Chương 59: Xe buýt ca đêm (3)
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lão ảm đạm, bàn tay nhăn nheo nhỏ gầy bóp chặt lấy cánh tay của Triệu Lâm. Mặc dù cách một lớp đồng phục cảnh sát nhưng ông ta vẫn có thể cảm giác được hơi lạnh truyền vào cánh tay.
Nếu đổi thành người bình thường bị một bà lão không chân xoay người tóm lấy có lẽ đã sợ đến mức tè ra quần, nhưng Triệu Lâm thân là đội trưởng đội hình sự, có tư chất tâm lý vững hơn rất nhiều. Lúc bà lão lên tiếng cản lại, toàn bộ hành khách trong xe cùng chậm rãi quay đầu nhìn về phía bọn họ. Triệu Lâm cố đè sợ hãi trong lòng, trả lời bà lão: “Mặc dù không chụp được biển số xe nhưng từ màn hình giám sát có thể phong tỏa kiểu dáng chiếc xe, sau khi điều tra chắc chắn sẽ tìm được tài xế gây tai nạn.”
Nghe thấy vậy, bà lão kia mới từ từ buông tay, run rẩy ngồi xuống.
Nhân viên bán vé mặc đồng phục không vừa người, hai mắt gã hơi híp lại nhìn về phía bọn họ, sau đó nói bằng chất giọng bình bình: “Mời hành khách mới vừa lên xe ngồi ngay ngắn, trạm kế tiếp —— —— khu nội trú bệnh viện nhân dân.”
Trong lòng Triệu Lâm hơi hồi hộp nhưng không dám biểu hiện ra mặt dù chỉ một chút. Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của nhân viên bán vé, ông ta vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trúc Ninh.
Chiếc xe 417 bắt đầu chậm rãi di chuyển, tuy không có tiếng máy nổ nhưng vẫn hơi lắc lư, Triệu Lâm không dám nghĩ rốt cuộc chiếc xe buýt này cấu tạo từ thứ gì…
Trúc Ninh và Triệu Lâm ngồi trên chiếc xe buýt yên tĩnh không một tiếng động, ai cũng không dám nói chuyện. Cũng may trên cổ tay Trúc Ninh luôn treo một quyển sổ nhỏ và bút chì để phòng ngừa trường hợp người khác nghe không hiểu cậu nói chuyện lúc cậu biến thành bóng lông, cậu lén lúc viết:
[Đội trưởng Triệu, sao ông cũng lên đây? Bây giờ vụ án này đã thuộc phạm vi quản lý của Ban điều tra đặc biệt, ông là người bình thường, sao lên chiếc xe này được!]
Triệu Lâm không biết mình nên biện hộ thế nào, ông ta cũng biết mình quá lỗ mãng tự cao tự đại, vừa mới nhìn thấy một chiếc xe kỳ quái đã không hề nghĩ ngợi lập tức đuổi theo. Bây giờ ông ta mới nhận ra, vụ án này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi xử lý của đội hình sự.
Triệu Lâm lặng lẽ quay đầu nhìn ba chiếc xe của đội hình sự đang từ từ chạy ở phía sau, giống như một cái đuôi lớn lắc lư đi theo chiếc Quỷ Xa này đến nghĩa trang Tây Sơn.
Việc này cũng không thể trách phía cảnh sát. Bây giờ đang là 2 giờ đêm, trên quốc lộ một chiếc xe cũng không có nên bọn họ không thể ngụy trang đuổi theo chiếc xe buýt, cũng không thể lái xe vào dãy cây xanh.
Triệu Lâm nói bằng âm lượng cực kỳ thấp: “Vậy làm sao bây giờ?”
Vốn Trúc Ninh cũng rất sợ nhưng bên cạnh còn dẫn theo một người bình thường, cậu là điều tra viên chính thức của Ban điều tra đặc biệt kiêm quỷ sai Địa Phủ, cậu phải nhận lãnh trách nhiệm này.
Trúc Ninh quan sát bốn phía, cảm nhận được âm khí tràn ngập trong Quỷ Xa. Triệu Lâm là cảnh sát, vốn là một người đàn ông tráng niên dương khí không yếu, nhưng sau khi lên chiếc xe ma này chưa đến 5 phút, sắc mặt của ông ta đã trở nên tái nhợt, hốc mắt biến thành màu đen, môi tái xanh.
Trúc Ninh viết: [Sau khi đến bệnh viện nhân dân ông phải xuống xe ngay lập tức, không được nhìn lại.]
Triệu Lâm biết bây giờ không phải là lúc khoe tài. Nhưng ông ta, một đội trưởng đội hình sự chưa lâm trận đã bỏ chạy, để lại điều tra viên mới nhậm chức một mình trên xe buýt ma, thấy thế nào cũng không được.
Triệu Lâm cầm lấy bút chì: [Ban điều tra đặc biệt có dùng thứ gì để khắc chế ma quỷ không?]
