Chương 5
Á Thành ở phía Nam gió nhẹ ấm áp, độ ấm vừa phải, với người sợ lạnh thì đây là một lựa chọn để vượt qua cái lạnh mùa đông.
Khi Ôn Du Tịnh đã bỏ áo khoác theo Nhung Thu đến khách sạn, trán cậu rịn một lớp mồ hôi mỏng. Nhung Thu càng dứt khoát mặc một chiếc áo thun mát mẻ, để trần cánh tay khỏe khoắn.
Chỗ Nhung Thu đặt là căn tổng thống duy nhất trên tầng cao nhất khách sạn, qua lớp cửa kính sát mặt sàn có thể nhìn thấy bờ biển rộng lớn vô biên ở bên ngoài. Theo từng cơn gió biển thổi đến, bọt sóng vỗ vào bờ, Ôn Du Tịnh thật sự cảm nhận được một lần cái gọi là "cảnh đẹp như tranh."
Nhung Thu thấy Ôn Du Tịnh đổ mồ hôi, hỏi: "Em có muốn tắm không?"
"Em không vội, anh tắm trước đi ạ." Nhung Thu chắc chắn là nóng hơn mình, hơn nữa khi không đóng phim Nhung Thu có thói quen ở sạch, sẽ không thích cảm giác người rít mồ hôi.
Nhung Thu không từ chối, đi thẳng vào phòng tắm. Sau đó không lâu, phòng tắm vang lên tiếng nước.
Ôn Du Tịnh vùi đầu bắt đầu sắp xếp đồ đạc, cậu không mang nhiều lắm, ngoại trừ quần áo và một số vật dụng cần thiết còn có một cuốn "Kĩ thuật biểu diễn". Vì không xác định lịch trình ở đây có sắp xếp gì, nếu Nhung Thu có việc bận, cậu có thể đọc sách giết thời gian.
Đợi dọn dẹp xong, Ôn Du Tịnh mới chú ý đến, điện thoại cậu đặt bên cạnh có hai cuộc gọi nhỡ, là người đại diện Lý Tùng gọi đến, còn có mấy tin nhắn mới.
Người đại diện Lý Tùng: Đến Á Thành rồi à?
Người đại diện Lý Tùng: Tôi nghe Kiều Nhất nói, họ đã chuyển năm triệu cho cậu?
Người đại diện Lý Tùng: Cậu nhận được tiền chưa?
Người đại diện Lý Tùng: Chuyện lần này là tôi bỏ công bỏ sức, nếu không cậu và Nhung Thu cũng không thành được.
Tin nhắn đầu tiên vừa mới gửi tới, Ôn Du Tịnh cầm điện thoại im lặng gõ chữ, kết quả chưa đánh xong câu nào, có lẽ bên kia thấy đang thái "đang soạn" của cậu, lập tức gọi điện đến.
Ôn Du Tịnh để điện thoại reo một lúc mới nhấn nút nghe: "Anh Lý."
"Tôi nhắn tin cậu không thấy à?" Lý Tùng ngậm thuốc lá, nói chuyện có hơi ậm ừ.
"... Thấy rồi." Ôn Du Tịnh hít sâu một hơi. .
"Lúc đầu hợp đồng nói ba mươi triệu, nhưng ứng trước năm triệu cũng không phải là con số nhỏ, mấy năm nay tôi cũng chăm sóc cậu không ít, trước đây còn cho cậu mượn tiền, lần này nếu không phải tôi ở giữa bắt cầu... Cậu nói đúng không?"
Mắt Ôn Du Tịnh co lại: "Tiền và lãi tôi mượn anh lần trước đều đã trả hết, cũng cảm ơn anh mấy năm nay đã giúp đỡ tôi."
