Chương 65: Xe buýt ca đêm (9)
Chỉ cần bỏ vào miệng một lượng 0.05-0.1 gam bột Kali cyanide cũng có thể dẫn đến cái chết.
Cục trưởng Lưu tưởng mình nghe nhầm: “Cậu nói gì?”
Tôn Thư Thành dẫn mọi người đến chỗ con hẻm, miệng lặp lại vừa nhanh vừa rõ: “Chúng tôi vô tình xông vào cạm bẫy, kẻ đứng sau muốn giết người diệt khẩu, Tiểu Trúc cậu ấy nuốt… ít nhất 50 gam.”
Trước mắt Cục trưởng Lưu lập tức biến thành màu đen, suýt chút nữa đã ngã cắm đầu, may có đội cảnh sát hình sự đứng bên cạnh đỡ ông ta lảo đảo chạy tới cửa hàng bánh bao ở chỗ khúc quanh.
Hiện trường cực kỳ thê thảm.
Giữa một đống giấy trắng xé vụn tung tóe, tóc vàng bị chém sau lưng, nam khoen mũi bị đâm vào bụng, cả hai ngất xỉu nằm dưới đất. máu tươi chảy ròng ròng.
Anh Cường, người mặc áo thun đen, đã nghẹt thở mà chết từ mấy phút trước vì trực tiếp trúng độc Kali cyanide do người giấy rải ra, hai mắt gã trợn tròn chết không nhắm mắt.
Tôn Thư Thành nói rõ chuyện đã xảy ra với tốc độ cực nhanh: “Người chết là đồng bọn của người giấy, vốn hôm nay định giết chết hai người Kim Thịnh và Mã Hưng Phàm nhưng đúng lúc bị chúng tôi phá hỏng, người giấy ngụy trang thành ông chủ cửa hàng bánh bao dùng Kali cyanide đầu độc tất cả mọi người muốn giết người diệt khẩu, không ngờ đồng lõa mặc áo thun đen lại trúng độc bỏ mạng.”
Vốn cục trưởng Lưu đang hăm hở chỉ huy vận chuyển mấy cái ghế gaming, đột nhiên nhìn thấy cái xác đầy máu nằm dưới đất, đầu ông ta lập tức nổ tung! Điều tra viên mới nhậm chức của Ban điều tra đặc biệt còn trẻ như vậy mà đã… 50 gam Kali cyanide, không thể cứu nổi.
Giữa một đống người nằm la liệt trên vũng máu, chỉ có Trúc Ninh là có động tĩnh, cậu đang quỳ một chân trên đất thống khổ ho khan (Thật ra ai bị sặc bột phấn trong phổi cũng khó chịu).
Trúc Ninh cảm thấy mình như hít một hơi thật sâu ở xưởng sản xuất bột tiêu, không ngừng ho khụ khụ khụ.
Nhưng mà trong mắt cục trưởng Lưu và tất cả cảnh sát hình sự lại thấy đồng chí Trúc Ninh giãy giụa sắp chết.
Đã có một cảnh sát hình sự vừa chạy vừa gọi điện thoại cấp cứu: “Alo! Có người vừa nuốt mấy chục gam Kali cyanide, mau tới cứu người!!! Địa chỉ là hẻm số 12 đường Đồng Tử…”
Nhân viên nhận điện thoại lập tức bối rối, mấy chục gam Kali cyanide, mấy người không đùa chứ! Chỉ cần nuốt 0.1 gam loại chất kịch độc đó là đủ về tây thiên rồi mà?
Sau đó nhân viên nhận điện thoại cực kỳ chuyên nghiệp truy hỏi: “Xin ngài miêu tả một chút tình trạng bệnh nhân được không, làm sao ngài phán định thứ nuốt vào là Kali cyanide?”
Hiện tại suy nghĩ của cậu cảnh sát hình sự đã đặc quánh như keo: “Cậu ta ho dữ dội, làm sao phán định… Không còn thời gian nữa, mấy người mau đưa xe cấp cứu tới đi!”