Khẩu súng mà Ban điều tra đặc biệt phát cho đã bị cậu để lại ở thành phố Cừ Nam, sau khi ngẫm nghĩ một giây, Trúc Ninh viết: [Có một khẩu súng tiêu trừ âm khí nhưng mà… Tôi quên mang theo.]
Triệu Lâm: “…”
Trúc Ninh bổ sung: [Nhưng quỷ hồn tuyệt đối không gây thương tổn được tôi.]
Dường như câu này không có sức thuyết phục lắm, càng giống như một lời nói dối trắng trợn để thuyết phục Triệu Lâm chạy trốn trước. Cảm giác áy náy thật sâu dâng lên trong lòng Triệu Lâm, mới vừa rồi ông ta còn châm chọc Ban điều tra đặc biệt, bây giờ điều tra viên trẻ tuổi của Ban điều tra đặc biệt lại để ông ta chạy trốn trước.
Nhưng do dự không phải tính cách của Triệu Lâm, chỉ có chạy đi mới có thể nói tình huống trong xe buýt ma cho lãnh đạo của Ban điều tra đặc biệt, tuyệt đối không được để xe buýt ma tiếp tục quấy phá Bắc thị.
Bệnh viện nhân dân cách phân cục công an rất gần, hai phút sau xe số 417 dừng lại mở cửa. Cửa vừa mới mở ra, Triệu Lâm dựa theo giao hẹn lập tức nhảy xuống vọt về phía cửa!
Giọng nói của nhân viên bán vé chợt trở nên bén nhọn: “Xe buýt số 417 không cho phép xuống xe giữa đường, yêu cầu hành khách lập tức trở về chỗ ngồi của mình!”
Triệu Lâm nào dám chậm lại, ba chân bốn cẳng lao về phía bậc thang trước cửa xe, nhưng ông ta lại đâm đầu vào một người cao gầy cầm gậy vô nước biển đang chậm rãi đi lên xe. Trong lúc đó Triệu Lâm có cảm giác bản thân như xuyên qua một lớp sương mù dày đặc đàn hồi như nhựa cao su, sau đó bị đẩy ngã nhào cắm đầu về phía cửa xe, nhưng cửa xe bỗng nhiên lóe ánh sáng trắng khiến ông ta bị bắn ngược trở lại, bịch một tiếng té nằm trên lối đi nhỏ giữa hai hàng ghế.
Quỷ nam gầy yếu mặc quần áo bệnh nhân còn thảm hại hơn, vốn âm khí mỏng manh đã tản mát khắp nơi, bây giờ bị đụng một cái cả người và cây truyền nước biển lập tức nhão ra thành một đống. Triệu Lâm ngẩng đầu lập tức nhìn thấy người mình vừa đụng phải là một bệnh nhân, đầu của gã bay lượn trên nóc xe, cánh tay thì đứt thành mấy khúc, nửa cái chân của gã thì đang treo trên tay lái của tài xế…
Một cảnh sát hình sự đã quen nhìn xác chết và thương tích như Triệu Lâm, giờ phút này lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng loạn, suýt chút nữa gào ra tiếng.
Nhân viên bán vé giận dữ nói: “Chuyến xe số 417 không cho phép xuống xe giữa đường!”
Bệnh nhân truyền nước biển không ngừng kêu rên trên nóc xe: “Đời tôi khổ quá, sao lại bị khối u não chứ, sao tôi bay lên rồi… Bay lên…”
Triệu Lâm phản ứng rất nhanh, nếu không xuống được thì vội vàng bò dậy lao về chỗ ngồi cũ. Mặc dù ông ta sợ đến mức cơ mặt run run nhưng vẫn thành công giả vờ thành dáng vẻ áy náy, không ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi!”
Nhưng Triệu Lâm vừa nói câu này ra khỏi miệng đã lập tức ngớ người, vốn giọng nói của ông ta cực kỳ mạnh mẽ nhưng bây giờ lại yếu ớt thều thào, giống như mang nút nhét tai nghe tiếng vọng lại từ đỉnh núi.
Toàn bộ hành khách trong xe chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm vào Triệu Lâm.
Nhân viên bán vé đứng trong góc tối nên Triệu Lâm và Trúc Ninh không nhìn thấy rõ, nhưng bọn họ vẫn có thể thấy loáng thoáng gã đang “bay” về phía trước: “Giọng của mày… bất thường.”
Trái tim của Triệu Lâm đã nhảy tới cổ họng, Trúc Ninh cũng căng thẳng cầm lệnh bài quỷ sai chuẩn bị xem lệnh bài nhỏ đáng thương như cục gạch ném đi!
Đúng lúc này, đầu của quỷ nam mặc quần áo người bệnh tan ra thành từng mảnh đột nhiên rơi thẳng xuống từ trên nóc xe, đập vào người của nhân viên bán vé, tiếng kêu rên vẫn không ngừng lặp đi lặp lại: “Bay lên…”
Những hành khách khác trên xe cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Dường như nhân viên bán vé có hơi sợ, gã vội vàng ráp quỷ nam bị đụng nát lại như cũ rồi cẩn thận dẫn nó trở lại ghế ngồi. Sau khi miễn cưỡng sắp xếp tư thế của nó ngồi gần cửa sổ, gã mới thông báo với đám hành khách: “Không có việc gì, yêu cầu mọi người ngồi yên tại chỗ của mình, trước khi đến trạm cuối xin đừng xuống xe, trạm kế tiếp là nghĩa trang Tây Sơn.”
