Chương 6: Thưa ngài, chúng tôi chỉ dùa thôi mà...
Edit: Harley
Chương 6: Thưa ngài, chúng tôi chỉ dùa thôi mà...
Vương Tư Kỳ ở bên kia đang cực kỳ tức giận, đương nhiên cũng có người vui mừng. Lục Ninh Ninh vui mừng gọi điện chúc mừng Cố Âm: "Cậu xem weibo chưa? Bây giờ Vương Tư Kỳ chỉ sợ sẽ tức đến chết."
Cố Âm nằm trên sô pha lười biếng, một tay cầm một quả dâu tây trắng, một tay cầm điện thoại nói với Lục Ninh Ninh: "Lần này phải cảm ơn cậu và chị dâu cậu đã giúp đỡ."
"Có gì đâu, cậu là người bạn đầu tớ em quen sau khi về nước, không giúp cậu thì giúp ai! Hơn nữa chị dâu tớ cũng không thích Vương Tư Kỳ, chị ấy nói, nếu cậu muốn ly hôn, chị ấy có thể làm luật sư cho cậu, đuổi Thẩm Niệm Lâm ra khỏi nhà cũng được."
"Ừm, nếu như tới bước đó, tớ sẽ nhờ chị ấy giúp." Cố Âm nói, "Khi nào các cậu rảnh rỗi, tôi mời các cậu ăn một bữa cơm."
"Được, nhưng mà văn phòng luật của chị dâu tớ đang rất bận, có lẽ chị ấy không rảnh nhưng tớ có thể! Chờ tớ thay ca làm sẽ hẹn cậu!"
"Được thôi."
Trời đã về đêm, có một tiệm game nhập vai theo kịch bản trên đường Hưng Hòa đang mở cửa.
Có sáu bảy thanh niên nam nữ ăn mặc bảnh bao từ cửa đi vào, một người trong số đó đang hút thuốc.
A Phi đang ngồi ở trong cửa hàng bán đồ ăn mang về, khi anh ta thấy có khách hàng đi vào, anh ta đến chào hỏi với họ: "Chơi bản này phải không?"
"Ừ" Đối phương còn vừa nói, vừa phả ra một vòng khói ở trên mặt A Phi, "Còn phòng trống không?"
"Có, các cậu muốn chơi bản gì?" A Phi đếm, bọn họ tổng cộng có bảy người, vì vậy anh ta đề cử với họ mấy kịch bản bảy người. Cuối cùng bọn họ quyết định chọn một bản vui vẻ, tình cờ DM* lại là A Phi.
(*) DM, một từ thông dụng trên Internet, là tên viết tắt của Dungeon Master, và nó thường được gọi là vật chủ trong kịch bản g.i.ế.t người. DM bao gồm nhiều danh tính như giám đốc, trọng tài, công chứng viên, v.v., vì vậy nó đóng một vai trò quan trọng trong trò chơi kịch bản g.i.ế.t người và là nhân vật kết nối của cốt truyện chính trong trò chơi.
A Phi dẫn bọn họ đến một căn phòng trang trí theo phong cách châu Âu, chuẩn bị giúp bọn họ mở cốt truyện.
Triệu Húc đang ngủ bỗng nhiên hắn ta nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt ở ngoài. Hắn ta cau mày mở to mắt, đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Sau khi đẩy cửa phòng nghỉ ra, tiếng cãi vã bên ngoài truyền vào tai càng rõ ràng.
"Dịch vụ của các anh kém như vậy còn không cho nói? Trình độ của anh cũng có thể làm DM?"
"Cậu nói thì nói, đừng đẩy người ta."
"Tôi đẩy anh đấy làm sao? Muốn đánh nhau đúng không? Đến đây đi!"
Nhận thấy mâu thuẫn sắp leo thang, Triệu Húc xuyên qua đám người đi đến đại sảnh, lạnh mặt hỏi: "Ầm ĩ cái gì đấy?"
A Phi nhìn thấy Triệu Húc đến, giống như gặp phụ huynh, lập tức đi lên cáo trạng: "Anh Húc, những người này đến đây để gây sự! Lúc chơi game không ngừng bới móc, còn xông vào phòng khác đuổi người chơi khác ra ngoài!"
