Chương 19: Vụ án xác sống (10)
Nhìn thấy tình tiết vụ án dần dần đi theo hướng huyền nghi, mấy người Ban điều tra đặc biệt làm liên tục không nghỉ suốt ngày suốt đêm vài ngày thật sự lực bất tòng tâm. Cũng may lúc này hướng dẫn viên du lịch Uông Hiền vui mừng hớn hở trở về, nói là tìm được nhà trống từ một người cùng quê.
Bọn họ quyết định vẫn nên ngủ bù trước, chờ tinh thần tỉnh táo rồi lại sử dụng đầu óc.
Cả một bàn đồ ăn chua cay nóng hôi hổi xông vào mũi, nhưng khi nhìn sợi chỉ vàng trên bàn ăn, bọn họ đều mất hết khẩu vị, nhao nhao bày tỏ không ngờ đồ ăn của người Miêu cay như vậy, bọn họ ăn không quen, sau đó đi tính tiền luôn không nói lời nào.
Màn diễn xuất này khiến Uông Hiền nhìn mà sửng sốt.
Ôi má ơi, đúng là kẻ có tiền! Uông Hiền xuýt xoa trong lòng, trên mặt thì nở hoa.
Uông Hiền nhìn thấy bọn họ đã mỏi mệt nên lập tức dẫn mấy vị khách quý đến chỗ dừng chân ban đêm. Hùng Thành và Lão Ngô được sắp xếp ở trong một ngôi nhà ở thôn tây, đó là một căn phòng trống đủ cho hai người ở.
Lúc Uông Hiền dẫn hai người còn lại và một chú “Mèo con” đi về phía cuối thôn, trông gã hơi có vẻ muốn nói lại thôi: “Nhà ở cuối thôn lớn hơn một chút, có hai căn phòng trống, nhưng mà có hơi… Mọi người muốn ở chỗ nào cũng được, nhưng chớ vào nhà bà Liễu Ca ở sát vách, có một khoảng thời gian bà ấy xảy ra mâu thuẫn với một vài du khách, bây giờ không thích gặp người ngoài.”
Chương Dục Cẩn: “Mâu thuẫn gì?”
Uông Hiền: “Chuyện là trước kia bà Liễu Ca có nuôi một con gà mái cực kỳ béo trong nhà, bà ấy cưng chiều nó như bảo bối vậy. Lần đó có một đoàn du khách đến đây vô tình nhìn thấy nó, bọn họ nói chưa từng ăn con gà nào lớn như vậy nên náo loạn muốn ăn nó, thế là buổi tối bọn họ lén lút bắt nó ra rồi làm thịt ăn.”
Đầu óc của Hứa Vi và Chương Dục Cẩn hơi chuyển động.
Dường như Uông Hiền sợ bọn họ hiểu lầm, gã giải thích: “Thật ra bà Liễu Ca là một bà cụ rất tốt, không phải bà ấy tiếc tiền, hồi trước ai cũng thường nhìn thấy bà ấy ôm một con gà hoa lau* ngồi phơi nắng trước cửa… Bà ấy không có con trai hay con gái, chỉ có một người bạn là nó, hầy!”
*Bản gốc là 芦花鸡/lô hoa kê, mình search gg thì ra giống gà Dominique.
Hình như hồn ma hai mẹ con kia có ăn một con gà ở làng Miêu?
Trong lòng bọn họ có hoài nghi nên lập tức đến ngôi nhà gỗ kế bên nhà bà cụ nhìn một chút. Không có âm khí quỷ khí, bọn họ tạm thời cứ vào ở trước. Sau khi khách sáo vài câu liền mở miệng hỏi thăm chuyện ăn trộm gà ở nhà sát vách.
Ai ngờ người dân trong nhà lại không hiểu cách làm của bà Liễu Ca ở sát vách.
“Có lẽ vì bà ta già rồi, đầu óc không minh mẫn nên mới vu khống mấy người thành phố đó ăn trộm gà.” Bà chủ nhà ngồi xổm trước cổng bóc hạt bắp, nghển cổ nói với mấy vị khách: “Một con gà nặng mười lăm mười sáu cân đúng là rất nặng, nhưng đám người ăn gà cũng cho tiền rồi, cứ tính theo giá 50 đồng một cân, có gì mà không hợp lý? Kết quả thì sao, bà già kia mặt toàn nước mắt cầm dao phay định chém người, mọi người nói xem… Bà ta làm thế chẳng phải sẽ khiến người thành phố xem thường chúng tôi sao?”
Hứa Vi nhíu mày: “Vậy là con gà đó bị bắt trộm rồi bị giết sao?”