Bầu không khí âm u trong chiếc xe vốn đã khiến Triệu Lâm rét run đầu choáng mắt hoa, mồ hôi không ngừng túa ra. Khi vừa nghe thấy mấy chữ nghĩa trang Tây Sơn, ông ta lập tức ngã ngang tại chỗ.
Mặc dù vụ án linh dị không nằm trong phạm vi quản lí của Triệu Lâm nhưng ông ta vẫn có thể thấy được, chiếc xe buýt ma này đang tập hợp người chết.
Thậm chí Triệu Lâm không dám nghĩ tới, khi chiếc xe này lái vào nghĩa trang Tây Sơn sẽ xảy ra chuyện gì…
Trúc Ninh viết sổ an ủi: [Đừng sợ, nếu mọi chuyện đi xa đến mức không thể quay lại, tôi trước tiên sẽ đưa ông đến một không gian khác, sau đó chạy trốn.]
Triệu Lâm đè nỗi sợ trong lòng, dùng bút chì viết: [Không gian khác là nơi nào?]
Trúc Ninh: [Hoàng Tuyền Lộ]
Rốt cuộc, tay cầm bút của Triệu Lâm cũng không giữ được nữa, ông ta tê liệt ngã xuống ghế trợn mắt nhìn phía trước, tay nguệch ngoạc viết trong quyển sổ nhỏ: [Điểm cuối của chiếc xe buýt ma này chính là Hoàng Tuyền Lộ!]
Trúc Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Triệu Lâm, hóa ra từ nãy đến giờ cậu không phát hiện bên trong buồng xe mờ tối này có dán một tấm lộ trình các trạm xe, sau nghĩa trang Tây Sơn sẽ đến lăng mộ Đế Vương, Vương gia thôn, cổng sau Tiểu Hà Tây, và trạm cuối cùng chính là —— —— Cửa đông* Hoàng Tuyền Lộ.
*Đông trong hướng Đông.
Trúc Ninh nhìn thấy cái tên quen thuộc này, trong lòng vừa dâng lên cảm giác thân thuộc vừa nghi ngờ. Hoàng Tuyền Lộ là Hoàng Tuyền Lộ, sao còn có Cửa đông Hoàng Tuyền Lộ?
Cảnh đường phố tiêu điều ngoài cửa xe lướt qua rất nhanh, xe buýt ma cách nghĩa trang Tây Sơn càng lúc càng gần. Tên nhân viên bán vé mặc đồng phục rộng thùng thình vẫn không bỏ qua cho Triệu Lâm, gã chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, cứng ngắc khô khan lặp lại câu nói vừa rồi: “Giọng của mày… bất thường.”
Triệu Lâm cúi đầu cố gắng không đối mặt với bóng người này, thậm chí ông ta có thể nhìn thấy từng hơi khí lạnh phun ra từ trong miệng của “Nhân viên bán vé”. Triệu Lâm lạnh cả người mồ hôi rơi như tắm, không khống chế được cơ thể run rẩy nhưng ông ta vẫn gắng gượng không để bản thân lộ ra khác thường.
Nhân viên bán vé lại tiến lên một bước, giọng điệu vốn đang cứng ngắc kỳ quái đột nhiên bén nhọn: “Mày là, người sống.”
Tất cả quỷ trong xe bao gồm cả tài xế đồng loạt quay đầu nhìn về phía Triệu Lâm!
Trúc Ninh: “Người sống không được lên chiếc xe này à?”
Nhân viên bán vé bay tới gần hơn, âm khí âm u giọng nói ồm ồm vang lên: “Đây chính là Quỷ Xa…”
Đầu óc của Triệu Lâm đã căng tới cực hạn, nhân viên bán vé mặc bộ đồng phục rộng thùng thình sắp áp lên người ông ta. Triệu Lâm theo phản xạ đột nhiên nhảy lên, liều mạng vung quyền đánh tới: “Ác quỷ tránh ra!”
Áo khoác đồng phục bị đấm bay ra xa rồi rơi từ từ xuống đất, chỉ còn lại bóng quỷ đen thui đứng lại tại chỗ. Gã nhìn Triệu Lâm giơ nắm đấm, gương mặt toét ra thành nụ cười quái dị: “Mày nghĩ tao sợ nắm đấm của người sống sao?”
Triệu Lâm vừa muốn quay đầu chạy chợt bị Trúc Ninh kéo lại: “Đừng chạy, không sao đâu.”
Sau đó Trúc Ninh nhìn về phía gã nhân viên bán vé quỷ sai chỉ còn mặc mỗi áo sơ mi tay ngắn: “Quỷ sai kéo người sống mà còn dám cười?”
