Chương 21: Giấc mơ thứ hai
Mộc Chiêu che mặt muốn thoát khỏi giấc mơ này, nàng tự thôi miên bản thân, nghĩ rằng có lẽ cha mẹ nàng đang ôm con của họ hàng, nhưng giây tiếp theo cha mẹ nàng lại nói: "Chờ đến khi Chiêu Chiêu lớn lên, cô chú sẽ đưa con bé tới chơi với cháu."
Mộc Chiêu hít sâu một hơi...
"Phó Du Thường." Thấy cô con gái nhỏ vẫn không nhúc nhích, người cha trầm mặc ít nói của cô bé lên tiếng: "Con cái phải lớn lên bên cạnh cha mẹ, nếu không sẽ giống như những bạn nhỏ trong trại trẻ mồ côi."
Lời nói của người cha đã đánh trúng điểm yếu của bé Phó Du Thường, rõ ràng cô bé đã bị dao động, mẹ Mộc nhân cơ hội này ôm em bé về.
Rời khỏi vòng tay quen thuộc của Phó Du Thường, em bé khóc nức nở ngay cả khi được mẹ bế.
"Lạch xoạch lạch xoạch..." Đôi mắt của bé Phó Du Thường đỏ hoe, vừa nhìn em bé được bế đi vừa rơi nước mắt, Mộc Chiêu thấy thế liền đau lòng muốn chết, hay là để học tỷ ôm mình về chơi đi, ít nhất mình sẽ không bị học tỷ bán đi.
Mẹ Phó và mẹ Mộc đã trao đổi thông tin liên lạc, cô con gái út rất thích đứa trẻ này, làm mẹ đương nhiên hy vọng con cái có thể đi đây đi đó nhiều hơn, khi con gái khóc bà cũng cảm thấy đau lòng.
Mẹ Mộc hoàn toàn đồng ý nhưng Mộc Chiêu biết biết sau này hai nhà sẽ không liên lạc gì nữa, có lẽ vì bố mẹ học tỷ gặp tai nạn không lâu sau đó nên cắt đứt liên lạc.
Mộc Chiêu nhìn tiểu học tỷ đang lau nước mắt, trong lòng cảm thấy có lỗi, dù sao đây cũng là một giấc mơ, hay là mình cướp bản thân khi còn bé lại cho học tỷ!
Mộc Chiêu nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của vấn đề này, nhưng trong giây tiếp theo, thế giới quay tròn, giấc mơ đột nhiên biến mất, kéo ý thức của nàng chìm vào bóng tối.
Khi có cảm giác lại, Mộc Chiêu vô thức ôm lấy đồ vật dưới người, một mình đứng trong gió run lẩy bẩy.
Đây là một tình huống kỳ lạ, tay chân Mộc Chiêu ôm tường, nở nụ cười ngượng nghịu nhưng lễ phép, sao lần này nàng lại xuất hiện ở trên tường? Nhưng góc nhìn ở đây cũng quen thuộc đến khó hiểu...
À! Nàng nhớ ra rồi!
Biệt thự bên cạnh là nhà cũ của nàng, trong đời Mộc Chiêu chỉ có một lần trèo tường, đó là lúc cha mẹ ép nàng gả cho lão già biến thái kia, lúc này nàng đang muốn bỏ trốn.
Nếu thực sự là lần này, chắc chắn chốc lát nữa nàng sẽ có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của một bà già lắm chuyện.
"Không ổn! Tiểu thư chạy mất rồi!"
Tới rồi, quả nhiên là chuyện này!
Đây là một trong những khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời nàng, không gì sánh nổi, đều nhờ cha mẹ nàng ban tặng.
Nàng vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, mẹ nàng đột nhiên gọi điện cho nàng, nôn nóng đến mức không nói rõ được một chữ, làm hại nàng lo lắng ông già chết tiệt kia xảy ra chuyện gì, vội vàng xin nghỉ học chạy về.