“Hầy, cũng không tính là trộm! Lúc ấy không phải đang có lễ hội văn hóa sao? Khi đến tham quan tôi nhìn thấy một con gà nặng hơn mười cân đang đi dạo trước cửa, rất nhiều người đứng ở đó chụp ảnh.” Người phụ nữ vừa bóc hạt bắp vừa nói như cái máy hát được bật công tắc:
“Lúc ấy có người muốn mua con gà để làm một bữa tiệc tối với những món ăn hiếm lạ, bà cụ không cho, còn vui buồn thất thường giấu gà mái trong phòng. Đến chiều bà cụ ra đồng, một đám người lại đến xem gà, cái thứ súc sinh được nuông chiều kia… Oai phong lẫm liệt đi tới đi lui trước cửa sổ lầu hai, kết quả bị một thằng bé cầm ná cao su bắn trúng, cục đá làm gãy cánh gà.”
Dường như người phụ nữ nhớ ra cái gì đó, cười nói: “Cảnh tượng kia cũng rất thú vị, ba bốn chục người thành phố đuổi theo một con gà gãy cánh, không ngờ lại đuổi từ cuối thôn đến đầu thôn. Cuối cùng đầu bếp Lưu trông thấy nên giúp bọn họ bằng cách cầm gậy trúc đập từ trên xuống, con gà bị đánh chết tươi.”
Người đàn ông ở bên cạnh cũng xen vào: “Lúc ấy đầu bếp Lưu cũng đang tức giận, ở nhà bị bà xã đánh, lúc đi ra vừa lúc nhìn thấy một đám người xà quần dưới tàng cây, còn con súc sinh kia thì lại oai phong lẫm liệt cục cục tác trêu ngươi, không giết nó thì giết ai?”
Trong lòng của mấy người Ban điều tra đặc biệt thật không biết có cảm giác gì, bọn họ muốn nói một bà lão cô đơn rất có thể đã hại chết hơn mười mạng người vì một con gà… Nhưng nếu nói ra thì thật sự khiến người nghe kinh sợ.
Nhưng nhờ thế tất cả đều đã được xâu chuỗi hoàn chỉnh, hơn ba mươi du khách và gã đầu bếp Lưu kia đều trúng Thanh Điệp Cổ. Nếu sợi nhân quả đại diện cho sinh tử của con gà mái, mà nó lại bị chia ra ăn cho bằng sạch trên bàn gỗ. Vậy việc có sợi dây vàng trên bàn gỗ liên kết với hồn ma hai mẹ con cũng dễ hiểu hơn một chút.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì có quá nhiều lỗ thủng.
Một con gà tại sao lại có sợi nhân quả?
Huống hồ, sợi nhân quả liên kết với thần hồn, trừ phi hồn phi phách tán mới có thể bám vào nơi mình tiêu vong chết thảm.
Con gà mái mập kia bị gậy trúc đánh chết dưới tàng cây chứ không phải trên bàn ăn.
…
Bọn họ đã thực sự mệt mỏi đến mức không chịu được nữa, vì không có sức đi thăm hỏi nhà bà Liễu Ca nên lấy cớ tàu xe đi đường suốt đêm mệt mỏi muốn nghỉ ngơi trong phòng một chút.
Chủ nhà nhìn con “mèo” béo lắm lông mà đám người thành phố mang theo lâu hơn một chút, nhưng không hỏi gì thêm.
Thật ra bóng lông nhỏ không buồn ngủ nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong góc giường nhắm mắt, không quấy rầy đồng nghiệp mệt nhọc. Cũng không biết bóng lông nhỏ nằm như thế bao lâu, cậu đột nhiên cảm thấy rất rất rất buồn ngủ, thế là ngủ ngon lành.
Bóng lông nhỏ bị mùi thơm làm tỉnh giấc, dường như cậu ngửi thấy mùi rượu sô cô la, thậm chí cậu có thể ngửi thấy mùi rượu ngọt tới tận tâm can thơm nồng nàn cứ quanh quẩn trước mũi cậu.
Lúc cậu hít hít cái mũi tỉnh lại thì phát hiện trời đã về chiều, xung quanh gần như là một màu đen kịt. Mà ở ngoài cửa sổ phía xa xa dường như có một thứ gì đó trong suốt màu xanh cứ bay vòng vòng — Là nơi bắt nguồn của mùi rượu sô cô la ngọt ngào!
Bóng lông nhỏ không nghĩ nhiều, vui vẻ thò cái vuốt ngắn ngủn nhảy ra khỏi phòng.
