Chương 9: Đèn trường minh
Mộc Chiêu vốn muốn cải trang thành một vị ma đại lão bí ẩn, vì thế, khi nhìn thấy hồn ma của nữ y tá, nàng đã cố gắng kìm nén cảm giác sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, bình tĩnh chỉ đạo Khấu Tử Thư tránh xa nguy hiểm.
Đáng tiếc, ý tưởng thì hay mà khi thực hiện chẳng đâu ra đâu, đối mặt với nữ cảnh sát được huấn luyện chuyên nghiệp, chưa nói được mấy câu mà suýt chút nữa đã bị bắt bài rồi.
Sau đó Mộc Chiêu nhận ra, trước mặt những người được huấn luyện này, nếu muốn giữ sự bí ẩn của mình, cách duy nhất là nói ít đi!
"Không thể nào..." Nữ cảnh sát lâm vào nghi hoặc trầm trọng, tiếp nhận nền giáo dục chủ nghĩa duy vật hơn 20 năm, muốn cô nàng tin thế giới này có ma, thà để cô nàng tin có người đang muốn dạy dỗ mình còn hơn.
"Cô cảnh sát, tôi biết cô tạm thời khó có thể tiếp thu, cô yên tâm, không có thời gian để cô từ từ tiêu hóa đâu." Bởi vì nam chính sắp phái người đuổi theo cô đến tận cửa nhà rồi!
Dù nghe thế nào thì giọng của Mộc Chiêu cũng rất không nghiêm túc.
Dù sao tâm trí của Khấu Tử Thư cũng kiên cường nên đã nhanh chóng bình tĩnh lại, liếc nhìn Mộc Chiêu, đột nhiên không nói một lời đưa tay ra chuẩn bị kiềm chế kẻ khả nghi, nhưng cô nàng lại trơ mắt nhìn bàn tay mình xuyên qua cổ tay đối phương.
Sắc mặt Khấu Tử Thư tái nhợt trong nháy mắt, nhưng phản ứng đầu tiên của cô nàng cho đến giờ vẫn không phải là gặp ma, mà là...
"Cô tiêm cho tôi loại thuốc gây ảo giác gì thế?"
Mộc Chiêu lập tức không vui trước sự nghi ngờ của Khấu Tử Thư: "Sao cô không nói cô ăn phải nấm độc luôn đi!"
Khấu Tử Thư bắt đầu cân nhắc khả năng này.
"... Đừng nghĩ nữa, hiện tại cô không tin cũng không sao, nhưng cô đã bước vào thế giới của chúng tôi rồi thì cũng đừng cố gắng thoát ra, cuộc sống tương lai của cô sẽ rất thú vị, nếu cô suy nghĩ thông suốt rồi thì có thể tới chỗ tôi ~" Mộc Chiêu vỗ vỗ vai Khấu Tử Thư, đối phương chưa kịp phản ứng đã bỏ chạy.
Khấu Tử Thư vừa ngẩng đầu đã thấy cô gái trẻ tuổi đó đã biến mất ở ghế phụ, đứng bên ngoài vẫy tay chào mình.
"..." Cô nàng nghĩ bây giờ mình cần phải bình tĩnh lại, ma... Sao có thể tồn tại được!
Nữ cảnh sát tin vào Marx đang đấu tranh với thế giới quan của chính mình.
Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe từ từ chạy đi, lúc này cảnh sát Khấu không hề biết rằng bản thân sắp bị một hồn ma không đáng tin cậy dẫn đi sống một cuộc sống đầy khó khăn.
Mộc Chiêu vẫn tay, nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi, khi đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của nàng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Muốn che giấu điều gì đó với một cảnh sát ưu tú thật là khó quá đi! Chỉ mới nói được vài câu nàng đã cảm thấy đầu óc mình kiệt quệ, não đang ở trạng thái teo tóp.
Hửm?