Kết quả là khi trở về, ông già chết tiệt kia thoải mái ngồi trên sô pha nói với nàng công ty của ông ta có vấn đề, sau đó bảo nàng chuẩn bị kết hôn.
Còn người nàng kết hôn cùng cũng không phải là người tốt đẹp gì mà là một ông già biến thái có thể làm cha nàng, thậm chí để ngăn nàng trốn thoát, họ nhốt nàng trong phòng rồi chờ ngày kết hôn, hơn nữa còn thương lượng cho nàng tạm nghỉ học.
Cảm giác bị gia đình phản bội khiến nàng choáng váng, nhưng Mộc Chiêu không chịu chấp nhận số phận của mình, nghiến răng nghiến lợi nhảy xuống từ tầng hai, không cẩn thận bị bong gân, sau đó tốn hết sức trèo tường, còn bị tiếng hét của bà dì nhiều chuyện được gia đình thuê làm cho sợ hãi, rơi từ trên tường xuống, trầy xát khắp người, chật vật đến không thể tưởng tượng được.
May mà lúc đó gặp được học tỷ, lúc đầu Mộc Chiêu không muốn khóc trên đường chính một cách đáng xấu hổ như vậy nhưng khi nhìn thấy có người đi tới, nàng không nhịn được mà "oa" một tiếng, nàng còn nhớ lúc ấy học tỷ rất bối rối, cũng căng thẳng đến mức nói không ra lời.
Bây giờ nghĩ lại, thực ra lúc đó mình không phải là người duy nhất mất mặt.
Mộc Chiêu cử động, trong giấc mơ này, dường như nàng đã thay thế bản thân, mất đi năng lực bay lượn của ma, nói cách khác là nàng thật sự bị mắc kẹt trên tường!
Xem ra lại phải mất mặt trong giấc mơ, Mộc Chiêu thở dài, lặng lẽ đếm đến mười.
"Chiêu Chiêu?" Giọng nói có chút kinh ngạc và lo lắng của Phó Du Thường vang lên từ dưới tường.
"Học, học tỷ!" Mộc Chiêu hơi nghiêng đầu sang một bên, lộ ra nụ cười còn xấu hơn khóc.
Vậy ra trong mơ của học tỷ là hai khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời nàng?
...
"Đừng nhúc nhích!" Trái tim Phó Du Thường căng thẳng, sợ bà cố nhỏ này không cẩn thận rơi xuống.
Cô đặt túi xách xuống, dùng sức lấy đà mượn chút lực nhảy lên tường, sau đó ôm Mộc Chiêu nhảy xuống.
"Wow..." Mộc Chiêu phát ra tiếng ngưỡng mộ, trước đây nàng từng nghe nói thân thủ của học tỷ không tệ nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy!
"Wow cái gì mà wow, em có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không?" Phó Du Thường nghiêm mặt, nếu là trong công ty chắc chắn sẽ khiến tất cả nhân viên run lên vì sợ hãi, nhưng trước mặt Mộc Chiêu được cô chiều hư như vậy, thế là không có chút lực uy hiếp nào.
Mộc Chiêu không những không có thái độ hối cãi mà còn dám đưa tay xoa xoa mặt Phó Du Thường, "Học tỷ, đừng tức giận mà, cười lên cái nào ~"
Phó Du Thường tức giận đặt nàng xuống, Mộc Chiêu không hề phòng bị, chân vừa chạm đất nàng đã nhảy lên vì đau.
Mộc Chiêu đau đớn rên rỉ, lại ôm lấy Phó Du Thường, đây không phải là mơ sao? Sao nàng vẫn có thể cảm thấy đau!
"Chân em bị sao vậy?" Phó Du Thường nhận ra mắt cá chân của Mộc Chiêu đã sưng lên thành một cái bánh bao lớn.
"Em vô tình bị bong gân khi nhảy ra ngoài cửa sổ." Mộc Chiêu thành thật khai báo.
