Chương 50: Hai người vợ (22)
Bóng lông nhỏ ngơ ngác nhìn người đàn ông mặc áo bào đen đứng chắp tay ở phía xa xa, suy nghĩ hỗn loạn.
Uy áp khủng khiếp tràn ngập trong không khí lộ ra cảm giác vô cùng quen thuộc, đây không phải âm khí của tên lệ quỷ mặc áo bào đen đáng sợ kia sao?
Nhưng mà tại sao ngoại hình và giọng nói của lệ quỷ mặc áo bào đen kia lại giống anh Vô Xá như đúc? Đáng sợ hơn là… mới vừa rồi tên La Cam gọi anh Vô Xá không biết có phải là lệ quỷ mặc áo bào đen hay không, là Vô Thường đại nhân…
Bóng lông nhỏ đã rơi vào trạng thái ngu người, một đẳng thức khiến cậu sợ hãi được hình thành trong đầu: Lệ quỷ mặc áo bào đen = anh Vô Xá = Hắc Vô Thường.
Còn phía Hắc Vô Thường cũng vô cùng chật vật, hắn chưa từng giấu giếm thân phận của mình suốt ngàn năm qua, chỉ có một lần hắn làm thế là vì cảm thấy lừa gạt cục bóng lông nhỏ xíu này rất thú vị, kết quả lại bị vạch trần trong tình huống lúng túng thế này.
Hắc Vô Thường nhìn cặp mắt mờ mịt của bóng lông nhỏ, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng tà ác khi đi trêu chọc một nhóc con đơn thuần…
May mà sự lúng túng không duy trì được vài giây, hơn một trăm người tí hon mặt quỷ cắt ngang bầu không khí im lặng này. Đám quỷ tướng vẫn luôn tự bế trong hộp quà trong tay Tôn Minh Giang nghe thấy Vô Thường đại nhân đích thân tới và tiếng cầu xin tha thứ của La Cam, bọn họ lập tức nhận ra thời điểm (ăn ké) thích hợp đã đến.
Lúc này không ra oai thì chờ đến khi nào!
Tôn Minh Giang chợt cảm thấy hộp quà trong tay mình như một quả lựu đạn, vốn cái hộp có làm thế nào cũng không mở ra được nay lại rung lắc dữ dội cứ như thể có thứ gì đó sắp phá trời mà ra, sau đó…
Ầm!!!!!!!!
Hơn một trăm người tí hon mặt quỷ bắn ra nổ tung như pháo bông, vô cùng anh dũng quơ bội đao, rống giận hây hây hô hô nhào về phía La Cam nằm dưới đất, giơ đao liên tục chém xuống.
“Dám cả gan làm bóng lông đại nhân bị thương, mày chết tan xác đi.”
“Ở trước mặt quỷ tướng bọn tao, đừng hòng làm càn!”
“Dám tấn công điện Diêm Vương, mày giỏi lắm, nhưng để ông nội tao đây nhìn xem mày có bản lĩnh gì?”
La Cam cười khẩy trong lòng: Vô Thường đại nhân đứng ở đằng kia, ta dám có bản lĩnh gì? Nằm ngang cho các ngươi chém à.
Hắc Vô Thường: “…”
Còn người nhà họ Ngưu và tiên trường sinh trong cung điện cũng rơi vào trạng thái ngu người kể từ một khắc khi La Cam bay ra ngoài.
Thiên La Đại Thần là thần, thần sao lại té một cách mất hình tượng như thế?
Còn cầu xin người ta tha thứ nữa?
Nghe cách La đại thần nói, hình như gã mới người náo loạn Địa Phủ?
Chuyện này, chuyện này không thể nào là thật!
Mức độ sùng kính của người nhà họ Ngưu đối với Thiên La Đại Thần đã đến mức độ điên cuồng, bọn họ tuyệt đối không tin những gì xảy ra trước mắt, cái tên “Thiên La Đại Thần” này chẳng qua là có diện mạo na ná chân thần mà thôi, đúng không?
