Chương 10: Vụ án xác sống (1)
Trúc Ninh cảm thấy có một luồng khí lạnh len lỏi qua sống lưng, cơ thể cậu hơi run run một chút.
Hứa Vi đá một cước vào chân Hùng Thành ở dưới mặt bàn, anh ta vội vàng bổ sung: “Đúng là không có gì đáng sợ, chuyện này đã xảy ra hơn một tháng, cũng không ảnh hưởng đến người sống, chỉ là cái xác lại bị giết một lần nữa nên mới dẫn tới chấn động.”
Hứa Vi: “Mấy ngày nay ở Tương Tây xuất hiện vụ án giết người liên hoàn, sau khi điều tra hóa ra “người chết” chính là mấy cái xác.”
Hùng Thành gãi đầu: “Thật ra cái xác có chết thêm một lần nữa cũng không gây hại gì, đúng không? Chẳng qua là người ở đó rất sợ nên Ban chúng ta phải đến đó kiểm tra.”
Nghe nói những xác sống này không gây thương tổn đến con người, Trúc Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, nhấc tay nói: “Tôi cũng muốn đi!”
Nhìn đồng chí nhỏ mới tới tích cực làm việc như thế, Chương Dục Cẩn rất là vui. Vụ án này có thể làm ban ngày nên Chương Dục Cẩn quyết định, đầu tiên để người trong đội lãnh trợ cấp trước, sau đó đến căn tin ăn một bữa cơm nghỉ ngơi dưỡng sức, cuối cùng đến mười hai giờ trưa mới xuất phát đến Tương Tây.
Lão Ngô đến đó trước để xử lý xác sống đã gọi điện đặt phòng nhà nghỉ, bọn họ đi qua đó rồi ngủ bù cũng được.
Dù sao mấy người ở Đội chấp hành mỗi ngày đều đến mười một mười hai giờ trưa mới ngủ, sau đó hơn tám giờ tối hừng hực thức dậy chạy đến Ban điều tra làm việc lúc 9 giờ. Giữ lối làm việc và nghỉ ngơi như thế, bọn họ không chỉ có xử lý quỷ quái vào ban đêm mà còn chừa lại một buổi sáng để giao tiếp với người sống. Tất nhiên, tất cả công việc vượt quá 8 tiếng đều là thời gian tăng ca.
Trúc Ninh được Hứa Vi hướng dẫn làm xong thủ tục nhậm chức, sau đó đi đến Đội hậu cần ở lầu một lãnh trợ cấp. Suốt toàn bộ quá trình, ông bác phát tiền trợ cấp liên tục nhìn Hứa Vi bằng ánh mắt khiển trách: “Đứa nhóc này mới có bao nhiêu tuổi mà đã bị mấy người lừa bán mạng vậy hả, mấy tên đạo sĩ lừa đảo ngoài xã hội còn tốt hơn chúng ta! Tốt xấu gì bọn họ cũng là thuật sĩ đắc đạo, xin mấy đồng để ăn cơm thì đã sao?”
Ông bác bên Đội hậu cần càng nhìn Trúc Ninh càng nói oan thay cho cậu đến hoảng, cuối cùng ông ta đeo kính lên, vừa giúp cậu tra xét toàn bộ điều khoảng trợ cấp, vừa đào góc tìm từng chi tiết để cậu được nhận nhiều hơn một chút. Cuối cùng Trúc Ninh lấy được thêm 800 tệ tiền làm thêm giờ, 2000 tệ tiền trợ cấp vụ án cực kỳ nguy hiểm và 500 tệ phí tổn thất.
Lúc ông bác nghe được việc Trúc Ninh rơi xuống từ lầu bốn, ông lập tức vung “ma quyền sát chưởng” lục nguyên một ngăn trợ cấp tai nạn lao động vì Trúc Ninh. Nhưng dù làm thế nào bác sĩ Lý cũng không tìm thấy vết thương trên người Trúc Ninh nên không chịu ghi giấy chứng nhận thương tật cho cậu.