Đầu óc kiệt quệ của Mộc Chiêu lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Mặc dù nàng nói với người ta là khi nào suy nghĩ thông suốt thì có thể đến tìm mình nhưng hình như nàng không để lại địa chỉ hay gì cả? Vậy người ta muốn tìm mình thì đi đâu mà tìm!
Quên đi, xem vận may đi, nàng cảm thấy dựa theo vận mệnh giữa mình và Khấu Tử Thư, nhất định sẽ gặp lại nhau.
Mộc Chiêu bay trở lại phòng của Phó Du Thường, thấy học tỷ đang dựa vào giường bệnh ghi chép gì đó vào sổ, lập tức lại cảm động.
Nỗi tuyệt vọng lớn nhất trong cuộc đời không gì khác hơn là mang lại hy vọng rồi lại nói với bạn rằng đó chỉ là một trò đùa. Mộc Chiêu rưng rưng nghĩ, đáng lẽ mình nên thêm tên bạn thân vào di chúc, nếu như bản thân chết ngoài ý muốn, trong mấy vạn tệ để lại cho cha mẹ lại chia cho Tiền Hựu Ngư thêm một vạn để cậu ấy giúp xử lý những bức thư tình mất mặt đó, hu hu hu!
Mà mặc kệ học tỷ có tình cảm như vậy đối với mình hay không, hiện tại hai người đã âm dương cách biệt, căn bản không có cơ hội, nghĩ đến như vậy, Mộc Chiêu bỗng nhiên càng thêm thương tâm.
Chờ mình có thể chạm vào các thực thể lâu hơn, sẽ bí mật đốt chúng nhỉ? Nếu sau này học tỷ phát hiện ra, như vậy sẽ rất bất tiện.
Mộc Chiêu không có việc gì làm, nằm ở bên giường bệnh của Phó Du Thường, nhìn cô giải quyết chuyện công ty đến phát ngốc.
Cửa sổ phòng bệnh hé mở, một cơn gió nhẹ thổi vào, thổi bay mái tóc dài của Phó Du Thường.
Mộc Chiêu chạm vào, dưới ánh nắng, bàn tay cực kỳ trong suốt xuyên qua sợi tóc.
Hả?
Mộc Chiêu cau mày, càng tập trung tinh thần chạm vào lọn tóc kia, mới phát hiện tay mình vẫn xuyên qua nó.
"Không đúng! Vừa rồi mình còn chạm vào cốc được, sao bây giờ lại không được?" Mộc Chiêu vội vàng sờ sờ tủ bên cạnh, là có thể sờ được!
Nhưng dù cố gắng thế nào nàng cũng không thể đụng vào Phó Du Thường được, nhưng lúc nãy nàng có thể đụng Khấu Tử Thư được mà!
Phải chăng lượng hương hỏa nàng ăn chưa đủ? Mộc Chiêu vội vàng bay về nhà một chuyến, chuẩn bị bổ sung năng lượng.
Nhưng khi nàng quay lại thì thấy một chiếc ô tô đậu trước nhà mình, Phó Du Thường đã xuất viện ngay khi nàng bay đi, còn trở về nhà sớm hơn nàng!
"Học tỷ!!! Chị nên ở bệnh viện nghỉ ngơi nhiều hơn chứ!" Mộc Chiêu vội vàng đuổi theo Phó Du Thường lải nhải.
"Meo ô!" Hai con sen xúc phân đã quay lại, Hòn Than kêu lên như muốn nói "Sen còn không mau tới chơi với trẫm!"
Phó Du Thường đi tới gần Hòn Than, sờ sờ đầu nó, nếu không có đứa nhỏ này, ngôi nhà này thật sự sẽ trống vắng đến vô vọng.
Sau này nếu bản thân có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phải ôm đứa nhỏ này đưa cho ông nội nuôi.
Mộc Chiêu ăn hương hỏa no nê, sau đó sờ sờ mèo con, thật sự chạm được, nàng còn tìm đến cô thư ký đang chuẩn bị rời đi, sờ tóc cô ấy, nhưng khi nàng đến bên cạnh Phó Du Thường thì vẫn thất bại...