Tên tóc vàng nhìn hắn ta, rõ ràng hơi chần chờ. Triệu Húc rất cao, cao một mét tám bảy, mặc dù trông cao gầy, nhưng dáng người rất cường tráng, quan trọng hơn, bây giờ trên người hắn ta đang mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, lộ ra bả vai và toàn bộ hình xăm trên cánh tay.
Bỗng nhiên một đại ca xăm trổ xuất hiện, tóc vàng cũng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ lại, bọn họ có bảy người, cho dù đánh nhau, đại ca xăm trổ này cũng không chiếm được lợi thế."
Vì thế tóc vàng lại lên tinh thần, gã liếc nhìn hình xăm bồ đề trên cánh tay Triệu Húc, cười nói: "Này, người anh em, cái hình xăm này của anh lúc tắm có bị rửa trôi không?"
Gã vừa nói xong lời này, mấy người bọn họ đều phối hợp phá lên cười, có tên còn to gan muốn sờ hình xăm trên tay Triệu Húc.
Triệu Húc gạt tay tên kia ra, nhìn tên có mái tóc vàng chói trước mắt: "Các người thuộc đường nào?"
"Đường gì?" Tóc vàng làm bộ như nghe không hiểu, "Mấy người chúng tôi thấy cửa hàng của các anh đánh giá rất tốt trên mạng, cho nên mới đặc biệt tới đây chơi. Không nghĩ tới nơi này của các anh phục vụ kém như vậy, những lời khen trên mạng kia không phải đều là do seeding bình luận đấy chứ?"
"Mày thối lắm!" A Phi là người đầu tiên nhảy ra phản bác hắn, "Nếu như tất cả bình luận của chúng tôi đều là thuê thì có thể mở được ba cửa hàng sao?"
Tóc vàng ngẩng cằm nhìn về phía anh ta, bộ dạng như muốn cùng hắn đánh nhau: "Mày mắng cái gì? Mày đang chơi khó ai, hả?"
Bầu không khí trong cửa hàng rất căng thẳng, những người còn lại cũng rất phấn chấn, đá bay những chiếc ghế trong cửa hàng.
[Cái - - ghế - -]
Cố Âm đang đi lên lầu: "......"
Sau khi đạp ghế, mấy tên gây rối vẫn chưa vừa lòng, đem hết mấy đĩa kịch bản xếp chỉnh tề trên kệ quét hết xuống đất.
[Cái - - hộp - -]
Cố Âm: "......"
Chuyện gì xảy ra với đạn mạc vậy?
Trong cửa hàng vang lên tiếng chuông 'leng keng' hỗn loạn, những vị khách khác nhanh chóng tránh sang một bên, sợ mình bị đập trúng, còn có một số cô gái rụt rè sợ hãi hét lên. A Phi vội vàng bảo họ trốn trong phòng, đồng thời hét vào mặt mấy tên gây rối: "Tôi nói cho các người biết, xã hội bây giờ là xã hội thượng tôn pháp luật! Các người định đập phá cửa hàng à? Được, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay."
"Hừ, còn muốn gọi cảnh sát sao?" Tên tóc vàng kiêu ngạo đi tới, bước những bước chân mà người thân còn không nhận ra.
Nhìn gã như muốn đánh A Phi, Triệu Húc giơ tay kéo A Phi ra phía sau, túm lấy cổ áo tóc vàng.
"Bọn mày nhặt đồ trong tiệm lên cho tao." Hắn ta nhìn chằm chằm tóc vàng, rõ ràng không dùng giọng điệu gay gắt, nhưng chỉ dựa vào khí thế đã ép người ta không thở nổi.
Tên tóc vàng thật sự bị Triệu Húc dọa sợ, may mắn mấy huynh đệ của gã nhanh chóng vây quanh, Triệu Húc vừa quét qua một ánh mắt, bọn họ lại không dám động thủ.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của một cô gái trẻ từ cửa truyền đến, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người trong cửa hàng.
Người đứng trước cửa tầm hai mươi mấy tuổi, ngoại hình rất xinh đẹp, trên người mặc một chiếc áo sơ mi hoa in logo rực rỡ, nhưng cũng không có vẻ quê mùa, ngược lại tạo cảm giác thời thượng -- có thể bởi vì logo là Bunny.
Cô còn buộc một cái khăn lụa trên cổ áo, một cái nơ con bướm, phía dưới thì phối với một cái chân váy màu đen.