Cậu không ngờ Lý Tùng lại đòi tiền cậu một cách thẳng thừng như vậy, dù cậu biết ơn lúc khó khăn nhất Lý Tùng bằng lòng cho cậu mượn tiền, nhưng mấy năm nay dựa theo hợp đồng cậu kí với công ty, mỗi một hoạt động cậu vốn dĩ chỉ có thể lấy được ba phần thù lao, trong đó còn có một phần bị Lý Tùng rút làm tiền hoa hồng, cho nên đến nay trong tay cậu hầu như không dư được bao nhiêu.
Ôn Du Tịnh chọn làm ngơ với những chuyện đó là vì cậu muốn trả ơn. Nhưng cậu không ngốc, hiện giờ hợp đồng của cậu và công ty đã sắp đến hạn, tiền bạc nhiều năm như vậy đã trả đủ ân tình trước đây từ lâu rồi, huống chi còn ảnh hưởng đến Nhung Thu, số tiền này cậu tuyệt đối không thể đưa.
Bên kia Lý Tùng chờ hồi lâu mà không nhận được trả lời, lập tức không mấy vui vẻ: "Làm gì có người ngoài miệng nói cảm ơn mà lại không có hành động thực tế chứ? Ôn Du Tịnh, tôi dẫn dắt cậu nhiều năm, cậu vẫn không biết làm người thế à?"
Ôn Du Tịnh cắn chặt môi dưới, vẫn không nói gì, mãi đến khi cậu nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình.
"Ôn Du Tịnh." Nhung Thu lười biếng khoác áo choàng tắm, hơi nóng quấn quanh người: "Anh tắm xong rồi."
Ôn Du Tịnh vội cúp máy, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía Nhung Thu.
Nhung Thu liếc mắt một cái đã thấy được môi dưới đỏ bừng của cậu, nơi có dấu răng từ trắng chuyển thành đỏ, hơn nữa đôi mắt hoa ướt át kia mang đến cảm giác tội nghiệp khó hiểu.
Chân mày anh nhíu chặt, tuy không biết vừa rồi Ôn Du Tịnh nhận điện thoại gì nhưng Nhung Thu nhạy cảm cảm nhận được cuộc điện thoại kia ảnh hưởng đến cảm xúc của Ôn Du Tịnh.
"Không đau à?" Nhung Thu đi vài bước đến trước mặt Ôn Du Tịnh, bụng ngón tay nóng hổi xoa môi dưới của cậu.
Ôn Du Tịnh như bị điện giật, cậu run nhè nhẹ, cẩn thận lắc đầu.
Nhung Thu trầm mặc một lát, tự biết không nên tùy tiện hỏi chuyện riêng tư của đối phương, vì điều chỉnh cảm xúc của Ôn Du Tịnh, anh dứt khoát gợi câu chuyện mới: "À mà nhắc tới, anh còn chưa hỏi em muốn xưng hô thế nào, dù sao gọi họ tên cũng rất lạ."
"Gọi em là Ôn Ôn, được không?"
Mắt Ôn Du Tịnh lóe lên, khẽ gật đầu một cái: "Sao cũng được ạ, vừa khéo Ôn Ôn là tên mụ của em."
"Vậy gọi thế nhé." Nhung Thu vừa cười vừa ôm hờ cậu đến phòng tắm: "Ôn Ôn tắm trước cho mát mẻ đi, chút nữa ăn cơm trưa."
"Vâng." Ôn Du Tịnh bị làm gián đoạn, ngược lại cũng thật sự vứt lời Lý Tùng nói ra sau đầu.
Chờ đến khi cậu tắm xong, phục vụ phòng đã đưa bữa trưa phong phú kiểu Trung đến.
Bay cả buổi sáng, tắm rửa lại tiêu hao không ít calo, hai người đã đói đến bụng sắp dán vào lưng, rất dứt khoát ngồi đối diện nhau dùng bữa.
Sau khi ăn xong, Nhung Thu đề nghị ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày, Ôn Du Tịnh không có ý kiến gì, ngoan ngoãn cầm sách ngồi xuống sô pha.
Nhung Thu thấy tên sách, hỏi: "Em rất thích đóng phim sao?"
Ôn Du Tịnh ngẩng đầu lên: "Thích ạ."