Trong lúc lật ra mặt sau đóng mộc tờ đơn cho Trúc Ninh, ông bác vẫn luôn lắc đầu thở dài nói bác sĩ Lý không cho dàn xếp, cuối cùng còn lén lút đưa cho Trúc Ninh một khẩu súng lục rất nhẹ và hai băng đạn: “Của cậu nhóc này, để xử lý thứ đó tất nhiên là cần dùng súng, mà bác thấy có vẻ như con chưa dùng súng bao giờ đúng không…? Nhưng tốt xấu gì cũng nên trang bị một khẩu, không biết dùng thì làm đồ trang trí cũng được.”
Đột nhiên, Hùng Thành cười hì hì ló đầu ra từ cửa ra vào: “Chú Dương, vết thương của tôi…”
Ai ngờ ông bác đang cười ha hả lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, ông nhướng mày: “Một Luyện Thể Giả như cậu cần súng làm cái gì, cú đánh của cậu yếu hơn cả đạn hả? Cậu xếp sau cùng đi, nhường cho Hứa Vi lãnh trước. Lần nào không lấy được tiền cậu cũng ráng ở lại “mài” lão già này tận mấy tiếng cho bằng được mới thôi. Luyện được cả Kim Chung Trạo còn không biết xấu hổ tính tiền theo số vết thương, lần sau nhỡ đụng độ nhím tinh có phải cậu cũng định xin trợ cấp thêm mấy triệu tệ không?”
* Kim Chung Trạo có danh xưng là thiên hạ đệ nhất về phòng thủ. Cơ thể kim cương bất hoại, không sợ nước, lửa hay vạn độc xâm nhập cơ thể, hít một hơi là có thể không ăn không nghỉ, lặn sâu dưới nước trong 500 ngày, công lực cuồn cuộn không hết.
…
Đồ ăn bán ở căn tin Ban điều tra vụ án đặc biệt ăn cũng tạm được, nhưng nếu so với căn tin ở các Ban khác thì không bằng. Trúc Ninh nhìn dĩa rau xào và cháo bánh quẩy rồi ăn qua loa một chút xíu.
Nói tới cũng lạ, từ nhỏ Trúc Ninh đã cực kỳ thèm ăn nhưng lại không thích ăn bất cứ thứ gì, vì khi cậu ăn cái gì vào cũng cảm thấy không ngon. Đối với Trúc Ninh mà nói, bữa cơm cà chua trứng gà lạp xưởng giàu dinh dưỡng trong trường học lại nhạt nhẽo đến cực kỳ khó nuốt, thậm chí còn không bằng mùi đồ ăn cậu ngửi được lúc ngáp khi đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê mỗi đêm.
Trúc Học Cần và Tôn Xảo Nga thấy con trai ăn cơm còn không nhiều bằng mèo ăn nên tất nhiên vô cùng lo lắng, thế là bọn họ đành phải thay đổi nhiều cách, từ thêm cay thêm mặn thêm đường, xúp vàng phi lê cá và dưa chua Tứ Xuyên*, sườn xào chua ngọt, gà kỳ lạ**… Món ăn mỗi ngày không hề giống nhau, ít nhất vẫn có thể dỗ dành con trai ăn được vài muỗng, đủ chất dinh dưỡng để tiếp tục sống.
*Kim thang phao tiêu ngư/金汤泡椒鱼/xúp vàng phi lê cá và dưa chua Tứ Xuyên
**Quái vị kê/ 怪味鸡/gà kỳ lạ: Là gà luộc được rưới một loại sốt kỳ lạ ở Tứ Xuyên. Thành phần của sốt gồm: Sốt bơ vừng (Tahini) hoặc bơ đậu phộng, đường, giấm, nước tương. Nếu gà chưa ướp thì thêm hành lá băm, gừng băm, tỏi, dầu ớt.
Bây giờ Trúc Ninh đang ở Ban điều tra, không thể để người khác biết mình kén ăn nên cậu miễn cưỡng ăn một chút xíu, sau đó cực kỳ quý trọng ôm tiền trợ cấp 3300 tệ của mình đi xuống máy ATM dưới lầu.
Nhìn thấy số dư còn lại trong thẻ của mình từ hai chữ số nhảy lên bốn chữ số, Trúc Ninh càng ngưỡng mộ đại gia đình Ban điều tra vụ án đặc biệt đầy ấm áp này, cậu thầm thề trong lòng nhất định phải luyện tập thật tốt, ra sức thổi bay hết toàn bộ ác quỷ!