Cô gái này vừa nhìn là biết thiên kim tiểu thư, việc cô xuất hiện ở đây không thích hợp chút nào.
Trong tiệm im lặng hai giây, sắc mặt Triệu Húc thay đổi. Cố Âm thấy hắn ta đang siết cổ áo một tên côn đồ, vội bước nhanh tới, nói với hắn ta: "Triệu Húc, buông tay ra."
Triệu Húc thực sự buông tay ra, nhưng vẫn đề phòng bọn côn đồ đối diện, sợ bọn họ ra tay với Cố Âm: "Sao đột nhiên cậu lại tới đây?"
Cố Âm nói: "Tôi thấy tin tức trong nhóm nên đến."
Thật ra đều là nhờ làn đạn nhắc nhở cô, cô vốn định ngủ một giấc, bỗng nhiên nhìn thấy toàn bộ làn đạn đang nói đến chuyện xảy ra ở cửa tiệm kịch bản, cô sợ tới mức nhanh chóng mở điện thoại di động ra nhìn tin nhắn trong nhóm.
Khá lắm, ba cửa hàng cô mới mở đều nổ tung, còn có người chụp ảnh phát sóng trực tiếp hiện trường. Sợ sẽ xảy ra chuyện gì, Cố Âm vội mặc đồng phục ban ngày, vội vàng chạy tới.
"Mỹ nữ, cô là ai vậy?" Tên tóc vàng hỏi Cố Âm.
"Tôi là chủ của tiệm này." Cố Âm nhìn về phía cổ áo lộn xộn của tên tóc vàng do bị nắm, cười cười với gã, "Thật ngại quá, nhân viên của tôi có chút bốc đồng. Các anh đừng chấp nhặt với anh ấy, lúc trước anh ấy bởi vì đánh gãy xương sườn người khác, còn thiếu chút nữa rút ruột người khác, nên đã phải ngồi trong tù ba năm."
Tên tóc vàng: "......"
Chị ơi, chị đi đường nào vậy?
Mấy tên kia khiếp sợ, với khí chất Triệu Húc, nói hắn từng giết người bọn họ cũng tin. Cố Âm nhìn cửa hàng lộn xộn, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp: "Mấy anh cũng đừng vội rời đi, cảnh sát sắp đến rồi, các anh có thiệt thòi gì, lát nữa từ từ nói với cảnh sát."
Như để xác minh lời nói của cô, hai cảnh sát mặc cảnh phục đã đến cửa: "Ai là người báo cảnh sát?"
"Tôi." Cố Âm giơ tay.
Cảnh sát theo cánh tay nhìn sang cô, hỏi: "Có chuyện gì xẩy ra ở đây?"
Cố Âm còn chưa kịp mở miệng, tên tóc vàng đã nói trước: "Thưa ngài, làm gì có chuyện gì đâu, chúng tôi cũng chỉ đùa giỡn thôi mà."
Cố Âm giơ tay chỉ camera theo dõi, nói với cảnh sát: "Không sao, dù sao camera trong tiệm cũng đã quay lại."
Viên cảnh sát nhìn thoáng qua tình hình trong cửa hàng, cũng đoán ra: "Được, đi theo chúng tôi."
Dạ Tước là một câu lạc bộ tư nhân xa hoa nhất thành phố A. Về đêm, nơi này so với phố bar ngõ Thanh Nam càng thêm xa hoa trụy lạc, tiếng cười nói vui vẻ.
Thẩm Niệm Lâm đang ngồi trong một căn phòng VIP, trái ngược với không gian ồn ào bên ngoài trong này lại yên tĩnh lạ kỳ.
"Thẩm Hàng Hưng và chuyện năm đó chắc chắn không thoát khỏi liên hệ, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể tra được hắn đã tiếp xúc với những người đó." Bách Ngật ngồi trên sô pha da thật, màn hình trong tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Thẩm Niệm Lâm ngồi bên cạnh anh ta, đôi chân dài bắt chéo, cau mày: "Tiếp tục điều tra."
Bách Ngật ừ một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa, Nhạc Diệc Hàm đang chọn bài hát bên cạnh quay đầu lại, nhìn bọn họ hỏi: "Các cậu thật sự không hát sao?"