Nhân viên nhận điện thoại bình tĩnh an ủi: “Nếu như thứ nuốt vào là 50 gam Kali cyanide, bệnh nhân sẽ bị sốc và ngạt thở, không thể ho khan. Trong trường hợp này rất có thể bị thức ăn làm chặn đường thở, xin ngài thử ngay phương pháp Heimlich…”
*Phương pháp Heimlich
Bên kia cậu cảnh sát hình sự gọi điện thoại cấp cứu cũng sắp khóc, không ngừng lặp lại bên này có người nuốt mấy chục gam Kali cyanide, nhưng bên kia lại hướng dẫn sử dụng phương pháp cấp cứu Heimlich để chữa hóc cơm.
Vào thời khắc sống còn, cục trưởng Lưu không còn đoái hoài tới té xỉu mà lập tức đoạt lấy điện thoại di động trong tay cậu cảnh sát, ông ta giận dữ gào lên: “Đã có một người chết vì trúng độc Kali cyanide, Heimlich cái đ*t!”
Nhân viên nhận điện thoại: “Ngài đã báo cảnh sát chưa?”
Cục trưởng Lưu quát ầm lên: “Ông đây là cục trưởng cục cảnh sát!!!”
Đúng lúc này có cảnh sát hình sự lái xe Jeep tới, bên trên chứa đầy ắp ghế gaming và cây máy tính, tạm thời không dọn xuống được. Trừ tài xế ra, hai người ngồi cũng đã rất khó.
Năng lực cắn nuốt của Trúc Ninh vô cùng mạnh, số bột Kali cyanide phun ra ngoài không khí thông qua việc ho khan đều bị cậu hút ngược trở vào bụng, nhưng Trúc Ninh vẫn sợ những người bên cạnh trúng độc. Cậu vung tay thật mạnh xua cảnh sát hình sự muốn đi tới đỡ mình, nói đứt quãng: “Đừng… tới đây, mọi người… sẽ trúng độc…”
Vành mắt của mấy cậu cảnh sát hình sự đỏ hết cả lên nhưng vẫn muốn đến đỡ.
Sau đó, Trúc Ninh đứng lên linh hoạt tránh thoát mấy bàn tay của đội cảnh sát hình sự, che miệng ho khan leo lên xe cảnh sát.
Cục trưởng Lưu dễ dàng kéo cậu cảnh sát hình sự vẫn còn ngớ người mất hết hồn vía ngồi ở ghế lái xuống xe, mình thì trèo lên làm tài xế, sau đó ném điện thoại di động của mình qua cửa sổ xe cho cấp dưới: “Tiếp tục gọi xe cứu thương đưa ba tên kia đến bệnh viện!”
Nói xong ông ta đạp chân ga, phóng như bay mất hút.
Cậu cảnh sát hình sự mới vừa gọi điện thoại tiếp tục miêu tả: “Người bệnh nuốt phải Kali cyanide đã được xe cảnh sát của chúng tôi đưa đi, bây giờ chỗ này vẫn còn những bệnh nhân khác, mọi người mau đưa xe đến đi!”
Nhân viên nhận điện thoại lập tức kiểm tra, hỏi: “Cũng là trúng độc?”
“Hai người bị dao đâm và một người trúng độc Kali cyanide…” Cậu cảnh sát hình sự nhìn về phía cái xác của áo thun đen, không ngờ lại phát hiện hồn của anh Cường đã bay ra khỏi cơ thể, gã đang ngây ngốc vây quanh cái xác chết không nhắm mắt của mình. Cậu cảnh sát nuốt
Nhân viên nhận điện thoại: “Trung tâm Cấp cứu Ngoại khoa đã cho xe cứu thương chạy đến, ngài có muốn liên lạc với bệnh viện chuyên khoa chống độc không?”
Cậu cảnh sát hình sự trả lời cứng nhắc: “Không cần, người trúng độc đã chết hẳn, hồn cũng bay ra rồi.”
Nhân viên nhận điện thoại: “Cái, cái gì?”