Không thể giống tối hôm qua, cậu đứng cách ác linh áo choàng đen gần như thế mà lại không thổi cho hắn lay động dù chỉ một chút xíu, thật không chấp nhận được.
Mười hai giờ trưa, Trúc Ninh đứng đợi thật lâu ở bãi đỗ xe mà không thấy xe du lịch chuẩn bị lên đường, sau đó cậu được Chương Dục Cẩn đứng sau cửa sổ gọi lên lầu ba rồi dẫn đến một căn phòng nhỏ không hề bắt mắt ở ngay góc rẽ, ở đây cậu nhìn thấy bảng hiệu treo trên cửa viết vài chữ:
Phòng làm việc của Thổ Địa
Sắc mặt của Hứa Vi không tốt lắm, cô gõ cửa đi vào, dậm chân: “Đến Tương Tây.”
Một ông lão cao bằng một phần hai người bình thường khó chịu trồi lên từ dưới sàn nhà, hai mắt lão trợn lên gần như trắng dã nhìn bọn họ: “5000 cây nhang, chỉ đi một chiều, không đi hai chiều.”
“5000 cây nhang, lại lên giá?” Hùng Thành kinh ngạc nói: “Giá của ông còn đắt hơn vé máy bay!”
Ông lão nhỏ con nhăn mặt liếc nhìn Hùng Thành: “Thì các ngươi cứ đi bằng cái thứ bọc sắt biết bay đó đi.”
Sau đó lão bất mãn lẩm bẩm nói liên miên lải nhải: “Ta đường đường là thần tiên thần thông quảng đại mà các ngươi dám còn cò kè mặc cả, so với cái tên khốn kia… Tháng trước ta mới cãi nhau một trận với Thổ Địa Tương Tây, đi qua đó chỉ làm mất mặt ta, không đi, ta không đi!”
Chương Dục Cẩn cũng không thể làm gì, chỉ có thể nhịn: “Có vẻ như đưa bốn người cùng lúc không an toàn, vẫn nên chia làm hai nhóm thì tốt hơn.”
Ông lão nhỏ con nổi giận đùng đùng ngửa mặt lên chỉ vào Chương Dục Cẩn: “Ngươi một tên phàm nhân dám nghi ngờ pháp lực của một vị thần như ta hả! Linh khí trên người các ngươi không có bao nhiêu mà còn cần làm phiền ta đưa hai chuyến, chẳng khác nào để ta mất mặt hai lần với Thổ Địa Tương Tây?”
Thừa dịp hai người cãi nhau, Hùng Thành thì thầm bên tai Trúc Ninh: “Thôi đi, chứ không phải tham mùi nhang hay sao? 5000 cây nhang mỗi lần đốt ba cây, đã vậy còn cần phải thành tâm. Ở Đội hậu cần có riêng một phòng làm việc, người ở phòng đó không làm gì cả, chỉ lo thắp nhang!”
Hứa Vi cũng cười khổ nói: “Tụi chị cũng hết cách, thổ địa thành phố Cừ Nam là thế đấy, ông ta tự cho là làm việc cho người phàm là nỗi nhục lớn nhất trời đất. Nhưng Ban điều tra vụ án đặc biệt phụ trách tất cả vụ án bí ẩn của cả nước, không thể phung phí toàn bộ thời gian vào những việc lặt vặt.”
Cuối cùng Chương Dục Cẩn không thỏa thuận được, bốn người đành phải đứng chung một chỗ, ông lão nhỏ con vênh vang đắc ý vung tay lên, một vòng sáng màu vàng kim chậm rãi hiện ra trên nền gạch.
Trúc Ninh cũng không thích cái ông Thổ Địa này, cậu hơi tức giận nhìn bộ dạng kỳ thị con người của ông ta, hỏi: “Nếu pháp lực của ông không đưa được hết cả bốn người thì ông định làm gì?”
Ông lão nhỏ con tức giận tăng thêm pháp lực, vòng sáng trở nên chói mắt ngay lập tức: “Ta lão thần tiên đây nếu không đưa được cả bốn người đi, ta sẽ miễn bảo các ngươi thắp nhang trong vòng 50 năm!”
