Chương 5
【Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 21℃】
124
Kể từ sau lần bôi thuốc kia, tôi bắt đầu cố gắng tránh mặt Hứa Tri Niên.
125
Dù tôi biết một người đàn ông thân thể khỏe mạnh thì có phản ứng sinh lý là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng sau đó hồi tưởng lại vẫn cảm thấy......
Quá xấu hổ!
Đặc biệt là ngày hôm sau Hứa Tri Niên dậy sớm giúp chị Vương làm điểm tâm.
Trên bàn ăn thấy mặt cậu ấy, tôi chợt nhớ lại cảnh tượng tối qua.
......
Thế là tôi ăn vội hai miếng rồi đi.
Chị Vương còn theo sau thắc mắc: "Hôm nay sao Tiểu Khương lại vội vã thế, mới sáng sớm mà công ty đã họp rồi à?"
Tôi bước xuống cầu thang suýt tí thì hụt chân.
126
Loại cảm giác này biết nói sao đây.
Giống như bạn ngắm bức ảnh của thần tượng có thể tùy hứng hét to: "Mình có thể! Ca ca tỉ lệ vàng cơ bụng tám múi, mình muốn cùng ca ca XX điên cuồng một ngày một đêm không nghỉ!"
Nhưng đối mặt với người thật ngoài đời thì đảm bảo một chữ bạn cũng không nói được.
127
Sao? Bạn chưa hiểu ví dụ này à?
Vậy tôi nói rõ hơn chút nhé.
Rung động với người mẫu trong ảnh và rung động với người bên cạnh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nói tóm lại hiện giờ tôi rất xấu hổ.
Tôi không dám đối mặt với Hứa Tri Niên nữa.
128
Mà Hứa Tri Niên vẫn hoàn toàn không hay biết gì cả.
Theo tôi thấy thì cậu ấy thậm chí còn chẳng nhận ra tôi đang trốn tránh cậu ấy, chỉ nghĩ là tôi dạo này quá bận rộn.
Lẽ ra tôi nên thấy nhẹ nhõm mới đúng.
Nhưng chẳng hiểu sao trong thâm tâm tôi lại xuất hiện cảm giác không thoải mái.
129
Khoảng một tuần sau.
Tôi rốt cuộc cũng thả lỏng tâm trạng, có thể dùng thái độ bình tĩnh để đối diện với Hứa Tri Niên.
Vừa hay cũng đến ngày dẫn cậu ấy tới gặp bác sĩ tâm lý.
130
Bác sĩ tâm lý họ Diêu, là người quen cũ của tôi.
Bác sĩ Diêu có tính cách ôn hòa, trên khóe miệng luôn mang ý cười.
Giao tiếp với anh ta không giống như đang gặp bác sĩ tâm lý mà chỉ như nói chuyện phiếm với bạn cũ.
Đừng thấy anh ta trẻ trung mới ngoài ba mươi tuổi mà tưởng thâm niên ít ỏi.
Trước đây anh ta là bác sĩ tâm lý của mẹ tôi.
131
Khi gặp bác sĩ Diêu, Hứa Tri Niên có chút căng thẳng.
Cậu ấy hồi hộp đến nỗi ngay cả tay cũng chẳng biết để đâu, vẻ mặt đầy bối rối và luống cuống.
Tôi vô thức xoa đầu cậu ấy như để trấn an.
Cậu ấy lập tức yên tĩnh trở lại.
132
"Chướng ngại tiếp xúc tay chân? Chứng sợ hãi giam cầm, chứng sợ hãi giao tiếp......"
Bác sĩ Diêu nhìn hồ sơ của cậu ấy rồi ngẩng lên hỏi tôi: "Hình như lúc nãy cậu ấy cũng không né tránh cậu mà."
Tôi đáp: "Chỉ như vậy với mình tôi thôi."
Bác sĩ Diêu bình tĩnh gật đầu.
Sau đó anh ta không để ý đến tôi nữa mà quay sang nhẹ giọng hỏi Hứa Tri Niên mấy câu.
Anh ta chỉ hỏi mấy vấn đề không mang tính nhạy cảm, hầu hết là sinh hoạt hàng ngày của Hứa Tri Niên, sau khi hàn huyên hai câu, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cảm xúc của Hứa Tri Niên đã thả lỏng hơn.
