
Xác định cái này không phải là rắn lớn thật, giờ khắc này Sơ Niệm mới cảm nhận được tự do, cô kích động đến suýt chút nữa thì bật khóc.
Không ngờ tới cô lại tìm được đường ra từ trong hang động.
Không thể không nói, đường từ hang động xuống giống như một mê cung, cô dựa vào la bàn và bản đồ suy đoán nhiều lần, bên trong có rất nhiều đường là đường cụt, còn có một vài đường cô không đi thử, không ngừng dò đường, lúc đi ra đã là bốn giờ chiều rồi. Nếu như không có la bàn phân biệt phương hướng và giấy bút để vẽ bản đồ, sợ rằng đến chết đói cô cũng không đi ra nổi.
Chỉ là cho dù cô nghĩ hết mọi cách để tiết kiệm pin, bây giờ điện thoại cũng chỉ còn lại bảy phần trăm pin, bất cứ lúc nào cũng có thể sập nguồn.
Vì giữ lại một chút đường lui cho mình, Sơ Niệm dứt khoát tắt nguồn điện thoại.
Có thể sử dụng đèn pin điện thoại soi ra một đường ra đã là may mắn lắm rồi. Hơn nữa ở trong rừng rậm như này, chưa từng xuất hiện một vạch sóng điện thoại nào, xem ra không trông chờ được gì vào điện thoại.
Trừ phi cô có thể tìm được điện thoại vệ tinh bị mất kia, thông qua điện thoại vệ tinh tìm cứu trợ.
Mặt trời đã bắt đầu từ từ xuống núi, Sơ Niệm ăn một nửa miếng lương khô, nửa còn lại gói thật kín bằng túi thả lại vào trong ba lô, lại ăn một quả đỏ, uống mấy ngụm nước.
Đợi bổ sung thể lực xong, cô nhìn núi rừng xanh um tươi tốt xung quanh hoang mang.
Cho dù là có la bàn, nhưng không có bản đồ nào trợ giúp, tìm đường ở trong rừng rậm lớn như này là mò kim đáy bể, hoàn toàn không tìm ra được.
Huống chi cô muốn tìm ra điện thoại vệ tinh ở trong này, quả thực là khó hơn lên trời.
Sơ Niệm lấy hang động là điểm xuất phát, dứt khoát đi về phía Nam. Dù sao trái đất hình tròn, chỉ cần cô có thể sống sót, đi về một phương hướng, sẽ có cơ hội ra khỏi rừng rậm.
Đường trong rừng không hề dễ đi, mặc dù không có rễ cây trơn trượt, khắp nơi đều là cành cây đan xen như rừng rậm nguyên thủy, nhưng mặt đất không có con người can thiệp rơi đầy cành cây ngổn ngang đan xen. Sơ Niệm chỉ có thể tìm một vài lối đi thoạt nhìn bằng phẳng, dốc hết sức chạy về phía trước.
Lúc tiến vào rừng cô đi giày đá bóng, đã giúp rất nhiều làm giảm sự mệt mỏi ma sát cho đôi chân của cô, nhưng cứ chạy như vậy một khoảng thời gian, cô vẫn thở hổn hển dừng lại.
Là một sinh viên bình thường cực kỳ ít vận động, thể lực của cô quá kém.
Cô chỉ nghỉ ngơi chốc lát, lại uống chút nước, bèn thả chậm bước chân, dựa theo cách thi đi bộ vừa nghỉ ngơi vừa lên đường, như vậy sẽ làm cho cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tốc độ cũng theo đó chậm hơn chút.
Không biết đã đi được bao lâu, ánh mặt trời cuối cùng biến mất khỏi đường chân trời, sắc trời dần dần trở nên mờ tối.
Rừng rậm sau khi vào đêm trở nên không còn yên lặng nữa, phía xa thậm chí còn nghe thấy tiếng gầm của động vật cỡ lớn không biết tên, giống tiếng tru của sói, lại xen lẫn tiếng gầm nhẹ khà khà.
Điều này làm cô nhớ đến sinh vật kỳ lạ mà cô gặp phải trước khi gặp rắn lớn.
Cánh rừng này thực sự quá là kỳ lạ, nhiều lần xuất hiện những động vật chưa từng được phát hiện trên trái đất, tất cả chuyện này đều không hợp với lẽ thường.
Cũng chứng tỏ ở đây càng nguy hiểm hơn nơi bình thường khác.
Hoàn cảnh gần như là đen ngòm, Sơ Niệm chỉ có thể thông qua ánh trắng mờ xuyên qua những kẽ lá miễn cưỡng nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh.
Cô không dám đi về phía trước nữa.
Không nói con đường phía trước cô hoàn toàn không quen, bây giờ tùy tiện xuất hiện một con quái vật như hôm đó, cô không có bất thứ gì có thể phòng thân.
Cũng có lẽ là sợ cái gì thì đến cái đó.
Lúc Sơ Niệm dựa vào một cái cây lớn nghỉ ngơi, bên tai đột nhiên nghe thấy âm thanh có thứ gì dẫm lên cành khô trên mặt đất, trong nháy mắt cô mở mắt, mỗi tế bào trên người đều căng cứng, luôn luôn đề phòng động tĩnh xung quanh.
Cơ thể vừa ngủ dậy còn mấy phần chưa hồi lại sức, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết, bây giờ mà không chạy thì không giữ nổi cái mạng nhỏ.
Sơ Niệm co cẳng liền chạy, thậm chí cũng không kịp xác định phương hướng, càng không cần phải nói đến thăm dò địa hình.
Thậm chí cô có thể nghe thấy gió gào thét bên tai khi cô chạy trốn.
Cô vừa chạy, sinh vật không rõ kia cũng không cần phải dè dặt tới gần nữa, bắt đầu dốc hết sức đuổi theo.
Sơ Niệm tận dụng hết khả năng lợi dụng ưu thế thể hình nhỏ bé của mình, cố gắng chui vào những ngóc ngách và chỗ rậm rạp, điều này làm cho con quái vật thể hình to lớn bắt đầu sốt ruột.
Nhìn thấy Sơ Niệm lại ở trước mặt nó chạy thoát một lần nữa, con quái vật trực tiếp cán gãy cây gỗ mục, mở ra cái miệng lớn to như chậu máu bổ nhào đến.
Mặc dù Sơ Niệm không dám quay đầu lại xem tình huống như thế nào, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở thuộc về dã thú đã tới gần sau lưng mình.
Mà chân của cô cũng vì bước hụt, cả người thẳng tắp nằm úp sấp trên mặt đất.