Chương 23: Địa Phủ (3)
Hùng Thành giật nảy mình: “Chương lão đại, anh bị sao thế?”
Mấy người bọn họ bị hơn mấy trăm con bướm xanh ngăn trước cửa nhà gỗ của bà lão, một loạt tiếng vỗ cánh xào xạc ồn ào, nếu không cực kỳ quen với công việc quỷ sai chắc chắn sẽ nghe không rõ, cũng không đoán ra được Trúc Ninh niệm cái gì.
Chương Dục Cẩn phải nuốt mấy viên Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn sắc mặt mới hơi chuyển biến tốt, anh vung tay ngăn Hùng Thành định đến đỡ mình rồi chạy về phía căn nhà: “Mọi người đứng ở đây, không được đi theo tôi!”
Nói xong, anh bước nhanh vòng qua phía sau căn nhà gỗ, sau đó cầm lệnh bài quỷ sai của mình trong tay, hít sâu một hơi.
Ma lực của lệnh bài quỷ sai cực kỳ “bá đạo”, có nó tăng thêm sức mạnh, người sống có thuật pháp cực cao như Chương Dục Cẩn mới có thể vào được vùng đất như Âm Phủ.
Nếu thay bằng Hùng Thành hay Lão Ngô, cho dù bọn họ có mệnh trở thành quỷ sai, tay cầm lệnh bài quỷ sai rồi niệm cũng không thể đi xuống Địa Phủ.
Còn lệnh bài quỷ sai, việc nó đưa được người chấp hành đến đầu Hoàng Tuyền Lộ đã khó, xông thẳng vào điện Vô thường càng chắc chắn không có khả năng… Tiểu Trúc đi xuống đó bằng cách nào???
Thái độ phiền chán của Hắc Vô Thường đại nhân đối với Tiểu Trúc thể hiện cực kỳ rõ ràng, anh vừa buông bỏ một viên lệnh bài quỷ sai mới kéo quả bóng lông này ra khỏi cái chết.
Còn chưa đến nửa ngày, tên nhóc đó đã trục tiếp xông vào một lần nữa!
Để đi từ đầu Hoàng Tuyền Lộ vào Địa Phủ chí ít cũng cần hơn nửa tiếng đi loanh quanh luẩn quẩn, Chương Dục Cẩn sợ mình chậm một bước, bóng lông nhỏ sẽ tiến thẳng vào luân hồi.
Anh không suy nghĩ nhiều cầm lệnh bài quỷ sai, dứt khoát hô: “Người chấp hành Chương Dục Cẩn, thỉnh vào Điện Vô thường!”
Lệnh bài quỷ sai mang hình bóng của Chương Dục Cẩn biến mất trong một cái chớp mắt, nhưng anh đột nhiên bị bắn ngược trở về giống như đụng phải một vật cản cực dày.
Chương Dục Cẩn bị ép lui về sau mấy bước, bịch một tiếng ngồi quỳ trên mặt đất.
Anh vừa nghĩ mà sợ, xông thẳng vào điện Vô thường vốn là chuyện không thể. Chương Dục Cẩn cẩn thận suy nghĩ tại sao Trúc Ninh lại có được sức mạnh lớn như thế. Anh thở hổn hển cầm lấy lệnh bài quỷ sai một lần nữa, đàng hoàng niệm:
“Quỷ sai Chương Dục Cẩn, thỉnh vào Địa Phủ.”
Bóng dáng của Chương Dục Cẩn biến mất trong chớp mắt, nhưng lại không thể biến mất hoàn toàn.
Mới vừa rồi anh làm trái lệnh xông thẳng vào Điện Vô thường đã khiến anh hao phí quá nhiều năng lượng. Bây giờ sắc mặt anh trắng bệch, tim đập quá nhanh, ngay cả Địa Phủ cũng không tiến vào được!
Chương Dục Cẩn chán nản tựa người vào tường.
