Chương 69: Xe buýt ca đêm (13)
“Tôi không có ăn quỷ, ông cũng thấy bọn họ còn sống mà?” Lời giải thích của Trúc Ninh không có một chút cảm giác thuyết phục.
Ba quỷ một Tích trong phòng bệnh tiếp tục kêu rên.
Trúc Ninh: “Đừng rên nữa, trong các ông có ai biết giải trận trong hình thái quỷ hồn không?”
Đám lệ quỷ còn run dữ dội hơn, kinh hoàng gào khóc: “Đại nhân chúng tôi không biết, thật sự không biết!”
Trúc Ninh: “Vậy rốt cuộc là ai xúi giục mấy ông giết người lấy nội tạng?”
Đám lệ quỷ đã bị sợ vỡ mật, chẳng ngó ngàng gì tới mà liên tục lắc đầu nguầy nguậy chống chế: “Đại nhân, chúng tôi thật sự không biết cái gì mà giết người lấy nội tạng, chúng tôi chỉ vô tình đi ngang qua, cho tới bây giờ chưa từng giết người, thật sự cho tới bây giờ chưa từng giết người…”
Ngay lúc Trúc Ninh khẽ thở dài quyết định nói phải trái một chút với đám lệ quỷ mới ra lò và Tích, đột nhiên có một ông già bước vào phòng bệnh, nói chính xác hơn là một ông già xuyên tường mà vào. Ông ta lộ ý cười trên mặt, có chút ngượng ngùng hỏi: “Xin hỏi ở đây có người không?”
Mấy tên lệ quỷ trong phòng đực mặt ra, còn Trúc Ninh giơ tay nói: “Tôi là người.”
Sau đó ông lão kia lại bối rối.
Ông già nhìn bốn gã đàn ông trung niên núp sau cái tủ, rồi lại nhìn cậu trai trẻ trên giường bệnh, ông không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi: “Trong bệnh viện này có bác sĩ trông coi bệnh nhân không? Hôm nay tôi phẫu thuật não, vẫn còn rất nguy hiểm… Sau khi tiêm thuốc tê, tôi không biết bọn họ đã làm gì, lúc tỉnh lại tôi lập tức đi tìm bác sĩ, nhưng không ai để ý đến tôi, cậu nói xem như này là như nào. Tôi đi xuống lầu thì nhìn thấy phòng này bật đèn, thế nên tôi đi vào định hỏi một chút.”
Trúc Ninh lập tức tiến vào trạng thái làm việc, lộ ra ý cười quan tâm chuyên nghiệp: “Cụ ơi, cũng không thể trách các nhân viên y tế, không phải bọn họ không quan tâm cụ, mà là bọn họ không nhìn thấy ma. Tôi thật sự rất tiếc vì cụ phẫu thuật não không thành công, nhưng mà tôi là quỷ sai dương gian Địa Phủ, tôi sẽ dẫn cụ đến Địa Phủ.”
Ông lão giật mình lo lắng mấy phút nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, ông có chút mới lạ nhìn về phía Trúc Ninh: “Hóa ra trong các bệnh viện đều có quỷ sai thường xuyên đến ở, ừm, việc này cũng dễ hiểu mà. Thế ngài ngụy trang thành bệnh nhân đã bao lâu rồi?”
Trúc Ninh: “… Tôi bị bệnh thật, vì trúng độc nên bây giờ đang bị cách ly.”
Ông lão lại làm một tràn than ngắn thở dài, xúc động vì quỷ sai Địa Phủ cũng mang bệnh trên người. Cuối cùng ông lão đi về phía tủ, dường như muốn bắt chuyện với mấy con quỷ hồn trốn phía sau tủ.
“Hầy, mấy tên nhóc các cậu còn trẻ thế mà đã qua đời, cậu nói xem đời người ấy mà, đúng là không nói trước được… À mà tại sao các cậu chết thế?”
Ba tên lệ quỷ và Trâu Kinh Hoa nghe vậy, giận mà không dám nói gì nhìn về phía quỷ sai Trúc Ninh.
Nếu chúng tôi nói mình chết vì một cái hắt xì của vị quỷ sai trước mắt, ông có tin không?
Thời gian quay về 20 phút trước.
Ở một nơi nào đó của Bắc thị, bên trong ao máu bên dưới hầm ngục, nội tạng não xương sống bị khói đen vờn quanh khiến người ta buồn nôn chậm rãi ngọ nguậy, một lão già cao gầy đứng bên cạnh ao máu, ánh mắt tham lam mê mẩn nhìn vật trong ao, tự lẩm bẩm: “Bảo bối… Các ngươi mọc trên người đám kiến hôi đó chẳng khác nào một đống thịt phế, mạng của bọn chúng không đáng một xu, chết cũng không ai chú ý, không ai biết được giá trị thực sự của các bảo bối! Tim, gan, lách, phổi, thận, não, tủy, xương, mạch, mật, tất cả các ngươi dù có lấy cả nghìn vàng cũng khó mà có được.”