Thứ trong suốt màu xanh đó càng lúc càng gần, bóng lông nhỏ loáng thoáng nhìn thấy đó chính là con bướm xanh bay ra lúc mình bị ợ hơi, bây giờ nó chỉ còn là phiên bản mini lớn chừng bàn tay, có vẻ như là phần tinh hoa nhất của món ăn ngon.
Ngay lúc “ông trời nhỏ” không chịu được mê hoặc nhào qua định tợp một phát nuốt chửng con bướm, cậu đột nhiên phát hiện… Một cái tay đang nắm trên cánh của bướm xanh, chính cái tay này vừa rồi không ngừng lung lay chùm sáng thoi thóp.
Ánh sáng xanh u ám ánh lên chủ nhân của cái tay trong bóng tối — Là gã tài xế xe buýt mất nửa gương mặt đang cười âm hiểm nhìn bóng lông nhỏ gần trong gang tấc.
“Biết ngay thứ này có thể câu dẫn mày mà.” Tích mang vẻ ngoài của tài xế mở miệng nói, trong giọng nói ẩn chứa vẻ tham lam hung tàn: “Không ngờ một con Long Miêu Tinh như mày mà có đạo hạnh cao gớm, đã thế còn nuốt nhiều thứ tốt. Nếu tao xé mày thành từng mảnh rồi ăn mày, một mình mày còn bổ dưỡng gấp ngàn vạn lần đám linh hồn kia!”
Quả bóng lông bị dọa sợ, răng nanh nhỏ trong miệng lại bắt đầu đau, cậu không dám há mồm cắn kẻ địch trước mắt.
Tích chậm rãi rút ra một cây trường đao dính máu màu đen từ phía sau, dường như muốn chém “món ăn” thích cắn này thành nhiều mảnh rồi nuốt vào trong bụng: “Nếu mày dám cắn tao, trước khi mày cắn nát tầng quỷ khí thứ nhất của tao, tao sẽ lập tức chém đôi bộ óc của mày… Mày còn dám há mồm!”
Bóng lông nhỏ hít một hơi nuốt lấy con bướm, sau đó: “Phù –”
Con bướm đáng thương trong veo như kẹo đường bị hút hết chín phần mười, chỉ còn lớn chừng quả táo nhỏ, sau đó bị âm khí cuồng phong cuốn theo, vù — đập lên mặt Tích.
Bong!
Tích căng cuống họng gào lên, mặt bị đập một cú cực kỳ đau.
Gã nhìn thấy cái thứ trông như Tiểu Long Miêu Tinh đang liều mạng giơ bốn cái chân ngắn phi nước đại về phía căn nhà gỗ cách đó không xa… Nhưng tốc độ của cậu chỉ nhanh hơn người bình thường lúc đi đường một chút.
Tích cười gằng nhặt ánh sáng xanh nho nhỏ trên mặt đất, chỉ mới vài bước đã áp sát đến chỗ bóng lông nhỏ, cùng lúc đó gã cũng nhét chú bướm xanh vào miệng: “Còn định chạy, mày nghĩ đám người phàm kia cứu được mày chắc?”
Ngay lúc Tích nắm chắc thắng lợi trong tay, định học theo dáng vẻ nhai nát bướm xanh nhỏ giống như “Long Miêu Tinh”, lấy đạo của người trả lại cho người.
Nhưng lúc gã định chém xuống, một con sâu róm không hề bắt mắt chút nào đột nhiên vọt lên từ hàng rào kế bên bóng lông nhỏ, nó lập tức hóa kén rồi phá kén thành bướm chỉ trong vòng không tới nửa giây, biến thân thành một con bướm siêu cấp khổng lồ cao hơn ba mét, quạt cánh nhào thẳng tới chỗ Tích!
Tích không hề phòng bị đột nhiên bị một cái cánh bướm đập lên mặt, phụt — phun ra một cục ánh sáng màu xanh nho nhỏ.
Bướm xanh lớn chừng quả táo bay vút qua bên cạnh bóng lông nhỏ, quả bóng lông lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng nhìn theo rượu sô cô la bay vào trong khu vườn nhỏ của nhà bà lão. Cậu do dự nửa giây rồi lập tức vội vàng đi theo.
Hình như nơi này không nguy hiểm cho lắm?
Ở đó có một con bướm màu xanh, mặc dù hơi lớn nhưng…
“Trời ơi, bé cưng màu xanh của bà!” Một bà lão rất già bước ra từ căn nhà gỗ, đau lòng đỡ chú bướm xanh nhỏ: “Ai ăn con thành thế này? Ôi bé con đáng thương, đừng sợ, đừng sợ.”