Nàng căn bản không thể chạm vào Phó Du Thường được!
Mèo con thoải mái kêu gừ gừ, Phó Du Thường đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính.
Mộc Chiêu chán nản xoa đầu mèo con, ai đó có thể nói cho nàng biết nguyên nhân được không? Rõ ràng ban đêm nàng còn chạm được, có chuyên gia nào có thể giải thích giúp nàng được không?
Nhắc tới chuyên gia, Mộc Chiêu lại nghĩ tới hội quán trông có vẻ không đứng đắn đó, xem ra nàng phải mạo hiểm ra ngoài tìm kiếm một phen.
Tàn nhang trước cửa phòng ngủ chính còn chưa được dọn sạch, có lẽ từ tối qua đến hôm nay, dì Lưu cũng không có nghĩ tới việc xử lý những thứ này, nhưng sau khi nhìn thấy một chút dấu vết, Phó Du Thường sửng sốt, liền ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát dấu vết trên tàn nhang.
Đó là một dấu giày rất nhạt, một lớp tàn nhang mỏng như vậy, nếu người bình thường đi trên đó sẽ không thể để lại dấu vết nhạt như vậy.
Bàn tay cô run rẩy đặt lên so sánh kích thước... Giống hệt của Chiêu Chiêu.
Cô đến hỏi dì Lưu để xác nhận tối qua chỉ có dì Lưu và chị gái đến rồi vội vàng đưa cô đến bệnh viện mà không hề đi qua phòng ngủ chính.
Cho dù là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là trò đùa dai của ai đó, hoặc là trí tưởng tượng điên rồ của mình, mê tín thời phong kiến gì cô cũng tin.
Mộc Chiêu đang chơi cùng Hòn Than không chú ý tới động tĩnh bên phía Phó Du Thường, đương nhiên cũng không chú ý đến học tỷ của mình cẩn thận bước qua lớp tàn nhang, đi vào phòng lấy điện thoại gọi cho dãy số được lưu là "Thần Côn".
"Một vị khách hiếm có!" Giọng nam ở đầu bên kia có chút kinh ngạc, sau đó anh ta lập tức hắng giọng, nghiêm túc nói: "Tôi rất lấy làm tiếc khi biết chuyện xảy ra với nhà cô, xin hãy nén bi thương."
"Nhưng... Hôm nay ngọn gió nào lại đưa ngài đến đến ổ lừa đảo của tôi?"
Đây chính là người mà cô từng coi là kẻ lừa đảo, nhưng hiện tại Phó Du Thường chỉ cần một phần tỷ khả năng cũng thể cúi đầu cầu xin.
Người đối diện muốn làm khó cô nhưng ai bảo Phó Du Thường lại ra tay quá hào phóng! Kim chủ ba ba nói gì cũng đúng!
Phó Du Thường kể lại tình huống, bên kia nghe xong liền phân tích một chuỗi dài cho cô, dần dần, ngọn lửa hy vọng trong lòng Phó Du Thường lại bị dập tắt.
Trước đó Phó Du Thường là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, cô chưa bao giờ tìm hiểu những thứ như thần linh quỷ quái, đối phương nói là thật hay là kể chuyện giật gân gì cũng được, cô cũng không có cách nào kiểm chứng.
"Vợ ngài chết rất thảm, lại bởi vì là mưu sát, trong ngành này chúng tôi đã gặp quá nhiều người chết không cam lòng như vậy, lang thang khắp thế giới cuối cùng biến thành một loại quỷ hồn không thể đầu thai. Tuy nhiên, theo miêu tả của ngài, vợ ngài qua đời rất yên bình, tình huống xấu nhất nêu trên có lẽ sẽ không xảy ra, hơn nữa, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì cô ấy đã đi đầu thai rồi, ở đây tôi đề nghị ngài có thể mua bảo bối mà chúng tôi vừa mới có. Giảm giá 10% cho ngài vì ngài là khách hàng mới, thế nào?"