Một vị đệ tử bên cạnh tiến lên: “Sư phụ, lão gia tử nhà họ Văn không đợi được nữa, bây giờ lão sẵn lòng dùng toàn bộ nhà họ Văn để đổi cơ thể trường sinh.. Ngoài ra, nhà họ Xương muốn lấy một cặp thận.”
Lão già khinh thường cười khẩy: “Chỉ với bấy nhiêu gia sản và nội tình của nhà họ Văn mà cũng muốn lấy cơ thể trường sinh từ tay thuật sĩ, mộng tưởng hảo huyền! Cơ mà, nếu lão già họ Văn kia sợ chết đến mức muốn đổi toàn bộ nhà họ Văn thì cho lão sống thêm mấy chục năm nữa cũng được. Nhưng nếu là thế, những bảo bối này lại không đủ.”
Đệ tử bên cạnh tiến lên nửa bước: “Sư phụ, con không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với xe giấy của chúng ta. Không chỉ người bình thường ở cục cảnh sát đang điều tra, mà ngay cả Ban điều tra đặc biệt cũng như con ruồi đuổi theo không buông.”
Trong mắt lão già lóe lên vẻ cao ngạo và khinh thường, lão hừ một tiếng: “Cái đám gọi là Ban điều tra đặc biệt đó cùng lắm chỉ là một bầy ô hợp, vừa bị khuôn mẫu luật pháp đạo đức cứng ngắc bảo thủ của người bình thường trói buộc, vừa không có truyền thừa, sao mà sánh bằng thuật sĩ Tông tộc chúng ta?”
Người bên cạnh khom người: “Sư phụ nói cực phải, nghe nói ngay cả điều tra viên của tổng bộ Ban điều tra đặc biệt vẫn còn đang học “Thuật pháp cơ sở” và “Âm Dương Quyết”, còn con em chúng ta trước mười tuổi đã bắt buộc phải thuộc lòng trôi chảy mấy thứ này.”
Lão già dùng khăn lau vết máu dính trên tay rồi rời khỏi ao máu đi ra ngoài, sau đó bước vào một căn phòng có treo bảng hiệu. Nhìn mệnh bài vỡ vụn thành bột của Trâu Kinh Hoa, lão tức giận xổ một tràn: “Thằng ngu Trâu Kinh Hoa, uổng công học thuật pháp hai mươi năm lại bị điều tra viên của Ban điều tra đặc biệt giết chết.”
Đệ tử bên cạnh vội vàng nói: “Sư phụ, Trâu Kinh Hoa chẳng qua là một đệ tử dòng thứ, thuật pháp còn kém hơn đệ tử thân truyền của ngài vạn phần, khác Nhị công tử, Tam công tử và Tứ công tử một trời một vực.”
Nhìn thấy sắc mặt lão già hơi bớt giận, đệ tử không ngừng cố gắng tiến lên nửa bước, cung kính chỉ vào ba mệnh bài nằm cao nhất trên tủ vuông.
“Nhị công tử, Tam công tử và Tứ công tử đích thân ra tay, còn đi bằng chân thân, chắc chắn có thể khiến tên điều tra viên biết Khôi Lỗi Thuật kia tỏa cốt dương hôi…”
Bùm!!!!
Trước cái nhìn chăm chú của hai người, mệnh bài của ba vị công tử cao cao tại thượng đáp lại bằng một tiếng bùm, vỡ nát văng tứ tung…
Trong một khắc, gã đệ tử kia sợ đến quên rút tay về, tư thế chĩa ngón tay vào mệnh bài cứng còng tại chỗ.
Lão già cả kinh trừng muốn rách cả mí mắt, gào lên nhào tới: “Con ta!!!!”
Đệ tử kia bị lão già đụng phải, gan liệt hồn bay gào khóc thanh minh: “Sư phụ, không phải con làm, con chỉ chỉ tay, không có đụng vào… Không có đụng vào!”
Bên phía Trúc Ninh cũng không biết chỉ một cái hắt xì của cậu mà tạo thành hỗn loạn, bây giờ cậu đang ở trong phòng bệnh rầu rỉ với một đống câu hỏi.
Bây giờ trong phòng bệnh có một người sống, bốn cái xác, bốn linh hồn, một con Tích, có thể thấy là cực kỳ chật chội.
Ông lão định ra ngoài nhìn ngắm dương gian lần cuối, kết quả bị cấm chế bên ngoài phòng bệnh bắn ngược trở lại: “Sao tôi không ra được?”