Có lẽ đây là chức năng đặc biệt của bác sĩ Diêu, anh ta luôn khiến bệnh nhân cảm thấy thoải mái dễ chịu, từ đó nguyện ý mở lòng với anh ta.
133
Chờ đến khi Hứa Tri Niên không còn bài xích mình, bác sĩ Diêu nói: "Tôi có thể trò chuyện với một mình cậu được không?"
Hứa Tri Niên quay sang nhìn tôi.
?
Nhìn tôi làm gì?
Bác sĩ Diêu cũng đâu có hỏi tôi.
134
Mấy giây sau cậu ấy vẫn nhìn tôi chăm chú, cuối cùng tôi cũng vỡ lẽ ra là cậu ấy đang hỏi ý tôi.
Tôi nhìn cậu ấy rồi nói: "Cậu tự quyết định là được rồi."
Hứa Tri Niên cắn môi do dự một hồi, sau đó chậm chạp gật đầu: "Được."
135
Trước khi ra ngoài, tôi trấn an vỗ vai cậu ấy, còn chu đáo đóng cửa giúp họ, ở bên ngoài tìm ghế trống ngồi xuống.
Căn phòng của họ không có cửa sổ, nhưng trên cửa có một ô nhỏ bằng kính trong suốt.
Từ góc độ của tôi nhìn vào có thể thấy Hứa Tri Niên đang ngồi trên ghế sa lon.
Cậu ấy hơi cúi đầu, khóe miệng mấp máy, nhìn vừa yếu ớt vừa bất lực.
Tôi nhìn mấy giây rồi quay đầu đi, không nhìn cậu ấy nữa.
136
Khoảng mười mấy phút sau, cửa mở, Hứa Tri Niên đi ra.
Tôi không biết họ ở trong đó hàn huyên chuyện gì, nhưng sau khi ra ngoài sắc mặt Hứa Tri Niên càng thêm tái nhợt.
Tôi không khỏi lo lắng hỏi cậu ấy: "Không sao chứ?"
"Không sao." Hứa Tri Niên vội vàng trả lời tôi, dừng một chút rồi nói, "Bác sĩ Diêu muốn trò chuyện với anh đấy."
Tôi khẽ gật đầu, đứng dậy đi hai bước rồi quay lại nói với cậu ấy: "Nếu không thoải mái thì cứ bảo tôi, lần sau không tới đây nữa."
Hứa Tri Niên ngẩn người, sau đó lắc đầu: "Không có, nói chuyện với bác sĩ Diêu rất vui."
Tôi yên tâm.
Khi quay người, dư quang lướt qua khóe môi của cậu ấy, dường như đang cười.
137
Sau khi vào phòng mới phát hiện bác sĩ Diêu không biết tìm đâu ra một cặp kính gọng vàng, đeo lên nhìn càng thêm nhã nhặn.
Tôi tùy ý ngồi xuống, chợt phát hiện ghế sa lon còn vương chút hơi ấm.
Hình như Hứa Tri Niên lúc nãy đã ngồi đây.
138
"Dạo này còn uống thuốc ngủ không?" Bác sĩ Diêu hỏi tôi.
Tôi nhìn anh ta: "Hôm nay tôi cũng đâu phải bệnh nhân của anh."
Bác sĩ Diêu không thèm để ý đến việc tôi không phối hợp, cúi đầu viết mấy chữ trên sổ: "Tức là vẫn uống chứ gì."
Tôi có chút bất đắc dĩ: "Tôi tưởng anh tìm tôi để nói chuyện của Hứa Tri Niên chứ."
"Tùy tiện hỏi chút thôi." Bác sĩ Diêu cười híp mắt nói.
Tôi từ chối cho ý kiến: "Nói về Hứa Tri Niên đi, lúc nãy anh và cậu ấy tâm sự chuyện gì?"
Bác sĩ Diêu đẩy kính: "Đây là bí mật giữa tôi và cậu ấy, không thể nói với cậu được."
Tôi: "......"
Mặc dù rất khó chịu nhưng tôi cũng biết làm bác sĩ tâm lý có những chuyện bệnh nhân không muốn tiết lộ, đúng là không thể nói với người khác.
Tôi hỏi: "Vậy giờ tình trạng tâm lý của cậu ấy thế nào?"
"So với trước đây thì tốt hơn rất nhiều." Bác sĩ Diêu vừa nói vừa nhìn tôi, "Cậu ấy rất ỷ lại vào cậu."