Nụ cười của quỷ sai cứng đờ.
Trúc Ninh: “Quỷ sai không được câu hồn mới, hai người các anh đang làm gì thế?”
Tài xế nhìn thấy dung mạo của Trúc Ninh thông qua kính chiếu hậu, gã như nhớ ra chuyện gì đó kinh khủng lập tức đạp thắng xe, sau đó nhảy khỏi ghế nhà tới, quỳ xuống một cái ầm: “Đại nhân, tiểu nhân cũng không còn cách nào khác mà!”
Nhân viên bán vé vẫn chưa nhận ra Trúc Ninh là ai, tài xế lập tức kéo gã quỳ xuống theo mình, ghé tai thì thầm: “Cậu ta là tên bán yêu… bán yêu đó đó!”
Nhân viên bán vé quỷ sai giật mình sợ hãi, lập tức thốt lên: “Đại nhân! Tiểu nhân không biết hôm nay ngài điếu ngư… Bậy bậy bậy, không biết ngài tới thị sát, nếu không tuyệt đối sẽ không thất lễ.”
Triệu Lâm đã hoàn toàn hóa đá, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tài xế quỷ sai than khổ trong lòng, cũng theo đó kêu oan: “Đại nhân, chúng tiểu nhân không còn cách nào khác! Ba tháng trước, Phán Quan Lữ làm hư đá dẫn hồn, hồn mới ở phía tây Bắc thị không bay xuống được, chúng tiểu nhân chỉ có thể nghĩ ra cách ngu ngốc đi câu từng hồn một, câu được hồn nào hay hồn đó, sau đó kéo từng xe trở về.”
Nhân viên bán vé quỷ sai nói tiếp: “Đều tại Phán Quan Lữ, keo đến mức vắt cổ chày ra nước không chịu bỏ tiền ra sửa đá dẫn hồn, tất cả tiền bạc đều bị ông ta tham ô cầm đi mua quỷ vũ nữ!”
Tài xế quỷ sai: “Tội cho tiểu nhân hơn bảy trăm tuổi còn phải tự học lái xe buýt.”
Nhân viên bán vé quỷ sai: “Chiếc xe buýt giấy này là của chúng tiểu nhân lấy hương khói của mình mua lại, hu hu hu…”
Trúc Ninh: “Các anh chỉ mua chiếc xe này, vậy chiếc xe buýt ca đêm số 302 không phải Quỷ Xa của Địa Phủ chúng ta sao?”
Tài xế quỷ sai nghi ngờ: “Chúng tiểu nhân chỉ có chiếc xe này thôi, cho tới hiện tại chúng tiểu nhân chỉ dùng chiếc số 417 này, bởi vì lúc châm lửa đốt là số 417… Có một lão quỷ tài xế lúc còn sống là tài xế của chiếc số 417, chúng tiểu nhân tốn không ít hương khói mua lại chiếc xe từ lão quỷ đó, không đổi được đâu ạ.”
Trúc Ninh: “Các anh có chạy qua đường Trường Ninh bao giờ chưa?”
Tài xế càng nghi ngờ hơn: “Quỷ hồn nơi đó có thể thông qua đá dẫn hồn ở điện Phán Quan để trở về Địa Phủ, chúng tiểu nhân chạy Quỷ Xa sang đó để làm gì?”
Trúc Ninh cực kỳ áy náy nhìn về phía Triệu Lâm đã hóa thành pho tượng: “Đầu mối dẫn sai rồi, đây là Quỷ Xa của Địa Phủ chúng tôi, không phải xe số 302 đang bị nghi ngờ.”
Cùng lúc đó.
Đội cảnh sát hình sự theo đuôi phía sau chiếc xe tình nghi chạy suốt một đường mà vẫn không liên lạc được với đại đội trưởng. Bọn họ sợ Triệu Lâm đã gặp phải phần tử phạm tội thủ đoạn hiểm độc nên ba chiếc xe lập tức tăng tốc, bao vây chiếc xe buýt bất động đáng ngờ này nhanh như chớp. Bọn họ vừa mới chuẩn bị móc súng đi xuống thì nhìn thấy…
Mấy chục ông già bà lão mặc áo liệm lục tục đi ra từ trong nghĩa trang Tây Sơn, xen lẫn trong đó cũng có vài người còn trẻ. Bọn họ bắt đầu gõ cửa xe buýt cốc cốc cốc.
“Bác tài, sao không mở cửa xe vậy?”
“Sao còn dừng ở đây thế?”
“Hôm nay Quỷ Xa bị hỏng hả, tôi đã qua thất tuần* rồi! Từ lúc chết ở bệnh viện cho đến bị đưa vào nhà tang lễ, rồi đến nghĩa trang, ngày nào cũng nhìn thấy xe số 417 chạy qua mà…”
*Cúng 49 ngày.
Có một người đi vòng qua ngoài xe của đội cảnh sát hình sự, từng gương mặt trắng bệch không có sức sống ngó dáo dác vào trong thông qua cửa kính xe, vẻ mặt nghi ngờ, hỏi: “Hiện tại Địa Phủ hết tiền nên đổi sang dùng xe nhỏ đưa đón sao? Cậu nhóc, mau mở cửa xe cái coi?”
