Chương 14
Diệp Sơ Hạ sụt sịt, lúc này sự im ắng dường như lấn át mọi âm thanh.
Mặt Dịch Nam Yên tối sầm, không chịu được muốn đẩy nàng ra, nhưng cuối cùng cô không làm vậy, chỉ là cay đắng nói: "Em có thấy tởm hay không!"
Người bị ám ảnh về sự sạch sẽ như Dịch Nam Yên, thậm chí còn muốn treo Diệp Sơ Hạ lên đánh ngay lập tức, làm người ai làm thế hả?
Cô có ý tốt an ủi nàng, thế mà nàng lại đối xử với cô như vậy!
Diệp Sơ Hạ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt ướt át còn chói mắt hơn cả ánh đèn đôi phần, giọng nói còn mang theo nức nở: "Xin lỗi chị Nam Yên nhiều lắm, em không có cố ý."
Dịch Nam Yên:... Má!
Cô sững người hai giây, giơ tay ấn đầu Diệp Sơ Hạ về, quay đầu nhìn về phía xa xăm: "Tôi không có trách em."
Diệp Sơ Hạ: "..."
Khuôn mặt vùi trong ngực Dịch Nam Yên của nàng trở nên xanh mét, đè lại thì đè lại, không thể đổi chỗ khác được sao?
Nói thật ra, lần này Diệp Sơ Hạ thực sự không cố ý, chỉ là không ai có thể kiểm soát được phản ứng sinh lý của mình, khi nàng giả khóc, nàng có thể giải thích một cách hoàn hảo rằng nhành hoa lê đọng giọt mưa là gì, yếu ớt đáng thương phiên bản sách tiêu chuẩn sách giáo khoa, nhưng nàng không thể khi nàng khóc thật.
Khi tâm trạng suy sụp, không ai sẽ trông quá đẹp khi khóc. Thông thường, nước mắt và nước mũi sẽ cùng chảy ra, Diệp Sơ Hạ cũng không tránh khỏi điều này, cùng lắm thì người đẹp cũng như thế, nhưng họ cũng được coi là dễ thương, trong sáng và không làm màu.
Cắt cụt chi của mèo con không phải là một ca phẫu thuật đặc biệt phức tạp, vấn đề là cơ thể mèo con chỉ có thể chấp nhận một lượng thuốc mê hạn chế, cho nên rủi ro của ca phẫu thuật là rất cao.
Vì vậy, mặc dù hai người chờ đợi bên ngoài cho rằng đã lâu lắm rồi, nhưng trên thực tế, chưa đến hai tiếng là bác sĩ đã ra khỏi phòng phẫu thuật.
Diệp Sơ Hạ lập tức lo lắng bật dậy khỏi ghế.
"Giải phẫu thành công." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói cho người nhà chuyện mà họ muốn biết nhất, không hề quanh co lòng vòng.
Diệp Sơ Hạ thở phào một hơi, như thể toàn bộ sức lực đều bị rút cạn khỏi cơ thể, nàng có chút lảo đảo, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất may mắn, cũng không biết cảm thấy may khi con mèo không sao hay vui vì số tiền đó không phải là vô ích.
Dịch Nam Yên nhanh chóng đỡ nàng: "Này, em không sao chứ?"
Diệp Sơ Hạ mím môi cười ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Chân em tê quá."
Dịch Nam Yên không nghi ngờ Diệp Sơ Hạ đang lừa cô, tức giận đỡ lấy nàng: "Đứng vững chút!"
Trong miệng có chút ghét bỏ, nhưng Dịch Nam Yên lại không buông tay, bác sĩ đợi hai người bình tĩnh trở lại mới mô tả tình huống cụ thể của mèo con.
Trợ lý đặt mèo con vào lồng ấp, Diệp Sơ Hạ nhìn mèo con đang ngủ qua tấm kính, bây giờ nàng mới có tâm trạng hỏi bác sĩ xem đó là em trai hay em gái.
Bởi vì trì hoãn lâu như vậy, hai người sau ca phẫu thuật cũng không ở lại bệnh viện lâu, thanh toán xong viện phí cùng nhau rời khỏi bệnh viện thú cưng.