Bách Ngật liếc mắt: "Không chỉ bọn tôi không hát, mà cậu cũng không được hát."
"Dựa vào cái gì?" Nhạc Diệc Hàm biết ngũ âm của mình không được đầy đủ, nhưng có ai lại không có ước mơ chứ! "Tôi nói với cậu, Bách Ngật, cái tên Tước Dạ cũng là do tôi đặt, dù sao tôi cũng là cổ đông. Tôi hát ở KTV của mình, các cậu còn có thể ngăn cản tôi sao?"
Lời này khiến Thẩm Niệm Lâm không thể không nhìn về phía cậu ta, dù sao cũng khó gặp ai da mặt dày như vậy: "Nếu như nơi này đổi tên thì doanh thu sẽ tăng gấp đôi."
"..." Nhạc Diệc Hàm trực tiếp đứng lên phản bác, "Cậu ghét bỏ cái tên tôi đặt đúng không?"
Thẩm Niệm Lâm vẫn nhếch môi: "Cái tên rách nát này, các cậu đúng là một người dám lấy, một người dám dùng."
Nhạc Diệc Hàm: "...."
Bách Ngật: "......"
Nhạc Diệc Hàm tức giận muốn lấy micro đánh anh, nhưng nghĩ đến mười người có thể cũng không đánh lại Thẩm Niệm Lâm, cuối cùng vẫn lý trí buông tha: "Được, tên Thẩm Niệm Lâm của cậu dễ nghe đúng không?"
Trong hiện thực đánh không lại hắn, trong truyện tranh hắn vẫn không thể để Thẩm Niệm chết 108 lần?
Thẩm Niệm Lâm thờ ơ: "Tôi sẽ gọi luật sư đi đòi tiền bản quyền."
"..." Nhạc Diệc Hàm lúc này, thật không ngờ sau đó Thẩm Niệm Lâm lại phái luật sư Thiên Đoàn đến đòi phí bản quyền.
Điện thoại của Bách Ngật vang lên, anh ta thuận tay nhận máy, sau đó sắc mặt liền thay đổi: "Được, em biết rồi, cảm ơn anh Hoan."
Anh ta cúp điện thoại, nhìn về phía Thẩm Niệm Lâm: "Vừa rồi người bạn ở cục cảnh sát gọi điện thoại cho tôi, nói chị dâu bị đưa đến cục cảnh sát."
Sắc mặt Thẩm Niệm Lâm đột nhiên biến đổi, Nhạc Diệc Hàm ở bên cạnh ân cần hỏi: "Chị dâu xảy ra chuyện gì? Sao chị ấy lại vào cục? Thẩm Tam còn chưa vào đâu!"
Cậu ta nói Thẩm Tam chính là Thẩm Niệm Lâm, hắn ở Thẩm gia đứng hàng thứ ba.
Thẩm Niệm Lâm cũng không mắng cậu ta, cầm lấy áo khoác bước nhanh ra khỏi phòng. Nhạc Diệc Hàm thấy hắn vội vã, có chút lo lắng hỏi Bách Ngật: "Cậu ấy đi một mình không thành vấn đề chứ? A! Cậu ấy sẽ không đập cục cảnh sát chứ?"
Bách Ngật vừa nhắn tin cho Thẩm Niệm Lâm, vừa trả lời: "Yên tâm, có chị dâu ở đó."
Trong cục cảnh sát, Cố Âm và Triệu Húc còn có luật sư ngồi ở một đầu, bảy người gây rối kia ngồi ở đầu kia, tách ra làm ghi chép.
Bởi vì trong cửa hàng có camera giám sát, mọi chuyện xảy ra vừa xem liền hiểu ngay, hành vi của đối phương đã cấu thành tội gây rối gây mất trật tự, bị tạm giam là chắc chắn.
Chẳng qua bọn họ một mực chắc chắn mình là bởi vì ở trong tiệm chơi không vui, mới "Phát tiết cảm xúc hợp lý", cũng không thừa nhận là bị người nào sai bảo cố ý đi gây sự.
Có tiếng bước chân vội vã vang lên, trợ lý đặc biệt đi theo sau Thẩm Niệm Lâm, mang theo sương đêm xuất hiện ở cục cảnh sát.
Huhu bỏ bê truyện cũng lâu rồi. Tôi bận thuyết trình nên không có thời gian làm truyện luôn.