Bóng lông nhỏ hơi chột dạ, hình như cậu mới là người ăn, nhưng đúng là cục ánh sáng xanh đó thơm quá… Lần sau mình không ăn nữa, có lẽ bà ấy sẽ tha thứ cho mình chăng?
Một bà lão hiền lành chỉ có một con bướm xanh khổng lồ bảo vệ, nhỡ bà ấy bị Tích làm bị thương thì làm sao đây?
Ngay lúc bóng lông nhỏ do dự không biết có nên tiến đến bên cạnh bà lão thiện lương hay không, chợt cậu nghe thấy một tràn tiếng sột soạt từ bụi hoa bên cạnh hàng rào — Hơn một trăm con sâu róm bò ra!
Bóng lông nhỏ: “…”
Cứu mạng!!!!
Hơn trăm con sâu róm ùn ùn kéo đến biến thành đội quân bướm khổng lồ chỉ trong vài giây, giác hút giãn ra, cùng hướng về phía Tích!
Bà lão hiền từ nhìn về phía đám bướm xanh cực lớn lít nha lít nhít làm cho người ta rùng mình: “Các bé cưng màu xanh của bà, mau lên, mau lên! Cái tên nửa mặt ngoài kia chính là kẻ đã ăn em gái bé bỏng của các con.”
Tích vừa nhìn thấy đã lập tức quay người bỏ chạy.
Bóng lông nhỏ bị dọa cho co thành một cục, liều mạng giảm cảm giác tồn tại của mình: Con sai rồi a a a a!
Bà lão run rẩy đi tới lần lượt sờ lên cánh của các “bé cưng màu xanh” có chiều dài khác nhau từ một mét đến ba mét, sau đó từ ái nhìn bọn chúng biến trở về thành sâu róm, bò trở lại trong bụi hoa tiếp tục gặm lá cây.
Tiếp đó bà lão chống gậy chậm rãi ung dung đi sang nhà bên cạnh, một lát sau bà ôm một chiếc hộp trong ngực quay trở về, bà vừa đeo kính lão vừa lục lọi mở cái hộp đen, tự lẩm bẩm: “Còn thiếu hai người, hung thủ sát hại cháu gái Hoa Hoa của bà còn thiếu hai người các ngươi.”
Lúc bà lão từ tốn đi ngang qua bóng lông nhỏ còn run lẩy bẩy, bà đột nhiên quay người nhìn xuống dưới: “Ấy, đây là cái gì thế?”
Bóng lông nhỏ bị dọa cho điên rồi, cậu giơ móng vuốt che quai hàm sưng tấy trông vô cùng đáng thương, vừa nhỏ yếu vừa bất lực bị bà lão nâng lên.
Con không cắn bé cưng màu xanh, bà đừng giết con a a a a!!
Bà cụ đeo kính lão híp mắt nhìn hồi lâu: “Bé gà lông xù thật đáng yêu, trông còn nhỏ gầy hơn cả Hoa Hoa. Sau này con không được nghịch ngợm cắn bé cưng màu xanh nữa, có biết không? Mặt dưới móng vuốt của con bị sao thế? Miệng bị sưng à? Bé xù xù đáng thương của bà…”
Bóng lông nhỏ mở cặp mắt to ngập nước nhìn bà lão, rơm rớm gật đầu.
Cả trái tim của bà lão như tan chảy: “Bé xù xù, để bà nhìn xem con đau chỗ nào nha?”
Bóng lông nhỏ há miệng ra một chút xíu.
Bà lão không thấy rõ.
Sau đó trước sự động viên của bà lão, bóng lông nhỏ nhịn đau cố gắng mở miệng rộng ra, để lộ hơn một trăm cái răng nanh nhỏ sắc bén dày đặc.
Bà lão mở cặp mắt mờ cố gắng nhìn: “Trời ơi, bé gà lông xù của bà… Sao lại sưng thành thế này, thật đáng thương!”
Mười phút sau, rốt cuộc Chương Dục Cẩn và Hứa Vi cũng tỉnh lại từ trong hôn mê, bọn họ như lâm đại địch giơ súng lao ra ngoài định quyết chiến một trận sống chết với bà già ở làng Miêu khiến người ta sợ hãi!
Sau đó bọn họ nhìn thấy bóng lông nhỏ ngoan ngoãn ngồi xổm trong sân mở cái miệng rộng hơn hai mét.
Còn bà lão thì vò hồn phách của hai mẹ con ma kia thành một cục bỏ vào trong túi áo, sau đó ngồi trên băng ghế nhỏ dùng bàn chải đánh răng chấm thảo dược thanh nhiệt giải độc chà từng chiếc từng chiếc răng nanh nhỏ của quả bóng lông.