"... Bọn họ nhốt em?" Phó Du Thường không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác ngoài việc bị hạn chế quyền tự do cá nhân, cộng thêm tin tức cô mới tra được...
"Có muốn cùng học tỷ về nhà không?" Chí ít lúc này không thể giao Chiêu Chiêu cho cha mẹ của nàng, sắc mặt Phó Du Thường trầm xuống, ấp ủ cơn giận ở đáy lòng.
"Muốn!" Mộc Chiêu đang đợi câu hỏi này, Phó Du Thường vừa hỏi xong nàng đã lập tức đồng ý.
Sau khi được ôm về ngôi nhà nơi nàng từng ở được 3 năm, Phó Du Thường mời bác sĩ gia đình đến chữa cho chân của Mộc Chiêu, mà Mộc Chiêu thì đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào để nói về chủ đề nghiêm túc kia với học tỷ.
"Chiêu Chiêu, chị... Nghe nói chuyện của gia đình em, cho nên, cho nên..." Sau khi tiễn bác sĩ gia đình đi, Phó Du Thường cầm một tập tài liệu do dự rất lâu ở ngoài cửa, khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh và giỏi che giấu cảm xúc của cô vậy mà tỏ ra lo lắng, cho đến khi chuẩn bị tâm lý xong, cô mới mở cửa bước vào.
Mộc Chiêu cũng không xa lạ gì với văn kiện này, sau khi đọc xong, học tỷ liền đưa ra thỏa thuận tiền hôn nhân, nhưng lúc đầu nàng rất sốc, sợ hãi và khó chịu nên lúc đó không để ý đến biểu tình của học tỷ khi đưa văn kiện cho mình.
Lần này, giấc mơ tái hiện lại cảnh tượng ngày đó, nàng vốn tưởng rằng học tỷ đã tính trước kỹ càng, vẫn bình tĩnh cho dù có thấy Thái Sơn sụp đổ trước mắt, nhưng thông qua giấc mơ này nàng mới nhìn thấy vẻ bất an và lo lắng trong mắt học tỷ.
Mộc Chiêu đột nhiên nghĩ tới, nếu như lúc này nàng từ chối học tỷ, học tỷ có khóc không?
Khụ khụ khụ, nàng nói đùa thôi.
Mộc Chiêu hít sâu một hơi...
"Phó Du Thường." Thấy cô con gái nhỏ vẫn không nhúc nhích, người cha trầm mặc ít nói của cô bé lên tiếng: "Con cái phải lớn lên bên cạnh cha mẹ, nếu không sẽ giống như những bạn nhỏ trong trại trẻ mồ côi."
Lời nói của người cha đã đánh trúng điểm yếu của bé Phó Du Thường, rõ ràng cô bé đã bị dao động, mẹ Mộc nhân cơ hội này ôm em bé về.
Rời khỏi vòng tay quen thuộc của Phó Du Thường, em bé khóc nức nở ngay cả khi được mẹ bế.
"Lạch xoạch lạch xoạch..." Đôi mắt của bé Phó Du Thường đỏ hoe, vừa nhìn em bé được bế đi vừa rơi nước mắt, Mộc Chiêu thấy thế liền đau lòng muốn chết, hay là để học tỷ ôm mình về chơi đi, ít nhất mình sẽ không bị học tỷ bán đi.
Mẹ Phó và mẹ Mộc đã trao đổi thông tin liên lạc, cô con gái út rất thích đứa trẻ này, làm mẹ đương nhiên hy vọng con cái có thể đi đây đi đó nhiều hơn, khi con gái khóc bà cũng cảm thấy đau lòng.
Mẹ Mộc hoàn toàn đồng ý nhưng Mộc Chiêu biết biết sau này hai nhà sẽ không liên lạc gì nữa, có lẽ vì bố mẹ học tỷ gặp tai nạn không lâu sau đó nên cắt đứt liên lạc.
Mộc Chiêu nhìn tiểu học tỷ đang lau nước mắt, trong lòng cảm thấy có lỗi, dù sao đây cũng là một giấc mơ, hay là mình cướp bản thân khi còn bé lại cho học tỷ!