"Ngài đừng không tin! Đây là Đèn trường minh mà một vị Phật sống đã dùng hết tu vi và công đức của mình để luyện chế ra, chuẩn bị độ hóa một vị Quỷ Vương, sau đó lại bị thất lạc ở nhân gian. Chúng tôi suýt chút nữa đã để nó lọt vào tay người khác. Nếu vợ ngài không cần phải giải trừ oán hận thì công đức ở đây cũng có thể phù hộ cho cô ấy được đầu thai vào một gia đình giàu có ở kiếp sau, sống một cuộc sống bình yên, hạnh phúc..." Dù nghe thế nào cũng giống như lời của một tên lừa đảo bán hàng đa cấp.
Nếu năm đó không có một vị hòa thượng cao tuổi trong chùa nói "Vị thí chủ kia không phải người thường." để miêu tả anh ta, Phó Du Thường cũng không liên lạc anh ta.
Sau khi cúp điện thoại, Phó Du Thường ngẩn người nhìn điện thoại của mình một lúc lâu, hình nền điện thoại của cô là một bức ảnh đáng yêu, hoàn toàn trái ngược với tính cách của cô, khi người khác lần đầu tiên nhìn thấy hình nền của cô, có thể họ sẽ sốc đến mức mắt giật giật, vì hình tượng quá không phù hợp.
Chiêu Chiêu là một sinh viên chuyên ngành mỹ thuật, thỉnh thoảng nàng sẽ vẽ một số vật nhỏ đưa cho cô và đây là một trong số đó.
Hình nền của cô là ba con mèo tròn vo như cục bột ngồi cùng nhau, con lớn nhất là Ragdoll, con lớn thứ hai là tam thể và con nhỏ nhất thì có màu đen, cái đuôi lớn của Ragdoll quấn lấy mèo tam thể bên cạnh, cục màu đen tròn vo thì ở giữa, chen chúc nhau như một gia đình ba người.
Lúc đầu, Chiêu Chiêu lo lắng cô cảm thấy nàng trẻ con nên nói sẽ đổi cho cô nhưng thật sự cô rất thích hình này, vì trong tấm hình này họ là một gia đình.
Nhưng... Bây giờ gia đình đã không còn nữa.
Cô chỉ có thể đặt hi vọng vào Thần Côn đó, thậm chí cô cũng không biết nỗ lực của mình có được đền đáp hay không...
Không sao cả, chỉ cần có một phần tỷ khả năng có ích cho Chiêu Chiêu, đều đáng giá.
Chỉ hy vọng mình có thể làm được điều gì đó cho Chiêu Chiêu...
Ngày hôm sau, Mộc Chiêu mạo hiểm đi ra ngoài, bởi vì không biết khi nào quái vật kia sẽ xuất hiện, nàng cũng rất lo lắng, suốt đoạn đường đi luôn trốn trốn tránh tránh không dám thò đầu ra, may mắn chính là nàng không gặp phải con quái vật khổng lồ kia nhưng không may chính là không tìm được hội quán.
Mà khi về đến nhà, có một mùi hương làm cho nàng thèm suýt khóc.
Lư hương ban đầu đã bị lấy đi, bây giờ trên bàn thờ chỉ còn có một chiếc đèn vô cùng cổ kính, điều kỳ lạ là ngọn đèn này không có bấc, ngọn lửa màu vàng nhạt dường như cách mặt dầu hơi xa, hương thơm chính là truyền đến từ đây!
Mộc Chiêu thổi một hơi, gió lạnh thổi qua, ngọn lửa lắc lư lên xuống, nàng sợ đến mức vội vàng dùng tay bảo vệ.
Ánh sáng từ đèn này ấm áp, Mộc Chiêu cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh, một loại sức mạnh kỳ diệu tràn vào cơ thể Mộc Chiêu, dựa vào bàn, nàng cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Hòn Than thấy vậy, nó lắc lư đi tới ngủ cùng Mộc Chiêu, thậm chí còn không muốn ngủ ở ổ nhỏ của mình, mấy ngày kế tiếp, bất kể ai đến gần chỗ này đều sẽ bị nó đuổi đi.
