Chương 7: Vụ án bí ẩn ở trường Thập Ngũ (7)
Gió nhẹ giống như hơi thở quét qua chóp mũi, chỉ hơi mềm mềm ngứa ngứa một chút, Hắc Vô Thường nhịn hành động vô thức đưa tay định gãi mũi, vẫn giữ vẻ mặt vô cảm không hề lay động nhìn quả bóng lông cách mình rất gần.
Trước cái nhìn chằm chằm của Đại Ma Vương, lông tơ trắng như tuyết quanh thân cậu nhóc từ từ bung ra, thất vọng và hoang mang khác thường cực kỳ mạnh mẽ hiện rõ trong đôi mắt mở to, giống như muốn nói: Tôi không thích anh, anh là tên xấu xa, tôi muốn thổi anh bay đi, tại sao anh không bị thổi đi!
Hắc Vô Thường ngây ra một lúc, hắn vừa bị một quả bóng lông nhỏ chê? Nếu bình thường ở tam giới, cho dù là ai chỉ cần cả gan vô lễ nhảy chít chít trên đầu hắn, e rằng không chỉ kiếp này mà mấy chục kiếp sau cũng bị hắn tính sổ.
Nhưng bây giờ, khi nhìn bộ lông trên người quả bóng nhỏ xù lên, hắn lại có cảm giác khá thú vị, ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ tay lên, chọt nhẹ một cái.
Cậu bảo vệ & Lý Phượng Như: “…”
Không ngờ hành động này lại chọt thẳng vào tổ ong vò vẽ, bóng lông nhỏ bị dọa cho hoảng loạn, cậu rít lên một tiếng “Chít!” định liều mạng chạy trốn. Thế là trong cái khó ló cái khôn, cậu vận hết khí lực toàn thân, phù phù phù phù phù! Thổi mạnh xuống đất.
Tất cả bọn họ nhìn thấy bóng lông nhỏ mượn luồng khí này bắt đầu bay thẳng lên cao giống như một quả khinh khí cầu mini, chỉ trong vài giây đã cách xa Đại Ma Vương lên tới độ cao chừng hai tầng lầu!
Ngay cả Hắc Vô Thường cũng đứng chắp tay sau lưng, thích thú ngẩng đầu quan sát năng lực “Thăng thiên” phi phàm của bóng lông nhỏ.
*Chữ thăng thiên đó vừa là bay lên trời vừa có nghĩa là chầu trời =)))) Ừm chắc tác giả chơi chữ =)))))
Một giây sau, bóng lông nhỏ tiêu hao sức quá độ, tự mình làm choáng mình vì liên tục thổi phù phù phù. Cứ thế, không có lực đẩy, quả bóng nhỏ rơi thẳng xuống, vụt —— chuẩn bị đập xuống đất!
Có vẻ như bóng lông nhỏ trắng muốt sắp đập cái bẹp lên mặt của quân vương hắc ám tôn quý một lần nữa!
Cậu bảo vệ & Lý Phượng Như: A a a a a ——
Hắc Vô Thường hết cách chỉ có thể đưa tay đón ông trời nhỏ mê mang dám nhảy nhót trên đầu Thái Tuế.
Cậu bảo vệ và Lý Phượng Như đứng một bên mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, may mắn là lần đập thứ hai không thành, nếu không dưới cơn nóng giận của vị đại nhân đây, bọn họ thân là người xem hóng hớt có khi hồn phách ra đi (không được) mạnh khỏe không chừng?
Hai người liều mạng lùi về sau, vừa cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình ở mức nhỏ nhất vừa quan sát động tĩnh bên kia. Lúc chuẩn bị xong cho trường hợp xấu nhất, không ngờ lại nhìn thấy bóng lông nhỏ nằm chỏng vó trong tay Vô Thường đại nhân, ngáy khò khò.
Vừa rồi Trúc Ninh thổi rất nhiều khí nên sau khi mệt mỏi ngất đi, cậu lăn ra ngủ say.
Hắc Vô Thường kinh ngạc nhìn quả bóng lông trong tay, mới vừa rồi còn sợ muốn chết, bây giờ lại ngủ say? Bốn cái móng lông ngắn ngủn đặt trước bụng, nhìn qua giống như bốn cục bóng lông siêu nhỏ đặt trên một quả bóng lông bự.