Điều đáng nói là phí phẫu thuật chỉ còn bốn con số*, theo bác sĩ, bệnh viện của họ có trợ cấp cho việc cứu mèo hoang, Diệp Sơ Hạ trông có vẻ tin nhưng trong lòng nàng biết rất rõ, nhất định là có công lao của Dịch Nam Yên.
(*) Bốn con số, dưới 10.000 tệ.
Chỉ là nàng không nghĩ ra, tại sao Dịch Nam Yên lại làm điều đó một cách lén lút như vậy? Đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, chẳng lẽ nàng còn không chịu cho cô bỏ tiền sao?
Có người giúp nàng chia sẻ chi phí, trừ khi nàng đần, chuyện tốt như vậy sao có thể từ chối?
Diệp Sơ Hạ cảm thấy người làm việc tốt mà không để lại tên tuổi như Dịch Nam Yên, giống như một kẻ ngốc, hoàn toàn không biết suy nghĩ bên trong của Dịch Nam Yên.
Theo quan điểm của Dịch Nam Yên, nuôi một con mèo là chuyện của số phận, hôm nay cô chưa bao giờ ngừng chú ý Diệp Sơ Hạ nên đương nhiên có thể thấy được rằng nàng đã định nghe theo lời khuyên của bác sĩ cho con mèo một cái chết nhân đạo, nhưng cô không biết hành vi nào của con mèo đã khiến nàng xúc động, rồi hạ quyết tâm cứu nó. Đối với một người bình thường, nếu ai đó trả một số tiền lớn cho một sinh mạng chưa từng gặp gỡ, chắc chắn người đó muốn chăm sóc đối phương.
Trong trường hợp này, nếu cô trả tất cả chi phí, rất có thể Diệp Sơ Hạ sẽ chọn giao mèo cho cô nuôi, dù sao cũng là cô bỏ tiền, cho dù cô không muốn, Diệp Sơ Hạ nhất định sẽ tìm cách trả lại tiền, Dịch Nam Yên cảm thấy rằng cô không thiếu số tiền ít ỏi đó, nên cô đã tìm ra một giải pháp thoả hiệp.
Đúng vậy, mặc dù từ giọng nói mà cô nhận ra Diệp Sơ Hạ là kẻ từng lừa gạt mình, nhưng Dịch Nam Yên vẫn cảm thấy tính cách của Diệp Sơ Hạ có thể chấp nhận được, xét cho cùng, từ góc độ tiếp xúc, nàng không có bất kỳ mưu toan nào, cho nên cảnh tượng mà cô suy diễn có xác suất xảy ra rất cao.
Không phải cô có nhiều lớp filter cho mối tình đầu của mình, mà là khi hẹn hò qua mạng họ vẫn còn rất nhỏ, thế nên Dịch Nam Yên vẫn bằng lòng tin rằng Diệp Sơ Hạ khi đó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, thậm chí có thể chỉ là nghĩ rằng làm như vậy rất thú vị. Dù sao thì, "trúc mã" có vấn đề về não của cô cũng từng lỗ mãng theo đuổi một học sinh giỏi ba tốt chỉ vì cá cược với bạn bè, sau đó, sự thật bại lộ và đối phương đã tự tử vì không chịu được sự chế giễu trong trường, may mà cuối cùng cô ấy đã được cứu.
Khi con người ta còn trẻ và thiếu hiểu biết, chuyện não tàn gì họ cũng có thể làm được, Dịch Nam Yên đã nhìn thấy rất nhiều, thậm chí còn tự mình trải qua nên cô có thể hiểu được, tất nhiên, hiểu thì hiểu, mà trả thù thì vẫn trả thù, nếu không, lòng cô không thể nuốt trôi cục tức này.
Nhưng việc nào ra việc đó, chuyện này không ảnh hưởng đến việc cô giúp Diệp Sơ Hạ, không, không thể nói là giúp, cô chỉ muốn tiếp tục chiếm được lòng tin của nàng, để nàng có thể nếm trải mùi vị bị người mình tin lừa dối!