Ngay lúc tất cả các bậc tổ tiên và người nhà họ Ngưu sinh lòng hoài nghi với vị Thiên La Đại Thần trước mắt, đám âm binh quỷ tướng đen thui trong hộp quà bu kín lấy khắp người “Thiên La Đại Thần”, bọn họ giơ đao nhọn như tăm xỉa răng chọt bụp bụp bụp lung tung, miệng thì hô hào quỷ tướng điện Diêm Vương các thứ các thứ.
Nhìn thấy cảnh này, đám người nhà họ Ngưu ngược lại thở phào nhẹ nhõm, đám người tí hon tự xưng là quỷ tướng điện Diêm Vương chắc chắn là giả, vậy cái tên Thiên La Đại Tiên kia cũng là giả!
Người nhà họ Ngưu không còn để ý tới Thiên La Thần Tiên Tiên giả mạo nằm trên đất mà chuyển sang tượng thần màu máu tiếp tục thành kính quỳ lạy.
Lúc người nhà họ Ngưu quỳ lại bức tượng màu máu, rốt cuộc năm sáu trăm tên âm binh quỷ phách cầm đao đứng trong cung điện cũng động đậy, phát hiện chủ nhân của mình bị tấn công.
Đám âm binh quỷ phách đã mất đi thần trí từ lâu, toàn bộ tín niệm chỉ có bảo vệ chân thân La Cam an toàn. Còn đám quỷ tướng của Diêm Vương điện thứ mười thì vô cùng uất ức, sau khi chúng biến thành người tí hon mặt quỷ, âm khí cũng nồng nặc gấp trăm lần, bội đao lớn chừng tăm xỉa răng thế mà chém ra từng đường vết thương trên người La Cam.
Thế nên, đám âm binh quỷ phách túm tụm xung quanh đám đông đồng loạt rút đao, vọt về phía đám người tí hon mặt quỷ dám đánh bẹp La Cam.
Tình thế đột nhiên thay đổi, người nhà họ Ngưu không biết tại sao đám âm binh quỷ phách đột nhiên nổi điên, bọn họ sợ đến mức gan liệt hồn bay, rối rít thét chói tai chạy trốn!
Còn La Cam vẫn luôn ẩn nhẫn cũng giật mình, nếu đám âm binh này dám càn rỡ trước mặt Hắc Vô Thường đại nhân, cái mạng này của gã coi như đi đời. Giọng nói của La Cam đột nhiên mãnh liệt, gã thật sự nổi giận: “Lui xuống hết cho ta!”
Trong giọng nói cuốn hút nồng nặc uy áp như dời non lấp biển, phần lớn năm sáu trăm tên âm binh quỷ phách lập tức ngưng bước, chỉ có số ít bảy tám chục tên âm binh là vẫn giữ tín niệm vượt ra khỏi hết thảy với La Cam, tay giơ đao lao tới trước.
Trong tiếng thét chói tai của người nhà họ Ngưu, La Cam chợt phất tay áo, âm khí nồng đậm ngưng kết thành một thanh kiếm cực to, sau đó…
Keng —— ——
Mấy chục tên âm binh quỷ phách vọt tới trước bị chém đứt ngang trong nháy mắt, rơi rụng tứ tung ngã xuống đất, bất động.
La Cam biết việc mình giả bộ yếu ớt đã vô dụng, gã cười nhạt thu tay lại, đàng hoàng nửa quỳ xuống chờ cân nhắc quyết định của Hắc Vô Thường, cứ như thể những âm binh mà gã vừa chém thành hai khúc không phải thủ hạ mà là một đống cà chua.
Người nhà họ Ngưu và đám tiên trường sinh sợ ngây người, run như cầy sấy quỳ rạp trên đất.
Sự tàn nhẫn và thực lực chỉ qua một cú vung tay chém của La Cam đã vượt khỏi tầm nhận biết của nhà họ Ngưu, Thiên La Đại Tiên này chính là thật. Bọn họ biết Thiên La Thần Tiên rất cường đại nhưng lại không biết gã cường đại đến mức kinh khủng như vậy, nhẹ nhàng phất ống tay áo là có thể xua mấy chục âm binh tan thành mây khói!