Nếu đổi thành người bình thường bị một bà lão không chân xoay người tóm lấy có lẽ đã sợ đến mức tè ra quần, nhưng Triệu Lâm thân là đội trưởng đội hình sự, có tư chất tâm lý vững hơn rất nhiều. Lúc bà lão lên tiếng cản lại, toàn bộ hành khách trong xe cùng chậm rãi quay đầu nhìn về phía bọn họ. Triệu Lâm cố đè sợ hãi trong lòng, trả lời bà lão: “Mặc dù không chụp được biển số xe nhưng từ màn hình giám sát có thể phong tỏa kiểu dáng chiếc xe, sau khi điều tra chắc chắn sẽ tìm được tài xế gây tai nạn.”
Nghe thấy vậy, bà lão kia mới từ từ buông tay, run rẩy ngồi xuống.
Nhân viên bán vé mặc đồng phục không vừa người, hai mắt gã hơi híp lại nhìn về phía bọn họ, sau đó nói bằng chất giọng bình bình: “Mời hành khách mới vừa lên xe ngồi ngay ngắn, trạm kế tiếp —— —— khu nội trú bệnh viện nhân dân.”
Trong lòng Triệu Lâm hơi hồi hộp nhưng không dám biểu hiện ra mặt dù chỉ một chút. Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của nhân viên bán vé, ông ta vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trúc Ninh.
Chiếc xe 417 bắt đầu chậm rãi di chuyển, tuy không có tiếng máy nổ nhưng vẫn hơi lắc lư, Triệu Lâm không dám nghĩ rốt cuộc chiếc xe buýt này cấu tạo từ thứ gì…
Trúc Ninh và Triệu Lâm ngồi trên chiếc xe buýt yên tĩnh không một tiếng động, ai cũng không dám nói chuyện. Cũng may trên cổ tay Trúc Ninh luôn treo một quyển sổ nhỏ và bút chì để phòng ngừa trường hợp người khác nghe không hiểu cậu nói chuyện lúc cậu biến thành bóng lông, cậu lén lúc viết:
[Đội trưởng Triệu, sao ông cũng lên đây? Bây giờ vụ án này đã thuộc phạm vi quản lý của Ban điều tra đặc biệt, ông là người bình thường, sao lên chiếc xe này được!]
Triệu Lâm không biết mình nên biện hộ thế nào, ông ta cũng biết mình quá lỗ mãng tự cao tự đại, vừa mới nhìn thấy một chiếc xe kỳ quái đã không hề nghĩ ngợi lập tức đuổi theo. Bây giờ ông ta mới nhận ra, vụ án này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi xử lý của đội hình sự.
Triệu Lâm lặng lẽ quay đầu nhìn ba chiếc xe của đội hình sự đang từ từ chạy ở phía sau, giống như một cái đuôi lớn lắc lư đi theo chiếc Quỷ Xa này đến nghĩa trang Tây Sơn.
Việc này cũng không thể trách phía cảnh sát. Bây giờ đang là 2 giờ đêm, trên quốc lộ một chiếc xe cũng không có nên bọn họ không thể ngụy trang đuổi theo chiếc xe buýt, cũng không thể lái xe vào dãy cây xanh.
Triệu Lâm nói bằng âm lượng cực kỳ thấp: “Vậy làm sao bây giờ?”
Vốn Trúc Ninh cũng rất sợ nhưng bên cạnh còn dẫn theo một người bình thường, cậu là điều tra viên chính thức của Ban điều tra đặc biệt kiêm quỷ sai Địa Phủ, cậu phải nhận lãnh trách nhiệm này.
Trúc Ninh quan sát bốn phía, cảm nhận được âm khí tràn ngập trong Quỷ Xa. Triệu Lâm là cảnh sát, vốn là một người đàn ông tráng niên dương khí không yếu, nhưng sau khi lên chiếc xe ma này chưa đến 5 phút, sắc mặt của ông ta đã trở nên tái nhợt, hốc mắt biến thành màu đen, môi tái xanh.
Trúc Ninh viết: [Sau khi đến bệnh viện nhân dân ông phải xuống xe ngay lập tức, không được nhìn lại.]
Triệu Lâm biết bây giờ không phải là lúc khoe tài. Nhưng ông ta, một đội trưởng đội hình sự chưa lâm trận đã bỏ chạy, để lại điều tra viên mới nhậm chức một mình trên xe buýt ma, thấy thế nào cũng không được.
Triệu Lâm cầm lấy bút chì: [Ban điều tra đặc biệt có dùng thứ gì để khắc chế ma quỷ không?]
Khẩu súng mà Ban điều tra đặc biệt phát cho đã bị cậu để lại ở thành phố Cừ Nam, sau khi ngẫm nghĩ một giây, Trúc Ninh viết: [Có một khẩu súng tiêu trừ âm khí nhưng mà… Tôi quên mang theo.]