Ánh mắt cậu sáng ngời, dường như đây là lần đầu tiên Nhung Thu thấy Ôn Du Tịnh như vậy. Từ khi họ biết nhau đến nay, phần lớn thời gian Ôn Du Tịnh đều rất yên tĩnh, hiếm khi có lúc cảm xúc rõ nét như vậy.
"Em thích loại nào?" Nhung Thu tò mò hỏi.
"Thích xem trinh thám ạ." Ôn Du Tịnh nghiêm túc trả lời.
"Hửm? Vậy thì khéo thật, bảy bộ anh đóng đều là loại này." Nhung Thu cười hỏi: "Em đã xem hết rồi à?"
Ôn Du Tịnh mím môi, vành tai vô thức ửng đỏ lên: "Vâng, xem hết rồi ạ."
Ánh mắt Nhung Thu dần sâu hơn, không xác định được là cậu vì nói dối hay là vì nói trước mặt mình mà cảm thấy ngại, anh lựa chọn tin điều sau.
"Vậy... Không chỉ đơn giản là xem, em thích đóng kiểu nhân vật nào?"
Lần này Ôn Du Tịnh trầm mặt,* trong mắt cậu có sự do dự, một lát sau mới nói: "Em chưa nghĩ tới, bình thường em bắt được vai nào thì diễn vai đó."
Lúc mới theo nghề cậu còn từng ngây thơ ảo tưởng, nhưng sau này cậu nhận ra chỉ có nhân vật lựa chọn cậu, cậu đã không nhớ cảm giác "chọn nhân vật mình thích" là thế nào.
Ôn Du Tịnh đang thả suy nghĩ bay xa chơi* cảm giác đỉnh đầu hơi nặng xuống, cậu ngước mắt lên đối mắt với Nhung Thu không biết đã đi đến trước mặt cậu từ lúc nào.
"Sau này sẽ có cơ hội." Nhung Thu xoa đầu cậu an ủi.
Ôn Du Tịnh cảm thấy lòng ấm áp, tim cũng đập nhanh hơn, cậu trả lời như phát lời thề: "Vâng, em sẽ cố gắng."
Lúc Nhung rút tay lại, anh còn vuốt giúp mái tóc đang dựng lên của cậu.
Ôn Du Tịnh chớp chớp mắt, đánh bạo hỏi một câu mà cậu vẫn luôn muốn hỏi: "Anh... Gần đây anh cũng không đóng phim, là đang nghỉ ngơi ạ?"
Nhung Thu nở nụ cười dịu dàng quen thuộc, trả lời với giọng điệu vui đùa: "Ừ, đóng nhiều năm như vậy, nên cho diễn viên mới cơ hội nhiều hơn."
"Thì ra là vậy." Ôn Du Tịnh nhìn anh, sau khi cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa của câu trả lời, cuối cùng đưa ra kết luận, đúng thế, có Nhung Thu thì ngôi ảnh đế mấy năm sau chắc chắn đều sẽ là anh.
Lúc này, điện thọai Nhung Thu có chuông báo, anh dặn Ôn Du Tịnh: "Em đọc sách trước đi, anh đi nhận điện thoại."
"Vâng." Ôn Du Tịnh đưa mắt nhìn Nhung Thu đi về phòng ngủ rồi mới nhìn vào lại trang sách.
...
Nhung Thu đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn mặt biển rộng màu xanh bên dưới, nhấn nút nghe.
"Nhung Thu, bọn em đang ở khách sạn à?" Vừa nối máy, Kiều Nhất lập tức hỏi vị trí của Nhung Thu.
"Ừ, có chuyện gì không?"
"Hôm nay Mã Định Hạo lại gửi kịch bản qua, hỏi em có nhận không, chị nghĩ hay là em xem thử xem?" Kiều Nhất khẽ gõ xấp kịch bản dày dặn trên bàn, mỗi tờ đều có thêm ghi chú bằng chữ viết tay kỹ càng tỉ mỉ, nét chữ cứng cáp có lực, dù chỉ là viết tạm nhưng chữ rất đẹp.