Xong rồi, cậu nhóc Tiểu Trúc này xong rồi.
Bên trong Điện Vô thường, Hắc Vô Thường ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh bàn dùng quỷ khí sửa chữa chiếc áo choàng đen tôn quý của mình.
Mặc dù áo choàng đen của hắn cần dùng quỷ khí ngưng kết thành, nhưng nó khác biệt một trời một vực với quỷ hồn và Âm sai, nó chỉ là một quang ảnh mơ hồ, dùng một chút âm khí xung quanh tụ lại là có thể vá lại.
Hắc Vô Thường cũng không có thân thể xác thịt giống như vạn vật dưới âm phủ, tuy hắn do quỷ khí cực mạnh hợp thành nhưng vẫn sống và sinh hoạt như người phàm hoặc thần tiên, vốn là tập tục nghìn năm qua của Địa Phủ.
Áo choàng đen này được dệt thành từ một lượng quỷ khí cực nhỏ, tuy là thứ có vai trò thấp nhất nhưng lại là một trong những thứ đắt giá nhất ở địa phủ. Hắc Vô Thường kiêu ngạo khẳng định, ngay cả ma lực của mười điện Diêm Vương cũng không làm đông được một mảng ma lực cứng cáp thế này.
Hắc Vô Thường cầm ống tay áo bên phải lên, nhìn cái lỗ rách do hàm răng nhọn của bóng lông nhỏ cắn xé. Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, cười khẽ.
Cục lông này, trông thế mà cũng dữ dằn thật. Chỉ cần đùa giỡn một chút sẽ lập tức nhe hàm răng nhỏ cực kì sắc nhọn.
Trong lòng Hắc Vô Thường đầy cảm xúc liếc nhìn đại điện lạnh lẽo cô liêu, hắn không dám dính dáng quá nhiều với thứ mà mình yêu thích. Hắn đã đối nghịch với mười điện Diêm Vương cả ngàn năm, bất cứ thứ gì ở bên cạnh đều có thể trở thành vật uy hiếp.
Nhưng cục bông màu trắng đó, cho dù có đối diện với Diêm Vương cũng có thể hung hăng cắn mấy cái, cộng thêm mình che chở… Hơi thân cận yêu thích một chút, chắc không sao đâu…?
Cảm giác buồn phiền vì áo bào bị cắn xé tiêu tan rất nhiều, Vô Thường đại nhân vừa tiếp tục tự mình may vá áo choàng đen, vừa nhớ lại bộ dạng xù lông của cục lông trắng kia.
Nhóc con thú vị như thế, nên hung ác một chút mới đáng yêu.
Một cục bông nhát gan như thế, sao có thể gây nên họa lớn?
Một giây sau –
Ầm!!!!!
Một tiếng ầm thật lớn truyền đến từ cổng chính, toàn bộ Điện Vô thường run bần bật.
Ngay lúc này, lệnh bài quỷ sai nghe theo thỉnh cầu của bóng lông nhỏ kéo cậu xông vào điện Vô thường, nhưng sức mạnh quá lớn nên khiến cậu trông như quả tạ vạn tấn đâm thẳng vào cửa chính, sau đó bị cấm chế bên ngoài đại điện ngăn cản hất văng ra ngoài.
Trúc Ninh bị dọa cho biến thành quả bóng lông từ trước khi đâm vào cấm chế, một móng nắm lệnh bài quỷ sai, ba móng còn lại cố gắng ôm thùng rác, bay lơ lửng giữa không trung.
Nhưng mà, có vẻ như ngọc bài quỷ sai mới nhận chủ cũng nhiễm phải tính tình của cậu chủ nhỏ nhà mình.
Cậu chủ nhỏ đưa ra thỉnh cầu đến điện Vô thường, tôi đường đường thân là lệnh bài quỷ sai, sao có thể không mang cậu vào?
