Chương 25: Địa Phủ (5)
Quỷ khổng lồ mặt xanh bị dọa giật mình, hai mắt trợn tròn lớn như chuông đồng!
Hơn ba mươi hồn ma đằng sau gã cũng ngơ ngáo mở to mắt, vừa nhìn hai con quỷ khổng lồ mặt xanh vừa phí sức duy trì hàng ngũ ngay ngắn.
Đám quỷ khổng lồ mặt xanh hoảng hốt, bây giờ Địa Phủ điều tra cực kỳ nghiêm ngặt, ngay cả lão Diêm Vương cũng do dự không dám ăn quà biếu. Bọn chúng hai tên Âm Ti nho nhỏ cũng chỉ dám tìm linh hồn xui xẻo trùng tên trùng họ, thuận nước đẩy thuyền sai câu hồn phách, vơ vét chút hương khói.
Kết quả lại bị một đoàn ác quỷ nghe thấy được!
Quỷ khổng lồ mặt xanh lập tức đổ hết tội lỗi nguyên nhân của nỗi kinh sợ này lên người bóng lông nhỏ, nếu cái thứ không biết trời cao đất rộng này không xen vào việc của người khác, mọi chuyện nào đi đến nước này?
Có hồn ma nào bị quỷ áp giải mà không la lối om sòm không?
Cái cục này lặng lẽ áp giải một bầy quỷ, chẳng lẽ định hù chết bọn này?
Ánh mắt của quỷ khổng lồ mặt xanh nhìn về phía bóng lông nhỏ dần dần trở nên hung ác, dù sao cũng chỉ là quỷ sai dương gian nho nhỏ mới nhậm chức, ngay cả nói chuyện cũng không nói được chứ đừng nói là đến chỗ Hắc Vô Thường cáo trạng.
Quỷ khổng lồ mặt xanh nổi trận lôi đình đạp mạnh xuống!
Lúc bóng lông nhỏ nghe được hai vị đồng nghiệp bàn bạc định vơ vét, cậu vô cùng tức giận từ từ xù lông lên. Hiện tại cậu nhìn hai con quỷ mặt xanh như nhìn hai cục rau câu màu xanh khổng lồ.
Ngay từ đầu tôi đã ngửi thấy mùi thơm, nhưng vì nể hai người là đồng nghiệp nên tôi mới không cạp mấy người.
Bóng lông nhỏ nhìn quỷ khổng lồ giáng cấp từ đồng nghiệp xuống thành thức ăn trước mắt mình, cậu nhanh chóng tìm kiếm góc độ thích hợp, nhìn cái chân khá là ghê nhưng cái đầu thì không tệ, thế là cậu đột nhiên nhảy lên:
Rắc rắc!!
Bóng lông nhỏ đánh giá cao lực nhảy của mình rồi.
Dù dùng hết sức cậu cũng chỉ nhảy lên được 20cm, nhưng cũng may cậu tránh thoát được cú đạp của quỷ khổng lồ, cắn rắc rắc vào khoảng không.
Quỷ khổng lồ đá không trúng càng tức giận hơn, lại đá thêm một cú!
Bóng lông nhỏ lại nhảy lên.
Rắc rắc!!
Vẫn không cắn được.
Quỷ khổng lồ đang nổi điên đổ hết mọi tội lỗi lên việc bóng lông nhỏ trốn tránh: “Thứ đồ chơi như mày đã phá đám còn dám trốn?”
Tiếp đó gã đạp thêm vài cú nữa như thể muốn giẫm bóng lông nhỏ nhiều chuyện này thành thịt nát.
Bóng lông nhỏ không ăn được cục rau câu bự cũng càng tức giận, bốn cái chân ngắn cùng nhau vận sức nhảy nhót tưng tưng – rắc rắc rắc rắc rắc rắc!
Nhưng cùng lắm chỉ nhảy đến miệng của quỷ khổng lồ mặt xanh, lần nào cũng cắn hụt.
Cục rau câu màu xanh lá thích đạp người này cao hơn hai mét nên cắn một miếng không hết được, nhưng cậu lại nhảy không lên, không chạm tới được phần đầu ngon nhất.