…
Vốn âm khí trong hồn phách mới chết cực kỳ yếu, người bình thường không thể nhìn thấy. Nhưng mới vừa rồi Trúc Ninh hắt hơi gần chục cái, âm khí trong con hẻm nhỏ lập tức dày đặc gấp mấy chục lần, hơn nữa phần lớn đều bị quỷ hồn anh Cường hấp thu, thế là hồn mới chết cách đây mấy phút nhanh chóng tiến hóa thành lão quỷ hiện nguyên hình.
Mấy cậu cảnh sát hình sự trải qua một đêm tăng cường huấn luyện nên khi nhìn thấy quỷ hồn, một chút cảm giác sợ hãi cũng không có, thậm chí còn muốn đi lấy khẩu cung.
Hai ba cậu cảnh sát hình sự cầm máu đơn giản cho tóc vàng và nam khoen mũi, một cảnh sát hình sự khác đi tới trước mặt anh Cường trôi bồng bềnh: “Tên họ, quê quán, tại sao cầm dao đâm người?”
Quỷ hồn anh Cường vô thức ngẩng đầu trả lời: “Lương Cường, người Bắc thị…” Sau đó đột nhiên phản ứng lại: “Đây là xác của tôi, đây là… Hồn, hồn của tôi đã rời khỏi cơ thể… Tôi đã chết! Tôi biến thành quỷ!!!”
Cảnh sát hình sự nhìn nhận gật đầu đồng ý: “Chắc là thế, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh trả lời câu hỏi.”
Hai mắt trợn tròn của Lương Cường càng trừng to hơn, nhìn rất là kinh người, trong mắt toả ra hung quang: “Lộn xộn cái gì, tao chết rồi còn trả lời câu hỏi kiểu đó, cho dù tao giết Kim Thịnh và Mã Hưng Phàm, chúng mày bắt được tao sao? Tao là quỷ! Chỉ có người sợ quỷ, không có quỷ sợ người, mày mà chọc tao cẩn thận tối tao bay tới tận nhà giết mày! Tao đã chết thì có vương pháp nào trừng trị được tao?”
Cảnh sát hình sự nói đúng sự thật: “Không hẳn là vậy.”
Đúng lúc này, một chiếc xe buýt chậm rãi lái tới, bề ngoài vô cùng quen mắt, chính là chiếc xe số 417 chạy qua phân cục Tây Sơn mỗi đêm. Xe buýt chậm lại rồi dừng bên cạnh Lương Cường còn đang hung thần ác sát, sau đó mở cửa.
Nhân viên bán vé quỷ sai nói đều đều như niệm kinh: “Đã đến trạm đường hẻm Đồng Tử, yêu cầu hành khách không được xuống xe.”
Lương Cường âm khí âm u quay đầu, mặt quỷ sưng lên vì nghẹt thở mà chết cười vặn vẹo: “Dám kéo tao lên xe, ha ha ha, mày gan lắm!”
Nhân viên bán vé quỷ sai đang buồn ngủ đột nhiên tỉnh táo lập tức nhìn xuống dưới, nó toạt một tiếng xé đồng phục bán vé không vừa người để lộ ra quỷ sai áo sơ mi tay ngắn, nó há mồm mắng té tát: “Con xe này tại sao chỉ kéo mỗi tên quỷ hỗn láo kia hả? Bọn tao sắp đến Cửa đông Hoàng Tuyền Lộ rồi, đột nhiên ở đâu xuất hiện âm khí nặng bỏ mẹ, cứ tưởng bốc lên được một đám hồn mới nên tức tốc chạy tới, nhưng náo loạn cả buổi chỉ gặp mỗi một ác quỷ là mày?”
Ác quỷ là đối tượng lùng bắt của quỷ sai, không giống hồn mới có thể lựa chọn số phận ở lại dương gian. Tài xế và nhân viên bán vé hùng hổ lấy ra Câu Hồn Tác, khí thế hung hăng đi xuống câu hồn.
Mới vừa quấn Câu Hồn Tác lên cổ ác quỷ, Lương Cường lập tức bị cháy tới mức tỏa ra khói xanh, gã liên tục giãy giụa kêu gào thảm thiết… Sau đó hai tên quỷ sai vừa trừng mắt chợt nhìn thấy mấy cậu cảnh sát đứng bên cạnh.
Hai nhóm người nhìn nhau.