Mà bây giờ, Thiên La Thần Tiên lại đang quỳ trước người đàn ông mặc áo bào đen kia…
Cộng thêm áp lực nặng nề của nơi này, toàn bộ cung điện dưới đất im lặng đến đáng sợ.
Còn những người tí hon mặt quỷ ra vẻ ta đây đã té xuống ngay khi La Cam vung tay giải quyết mấy chục tên âm binh. Sau khi thấy kết cục của đám âm binh, đám quỷ tướng đột nhiên cảm thấy cổ mình lạnh toát, không dám tiếp tục đến gần tên La Cam mà bọn họ vừa “bắt nạt”, từng tên thành thật khôi phục lại bản thể, xếp thành ba hàng chỉnh tề quỳ một chân trên đất cúi đầu nhận sai với Hắc Vô Thường, quỷ tướng cầm đầu lắp bắp giải thích: “Vô Thường đại nhân, tất cả là tại tiểu nhân vô dụng không bảo vệ được…”
Nhưng quỷ tướng quân cầm đầu mới vừa nói ra bốn chữ đầu lập tức nghênh đón sắc mặt lạnh như băng của Hắc Vô Thường, quỷ tướng lập tức sợ hãi làm thế nào cũng không nói ra được nửa câu sau.
Thi thể của âm binh quỷ phách chất thành một đống ở vòng ngoài, vòng trong La Cam và âm binh quỷ tướng đồng loạt quỳ xuống, quỷ phách La Cam bên trong tượng thần cũng không dám tiếp tục ẩn nấp, gã rón rén đi ra từ bên trong tượng thần màu máu, cố gắng hạ mình để giảm cảm giác tồn tại, quỳ xuống phía sau La Cam cầu xin tha thứ: “Vô Thường đại nhân…”
Quỷ phách La Cam mới nói ra 4 chữ, vừa ngẩng đầu lập tức nghênh đón ánh mắt âm trầm của Hắc Vô Thường, trong lòng xoạch một tiếng đưa ra kết luận: Mình xong đời rồi!
Mặc dù gã không biết câu mở đầu của mình gây ra hậu quả đại nghịch bất đạo gì. Vốn ánh mắt của Hắc Vô Thường là chỉ trầm xuống rồi lướt qua, nhưng bây giờ đã biến thành nhìn chòng chọc đầy chết chóc.
Lần này, quỷ phách La Cam và hơn một trăm quỷ tướng đang quỳ không ai dám mở miệng cầu xin tha thứ, thân hình cũng gục xuống càng lúc càng thấp.
Còn bổn tôn La Cam dù sao cũng là một vị tiên tướng, đã từng thống lĩnh binh tướng Thiên Đình, gã cung kính nhưng không khiêm nhường dù chỉ nửa bước, mở miệng: “Đại nhân, năm đó bổn tướng bị xử vào súc sinh đạo, sau đó giết mấy tên quỷ tướng rồi chạy ra khỏi điện Diêm Vương. Nhưng còn Địa Phủ giấu giếm không trình tấu thì sao, đây vốn là trọng tội vì dám lừa gạt Thiên Đình. Nếu đại nhân lùng bắt ta, toàn bộ Địa Phủ cũng không thoát tội bị Thiên Đình xử phạt! Bổn tướng đã hối cải, chỉ mong đại nhân nương tay, bổn tướng xin thề từ đây mai danh ẩn tích, vĩnh viễn không xuất hiện.”
Nhưng Hắc Vô Thường vốn không hề tập trung nghe La Cam nói, hắn đang chột dạ liếc trộm bóng lông nhỏ trong đám đông.
Sau khi Bóng lông nhỏ nghe thấy năm chữ “Hắc Vô Thường đại nhân” hai lần thì bắt đầu kinh sợ lùi lại, móng vuốt lông nhỏ xíu giấu ra sau.
Bóng lông nhỏ càng lùi càng xa, Hắc Vô Thường cảm thấy một chút thất vọng mất mát, nếu là ngày thường bóng lông nhỏ sẽ la lên anh Vô Xá rồi vui vẻ nhào tới, nhưng mà bây giờ…
Nhìn thấy bóng lông nhỏ sắp biến mất trong đám đông, Hắc Vô Thường tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Hắc Vô Thường: “Đến đây!”