Đáng tiếc, ý tưởng thì hay mà khi thực hiện chẳng đâu ra đâu, đối mặt với nữ cảnh sát được huấn luyện chuyên nghiệp, chưa nói được mấy câu mà suýt chút nữa đã bị bắt bài rồi.
Sau đó Mộc Chiêu nhận ra, trước mặt những người được huấn luyện này, nếu muốn giữ sự bí ẩn của mình, cách duy nhất là nói ít đi!
"Không thể nào..." Nữ cảnh sát lâm vào nghi hoặc trầm trọng, tiếp nhận nền giáo dục chủ nghĩa duy vật hơn 20 năm, muốn cô nàng tin thế giới này có ma, thà để cô nàng tin có người đang muốn dạy dỗ mình còn hơn.
"Cô cảnh sát, tôi biết cô tạm thời khó có thể tiếp thu, cô yên tâm, không có thời gian để cô từ từ tiêu hóa đâu." Bởi vì nam chính sắp phái người đuổi theo cô đến tận cửa nhà rồi!
Dù nghe thế nào thì giọng của Mộc Chiêu cũng rất không nghiêm túc.
Dù sao tâm trí của Khấu Tử Thư cũng kiên cường nên đã nhanh chóng bình tĩnh lại, liếc nhìn Mộc Chiêu, đột nhiên không nói một lời đưa tay ra chuẩn bị kiềm chế kẻ khả nghi, nhưng cô nàng lại trơ mắt nhìn bàn tay mình xuyên qua cổ tay đối phương.
Sắc mặt Khấu Tử Thư tái nhợt trong nháy mắt, nhưng phản ứng đầu tiên của cô nàng cho đến giờ vẫn không phải là gặp ma, mà là...
"Cô tiêm cho tôi loại thuốc gây ảo giác gì thế?"
Mộc Chiêu lập tức không vui trước sự nghi ngờ của Khấu Tử Thư: "Sao cô không nói cô ăn phải nấm độc luôn đi!"
Khấu Tử Thư bắt đầu cân nhắc khả năng này.
"... Đừng nghĩ nữa, hiện tại cô không tin cũng không sao, nhưng cô đã bước vào thế giới của chúng tôi rồi thì cũng đừng cố gắng thoát ra, cuộc sống tương lai của cô sẽ rất thú vị, nếu cô suy nghĩ thông suốt rồi thì có thể tới chỗ tôi ~" Mộc Chiêu vỗ vỗ vai Khấu Tử Thư, đối phương chưa kịp phản ứng đã bỏ chạy.
Khấu Tử Thư vừa ngẩng đầu đã thấy cô gái trẻ tuổi đó đã biến mất ở ghế phụ, đứng bên ngoài vẫy tay chào mình.
"..." Cô nàng nghĩ bây giờ mình cần phải bình tĩnh lại, ma... Sao có thể tồn tại được!
Nữ cảnh sát tin vào Marx đang đấu tranh với thế giới quan của chính mình.
Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe từ từ chạy đi, lúc này cảnh sát Khấu không hề biết rằng bản thân sắp bị một hồn ma không đáng tin cậy dẫn đi sống một cuộc sống đầy khó khăn.
Mộc Chiêu vẫn tay, nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi, khi đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của nàng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Muốn che giấu điều gì đó với một cảnh sát ưu tú thật là khó quá đi! Chỉ mới nói được vài câu nàng đã cảm thấy đầu óc mình kiệt quệ, não đang ở trạng thái teo tóp.
Hửm?
Đầu óc kiệt quệ của Mộc Chiêu lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Mặc dù nàng nói với người ta là khi nào suy nghĩ thông suốt thì có thể đến tìm mình nhưng hình như nàng không để lại địa chỉ hay gì cả? Vậy người ta muốn tìm mình thì đi đâu mà tìm!