Hắc Vô Thường sống mấy ngàn năm ở âm phủ, xung quanh toàn là ma quỷ yêu quái mọc răng nanh hung ác. Bây giờ nhìn thấy “Bé chút chít” núc ních mềm mềm lại cảm thấy rất mới lạ, hắn cẩn thận nâng lên từng chút một.
Lúc Trúc Ninh còn tỉnh, cậu cực kỳ sợ hãi khi đối mặt với khí tức lạnh như băng tỏa ra từ Đại Ma Vương, nên vốn không để ý. Nhưng bây giờ cậu ngủ cực kỳ ngon, thỉnh thoảng còn hít hít cái mũi nhỏ.
Cái gì mà thơm quá vậy, mát mát lạnh lạnh, giống như kem ý!
Hắc Vô Thường đang xích lại gần quan sát bóng lông nhỏ, hắn nhìn thấy quả bóng trong tay mình giãn ra cực kỳ thư thái, có vẻ như “Bé chút chít” đang mơ thấy cái gì đó. Sau đó hai cái móng lông ngắn ngủn nhẹ nhàng ôm lấy ngón tay của hắn, tham lam muốn chiếm lấy kéo vào trong ngực mình.
Hắc Vô Thường vui vẻ nhếch miệng.
Mới nãy còn ghét bỏ muốn chạy trốn, nhìn thấy bổn tôn như nhìn thấy quỷ, giờ lại thích rồi sao?
Nhưng một giây sau, quả bóng lông kia ôm ngón tay hơi tái nhợt của Hắc Vô Thường sát vào trong ngực giống như báu vật, sau đó…
Há miệng cắn phập một cái!!!
Nụ cười nhạt của Hắc Vô Thường cứng đờ, lần đầu tiên chia nửa con mắt còn lại quan sát bốn phía, vì góc nhìn của một nam một nữ tê liệt ngã xuống đất nhìn từ dưới lên nên tạm thời không nhìn thấy, Chương Dục Cẩn thì đứng ở tầng bốn đưa lưng về phía cửa sổ… Tốt lắm.
Hắc Vô Thường tiếp tục giữ động tác tay nâng quả bóng lông làm như không có việc gì nghiêng người, một tay che khuất quả bóng lông cực kỳ kín kẽ, một tay khác đột nhiên dùng sức, lúc này mới “giải cứu” được ngón tay ra khỏi hàm răng sắc bén khác thường của quả bóng lông nhỏ vô hại.
Nhìn thấy xung quanh không ai phát hiện, Hắc Vô Thường thở phào nhẹ nhõm định ném “Bé chút chít” cô phụ lòng tốt của mình qua một bên nhưng lại không nỡ buông bỏ xúc cảm cực kỳ mới lạ này.
Ngay lúc hắn lặng lẽ nâng bóng lông nhỏ lên, định nhẹ nhàng đẩy cái miệng nho nhỏ ra để nhìn xem răng nanh của cậu có hình dạng như thế nào, rốt cuộc Chương Dục Cẩn đứng trên lầu cũng quay người nhìn xuống tìm kiếm đồng chí Trúc mất tích.
Hắc Vô Thường cảm nhận được ánh mắt tràn ngập kính nể nhìn về phía mình lập tức ngừng tay, giả bộ như cực kỳ nghiêm túc đặt quả bóng chỏ lên trên tán cây của bụi cây xanh gần đó. Sau đó chuyển sang hai người co quắp trên mặt đất.
Trải qua khúc nhạc dạo ngắn, Hắc Vô Thường không còn suy nghĩ sử dụng cực hình trừng trị, chỉ nói một câu: “Chừa lại một vài kẻ làm chứng ở nhân gian cũng không sao.”
Sau đó biến mất vào trong hư không.
Khi Chương Dục Cẩn nhìn thấy Hắc Vô Thường thì sắc mặt anh lập tức trịnh trọng hạ thấp người kính cẩn hành lễ, mãi cho đến khi khu đất trống vắng mới giống như biến thành người khác quay đầu tức giận la mắng Hùng Thành: “Tại sao cậu dám ném Tiểu Trúc xuống!!!”
Mới vừa rồi khi Chương Dục Cẩn nhìn thấy Vô Thường đại nhân nâng bóng lông nhỏ trong tay, anh lập tức sợ đến mức tim muốn ngừng đập, suýt chút nữa đã phạm thượng lao xuống giật lấy Tiểu Trúc. Nhỡ đứa nhóc đó sợ quá làm gì phạm thượng đến Vô Thường đại nhân thì sao?