La Cam thao thao bất tuyệt bày mưu lập kế lập tức cứng họng: Hả?
Mọi người cũng mờ mịt ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Hắc Vô Thường, một quả bóng lông rụt rè mở to mắt, chen chút trong đám đông cực kỳ không tình nguyện đi đến gần Hắc Vô Thường.
Có vẻ như ánh mắt đồng loạt của mọi người đã hù dọa bóng lông nhỏ, móng vuốt lông của cậu dừng lại, lặng lẽ lui về sau một bước.
La Cam dừng lại làm lực chú ý của mọi người dời đi, Hắc Vô Thường cực kỳ bất mãn, hắn lạnh lùng nhìn về phía La Cam, phân phó: “Tiếp tục.”
Uy hiếp hùng hổ dọa người của La Cam đột nhiên bị xen ngang khiến gã trông vô cùng nực cười, gã không biết rốt cuộc Hắc Vô Thường có ý đồ gì, đành phải tiếp tục lựa lời mà nói: “Huống hồ, bổn tướng còn lật đổ cả điện Diêm Vương, nếu sai lầm sơ sót lớn như vậy truyền đến Thiên Đình…”
La Cam dần dần rơi vào tính toán của mình, giọng nói cũng biến thành cáo già xảo quyệt, gã đứng lên: “Vô Thường đại nhân, ngài thân là người Địa Phủ, lăn lộn từ một tên câu hồn nhãi nhép trèo lên tới địa vị như ngày hôm nay chắc chắn không dễ dàng, chắc ngài không muốn nhìn thấy toàn bộ Địa Phủ rơi vào tình trạng nguy kịch khi Thiên Đình tức giận đâu, đúng không?”
Còn đám đông, mặc dù nghe không hiểu ý đồ của La Cam nhưng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Thiên La Đại Thần và Hắc Vô Thường. Mùi thuốc súng nồng nặc lan tràn toàn bộ cung điện dưới đất, chỉ cần chạm nhẹ sẽ lập tức nổ tung!
Đúng lúc này, rốt cuộc bóng lông nhỏ cũng cọ đến bên chân Hắc Vô Thường, sau đó bị một bàn tay vớt lên. Bóng lông nhỏ luống cuống duỗi thẳng chân: “Chút chít!!!!!!”
Tiếng thét chói tai vô cùng đáng thương vang vọng khắp cung điện.
La Cam: “…”
Mọi người: “…”
Có lẽ Hắc Vô Thường cảm nhận được tầm mắt của mọi người lại rơi trên người bóng lông nhỏ, hắn không vui mở miệng: “Nói tiếp.”
La Cam hít sâu một hơi điều chỉnh lại biểu cảm, sắp xếp xong suy nghĩ uy hiếp mới tiếp tục nói: “Theo như luật pháp Thiên Đình, Địa Phủ xảy ra chuyện xui xẻo lớn như vậy, tính từ trên xuống dưới còn giữ được một nửa cũng đã không tệ, nếu đại nhân đây không biết thời thế…”
La Cam ý vị sâu xa dừng lại.
Hắc Vô Thường gật đầu cho qua, tiếp đó thò tay chọc bóng lông nhỏ đã rút người thành một cục.
La Cam miệng lưỡi chua ngoa tiếp tục: “Vậy Địa Phủ chắc chắn sẽ nghênh đón một trận gió tanh mưa máu!”
Hắc Vô Thường nhẹ nhàng chọc thêm một cái nữa, bóng lông nhỏ đáng yêu hơi xù lên, nhìn cực kỳ rối.
Giọng nói của La Cam lại tăng lên một nấc: “Hắc Vô Thường, ngươi không sợ bị Thiên Đình nghiêm trị, mất đi tất cả quyền lực và vinh quang sao!”
Hắc Vô Thường hết sức tập trung, lại tiếp tục thò tay nhẹ nhàng chọc chọc cái bụng mềm nhũn, bóng lông nhỏ từ từ xù lông thành một bông hoa bồ công anh trắng như tuyết.