"Không nhận." Nhung Thu không nghĩ nhiều, từ chối thẳng thừng.
Kiều Nhất cũng không lấy làm lạ với kết quả này: "Được, chị lại gửi trả cho anh ta. Chị cúp máy trước đây, còn có việc."
"Chờ đã!" Nhung Thu vội ngăn cô lại.
Kiều Nhất sửng sốt, còn tưởng cậu đổi ý: "Sao vậy?"
"Chị Kiều, làm phiền chị chuyện này." Nhung Thu nói: "Hỏi giúp em về người đại diện Lý Tùng của Ôn Du Tịnh."
"Trước khi kí hợp đồng không phải đã dò hỏi rồi sao? Anh ta kín miệng sẽ không nói bậy đâu." Kiều Nhất cảm thấy khó hiểu.
Sắc mặt Nhung Thu trầm xuống: "Không phải chuyện này, hỏi thử giúp em, lúc anh ta dẫn dắt Ôn Du Tịnh, anh ta chọn kịch bản thế nào cho em ấy."
Tuy Kiều Nhất không rõ Nhung Thu muốn gì, nhưng đối phương nói thì cô phải làm, nếu không dám chắc ông nhỏ này sẽ đích thân làm: "Biết rồi."
"Mặt khác, hỏi giúp em xem mấy tháng tới có kịch bản trinh thám nào ổn không, vai phụ nhỏ là được." Nhung Thu chậm rãi trở về cửa phòng ngủ.
Anh thấy Ôn Du Tịnh đang khoanh chân ngồi chăm chú đọc sách với vẻ thư thả hiếm thấy, có khi đọc đến chỗ xúc động, cậu sẽ không khống chế được mà bắt chước nhân vật trong sách, biểu cảm vô cùng sống động, tỏa ra sức sống và sự đáng yêu khác hẳn người khác.
Nhung Thu khẽ cười một cái, nói thêm: "Là kiểu vừa ngoan vừa hoạt bát, còn cực kì thông minh."
Khi Ôn Du Tịnh đã bỏ áo khoác theo Nhung Thu đến khách sạn, trán cậu rịn một lớp mồ hôi mỏng. Nhung Thu càng dứt khoát mặc một chiếc áo thun mát mẻ, để trần cánh tay khỏe khoắn.
Chỗ Nhung Thu đặt là căn tổng thống duy nhất trên tầng cao nhất khách sạn, qua lớp cửa kính sát mặt sàn có thể nhìn thấy bờ biển rộng lớn vô biên ở bên ngoài. Theo từng cơn gió biển thổi đến, bọt sóng vỗ vào bờ, Ôn Du Tịnh thật sự cảm nhận được một lần cái gọi là "cảnh đẹp như tranh."
Nhung Thu thấy Ôn Du Tịnh đổ mồ hôi, hỏi: "Em có muốn tắm không?"
"Em không vội, anh tắm trước đi ạ." Nhung Thu chắc chắn là nóng hơn mình, hơn nữa khi không đóng phim Nhung Thu có thói quen ở sạch, sẽ không thích cảm giác người rít mồ hôi.
Nhung Thu không từ chối, đi thẳng vào phòng tắm. Sau đó không lâu, phòng tắm vang lên tiếng nước.
Ôn Du Tịnh vùi đầu bắt đầu sắp xếp đồ đạc, cậu không mang nhiều lắm, ngoại trừ quần áo và một số vật dụng cần thiết còn có một cuốn "Kĩ thuật biểu diễn". Vì không xác định lịch trình ở đây có sắp xếp gì, nếu Nhung Thu có việc bận, cậu có thể đọc sách giết thời gian.
Đợi dọn dẹp xong, Ôn Du Tịnh mới chú ý đến, điện thoại cậu đặt bên cạnh có hai cuộc gọi nhỡ, là người đại diện Lý Tùng gọi đến, còn có mấy tin nhắn mới.