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, quỷ khí đột nhiên bùng lên trên mặt ngọc bài nho nhỏ, mang theo bóng lông đâm vào đại điện u ám tịch mịch – Ầm!!!!
Cửa đại điện bị phá thành một cái lỗ lớn, sau đó một quả bóng lông bay đập cái bốp lên cây cột, thùng rác trong tay cậu bật nắp, “đồ vật” bên trong văng tung toé ra ngoài như Thiên Nữ Tán Hoa.
Hơn ba mươi linh hồn rơi đập bôm bốp trên sàn đại điện như đạn pháo.
Hắc Vô Thường: “…”
Tay đang may áo bào run nhè nhẹ.
Điện Vô thường, nơi Minh Vương nói muốn vào cũng không thể vào, vừa bị phá cấm chế?
Nếu Chương Dục Cẩn ở phía trên vừa mới uống Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn nhìn thấy cảnh này, nói không chừng sẽ mắng lệnh bài quỷ sai tự xưng là “Lão luyện thành thục” ba ngày ba đêm.
Nhưng sự thật lại là, lệnh bài quỷ sai của Chương Dục Cẩn vừa lý trí vừa cẩn thận, ngay khi cảm nhận được sự chênh lệch sức mạnh và trạng thái sắp chết cứng của trái tim của chủ nhân, nó tuyệt đối không để chủ nhân tiến vào Địa Phủ.
Mà lệnh bài quỷ sai của bóng lông nhỏ lại cực kỳ dồi dào năng lượng, cộng thêm nghe lời cậu chủ nhỏ nhà mình, nó thẳng tay “khoang” thủng cổng chính của điện Vô thường.
Bóng lông nhỏ bò lên từ phía sau cây cột: “Chút chít? Chút chít chít!” Vô Thường đại nhân? Tiểu nhân mang linh hồn vương vấn ở dương gian đến rồi đây!
Hắc Vô Thường thông hiểu ngôn ngữ vạn vật nên tất nhiên hắn hiểu được tiếng kêu của bóng lông nhỏ. Ngay khi nghe ra vẻ kính nể và quấn quýt trong giọng nói của cậu nhóc lúc nói mấy chữ “Vô Thường đại nhân”. Bóng dáng của Hắc Vô Thường biến mất ngay lập tức.
Bình thường hù dọa chơi đùa một chút thì cũng thôi đi.
Đằng này để cậu nhóc kia biết Hắc Vô Thường chính là ác quỷ cực kì đáng sợ trước đó? Hay là ác quỷ bị cậu cắn đến chật vật không chịu nổi?
Không, tuyệt đối không được.
Bóng lông nhỏ giơ cái chân ngắn ngủn ló ra từ phía sau cây cột, vừa nhìn thấy điện Vô thường giống như bãi rác lập tức buồn rầu.
Trời ơi, mình mới nhậm chức quỷ sai dương gian ngày đầu tiên đã làm mọi thứ hỗn loạn hết rồi!
Bóng lông nhỏ vội vàng cố gắng di chuyển về phía trước, nhặt từng linh hồn giống như rác rưởi nằm trên mặt đất.
Sau khi một đống linh hồn bay ra từ thùng rác, chúng liền khôi phục thành hình dạng bình thường nhưng “hơi” nhăn nheo bầm dập “một chút” giống như củ tỏi bị giã, hơi thở mong manh kêu réo thảm thiết.
Bóng lông nhỏ nghiêm túc kéo một con thứ nhất rồi lại đi đến kéo con thứ hai, tiếp tục kéo bọn chúng xê dịch đến con thứ ba, sau đó… Móng vuốt ngắn của quả bóng lông không cầm hết.
Bóng lông nhỏ khó xử nhìn xung quanh một chút, chợt cậu nhìn thấy một sợi dây lưng màu đen nằm trên bàn, cậu lập tức quơ ba cái móng ngắn ngủn kéo ba con ma chạy qua đó.