Trúc Ninh mới vừa định giải thích chợt nghe thấy một đám “người” ồn ào đi ngang qua bên ngoài.
“Bệnh viện Nhị Phụ hay Tam Phụ gì đó, tại sao không có bác sĩ khoa cấp cứu nào để ý đến tôi, tôi gọi với theo mà bọn họ làm như không nghe thấy.”
“Chúng tôi bị thương nặng vì tai nạn giao thông, còn phải tự mình bò dậy tìm bác sĩ, thật là…”
“Hầy, mới vừa rồi có ông già bị bệnh não đi tìm bác sĩ, cũng không biết tìm ở đâu mà tới giờ vẫn chưa về?”
“Phòng đằng kia có đèn sáng, mọi người mau qua xem, có lẽ ông già đang ở trong phòng đó!”
Trúc Ninh còn chưa kịp nói đừng vào với “người” ngoài cửa, mười mấy “bệnh nhân” kéo nhau đi tìm bác sĩ đã xoạt xoạt xoạt bay hết vào. Trong nháy mắt cả căn phòng nhỏ mười mét vuông bị một đống “thạch trái cây” chen chúc chật kín.
Nhìn thấy mấy quỷ hồn mới chết âm khí cực kỳ yếu sắp bị ép đến tản ra. Trong tình thế cấp bách, Trúc Ninh đành thổi hơi vào đám quỷ hồn hơi mờ, phù phù phù —— ——
Rốt cuộc, sau khi thổi cho bọn họ ra hình ra dạng, Trúc Ninh mới tập trung nhìn…
Trong phòng bệnh nhỏ xíu có hơn mười tên lệ quỷ!
Cảnh tượng này cũng sắp đuổi kịp quân đội của La Cam tấn công điện Diêm Vương.
Bốn cái xác vẫn nằm trên đất, Trâu Kinh Hoa và ba huynh đệ thuật sĩ bị chèn ép ở phía sau tủ hoàn toàn không đi ra được. Bọn họ giận đến cắn răng nghiến lợi với những quỷ hồn bình thường nhưng lại không làm được gì.
Khi thuật sĩ chết, quỷ hồn của bọn họ mạnh hơn người bình thường rất nhiều, giống như quỷ bình thường tích trữ oán khí cực nặng trong vòng mấy ngày biến thành lão quỷ, thậm chí tiến hóa thành ác quỷ chỉ trong mấy tháng.
Nhưng những người bình thường này không biết mình đã chết, bị mấy hơi thở của Trúc Ninh thổi vào hóa thành lệ quỷ. Mười mấy lệ quỷ âm khí nồng nặc hóa thành thực thể, cả phòng bệnh giống như xe điện ngầm vào giờ cao điểm, đám quỷ nhồi nhét bên trong bị ép thành bánh quai chèo.
Ba quỷ một Tích thiếu chút nữa bị tủ đè dẹp lép, giận sôi gan.
Cũng chỉ có ông cụ qua đời ở khoa não là bận rộn nhất, nói liên tục: “Mọi người đừng chen lấn, chúng ta không nên trách bác sĩ không nhìn thấy chúng ta, vì thật ra chúng ta đã chết rồi. Cậu nhóc bị bệnh đằng kia là quỷ sai, cậu ấy có thể đưa chúng ta xuống Địa Phủ!”
Nửa giờ trước, một chiếc xe hàng chở quá tải chạy trên đoạn đường gần bệnh viện Nhị Phụ bị lật, va vào một chiếc xe buýt. Khoa cấp cứu có nhiều hồn mới như vậy là vì phần lớn người bị thương được đưa tới đã không qua khỏi.
“Cái gì, tôi chết rồi?”
“Cũng đúng mà chị Lưu, nếu chúng ta không chết sao có thể đi xuyên qua cửa?”
“Đó là tên tài xế chết tiệt kia đúng không?”
Tính cách của mỗi người không giống nhau, mức độ chấp nhận đối với cái chết cũng bất đồng, có người bỗng chốc hiểu ra, có người gào khóc, có người nửa tin nửa ngờ… một bầy quỷ xôn xao với quy mô nhỏ. Nhưng sau khi bầy quỷ phát hiện quỷ hồn tài xế xe hàng cũng có ở đây, cả căn phòng lập tức nổ tung biến thành một trận hỗn loạn!
Trúc Ninh bị chen lấn đến mức ôm đầu gối ngồi trên tủ đầu giường, tiếng khuyên bảo không có một tí cảm giác tồn tại, nói: “Mọi người đừng kích động, sau khi Địa Phủ xét xử sẽ tiến hành xử phạt.”