Mộc Chiêu nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của vấn đề này, nhưng trong giây tiếp theo, thế giới quay tròn, giấc mơ đột nhiên biến mất, kéo ý thức của nàng chìm vào bóng tối.
Khi có cảm giác lại, Mộc Chiêu vô thức ôm lấy đồ vật dưới người, một mình đứng trong gió run lẩy bẩy.
Đây là một tình huống kỳ lạ, tay chân Mộc Chiêu ôm tường, nở nụ cười ngượng nghịu nhưng lễ phép, sao lần này nàng lại xuất hiện ở trên tường? Nhưng góc nhìn ở đây cũng quen thuộc đến khó hiểu...
À! Nàng nhớ ra rồi!
Biệt thự bên cạnh là nhà cũ của nàng, trong đời Mộc Chiêu chỉ có một lần trèo tường, đó là lúc cha mẹ ép nàng gả cho lão già biến thái kia, lúc này nàng đang muốn bỏ trốn.
Nếu thực sự là lần này, chắc chắn chốc lát nữa nàng sẽ có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của một bà già lắm chuyện.
"Không ổn! Tiểu thư chạy mất rồi!"
Tới rồi, quả nhiên là chuyện này!
Đây là một trong những khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời nàng, không gì sánh nổi, đều nhờ cha mẹ nàng ban tặng.
Nàng vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, mẹ nàng đột nhiên gọi điện cho nàng, nôn nóng đến mức không nói rõ được một chữ, làm hại nàng lo lắng ông già chết tiệt kia xảy ra chuyện gì, vội vàng xin nghỉ học chạy về.
Kết quả là khi trở về, ông già chết tiệt kia thoải mái ngồi trên sô pha nói với nàng công ty của ông ta có vấn đề, sau đó bảo nàng chuẩn bị kết hôn.
Còn người nàng kết hôn cùng cũng không phải là người tốt đẹp gì mà là một ông già biến thái có thể làm cha nàng, thậm chí để ngăn nàng trốn thoát, họ nhốt nàng trong phòng rồi chờ ngày kết hôn, hơn nữa còn thương lượng cho nàng tạm nghỉ học.
Cảm giác bị gia đình phản bội khiến nàng choáng váng, nhưng Mộc Chiêu không chịu chấp nhận số phận của mình, nghiến răng nghiến lợi nhảy xuống từ tầng hai, không cẩn thận bị bong gân, sau đó tốn hết sức trèo tường, còn bị tiếng hét của bà dì nhiều chuyện được gia đình thuê làm cho sợ hãi, rơi từ trên tường xuống, trầy xát khắp người, chật vật đến không thể tưởng tượng được.
May mà lúc đó gặp được học tỷ, lúc đầu Mộc Chiêu không muốn khóc trên đường chính một cách đáng xấu hổ như vậy nhưng khi nhìn thấy có người đi tới, nàng không nhịn được mà "oa" một tiếng, nàng còn nhớ lúc ấy học tỷ rất bối rối, cũng căng thẳng đến mức nói không ra lời.
Bây giờ nghĩ lại, thực ra lúc đó mình không phải là người duy nhất mất mặt.
Mộc Chiêu cử động, trong giấc mơ này, dường như nàng đã thay thế bản thân, mất đi năng lực bay lượn của ma, nói cách khác là nàng thật sự bị mắc kẹt trên tường!
Xem ra lại phải mất mặt trong giấc mơ, Mộc Chiêu thở dài, lặng lẽ đếm đến mười.
"Chiêu Chiêu?" Giọng nói có chút kinh ngạc và lo lắng của Phó Du Thường vang lên từ dưới tường.
"Học, học tỷ!" Mộc Chiêu hơi nghiêng đầu sang một bên, lộ ra nụ cười còn xấu hơn khóc.
Vậy ra trong mơ của học tỷ là hai khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời nàng?