May mắn là không có gì xảy ra, thật may mắn.
Hùng Thành khó khăn lắm mới bò lên thoát khỏi núi học sinh nhe răng trợn mắt chồng chất: “Tôi chỉ để Tiểu Trúc trên cục nóng của máy điều hòa… Anh nói Tiểu Trúc rơi xuống!!!”
Hùng Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta lập tức bị dọa cho gào lên vội vàng chống tay lên bệ cửa sổ nhảy xuống từ tầng bốn, bịch một tiếng ngã cho mặt mũi bầm dập trên bãi cỏ, sau đó bắn vọt đi trăm mét xông tới nâng bóng lông nhỏ kiểm tra từ trên xuống dưới một phen. Mãi đến khi nghe thấy tiếng ngáy khò khò cực kỳ thư thái của quả bóng lông, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hình như Tiểu Trúc không sao, ha ha.” Hùng Thành vừa nâng quả bóng lông như báu vật đi vòng trở về, vừa căng cuống họng gào lên với người trên lầu: “Này, hình như dưới đất có cái gì đó… Đậu má!”
Cậu bảo vệ bị mất hết tay chân trông như con lợn dọa cho Hùng Thành giật bắn nhảy cao ba mét: “Gã gã gã… Tại sao gã lại thành thế này, không phải mới vừa rồi còn nói chuyện trên lầu sao?”
Cậu bảo vệ nằm một đống trên đất nhìn chằm chằm Hùng Thành: “Cũng không phải tao không biết nói chuyện.”
“Đậu má, cái thứ này biết nói chuyện!” Hùng Thành tỏ thái độ cực kỳ ghét bỏ ôm lấy bóng lông nhỏ lui về sau mấy bước, sau đó anh ta không để ý đến cậu bảo vệ suýt chút nữa tức điên mà quay đầu nhìn cái đống trên bãi cỏ: “Ai để tay chân ở đây thế, vẫn còn rất mới, thậm chí còn mới hơn so với đám học sinh không may vừa tỉnh lại trên lầu!”
Ba phút sau, Hùng Thành một tay ôm bóng lông nhỏ một tay kẹp hai cái tay hai cái chân, hí ha hí hửng đi lên lầu: “Chương lão đại, anh nhìn xem, chân tay này còn rất mới, nếu để bác sĩ giải phẫu nối lại liệu có còn dùng được không?”
Trước cái nhìn chằm chằm của Đại Ma Vương, lông tơ trắng như tuyết quanh thân cậu nhóc từ từ bung ra, thất vọng và hoang mang khác thường cực kỳ mạnh mẽ hiện rõ trong đôi mắt mở to, giống như muốn nói: Tôi không thích anh, anh là tên xấu xa, tôi muốn thổi anh bay đi, tại sao anh không bị thổi đi!
Hắc Vô Thường ngây ra một lúc, hắn vừa bị một quả bóng lông nhỏ chê? Nếu bình thường ở tam giới, cho dù là ai chỉ cần cả gan vô lễ nhảy chít chít trên đầu hắn, e rằng không chỉ kiếp này mà mấy chục kiếp sau cũng bị hắn tính sổ.
Nhưng bây giờ, khi nhìn bộ lông trên người quả bóng nhỏ xù lên, hắn lại có cảm giác khá thú vị, ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ tay lên, chọt nhẹ một cái.
Cậu bảo vệ & Lý Phượng Như: “…”
Không ngờ hành động này lại chọt thẳng vào tổ ong vò vẽ, bóng lông nhỏ bị dọa cho hoảng loạn, cậu rít lên một tiếng “Chít!” định liều mạng chạy trốn. Thế là trong cái khó ló cái khôn, cậu vận hết khí lực toàn thân, phù phù phù phù phù! Thổi mạnh xuống đất.
Tất cả bọn họ nhìn thấy bóng lông nhỏ mượn luồng khí này bắt đầu bay thẳng lên cao giống như một quả khinh khí cầu mini, chỉ trong vài giây đã cách xa Đại Ma Vương lên tới độ cao chừng hai tầng lầu!
Ngay cả Hắc Vô Thường cũng đứng chắp tay sau lưng, thích thú ngẩng đầu quan sát năng lực “Thăng thiên” phi phàm của bóng lông nhỏ.