Chương 6: Thưa ngài, chúng tôi chỉ dùa thôi mà...
Vương Tư Kỳ ở bên kia đang cực kỳ tức giận, đương nhiên cũng có người vui mừng. Lục Ninh Ninh vui mừng gọi điện chúc mừng Cố Âm: "Cậu xem weibo chưa? Bây giờ Vương Tư Kỳ chỉ sợ sẽ tức đến chết."
Cố Âm nằm trên sô pha lười biếng, một tay cầm một quả dâu tây trắng, một tay cầm điện thoại nói với Lục Ninh Ninh: "Lần này phải cảm ơn cậu và chị dâu cậu đã giúp đỡ."
"Có gì đâu, cậu là người bạn đầu tớ em quen sau khi về nước, không giúp cậu thì giúp ai! Hơn nữa chị dâu tớ cũng không thích Vương Tư Kỳ, chị ấy nói, nếu cậu muốn ly hôn, chị ấy có thể làm luật sư cho cậu, đuổi Thẩm Niệm Lâm ra khỏi nhà cũng được."
"Ừm, nếu như tới bước đó, tớ sẽ nhờ chị ấy giúp." Cố Âm nói, "Khi nào các cậu rảnh rỗi, tôi mời các cậu ăn một bữa cơm."
"Được, nhưng mà văn phòng luật của chị dâu tớ đang rất bận, có lẽ chị ấy không rảnh nhưng tớ có thể! Chờ tớ thay ca làm sẽ hẹn cậu!"
"Được thôi."
Trời đã về đêm, có một tiệm game nhập vai theo kịch bản trên đường Hưng Hòa đang mở cửa.
Có sáu bảy thanh niên nam nữ ăn mặc bảnh bao từ cửa đi vào, một người trong số đó đang hút thuốc.
A Phi đang ngồi ở trong cửa hàng bán đồ ăn mang về, khi anh ta thấy có khách hàng đi vào, anh ta đến chào hỏi với họ: "Chơi bản này phải không?"
"Ừ" Đối phương còn vừa nói, vừa phả ra một vòng khói ở trên mặt A Phi, "Còn phòng trống không?"
"Có, các cậu muốn chơi bản gì?" A Phi đếm, bọn họ tổng cộng có bảy người, vì vậy anh ta đề cử với họ mấy kịch bản bảy người. Cuối cùng bọn họ quyết định chọn một bản vui vẻ, tình cờ DM* lại là A Phi.
(*) DM, một từ thông dụng trên Internet, là tên viết tắt của Dungeon Master, và nó thường được gọi là vật chủ trong kịch bản g.i.ế.t người. DM bao gồm nhiều danh tính như giám đốc, trọng tài, công chứng viên, v.v., vì vậy nó đóng một vai trò quan trọng trong trò chơi kịch bản g.i.ế.t người và là nhân vật kết nối của cốt truyện chính trong trò chơi.
A Phi dẫn bọn họ đến một căn phòng trang trí theo phong cách châu Âu, chuẩn bị giúp bọn họ mở cốt truyện.
Triệu Húc đang ngủ bỗng nhiên hắn ta nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt ở ngoài. Hắn ta cau mày mở to mắt, đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Sau khi đẩy cửa phòng nghỉ ra, tiếng cãi vã bên ngoài truyền vào tai càng rõ ràng.
"Dịch vụ của các anh kém như vậy còn không cho nói? Trình độ của anh cũng có thể làm DM?"
"Cậu nói thì nói, đừng đẩy người ta."
"Tôi đẩy anh đấy làm sao? Muốn đánh nhau đúng không? Đến đây đi!"
Nhận thấy mâu thuẫn sắp leo thang, Triệu Húc xuyên qua đám người đi đến đại sảnh, lạnh mặt hỏi: "Ầm ĩ cái gì đấy?"
A Phi nhìn thấy Triệu Húc đến, giống như gặp phụ huynh, lập tức đi lên cáo trạng: "Anh Húc, những người này đến đây để gây sự! Lúc chơi game không ngừng bới móc, còn xông vào phòng khác đuổi người chơi khác ra ngoài!"