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, bọn họ bị ánh sáng vàng kim hút mạnh ngã nhào xuống chìm vào lòng đất. Lúc ánh sáng vàng kim loá mắt ấy hút mấy người Chương Dục Cẩn thì giống như hút tờ giấy, vút một cái chui hết vào, nhưng lúc hút Trúc Ninh lại như hút một bức tượng hình người làm từ sắt đặc ruột!
Thổ Địa Cừ Nam thấy không xong vội vàng tăng sức mạnh, ông ta dồn nén đến mức mặt đỏ lên, máu mũi ứa ra. Vòng sáng sáng chói giống như đèn điện bao bọc lấy Trúc Ninh, chợt “bóng đèn” nổ bùm một tiếng, nguồn sức mạnh truyền vào từ Thổ Địa bị cắt đứt, còn cậu thì bị quăng đi mất.
Vài giây đồng hồ sau, lại thêm một tiếng ầm!
Trúc Ninh bị dọa sợ đến mức biến trở thành bóng lông nhỏ, cậu đập vào vách tường trong một con hẻm nhỏ, nảy tưng tưng trên đất vài cái sau đó lăn đến bên dưới một cái cặp sách dễ thương màu hồng.
Nhìn thấy người đi đường đang đi về phía này, bóng lông nhỏ không có chỗ ẩn núp đành phải dùng hết sức bình sinh nhảy vào cái cặp mở một nửa, cố gắng nhét cơ thể tròn vo của mình vào trong, sau đó cẩn thận ẩn giấu từng chút.
Khi bóng lông nhỏ nhìn thấy mấy người đi đường đã đi xa, lúc chuẩn bị nhảy ra ngoài thì cậu chợt phát hiện… Mình bị không gian chật cứng này kẹp lại! Thậm chí bốn cái móng lông ngắn ngủn còn không với tới được mép cái cặp chứ đừng nói là nhảy ra ngoài.
Đợi chừng nửa phút sau, lúc một nữ sinh mặt đầy nước mắt chạy tới, bóng lông nhỏ vẫn không thể xê dịch cơ thể tròn vo của mình dù chỉ là một centimet.
Cô gái quải cặp sách trên lưng, còn đang thút tha thút thít gọi điện thoại cho bạn học: “Nhã Thiến, tớ thật sự không có nói dối, hu hu hu… Tớ không dám về nhà, em trai vừa lên tiểu học của tớ định giết mẹ tớ.”
====================
Hứa Vi đá một cước vào chân Hùng Thành ở dưới mặt bàn, anh ta vội vàng bổ sung: “Đúng là không có gì đáng sợ, chuyện này đã xảy ra hơn một tháng, cũng không ảnh hưởng đến người sống, chỉ là cái xác lại bị giết một lần nữa nên mới dẫn tới chấn động.”
Hứa Vi: “Mấy ngày nay ở Tương Tây xuất hiện vụ án giết người liên hoàn, sau khi điều tra hóa ra “người chết” chính là mấy cái xác.”
Hùng Thành gãi đầu: “Thật ra cái xác có chết thêm một lần nữa cũng không gây hại gì, đúng không? Chẳng qua là người ở đó rất sợ nên Ban chúng ta phải đến đó kiểm tra.”
Nghe nói những xác sống này không gây thương tổn đến con người, Trúc Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, nhấc tay nói: “Tôi cũng muốn đi!”
Nhìn đồng chí nhỏ mới tới tích cực làm việc như thế, Chương Dục Cẩn rất là vui. Vụ án này có thể làm ban ngày nên Chương Dục Cẩn quyết định, đầu tiên để người trong đội lãnh trợ cấp trước, sau đó đến căn tin ăn một bữa cơm nghỉ ngơi dưỡng sức, cuối cùng đến mười hai giờ trưa mới xuất phát đến Tương Tây.
Lão Ngô đến đó trước để xử lý xác sống đã gọi điện đặt phòng nhà nghỉ, bọn họ đi qua đó rồi ngủ bù cũng được.
Dù sao mấy người ở Đội chấp hành mỗi ngày đều đến mười một mười hai giờ trưa mới ngủ, sau đó hơn tám giờ tối hừng hực thức dậy chạy đến Ban điều tra làm việc lúc 9 giờ. Giữ lối làm việc và nghỉ ngơi như thế, bọn họ không chỉ có xử lý quỷ quái vào ban đêm mà còn chừa lại một buổi sáng để giao tiếp với người sống. Tất nhiên, tất cả công việc vượt quá 8 tiếng đều là thời gian tăng ca.