La Cam: “…”
——————–
Uy áp khủng khiếp tràn ngập trong không khí lộ ra cảm giác vô cùng quen thuộc, đây không phải âm khí của tên lệ quỷ mặc áo bào đen đáng sợ kia sao?
Nhưng mà tại sao ngoại hình và giọng nói của lệ quỷ mặc áo bào đen kia lại giống anh Vô Xá như đúc? Đáng sợ hơn là… mới vừa rồi tên La Cam gọi anh Vô Xá không biết có phải là lệ quỷ mặc áo bào đen hay không, là Vô Thường đại nhân…
Bóng lông nhỏ đã rơi vào trạng thái ngu người, một đẳng thức khiến cậu sợ hãi được hình thành trong đầu: Lệ quỷ mặc áo bào đen = anh Vô Xá = Hắc Vô Thường.
Còn phía Hắc Vô Thường cũng vô cùng chật vật, hắn chưa từng giấu giếm thân phận của mình suốt ngàn năm qua, chỉ có một lần hắn làm thế là vì cảm thấy lừa gạt cục bóng lông nhỏ xíu này rất thú vị, kết quả lại bị vạch trần trong tình huống lúng túng thế này.
Hắc Vô Thường nhìn cặp mắt mờ mịt của bóng lông nhỏ, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng tà ác khi đi trêu chọc một nhóc con đơn thuần…
May mà sự lúng túng không duy trì được vài giây, hơn một trăm người tí hon mặt quỷ cắt ngang bầu không khí im lặng này. Đám quỷ tướng vẫn luôn tự bế trong hộp quà trong tay Tôn Minh Giang nghe thấy Vô Thường đại nhân đích thân tới và tiếng cầu xin tha thứ của La Cam, bọn họ lập tức nhận ra thời điểm (ăn ké) thích hợp đã đến.
Lúc này không ra oai thì chờ đến khi nào!
Tôn Minh Giang chợt cảm thấy hộp quà trong tay mình như một quả lựu đạn, vốn cái hộp có làm thế nào cũng không mở ra được nay lại rung lắc dữ dội cứ như thể có thứ gì đó sắp phá trời mà ra, sau đó…
Ầm!!!!!!!!
Hơn một trăm người tí hon mặt quỷ bắn ra nổ tung như pháo bông, vô cùng anh dũng quơ bội đao, rống giận hây hây hô hô nhào về phía La Cam nằm dưới đất, giơ đao liên tục chém xuống.
“Dám cả gan làm bóng lông đại nhân bị thương, mày chết tan xác đi.”
“Ở trước mặt quỷ tướng bọn tao, đừng hòng làm càn!”
“Dám tấn công điện Diêm Vương, mày giỏi lắm, nhưng để ông nội tao đây nhìn xem mày có bản lĩnh gì?”
La Cam cười khẩy trong lòng: Vô Thường đại nhân đứng ở đằng kia, ta dám có bản lĩnh gì? Nằm ngang cho các ngươi chém à.
Hắc Vô Thường: “…”
Còn người nhà họ Ngưu và tiên trường sinh trong cung điện cũng rơi vào trạng thái ngu người kể từ một khắc khi La Cam bay ra ngoài.
Thiên La Đại Thần là thần, thần sao lại té một cách mất hình tượng như thế?
Còn cầu xin người ta tha thứ nữa?
Nghe cách La đại thần nói, hình như gã mới người náo loạn Địa Phủ?
Chuyện này, chuyện này không thể nào là thật!
Mức độ sùng kính của người nhà họ Ngưu đối với Thiên La Đại Thần đã đến mức độ điên cuồng, bọn họ tuyệt đối không tin những gì xảy ra trước mắt, cái tên “Thiên La Đại Thần” này chẳng qua là có diện mạo na ná chân thần mà thôi, đúng không?