Quỷ sai nhân viên bán vé còn đang hùng hổ lập tức đổi vẻ mặt vui cười, bổ sung: “Thật ra thì chúng tôi câu hồn rất văn minh, ha ha rất văn minh… Chúng tôi tuyệt đối không làm mấy chuyện như chèn ép quỷ hồn!”
Dứt lời, tay kéo một phát nhanh chóng đưa Lương Cường vẫn còn kêu gào thảm thiết lên xe, đồng thời còn không quên an ủi các ông già bà lão mặc áo liệm chiếm nửa chiếc xe: “Không liên quan đến các cụ đâu ạ, trạm kế tiếp là Cửa đông Hoàng Tuyền Lộ, sẽ không dừng lại giữa đường… Còn giãy nữa tao lột da mày! Khụ khụ, các cụ cứ ngồi đi ạ, tôi đang nói tên ác quỷ này… Yêu cầu các hành khách khác đỡ các cụ ngồi yên…”
Thế là, quỷ sai sống mấy trăm năm toàn dùng những lời thô thiển mắng chửi, bây giờ lại xen lẫn mấy câu lễ phép văn minh học được gần hai mươi năm, nghênh ngang mà đi.
Trên xe Jeep bừa bộn chất đầy ghế gaming và máy tính, Trúc Ninh may mắn được ngồi ở hàng ba phía sau khá thoải mái, ở giữa có một đống đồ linh tinh che chắn nên không lo cục trưởng Lưu bị chất kịch độc gây ảnh hưởng.
Mười mấy phút trước, cục trưởng Lưu vẫn còn hăm hở chỉ huy vận chuyển, bây giờ cả người như bò ra từ trong nước đá, mồ hôi lạnh chảy ào ào.
Cục trưởng Lưu làm việc gần mấy chục năm, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chuyện lớn như vậy. Ông ta thiên tính vạn tính cũng không ngờ phần tử phạm tội lại dám phách lối không xem ai ra gì. Ông ta chỉ mới chạy đi chỉ huy dọn mấy cái ghế mà đã có bốn người bị hạ gục!
Nghe tiếng ho tê tâm liệt phế của Trúc Ninh, cục trưởng Lưu cực kỳ lo lắng nhưng vẫn không quên nói to an ủi: “Đúng, ho mạnh lên sẽ không sao nữa!”
Nhưng ai cũng biết đây là một lời nói dối, 1 gam tràn vào trong phổi mà vẫn có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích chớ đừng nhắc tới 50 gam. Có lẽ không tới bao lâu, tiếng ho này sẽ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dừng lại, biểu thị sinh mạng của cậu trai trẻ kết thúc.
Nhưng mà …
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Mãi cho đến khi xe Jeep phóng nhanh như điện chớp đến trước cổng bệnh viện, tiếng ho khan nhảy mũi ở chỗ ngồi phía sau vẫn không dừng lại!
Hy vọng to lớn dâng lên, cục trưởng Lưu đạp một cước tông thẳng vào cửa kính của phòng khách trung tâm cấp cứu, sau đó xuống xe điên cuồng gào lên: “Bác sĩ! Bác sĩ!!!”
Chủ nhiệm khoa thấy xe cảnh sát xông vào liền vội vàng dẫn bác sĩ y tá đẩy cáng chạy ra: “Tình hình người bệnh thế nào?”
Cục trưởng Lưu hô to: “Bị tội phạm đổ mấy chục gam Kali cyanide, nhanh lên! Ngồi phía sau, ngồi phía sau…”
Chủ nhiệm khoa thầm nghĩ mấy chục gam đó chắc chắn chỉ nói quá lên, nhưng mà cho dù chỉ là không phẩy mấy gam, người ngồi ở phía sau bây giờ e rằng chỉ còn là một cái xác.
Bọn họ mới vừa vọt tới hàng sau xe Jeep, rốt cuộc Trúc Ninh cũng thở được mở cửa xe, thỉnh thoảng thấp giọng ho khan mấy tiếng, cậu ỉu xìu ngồi lên cáng, cực kỳ phối hợp miêu tả bệnh tình: “Tôi nuốt phải một bao nhỏ Kali cyanide, có phải cần súc ruột không?”