Trúc Ninh được Hứa Vi hướng dẫn làm xong thủ tục nhậm chức, sau đó đi đến Đội hậu cần ở lầu một lãnh trợ cấp. Suốt toàn bộ quá trình, ông bác phát tiền trợ cấp liên tục nhìn Hứa Vi bằng ánh mắt khiển trách: “Đứa nhóc này mới có bao nhiêu tuổi mà đã bị mấy người lừa bán mạng vậy hả, mấy tên đạo sĩ lừa đảo ngoài xã hội còn tốt hơn chúng ta! Tốt xấu gì bọn họ cũng là thuật sĩ đắc đạo, xin mấy đồng để ăn cơm thì đã sao?”
Ông bác bên Đội hậu cần càng nhìn Trúc Ninh càng nói oan thay cho cậu đến hoảng, cuối cùng ông ta đeo kính lên, vừa giúp cậu tra xét toàn bộ điều khoảng trợ cấp, vừa đào góc tìm từng chi tiết để cậu được nhận nhiều hơn một chút. Cuối cùng Trúc Ninh lấy được thêm 800 tệ tiền làm thêm giờ, 2000 tệ tiền trợ cấp vụ án cực kỳ nguy hiểm và 500 tệ phí tổn thất.
Lúc ông bác nghe được việc Trúc Ninh rơi xuống từ lầu bốn, ông lập tức vung “ma quyền sát chưởng” lục nguyên một ngăn trợ cấp tai nạn lao động vì Trúc Ninh. Nhưng dù làm thế nào bác sĩ Lý cũng không tìm thấy vết thương trên người Trúc Ninh nên không chịu ghi giấy chứng nhận thương tật cho cậu.
Trong lúc lật ra mặt sau đóng mộc tờ đơn cho Trúc Ninh, ông bác vẫn luôn lắc đầu thở dài nói bác sĩ Lý không cho dàn xếp, cuối cùng còn lén lút đưa cho Trúc Ninh một khẩu súng lục rất nhẹ và hai băng đạn: “Của cậu nhóc này, để xử lý thứ đó tất nhiên là cần dùng súng, mà bác thấy có vẻ như con chưa dùng súng bao giờ đúng không…? Nhưng tốt xấu gì cũng nên trang bị một khẩu, không biết dùng thì làm đồ trang trí cũng được.”
Đột nhiên, Hùng Thành cười hì hì ló đầu ra từ cửa ra vào: “Chú Dương, vết thương của tôi…”
Ai ngờ ông bác đang cười ha hả lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, ông nhướng mày: “Một Luyện Thể Giả như cậu cần súng làm cái gì, cú đánh của cậu yếu hơn cả đạn hả? Cậu xếp sau cùng đi, nhường cho Hứa Vi lãnh trước. Lần nào không lấy được tiền cậu cũng ráng ở lại “mài” lão già này tận mấy tiếng cho bằng được mới thôi. Luyện được cả Kim Chung Trạo còn không biết xấu hổ tính tiền theo số vết thương, lần sau nhỡ đụng độ nhím tinh có phải cậu cũng định xin trợ cấp thêm mấy triệu tệ không?”
* Kim Chung Trạo có danh xưng là thiên hạ đệ nhất về phòng thủ. Cơ thể kim cương bất hoại, không sợ nước, lửa hay vạn độc xâm nhập cơ thể, hít một hơi là có thể không ăn không nghỉ, lặn sâu dưới nước trong 500 ngày, công lực cuồn cuộn không hết.
…
Đồ ăn bán ở căn tin Ban điều tra vụ án đặc biệt ăn cũng tạm được, nhưng nếu so với căn tin ở các Ban khác thì không bằng. Trúc Ninh nhìn dĩa rau xào và cháo bánh quẩy rồi ăn qua loa một chút xíu.
Nói tới cũng lạ, từ nhỏ Trúc Ninh đã cực kỳ thèm ăn nhưng lại không thích ăn bất cứ thứ gì, vì khi cậu ăn cái gì vào cũng cảm thấy không ngon. Đối với Trúc Ninh mà nói, bữa cơm cà chua trứng gà lạp xưởng giàu dinh dưỡng trong trường học lại nhạt nhẽo đến cực kỳ khó nuốt, thậm chí còn không bằng mùi đồ ăn cậu ngửi được lúc ngáp khi đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê mỗi đêm.
