Chương 31
Edit: Minh Nguyệt Thanh Phong.
Beta: Linh, Mều.
______
Tần Ức nhẹ nhàng đỡ lấy eo cậu, giọng điệu ra vẻ bình tĩnh: "Em về rồi."
"Ừm!" Thẩm Từ ở cửa thay giày: "Ca ca có nhớ em không?"
"Mới nửa ngày thôi mà," Tần Ức dối lương tâm đáp, "Mau đi rửa tay còn ăn cơm."
Thẩm Từ rửa tay xong, cùng hắn đi vào phòng ăn, vẫn không bỏ cuộc, hỏi: "Thật sự không nhớ em hả?"
"..." Tần Ức bất đắc dĩ mím môi "Nhớ."
Quản gia đang chuẩn bị cơm cho bọn họ nghe vậy ngẩng đầu lên, rất muốn nói một câu Tần thiếu không những nhớ mà còn nhớ hết cả buổi sáng, mới hơn 9 giờ đã hỏi khi nào Thẩm Từ tan học, vừa đến giờ tan học thì hỏi bao giờ về nhà, năm phút hỏi một lần.
Đương nhiên, vì giữ mặt mũi cho Tần thiếu, những lời này ông sẽ không nói, chỉ lễ phép cười với hai người họ, kéo ghế cho Thẩm Từ.
Bởi vì hôm nay dậy quá sớm, hiện tại Thẩm Từ rất đói, ngửi thấy mùi thức ăn lại càng đói hơn.
Tâm tư của Tần Ức dường như không nằm ở việc ăn cơm, ánh mắt hắn vẫn luôn dán chặt vào khuôn mặt cậu, lại hỏi: "Hôm nay ở trường học thấy thế nào?"
"Ừm, vẫn tốt." Thẩm Từ gắp đồ ăn vào bát, "Tuy chỉ học có một tiết, nhưng giáo viên dạy rất hay."
"Bạn học thì sao?"
Thẩm Từ khựng lại một chút, rũ mắt không nhìn hắn: "Cũng tốt."
"Thật không?" Tần Ức có chút không tin: "Không có ai nói bóng nói gió gì chứ?"
"Không có mà." Thẩm Từ ngẩng đầu lên: "Em cũng không phải người nổi tiếng, làm gì có nhiều người biết em như vậy, giờ mới nửa ngày, em còn chưa biết hết tên bọn họ, anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy."
Tần Ức lại quan sát cậu một lát, thấy cậu không giống như nói dối, lúc này mới miễn cưỡng tin: "Nếu có ai bắt nạt em, nhớ phải nói với anh."
"Sao ca ca lại khẳng định em là người bị bắt nạt?" Thẩm Từ lẩm bẩm: "Em không được bắt nạt người khác sao?"
"Em?" Tần Ức hiển nhiên không tin: "Em tự bảo vệ được mình là tốt rồi, còn bắt nạt người khác?"
Thẩm Từ không nói nên lời.
Rốt cuộc là ai cho Tần Ức ảo giác rằng cậu rất yếu đuối, có thể tùy ý bắt nạt vậy?
Ngược lại là vị Tần thiếu tàn tật này, khả năng hành động bị hạn chế mới dễ bị bắt nạt hơn chứ?
Cậu thực sự không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm trong im lặng.
Buổi trưa thời gian có chút gấp gáp, Tần Ức cũng không nói chuyện với cậu nữa, hai người ăn cơm xong thì định đi ngủ trưa một chút.
Trước khi Thẩm Từ đến, Tần Ức không có thói quen ngủ trưa, mỗi ngày hắn đều nửa đêm mới đi ngủ, hôm sau thức dậy thì đã muộn, thường thường lúc dậy đã là giữa trưa.
Sau khi được Thẩm Từ điều chỉnh trong hai tháng, đồng hồ sinh học đã trở thành thói quen, hắn cũng có thể ngủ một giấc ngủ ngắn.
Hơn nữa hôm nay dậy quá sớm, lúc này hắn thực sự có chút buồn ngủ.
Hắn duỗi tay kéo Thẩm Từ ôm vào lòng, thân thể thiếu niên vẫn ấm áp như cũ, nhiệt độ này làm hắn bất giác muốn lại gần.
Bình thường mỗi ngày đối phương đều dính lấy hắn, hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại mới tách ra có nửa ngày, hắn phát hiện bản thân mình đã sớm quen thuộc với sự ấm áp này, mới có mấy tiếng thôi mà đã dài như mấy ngày rồi.
Thẩm Từ cảm nhận được sự đụng chạm của hắn, tự hỏi sao hôm nay Tần thiếu chủ động thế, chứng hưng cảm lại phát tác à? Nhưng vừa rồi lúc ăn cơm cũng không thấy trạng thái tinh thần có gì khác bình thường.
Sắc mặt thậm chí còn không tốt bằng lúc trước, mang theo một chút nhợt nhạt vì ngủ không ngon.
Chẳng lẽ…. Sau khi cậu ra ngoài hắn không ngủ lại? Vẫn luôn chờ cậu về?
