Chương 11: Quá gần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nguỵt.
____________
Thân thể thiếu niên ấm áp dính sát từ phía sau.
Tần Ức toàn thân gần như cứng đờ, lông mày xoắn lại với nhau, mặc dù động tác nhẹ nhàng nhưng hình như kinh động đối phương, thiếu niên gọi thêm lần nữa, thanh âm mang theo thăm dò: "Tần Ức?"
Tần Ức vẫn không đáp lại.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, hắn không lên tiếng trả lời, cũng không động đậy gì.
Sau nửa đêm là thời điểm thần kinh đau kịch liệt nhất, có lẽ loại đau đớn này hòa tan lý trí của hắn, khiến hắn không đẩy thiếu niên ra ngay lập tức, mà tự mình từ bỏ ý định cử động, một lần nữa nhắm mắt lại, giả vờ như mình chưa từng tỉnh giấc.
Sau lưng an tĩnh lại, thiếu niên giống như đang do dự không biết có nên tiếp tục hay không, qua hơn nửa ngày lại vang lên tiếng sột sột soạt soạt, thân thể đối phương dính thật sát vào lưng hắn, hắn thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng phả vào gáy mình, có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Quá gần.
Hắn chưa từng thân cận như thế với bất kì kẻ nào.
Khoảng cách như vậy làm toàn thân hắn căng cứng, nhưng đau đớn kịch liệt khiến đại não đưa ra quyết định sai lầm, hắn dùng sức nhắm chặt hai mắt, trên trán đã ra một tầng mồ hôi lạnh, nổi đầy gân xanh, chứng minh hắn hiện tại cực kỳ gắng sức kiềm chế.
Nhiệt độ cơ thể thiếu niên xuyên thấu qua tầng vải áo truyền qua người hắn, làn da bên hông hắn lạnh buốt dần dần được ủ ấm, Tần Ức đau đến toàn thân run rẩy, lại cắn chặt răng, không cho phép mình kêu thành tiếng.
Giống như là cảm nhận được nỗi thống khổ của hắn, vòng tay Thẩm Từ bên hông hắn ôm càng chặt, mặc dù không có cảm giác, Tần Ức cũng có thể đoán được chân đối phương cũng quấn lên chân mình, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mà sưởi ấm cho hắn.
Editor: Nguỵt.
____________
Thân thể thiếu niên ấm áp dính sát từ phía sau.
Tần Ức toàn thân gần như cứng đờ, lông mày xoắn lại với nhau, mặc dù động tác nhẹ nhàng nhưng hình như kinh động đối phương, thiếu niên gọi thêm lần nữa, thanh âm mang theo thăm dò: "Tần Ức?"
Tần Ức vẫn không đáp lại.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, hắn không lên tiếng trả lời, cũng không động đậy gì.
Sau nửa đêm là thời điểm thần kinh đau kịch liệt nhất, có lẽ loại đau đớn này hòa tan lý trí của hắn, khiến hắn không đẩy thiếu niên ra ngay lập tức, mà tự mình từ bỏ ý định cử động, một lần nữa nhắm mắt lại, giả vờ như mình chưa từng tỉnh giấc.
Sau lưng an tĩnh lại, thiếu niên giống như đang do dự không biết có nên tiếp tục hay không, qua hơn nửa ngày lại vang lên tiếng sột sột soạt soạt, thân thể đối phương dính thật sát vào lưng hắn, hắn thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng phả vào gáy mình, có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Quá gần.
Hắn chưa từng thân cận như thế với bất kì kẻ nào.
Khoảng cách như vậy làm toàn thân hắn căng cứng, nhưng đau đớn kịch liệt khiến đại não đưa ra quyết định sai lầm, hắn dùng sức nhắm chặt hai mắt, trên trán đã ra một tầng mồ hôi lạnh, nổi đầy gân xanh, chứng minh hắn hiện tại cực kỳ gắng sức kiềm chế.
Nhiệt độ cơ thể thiếu niên xuyên thấu qua tầng vải áo truyền qua người hắn, làn da bên hông hắn lạnh buốt dần dần được ủ ấm, Tần Ức đau đến toàn thân run rẩy, lại cắn chặt răng, không cho phép mình kêu thành tiếng.
Giống như là cảm nhận được nỗi thống khổ của hắn, vòng tay Thẩm Từ bên hông hắn ôm càng chặt, mặc dù không có cảm giác, Tần Ức cũng có thể đoán được chân đối phương cũng quấn lên chân mình, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mà sưởi ấm cho hắn.