Còn ở Địa Phủ, rốt cuộc Chương Dục Cẩn cũng chạy ra khỏi Hoàng Tuyền Lộ, vòng qua cung điện trùng điệp, chạy như điên đến điện Vô Thường.
Điện Vô Thường vốn trống vắng không người nay lại bị hơn mấy chục thiên binh bao vây, một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ trong điện Vô Thường: “La Cam đánh hạ điện Diêm Vương, Thiên Đình phải mừng như điên mới đúng? Tại sao sau khi bắt được sai lầm của Địa Phủ, tịch thu tài sản, bây giờ ngay cả thủ hạ quỷ sai dương gian của bổn tôn cũng muốn rớ tay vào?”
Hai tên thiên tướng đứng trong điện, một gã thiên tướng cao gầy trong hai tên không nhịn được mở miệng: “Trong vòng nửa tháng qua, chúng tôi chưa từng lấy được bất cứ thứ gì từ điện Vô Thường, đại nhân ngài đây một cây nhang cũng không có, cũng không bị thất thoát thứ gì so với ghi chép trong suốt dăm ba năm qua. Không giống điện Diêm Vương, mỗi một lần lục soát là lôi ra được mấy rương châu báu, chúng tôi đã lục soát mấy trăm lần ở điện Vô Thường rồi mà đến một đồng cũng không moi ra được, đại nhân ngài cớ sao mà không ăn hối…”
Trước ánh mắt thâm trầm của Hắc Vô Thường, tên thiên binh lập tức ngậm miệng.
Một thiên tướng khác thì trông có vẻ nghiêm túc hơn, gã lung lay tay áo bào cất cao giọng nói: “Để người sống đưa âm quỷ, việc này vốn không hợp pháp lý. Những người phàm kia tránh quỷ còn chưa kịp, làm sao có khả năng độ quỷ?”
Đúng lúc này, Chương Dục Cẩn chạy như điên suốt một đường đột nhiên phá cửa vào: “Vô Thường đại nhân, Tiểu Trúc gặp nguy hiểm!!!”
Dù sao Chương Dục Cẩn cũng là người phàm tục, khi anh nhìn thấy thiên binh trong điện, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống nhưng vẫn ráng chống đỡ nhanh chóng nói ra tình cảnh nguy hiểm của Trúc Ninh: “Đại nhân, gần đây có một nhóm thuật sĩ cực kỳ hung ác xuất hiện ở Bắc thị, không chỉ có giết liên tục mấy chục người móc não lấy tủy, mà đêm qua còn muốn giết người diệt khẩu các điều tra viên và người ngoài. Hôm nay bọn họ dùng trận pháp cách ly toàn bộ bệnh viện, muốn đẩy Tiểu Trúc vào chỗ chết.”
“Tiểu Trúc nhậm chức không tới một tháng, cậu ấy mới vừa tốt nghiệp, lại trúng kịch độc, trễ một chút nữa sợ rằng…” Chương Dục Cẩn làm liều cầu xin: “Xin đại nhân xem xét tình cảm tận tâm tận lực làm việc vì Địa Phủ của Tiểu Trúc, cứu, cứu cậu ấy một mạng!”
Lời nói này chính là lời gã thiên tướng uy nghiêm kia muốn nghe nhất, gã cau mày, nói: “Nhìn đi, thiết lập quỷ sai dương gian vốn là chuyện phí công vô ích, tên quỷ sai dương gian đó mới gặp thuật sĩ đã không sống nổi một mạng, gặp ác quỷ há chẳng phải càng hỏng bét hơn sao?”
Hắc Vô Thường không rảnh tiếp chuyện thiên tướng, tự ý xách Chương Dục Cẩn xoay người biến mất, đi cứu bóng lông.
Còn tên thiên tướng uy nghiêm kia quyết không chịu bỏ qua cái chuôi: “Ngược lại bổn tướng muốn nhìn xem, một tên quỷ sai bị thuật sĩ phàm trần giết chết sẽ có dáng vẻ như thế nào.”
Dứt lời, bọn họ cũng đi theo.
Mấy giây sau, hai gã thiên tướng trồi lên từ sàn phòng bệnh, sau đó bị mười mấy lệ quỷ đạp thành bánh nhân thịt.
Còn Trúc Ninh ngay một giây trước đó đã liếc nhìn phát hiện Hắc Vô Thường đứng ngoài cửa, cậu vội vàng tận hết chức trách làm việc, tay cầm lệnh bài quỷ sai duy trì trật tự: “Mọi người đừng đùn đẩy, chờ một chút nữa là có thể đến Địa Phủ… Trên sàn nhà là cái gì thế? Ấy đừng đạp, đừng đạp, dì Lưu phiền dì nhấc chân lên một chút. Đúng rồi, phiền mọi người nhấc chân lên, nhìn một chút xem thứ trên đất rốt cuộc là gì?”