Là do cậu không ở nhà nửa ngày, cảm thấy không quen, nhớ cậu sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Từ không khỏi có chút vui vẻ, vội vàng khống chế khóe miệng sắp cong lên.
Nhắc mới nhớ, trong nguyên tác, Tần Ức có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, nhưng lúc đó hắn thân là nhân vật phản diện, ham muốn chiếm hữu này rất bệnh hoạn, cực đoan, một khi phát hiện nhân vật thụ chính thoát khỏi khống chế của mình hắn sẽ cáu kỉnh, tức giận, nhất định phải bắt cậu ta đặt dưới mí mắt.
Hiện tại, loại dục vọng chiếm hữu này vẫn còn, chẳng qua trở nên nhẹ nhàng, vụng về, không muốn biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, lúc mà không nhịn được nữa thì làm ra chút hành động quá mức, muốn gần gũi với cậu.
Giống như một chú mèo rõ ràng muốn đến gần con sen, lại một hai phải ra vẻ kiêu ngạo mới chịu.
Sau khi biết được tâm tư của Tần thiếu, Thẩm Từ đột nhiên nảy ra một ý xấu, nếu nói như vậy… có phải cậu rời khỏi Tần Ức một chút thì hắn sẽ chủ động hơn không?
Vậy thì cậu phải tích cực đi học thôi.
Thẩm Từ trở mình, chủ động cuộn mình trong lòng đối phương, nhắm mắt ngủ.
*
Lúc Thẩm Từ dậy không đánh thức Tần Ức, vì nhìn Tần Ức có vẻ thiếu ngủ, buổi sáng ngủ không ngon, nếu giữa trưa không ngủ bù, nói không chừng lại xáo trộn giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Tiết đầu của buổi chiều là tiết toán, Thẩm Từ sớm lấy sách giáo khoa ra xem trước bài học của hôm nay, cảm thấy nội dung rất quen thuộc, sách ở thế giới trong sách này và sách ở thế giới hiện thực đều giống nhau.
Lúc trước cậu đã học qua cấp 3, nhưng sau khi thi đại học xong thì mấy kiến thức này bị vứt ra sau đầu, sau khi xuyên sách lại nghỉ ngơi một khoảng thời gian, có chút mới lạ, phải ôn tập lại mấy kiến thức này một lần nữa.
Không ai muốn học lại, nhưng vì thi đậu học viện âm nhạc, cậu có thể kiên trì lần nữa.
Giáo viên toán cũng là nam, lúc giảng bài khá dõng dạc hùng hồn, Thẩm Từ ngồi ở hàng cuối mà cũng có cảm thấy hơi choáng.
10 phút trước khi hết giờ, thầy giáo viết bài tập lên bảng đen, dưới bục giảng đám học sinh không kìm được nữa bắt đầu xì xào bàn tán.
Ông viết xong quay người lại, trong lớp đã rất sôi nổi, mặt ông lập tức trầm xuống, đập mạnh lên bảng: "Tôi cần hai em lên bảng làm bài!"
Vừa dứt lời, trong lớp đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, mọi người thi nhau cúi đầu xuống, giống như kiểu "chỉ cần mình không nhìn thầy thì thầy sẽ không gọi mình" vậy.
Thẩm Từ đang giải một bài toán cũng không để ý xung quanh xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên trước mặt có một bóng đen xẹt qua, ngay sau đó "Bụp" một tiếng, có chiếc bút rơi xuống bàn cậu.
Trong lớp học yên tĩnh vang lên tiếng “bụp” rất to, cậu nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam sinh ngồi bên phải tay giấu sau mặt bàn, vẫn còn duy trì tư thế ném bút.
Thẩm Từ "..."
Có cần phải thế không?
Đúng như dự đoán, âm thanh này đã thu hút sự chú ý của thầy giáo, thầy chuyển sự chú ý sang Thẩm Từ: "Học sinh mới đến, em lên làm bài này đi."
Trong phòng học có vài tiếng cười trộm.
Thẩm Từ đành phải buông sách giáo khoa xuống, đứng dậy đi lên bục giảng, lại nghe thấy thầy toán hỏi: "Em tên gì?"
"Thẩm Từ ạ."
"Em Thẩm Từ." Thầy toán đưa cho cậu viên phấn, "Em làm bài đầu tiên đi."
Thẩm Từ vừa đứng ở trước bảng đen thì nghe thấy đối phương lại nói: "Chu Vũ Bằng, lên làm bài thứ hai."
Thẩm Từ không nhịn được quay đầu lại nhìn, là tên vừa rồi ném bút hại cậu, hơi do dự đứng lên: "Thầy ơi, em không biết…"
"Đi lên làm bài!"
Thầy toán rõ ràng đang tức giận, những người khác không dám thở mạnh, Chu Vũ Bằng chán nản đi lên bục giảng, cầm lấy phấn, bắt đầu đờ người nhìn bảng đen.
Thẩm Từ liếc tên đó một cái, thầm nghĩ làm thế để làm gì cơ chứ, thật sự cho rằng thầy mù hả mà không thấy tên đó ném?
Cậu thành thạo giải đề, thầy toán nhìn qua đáp án của cậu rồi gật đầu: "Rất tốt."