Trúc Học Cần và Tôn Xảo Nga thấy con trai ăn cơm còn không nhiều bằng mèo ăn nên tất nhiên vô cùng lo lắng, thế là bọn họ đành phải thay đổi nhiều cách, từ thêm cay thêm mặn thêm đường, xúp vàng phi lê cá và dưa chua Tứ Xuyên*, sườn xào chua ngọt, gà kỳ lạ**… Món ăn mỗi ngày không hề giống nhau, ít nhất vẫn có thể dỗ dành con trai ăn được vài muỗng, đủ chất dinh dưỡng để tiếp tục sống.
*Kim thang phao tiêu ngư/金汤泡椒鱼/xúp vàng phi lê cá và dưa chua Tứ Xuyên
**Quái vị kê/ 怪味鸡/gà kỳ lạ: Là gà luộc được rưới một loại sốt kỳ lạ ở Tứ Xuyên. Thành phần của sốt gồm: Sốt bơ vừng (Tahini) hoặc bơ đậu phộng, đường, giấm, nước tương. Nếu gà chưa ướp thì thêm hành lá băm, gừng băm, tỏi, dầu ớt.
Bây giờ Trúc Ninh đang ở Ban điều tra, không thể để người khác biết mình kén ăn nên cậu miễn cưỡng ăn một chút xíu, sau đó cực kỳ quý trọng ôm tiền trợ cấp 3300 tệ của mình đi xuống máy ATM dưới lầu.
Nhìn thấy số dư còn lại trong thẻ của mình từ hai chữ số nhảy lên bốn chữ số, Trúc Ninh càng ngưỡng mộ đại gia đình Ban điều tra vụ án đặc biệt đầy ấm áp này, cậu thầm thề trong lòng nhất định phải luyện tập thật tốt, ra sức thổi bay hết toàn bộ ác quỷ!
Không thể giống tối hôm qua, cậu đứng cách ác linh áo choàng đen gần như thế mà lại không thổi cho hắn lay động dù chỉ một chút xíu, thật không chấp nhận được.
Mười hai giờ trưa, Trúc Ninh đứng đợi thật lâu ở bãi đỗ xe mà không thấy xe du lịch chuẩn bị lên đường, sau đó cậu được Chương Dục Cẩn đứng sau cửa sổ gọi lên lầu ba rồi dẫn đến một căn phòng nhỏ không hề bắt mắt ở ngay góc rẽ, ở đây cậu nhìn thấy bảng hiệu treo trên cửa viết vài chữ:
Phòng làm việc của Thổ Địa
Sắc mặt của Hứa Vi không tốt lắm, cô gõ cửa đi vào, dậm chân: “Đến Tương Tây.”
Một ông lão cao bằng một phần hai người bình thường khó chịu trồi lên từ dưới sàn nhà, hai mắt lão trợn lên gần như trắng dã nhìn bọn họ: “5000 cây nhang, chỉ đi một chiều, không đi hai chiều.”
“5000 cây nhang, lại lên giá?” Hùng Thành kinh ngạc nói: “Giá của ông còn đắt hơn vé máy bay!”
Ông lão nhỏ con nhăn mặt liếc nhìn Hùng Thành: “Thì các ngươi cứ đi bằng cái thứ bọc sắt biết bay đó đi.”
Sau đó lão bất mãn lẩm bẩm nói liên miên lải nhải: “Ta đường đường là thần tiên thần thông quảng đại mà các ngươi dám còn cò kè mặc cả, so với cái tên khốn kia… Tháng trước ta mới cãi nhau một trận với Thổ Địa Tương Tây, đi qua đó chỉ làm mất mặt ta, không đi, ta không đi!”
Chương Dục Cẩn cũng không thể làm gì, chỉ có thể nhịn: “Có vẻ như đưa bốn người cùng lúc không an toàn, vẫn nên chia làm hai nhóm thì tốt hơn.”
Ông lão nhỏ con nổi giận đùng đùng ngửa mặt lên chỉ vào Chương Dục Cẩn: “Ngươi một tên phàm nhân dám nghi ngờ pháp lực của một vị thần như ta hả! Linh khí trên người các ngươi không có bao nhiêu mà còn cần làm phiền ta đưa hai chuyến, chẳng khác nào để ta mất mặt hai lần với Thổ Địa Tương Tây?”