Ba quỷ một Tích trong phòng bệnh tiếp tục kêu rên.
Trúc Ninh: “Đừng rên nữa, trong các ông có ai biết giải trận trong hình thái quỷ hồn không?”
Đám lệ quỷ còn run dữ dội hơn, kinh hoàng gào khóc: “Đại nhân chúng tôi không biết, thật sự không biết!”
Trúc Ninh: “Vậy rốt cuộc là ai xúi giục mấy ông giết người lấy nội tạng?”
Đám lệ quỷ đã bị sợ vỡ mật, chẳng ngó ngàng gì tới mà liên tục lắc đầu nguầy nguậy chống chế: “Đại nhân, chúng tôi thật sự không biết cái gì mà giết người lấy nội tạng, chúng tôi chỉ vô tình đi ngang qua, cho tới bây giờ chưa từng giết người, thật sự cho tới bây giờ chưa từng giết người…”
Ngay lúc Trúc Ninh khẽ thở dài quyết định nói phải trái một chút với đám lệ quỷ mới ra lò và Tích, đột nhiên có một ông già bước vào phòng bệnh, nói chính xác hơn là một ông già xuyên tường mà vào. Ông ta lộ ý cười trên mặt, có chút ngượng ngùng hỏi: “Xin hỏi ở đây có người không?”
Mấy tên lệ quỷ trong phòng đực mặt ra, còn Trúc Ninh giơ tay nói: “Tôi là người.”
Sau đó ông lão kia lại bối rối.
Ông già nhìn bốn gã đàn ông trung niên núp sau cái tủ, rồi lại nhìn cậu trai trẻ trên giường bệnh, ông không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi: “Trong bệnh viện này có bác sĩ trông coi bệnh nhân không? Hôm nay tôi phẫu thuật não, vẫn còn rất nguy hiểm… Sau khi tiêm thuốc tê, tôi không biết bọn họ đã làm gì, lúc tỉnh lại tôi lập tức đi tìm bác sĩ, nhưng không ai để ý đến tôi, cậu nói xem như này là như nào. Tôi đi xuống lầu thì nhìn thấy phòng này bật đèn, thế nên tôi đi vào định hỏi một chút.”
Trúc Ninh lập tức tiến vào trạng thái làm việc, lộ ra ý cười quan tâm chuyên nghiệp: “Cụ ơi, cũng không thể trách các nhân viên y tế, không phải bọn họ không quan tâm cụ, mà là bọn họ không nhìn thấy ma. Tôi thật sự rất tiếc vì cụ phẫu thuật não không thành công, nhưng mà tôi là quỷ sai dương gian Địa Phủ, tôi sẽ dẫn cụ đến Địa Phủ.”
Ông lão giật mình lo lắng mấy phút nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, ông có chút mới lạ nhìn về phía Trúc Ninh: “Hóa ra trong các bệnh viện đều có quỷ sai thường xuyên đến ở, ừm, việc này cũng dễ hiểu mà. Thế ngài ngụy trang thành bệnh nhân đã bao lâu rồi?”
Trúc Ninh: “… Tôi bị bệnh thật, vì trúng độc nên bây giờ đang bị cách ly.”
Ông lão lại làm một tràn than ngắn thở dài, xúc động vì quỷ sai Địa Phủ cũng mang bệnh trên người. Cuối cùng ông lão đi về phía tủ, dường như muốn bắt chuyện với mấy con quỷ hồn trốn phía sau tủ.
“Hầy, mấy tên nhóc các cậu còn trẻ thế mà đã qua đời, cậu nói xem đời người ấy mà, đúng là không nói trước được… À mà tại sao các cậu chết thế?”
Ba tên lệ quỷ và Trâu Kinh Hoa nghe vậy, giận mà không dám nói gì nhìn về phía quỷ sai Trúc Ninh.
Nếu chúng tôi nói mình chết vì một cái hắt xì của vị quỷ sai trước mắt, ông có tin không?
Thời gian quay về 20 phút trước.
Ở một nơi nào đó của Bắc thị, bên trong ao máu bên dưới hầm ngục, nội tạng não xương sống bị khói đen vờn quanh khiến người ta buồn nôn chậm rãi ngọ nguậy, một lão già cao gầy đứng bên cạnh ao máu, ánh mắt tham lam mê mẩn nhìn vật trong ao, tự lẩm bẩm: “Bảo bối… Các ngươi mọc trên người đám kiến hôi đó chẳng khác nào một đống thịt phế, mạng của bọn chúng không đáng một xu, chết cũng không ai chú ý, không ai biết được giá trị thực sự của các bảo bối! Tim, gan, lách, phổi, thận, não, tủy, xương, mạch, mật, tất cả các ngươi dù có lấy cả nghìn vàng cũng khó mà có được.”