Quả bóng lông giơ móng vuốt bắt lấy một đầu của sợi đai đen sau đó kéo về phía mình, có vẻ như cậu muốn dùng sợi dây thừng này để trói ma.
Hắc Vô Thường tàng hình mặt không cảm xúc đưa tay đè đai lưng của mình xuống bàn:
Không, ngươi không được dùng đai lưng của bản tôn để buộc quỷ. Đặc biệt là đám quỷ dơ bẩn bốc mùi thối lên tận trời giống như sống ở bãi rác suốt mấy năm!
Nhưng hiển nhiên, bóng lông nhỏ cảm thấy cậu có thể.
Bóng lông nhỏ dùng móng vuốt cố sức kéo dây thừng màu đen về phía mình.
Hắc Vô Thường kéo nhẹ một cái, đai lưng lập tức quấn lên trường bào, bóng lông nhỏ té ngã lăn vòng vòng nhưng trong tay vẫn còn cầm một đầu của sợi dây thừng.
Hắc Vô Thường nhịn cười xích lại gần nhìn cục lông trắng chật vật. Nhưng ngay sau đó hắn không cười được nữa, hai con mắt sáng lấp lánh của bóng lông nhỏ đột nhiên trợn to, dường như vừa nghĩ ra sáng kiến gì đó!
Sau đó bóng lông nhỏ cố sức kéo đám hồn ma tả tơi đến bên cạnh bàn, bắt đầu kéo dây thừng đen buộc con đầu tiên, sau đó kéo đến con thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Đai lưng của áo choàng do quỷ khí ngưng kết mà thành, khi rơi vào tay bóng lông nhỏ có thể kéo dài vô hạn. Thế là, bóng lông nhỏ vô cùng kính nghiệp nghiêm túc buộc nơ con bướm, trói hơn ba mươi ác quỷ tả tơi và Hắc Vô Thường đại nhân vào nhau.
Sau đó nắm kéo cả đám đi ra ngoài điện.
Hắc Vô Thường: “!!!”
Mấy người bọn họ bị hơn mấy trăm con bướm xanh ngăn trước cửa nhà gỗ của bà lão, một loạt tiếng vỗ cánh xào xạc ồn ào, nếu không cực kỳ quen với công việc quỷ sai chắc chắn sẽ nghe không rõ, cũng không đoán ra được Trúc Ninh niệm cái gì.
Chương Dục Cẩn phải nuốt mấy viên Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn sắc mặt mới hơi chuyển biến tốt, anh vung tay ngăn Hùng Thành định đến đỡ mình rồi chạy về phía căn nhà: “Mọi người đứng ở đây, không được đi theo tôi!”
Nói xong, anh bước nhanh vòng qua phía sau căn nhà gỗ, sau đó cầm lệnh bài quỷ sai của mình trong tay, hít sâu một hơi.
Ma lực của lệnh bài quỷ sai cực kỳ “bá đạo”, có nó tăng thêm sức mạnh, người sống có thuật pháp cực cao như Chương Dục Cẩn mới có thể vào được vùng đất như Âm Phủ.
Nếu thay bằng Hùng Thành hay Lão Ngô, cho dù bọn họ có mệnh trở thành quỷ sai, tay cầm lệnh bài quỷ sai rồi niệm cũng không thể đi xuống Địa Phủ.
Còn lệnh bài quỷ sai, việc nó đưa được người chấp hành đến đầu Hoàng Tuyền Lộ đã khó, xông thẳng vào điện Vô thường càng chắc chắn không có khả năng… Tiểu Trúc đi xuống đó bằng cách nào???
Thái độ phiền chán của Hắc Vô Thường đại nhân đối với Tiểu Trúc thể hiện cực kỳ rõ ràng, anh vừa buông bỏ một viên lệnh bài quỷ sai mới kéo quả bóng lông này ra khỏi cái chết.