“Bé gà lông xù của bà, sau này không được gặm đồ quá cứng, con biết chưa?”
Bọn họ quyết định vẫn nên ngủ bù trước, chờ tinh thần tỉnh táo rồi lại sử dụng đầu óc.
Cả một bàn đồ ăn chua cay nóng hôi hổi xông vào mũi, nhưng khi nhìn sợi chỉ vàng trên bàn ăn, bọn họ đều mất hết khẩu vị, nhao nhao bày tỏ không ngờ đồ ăn của người Miêu cay như vậy, bọn họ ăn không quen, sau đó đi tính tiền luôn không nói lời nào.
Màn diễn xuất này khiến Uông Hiền nhìn mà sửng sốt.
Ôi má ơi, đúng là kẻ có tiền! Uông Hiền xuýt xoa trong lòng, trên mặt thì nở hoa.
Uông Hiền nhìn thấy bọn họ đã mỏi mệt nên lập tức dẫn mấy vị khách quý đến chỗ dừng chân ban đêm. Hùng Thành và Lão Ngô được sắp xếp ở trong một ngôi nhà ở thôn tây, đó là một căn phòng trống đủ cho hai người ở.
Lúc Uông Hiền dẫn hai người còn lại và một chú “Mèo con” đi về phía cuối thôn, trông gã hơi có vẻ muốn nói lại thôi: “Nhà ở cuối thôn lớn hơn một chút, có hai căn phòng trống, nhưng mà có hơi… Mọi người muốn ở chỗ nào cũng được, nhưng chớ vào nhà bà Liễu Ca ở sát vách, có một khoảng thời gian bà ấy xảy ra mâu thuẫn với một vài du khách, bây giờ không thích gặp người ngoài.”
Chương Dục Cẩn: “Mâu thuẫn gì?”
Uông Hiền: “Chuyện là trước kia bà Liễu Ca có nuôi một con gà mái cực kỳ béo trong nhà, bà ấy cưng chiều nó như bảo bối vậy. Lần đó có một đoàn du khách đến đây vô tình nhìn thấy nó, bọn họ nói chưa từng ăn con gà nào lớn như vậy nên náo loạn muốn ăn nó, thế là buổi tối bọn họ lén lút bắt nó ra rồi làm thịt ăn.”
Đầu óc của Hứa Vi và Chương Dục Cẩn hơi chuyển động.
Dường như Uông Hiền sợ bọn họ hiểu lầm, gã giải thích: “Thật ra bà Liễu Ca là một bà cụ rất tốt, không phải bà ấy tiếc tiền, hồi trước ai cũng thường nhìn thấy bà ấy ôm một con gà hoa lau* ngồi phơi nắng trước cửa… Bà ấy không có con trai hay con gái, chỉ có một người bạn là nó, hầy!”
*Bản gốc là 芦花鸡/lô hoa kê, mình search gg thì ra giống gà Dominique.
Hình như hồn ma hai mẹ con kia có ăn một con gà ở làng Miêu?
Trong lòng bọn họ có hoài nghi nên lập tức đến ngôi nhà gỗ kế bên nhà bà cụ nhìn một chút. Không có âm khí quỷ khí, bọn họ tạm thời cứ vào ở trước. Sau khi khách sáo vài câu liền mở miệng hỏi thăm chuyện ăn trộm gà ở nhà sát vách.
Ai ngờ người dân trong nhà lại không hiểu cách làm của bà Liễu Ca ở sát vách.
“Có lẽ vì bà ta già rồi, đầu óc không minh mẫn nên mới vu khống mấy người thành phố đó ăn trộm gà.” Bà chủ nhà ngồi xổm trước cổng bóc hạt bắp, nghển cổ nói với mấy vị khách: “Một con gà nặng mười lăm mười sáu cân đúng là rất nặng, nhưng đám người ăn gà cũng cho tiền rồi, cứ tính theo giá 50 đồng một cân, có gì mà không hợp lý? Kết quả thì sao, bà già kia mặt toàn nước mắt cầm dao phay định chém người, mọi người nói xem… Bà ta làm thế chẳng phải sẽ khiến người thành phố xem thường chúng tôi sao?”
Hứa Vi nhíu mày: “Vậy là con gà đó bị bắt trộm rồi bị giết sao?”