Một vị đệ tử bên cạnh tiến lên: “Sư phụ, lão gia tử nhà họ Văn không đợi được nữa, bây giờ lão sẵn lòng dùng toàn bộ nhà họ Văn để đổi cơ thể trường sinh.. Ngoài ra, nhà họ Xương muốn lấy một cặp thận.”
Lão già khinh thường cười khẩy: “Chỉ với bấy nhiêu gia sản và nội tình của nhà họ Văn mà cũng muốn lấy cơ thể trường sinh từ tay thuật sĩ, mộng tưởng hảo huyền! Cơ mà, nếu lão già họ Văn kia sợ chết đến mức muốn đổi toàn bộ nhà họ Văn thì cho lão sống thêm mấy chục năm nữa cũng được. Nhưng nếu là thế, những bảo bối này lại không đủ.”
Đệ tử bên cạnh tiến lên nửa bước: “Sư phụ, con không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với xe giấy của chúng ta. Không chỉ người bình thường ở cục cảnh sát đang điều tra, mà ngay cả Ban điều tra đặc biệt cũng như con ruồi đuổi theo không buông.”
Trong mắt lão già lóe lên vẻ cao ngạo và khinh thường, lão hừ một tiếng: “Cái đám gọi là Ban điều tra đặc biệt đó cùng lắm chỉ là một bầy ô hợp, vừa bị khuôn mẫu luật pháp đạo đức cứng ngắc bảo thủ của người bình thường trói buộc, vừa không có truyền thừa, sao mà sánh bằng thuật sĩ Tông tộc chúng ta?”
Người bên cạnh khom người: “Sư phụ nói cực phải, nghe nói ngay cả điều tra viên của tổng bộ Ban điều tra đặc biệt vẫn còn đang học “Thuật pháp cơ sở” và “Âm Dương Quyết”, còn con em chúng ta trước mười tuổi đã bắt buộc phải thuộc lòng trôi chảy mấy thứ này.”
Lão già dùng khăn lau vết máu dính trên tay rồi rời khỏi ao máu đi ra ngoài, sau đó bước vào một căn phòng có treo bảng hiệu. Nhìn mệnh bài vỡ vụn thành bột của Trâu Kinh Hoa, lão tức giận xổ một tràn: “Thằng ngu Trâu Kinh Hoa, uổng công học thuật pháp hai mươi năm lại bị điều tra viên của Ban điều tra đặc biệt giết chết.”
Đệ tử bên cạnh vội vàng nói: “Sư phụ, Trâu Kinh Hoa chẳng qua là một đệ tử dòng thứ, thuật pháp còn kém hơn đệ tử thân truyền của ngài vạn phần, khác Nhị công tử, Tam công tử và Tứ công tử một trời một vực.”
Nhìn thấy sắc mặt lão già hơi bớt giận, đệ tử không ngừng cố gắng tiến lên nửa bước, cung kính chỉ vào ba mệnh bài nằm cao nhất trên tủ vuông.
“Nhị công tử, Tam công tử và Tứ công tử đích thân ra tay, còn đi bằng chân thân, chắc chắn có thể khiến tên điều tra viên biết Khôi Lỗi Thuật kia tỏa cốt dương hôi…”
Bùm!!!!
Trước cái nhìn chăm chú của hai người, mệnh bài của ba vị công tử cao cao tại thượng đáp lại bằng một tiếng bùm, vỡ nát văng tứ tung…
Trong một khắc, gã đệ tử kia sợ đến quên rút tay về, tư thế chĩa ngón tay vào mệnh bài cứng còng tại chỗ.
Lão già cả kinh trừng muốn rách cả mí mắt, gào lên nhào tới: “Con ta!!!!”
Đệ tử kia bị lão già đụng phải, gan liệt hồn bay gào khóc thanh minh: “Sư phụ, không phải con làm, con chỉ chỉ tay, không có đụng vào… Không có đụng vào!”
Bên phía Trúc Ninh cũng không biết chỉ một cái hắt xì của cậu mà tạo thành hỗn loạn, bây giờ cậu đang ở trong phòng bệnh rầu rỉ với một đống câu hỏi.
Bây giờ trong phòng bệnh có một người sống, bốn cái xác, bốn linh hồn, một con Tích, có thể thấy là cực kỳ chật chội.
Ông lão định ra ngoài nhìn ngắm dương gian lần cuối, kết quả bị cấm chế bên ngoài phòng bệnh bắn ngược trở lại: “Sao tôi không ra được?”