Dịch Nam Yên nghĩ rằng mình quả thật là một thiên tài, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng khi làm việc này, cô hoàn toàn không muốn cho Diệp Sơ Hạ biết, mà nếu đối phương không biết thì làm sao có thể cảm động rồi tin tưởng cô được?
Chiếc xe chầm chậm lái về phía trường học, Diệp Sơ Hạ liếc nhìn thời gian, đã hơn 11 giờ, ký túc xá lúc này đã đóng cửa, mặc dù nàng có thể trèo tường để vào nhưng đám người trong ký túc xá nhất định sẽ không mở cửa cho nàng vào, dù nàng có mang theo chìa khóa, thì bọn nó cũng khóa cửa từ bên trong, nàng cũng không vào được.
Diệp Sơ Hạ nhìn Dịch Nam Yên, nói: "Chị Nam Yên, giờ này ký túc xá đóng cửa rồi."
Dịch Nam Yên nhướng mày, cô đã không sống trong ký túc xá kể từ năm nhất. Cô thực sự không biết về thời gian đóng cửa ký túc xá. Tuy nhiên, ngày nay rất ít sinh viên quan tâm đến kiểm soát ra vào, dù sao cũng đã đại học, dì quản lý ký túc xá cũng sẽ không quá nghiêm khắc, chỉ cần ngoan ngoãn cầu xin là có thể vào được, không được thì có thể trèo tường, hoặc là ở bên ngoài một ngày cũng được, cũng không có gì to tát.
Cho nên cô thờ ơ ồ lên một tiếng, không phát biểu gì thêm.
Diệp Sơ Hạ không muốn ở ngoài một đêm, dù sao thì đó cũng là một khoản phụ phí, nàng cũng không đủ tiền ở khách sạn đắt tiền, nhưng ở những khách sạn rẻ tiền, nàng sẽ nổi mẩn ngứa trên người vào ngày hôm sau, và phải mất vài ngày nó mới lặn, vì lý do này, Diệp Sơ Hạ luôn tranh thủ về ký túc xá, nhưng bây giờ rõ ràng là không thể quay lại.
Nhưng hôm nay, nàng không phải lo lắng về việc bị phát ban vào ngày mai nữa.
Diệp Sơ Hạ nói với tài xế: "Chú ơi, làm phiền chú lái xe đến khách sạn Thiên Nam ạ, cách trường học không xa lắm."
Tài xế gật đầu, mặc dù ông thường đưa Dịch Nam Yên đến trường, nhưng ông cũng không biết gần đây có khách sạn này, vì vậy ông lấy điện thoại di động ra và mở bản đồ, để không lãng phí thời gian tìm kiếm địa điểm khi lái đến đó.
Theo chỉ dẫn, chiếc xe ngoằn ngoèo rẽ vào một con ngõ nhỏ gần trường học, Dịch Nam Yên đã học trường này hai năm, nhưng cô không biết gần đây lại có một nơi hẻo lánh như vậy, cô liếc nhìn vài lần khách sạn đổ nát trông giống như được cải tạo tạm thời từ một tòa nhà chung cư, nghi ngờ hỏi, "Em định ở đây?"
Diệp Sơ Hạ gật đầu: "Tiền phòng ở đây rẻ nhất."
Dịch Nam Yên ngước mắt nhìn về phía khách sạn, thấy một tên tóc vàng đang ôm một cô gái say rượu bước vào, trông không giống một nơi đàng hoàng, cô hít một hơi thật sâu: "Đừng đi."
"Dạ?" Diệp Sơ Hạ khó hiểu nhìn cô.
Dịch Nam Yên một mặt âm trầm nói: "Hôm nay ở tạm nhà tôi đi!"
Cô nghiến răng, thậm chí cảm thấy Diệp Sơ Hạ cố ý chọn một nơi như vậy để cô thỏa hiệp, dù sao quần áo nàng đang mặc cũng không tệ lắm, sao nàng lại chọn ở một nơi như vậy?
Nhưng nghĩ đến sự quen thuộc của Diệp Sơ Hạ khi nàng nói ra tên khách sạn này, Dịch Nam Yên cảm thấy mình đã nghĩ nhiều.