Triệu Lâm: “…”
Trúc Ninh bổ sung: [Nhưng quỷ hồn tuyệt đối không gây thương tổn được tôi.]
Dường như câu này không có sức thuyết phục lắm, càng giống như một lời nói dối trắng trợn để thuyết phục Triệu Lâm chạy trốn trước. Cảm giác áy náy thật sâu dâng lên trong lòng Triệu Lâm, mới vừa rồi ông ta còn châm chọc Ban điều tra đặc biệt, bây giờ điều tra viên trẻ tuổi của Ban điều tra đặc biệt lại để ông ta chạy trốn trước.
Nhưng do dự không phải tính cách của Triệu Lâm, chỉ có chạy đi mới có thể nói tình huống trong xe buýt ma cho lãnh đạo của Ban điều tra đặc biệt, tuyệt đối không được để xe buýt ma tiếp tục quấy phá Bắc thị.
Bệnh viện nhân dân cách phân cục công an rất gần, hai phút sau xe số 417 dừng lại mở cửa. Cửa vừa mới mở ra, Triệu Lâm dựa theo giao hẹn lập tức nhảy xuống vọt về phía cửa!
Giọng nói của nhân viên bán vé chợt trở nên bén nhọn: “Xe buýt số 417 không cho phép xuống xe giữa đường, yêu cầu hành khách lập tức trở về chỗ ngồi của mình!”
Triệu Lâm nào dám chậm lại, ba chân bốn cẳng lao về phía bậc thang trước cửa xe, nhưng ông ta lại đâm đầu vào một người cao gầy cầm gậy vô nước biển đang chậm rãi đi lên xe. Trong lúc đó Triệu Lâm có cảm giác bản thân như xuyên qua một lớp sương mù dày đặc đàn hồi như nhựa cao su, sau đó bị đẩy ngã nhào cắm đầu về phía cửa xe, nhưng cửa xe bỗng nhiên lóe ánh sáng trắng khiến ông ta bị bắn ngược trở lại, bịch một tiếng té nằm trên lối đi nhỏ giữa hai hàng ghế.
Quỷ nam gầy yếu mặc quần áo bệnh nhân còn thảm hại hơn, vốn âm khí mỏng manh đã tản mát khắp nơi, bây giờ bị đụng một cái cả người và cây truyền nước biển lập tức nhão ra thành một đống. Triệu Lâm ngẩng đầu lập tức nhìn thấy người mình vừa đụng phải là một bệnh nhân, đầu của gã bay lượn trên nóc xe, cánh tay thì đứt thành mấy khúc, nửa cái chân của gã thì đang treo trên tay lái của tài xế…
Một cảnh sát hình sự đã quen nhìn xác chết và thương tích như Triệu Lâm, giờ phút này lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng loạn, suýt chút nữa gào ra tiếng.
Nhân viên bán vé giận dữ nói: “Chuyến xe số 417 không cho phép xuống xe giữa đường!”
Bệnh nhân truyền nước biển không ngừng kêu rên trên nóc xe: “Đời tôi khổ quá, sao lại bị khối u não chứ, sao tôi bay lên rồi… Bay lên…”
Triệu Lâm phản ứng rất nhanh, nếu không xuống được thì vội vàng bò dậy lao về chỗ ngồi cũ. Mặc dù ông ta sợ đến mức cơ mặt run run nhưng vẫn thành công giả vờ thành dáng vẻ áy náy, không ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi!”
Nhưng Triệu Lâm vừa nói câu này ra khỏi miệng đã lập tức ngớ người, vốn giọng nói của ông ta cực kỳ mạnh mẽ nhưng bây giờ lại yếu ớt thều thào, giống như mang nút nhét tai nghe tiếng vọng lại từ đỉnh núi.
Toàn bộ hành khách trong xe chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm vào Triệu Lâm.
Nhân viên bán vé đứng trong góc tối nên Triệu Lâm và Trúc Ninh không nhìn thấy rõ, nhưng bọn họ vẫn có thể thấy loáng thoáng gã đang “bay” về phía trước: “Giọng của mày… bất thường.”
Trái tim của Triệu Lâm đã nhảy tới cổ họng, Trúc Ninh cũng căng thẳng cầm lệnh bài quỷ sai chuẩn bị xem lệnh bài nhỏ đáng thương như cục gạch ném đi!
Đúng lúc này, đầu của quỷ nam mặc quần áo người bệnh tan ra thành từng mảnh đột nhiên rơi thẳng xuống từ trên nóc xe, đập vào người của nhân viên bán vé, tiếng kêu rên vẫn không ngừng lặp đi lặp lại: “Bay lên…”
Những hành khách khác trên xe cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Dường như nhân viên bán vé có hơi sợ, gã vội vàng ráp quỷ nam bị đụng nát lại như cũ rồi cẩn thận dẫn nó trở lại ghế ngồi. Sau khi miễn cưỡng sắp xếp tư thế của nó ngồi gần cửa sổ, gã mới thông báo với đám hành khách: “Không có việc gì, yêu cầu mọi người ngồi yên tại chỗ của mình, trước khi đến trạm cuối xin đừng xuống xe, trạm kế tiếp là nghĩa trang Tây Sơn.”