Ngay lúc cậu nhóc vừa tức vừa ức đến muốn khóc không muốn nhảy lên, sắp bị quỷ khổng lồ mặt xanh đá trúng.
Bóng lông nhỏ chợt cảm giác mình được một đôi tay lạnh lẽo bế lên tránh thoát cú đá của quỷ khổng lồ, sau đó bản thân còn không ngừng được nâng lên cao, cao tới góc nhìn mà bóng lông nhỏ mơ ước tha thiết. Tiếp đó một giọng nam trầm thấp đầy vẻ cưng chiều vang lên bên tai: “Nhóc con, ngươi muốn cắn chỗ nào?”
Bóng lông nhỏ cảm thấy mặc dù người sau lưng lạnh như băng nhưng một chút khí tức đáng sợ của Âm Quỷ cũng không có, thậm chí tiếng nói còn cực kỳ nhè nhẹ êm tai. Bóng lông nhỏ lập tức tin tưởng toàn tâm toàn ý, như bé ngoan vùi vào trong lòng bàn tay của người sau lưng mặc cho hắn xoa tới xoa lui, đã vậy còn vô cùng vui vẻ giơ vuốt lông chỉ chỉ phía trước: “Chút chít!!!”
Tôi muốn ngoạm đầu của tên đó!
Lúc này Hắc Vô Thường đại nhân vẫn còn đang giữ trạng thái tàng hình, chiếc đai lưng của đại nhân tôn quý vẫn còn đang buộc hơn ba mươi ác quỷ, tay cầm quả bóng lông xù xù trắng như tuyết, chân thì chuẩn bị lén lút gạ̣t chân một tên Âm Ti nho nhỏ.
Quân vương hắc ám cũng không biết tại sao mình lại rơi vào tình trạng mất mặt như thế này.
Nhưng bóng lông nhỏ muốn ăn, vậy…
Hắc Vô Thường bất đắc dĩ nhìn bóng lông nhỏ trong ngực đang vô cùng phấn khích, sau đó hắn chậm rì rì tiến lên một bước, giơ bóng lông nhỏ trong tay chỉa thẳng về phía quỷ khổng lồ mặt xanh, nhỏ giọng nói: “Cắn đi.”
Hơn ba mươi hồn ma đằng sau gã cũng ngơ ngáo mở to mắt, vừa nhìn hai con quỷ khổng lồ mặt xanh vừa phí sức duy trì hàng ngũ ngay ngắn.
Đám quỷ khổng lồ mặt xanh hoảng hốt, bây giờ Địa Phủ điều tra cực kỳ nghiêm ngặt, ngay cả lão Diêm Vương cũng do dự không dám ăn quà biếu. Bọn chúng hai tên Âm Ti nho nhỏ cũng chỉ dám tìm linh hồn xui xẻo trùng tên trùng họ, thuận nước đẩy thuyền sai câu hồn phách, vơ vét chút hương khói.
Kết quả lại bị một đoàn ác quỷ nghe thấy được!
Quỷ khổng lồ mặt xanh lập tức đổ hết tội lỗi nguyên nhân của nỗi kinh sợ này lên người bóng lông nhỏ, nếu cái thứ không biết trời cao đất rộng này không xen vào việc của người khác, mọi chuyện nào đi đến nước này?
Có hồn ma nào bị quỷ áp giải mà không la lối om sòm không?
Cái cục này lặng lẽ áp giải một bầy quỷ, chẳng lẽ định hù chết bọn này?
Ánh mắt của quỷ khổng lồ mặt xanh nhìn về phía bóng lông nhỏ dần dần trở nên hung ác, dù sao cũng chỉ là quỷ sai dương gian nho nhỏ mới nhậm chức, ngay cả nói chuyện cũng không nói được chứ đừng nói là đến chỗ Hắc Vô Thường cáo trạng.
Quỷ khổng lồ mặt xanh nổi trận lôi đình đạp mạnh xuống!
Lúc bóng lông nhỏ nghe được hai vị đồng nghiệp bàn bạc định vơ vét, cậu vô cùng tức giận từ từ xù lông lên. Hiện tại cậu nhìn hai con quỷ mặt xanh như nhìn hai cục rau câu màu xanh khổng lồ.