——————–
Cục trưởng Lưu tưởng mình nghe nhầm: “Cậu nói gì?”
Tôn Thư Thành dẫn mọi người đến chỗ con hẻm, miệng lặp lại vừa nhanh vừa rõ: “Chúng tôi vô tình xông vào cạm bẫy, kẻ đứng sau muốn giết người diệt khẩu, Tiểu Trúc cậu ấy nuốt… ít nhất 50 gam.”
Trước mắt Cục trưởng Lưu lập tức biến thành màu đen, suýt chút nữa đã ngã cắm đầu, may có đội cảnh sát hình sự đứng bên cạnh đỡ ông ta lảo đảo chạy tới cửa hàng bánh bao ở chỗ khúc quanh.
Hiện trường cực kỳ thê thảm.
Giữa một đống giấy trắng xé vụn tung tóe, tóc vàng bị chém sau lưng, nam khoen mũi bị đâm vào bụng, cả hai ngất xỉu nằm dưới đất. máu tươi chảy ròng ròng.
Anh Cường, người mặc áo thun đen, đã nghẹt thở mà chết từ mấy phút trước vì trực tiếp trúng độc Kali cyanide do người giấy rải ra, hai mắt gã trợn tròn chết không nhắm mắt.
Tôn Thư Thành nói rõ chuyện đã xảy ra với tốc độ cực nhanh: “Người chết là đồng bọn của người giấy, vốn hôm nay định giết chết hai người Kim Thịnh và Mã Hưng Phàm nhưng đúng lúc bị chúng tôi phá hỏng, người giấy ngụy trang thành ông chủ cửa hàng bánh bao dùng Kali cyanide đầu độc tất cả mọi người muốn giết người diệt khẩu, không ngờ đồng lõa mặc áo thun đen lại trúng độc bỏ mạng.”
Vốn cục trưởng Lưu đang hăm hở chỉ huy vận chuyển mấy cái ghế gaming, đột nhiên nhìn thấy cái xác đầy máu nằm dưới đất, đầu ông ta lập tức nổ tung! Điều tra viên mới nhậm chức của Ban điều tra đặc biệt còn trẻ như vậy mà đã… 50 gam Kali cyanide, không thể cứu nổi.
Giữa một đống người nằm la liệt trên vũng máu, chỉ có Trúc Ninh là có động tĩnh, cậu đang quỳ một chân trên đất thống khổ ho khan (Thật ra ai bị sặc bột phấn trong phổi cũng khó chịu).
Trúc Ninh cảm thấy mình như hít một hơi thật sâu ở xưởng sản xuất bột tiêu, không ngừng ho khụ khụ khụ.
Nhưng mà trong mắt cục trưởng Lưu và tất cả cảnh sát hình sự lại thấy đồng chí Trúc Ninh giãy giụa sắp chết.
Đã có một cảnh sát hình sự vừa chạy vừa gọi điện thoại cấp cứu: “Alo! Có người vừa nuốt mấy chục gam Kali cyanide, mau tới cứu người!!! Địa chỉ là hẻm số 12 đường Đồng Tử…”
Nhân viên nhận điện thoại lập tức bối rối, mấy chục gam Kali cyanide, mấy người không đùa chứ! Chỉ cần nuốt 0.1 gam loại chất kịch độc đó là đủ về tây thiên rồi mà?
Sau đó nhân viên nhận điện thoại cực kỳ chuyên nghiệp truy hỏi: “Xin ngài miêu tả một chút tình trạng bệnh nhân được không, làm sao ngài phán định thứ nuốt vào là Kali cyanide?”
Hiện tại suy nghĩ của cậu cảnh sát hình sự đã đặc quánh như keo: “Cậu ta ho dữ dội, làm sao phán định… Không còn thời gian nữa, mấy người mau đưa xe cấp cứu tới đi!”