Còn chưa đến nửa ngày, tên nhóc đó đã trục tiếp xông vào một lần nữa!
Để đi từ đầu Hoàng Tuyền Lộ vào Địa Phủ chí ít cũng cần hơn nửa tiếng đi loanh quanh luẩn quẩn, Chương Dục Cẩn sợ mình chậm một bước, bóng lông nhỏ sẽ tiến thẳng vào luân hồi.
Anh không suy nghĩ nhiều cầm lệnh bài quỷ sai, dứt khoát hô: “Người chấp hành Chương Dục Cẩn, thỉnh vào Điện Vô thường!”
Lệnh bài quỷ sai mang hình bóng của Chương Dục Cẩn biến mất trong một cái chớp mắt, nhưng anh đột nhiên bị bắn ngược trở về giống như đụng phải một vật cản cực dày.
Chương Dục Cẩn bị ép lui về sau mấy bước, bịch một tiếng ngồi quỳ trên mặt đất.
Anh vừa nghĩ mà sợ, xông thẳng vào điện Vô thường vốn là chuyện không thể. Chương Dục Cẩn cẩn thận suy nghĩ tại sao Trúc Ninh lại có được sức mạnh lớn như thế. Anh thở hổn hển cầm lấy lệnh bài quỷ sai một lần nữa, đàng hoàng niệm:
“Quỷ sai Chương Dục Cẩn, thỉnh vào Địa Phủ.”
Bóng dáng của Chương Dục Cẩn biến mất trong chớp mắt, nhưng lại không thể biến mất hoàn toàn.
Mới vừa rồi anh làm trái lệnh xông thẳng vào Điện Vô thường đã khiến anh hao phí quá nhiều năng lượng. Bây giờ sắc mặt anh trắng bệch, tim đập quá nhanh, ngay cả Địa Phủ cũng không tiến vào được!
Chương Dục Cẩn chán nản tựa người vào tường.
Xong rồi, cậu nhóc Tiểu Trúc này xong rồi.
Bên trong Điện Vô thường, Hắc Vô Thường ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh bàn dùng quỷ khí sửa chữa chiếc áo choàng đen tôn quý của mình.
Mặc dù áo choàng đen của hắn cần dùng quỷ khí ngưng kết thành, nhưng nó khác biệt một trời một vực với quỷ hồn và Âm sai, nó chỉ là một quang ảnh mơ hồ, dùng một chút âm khí xung quanh tụ lại là có thể vá lại.
Hắc Vô Thường cũng không có thân thể xác thịt giống như vạn vật dưới âm phủ, tuy hắn do quỷ khí cực mạnh hợp thành nhưng vẫn sống và sinh hoạt như người phàm hoặc thần tiên, vốn là tập tục nghìn năm qua của Địa Phủ.
Áo choàng đen này được dệt thành từ một lượng quỷ khí cực nhỏ, tuy là thứ có vai trò thấp nhất nhưng lại là một trong những thứ đắt giá nhất ở địa phủ. Hắc Vô Thường kiêu ngạo khẳng định, ngay cả ma lực của mười điện Diêm Vương cũng không làm đông được một mảng ma lực cứng cáp thế này.
Hắc Vô Thường cầm ống tay áo bên phải lên, nhìn cái lỗ rách do hàm răng nhọn của bóng lông nhỏ cắn xé. Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, cười khẽ.
Cục lông này, trông thế mà cũng dữ dằn thật. Chỉ cần đùa giỡn một chút sẽ lập tức nhe hàm răng nhỏ cực kì sắc nhọn.
Trong lòng Hắc Vô Thường đầy cảm xúc liếc nhìn đại điện lạnh lẽo cô liêu, hắn không dám dính dáng quá nhiều với thứ mà mình yêu thích. Hắn đã đối nghịch với mười điện Diêm Vương cả ngàn năm, bất cứ thứ gì ở bên cạnh đều có thể trở thành vật uy hiếp.