Quên đi, xem vận may đi, nàng cảm thấy dựa theo vận mệnh giữa mình và Khấu Tử Thư, nhất định sẽ gặp lại nhau.
Mộc Chiêu bay trở lại phòng của Phó Du Thường, thấy học tỷ đang dựa vào giường bệnh ghi chép gì đó vào sổ, lập tức lại cảm động.
Nỗi tuyệt vọng lớn nhất trong cuộc đời không gì khác hơn là mang lại hy vọng rồi lại nói với bạn rằng đó chỉ là một trò đùa. Mộc Chiêu rưng rưng nghĩ, đáng lẽ mình nên thêm tên bạn thân vào di chúc, nếu như bản thân chết ngoài ý muốn, trong mấy vạn tệ để lại cho cha mẹ lại chia cho Tiền Hựu Ngư thêm một vạn để cậu ấy giúp xử lý những bức thư tình mất mặt đó, hu hu hu!
Mà mặc kệ học tỷ có tình cảm như vậy đối với mình hay không, hiện tại hai người đã âm dương cách biệt, căn bản không có cơ hội, nghĩ đến như vậy, Mộc Chiêu bỗng nhiên càng thêm thương tâm.
Chờ mình có thể chạm vào các thực thể lâu hơn, sẽ bí mật đốt chúng nhỉ? Nếu sau này học tỷ phát hiện ra, như vậy sẽ rất bất tiện.
Mộc Chiêu không có việc gì làm, nằm ở bên giường bệnh của Phó Du Thường, nhìn cô giải quyết chuyện công ty đến phát ngốc.
Cửa sổ phòng bệnh hé mở, một cơn gió nhẹ thổi vào, thổi bay mái tóc dài của Phó Du Thường.
Mộc Chiêu chạm vào, dưới ánh nắng, bàn tay cực kỳ trong suốt xuyên qua sợi tóc.
Hả?
Mộc Chiêu cau mày, càng tập trung tinh thần chạm vào lọn tóc kia, mới phát hiện tay mình vẫn xuyên qua nó.
"Không đúng! Vừa rồi mình còn chạm vào cốc được, sao bây giờ lại không được?" Mộc Chiêu vội vàng sờ sờ tủ bên cạnh, là có thể sờ được!
Nhưng dù cố gắng thế nào nàng cũng không thể đụng vào Phó Du Thường được, nhưng lúc nãy nàng có thể đụng Khấu Tử Thư được mà!
Phải chăng lượng hương hỏa nàng ăn chưa đủ? Mộc Chiêu vội vàng bay về nhà một chuyến, chuẩn bị bổ sung năng lượng.
Nhưng khi nàng quay lại thì thấy một chiếc ô tô đậu trước nhà mình, Phó Du Thường đã xuất viện ngay khi nàng bay đi, còn trở về nhà sớm hơn nàng!
"Học tỷ!!! Chị nên ở bệnh viện nghỉ ngơi nhiều hơn chứ!" Mộc Chiêu vội vàng đuổi theo Phó Du Thường lải nhải.
"Meo ô!" Hai con sen xúc phân đã quay lại, Hòn Than kêu lên như muốn nói "Sen còn không mau tới chơi với trẫm!"
Phó Du Thường đi tới gần Hòn Than, sờ sờ đầu nó, nếu không có đứa nhỏ này, ngôi nhà này thật sự sẽ trống vắng đến vô vọng.
Sau này nếu bản thân có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phải ôm đứa nhỏ này đưa cho ông nội nuôi.
Mộc Chiêu ăn hương hỏa no nê, sau đó sờ sờ mèo con, thật sự chạm được, nàng còn tìm đến cô thư ký đang chuẩn bị rời đi, sờ tóc cô ấy, nhưng khi nàng đến bên cạnh Phó Du Thường thì vẫn thất bại...
Nàng căn bản không thể chạm vào Phó Du Thường được!
Mèo con thoải mái kêu gừ gừ, Phó Du Thường đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính.