Nhân viên nhận điện thoại bình tĩnh an ủi: “Nếu như thứ nuốt vào là 50 gam Kali cyanide, bệnh nhân sẽ bị sốc và ngạt thở, không thể ho khan. Trong trường hợp này rất có thể bị thức ăn làm chặn đường thở, xin ngài thử ngay phương pháp Heimlich…”
*Phương pháp Heimlich
Bên kia cậu cảnh sát hình sự gọi điện thoại cấp cứu cũng sắp khóc, không ngừng lặp lại bên này có người nuốt mấy chục gam Kali cyanide, nhưng bên kia lại hướng dẫn sử dụng phương pháp cấp cứu Heimlich để chữa hóc cơm.
Vào thời khắc sống còn, cục trưởng Lưu không còn đoái hoài tới té xỉu mà lập tức đoạt lấy điện thoại di động trong tay cậu cảnh sát, ông ta giận dữ gào lên: “Đã có một người chết vì trúng độc Kali cyanide, Heimlich cái đ*t!”
Nhân viên nhận điện thoại: “Ngài đã báo cảnh sát chưa?”
Cục trưởng Lưu quát ầm lên: “Ông đây là cục trưởng cục cảnh sát!!!”
Đúng lúc này có cảnh sát hình sự lái xe Jeep tới, bên trên chứa đầy ắp ghế gaming và cây máy tính, tạm thời không dọn xuống được. Trừ tài xế ra, hai người ngồi cũng đã rất khó.
Năng lực cắn nuốt của Trúc Ninh vô cùng mạnh, số bột Kali cyanide phun ra ngoài không khí thông qua việc ho khan đều bị cậu hút ngược trở vào bụng, nhưng Trúc Ninh vẫn sợ những người bên cạnh trúng độc. Cậu vung tay thật mạnh xua cảnh sát hình sự muốn đi tới đỡ mình, nói đứt quãng: “Đừng… tới đây, mọi người… sẽ trúng độc…”
Vành mắt của mấy cậu cảnh sát hình sự đỏ hết cả lên nhưng vẫn muốn đến đỡ.
Sau đó, Trúc Ninh đứng lên linh hoạt tránh thoát mấy bàn tay của đội cảnh sát hình sự, che miệng ho khan leo lên xe cảnh sát.
Cục trưởng Lưu dễ dàng kéo cậu cảnh sát hình sự vẫn còn ngớ người mất hết hồn vía ngồi ở ghế lái xuống xe, mình thì trèo lên làm tài xế, sau đó ném điện thoại di động của mình qua cửa sổ xe cho cấp dưới: “Tiếp tục gọi xe cứu thương đưa ba tên kia đến bệnh viện!”
Nói xong ông ta đạp chân ga, phóng như bay mất hút.
Cậu cảnh sát hình sự mới vừa gọi điện thoại tiếp tục miêu tả: “Người bệnh nuốt phải Kali cyanide đã được xe cảnh sát của chúng tôi đưa đi, bây giờ chỗ này vẫn còn những bệnh nhân khác, mọi người mau đưa xe đến đi!”
Nhân viên nhận điện thoại lập tức kiểm tra, hỏi: “Cũng là trúng độc?”
“Hai người bị dao đâm và một người trúng độc Kali cyanide…” Cậu cảnh sát hình sự nhìn về phía cái xác của áo thun đen, không ngờ lại phát hiện hồn của anh Cường đã bay ra khỏi cơ thể, gã đang ngây ngốc vây quanh cái xác chết không nhắm mắt của mình. Cậu cảnh sát nuốt
Nhân viên nhận điện thoại: “Trung tâm Cấp cứu Ngoại khoa đã cho xe cứu thương chạy đến, ngài có muốn liên lạc với bệnh viện chuyên khoa chống độc không?”
Cậu cảnh sát hình sự trả lời cứng nhắc: “Không cần, người trúng độc đã chết hẳn, hồn cũng bay ra rồi.”
Nhân viên nhận điện thoại: “Cái, cái gì?”
…
Vốn âm khí trong hồn phách mới chết cực kỳ yếu, người bình thường không thể nhìn thấy. Nhưng mới vừa rồi Trúc Ninh hắt hơi gần chục cái, âm khí trong con hẻm nhỏ lập tức dày đặc gấp mấy chục lần, hơn nữa phần lớn đều bị quỷ hồn anh Cường hấp thu, thế là hồn mới chết cách đây mấy phút nhanh chóng tiến hóa thành lão quỷ hiện nguyên hình.