Nhưng cục bông màu trắng đó, cho dù có đối diện với Diêm Vương cũng có thể hung hăng cắn mấy cái, cộng thêm mình che chở… Hơi thân cận yêu thích một chút, chắc không sao đâu…?
Cảm giác buồn phiền vì áo bào bị cắn xé tiêu tan rất nhiều, Vô Thường đại nhân vừa tiếp tục tự mình may vá áo choàng đen, vừa nhớ lại bộ dạng xù lông của cục lông trắng kia.
Nhóc con thú vị như thế, nên hung ác một chút mới đáng yêu.
Một cục bông nhát gan như thế, sao có thể gây nên họa lớn?
Một giây sau –
Ầm!!!!!
Một tiếng ầm thật lớn truyền đến từ cổng chính, toàn bộ Điện Vô thường run bần bật.
Ngay lúc này, lệnh bài quỷ sai nghe theo thỉnh cầu của bóng lông nhỏ kéo cậu xông vào điện Vô thường, nhưng sức mạnh quá lớn nên khiến cậu trông như quả tạ vạn tấn đâm thẳng vào cửa chính, sau đó bị cấm chế bên ngoài đại điện ngăn cản hất văng ra ngoài.
Trúc Ninh bị dọa cho biến thành quả bóng lông từ trước khi đâm vào cấm chế, một móng nắm lệnh bài quỷ sai, ba móng còn lại cố gắng ôm thùng rác, bay lơ lửng giữa không trung.
Nhưng mà, có vẻ như ngọc bài quỷ sai mới nhận chủ cũng nhiễm phải tính tình của cậu chủ nhỏ nhà mình.
Cậu chủ nhỏ đưa ra thỉnh cầu đến điện Vô thường, tôi đường đường thân là lệnh bài quỷ sai, sao có thể không mang cậu vào?
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, quỷ khí đột nhiên bùng lên trên mặt ngọc bài nho nhỏ, mang theo bóng lông đâm vào đại điện u ám tịch mịch – Ầm!!!!
Cửa đại điện bị phá thành một cái lỗ lớn, sau đó một quả bóng lông bay đập cái bốp lên cây cột, thùng rác trong tay cậu bật nắp, “đồ vật” bên trong văng tung toé ra ngoài như Thiên Nữ Tán Hoa.
Hơn ba mươi linh hồn rơi đập bôm bốp trên sàn đại điện như đạn pháo.
Hắc Vô Thường: “…”
Tay đang may áo bào run nhè nhẹ.
Điện Vô thường, nơi Minh Vương nói muốn vào cũng không thể vào, vừa bị phá cấm chế?
Nếu Chương Dục Cẩn ở phía trên vừa mới uống Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn nhìn thấy cảnh này, nói không chừng sẽ mắng lệnh bài quỷ sai tự xưng là “Lão luyện thành thục” ba ngày ba đêm.
Nhưng sự thật lại là, lệnh bài quỷ sai của Chương Dục Cẩn vừa lý trí vừa cẩn thận, ngay khi cảm nhận được sự chênh lệch sức mạnh và trạng thái sắp chết cứng của trái tim của chủ nhân, nó tuyệt đối không để chủ nhân tiến vào Địa Phủ.
Mà lệnh bài quỷ sai của bóng lông nhỏ lại cực kỳ dồi dào năng lượng, cộng thêm nghe lời cậu chủ nhỏ nhà mình, nó thẳng tay “khoang” thủng cổng chính của điện Vô thường.
Bóng lông nhỏ bò lên từ phía sau cây cột: “Chút chít? Chút chít chít!” Vô Thường đại nhân? Tiểu nhân mang linh hồn vương vấn ở dương gian đến rồi đây!