Bầu không khí âm u trong chiếc xe vốn đã khiến Triệu Lâm rét run đầu choáng mắt hoa, mồ hôi không ngừng túa ra. Khi vừa nghe thấy mấy chữ nghĩa trang Tây Sơn, ông ta lập tức ngã ngang tại chỗ.
Mặc dù vụ án linh dị không nằm trong phạm vi quản lí của Triệu Lâm nhưng ông ta vẫn có thể thấy được, chiếc xe buýt ma này đang tập hợp người chết.
Thậm chí Triệu Lâm không dám nghĩ tới, khi chiếc xe này lái vào nghĩa trang Tây Sơn sẽ xảy ra chuyện gì…
Trúc Ninh viết sổ an ủi: [Đừng sợ, nếu mọi chuyện đi xa đến mức không thể quay lại, tôi trước tiên sẽ đưa ông đến một không gian khác, sau đó chạy trốn.]
Triệu Lâm đè nỗi sợ trong lòng, dùng bút chì viết: [Không gian khác là nơi nào?]
Trúc Ninh: [Hoàng Tuyền Lộ]
Rốt cuộc, tay cầm bút của Triệu Lâm cũng không giữ được nữa, ông ta tê liệt ngã xuống ghế trợn mắt nhìn phía trước, tay nguệch ngoạc viết trong quyển sổ nhỏ: [Điểm cuối của chiếc xe buýt ma này chính là Hoàng Tuyền Lộ!]
Trúc Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Triệu Lâm, hóa ra từ nãy đến giờ cậu không phát hiện bên trong buồng xe mờ tối này có dán một tấm lộ trình các trạm xe, sau nghĩa trang Tây Sơn sẽ đến lăng mộ Đế Vương, Vương gia thôn, cổng sau Tiểu Hà Tây, và trạm cuối cùng chính là —— —— Cửa đông* Hoàng Tuyền Lộ.
*Đông trong hướng Đông.
Trúc Ninh nhìn thấy cái tên quen thuộc này, trong lòng vừa dâng lên cảm giác thân thuộc vừa nghi ngờ. Hoàng Tuyền Lộ là Hoàng Tuyền Lộ, sao còn có Cửa đông Hoàng Tuyền Lộ?
Cảnh đường phố tiêu điều ngoài cửa xe lướt qua rất nhanh, xe buýt ma cách nghĩa trang Tây Sơn càng lúc càng gần. Tên nhân viên bán vé mặc đồng phục rộng thùng thình vẫn không bỏ qua cho Triệu Lâm, gã chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, cứng ngắc khô khan lặp lại câu nói vừa rồi: “Giọng của mày… bất thường.”
Triệu Lâm cúi đầu cố gắng không đối mặt với bóng người này, thậm chí ông ta có thể nhìn thấy từng hơi khí lạnh phun ra từ trong miệng của “Nhân viên bán vé”. Triệu Lâm lạnh cả người mồ hôi rơi như tắm, không khống chế được cơ thể run rẩy nhưng ông ta vẫn gắng gượng không để bản thân lộ ra khác thường.
Nhân viên bán vé lại tiến lên một bước, giọng điệu vốn đang cứng ngắc kỳ quái đột nhiên bén nhọn: “Mày là, người sống.”
Tất cả quỷ trong xe bao gồm cả tài xế đồng loạt quay đầu nhìn về phía Triệu Lâm!
Trúc Ninh: “Người sống không được lên chiếc xe này à?”
Nhân viên bán vé bay tới gần hơn, âm khí âm u giọng nói ồm ồm vang lên: “Đây chính là Quỷ Xa…”
Đầu óc của Triệu Lâm đã căng tới cực hạn, nhân viên bán vé mặc bộ đồng phục rộng thùng thình sắp áp lên người ông ta. Triệu Lâm theo phản xạ đột nhiên nhảy lên, liều mạng vung quyền đánh tới: “Ác quỷ tránh ra!”
Áo khoác đồng phục bị đấm bay ra xa rồi rơi từ từ xuống đất, chỉ còn lại bóng quỷ đen thui đứng lại tại chỗ. Gã nhìn Triệu Lâm giơ nắm đấm, gương mặt toét ra thành nụ cười quái dị: “Mày nghĩ tao sợ nắm đấm của người sống sao?”
Triệu Lâm vừa muốn quay đầu chạy chợt bị Trúc Ninh kéo lại: “Đừng chạy, không sao đâu.”
Sau đó Trúc Ninh nhìn về phía gã nhân viên bán vé quỷ sai chỉ còn mặc mỗi áo sơ mi tay ngắn: “Quỷ sai kéo người sống mà còn dám cười?”
Nụ cười của quỷ sai cứng đờ.
Trúc Ninh: “Quỷ sai không được câu hồn mới, hai người các anh đang làm gì thế?”