Tôi nói: "Tôi biết."
Bác sĩ Diêu nói: "Hy vọng là cậu biết thật."
Tôi không biết trả lời thế nào nên đành im lặng.
"Sự ỷ lại này với cậu ấy mà nói là cứu rỗi, là hy vọng, còn với cậu......" Bác sĩ Diêu dừng lại mấy giây rồi nói tiếp, "Có lẽ không phải là điều tốt, đây là một gánh nặng trách nhiệm."
Bác sĩ Diêu nói: "Tôi thấy dạo này cậu có áp lực rất lớn."
139
Tôi hiểu ý của bác sĩ Diêu.
Khi bạn trở thành cứu cánh và chỗ dựa của một người, bạn phải gánh vác nhiều hơn.
Sinh mệnh và cuộc sống của bạn không còn là của riêng bạn, bạn còn phải chịu trách nhiệm với một người khác.
Chuyện này đâu chỉ nói đơn giản nhẹ nhàng như vậy, tôi đã có một bài học cay đắng mà đến nay vẫn chưa thể xóa nhòa.
140
"Tôi đâu còn cách nào." Tôi bất đắc dĩ nói, "Cũng không thể mặc kệ cậu ấy được."
Bác sĩ Diêu lắc đầu: "Hiện giờ cảm xúc của Hứa Tri Niên cực kỳ nhạy cảm, cậu phải biết rằng mình ưa thích hay chán ghét, vui vẻ hay tức giận đều sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định với cậu ấy."
"Hiện giờ đối với cậu mà nói thì cậu ấy là một người có cũng được mà không cũng chẳng sao, vì vậy cậu ấy vô cùng cẩn thận khi đối mặt với cậu. Tất nhiên nếu cậu cứ duy trì thái độ như vậy thì dần dà cậu ấy sẽ hiểu ra, từ đó dần thoát khỏi sự ỷ lại vào cậu."
Tôi nghi ngờ: "Như vậy không tốt à?"
Bác sĩ Diêu nói: "Đối với cậu thì tốt."
Tôi hỏi: "Vậy đối với cậu ấy thì sao?"
Bác sĩ Diêu nhìn tôi một lát rồi thở dài: "Tôi nói thật nhé, mặc dù bây giờ cậu ấy có vẻ hồi phục không ít nhưng sâu trong nội tâm của cậu ấy vẫn không thể thoát ra khỏi sự việc kia."
"Cậu biết mà, chuyện tàn nhẫn như vậy cũng đủ hủy hoại tôn nghiêm và nhân cách của bất cứ ai. Cậu ấy có thể hồi phục như bây giờ một phần là nhờ vào tính tình mạnh mẽ của cậu ấy, phần còn lại là nhờ có cậu."
Tôi nhíu mày: "Tôi thấy mình có làm gì đâu."
Bác sĩ Diêu cười cười: "Với người ở trong bóng tối và tuyệt vọng thì dù chỉ một điểm sáng rất nhỏ cũng có thể biến thành mặt trời."
Nhưng tôi không muốn trở thành mặt trời của bất kỳ ai cả.
141
"Nếu không thể thoát ra khỏi bóng đen quá khứ và mất đi sự ỷ lại vào cậu, điều chờ đợi Hứa Tri Niên chính là sụp đổ hoàn toàn."
Bác sĩ Diêu nói.
142
Tôi phẫn nộ đứng phắt dậy: "Vậy nên tôi không có quyền lựa chọn à?! Tôi nhất định phải trở thành ánh sáng và hy vọng của cậu ấy sao?!"
"Thật ra thì ngược lại." Bác sĩ Diêu nhìn tôi, "Quyền lựa chọn chân chính nằm trong tay cậu. Hứa Tri Niên mới là người không được lựa chọn, cậu cứu cậu ấy, cậu ấy chỉ có thể tin tưởng và ỷ lại vào cậu mà thôi."
"Mà cậu...... có thể lựa chọn cứu vớt cậu ấy, hoặc từ bỏ cậu ấy."
143
Tôi trừng mắt nhìn bác sĩ Diêu một hồi, sau đó mới dần bình tĩnh lại.
Tôi biết sự phẫn nộ của mình chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào cả, đau khổ nhất là Hứa Tri Niên, tuyệt vọng nhất là Hứa Tri Niên, cậu ấy mới là người nên phẫn nộ nhất.