Hắc Vô Thường thông hiểu ngôn ngữ vạn vật nên tất nhiên hắn hiểu được tiếng kêu của bóng lông nhỏ. Ngay khi nghe ra vẻ kính nể và quấn quýt trong giọng nói của cậu nhóc lúc nói mấy chữ “Vô Thường đại nhân”. Bóng dáng của Hắc Vô Thường biến mất ngay lập tức.
Bình thường hù dọa chơi đùa một chút thì cũng thôi đi.
Đằng này để cậu nhóc kia biết Hắc Vô Thường chính là ác quỷ cực kì đáng sợ trước đó? Hay là ác quỷ bị cậu cắn đến chật vật không chịu nổi?
Không, tuyệt đối không được.
Bóng lông nhỏ giơ cái chân ngắn ngủn ló ra từ phía sau cây cột, vừa nhìn thấy điện Vô thường giống như bãi rác lập tức buồn rầu.
Trời ơi, mình mới nhậm chức quỷ sai dương gian ngày đầu tiên đã làm mọi thứ hỗn loạn hết rồi!
Bóng lông nhỏ vội vàng cố gắng di chuyển về phía trước, nhặt từng linh hồn giống như rác rưởi nằm trên mặt đất.
Sau khi một đống linh hồn bay ra từ thùng rác, chúng liền khôi phục thành hình dạng bình thường nhưng “hơi” nhăn nheo bầm dập “một chút” giống như củ tỏi bị giã, hơi thở mong manh kêu réo thảm thiết.
Bóng lông nhỏ nghiêm túc kéo một con thứ nhất rồi lại đi đến kéo con thứ hai, tiếp tục kéo bọn chúng xê dịch đến con thứ ba, sau đó… Móng vuốt ngắn của quả bóng lông không cầm hết.
Bóng lông nhỏ khó xử nhìn xung quanh một chút, chợt cậu nhìn thấy một sợi dây lưng màu đen nằm trên bàn, cậu lập tức quơ ba cái móng ngắn ngủn kéo ba con ma chạy qua đó.
Quả bóng lông giơ móng vuốt bắt lấy một đầu của sợi đai đen sau đó kéo về phía mình, có vẻ như cậu muốn dùng sợi dây thừng này để trói ma.
Hắc Vô Thường tàng hình mặt không cảm xúc đưa tay đè đai lưng của mình xuống bàn:
Không, ngươi không được dùng đai lưng của bản tôn để buộc quỷ. Đặc biệt là đám quỷ dơ bẩn bốc mùi thối lên tận trời giống như sống ở bãi rác suốt mấy năm!
Nhưng hiển nhiên, bóng lông nhỏ cảm thấy cậu có thể.
Bóng lông nhỏ dùng móng vuốt cố sức kéo dây thừng màu đen về phía mình.
Hắc Vô Thường kéo nhẹ một cái, đai lưng lập tức quấn lên trường bào, bóng lông nhỏ té ngã lăn vòng vòng nhưng trong tay vẫn còn cầm một đầu của sợi dây thừng.
Hắc Vô Thường nhịn cười xích lại gần nhìn cục lông trắng chật vật. Nhưng ngay sau đó hắn không cười được nữa, hai con mắt sáng lấp lánh của bóng lông nhỏ đột nhiên trợn to, dường như vừa nghĩ ra sáng kiến gì đó!
Sau đó bóng lông nhỏ cố sức kéo đám hồn ma tả tơi đến bên cạnh bàn, bắt đầu kéo dây thừng đen buộc con đầu tiên, sau đó kéo đến con thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Đai lưng của áo choàng do quỷ khí ngưng kết mà thành, khi rơi vào tay bóng lông nhỏ có thể kéo dài vô hạn. Thế là, bóng lông nhỏ vô cùng kính nghiệp nghiêm túc buộc nơ con bướm, trói hơn ba mươi ác quỷ tả tơi và Hắc Vô Thường đại nhân vào nhau.
Sau đó nắm kéo cả đám đi ra ngoài điện.
Hắc Vô Thường: “!!!”