Trúc Ninh mới vừa định giải thích chợt nghe thấy một đám “người” ồn ào đi ngang qua bên ngoài.
“Bệnh viện Nhị Phụ hay Tam Phụ gì đó, tại sao không có bác sĩ khoa cấp cứu nào để ý đến tôi, tôi gọi với theo mà bọn họ làm như không nghe thấy.”
“Chúng tôi bị thương nặng vì tai nạn giao thông, còn phải tự mình bò dậy tìm bác sĩ, thật là…”
“Hầy, mới vừa rồi có ông già bị bệnh não đi tìm bác sĩ, cũng không biết tìm ở đâu mà tới giờ vẫn chưa về?”
“Phòng đằng kia có đèn sáng, mọi người mau qua xem, có lẽ ông già đang ở trong phòng đó!”
Trúc Ninh còn chưa kịp nói đừng vào với “người” ngoài cửa, mười mấy “bệnh nhân” kéo nhau đi tìm bác sĩ đã xoạt xoạt xoạt bay hết vào. Trong nháy mắt cả căn phòng nhỏ mười mét vuông bị một đống “thạch trái cây” chen chúc chật kín.
Nhìn thấy mấy quỷ hồn mới chết âm khí cực kỳ yếu sắp bị ép đến tản ra. Trong tình thế cấp bách, Trúc Ninh đành thổi hơi vào đám quỷ hồn hơi mờ, phù phù phù —— ——
Rốt cuộc, sau khi thổi cho bọn họ ra hình ra dạng, Trúc Ninh mới tập trung nhìn…
Trong phòng bệnh nhỏ xíu có hơn mười tên lệ quỷ!
Cảnh tượng này cũng sắp đuổi kịp quân đội của La Cam tấn công điện Diêm Vương.
Bốn cái xác vẫn nằm trên đất, Trâu Kinh Hoa và ba huynh đệ thuật sĩ bị chèn ép ở phía sau tủ hoàn toàn không đi ra được. Bọn họ giận đến cắn răng nghiến lợi với những quỷ hồn bình thường nhưng lại không làm được gì.
Khi thuật sĩ chết, quỷ hồn của bọn họ mạnh hơn người bình thường rất nhiều, giống như quỷ bình thường tích trữ oán khí cực nặng trong vòng mấy ngày biến thành lão quỷ, thậm chí tiến hóa thành ác quỷ chỉ trong mấy tháng.
Nhưng những người bình thường này không biết mình đã chết, bị mấy hơi thở của Trúc Ninh thổi vào hóa thành lệ quỷ. Mười mấy lệ quỷ âm khí nồng nặc hóa thành thực thể, cả phòng bệnh giống như xe điện ngầm vào giờ cao điểm, đám quỷ nhồi nhét bên trong bị ép thành bánh quai chèo.
Ba quỷ một Tích thiếu chút nữa bị tủ đè dẹp lép, giận sôi gan.
Cũng chỉ có ông cụ qua đời ở khoa não là bận rộn nhất, nói liên tục: “Mọi người đừng chen lấn, chúng ta không nên trách bác sĩ không nhìn thấy chúng ta, vì thật ra chúng ta đã chết rồi. Cậu nhóc bị bệnh đằng kia là quỷ sai, cậu ấy có thể đưa chúng ta xuống Địa Phủ!”
Nửa giờ trước, một chiếc xe hàng chở quá tải chạy trên đoạn đường gần bệnh viện Nhị Phụ bị lật, va vào một chiếc xe buýt. Khoa cấp cứu có nhiều hồn mới như vậy là vì phần lớn người bị thương được đưa tới đã không qua khỏi.
“Cái gì, tôi chết rồi?”
“Cũng đúng mà chị Lưu, nếu chúng ta không chết sao có thể đi xuyên qua cửa?”
“Đó là tên tài xế chết tiệt kia đúng không?”
Tính cách của mỗi người không giống nhau, mức độ chấp nhận đối với cái chết cũng bất đồng, có người bỗng chốc hiểu ra, có người gào khóc, có người nửa tin nửa ngờ… một bầy quỷ xôn xao với quy mô nhỏ. Nhưng sau khi bầy quỷ phát hiện quỷ hồn tài xế xe hàng cũng có ở đây, cả căn phòng lập tức nổ tung biến thành một trận hỗn loạn!
Trúc Ninh bị chen lấn đến mức ôm đầu gối ngồi trên tủ đầu giường, tiếng khuyên bảo không có một tí cảm giác tồn tại, nói: “Mọi người đừng kích động, sau khi Địa Phủ xét xử sẽ tiến hành xử phạt.”
Còn ở Địa Phủ, rốt cuộc Chương Dục Cẩn cũng chạy ra khỏi Hoàng Tuyền Lộ, vòng qua cung điện trùng điệp, chạy như điên đến điện Vô Thường.