Ngay lúc tất cả các bậc tổ tiên và người nhà họ Ngưu sinh lòng hoài nghi với vị Thiên La Đại Thần trước mắt, đám âm binh quỷ tướng đen thui trong hộp quà bu kín lấy khắp người “Thiên La Đại Thần”, bọn họ giơ đao nhọn như tăm xỉa răng chọt bụp bụp bụp lung tung, miệng thì hô hào quỷ tướng điện Diêm Vương các thứ các thứ.
Nhìn thấy cảnh này, đám người nhà họ Ngưu ngược lại thở phào nhẹ nhõm, đám người tí hon tự xưng là quỷ tướng điện Diêm Vương chắc chắn là giả, vậy cái tên Thiên La Đại Tiên kia cũng là giả!
Người nhà họ Ngưu không còn để ý tới Thiên La Thần Tiên Tiên giả mạo nằm trên đất mà chuyển sang tượng thần màu máu tiếp tục thành kính quỳ lạy.
Lúc người nhà họ Ngưu quỳ lại bức tượng màu máu, rốt cuộc năm sáu trăm tên âm binh quỷ phách cầm đao đứng trong cung điện cũng động đậy, phát hiện chủ nhân của mình bị tấn công.
Đám âm binh quỷ phách đã mất đi thần trí từ lâu, toàn bộ tín niệm chỉ có bảo vệ chân thân La Cam an toàn. Còn đám quỷ tướng của Diêm Vương điện thứ mười thì vô cùng uất ức, sau khi chúng biến thành người tí hon mặt quỷ, âm khí cũng nồng nặc gấp trăm lần, bội đao lớn chừng tăm xỉa răng thế mà chém ra từng đường vết thương trên người La Cam.
Thế nên, đám âm binh quỷ phách túm tụm xung quanh đám đông đồng loạt rút đao, vọt về phía đám người tí hon mặt quỷ dám đánh bẹp La Cam.
Tình thế đột nhiên thay đổi, người nhà họ Ngưu không biết tại sao đám âm binh quỷ phách đột nhiên nổi điên, bọn họ sợ đến mức gan liệt hồn bay, rối rít thét chói tai chạy trốn!
Còn La Cam vẫn luôn ẩn nhẫn cũng giật mình, nếu đám âm binh này dám càn rỡ trước mặt Hắc Vô Thường đại nhân, cái mạng này của gã coi như đi đời. Giọng nói của La Cam đột nhiên mãnh liệt, gã thật sự nổi giận: “Lui xuống hết cho ta!”
Trong giọng nói cuốn hút nồng nặc uy áp như dời non lấp biển, phần lớn năm sáu trăm tên âm binh quỷ phách lập tức ngưng bước, chỉ có số ít bảy tám chục tên âm binh là vẫn giữ tín niệm vượt ra khỏi hết thảy với La Cam, tay giơ đao lao tới trước.
Trong tiếng thét chói tai của người nhà họ Ngưu, La Cam chợt phất tay áo, âm khí nồng đậm ngưng kết thành một thanh kiếm cực to, sau đó…
Keng —— ——
Mấy chục tên âm binh quỷ phách vọt tới trước bị chém đứt ngang trong nháy mắt, rơi rụng tứ tung ngã xuống đất, bất động.
La Cam biết việc mình giả bộ yếu ớt đã vô dụng, gã cười nhạt thu tay lại, đàng hoàng nửa quỳ xuống chờ cân nhắc quyết định của Hắc Vô Thường, cứ như thể những âm binh mà gã vừa chém thành hai khúc không phải thủ hạ mà là một đống cà chua.
Người nhà họ Ngưu và đám tiên trường sinh sợ ngây người, run như cầy sấy quỳ rạp trên đất.
Sự tàn nhẫn và thực lực chỉ qua một cú vung tay chém của La Cam đã vượt khỏi tầm nhận biết của nhà họ Ngưu, Thiên La Đại Tiên này chính là thật. Bọn họ biết Thiên La Thần Tiên rất cường đại nhưng lại không biết gã cường đại đến mức kinh khủng như vậy, nhẹ nhàng phất ống tay áo là có thể xua mấy chục âm binh tan thành mây khói!