Người đại diện Lý Tùng: Đến Á Thành rồi à?
Người đại diện Lý Tùng: Tôi nghe Kiều Nhất nói, họ đã chuyển năm triệu cho cậu?
Người đại diện Lý Tùng: Cậu nhận được tiền chưa?
Người đại diện Lý Tùng: Chuyện lần này là tôi bỏ công bỏ sức, nếu không cậu và Nhung Thu cũng không thành được.
Tin nhắn đầu tiên vừa mới gửi tới, Ôn Du Tịnh cầm điện thoại im lặng gõ chữ, kết quả chưa đánh xong câu nào, có lẽ bên kia thấy đang thái "đang soạn" của cậu, lập tức gọi điện đến.
Ôn Du Tịnh để điện thoại reo một lúc mới nhấn nút nghe: "Anh Lý."
"Tôi nhắn tin cậu không thấy à?" Lý Tùng ngậm thuốc lá, nói chuyện có hơi ậm ừ.
"... Thấy rồi." Ôn Du Tịnh hít sâu một hơi. .
"Lúc đầu hợp đồng nói ba mươi triệu, nhưng ứng trước năm triệu cũng không phải là con số nhỏ, mấy năm nay tôi cũng chăm sóc cậu không ít, trước đây còn cho cậu mượn tiền, lần này nếu không phải tôi ở giữa bắt cầu... Cậu nói đúng không?"
Mắt Ôn Du Tịnh co lại: "Tiền và lãi tôi mượn anh lần trước đều đã trả hết, cũng cảm ơn anh mấy năm nay đã giúp đỡ tôi."
Cậu không ngờ Lý Tùng lại đòi tiền cậu một cách thẳng thừng như vậy, dù cậu biết ơn lúc khó khăn nhất Lý Tùng bằng lòng cho cậu mượn tiền, nhưng mấy năm nay dựa theo hợp đồng cậu kí với công ty, mỗi một hoạt động cậu vốn dĩ chỉ có thể lấy được ba phần thù lao, trong đó còn có một phần bị Lý Tùng rút làm tiền hoa hồng, cho nên đến nay trong tay cậu hầu như không dư được bao nhiêu.
Ôn Du Tịnh chọn làm ngơ với những chuyện đó là vì cậu muốn trả ơn. Nhưng cậu không ngốc, hiện giờ hợp đồng của cậu và công ty đã sắp đến hạn, tiền bạc nhiều năm như vậy đã trả đủ ân tình trước đây từ lâu rồi, huống chi còn ảnh hưởng đến Nhung Thu, số tiền này cậu tuyệt đối không thể đưa.
Bên kia Lý Tùng chờ hồi lâu mà không nhận được trả lời, lập tức không mấy vui vẻ: "Làm gì có người ngoài miệng nói cảm ơn mà lại không có hành động thực tế chứ? Ôn Du Tịnh, tôi dẫn dắt cậu nhiều năm, cậu vẫn không biết làm người thế à?"
Ôn Du Tịnh cắn chặt môi dưới, vẫn không nói gì, mãi đến khi cậu nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình.
"Ôn Du Tịnh." Nhung Thu lười biếng khoác áo choàng tắm, hơi nóng quấn quanh người: "Anh tắm xong rồi."
Ôn Du Tịnh vội cúp máy, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía Nhung Thu.
Nhung Thu liếc mắt một cái đã thấy được môi dưới đỏ bừng của cậu, nơi có dấu răng từ trắng chuyển thành đỏ, hơn nữa đôi mắt hoa ướt át kia mang đến cảm giác tội nghiệp khó hiểu.
Chân mày anh nhíu chặt, tuy không biết vừa rồi Ôn Du Tịnh nhận điện thoại gì nhưng Nhung Thu nhạy cảm cảm nhận được cuộc điện thoại kia ảnh hưởng đến cảm xúc của Ôn Du Tịnh.