Suy cho cùng, nàng hoàn toàn không có lý do gì để làm như vậy.
Mặt Dịch Nam Yên tối sầm, không chịu được muốn đẩy nàng ra, nhưng cuối cùng cô không làm vậy, chỉ là cay đắng nói: "Em có thấy tởm hay không!"
Người bị ám ảnh về sự sạch sẽ như Dịch Nam Yên, thậm chí còn muốn treo Diệp Sơ Hạ lên đánh ngay lập tức, làm người ai làm thế hả?
Cô có ý tốt an ủi nàng, thế mà nàng lại đối xử với cô như vậy!
Diệp Sơ Hạ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt ướt át còn chói mắt hơn cả ánh đèn đôi phần, giọng nói còn mang theo nức nở: "Xin lỗi chị Nam Yên nhiều lắm, em không có cố ý."
Dịch Nam Yên:... Má!
Cô sững người hai giây, giơ tay ấn đầu Diệp Sơ Hạ về, quay đầu nhìn về phía xa xăm: "Tôi không có trách em."
Diệp Sơ Hạ: "..."
Khuôn mặt vùi trong ngực Dịch Nam Yên của nàng trở nên xanh mét, đè lại thì đè lại, không thể đổi chỗ khác được sao?
Nói thật ra, lần này Diệp Sơ Hạ thực sự không cố ý, chỉ là không ai có thể kiểm soát được phản ứng sinh lý của mình, khi nàng giả khóc, nàng có thể giải thích một cách hoàn hảo rằng nhành hoa lê đọng giọt mưa là gì, yếu ớt đáng thương phiên bản sách tiêu chuẩn sách giáo khoa, nhưng nàng không thể khi nàng khóc thật.
Khi tâm trạng suy sụp, không ai sẽ trông quá đẹp khi khóc. Thông thường, nước mắt và nước mũi sẽ cùng chảy ra, Diệp Sơ Hạ cũng không tránh khỏi điều này, cùng lắm thì người đẹp cũng như thế, nhưng họ cũng được coi là dễ thương, trong sáng và không làm màu.
Cắt cụt chi của mèo con không phải là một ca phẫu thuật đặc biệt phức tạp, vấn đề là cơ thể mèo con chỉ có thể chấp nhận một lượng thuốc mê hạn chế, cho nên rủi ro của ca phẫu thuật là rất cao.
Vì vậy, mặc dù hai người chờ đợi bên ngoài cho rằng đã lâu lắm rồi, nhưng trên thực tế, chưa đến hai tiếng là bác sĩ đã ra khỏi phòng phẫu thuật.
Diệp Sơ Hạ lập tức lo lắng bật dậy khỏi ghế.
"Giải phẫu thành công." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói cho người nhà chuyện mà họ muốn biết nhất, không hề quanh co lòng vòng.
Diệp Sơ Hạ thở phào một hơi, như thể toàn bộ sức lực đều bị rút cạn khỏi cơ thể, nàng có chút lảo đảo, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất may mắn, cũng không biết cảm thấy may khi con mèo không sao hay vui vì số tiền đó không phải là vô ích.
Dịch Nam Yên nhanh chóng đỡ nàng: "Này, em không sao chứ?"
Diệp Sơ Hạ mím môi cười ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Chân em tê quá."
Dịch Nam Yên không nghi ngờ Diệp Sơ Hạ đang lừa cô, tức giận đỡ lấy nàng: "Đứng vững chút!"
Trong miệng có chút ghét bỏ, nhưng Dịch Nam Yên lại không buông tay, bác sĩ đợi hai người bình tĩnh trở lại mới mô tả tình huống cụ thể của mèo con.
Trợ lý đặt mèo con vào lồng ấp, Diệp Sơ Hạ nhìn mèo con đang ngủ qua tấm kính, bây giờ nàng mới có tâm trạng hỏi bác sĩ xem đó là em trai hay em gái.
Bởi vì trì hoãn lâu như vậy, hai người sau ca phẫu thuật cũng không ở lại bệnh viện lâu, thanh toán xong viện phí cùng nhau rời khỏi bệnh viện thú cưng.