“Hầy, cũng không tính là trộm! Lúc ấy không phải đang có lễ hội văn hóa sao? Khi đến tham quan tôi nhìn thấy một con gà nặng hơn mười cân đang đi dạo trước cửa, rất nhiều người đứng ở đó chụp ảnh.” Người phụ nữ vừa bóc hạt bắp vừa nói như cái máy hát được bật công tắc:
“Lúc ấy có người muốn mua con gà để làm một bữa tiệc tối với những món ăn hiếm lạ, bà cụ không cho, còn vui buồn thất thường giấu gà mái trong phòng. Đến chiều bà cụ ra đồng, một đám người lại đến xem gà, cái thứ súc sinh được nuông chiều kia… Oai phong lẫm liệt đi tới đi lui trước cửa sổ lầu hai, kết quả bị một thằng bé cầm ná cao su bắn trúng, cục đá làm gãy cánh gà.”
Dường như người phụ nữ nhớ ra cái gì đó, cười nói: “Cảnh tượng kia cũng rất thú vị, ba bốn chục người thành phố đuổi theo một con gà gãy cánh, không ngờ lại đuổi từ cuối thôn đến đầu thôn. Cuối cùng đầu bếp Lưu trông thấy nên giúp bọn họ bằng cách cầm gậy trúc đập từ trên xuống, con gà bị đánh chết tươi.”
Người đàn ông ở bên cạnh cũng xen vào: “Lúc ấy đầu bếp Lưu cũng đang tức giận, ở nhà bị bà xã đánh, lúc đi ra vừa lúc nhìn thấy một đám người xà quần dưới tàng cây, còn con súc sinh kia thì lại oai phong lẫm liệt cục cục tác trêu ngươi, không giết nó thì giết ai?”
Trong lòng của mấy người Ban điều tra đặc biệt thật không biết có cảm giác gì, bọn họ muốn nói một bà lão cô đơn rất có thể đã hại chết hơn mười mạng người vì một con gà… Nhưng nếu nói ra thì thật sự khiến người nghe kinh sợ.
Nhưng nhờ thế tất cả đều đã được xâu chuỗi hoàn chỉnh, hơn ba mươi du khách và gã đầu bếp Lưu kia đều trúng Thanh Điệp Cổ. Nếu sợi nhân quả đại diện cho sinh tử của con gà mái, mà nó lại bị chia ra ăn cho bằng sạch trên bàn gỗ. Vậy việc có sợi dây vàng trên bàn gỗ liên kết với hồn ma hai mẹ con cũng dễ hiểu hơn một chút.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì có quá nhiều lỗ thủng.
Một con gà tại sao lại có sợi nhân quả?
Huống hồ, sợi nhân quả liên kết với thần hồn, trừ phi hồn phi phách tán mới có thể bám vào nơi mình tiêu vong chết thảm.
Con gà mái mập kia bị gậy trúc đánh chết dưới tàng cây chứ không phải trên bàn ăn.
…
Bọn họ đã thực sự mệt mỏi đến mức không chịu được nữa, vì không có sức đi thăm hỏi nhà bà Liễu Ca nên lấy cớ tàu xe đi đường suốt đêm mệt mỏi muốn nghỉ ngơi trong phòng một chút.
Chủ nhà nhìn con “mèo” béo lắm lông mà đám người thành phố mang theo lâu hơn một chút, nhưng không hỏi gì thêm.
Thật ra bóng lông nhỏ không buồn ngủ nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong góc giường nhắm mắt, không quấy rầy đồng nghiệp mệt nhọc. Cũng không biết bóng lông nhỏ nằm như thế bao lâu, cậu đột nhiên cảm thấy rất rất rất buồn ngủ, thế là ngủ ngon lành.
Bóng lông nhỏ bị mùi thơm làm tỉnh giấc, dường như cậu ngửi thấy mùi rượu sô cô la, thậm chí cậu có thể ngửi thấy mùi rượu ngọt tới tận tâm can thơm nồng nàn cứ quanh quẩn trước mũi cậu.
Lúc cậu hít hít cái mũi tỉnh lại thì phát hiện trời đã về chiều, xung quanh gần như là một màu đen kịt. Mà ở ngoài cửa sổ phía xa xa dường như có một thứ gì đó trong suốt màu xanh cứ bay vòng vòng — Là nơi bắt nguồn của mùi rượu sô cô la ngọt ngào!
Bóng lông nhỏ không nghĩ nhiều, vui vẻ thò cái vuốt ngắn ngủn nhảy ra khỏi phòng.
Thứ trong suốt màu xanh đó càng lúc càng gần, bóng lông nhỏ loáng thoáng nhìn thấy đó chính là con bướm xanh bay ra lúc mình bị ợ hơi, bây giờ nó chỉ còn là phiên bản mini lớn chừng bàn tay, có vẻ như là phần tinh hoa nhất của món ăn ngon.