Nhưng dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì chính tôi phải lựa chọn.
Nghiêm Chi Triết cũng được, Hứa Tri Niên cũng được, chuyện của họ và tôi một điểm liên quan cũng không có.
Tôi vốn chỉ là người qua đường, khi một đoàn tàu chạy qua bỗng dưng có người kéo tôi lên, cưỡng ép ấn tay tôi lên cần lái để tôi tự chọn hướng đi.
Còn không cho tôi xuống tàu.
144
Mẹ nó chứ, tôi còn biết kêu ai đây!
145.
Lúc gần về, bác sĩ Diêu kê cho tôi vài loại thuốc.
Tôi ra cửa thì thấy Hứa Tri Niên đang tựa vào lan can ở hành lang, một mình ngẩn người nhìn cảnh bên ngoài.
Không biết cậu ấy đang nghĩ gì mà rất nghiêm túc, không hề phát hiện tôi đi tới.
146
Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc lâu.
147
Sự tức giận trước mặt bác sĩ Diêu lúc nãy, gánh nặng vô duyên vô cớ rơi xuống, còn có đủ loại cảm xúc khiến lòng người bực bội.
Khi ngắm nhìn gương mặt Hứa Tri Niên lại đột nhiên biến mất.
148
Tôi đến trước mặt cậu ấy huơ huơ tay.
Cậu ấy quay lại, vừa thấy tôi thì ánh mắt sáng rực lên, còn nở nụ cười với tôi.
Tôi thất thần một lát, sau đó chậm chạp đưa tay xoa đầu cậu ấy.
149
Trên đường về, Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Bác sĩ Diêu nói gì với anh vậy?"
"Không có gì." Tôi đáp, "Đây là bí mật giữa tôi và anh ta, không thể nói với cậu được."
"À." Hứa Tri Niên tế nhị không hỏi nữa.
Tôi quay đầu nhìn khung cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ xe, trong lòng hiếm khi mờ mịt như bây giờ.
150
Bác sĩ Diêu nói tôi mới là người có quyền lựa chọn.
Mà tôi biết rõ mình không muốn, cũng không thể giẫm lên vết xe đổ.
Vậy nên tôi...... phải từ bỏ cậu ấy sao?
124
Kể từ sau lần bôi thuốc kia, tôi bắt đầu cố gắng tránh mặt Hứa Tri Niên.
125
Dù tôi biết một người đàn ông thân thể khỏe mạnh thì có phản ứng sinh lý là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng sau đó hồi tưởng lại vẫn cảm thấy......
Quá xấu hổ!
Đặc biệt là ngày hôm sau Hứa Tri Niên dậy sớm giúp chị Vương làm điểm tâm.
Trên bàn ăn thấy mặt cậu ấy, tôi chợt nhớ lại cảnh tượng tối qua.
......
Thế là tôi ăn vội hai miếng rồi đi.
Chị Vương còn theo sau thắc mắc: "Hôm nay sao Tiểu Khương lại vội vã thế, mới sáng sớm mà công ty đã họp rồi à?"
Tôi bước xuống cầu thang suýt tí thì hụt chân.
126
Loại cảm giác này biết nói sao đây.
Giống như bạn ngắm bức ảnh của thần tượng có thể tùy hứng hét to: "Mình có thể! Ca ca tỉ lệ vàng cơ bụng tám múi, mình muốn cùng ca ca XX điên cuồng một ngày một đêm không nghỉ!"
Nhưng đối mặt với người thật ngoài đời thì đảm bảo một chữ bạn cũng không nói được.
127
Sao? Bạn chưa hiểu ví dụ này à?
Vậy tôi nói rõ hơn chút nhé.
Rung động với người mẫu trong ảnh và rung động với người bên cạnh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nói tóm lại hiện giờ tôi rất xấu hổ.
Tôi không dám đối mặt với Hứa Tri Niên nữa.
128
Mà Hứa Tri Niên vẫn hoàn toàn không hay biết gì cả.
Theo tôi thấy thì cậu ấy thậm chí còn chẳng nhận ra tôi đang trốn tránh cậu ấy, chỉ nghĩ là tôi dạo này quá bận rộn.
Lẽ ra tôi nên thấy nhẹ nhõm mới đúng.
Nhưng chẳng hiểu sao trong thâm tâm tôi lại xuất hiện cảm giác không thoải mái.
129
Khoảng một tuần sau.