...
"Đừng nhúc nhích!" Trái tim Phó Du Thường căng thẳng, sợ bà cố nhỏ này không cẩn thận rơi xuống.
Cô đặt túi xách xuống, dùng sức lấy đà mượn chút lực nhảy lên tường, sau đó ôm Mộc Chiêu nhảy xuống.
"Wow..." Mộc Chiêu phát ra tiếng ngưỡng mộ, trước đây nàng từng nghe nói thân thủ của học tỷ không tệ nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy!
"Wow cái gì mà wow, em có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không?" Phó Du Thường nghiêm mặt, nếu là trong công ty chắc chắn sẽ khiến tất cả nhân viên run lên vì sợ hãi, nhưng trước mặt Mộc Chiêu được cô chiều hư như vậy, thế là không có chút lực uy hiếp nào.
Mộc Chiêu không những không có thái độ hối cãi mà còn dám đưa tay xoa xoa mặt Phó Du Thường, "Học tỷ, đừng tức giận mà, cười lên cái nào ~"
Phó Du Thường tức giận đặt nàng xuống, Mộc Chiêu không hề phòng bị, chân vừa chạm đất nàng đã nhảy lên vì đau.
Mộc Chiêu đau đớn rên rỉ, lại ôm lấy Phó Du Thường, đây không phải là mơ sao? Sao nàng vẫn có thể cảm thấy đau!
"Chân em bị sao vậy?" Phó Du Thường nhận ra mắt cá chân của Mộc Chiêu đã sưng lên thành một cái bánh bao lớn.
"Em vô tình bị bong gân khi nhảy ra ngoài cửa sổ." Mộc Chiêu thành thật khai báo.
"... Bọn họ nhốt em?" Phó Du Thường không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác ngoài việc bị hạn chế quyền tự do cá nhân, cộng thêm tin tức cô mới tra được...
"Có muốn cùng học tỷ về nhà không?" Chí ít lúc này không thể giao Chiêu Chiêu cho cha mẹ của nàng, sắc mặt Phó Du Thường trầm xuống, ấp ủ cơn giận ở đáy lòng.
"Muốn!" Mộc Chiêu đang đợi câu hỏi này, Phó Du Thường vừa hỏi xong nàng đã lập tức đồng ý.
Sau khi được ôm về ngôi nhà nơi nàng từng ở được 3 năm, Phó Du Thường mời bác sĩ gia đình đến chữa cho chân của Mộc Chiêu, mà Mộc Chiêu thì đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào để nói về chủ đề nghiêm túc kia với học tỷ.
"Chiêu Chiêu, chị... Nghe nói chuyện của gia đình em, cho nên, cho nên..." Sau khi tiễn bác sĩ gia đình đi, Phó Du Thường cầm một tập tài liệu do dự rất lâu ở ngoài cửa, khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh và giỏi che giấu cảm xúc của cô vậy mà tỏ ra lo lắng, cho đến khi chuẩn bị tâm lý xong, cô mới mở cửa bước vào.
Mộc Chiêu cũng không xa lạ gì với văn kiện này, sau khi đọc xong, học tỷ liền đưa ra thỏa thuận tiền hôn nhân, nhưng lúc đầu nàng rất sốc, sợ hãi và khó chịu nên lúc đó không để ý đến biểu tình của học tỷ khi đưa văn kiện cho mình.
Lần này, giấc mơ tái hiện lại cảnh tượng ngày đó, nàng vốn tưởng rằng học tỷ đã tính trước kỹ càng, vẫn bình tĩnh cho dù có thấy Thái Sơn sụp đổ trước mắt, nhưng thông qua giấc mơ này nàng mới nhìn thấy vẻ bất an và lo lắng trong mắt học tỷ.
Mộc Chiêu đột nhiên nghĩ tới, nếu như lúc này nàng từ chối học tỷ, học tỷ có khóc không?
Khụ khụ khụ, nàng nói đùa thôi.