Mấy cậu cảnh sát hình sự trải qua một đêm tăng cường huấn luyện nên khi nhìn thấy quỷ hồn, một chút cảm giác sợ hãi cũng không có, thậm chí còn muốn đi lấy khẩu cung.
Hai ba cậu cảnh sát hình sự cầm máu đơn giản cho tóc vàng và nam khoen mũi, một cảnh sát hình sự khác đi tới trước mặt anh Cường trôi bồng bềnh: “Tên họ, quê quán, tại sao cầm dao đâm người?”
Quỷ hồn anh Cường vô thức ngẩng đầu trả lời: “Lương Cường, người Bắc thị…” Sau đó đột nhiên phản ứng lại: “Đây là xác của tôi, đây là… Hồn, hồn của tôi đã rời khỏi cơ thể… Tôi đã chết! Tôi biến thành quỷ!!!”
Cảnh sát hình sự nhìn nhận gật đầu đồng ý: “Chắc là thế, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh trả lời câu hỏi.”
Hai mắt trợn tròn của Lương Cường càng trừng to hơn, nhìn rất là kinh người, trong mắt toả ra hung quang: “Lộn xộn cái gì, tao chết rồi còn trả lời câu hỏi kiểu đó, cho dù tao giết Kim Thịnh và Mã Hưng Phàm, chúng mày bắt được tao sao? Tao là quỷ! Chỉ có người sợ quỷ, không có quỷ sợ người, mày mà chọc tao cẩn thận tối tao bay tới tận nhà giết mày! Tao đã chết thì có vương pháp nào trừng trị được tao?”
Cảnh sát hình sự nói đúng sự thật: “Không hẳn là vậy.”
Đúng lúc này, một chiếc xe buýt chậm rãi lái tới, bề ngoài vô cùng quen mắt, chính là chiếc xe số 417 chạy qua phân cục Tây Sơn mỗi đêm. Xe buýt chậm lại rồi dừng bên cạnh Lương Cường còn đang hung thần ác sát, sau đó mở cửa.
Nhân viên bán vé quỷ sai nói đều đều như niệm kinh: “Đã đến trạm đường hẻm Đồng Tử, yêu cầu hành khách không được xuống xe.”
Lương Cường âm khí âm u quay đầu, mặt quỷ sưng lên vì nghẹt thở mà chết cười vặn vẹo: “Dám kéo tao lên xe, ha ha ha, mày gan lắm!”
Nhân viên bán vé quỷ sai đang buồn ngủ đột nhiên tỉnh táo lập tức nhìn xuống dưới, nó toạt một tiếng xé đồng phục bán vé không vừa người để lộ ra quỷ sai áo sơ mi tay ngắn, nó há mồm mắng té tát: “Con xe này tại sao chỉ kéo mỗi tên quỷ hỗn láo kia hả? Bọn tao sắp đến Cửa đông Hoàng Tuyền Lộ rồi, đột nhiên ở đâu xuất hiện âm khí nặng bỏ mẹ, cứ tưởng bốc lên được một đám hồn mới nên tức tốc chạy tới, nhưng náo loạn cả buổi chỉ gặp mỗi một ác quỷ là mày?”
Ác quỷ là đối tượng lùng bắt của quỷ sai, không giống hồn mới có thể lựa chọn số phận ở lại dương gian. Tài xế và nhân viên bán vé hùng hổ lấy ra Câu Hồn Tác, khí thế hung hăng đi xuống câu hồn.
Mới vừa quấn Câu Hồn Tác lên cổ ác quỷ, Lương Cường lập tức bị cháy tới mức tỏa ra khói xanh, gã liên tục giãy giụa kêu gào thảm thiết… Sau đó hai tên quỷ sai vừa trừng mắt chợt nhìn thấy mấy cậu cảnh sát đứng bên cạnh.
Hai nhóm người nhìn nhau.