Tên tóc vàng nhìn hắn ta, rõ ràng hơi chần chờ. Triệu Húc rất cao, cao một mét tám bảy, mặc dù trông cao gầy, nhưng dáng người rất cường tráng, quan trọng hơn, bây giờ trên người hắn ta đang mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, lộ ra bả vai và toàn bộ hình xăm trên cánh tay.
Bỗng nhiên một đại ca xăm trổ xuất hiện, tóc vàng cũng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ lại, bọn họ có bảy người, cho dù đánh nhau, đại ca xăm trổ này cũng không chiếm được lợi thế."
Vì thế tóc vàng lại lên tinh thần, gã liếc nhìn hình xăm bồ đề trên cánh tay Triệu Húc, cười nói: "Này, người anh em, cái hình xăm này của anh lúc tắm có bị rửa trôi không?"
Gã vừa nói xong lời này, mấy người bọn họ đều phối hợp phá lên cười, có tên còn to gan muốn sờ hình xăm trên tay Triệu Húc.
Triệu Húc gạt tay tên kia ra, nhìn tên có mái tóc vàng chói trước mắt: "Các người thuộc đường nào?"
"Đường gì?" Tóc vàng làm bộ như nghe không hiểu, "Mấy người chúng tôi thấy cửa hàng của các anh đánh giá rất tốt trên mạng, cho nên mới đặc biệt tới đây chơi. Không nghĩ tới nơi này của các anh phục vụ kém như vậy, những lời khen trên mạng kia không phải đều là do seeding bình luận đấy chứ?"
"Mày thối lắm!" A Phi là người đầu tiên nhảy ra phản bác hắn, "Nếu như tất cả bình luận của chúng tôi đều là thuê thì có thể mở được ba cửa hàng sao?"
Tóc vàng ngẩng cằm nhìn về phía anh ta, bộ dạng như muốn cùng hắn đánh nhau: "Mày mắng cái gì? Mày đang chơi khó ai, hả?"
Bầu không khí trong cửa hàng rất căng thẳng, những người còn lại cũng rất phấn chấn, đá bay những chiếc ghế trong cửa hàng.
[Cái - - ghế - -]
Cố Âm đang đi lên lầu: "......"
Sau khi đạp ghế, mấy tên gây rối vẫn chưa vừa lòng, đem hết mấy đĩa kịch bản xếp chỉnh tề trên kệ quét hết xuống đất.
[Cái - - hộp - -]
Cố Âm: "......"
Chuyện gì xảy ra với đạn mạc vậy?
Trong cửa hàng vang lên tiếng chuông 'leng keng' hỗn loạn, những vị khách khác nhanh chóng tránh sang một bên, sợ mình bị đập trúng, còn có một số cô gái rụt rè sợ hãi hét lên. A Phi vội vàng bảo họ trốn trong phòng, đồng thời hét vào mặt mấy tên gây rối: "Tôi nói cho các người biết, xã hội bây giờ là xã hội thượng tôn pháp luật! Các người định đập phá cửa hàng à? Được, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay."
"Hừ, còn muốn gọi cảnh sát sao?" Tên tóc vàng kiêu ngạo đi tới, bước những bước chân mà người thân còn không nhận ra.
Nhìn gã như muốn đánh A Phi, Triệu Húc giơ tay kéo A Phi ra phía sau, túm lấy cổ áo tóc vàng.
"Bọn mày nhặt đồ trong tiệm lên cho tao." Hắn ta nhìn chằm chằm tóc vàng, rõ ràng không dùng giọng điệu gay gắt, nhưng chỉ dựa vào khí thế đã ép người ta không thở nổi.
Tên tóc vàng thật sự bị Triệu Húc dọa sợ, may mắn mấy huynh đệ của gã nhanh chóng vây quanh, Triệu Húc vừa quét qua một ánh mắt, bọn họ lại không dám động thủ.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của một cô gái trẻ từ cửa truyền đến, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người trong cửa hàng.
Người đứng trước cửa tầm hai mươi mấy tuổi, ngoại hình rất xinh đẹp, trên người mặc một chiếc áo sơ mi hoa in logo rực rỡ, nhưng cũng không có vẻ quê mùa, ngược lại tạo cảm giác thời thượng -- có thể bởi vì logo là Bunny.
Cô còn buộc một cái khăn lụa trên cổ áo, một cái nơ con bướm, phía dưới thì phối với một cái chân váy màu đen.