Tài xế nhìn thấy dung mạo của Trúc Ninh thông qua kính chiếu hậu, gã như nhớ ra chuyện gì đó kinh khủng lập tức đạp thắng xe, sau đó nhảy khỏi ghế nhà tới, quỳ xuống một cái ầm: “Đại nhân, tiểu nhân cũng không còn cách nào khác mà!”
Nhân viên bán vé vẫn chưa nhận ra Trúc Ninh là ai, tài xế lập tức kéo gã quỳ xuống theo mình, ghé tai thì thầm: “Cậu ta là tên bán yêu… bán yêu đó đó!”
Nhân viên bán vé quỷ sai giật mình sợ hãi, lập tức thốt lên: “Đại nhân! Tiểu nhân không biết hôm nay ngài điếu ngư… Bậy bậy bậy, không biết ngài tới thị sát, nếu không tuyệt đối sẽ không thất lễ.”
Triệu Lâm đã hoàn toàn hóa đá, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tài xế quỷ sai than khổ trong lòng, cũng theo đó kêu oan: “Đại nhân, chúng tiểu nhân không còn cách nào khác! Ba tháng trước, Phán Quan Lữ làm hư đá dẫn hồn, hồn mới ở phía tây Bắc thị không bay xuống được, chúng tiểu nhân chỉ có thể nghĩ ra cách ngu ngốc đi câu từng hồn một, câu được hồn nào hay hồn đó, sau đó kéo từng xe trở về.”
Nhân viên bán vé quỷ sai nói tiếp: “Đều tại Phán Quan Lữ, keo đến mức vắt cổ chày ra nước không chịu bỏ tiền ra sửa đá dẫn hồn, tất cả tiền bạc đều bị ông ta tham ô cầm đi mua quỷ vũ nữ!”
Tài xế quỷ sai: “Tội cho tiểu nhân hơn bảy trăm tuổi còn phải tự học lái xe buýt.”
Nhân viên bán vé quỷ sai: “Chiếc xe buýt giấy này là của chúng tiểu nhân lấy hương khói của mình mua lại, hu hu hu…”
Trúc Ninh: “Các anh chỉ mua chiếc xe này, vậy chiếc xe buýt ca đêm số 302 không phải Quỷ Xa của Địa Phủ chúng ta sao?”
Tài xế quỷ sai nghi ngờ: “Chúng tiểu nhân chỉ có chiếc xe này thôi, cho tới hiện tại chúng tiểu nhân chỉ dùng chiếc số 417 này, bởi vì lúc châm lửa đốt là số 417… Có một lão quỷ tài xế lúc còn sống là tài xế của chiếc số 417, chúng tiểu nhân tốn không ít hương khói mua lại chiếc xe từ lão quỷ đó, không đổi được đâu ạ.”
Trúc Ninh: “Các anh có chạy qua đường Trường Ninh bao giờ chưa?”
Tài xế càng nghi ngờ hơn: “Quỷ hồn nơi đó có thể thông qua đá dẫn hồn ở điện Phán Quan để trở về Địa Phủ, chúng tiểu nhân chạy Quỷ Xa sang đó để làm gì?”
Trúc Ninh cực kỳ áy náy nhìn về phía Triệu Lâm đã hóa thành pho tượng: “Đầu mối dẫn sai rồi, đây là Quỷ Xa của Địa Phủ chúng tôi, không phải xe số 302 đang bị nghi ngờ.”
Cùng lúc đó.
Đội cảnh sát hình sự theo đuôi phía sau chiếc xe tình nghi chạy suốt một đường mà vẫn không liên lạc được với đại đội trưởng. Bọn họ sợ Triệu Lâm đã gặp phải phần tử phạm tội thủ đoạn hiểm độc nên ba chiếc xe lập tức tăng tốc, bao vây chiếc xe buýt bất động đáng ngờ này nhanh như chớp. Bọn họ vừa mới chuẩn bị móc súng đi xuống thì nhìn thấy…
Mấy chục ông già bà lão mặc áo liệm lục tục đi ra từ trong nghĩa trang Tây Sơn, xen lẫn trong đó cũng có vài người còn trẻ. Bọn họ bắt đầu gõ cửa xe buýt cốc cốc cốc.
“Bác tài, sao không mở cửa xe vậy?”
“Sao còn dừng ở đây thế?”
“Hôm nay Quỷ Xa bị hỏng hả, tôi đã qua thất tuần* rồi! Từ lúc chết ở bệnh viện cho đến bị đưa vào nhà tang lễ, rồi đến nghĩa trang, ngày nào cũng nhìn thấy xe số 417 chạy qua mà…”
*Cúng 49 ngày.
Có một người đi vòng qua ngoài xe của đội cảnh sát hình sự, từng gương mặt trắng bệch không có sức sống ngó dáo dác vào trong thông qua cửa kính xe, vẻ mặt nghi ngờ, hỏi: “Hiện tại Địa Phủ hết tiền nên đổi sang dùng xe nhỏ đưa đón sao? Cậu nhóc, mau mở cửa xe cái coi?”