*Chữ thăng thiên đó vừa là bay lên trời vừa có nghĩa là chầu trời =)))) Ừm chắc tác giả chơi chữ =)))))
Một giây sau, bóng lông nhỏ tiêu hao sức quá độ, tự mình làm choáng mình vì liên tục thổi phù phù phù. Cứ thế, không có lực đẩy, quả bóng nhỏ rơi thẳng xuống, vụt —— chuẩn bị đập xuống đất!
Có vẻ như bóng lông nhỏ trắng muốt sắp đập cái bẹp lên mặt của quân vương hắc ám tôn quý một lần nữa!
Cậu bảo vệ & Lý Phượng Như: A a a a a ——
Hắc Vô Thường hết cách chỉ có thể đưa tay đón ông trời nhỏ mê mang dám nhảy nhót trên đầu Thái Tuế.
Cậu bảo vệ và Lý Phượng Như đứng một bên mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, may mắn là lần đập thứ hai không thành, nếu không dưới cơn nóng giận của vị đại nhân đây, bọn họ thân là người xem hóng hớt có khi hồn phách ra đi (không được) mạnh khỏe không chừng?
Hai người liều mạng lùi về sau, vừa cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình ở mức nhỏ nhất vừa quan sát động tĩnh bên kia. Lúc chuẩn bị xong cho trường hợp xấu nhất, không ngờ lại nhìn thấy bóng lông nhỏ nằm chỏng vó trong tay Vô Thường đại nhân, ngáy khò khò.
Vừa rồi Trúc Ninh thổi rất nhiều khí nên sau khi mệt mỏi ngất đi, cậu lăn ra ngủ say.
Hắc Vô Thường kinh ngạc nhìn quả bóng lông trong tay, mới vừa rồi còn sợ muốn chết, bây giờ lại ngủ say? Bốn cái móng lông ngắn ngủn đặt trước bụng, nhìn qua giống như bốn cục bóng lông siêu nhỏ đặt trên một quả bóng lông bự.
Hắc Vô Thường sống mấy ngàn năm ở âm phủ, xung quanh toàn là ma quỷ yêu quái mọc răng nanh hung ác. Bây giờ nhìn thấy “Bé chút chít” núc ních mềm mềm lại cảm thấy rất mới lạ, hắn cẩn thận nâng lên từng chút một.
Lúc Trúc Ninh còn tỉnh, cậu cực kỳ sợ hãi khi đối mặt với khí tức lạnh như băng tỏa ra từ Đại Ma Vương, nên vốn không để ý. Nhưng bây giờ cậu ngủ cực kỳ ngon, thỉnh thoảng còn hít hít cái mũi nhỏ.
Cái gì mà thơm quá vậy, mát mát lạnh lạnh, giống như kem ý!
Hắc Vô Thường đang xích lại gần quan sát bóng lông nhỏ, hắn nhìn thấy quả bóng trong tay mình giãn ra cực kỳ thư thái, có vẻ như “Bé chút chít” đang mơ thấy cái gì đó. Sau đó hai cái móng lông ngắn ngủn nhẹ nhàng ôm lấy ngón tay của hắn, tham lam muốn chiếm lấy kéo vào trong ngực mình.
Hắc Vô Thường vui vẻ nhếch miệng.
Mới nãy còn ghét bỏ muốn chạy trốn, nhìn thấy bổn tôn như nhìn thấy quỷ, giờ lại thích rồi sao?
Nhưng một giây sau, quả bóng lông kia ôm ngón tay hơi tái nhợt của Hắc Vô Thường sát vào trong ngực giống như báu vật, sau đó…
Há miệng cắn phập một cái!!!
Nụ cười nhạt của Hắc Vô Thường cứng đờ, lần đầu tiên chia nửa con mắt còn lại quan sát bốn phía, vì góc nhìn của một nam một nữ tê liệt ngã xuống đất nhìn từ dưới lên nên tạm thời không nhìn thấy, Chương Dục Cẩn thì đứng ở tầng bốn đưa lưng về phía cửa sổ… Tốt lắm.
Hắc Vô Thường tiếp tục giữ động tác tay nâng quả bóng lông làm như không có việc gì nghiêng người, một tay che khuất quả bóng lông cực kỳ kín kẽ, một tay khác đột nhiên dùng sức, lúc này mới “giải cứu” được ngón tay ra khỏi hàm răng sắc bén khác thường của quả bóng lông nhỏ vô hại.