Cô gái này vừa nhìn là biết thiên kim tiểu thư, việc cô xuất hiện ở đây không thích hợp chút nào.
Trong tiệm im lặng hai giây, sắc mặt Triệu Húc thay đổi. Cố Âm thấy hắn ta đang siết cổ áo một tên côn đồ, vội bước nhanh tới, nói với hắn ta: "Triệu Húc, buông tay ra."
Triệu Húc thực sự buông tay ra, nhưng vẫn đề phòng bọn côn đồ đối diện, sợ bọn họ ra tay với Cố Âm: "Sao đột nhiên cậu lại tới đây?"
Cố Âm nói: "Tôi thấy tin tức trong nhóm nên đến."
Thật ra đều là nhờ làn đạn nhắc nhở cô, cô vốn định ngủ một giấc, bỗng nhiên nhìn thấy toàn bộ làn đạn đang nói đến chuyện xảy ra ở cửa tiệm kịch bản, cô sợ tới mức nhanh chóng mở điện thoại di động ra nhìn tin nhắn trong nhóm.
Khá lắm, ba cửa hàng cô mới mở đều nổ tung, còn có người chụp ảnh phát sóng trực tiếp hiện trường. Sợ sẽ xảy ra chuyện gì, Cố Âm vội mặc đồng phục ban ngày, vội vàng chạy tới.
"Mỹ nữ, cô là ai vậy?" Tên tóc vàng hỏi Cố Âm.
"Tôi là chủ của tiệm này." Cố Âm nhìn về phía cổ áo lộn xộn của tên tóc vàng do bị nắm, cười cười với gã, "Thật ngại quá, nhân viên của tôi có chút bốc đồng. Các anh đừng chấp nhặt với anh ấy, lúc trước anh ấy bởi vì đánh gãy xương sườn người khác, còn thiếu chút nữa rút ruột người khác, nên đã phải ngồi trong tù ba năm."
Tên tóc vàng: "......"
Chị ơi, chị đi đường nào vậy?
Mấy tên kia khiếp sợ, với khí chất Triệu Húc, nói hắn từng giết người bọn họ cũng tin. Cố Âm nhìn cửa hàng lộn xộn, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp: "Mấy anh cũng đừng vội rời đi, cảnh sát sắp đến rồi, các anh có thiệt thòi gì, lát nữa từ từ nói với cảnh sát."
Như để xác minh lời nói của cô, hai cảnh sát mặc cảnh phục đã đến cửa: "Ai là người báo cảnh sát?"
"Tôi." Cố Âm giơ tay.
Cảnh sát theo cánh tay nhìn sang cô, hỏi: "Có chuyện gì xẩy ra ở đây?"
Cố Âm còn chưa kịp mở miệng, tên tóc vàng đã nói trước: "Thưa ngài, làm gì có chuyện gì đâu, chúng tôi cũng chỉ đùa giỡn thôi mà."
Cố Âm giơ tay chỉ camera theo dõi, nói với cảnh sát: "Không sao, dù sao camera trong tiệm cũng đã quay lại."
Viên cảnh sát nhìn thoáng qua tình hình trong cửa hàng, cũng đoán ra: "Được, đi theo chúng tôi."
Dạ Tước là một câu lạc bộ tư nhân xa hoa nhất thành phố A. Về đêm, nơi này so với phố bar ngõ Thanh Nam càng thêm xa hoa trụy lạc, tiếng cười nói vui vẻ.
Thẩm Niệm Lâm đang ngồi trong một căn phòng VIP, trái ngược với không gian ồn ào bên ngoài trong này lại yên tĩnh lạ kỳ.
"Thẩm Hàng Hưng và chuyện năm đó chắc chắn không thoát khỏi liên hệ, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể tra được hắn đã tiếp xúc với những người đó." Bách Ngật ngồi trên sô pha da thật, màn hình trong tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Thẩm Niệm Lâm ngồi bên cạnh anh ta, đôi chân dài bắt chéo, cau mày: "Tiếp tục điều tra."
Bách Ngật ừ một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa, Nhạc Diệc Hàm đang chọn bài hát bên cạnh quay đầu lại, nhìn bọn họ hỏi: "Các cậu thật sự không hát sao?"
Bách Ngật liếc mắt: "Không chỉ bọn tôi không hát, mà cậu cũng không được hát."