Điện Vô Thường vốn trống vắng không người nay lại bị hơn mấy chục thiên binh bao vây, một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ trong điện Vô Thường: “La Cam đánh hạ điện Diêm Vương, Thiên Đình phải mừng như điên mới đúng? Tại sao sau khi bắt được sai lầm của Địa Phủ, tịch thu tài sản, bây giờ ngay cả thủ hạ quỷ sai dương gian của bổn tôn cũng muốn rớ tay vào?”
Hai tên thiên tướng đứng trong điện, một gã thiên tướng cao gầy trong hai tên không nhịn được mở miệng: “Trong vòng nửa tháng qua, chúng tôi chưa từng lấy được bất cứ thứ gì từ điện Vô Thường, đại nhân ngài đây một cây nhang cũng không có, cũng không bị thất thoát thứ gì so với ghi chép trong suốt dăm ba năm qua. Không giống điện Diêm Vương, mỗi một lần lục soát là lôi ra được mấy rương châu báu, chúng tôi đã lục soát mấy trăm lần ở điện Vô Thường rồi mà đến một đồng cũng không moi ra được, đại nhân ngài cớ sao mà không ăn hối…”
Trước ánh mắt thâm trầm của Hắc Vô Thường, tên thiên binh lập tức ngậm miệng.
Một thiên tướng khác thì trông có vẻ nghiêm túc hơn, gã lung lay tay áo bào cất cao giọng nói: “Để người sống đưa âm quỷ, việc này vốn không hợp pháp lý. Những người phàm kia tránh quỷ còn chưa kịp, làm sao có khả năng độ quỷ?”
Đúng lúc này, Chương Dục Cẩn chạy như điên suốt một đường đột nhiên phá cửa vào: “Vô Thường đại nhân, Tiểu Trúc gặp nguy hiểm!!!”
Dù sao Chương Dục Cẩn cũng là người phàm tục, khi anh nhìn thấy thiên binh trong điện, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống nhưng vẫn ráng chống đỡ nhanh chóng nói ra tình cảnh nguy hiểm của Trúc Ninh: “Đại nhân, gần đây có một nhóm thuật sĩ cực kỳ hung ác xuất hiện ở Bắc thị, không chỉ có giết liên tục mấy chục người móc não lấy tủy, mà đêm qua còn muốn giết người diệt khẩu các điều tra viên và người ngoài. Hôm nay bọn họ dùng trận pháp cách ly toàn bộ bệnh viện, muốn đẩy Tiểu Trúc vào chỗ chết.”
“Tiểu Trúc nhậm chức không tới một tháng, cậu ấy mới vừa tốt nghiệp, lại trúng kịch độc, trễ một chút nữa sợ rằng…” Chương Dục Cẩn làm liều cầu xin: “Xin đại nhân xem xét tình cảm tận tâm tận lực làm việc vì Địa Phủ của Tiểu Trúc, cứu, cứu cậu ấy một mạng!”
Lời nói này chính là lời gã thiên tướng uy nghiêm kia muốn nghe nhất, gã cau mày, nói: “Nhìn đi, thiết lập quỷ sai dương gian vốn là chuyện phí công vô ích, tên quỷ sai dương gian đó mới gặp thuật sĩ đã không sống nổi một mạng, gặp ác quỷ há chẳng phải càng hỏng bét hơn sao?”
Hắc Vô Thường không rảnh tiếp chuyện thiên tướng, tự ý xách Chương Dục Cẩn xoay người biến mất, đi cứu bóng lông.
Còn tên thiên tướng uy nghiêm kia quyết không chịu bỏ qua cái chuôi: “Ngược lại bổn tướng muốn nhìn xem, một tên quỷ sai bị thuật sĩ phàm trần giết chết sẽ có dáng vẻ như thế nào.”
Dứt lời, bọn họ cũng đi theo.
Mấy giây sau, hai gã thiên tướng trồi lên từ sàn phòng bệnh, sau đó bị mười mấy lệ quỷ đạp thành bánh nhân thịt.
Còn Trúc Ninh ngay một giây trước đó đã liếc nhìn phát hiện Hắc Vô Thường đứng ngoài cửa, cậu vội vàng tận hết chức trách làm việc, tay cầm lệnh bài quỷ sai duy trì trật tự: “Mọi người đừng đùn đẩy, chờ một chút nữa là có thể đến Địa Phủ… Trên sàn nhà là cái gì thế? Ấy đừng đạp, đừng đạp, dì Lưu phiền dì nhấc chân lên một chút. Đúng rồi, phiền mọi người nhấc chân lên, nhìn một chút xem thứ trên đất rốt cuộc là gì?”