Mộc Chiêu chán nản xoa đầu mèo con, ai đó có thể nói cho nàng biết nguyên nhân được không? Rõ ràng ban đêm nàng còn chạm được, có chuyên gia nào có thể giải thích giúp nàng được không?
Nhắc tới chuyên gia, Mộc Chiêu lại nghĩ tới hội quán trông có vẻ không đứng đắn đó, xem ra nàng phải mạo hiểm ra ngoài tìm kiếm một phen.
Tàn nhang trước cửa phòng ngủ chính còn chưa được dọn sạch, có lẽ từ tối qua đến hôm nay, dì Lưu cũng không có nghĩ tới việc xử lý những thứ này, nhưng sau khi nhìn thấy một chút dấu vết, Phó Du Thường sửng sốt, liền ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát dấu vết trên tàn nhang.
Đó là một dấu giày rất nhạt, một lớp tàn nhang mỏng như vậy, nếu người bình thường đi trên đó sẽ không thể để lại dấu vết nhạt như vậy.
Bàn tay cô run rẩy đặt lên so sánh kích thước... Giống hệt của Chiêu Chiêu.
Cô đến hỏi dì Lưu để xác nhận tối qua chỉ có dì Lưu và chị gái đến rồi vội vàng đưa cô đến bệnh viện mà không hề đi qua phòng ngủ chính.
Cho dù là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là trò đùa dai của ai đó, hoặc là trí tưởng tượng điên rồ của mình, mê tín thời phong kiến gì cô cũng tin.
Mộc Chiêu đang chơi cùng Hòn Than không chú ý tới động tĩnh bên phía Phó Du Thường, đương nhiên cũng không chú ý đến học tỷ của mình cẩn thận bước qua lớp tàn nhang, đi vào phòng lấy điện thoại gọi cho dãy số được lưu là "Thần Côn".
"Một vị khách hiếm có!" Giọng nam ở đầu bên kia có chút kinh ngạc, sau đó anh ta lập tức hắng giọng, nghiêm túc nói: "Tôi rất lấy làm tiếc khi biết chuyện xảy ra với nhà cô, xin hãy nén bi thương."
"Nhưng... Hôm nay ngọn gió nào lại đưa ngài đến đến ổ lừa đảo của tôi?"
Đây chính là người mà cô từng coi là kẻ lừa đảo, nhưng hiện tại Phó Du Thường chỉ cần một phần tỷ khả năng cũng thể cúi đầu cầu xin.
Người đối diện muốn làm khó cô nhưng ai bảo Phó Du Thường lại ra tay quá hào phóng! Kim chủ ba ba nói gì cũng đúng!
Phó Du Thường kể lại tình huống, bên kia nghe xong liền phân tích một chuỗi dài cho cô, dần dần, ngọn lửa hy vọng trong lòng Phó Du Thường lại bị dập tắt.
Trước đó Phó Du Thường là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, cô chưa bao giờ tìm hiểu những thứ như thần linh quỷ quái, đối phương nói là thật hay là kể chuyện giật gân gì cũng được, cô cũng không có cách nào kiểm chứng.
"Vợ ngài chết rất thảm, lại bởi vì là mưu sát, trong ngành này chúng tôi đã gặp quá nhiều người chết không cam lòng như vậy, lang thang khắp thế giới cuối cùng biến thành một loại quỷ hồn không thể đầu thai. Tuy nhiên, theo miêu tả của ngài, vợ ngài qua đời rất yên bình, tình huống xấu nhất nêu trên có lẽ sẽ không xảy ra, hơn nữa, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì cô ấy đã đi đầu thai rồi, ở đây tôi đề nghị ngài có thể mua bảo bối mà chúng tôi vừa mới có. Giảm giá 10% cho ngài vì ngài là khách hàng mới, thế nào?"