"Không đau à?" Nhung Thu đi vài bước đến trước mặt Ôn Du Tịnh, bụng ngón tay nóng hổi xoa môi dưới của cậu.
Ôn Du Tịnh như bị điện giật, cậu run nhè nhẹ, cẩn thận lắc đầu.
Nhung Thu trầm mặc một lát, tự biết không nên tùy tiện hỏi chuyện riêng tư của đối phương, vì điều chỉnh cảm xúc của Ôn Du Tịnh, anh dứt khoát gợi câu chuyện mới: "À mà nhắc tới, anh còn chưa hỏi em muốn xưng hô thế nào, dù sao gọi họ tên cũng rất lạ."
"Gọi em là Ôn Ôn, được không?"
Mắt Ôn Du Tịnh lóe lên, khẽ gật đầu một cái: "Sao cũng được ạ, vừa khéo Ôn Ôn là tên mụ của em."
"Vậy gọi thế nhé." Nhung Thu vừa cười vừa ôm hờ cậu đến phòng tắm: "Ôn Ôn tắm trước cho mát mẻ đi, chút nữa ăn cơm trưa."
"Vâng." Ôn Du Tịnh bị làm gián đoạn, ngược lại cũng thật sự vứt lời Lý Tùng nói ra sau đầu.
Chờ đến khi cậu tắm xong, phục vụ phòng đã đưa bữa trưa phong phú kiểu Trung đến.
Bay cả buổi sáng, tắm rửa lại tiêu hao không ít calo, hai người đã đói đến bụng sắp dán vào lưng, rất dứt khoát ngồi đối diện nhau dùng bữa.
Sau khi ăn xong, Nhung Thu đề nghị ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày, Ôn Du Tịnh không có ý kiến gì, ngoan ngoãn cầm sách ngồi xuống sô pha.
Nhung Thu thấy tên sách, hỏi: "Em rất thích đóng phim sao?"
Ôn Du Tịnh ngẩng đầu lên: "Thích ạ."
Ánh mắt cậu sáng ngời, dường như đây là lần đầu tiên Nhung Thu thấy Ôn Du Tịnh như vậy. Từ khi họ biết nhau đến nay, phần lớn thời gian Ôn Du Tịnh đều rất yên tĩnh, hiếm khi có lúc cảm xúc rõ nét như vậy.
"Em thích loại nào?" Nhung Thu tò mò hỏi.
"Thích xem trinh thám ạ." Ôn Du Tịnh nghiêm túc trả lời.
"Hửm? Vậy thì khéo thật, bảy bộ anh đóng đều là loại này." Nhung Thu cười hỏi: "Em đã xem hết rồi à?"
Ôn Du Tịnh mím môi, vành tai vô thức ửng đỏ lên: "Vâng, xem hết rồi ạ."
Ánh mắt Nhung Thu dần sâu hơn, không xác định được là cậu vì nói dối hay là vì nói trước mặt mình mà cảm thấy ngại, anh lựa chọn tin điều sau.
"Vậy... Không chỉ đơn giản là xem, em thích đóng kiểu nhân vật nào?"
Lần này Ôn Du Tịnh trầm mặt,* trong mắt cậu có sự do dự, một lát sau mới nói: "Em chưa nghĩ tới, bình thường em bắt được vai nào thì diễn vai đó."
Lúc mới theo nghề cậu còn từng ngây thơ ảo tưởng, nhưng sau này cậu nhận ra chỉ có nhân vật lựa chọn cậu, cậu đã không nhớ cảm giác "chọn nhân vật mình thích" là thế nào.
Ôn Du Tịnh đang thả suy nghĩ bay xa chơi* cảm giác đỉnh đầu hơi nặng xuống, cậu ngước mắt lên đối mắt với Nhung Thu không biết đã đi đến trước mặt cậu từ lúc nào.
"Sau này sẽ có cơ hội." Nhung Thu xoa đầu cậu an ủi.
Ôn Du Tịnh cảm thấy lòng ấm áp, tim cũng đập nhanh hơn, cậu trả lời như phát lời thề: "Vâng, em sẽ cố gắng."