Thừa dịp hai người cãi nhau, Hùng Thành thì thầm bên tai Trúc Ninh: “Thôi đi, chứ không phải tham mùi nhang hay sao? 5000 cây nhang mỗi lần đốt ba cây, đã vậy còn cần phải thành tâm. Ở Đội hậu cần có riêng một phòng làm việc, người ở phòng đó không làm gì cả, chỉ lo thắp nhang!”
Hứa Vi cũng cười khổ nói: “Tụi chị cũng hết cách, thổ địa thành phố Cừ Nam là thế đấy, ông ta tự cho là làm việc cho người phàm là nỗi nhục lớn nhất trời đất. Nhưng Ban điều tra vụ án đặc biệt phụ trách tất cả vụ án bí ẩn của cả nước, không thể phung phí toàn bộ thời gian vào những việc lặt vặt.”
Cuối cùng Chương Dục Cẩn không thỏa thuận được, bốn người đành phải đứng chung một chỗ, ông lão nhỏ con vênh vang đắc ý vung tay lên, một vòng sáng màu vàng kim chậm rãi hiện ra trên nền gạch.
Trúc Ninh cũng không thích cái ông Thổ Địa này, cậu hơi tức giận nhìn bộ dạng kỳ thị con người của ông ta, hỏi: “Nếu pháp lực của ông không đưa được hết cả bốn người thì ông định làm gì?”
Ông lão nhỏ con tức giận tăng thêm pháp lực, vòng sáng trở nên chói mắt ngay lập tức: “Ta lão thần tiên đây nếu không đưa được cả bốn người đi, ta sẽ miễn bảo các ngươi thắp nhang trong vòng 50 năm!”
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, bọn họ bị ánh sáng vàng kim hút mạnh ngã nhào xuống chìm vào lòng đất. Lúc ánh sáng vàng kim loá mắt ấy hút mấy người Chương Dục Cẩn thì giống như hút tờ giấy, vút một cái chui hết vào, nhưng lúc hút Trúc Ninh lại như hút một bức tượng hình người làm từ sắt đặc ruột!
Thổ Địa Cừ Nam thấy không xong vội vàng tăng sức mạnh, ông ta dồn nén đến mức mặt đỏ lên, máu mũi ứa ra. Vòng sáng sáng chói giống như đèn điện bao bọc lấy Trúc Ninh, chợt “bóng đèn” nổ bùm một tiếng, nguồn sức mạnh truyền vào từ Thổ Địa bị cắt đứt, còn cậu thì bị quăng đi mất.
Vài giây đồng hồ sau, lại thêm một tiếng ầm!
Trúc Ninh bị dọa sợ đến mức biến trở thành bóng lông nhỏ, cậu đập vào vách tường trong một con hẻm nhỏ, nảy tưng tưng trên đất vài cái sau đó lăn đến bên dưới một cái cặp sách dễ thương màu hồng.
Nhìn thấy người đi đường đang đi về phía này, bóng lông nhỏ không có chỗ ẩn núp đành phải dùng hết sức bình sinh nhảy vào cái cặp mở một nửa, cố gắng nhét cơ thể tròn vo của mình vào trong, sau đó cẩn thận ẩn giấu từng chút.
Khi bóng lông nhỏ nhìn thấy mấy người đi đường đã đi xa, lúc chuẩn bị nhảy ra ngoài thì cậu chợt phát hiện… Mình bị không gian chật cứng này kẹp lại! Thậm chí bốn cái móng lông ngắn ngủn còn không với tới được mép cái cặp chứ đừng nói là nhảy ra ngoài.
Đợi chừng nửa phút sau, lúc một nữ sinh mặt đầy nước mắt chạy tới, bóng lông nhỏ vẫn không thể xê dịch cơ thể tròn vo của mình dù chỉ là một centimet.
Cô gái quải cặp sách trên lưng, còn đang thút tha thút thít gọi điện thoại cho bạn học: “Nhã Thiến, tớ thật sự không có nói dối, hu hu hu… Tớ không dám về nhà, em trai vừa lên tiểu học của tớ định giết mẹ tớ.”
====================