"Dựa vào cái gì?" Nhạc Diệc Hàm biết ngũ âm của mình không được đầy đủ, nhưng có ai lại không có ước mơ chứ! "Tôi nói với cậu, Bách Ngật, cái tên Tước Dạ cũng là do tôi đặt, dù sao tôi cũng là cổ đông. Tôi hát ở KTV của mình, các cậu còn có thể ngăn cản tôi sao?"
Lời này khiến Thẩm Niệm Lâm không thể không nhìn về phía cậu ta, dù sao cũng khó gặp ai da mặt dày như vậy: "Nếu như nơi này đổi tên thì doanh thu sẽ tăng gấp đôi."
"..." Nhạc Diệc Hàm trực tiếp đứng lên phản bác, "Cậu ghét bỏ cái tên tôi đặt đúng không?"
Thẩm Niệm Lâm vẫn nhếch môi: "Cái tên rách nát này, các cậu đúng là một người dám lấy, một người dám dùng."
Nhạc Diệc Hàm: "...."
Bách Ngật: "......"
Nhạc Diệc Hàm tức giận muốn lấy micro đánh anh, nhưng nghĩ đến mười người có thể cũng không đánh lại Thẩm Niệm Lâm, cuối cùng vẫn lý trí buông tha: "Được, tên Thẩm Niệm Lâm của cậu dễ nghe đúng không?"
Trong hiện thực đánh không lại hắn, trong truyện tranh hắn vẫn không thể để Thẩm Niệm chết 108 lần?
Thẩm Niệm Lâm thờ ơ: "Tôi sẽ gọi luật sư đi đòi tiền bản quyền."
"..." Nhạc Diệc Hàm lúc này, thật không ngờ sau đó Thẩm Niệm Lâm lại phái luật sư Thiên Đoàn đến đòi phí bản quyền.
Điện thoại của Bách Ngật vang lên, anh ta thuận tay nhận máy, sau đó sắc mặt liền thay đổi: "Được, em biết rồi, cảm ơn anh Hoan."
Anh ta cúp điện thoại, nhìn về phía Thẩm Niệm Lâm: "Vừa rồi người bạn ở cục cảnh sát gọi điện thoại cho tôi, nói chị dâu bị đưa đến cục cảnh sát."
Sắc mặt Thẩm Niệm Lâm đột nhiên biến đổi, Nhạc Diệc Hàm ở bên cạnh ân cần hỏi: "Chị dâu xảy ra chuyện gì? Sao chị ấy lại vào cục? Thẩm Tam còn chưa vào đâu!"
Cậu ta nói Thẩm Tam chính là Thẩm Niệm Lâm, hắn ở Thẩm gia đứng hàng thứ ba.
Thẩm Niệm Lâm cũng không mắng cậu ta, cầm lấy áo khoác bước nhanh ra khỏi phòng. Nhạc Diệc Hàm thấy hắn vội vã, có chút lo lắng hỏi Bách Ngật: "Cậu ấy đi một mình không thành vấn đề chứ? A! Cậu ấy sẽ không đập cục cảnh sát chứ?"
Bách Ngật vừa nhắn tin cho Thẩm Niệm Lâm, vừa trả lời: "Yên tâm, có chị dâu ở đó."
Trong cục cảnh sát, Cố Âm và Triệu Húc còn có luật sư ngồi ở một đầu, bảy người gây rối kia ngồi ở đầu kia, tách ra làm ghi chép.
Bởi vì trong cửa hàng có camera giám sát, mọi chuyện xảy ra vừa xem liền hiểu ngay, hành vi của đối phương đã cấu thành tội gây rối gây mất trật tự, bị tạm giam là chắc chắn.
Chẳng qua bọn họ một mực chắc chắn mình là bởi vì ở trong tiệm chơi không vui, mới "Phát tiết cảm xúc hợp lý", cũng không thừa nhận là bị người nào sai bảo cố ý đi gây sự.
Có tiếng bước chân vội vã vang lên, trợ lý đặc biệt đi theo sau Thẩm Niệm Lâm, mang theo sương đêm xuất hiện ở cục cảnh sát.
Huhu bỏ bê truyện cũng lâu rồi. Tôi bận thuyết trình nên không có thời gian làm truyện luôn.