Ngay lúc “ông trời nhỏ” không chịu được mê hoặc nhào qua định tợp một phát nuốt chửng con bướm, cậu đột nhiên phát hiện… Một cái tay đang nắm trên cánh của bướm xanh, chính cái tay này vừa rồi không ngừng lung lay chùm sáng thoi thóp.
Ánh sáng xanh u ám ánh lên chủ nhân của cái tay trong bóng tối — Là gã tài xế xe buýt mất nửa gương mặt đang cười âm hiểm nhìn bóng lông nhỏ gần trong gang tấc.
“Biết ngay thứ này có thể câu dẫn mày mà.” Tích mang vẻ ngoài của tài xế mở miệng nói, trong giọng nói ẩn chứa vẻ tham lam hung tàn: “Không ngờ một con Long Miêu Tinh như mày mà có đạo hạnh cao gớm, đã thế còn nuốt nhiều thứ tốt. Nếu tao xé mày thành từng mảnh rồi ăn mày, một mình mày còn bổ dưỡng gấp ngàn vạn lần đám linh hồn kia!”
Quả bóng lông bị dọa sợ, răng nanh nhỏ trong miệng lại bắt đầu đau, cậu không dám há mồm cắn kẻ địch trước mắt.
Tích chậm rãi rút ra một cây trường đao dính máu màu đen từ phía sau, dường như muốn chém “món ăn” thích cắn này thành nhiều mảnh rồi nuốt vào trong bụng: “Nếu mày dám cắn tao, trước khi mày cắn nát tầng quỷ khí thứ nhất của tao, tao sẽ lập tức chém đôi bộ óc của mày… Mày còn dám há mồm!”
Bóng lông nhỏ hít một hơi nuốt lấy con bướm, sau đó: “Phù –”
Con bướm đáng thương trong veo như kẹo đường bị hút hết chín phần mười, chỉ còn lớn chừng quả táo nhỏ, sau đó bị âm khí cuồng phong cuốn theo, vù — đập lên mặt Tích.
Bong!
Tích căng cuống họng gào lên, mặt bị đập một cú cực kỳ đau.
Gã nhìn thấy cái thứ trông như Tiểu Long Miêu Tinh đang liều mạng giơ bốn cái chân ngắn phi nước đại về phía căn nhà gỗ cách đó không xa… Nhưng tốc độ của cậu chỉ nhanh hơn người bình thường lúc đi đường một chút.
Tích cười gằng nhặt ánh sáng xanh nho nhỏ trên mặt đất, chỉ mới vài bước đã áp sát đến chỗ bóng lông nhỏ, cùng lúc đó gã cũng nhét chú bướm xanh vào miệng: “Còn định chạy, mày nghĩ đám người phàm kia cứu được mày chắc?”
Ngay lúc Tích nắm chắc thắng lợi trong tay, định học theo dáng vẻ nhai nát bướm xanh nhỏ giống như “Long Miêu Tinh”, lấy đạo của người trả lại cho người.
Nhưng lúc gã định chém xuống, một con sâu róm không hề bắt mắt chút nào đột nhiên vọt lên từ hàng rào kế bên bóng lông nhỏ, nó lập tức hóa kén rồi phá kén thành bướm chỉ trong vòng không tới nửa giây, biến thân thành một con bướm siêu cấp khổng lồ cao hơn ba mét, quạt cánh nhào thẳng tới chỗ Tích!
Tích không hề phòng bị đột nhiên bị một cái cánh bướm đập lên mặt, phụt — phun ra một cục ánh sáng màu xanh nho nhỏ.
Bướm xanh lớn chừng quả táo bay vút qua bên cạnh bóng lông nhỏ, quả bóng lông lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng nhìn theo rượu sô cô la bay vào trong khu vườn nhỏ của nhà bà lão. Cậu do dự nửa giây rồi lập tức vội vàng đi theo.
Hình như nơi này không nguy hiểm cho lắm?
Ở đó có một con bướm màu xanh, mặc dù hơi lớn nhưng…
“Trời ơi, bé cưng màu xanh của bà!” Một bà lão rất già bước ra từ căn nhà gỗ, đau lòng đỡ chú bướm xanh nhỏ: “Ai ăn con thành thế này? Ôi bé con đáng thương, đừng sợ, đừng sợ.”
Bóng lông nhỏ hơi chột dạ, hình như cậu mới là người ăn, nhưng đúng là cục ánh sáng xanh đó thơm quá… Lần sau mình không ăn nữa, có lẽ bà ấy sẽ tha thứ cho mình chăng?