Lúc Nhung rút tay lại, anh còn vuốt giúp mái tóc đang dựng lên của cậu.
Ôn Du Tịnh chớp chớp mắt, đánh bạo hỏi một câu mà cậu vẫn luôn muốn hỏi: "Anh... Gần đây anh cũng không đóng phim, là đang nghỉ ngơi ạ?"
Nhung Thu nở nụ cười dịu dàng quen thuộc, trả lời với giọng điệu vui đùa: "Ừ, đóng nhiều năm như vậy, nên cho diễn viên mới cơ hội nhiều hơn."
"Thì ra là vậy." Ôn Du Tịnh nhìn anh, sau khi cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa của câu trả lời, cuối cùng đưa ra kết luận, đúng thế, có Nhung Thu thì ngôi ảnh đế mấy năm sau chắc chắn đều sẽ là anh.
Lúc này, điện thọai Nhung Thu có chuông báo, anh dặn Ôn Du Tịnh: "Em đọc sách trước đi, anh đi nhận điện thoại."
"Vâng." Ôn Du Tịnh đưa mắt nhìn Nhung Thu đi về phòng ngủ rồi mới nhìn vào lại trang sách.
...
Nhung Thu đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn mặt biển rộng màu xanh bên dưới, nhấn nút nghe.
"Nhung Thu, bọn em đang ở khách sạn à?" Vừa nối máy, Kiều Nhất lập tức hỏi vị trí của Nhung Thu.
"Ừ, có chuyện gì không?"
"Hôm nay Mã Định Hạo lại gửi kịch bản qua, hỏi em có nhận không, chị nghĩ hay là em xem thử xem?" Kiều Nhất khẽ gõ xấp kịch bản dày dặn trên bàn, mỗi tờ đều có thêm ghi chú bằng chữ viết tay kỹ càng tỉ mỉ, nét chữ cứng cáp có lực, dù chỉ là viết tạm nhưng chữ rất đẹp.
"Không nhận." Nhung Thu không nghĩ nhiều, từ chối thẳng thừng.
Kiều Nhất cũng không lấy làm lạ với kết quả này: "Được, chị lại gửi trả cho anh ta. Chị cúp máy trước đây, còn có việc."
"Chờ đã!" Nhung Thu vội ngăn cô lại.
Kiều Nhất sửng sốt, còn tưởng cậu đổi ý: "Sao vậy?"
"Chị Kiều, làm phiền chị chuyện này." Nhung Thu nói: "Hỏi giúp em về người đại diện Lý Tùng của Ôn Du Tịnh."
"Trước khi kí hợp đồng không phải đã dò hỏi rồi sao? Anh ta kín miệng sẽ không nói bậy đâu." Kiều Nhất cảm thấy khó hiểu.
Sắc mặt Nhung Thu trầm xuống: "Không phải chuyện này, hỏi thử giúp em, lúc anh ta dẫn dắt Ôn Du Tịnh, anh ta chọn kịch bản thế nào cho em ấy."
Tuy Kiều Nhất không rõ Nhung Thu muốn gì, nhưng đối phương nói thì cô phải làm, nếu không dám chắc ông nhỏ này sẽ đích thân làm: "Biết rồi."
"Mặt khác, hỏi giúp em xem mấy tháng tới có kịch bản trinh thám nào ổn không, vai phụ nhỏ là được." Nhung Thu chậm rãi trở về cửa phòng ngủ.
Anh thấy Ôn Du Tịnh đang khoanh chân ngồi chăm chú đọc sách với vẻ thư thả hiếm thấy, có khi đọc đến chỗ xúc động, cậu sẽ không khống chế được mà bắt chước nhân vật trong sách, biểu cảm vô cùng sống động, tỏa ra sức sống và sự đáng yêu khác hẳn người khác.
Nhung Thu khẽ cười một cái, nói thêm: "Là kiểu vừa ngoan vừa hoạt bát, còn cực kì thông minh."