Ngay từ đầu tôi đã ngửi thấy mùi thơm, nhưng vì nể hai người là đồng nghiệp nên tôi mới không cạp mấy người.
Bóng lông nhỏ nhìn quỷ khổng lồ giáng cấp từ đồng nghiệp xuống thành thức ăn trước mắt mình, cậu nhanh chóng tìm kiếm góc độ thích hợp, nhìn cái chân khá là ghê nhưng cái đầu thì không tệ, thế là cậu đột nhiên nhảy lên:
Rắc rắc!!
Bóng lông nhỏ đánh giá cao lực nhảy của mình rồi.
Dù dùng hết sức cậu cũng chỉ nhảy lên được 20cm, nhưng cũng may cậu tránh thoát được cú đạp của quỷ khổng lồ, cắn rắc rắc vào khoảng không.
Quỷ khổng lồ đá không trúng càng tức giận hơn, lại đá thêm một cú!
Bóng lông nhỏ lại nhảy lên.
Rắc rắc!!
Vẫn không cắn được.
Quỷ khổng lồ đang nổi điên đổ hết mọi tội lỗi lên việc bóng lông nhỏ trốn tránh: “Thứ đồ chơi như mày đã phá đám còn dám trốn?”
Tiếp đó gã đạp thêm vài cú nữa như thể muốn giẫm bóng lông nhỏ nhiều chuyện này thành thịt nát.
Bóng lông nhỏ không ăn được cục rau câu bự cũng càng tức giận, bốn cái chân ngắn cùng nhau vận sức nhảy nhót tưng tưng – rắc rắc rắc rắc rắc rắc!
Nhưng cùng lắm chỉ nhảy đến miệng của quỷ khổng lồ mặt xanh, lần nào cũng cắn hụt.
Cục rau câu màu xanh lá thích đạp người này cao hơn hai mét nên cắn một miếng không hết được, nhưng cậu lại nhảy không lên, không chạm tới được phần đầu ngon nhất.
Ngay lúc cậu nhóc vừa tức vừa ức đến muốn khóc không muốn nhảy lên, sắp bị quỷ khổng lồ mặt xanh đá trúng.
Bóng lông nhỏ chợt cảm giác mình được một đôi tay lạnh lẽo bế lên tránh thoát cú đá của quỷ khổng lồ, sau đó bản thân còn không ngừng được nâng lên cao, cao tới góc nhìn mà bóng lông nhỏ mơ ước tha thiết. Tiếp đó một giọng nam trầm thấp đầy vẻ cưng chiều vang lên bên tai: “Nhóc con, ngươi muốn cắn chỗ nào?”
Bóng lông nhỏ cảm thấy mặc dù người sau lưng lạnh như băng nhưng một chút khí tức đáng sợ của Âm Quỷ cũng không có, thậm chí tiếng nói còn cực kỳ nhè nhẹ êm tai. Bóng lông nhỏ lập tức tin tưởng toàn tâm toàn ý, như bé ngoan vùi vào trong lòng bàn tay của người sau lưng mặc cho hắn xoa tới xoa lui, đã vậy còn vô cùng vui vẻ giơ vuốt lông chỉ chỉ phía trước: “Chút chít!!!”
Tôi muốn ngoạm đầu của tên đó!
Lúc này Hắc Vô Thường đại nhân vẫn còn đang giữ trạng thái tàng hình, chiếc đai lưng của đại nhân tôn quý vẫn còn đang buộc hơn ba mươi ác quỷ, tay cầm quả bóng lông xù xù trắng như tuyết, chân thì chuẩn bị lén lút gạ̣t chân một tên Âm Ti nho nhỏ.
Quân vương hắc ám cũng không biết tại sao mình lại rơi vào tình trạng mất mặt như thế này.
Nhưng bóng lông nhỏ muốn ăn, vậy…
Hắc Vô Thường bất đắc dĩ nhìn bóng lông nhỏ trong ngực đang vô cùng phấn khích, sau đó hắn chậm rì rì tiến lên một bước, giơ bóng lông nhỏ trong tay chỉa thẳng về phía quỷ khổng lồ mặt xanh, nhỏ giọng nói: “Cắn đi.”