Tôi rốt cuộc cũng thả lỏng tâm trạng, có thể dùng thái độ bình tĩnh để đối diện với Hứa Tri Niên.
Vừa hay cũng đến ngày dẫn cậu ấy tới gặp bác sĩ tâm lý.
130
Bác sĩ tâm lý họ Diêu, là người quen cũ của tôi.
Bác sĩ Diêu có tính cách ôn hòa, trên khóe miệng luôn mang ý cười.
Giao tiếp với anh ta không giống như đang gặp bác sĩ tâm lý mà chỉ như nói chuyện phiếm với bạn cũ.
Đừng thấy anh ta trẻ trung mới ngoài ba mươi tuổi mà tưởng thâm niên ít ỏi.
Trước đây anh ta là bác sĩ tâm lý của mẹ tôi.
131
Khi gặp bác sĩ Diêu, Hứa Tri Niên có chút căng thẳng.
Cậu ấy hồi hộp đến nỗi ngay cả tay cũng chẳng biết để đâu, vẻ mặt đầy bối rối và luống cuống.
Tôi vô thức xoa đầu cậu ấy như để trấn an.
Cậu ấy lập tức yên tĩnh trở lại.
132
"Chướng ngại tiếp xúc tay chân? Chứng sợ hãi giam cầm, chứng sợ hãi giao tiếp......"
Bác sĩ Diêu nhìn hồ sơ của cậu ấy rồi ngẩng lên hỏi tôi: "Hình như lúc nãy cậu ấy cũng không né tránh cậu mà."
Tôi đáp: "Chỉ như vậy với mình tôi thôi."
Bác sĩ Diêu bình tĩnh gật đầu.
Sau đó anh ta không để ý đến tôi nữa mà quay sang nhẹ giọng hỏi Hứa Tri Niên mấy câu.
Anh ta chỉ hỏi mấy vấn đề không mang tính nhạy cảm, hầu hết là sinh hoạt hàng ngày của Hứa Tri Niên, sau khi hàn huyên hai câu, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cảm xúc của Hứa Tri Niên đã thả lỏng hơn.
Có lẽ đây là chức năng đặc biệt của bác sĩ Diêu, anh ta luôn khiến bệnh nhân cảm thấy thoải mái dễ chịu, từ đó nguyện ý mở lòng với anh ta.
133
Chờ đến khi Hứa Tri Niên không còn bài xích mình, bác sĩ Diêu nói: "Tôi có thể trò chuyện với một mình cậu được không?"
Hứa Tri Niên quay sang nhìn tôi.
?
Nhìn tôi làm gì?
Bác sĩ Diêu cũng đâu có hỏi tôi.
134
Mấy giây sau cậu ấy vẫn nhìn tôi chăm chú, cuối cùng tôi cũng vỡ lẽ ra là cậu ấy đang hỏi ý tôi.
Tôi nhìn cậu ấy rồi nói: "Cậu tự quyết định là được rồi."
Hứa Tri Niên cắn môi do dự một hồi, sau đó chậm chạp gật đầu: "Được."
135
Trước khi ra ngoài, tôi trấn an vỗ vai cậu ấy, còn chu đáo đóng cửa giúp họ, ở bên ngoài tìm ghế trống ngồi xuống.
Căn phòng của họ không có cửa sổ, nhưng trên cửa có một ô nhỏ bằng kính trong suốt.
Từ góc độ của tôi nhìn vào có thể thấy Hứa Tri Niên đang ngồi trên ghế sa lon.
Cậu ấy hơi cúi đầu, khóe miệng mấp máy, nhìn vừa yếu ớt vừa bất lực.
Tôi nhìn mấy giây rồi quay đầu đi, không nhìn cậu ấy nữa.
136
Khoảng mười mấy phút sau, cửa mở, Hứa Tri Niên đi ra.
Tôi không biết họ ở trong đó hàn huyên chuyện gì, nhưng sau khi ra ngoài sắc mặt Hứa Tri Niên càng thêm tái nhợt.
Tôi không khỏi lo lắng hỏi cậu ấy: "Không sao chứ?"
"Không sao." Hứa Tri Niên vội vàng trả lời tôi, dừng một chút rồi nói, "Bác sĩ Diêu muốn trò chuyện với anh đấy."
Tôi khẽ gật đầu, đứng dậy đi hai bước rồi quay lại nói với cậu ấy: "Nếu không thoải mái thì cứ bảo tôi, lần sau không tới đây nữa."