Một bà lão hiền lành chỉ có một con bướm xanh khổng lồ bảo vệ, nhỡ bà ấy bị Tích làm bị thương thì làm sao đây?
Ngay lúc bóng lông nhỏ do dự không biết có nên tiến đến bên cạnh bà lão thiện lương hay không, chợt cậu nghe thấy một tràn tiếng sột soạt từ bụi hoa bên cạnh hàng rào — Hơn một trăm con sâu róm bò ra!
Bóng lông nhỏ: “…”
Cứu mạng!!!!
Hơn trăm con sâu róm ùn ùn kéo đến biến thành đội quân bướm khổng lồ chỉ trong vài giây, giác hút giãn ra, cùng hướng về phía Tích!
Bà lão hiền từ nhìn về phía đám bướm xanh cực lớn lít nha lít nhít làm cho người ta rùng mình: “Các bé cưng màu xanh của bà, mau lên, mau lên! Cái tên nửa mặt ngoài kia chính là kẻ đã ăn em gái bé bỏng của các con.”
Tích vừa nhìn thấy đã lập tức quay người bỏ chạy.
Bóng lông nhỏ bị dọa cho co thành một cục, liều mạng giảm cảm giác tồn tại của mình: Con sai rồi a a a a!
Bà lão run rẩy đi tới lần lượt sờ lên cánh của các “bé cưng màu xanh” có chiều dài khác nhau từ một mét đến ba mét, sau đó từ ái nhìn bọn chúng biến trở về thành sâu róm, bò trở lại trong bụi hoa tiếp tục gặm lá cây.
Tiếp đó bà lão chống gậy chậm rãi ung dung đi sang nhà bên cạnh, một lát sau bà ôm một chiếc hộp trong ngực quay trở về, bà vừa đeo kính lão vừa lục lọi mở cái hộp đen, tự lẩm bẩm: “Còn thiếu hai người, hung thủ sát hại cháu gái Hoa Hoa của bà còn thiếu hai người các ngươi.”
Lúc bà lão từ tốn đi ngang qua bóng lông nhỏ còn run lẩy bẩy, bà đột nhiên quay người nhìn xuống dưới: “Ấy, đây là cái gì thế?”
Bóng lông nhỏ bị dọa cho điên rồi, cậu giơ móng vuốt che quai hàm sưng tấy trông vô cùng đáng thương, vừa nhỏ yếu vừa bất lực bị bà lão nâng lên.
Con không cắn bé cưng màu xanh, bà đừng giết con a a a a!!
Bà cụ đeo kính lão híp mắt nhìn hồi lâu: “Bé gà lông xù thật đáng yêu, trông còn nhỏ gầy hơn cả Hoa Hoa. Sau này con không được nghịch ngợm cắn bé cưng màu xanh nữa, có biết không? Mặt dưới móng vuốt của con bị sao thế? Miệng bị sưng à? Bé xù xù đáng thương của bà…”
Bóng lông nhỏ mở cặp mắt to ngập nước nhìn bà lão, rơm rớm gật đầu.
Cả trái tim của bà lão như tan chảy: “Bé xù xù, để bà nhìn xem con đau chỗ nào nha?”
Bóng lông nhỏ há miệng ra một chút xíu.
Bà lão không thấy rõ.
Sau đó trước sự động viên của bà lão, bóng lông nhỏ nhịn đau cố gắng mở miệng rộng ra, để lộ hơn một trăm cái răng nanh nhỏ sắc bén dày đặc.
Bà lão mở cặp mắt mờ cố gắng nhìn: “Trời ơi, bé gà lông xù của bà… Sao lại sưng thành thế này, thật đáng thương!”
Mười phút sau, rốt cuộc Chương Dục Cẩn và Hứa Vi cũng tỉnh lại từ trong hôn mê, bọn họ như lâm đại địch giơ súng lao ra ngoài định quyết chiến một trận sống chết với bà già ở làng Miêu khiến người ta sợ hãi!
Sau đó bọn họ nhìn thấy bóng lông nhỏ ngoan ngoãn ngồi xổm trong sân mở cái miệng rộng hơn hai mét.
Còn bà lão thì vò hồn phách của hai mẹ con ma kia thành một cục bỏ vào trong túi áo, sau đó ngồi trên băng ghế nhỏ dùng bàn chải đánh răng chấm thảo dược thanh nhiệt giải độc chà từng chiếc từng chiếc răng nanh nhỏ của quả bóng lông.
“Bé gà lông xù của bà, sau này không được gặm đồ quá cứng, con biết chưa?”