Quỷ sai nhân viên bán vé còn đang hùng hổ lập tức đổi vẻ mặt vui cười, bổ sung: “Thật ra thì chúng tôi câu hồn rất văn minh, ha ha rất văn minh… Chúng tôi tuyệt đối không làm mấy chuyện như chèn ép quỷ hồn!”
Dứt lời, tay kéo một phát nhanh chóng đưa Lương Cường vẫn còn kêu gào thảm thiết lên xe, đồng thời còn không quên an ủi các ông già bà lão mặc áo liệm chiếm nửa chiếc xe: “Không liên quan đến các cụ đâu ạ, trạm kế tiếp là Cửa đông Hoàng Tuyền Lộ, sẽ không dừng lại giữa đường… Còn giãy nữa tao lột da mày! Khụ khụ, các cụ cứ ngồi đi ạ, tôi đang nói tên ác quỷ này… Yêu cầu các hành khách khác đỡ các cụ ngồi yên…”
Thế là, quỷ sai sống mấy trăm năm toàn dùng những lời thô thiển mắng chửi, bây giờ lại xen lẫn mấy câu lễ phép văn minh học được gần hai mươi năm, nghênh ngang mà đi.
Trên xe Jeep bừa bộn chất đầy ghế gaming và máy tính, Trúc Ninh may mắn được ngồi ở hàng ba phía sau khá thoải mái, ở giữa có một đống đồ linh tinh che chắn nên không lo cục trưởng Lưu bị chất kịch độc gây ảnh hưởng.
Mười mấy phút trước, cục trưởng Lưu vẫn còn hăm hở chỉ huy vận chuyển, bây giờ cả người như bò ra từ trong nước đá, mồ hôi lạnh chảy ào ào.
Cục trưởng Lưu làm việc gần mấy chục năm, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chuyện lớn như vậy. Ông ta thiên tính vạn tính cũng không ngờ phần tử phạm tội lại dám phách lối không xem ai ra gì. Ông ta chỉ mới chạy đi chỉ huy dọn mấy cái ghế mà đã có bốn người bị hạ gục!
Nghe tiếng ho tê tâm liệt phế của Trúc Ninh, cục trưởng Lưu cực kỳ lo lắng nhưng vẫn không quên nói to an ủi: “Đúng, ho mạnh lên sẽ không sao nữa!”
Nhưng ai cũng biết đây là một lời nói dối, 1 gam tràn vào trong phổi mà vẫn có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích chớ đừng nhắc tới 50 gam. Có lẽ không tới bao lâu, tiếng ho này sẽ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dừng lại, biểu thị sinh mạng của cậu trai trẻ kết thúc.
Nhưng mà …
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Mãi cho đến khi xe Jeep phóng nhanh như điện chớp đến trước cổng bệnh viện, tiếng ho khan nhảy mũi ở chỗ ngồi phía sau vẫn không dừng lại!
Hy vọng to lớn dâng lên, cục trưởng Lưu đạp một cước tông thẳng vào cửa kính của phòng khách trung tâm cấp cứu, sau đó xuống xe điên cuồng gào lên: “Bác sĩ! Bác sĩ!!!”
Chủ nhiệm khoa thấy xe cảnh sát xông vào liền vội vàng dẫn bác sĩ y tá đẩy cáng chạy ra: “Tình hình người bệnh thế nào?”
Cục trưởng Lưu hô to: “Bị tội phạm đổ mấy chục gam Kali cyanide, nhanh lên! Ngồi phía sau, ngồi phía sau…”
Chủ nhiệm khoa thầm nghĩ mấy chục gam đó chắc chắn chỉ nói quá lên, nhưng mà cho dù chỉ là không phẩy mấy gam, người ngồi ở phía sau bây giờ e rằng chỉ còn là một cái xác.
Bọn họ mới vừa vọt tới hàng sau xe Jeep, rốt cuộc Trúc Ninh cũng thở được mở cửa xe, thỉnh thoảng thấp giọng ho khan mấy tiếng, cậu ỉu xìu ngồi lên cáng, cực kỳ phối hợp miêu tả bệnh tình: “Tôi nuốt phải một bao nhỏ Kali cyanide, có phải cần súc ruột không?”
——————–