Hứa Tri Niên ngẩn người, sau đó lắc đầu: "Không có, nói chuyện với bác sĩ Diêu rất vui."
Tôi yên tâm.
Khi quay người, dư quang lướt qua khóe môi của cậu ấy, dường như đang cười.
137
Sau khi vào phòng mới phát hiện bác sĩ Diêu không biết tìm đâu ra một cặp kính gọng vàng, đeo lên nhìn càng thêm nhã nhặn.
Tôi tùy ý ngồi xuống, chợt phát hiện ghế sa lon còn vương chút hơi ấm.
Hình như Hứa Tri Niên lúc nãy đã ngồi đây.
138
"Dạo này còn uống thuốc ngủ không?" Bác sĩ Diêu hỏi tôi.
Tôi nhìn anh ta: "Hôm nay tôi cũng đâu phải bệnh nhân của anh."
Bác sĩ Diêu không thèm để ý đến việc tôi không phối hợp, cúi đầu viết mấy chữ trên sổ: "Tức là vẫn uống chứ gì."
Tôi có chút bất đắc dĩ: "Tôi tưởng anh tìm tôi để nói chuyện của Hứa Tri Niên chứ."
"Tùy tiện hỏi chút thôi." Bác sĩ Diêu cười híp mắt nói.
Tôi từ chối cho ý kiến: "Nói về Hứa Tri Niên đi, lúc nãy anh và cậu ấy tâm sự chuyện gì?"
Bác sĩ Diêu đẩy kính: "Đây là bí mật giữa tôi và cậu ấy, không thể nói với cậu được."
Tôi: "......"
Mặc dù rất khó chịu nhưng tôi cũng biết làm bác sĩ tâm lý có những chuyện bệnh nhân không muốn tiết lộ, đúng là không thể nói với người khác.
Tôi hỏi: "Vậy giờ tình trạng tâm lý của cậu ấy thế nào?"
"So với trước đây thì tốt hơn rất nhiều." Bác sĩ Diêu vừa nói vừa nhìn tôi, "Cậu ấy rất ỷ lại vào cậu."
Tôi nói: "Tôi biết."
Bác sĩ Diêu nói: "Hy vọng là cậu biết thật."
Tôi không biết trả lời thế nào nên đành im lặng.
"Sự ỷ lại này với cậu ấy mà nói là cứu rỗi, là hy vọng, còn với cậu......" Bác sĩ Diêu dừng lại mấy giây rồi nói tiếp, "Có lẽ không phải là điều tốt, đây là một gánh nặng trách nhiệm."
Bác sĩ Diêu nói: "Tôi thấy dạo này cậu có áp lực rất lớn."
139
Tôi hiểu ý của bác sĩ Diêu.
Khi bạn trở thành cứu cánh và chỗ dựa của một người, bạn phải gánh vác nhiều hơn.
Sinh mệnh và cuộc sống của bạn không còn là của riêng bạn, bạn còn phải chịu trách nhiệm với một người khác.
Chuyện này đâu chỉ nói đơn giản nhẹ nhàng như vậy, tôi đã có một bài học cay đắng mà đến nay vẫn chưa thể xóa nhòa.
140
"Tôi đâu còn cách nào." Tôi bất đắc dĩ nói, "Cũng không thể mặc kệ cậu ấy được."
Bác sĩ Diêu lắc đầu: "Hiện giờ cảm xúc của Hứa Tri Niên cực kỳ nhạy cảm, cậu phải biết rằng mình ưa thích hay chán ghét, vui vẻ hay tức giận đều sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định với cậu ấy."
"Hiện giờ đối với cậu mà nói thì cậu ấy là một người có cũng được mà không cũng chẳng sao, vì vậy cậu ấy vô cùng cẩn thận khi đối mặt với cậu. Tất nhiên nếu cậu cứ duy trì thái độ như vậy thì dần dà cậu ấy sẽ hiểu ra, từ đó dần thoát khỏi sự ỷ lại vào cậu."
Tôi nghi ngờ: "Như vậy không tốt à?"
Bác sĩ Diêu nói: "Đối với cậu thì tốt."
Tôi hỏi: "Vậy đối với cậu ấy thì sao?"