Điều đáng nói là phí phẫu thuật chỉ còn bốn con số*, theo bác sĩ, bệnh viện của họ có trợ cấp cho việc cứu mèo hoang, Diệp Sơ Hạ trông có vẻ tin nhưng trong lòng nàng biết rất rõ, nhất định là có công lao của Dịch Nam Yên.
(*) Bốn con số, dưới 10.000 tệ.
Chỉ là nàng không nghĩ ra, tại sao Dịch Nam Yên lại làm điều đó một cách lén lút như vậy? Đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, chẳng lẽ nàng còn không chịu cho cô bỏ tiền sao?
Có người giúp nàng chia sẻ chi phí, trừ khi nàng đần, chuyện tốt như vậy sao có thể từ chối?
Diệp Sơ Hạ cảm thấy người làm việc tốt mà không để lại tên tuổi như Dịch Nam Yên, giống như một kẻ ngốc, hoàn toàn không biết suy nghĩ bên trong của Dịch Nam Yên.
Theo quan điểm của Dịch Nam Yên, nuôi một con mèo là chuyện của số phận, hôm nay cô chưa bao giờ ngừng chú ý Diệp Sơ Hạ nên đương nhiên có thể thấy được rằng nàng đã định nghe theo lời khuyên của bác sĩ cho con mèo một cái chết nhân đạo, nhưng cô không biết hành vi nào của con mèo đã khiến nàng xúc động, rồi hạ quyết tâm cứu nó. Đối với một người bình thường, nếu ai đó trả một số tiền lớn cho một sinh mạng chưa từng gặp gỡ, chắc chắn người đó muốn chăm sóc đối phương.
Trong trường hợp này, nếu cô trả tất cả chi phí, rất có thể Diệp Sơ Hạ sẽ chọn giao mèo cho cô nuôi, dù sao cũng là cô bỏ tiền, cho dù cô không muốn, Diệp Sơ Hạ nhất định sẽ tìm cách trả lại tiền, Dịch Nam Yên cảm thấy rằng cô không thiếu số tiền ít ỏi đó, nên cô đã tìm ra một giải pháp thoả hiệp.
Đúng vậy, mặc dù từ giọng nói mà cô nhận ra Diệp Sơ Hạ là kẻ từng lừa gạt mình, nhưng Dịch Nam Yên vẫn cảm thấy tính cách của Diệp Sơ Hạ có thể chấp nhận được, xét cho cùng, từ góc độ tiếp xúc, nàng không có bất kỳ mưu toan nào, cho nên cảnh tượng mà cô suy diễn có xác suất xảy ra rất cao.
Không phải cô có nhiều lớp filter cho mối tình đầu của mình, mà là khi hẹn hò qua mạng họ vẫn còn rất nhỏ, thế nên Dịch Nam Yên vẫn bằng lòng tin rằng Diệp Sơ Hạ khi đó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, thậm chí có thể chỉ là nghĩ rằng làm như vậy rất thú vị. Dù sao thì, "trúc mã" có vấn đề về não của cô cũng từng lỗ mãng theo đuổi một học sinh giỏi ba tốt chỉ vì cá cược với bạn bè, sau đó, sự thật bại lộ và đối phương đã tự tử vì không chịu được sự chế giễu trong trường, may mà cuối cùng cô ấy đã được cứu.
Khi con người ta còn trẻ và thiếu hiểu biết, chuyện não tàn gì họ cũng có thể làm được, Dịch Nam Yên đã nhìn thấy rất nhiều, thậm chí còn tự mình trải qua nên cô có thể hiểu được, tất nhiên, hiểu thì hiểu, mà trả thù thì vẫn trả thù, nếu không, lòng cô không thể nuốt trôi cục tức này.
Nhưng việc nào ra việc đó, chuyện này không ảnh hưởng đến việc cô giúp Diệp Sơ Hạ, không, không thể nói là giúp, cô chỉ muốn tiếp tục chiếm được lòng tin của nàng, để nàng có thể nếm trải mùi vị bị người mình tin lừa dối!