"Ngài đừng không tin! Đây là Đèn trường minh mà một vị Phật sống đã dùng hết tu vi và công đức của mình để luyện chế ra, chuẩn bị độ hóa một vị Quỷ Vương, sau đó lại bị thất lạc ở nhân gian. Chúng tôi suýt chút nữa đã để nó lọt vào tay người khác. Nếu vợ ngài không cần phải giải trừ oán hận thì công đức ở đây cũng có thể phù hộ cho cô ấy được đầu thai vào một gia đình giàu có ở kiếp sau, sống một cuộc sống bình yên, hạnh phúc..." Dù nghe thế nào cũng giống như lời của một tên lừa đảo bán hàng đa cấp.
Nếu năm đó không có một vị hòa thượng cao tuổi trong chùa nói "Vị thí chủ kia không phải người thường." để miêu tả anh ta, Phó Du Thường cũng không liên lạc anh ta.
Sau khi cúp điện thoại, Phó Du Thường ngẩn người nhìn điện thoại của mình một lúc lâu, hình nền điện thoại của cô là một bức ảnh đáng yêu, hoàn toàn trái ngược với tính cách của cô, khi người khác lần đầu tiên nhìn thấy hình nền của cô, có thể họ sẽ sốc đến mức mắt giật giật, vì hình tượng quá không phù hợp.
Chiêu Chiêu là một sinh viên chuyên ngành mỹ thuật, thỉnh thoảng nàng sẽ vẽ một số vật nhỏ đưa cho cô và đây là một trong số đó.
Hình nền của cô là ba con mèo tròn vo như cục bột ngồi cùng nhau, con lớn nhất là Ragdoll, con lớn thứ hai là tam thể và con nhỏ nhất thì có màu đen, cái đuôi lớn của Ragdoll quấn lấy mèo tam thể bên cạnh, cục màu đen tròn vo thì ở giữa, chen chúc nhau như một gia đình ba người.
Lúc đầu, Chiêu Chiêu lo lắng cô cảm thấy nàng trẻ con nên nói sẽ đổi cho cô nhưng thật sự cô rất thích hình này, vì trong tấm hình này họ là một gia đình.
Nhưng... Bây giờ gia đình đã không còn nữa.
Cô chỉ có thể đặt hi vọng vào Thần Côn đó, thậm chí cô cũng không biết nỗ lực của mình có được đền đáp hay không...
Không sao cả, chỉ cần có một phần tỷ khả năng có ích cho Chiêu Chiêu, đều đáng giá.
Chỉ hy vọng mình có thể làm được điều gì đó cho Chiêu Chiêu...
Ngày hôm sau, Mộc Chiêu mạo hiểm đi ra ngoài, bởi vì không biết khi nào quái vật kia sẽ xuất hiện, nàng cũng rất lo lắng, suốt đoạn đường đi luôn trốn trốn tránh tránh không dám thò đầu ra, may mắn chính là nàng không gặp phải con quái vật khổng lồ kia nhưng không may chính là không tìm được hội quán.
Mà khi về đến nhà, có một mùi hương làm cho nàng thèm suýt khóc.
Lư hương ban đầu đã bị lấy đi, bây giờ trên bàn thờ chỉ còn có một chiếc đèn vô cùng cổ kính, điều kỳ lạ là ngọn đèn này không có bấc, ngọn lửa màu vàng nhạt dường như cách mặt dầu hơi xa, hương thơm chính là truyền đến từ đây!
Mộc Chiêu thổi một hơi, gió lạnh thổi qua, ngọn lửa lắc lư lên xuống, nàng sợ đến mức vội vàng dùng tay bảo vệ.
Ánh sáng từ đèn này ấm áp, Mộc Chiêu cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh, một loại sức mạnh kỳ diệu tràn vào cơ thể Mộc Chiêu, dựa vào bàn, nàng cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Hòn Than thấy vậy, nó lắc lư đi tới ngủ cùng Mộc Chiêu, thậm chí còn không muốn ngủ ở ổ nhỏ của mình, mấy ngày kế tiếp, bất kể ai đến gần chỗ này đều sẽ bị nó đuổi đi.