Nhìn thấy xung quanh không ai phát hiện, Hắc Vô Thường thở phào nhẹ nhõm định ném “Bé chút chít” cô phụ lòng tốt của mình qua một bên nhưng lại không nỡ buông bỏ xúc cảm cực kỳ mới lạ này.
Ngay lúc hắn lặng lẽ nâng bóng lông nhỏ lên, định nhẹ nhàng đẩy cái miệng nho nhỏ ra để nhìn xem răng nanh của cậu có hình dạng như thế nào, rốt cuộc Chương Dục Cẩn đứng trên lầu cũng quay người nhìn xuống tìm kiếm đồng chí Trúc mất tích.
Hắc Vô Thường cảm nhận được ánh mắt tràn ngập kính nể nhìn về phía mình lập tức ngừng tay, giả bộ như cực kỳ nghiêm túc đặt quả bóng chỏ lên trên tán cây của bụi cây xanh gần đó. Sau đó chuyển sang hai người co quắp trên mặt đất.
Trải qua khúc nhạc dạo ngắn, Hắc Vô Thường không còn suy nghĩ sử dụng cực hình trừng trị, chỉ nói một câu: “Chừa lại một vài kẻ làm chứng ở nhân gian cũng không sao.”
Sau đó biến mất vào trong hư không.
Khi Chương Dục Cẩn nhìn thấy Hắc Vô Thường thì sắc mặt anh lập tức trịnh trọng hạ thấp người kính cẩn hành lễ, mãi cho đến khi khu đất trống vắng mới giống như biến thành người khác quay đầu tức giận la mắng Hùng Thành: “Tại sao cậu dám ném Tiểu Trúc xuống!!!”
Mới vừa rồi khi Chương Dục Cẩn nhìn thấy Vô Thường đại nhân nâng bóng lông nhỏ trong tay, anh lập tức sợ đến mức tim muốn ngừng đập, suýt chút nữa đã phạm thượng lao xuống giật lấy Tiểu Trúc. Nhỡ đứa nhóc đó sợ quá làm gì phạm thượng đến Vô Thường đại nhân thì sao?
May mắn là không có gì xảy ra, thật may mắn.
Hùng Thành khó khăn lắm mới bò lên thoát khỏi núi học sinh nhe răng trợn mắt chồng chất: “Tôi chỉ để Tiểu Trúc trên cục nóng của máy điều hòa… Anh nói Tiểu Trúc rơi xuống!!!”
Hùng Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta lập tức bị dọa cho gào lên vội vàng chống tay lên bệ cửa sổ nhảy xuống từ tầng bốn, bịch một tiếng ngã cho mặt mũi bầm dập trên bãi cỏ, sau đó bắn vọt đi trăm mét xông tới nâng bóng lông nhỏ kiểm tra từ trên xuống dưới một phen. Mãi đến khi nghe thấy tiếng ngáy khò khò cực kỳ thư thái của quả bóng lông, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hình như Tiểu Trúc không sao, ha ha.” Hùng Thành vừa nâng quả bóng lông như báu vật đi vòng trở về, vừa căng cuống họng gào lên với người trên lầu: “Này, hình như dưới đất có cái gì đó… Đậu má!”
Cậu bảo vệ bị mất hết tay chân trông như con lợn dọa cho Hùng Thành giật bắn nhảy cao ba mét: “Gã gã gã… Tại sao gã lại thành thế này, không phải mới vừa rồi còn nói chuyện trên lầu sao?”
Cậu bảo vệ nằm một đống trên đất nhìn chằm chằm Hùng Thành: “Cũng không phải tao không biết nói chuyện.”
“Đậu má, cái thứ này biết nói chuyện!” Hùng Thành tỏ thái độ cực kỳ ghét bỏ ôm lấy bóng lông nhỏ lui về sau mấy bước, sau đó anh ta không để ý đến cậu bảo vệ suýt chút nữa tức điên mà quay đầu nhìn cái đống trên bãi cỏ: “Ai để tay chân ở đây thế, vẫn còn rất mới, thậm chí còn mới hơn so với đám học sinh không may vừa tỉnh lại trên lầu!”
Ba phút sau, Hùng Thành một tay ôm bóng lông nhỏ một tay kẹp hai cái tay hai cái chân, hí ha hí hửng đi lên lầu: “Chương lão đại, anh nhìn xem, chân tay này còn rất mới, nếu để bác sĩ giải phẫu nối lại liệu có còn dùng được không?”