Dịch Nam Yên nghĩ rằng mình quả thật là một thiên tài, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng khi làm việc này, cô hoàn toàn không muốn cho Diệp Sơ Hạ biết, mà nếu đối phương không biết thì làm sao có thể cảm động rồi tin tưởng cô được?
Chiếc xe chầm chậm lái về phía trường học, Diệp Sơ Hạ liếc nhìn thời gian, đã hơn 11 giờ, ký túc xá lúc này đã đóng cửa, mặc dù nàng có thể trèo tường để vào nhưng đám người trong ký túc xá nhất định sẽ không mở cửa cho nàng vào, dù nàng có mang theo chìa khóa, thì bọn nó cũng khóa cửa từ bên trong, nàng cũng không vào được.
Diệp Sơ Hạ nhìn Dịch Nam Yên, nói: "Chị Nam Yên, giờ này ký túc xá đóng cửa rồi."
Dịch Nam Yên nhướng mày, cô đã không sống trong ký túc xá kể từ năm nhất. Cô thực sự không biết về thời gian đóng cửa ký túc xá. Tuy nhiên, ngày nay rất ít sinh viên quan tâm đến kiểm soát ra vào, dù sao cũng đã đại học, dì quản lý ký túc xá cũng sẽ không quá nghiêm khắc, chỉ cần ngoan ngoãn cầu xin là có thể vào được, không được thì có thể trèo tường, hoặc là ở bên ngoài một ngày cũng được, cũng không có gì to tát.
Cho nên cô thờ ơ ồ lên một tiếng, không phát biểu gì thêm.
Diệp Sơ Hạ không muốn ở ngoài một đêm, dù sao thì đó cũng là một khoản phụ phí, nàng cũng không đủ tiền ở khách sạn đắt tiền, nhưng ở những khách sạn rẻ tiền, nàng sẽ nổi mẩn ngứa trên người vào ngày hôm sau, và phải mất vài ngày nó mới lặn, vì lý do này, Diệp Sơ Hạ luôn tranh thủ về ký túc xá, nhưng bây giờ rõ ràng là không thể quay lại.
Nhưng hôm nay, nàng không phải lo lắng về việc bị phát ban vào ngày mai nữa.
Diệp Sơ Hạ nói với tài xế: "Chú ơi, làm phiền chú lái xe đến khách sạn Thiên Nam ạ, cách trường học không xa lắm."
Tài xế gật đầu, mặc dù ông thường đưa Dịch Nam Yên đến trường, nhưng ông cũng không biết gần đây có khách sạn này, vì vậy ông lấy điện thoại di động ra và mở bản đồ, để không lãng phí thời gian tìm kiếm địa điểm khi lái đến đó.
Theo chỉ dẫn, chiếc xe ngoằn ngoèo rẽ vào một con ngõ nhỏ gần trường học, Dịch Nam Yên đã học trường này hai năm, nhưng cô không biết gần đây lại có một nơi hẻo lánh như vậy, cô liếc nhìn vài lần khách sạn đổ nát trông giống như được cải tạo tạm thời từ một tòa nhà chung cư, nghi ngờ hỏi, "Em định ở đây?"
Diệp Sơ Hạ gật đầu: "Tiền phòng ở đây rẻ nhất."
Dịch Nam Yên ngước mắt nhìn về phía khách sạn, thấy một tên tóc vàng đang ôm một cô gái say rượu bước vào, trông không giống một nơi đàng hoàng, cô hít một hơi thật sâu: "Đừng đi."
"Dạ?" Diệp Sơ Hạ khó hiểu nhìn cô.
Dịch Nam Yên một mặt âm trầm nói: "Hôm nay ở tạm nhà tôi đi!"
Cô nghiến răng, thậm chí cảm thấy Diệp Sơ Hạ cố ý chọn một nơi như vậy để cô thỏa hiệp, dù sao quần áo nàng đang mặc cũng không tệ lắm, sao nàng lại chọn ở một nơi như vậy?
Nhưng nghĩ đến sự quen thuộc của Diệp Sơ Hạ khi nàng nói ra tên khách sạn này, Dịch Nam Yên cảm thấy mình đã nghĩ nhiều.
Suy cho cùng, nàng hoàn toàn không có lý do gì để làm như vậy.