Mà bây giờ, Thiên La Thần Tiên lại đang quỳ trước người đàn ông mặc áo bào đen kia…
Cộng thêm áp lực nặng nề của nơi này, toàn bộ cung điện dưới đất im lặng đến đáng sợ.
Còn những người tí hon mặt quỷ ra vẻ ta đây đã té xuống ngay khi La Cam vung tay giải quyết mấy chục tên âm binh. Sau khi thấy kết cục của đám âm binh, đám quỷ tướng đột nhiên cảm thấy cổ mình lạnh toát, không dám tiếp tục đến gần tên La Cam mà bọn họ vừa “bắt nạt”, từng tên thành thật khôi phục lại bản thể, xếp thành ba hàng chỉnh tề quỳ một chân trên đất cúi đầu nhận sai với Hắc Vô Thường, quỷ tướng cầm đầu lắp bắp giải thích: “Vô Thường đại nhân, tất cả là tại tiểu nhân vô dụng không bảo vệ được…”
Nhưng quỷ tướng quân cầm đầu mới vừa nói ra bốn chữ đầu lập tức nghênh đón sắc mặt lạnh như băng của Hắc Vô Thường, quỷ tướng lập tức sợ hãi làm thế nào cũng không nói ra được nửa câu sau.
Thi thể của âm binh quỷ phách chất thành một đống ở vòng ngoài, vòng trong La Cam và âm binh quỷ tướng đồng loạt quỳ xuống, quỷ phách La Cam bên trong tượng thần cũng không dám tiếp tục ẩn nấp, gã rón rén đi ra từ bên trong tượng thần màu máu, cố gắng hạ mình để giảm cảm giác tồn tại, quỳ xuống phía sau La Cam cầu xin tha thứ: “Vô Thường đại nhân…”
Quỷ phách La Cam mới nói ra 4 chữ, vừa ngẩng đầu lập tức nghênh đón ánh mắt âm trầm của Hắc Vô Thường, trong lòng xoạch một tiếng đưa ra kết luận: Mình xong đời rồi!
Mặc dù gã không biết câu mở đầu của mình gây ra hậu quả đại nghịch bất đạo gì. Vốn ánh mắt của Hắc Vô Thường là chỉ trầm xuống rồi lướt qua, nhưng bây giờ đã biến thành nhìn chòng chọc đầy chết chóc.
Lần này, quỷ phách La Cam và hơn một trăm quỷ tướng đang quỳ không ai dám mở miệng cầu xin tha thứ, thân hình cũng gục xuống càng lúc càng thấp.
Còn bổn tôn La Cam dù sao cũng là một vị tiên tướng, đã từng thống lĩnh binh tướng Thiên Đình, gã cung kính nhưng không khiêm nhường dù chỉ nửa bước, mở miệng: “Đại nhân, năm đó bổn tướng bị xử vào súc sinh đạo, sau đó giết mấy tên quỷ tướng rồi chạy ra khỏi điện Diêm Vương. Nhưng còn Địa Phủ giấu giếm không trình tấu thì sao, đây vốn là trọng tội vì dám lừa gạt Thiên Đình. Nếu đại nhân lùng bắt ta, toàn bộ Địa Phủ cũng không thoát tội bị Thiên Đình xử phạt! Bổn tướng đã hối cải, chỉ mong đại nhân nương tay, bổn tướng xin thề từ đây mai danh ẩn tích, vĩnh viễn không xuất hiện.”
Nhưng Hắc Vô Thường vốn không hề tập trung nghe La Cam nói, hắn đang chột dạ liếc trộm bóng lông nhỏ trong đám đông.
Sau khi Bóng lông nhỏ nghe thấy năm chữ “Hắc Vô Thường đại nhân” hai lần thì bắt đầu kinh sợ lùi lại, móng vuốt lông nhỏ xíu giấu ra sau.
Bóng lông nhỏ càng lùi càng xa, Hắc Vô Thường cảm thấy một chút thất vọng mất mát, nếu là ngày thường bóng lông nhỏ sẽ la lên anh Vô Xá rồi vui vẻ nhào tới, nhưng mà bây giờ…
Nhìn thấy bóng lông nhỏ sắp biến mất trong đám đông, Hắc Vô Thường tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Hắc Vô Thường: “Đến đây!”