Bác sĩ Diêu nhìn tôi một lát rồi thở dài: "Tôi nói thật nhé, mặc dù bây giờ cậu ấy có vẻ hồi phục không ít nhưng sâu trong nội tâm của cậu ấy vẫn không thể thoát ra khỏi sự việc kia."
"Cậu biết mà, chuyện tàn nhẫn như vậy cũng đủ hủy hoại tôn nghiêm và nhân cách của bất cứ ai. Cậu ấy có thể hồi phục như bây giờ một phần là nhờ vào tính tình mạnh mẽ của cậu ấy, phần còn lại là nhờ có cậu."
Tôi nhíu mày: "Tôi thấy mình có làm gì đâu."
Bác sĩ Diêu cười cười: "Với người ở trong bóng tối và tuyệt vọng thì dù chỉ một điểm sáng rất nhỏ cũng có thể biến thành mặt trời."
Nhưng tôi không muốn trở thành mặt trời của bất kỳ ai cả.
141
"Nếu không thể thoát ra khỏi bóng đen quá khứ và mất đi sự ỷ lại vào cậu, điều chờ đợi Hứa Tri Niên chính là sụp đổ hoàn toàn."
Bác sĩ Diêu nói.
142
Tôi phẫn nộ đứng phắt dậy: "Vậy nên tôi không có quyền lựa chọn à?! Tôi nhất định phải trở thành ánh sáng và hy vọng của cậu ấy sao?!"
"Thật ra thì ngược lại." Bác sĩ Diêu nhìn tôi, "Quyền lựa chọn chân chính nằm trong tay cậu. Hứa Tri Niên mới là người không được lựa chọn, cậu cứu cậu ấy, cậu ấy chỉ có thể tin tưởng và ỷ lại vào cậu mà thôi."
"Mà cậu...... có thể lựa chọn cứu vớt cậu ấy, hoặc từ bỏ cậu ấy."
143
Tôi trừng mắt nhìn bác sĩ Diêu một hồi, sau đó mới dần bình tĩnh lại.
Tôi biết sự phẫn nộ của mình chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào cả, đau khổ nhất là Hứa Tri Niên, tuyệt vọng nhất là Hứa Tri Niên, cậu ấy mới là người nên phẫn nộ nhất.
Nhưng dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì chính tôi phải lựa chọn.
Nghiêm Chi Triết cũng được, Hứa Tri Niên cũng được, chuyện của họ và tôi một điểm liên quan cũng không có.
Tôi vốn chỉ là người qua đường, khi một đoàn tàu chạy qua bỗng dưng có người kéo tôi lên, cưỡng ép ấn tay tôi lên cần lái để tôi tự chọn hướng đi.
Còn không cho tôi xuống tàu.
144
Mẹ nó chứ, tôi còn biết kêu ai đây!
145.
Lúc gần về, bác sĩ Diêu kê cho tôi vài loại thuốc.
Tôi ra cửa thì thấy Hứa Tri Niên đang tựa vào lan can ở hành lang, một mình ngẩn người nhìn cảnh bên ngoài.
Không biết cậu ấy đang nghĩ gì mà rất nghiêm túc, không hề phát hiện tôi đi tới.
146
Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc lâu.
147
Sự tức giận trước mặt bác sĩ Diêu lúc nãy, gánh nặng vô duyên vô cớ rơi xuống, còn có đủ loại cảm xúc khiến lòng người bực bội.
Khi ngắm nhìn gương mặt Hứa Tri Niên lại đột nhiên biến mất.
148
Tôi đến trước mặt cậu ấy huơ huơ tay.
Cậu ấy quay lại, vừa thấy tôi thì ánh mắt sáng rực lên, còn nở nụ cười với tôi.
Tôi thất thần một lát, sau đó chậm chạp đưa tay xoa đầu cậu ấy.
149
Trên đường về, Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Bác sĩ Diêu nói gì với anh vậy?"
"Không có gì." Tôi đáp, "Đây là bí mật giữa tôi và anh ta, không thể nói với cậu được."
"À." Hứa Tri Niên tế nhị không hỏi nữa.
Tôi quay đầu nhìn khung cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ xe, trong lòng hiếm khi mờ mịt như bây giờ.
150
Bác sĩ Diêu nói tôi mới là người có quyền lựa chọn.
Mà tôi biết rõ mình không muốn, cũng không thể giẫm lên vết xe đổ.
Vậy nên tôi...... phải từ bỏ cậu ấy sao?