La Cam thao thao bất tuyệt bày mưu lập kế lập tức cứng họng: Hả?
Mọi người cũng mờ mịt ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Hắc Vô Thường, một quả bóng lông rụt rè mở to mắt, chen chút trong đám đông cực kỳ không tình nguyện đi đến gần Hắc Vô Thường.
Có vẻ như ánh mắt đồng loạt của mọi người đã hù dọa bóng lông nhỏ, móng vuốt lông của cậu dừng lại, lặng lẽ lui về sau một bước.
La Cam dừng lại làm lực chú ý của mọi người dời đi, Hắc Vô Thường cực kỳ bất mãn, hắn lạnh lùng nhìn về phía La Cam, phân phó: “Tiếp tục.”
Uy hiếp hùng hổ dọa người của La Cam đột nhiên bị xen ngang khiến gã trông vô cùng nực cười, gã không biết rốt cuộc Hắc Vô Thường có ý đồ gì, đành phải tiếp tục lựa lời mà nói: “Huống hồ, bổn tướng còn lật đổ cả điện Diêm Vương, nếu sai lầm sơ sót lớn như vậy truyền đến Thiên Đình…”
La Cam dần dần rơi vào tính toán của mình, giọng nói cũng biến thành cáo già xảo quyệt, gã đứng lên: “Vô Thường đại nhân, ngài thân là người Địa Phủ, lăn lộn từ một tên câu hồn nhãi nhép trèo lên tới địa vị như ngày hôm nay chắc chắn không dễ dàng, chắc ngài không muốn nhìn thấy toàn bộ Địa Phủ rơi vào tình trạng nguy kịch khi Thiên Đình tức giận đâu, đúng không?”
Còn đám đông, mặc dù nghe không hiểu ý đồ của La Cam nhưng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Thiên La Đại Thần và Hắc Vô Thường. Mùi thuốc súng nồng nặc lan tràn toàn bộ cung điện dưới đất, chỉ cần chạm nhẹ sẽ lập tức nổ tung!
Đúng lúc này, rốt cuộc bóng lông nhỏ cũng cọ đến bên chân Hắc Vô Thường, sau đó bị một bàn tay vớt lên. Bóng lông nhỏ luống cuống duỗi thẳng chân: “Chút chít!!!!!!”
Tiếng thét chói tai vô cùng đáng thương vang vọng khắp cung điện.
La Cam: “…”
Mọi người: “…”
Có lẽ Hắc Vô Thường cảm nhận được tầm mắt của mọi người lại rơi trên người bóng lông nhỏ, hắn không vui mở miệng: “Nói tiếp.”
La Cam hít sâu một hơi điều chỉnh lại biểu cảm, sắp xếp xong suy nghĩ uy hiếp mới tiếp tục nói: “Theo như luật pháp Thiên Đình, Địa Phủ xảy ra chuyện xui xẻo lớn như vậy, tính từ trên xuống dưới còn giữ được một nửa cũng đã không tệ, nếu đại nhân đây không biết thời thế…”
La Cam ý vị sâu xa dừng lại.
Hắc Vô Thường gật đầu cho qua, tiếp đó thò tay chọc bóng lông nhỏ đã rút người thành một cục.
La Cam miệng lưỡi chua ngoa tiếp tục: “Vậy Địa Phủ chắc chắn sẽ nghênh đón một trận gió tanh mưa máu!”
Hắc Vô Thường nhẹ nhàng chọc thêm một cái nữa, bóng lông nhỏ đáng yêu hơi xù lên, nhìn cực kỳ rối.
Giọng nói của La Cam lại tăng lên một nấc: “Hắc Vô Thường, ngươi không sợ bị Thiên Đình nghiêm trị, mất đi tất cả quyền lực và vinh quang sao!”
Hắc Vô Thường hết sức tập trung, lại tiếp tục thò tay nhẹ nhàng chọc chọc cái bụng mềm nhũn, bóng lông nhỏ từ từ xù lông thành một bông hoa bồ công anh trắng như tuyết.
La Cam: “…”
——————–