Thẩm Từ trở lại chỗ ngồi, ném trả cây bút trên bàn mình lại bàn Chu Vũ Bằng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy cậu bạn này còn đần người nhìn bảng đen, một chữ cũng chưa viết ra được.
Hình như tên đó đúng thật không làm được bài này, vẻ mặt đưa đám nói: "Thầy ơi, em không biết làm."
"Không biết?" Thầy toán cau mày, âm lượng lại lớn hơn lúc trước: "Tôi vừa mới giảng xong, vừa mới nói xong! Cậu đi học nghe cái gì? Một chữ cũng không nghe lọt có phải không? Đi xuống!"
Chu Vũ Bằng cúi đầu đi xuống, thầy toán vẫn đang mắng: "Các cô các cậu đã năm cuối rồi, ngày đầu khai giảng mà lại ở trong tình trạng này, còn muốn thi đại học không? Phụ huynh của các cô cậu đưa mấy người vào đây, không phải để lên lớp ngủ gật, nói chuyện, chơi điện thoại! Bây giờ ai không muốn học thì giơ tay, tôi bảo đảm về sau không quản mấy người nữa."
Đám học sinh đều cúi đầu, không ai dám giơ tay.
Thẩm Từ lắc đầu, thật sự không muốn để ý tới bọn họ, tiếp tục giải bài của mình.
Ngày đầu tiên đi học đã làm thầy toán tức ói máu, cả buổi chiều bầu không khí rất lạ, tiết tự học cuối buổi thầy chủ nhiệm ngồi trên bục giảng cả tiết, chưa nói câu nào nhưng lại mang đến áp lực vô hình.
Dù sao những áp lực này cũng không khiến Thẩm Từ phân tâm, cậu nhanh chóng làm xong tất cả bài tập hôm nay, chuẩn bị về nhà.
Đúng lúc này, chủ nhiệm Thường nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng mở miệng: "Bây giờ tất cả ra ngoài hành lang đứng đi, thầy đọc tên ai thì người đó vào, sắp xếp lại chỗ ngồi."
Thẩm Từ dừng lại.
Đúng rồi, buổi sáng chủ nhiệm lớp nói chiều tan học phải đổi chỗ ngồi nhưng cậu lại quên mất, buổi trưa về cũng không nói với Tần Ức.
Thế là cậu vội vàng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tần Ức: 【Hôm nay có thể em sẽ về nhà muộn chút, bọn em phải xếp lại chỗ ngồi.】
Mấy giây sau, Tần Ức rep: 【Được, anh để tài xế chờ em ở cổng trường.】
Sắp đến giờ tan học, học sinh ngoại trú vội vã về nhà, học sinh nội trú vội vàng đi ăn cơm nên đổi chỗ rất nhanh.
Thẩm Từ được xếp chỗ ngồi ở hàng thứ ba cạnh cửa sổ, vẫn là hàng cuối, cậu dọn đồ đạc đến thì nhìn thấy nữ sinh tóc ngắn lúc nãy nói giúp cậu đi ngang qua, đi tới chỗ chủ nhiệm lớp.
Lúc cô đứng lên, cậu mới phát hiện ra cô gái này vậy mà cao xấp xỉ cậu, chẳng trách ngồi ở hàng cuối.
Cô nói với chủ nhiệm lớp cái gì đó, rất nhanh đã trở về, đi đến bên cạnh Thẩm Từ, nói: "Đổi chỗ với tôi nhé?"
Thẩm Từ sửng sốt.
Chỗ ngồi của bạn nữ gần cửa sổ hơn cậu, cậu quay đầu lại nhìn liền phát hiện chỗ ngồi hiện tại của cậu gần với mấy người ban ngày nói xấu cậu, nếu đổi chỗ với nữ sinh này thì có thể cách xa bọn họ.
Cậu không khỏi cảm động, cười với cô: "Được, cảm ơn."
"Không có gì."
Hai người nhanh chóng đổi chỗ, Thẩm Từ lại nhìn sang bên trái, một đám học sinh nam ngồi gần cửa sổ vẫn đang cúi đầu làm bài, không thèm tham gia vào mấy chuyện ồn ào bên ngoài.
Nhìn qua giống như học sinh giỏi không quan tâm chuyện đời.
Vị trí này rất an toàn.
Thẩm Từ đứng dậy định rời đi, lại nghe được vài tiếng xì xào bàn tán:
"Sao mà lớp phó lại đổi chỗ với cậu ta, cố ý đề phòng chúng ta hả?"
"Không lẽ là vừa mắt cậu ta à, tên công tử bột này lớn lên cũng không tệ."
Một nữ sinh bên cạnh chen vào: "Đừng ở đây tự mình đa tình nữa, lớp phó là T, người ta chỉ đơn thuần chướng mắt mấy người, ném bút lên bàn Thẩm Từ hại cậu ấy bị gọi lên, kết quả Thẩm Từ làm được, còn cậu không làm được, cậu không tự thấy mất mặt hả?"
Nữ sinh tóc ngắn cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn một cái.
Mấy người đó vội ngậm mỏ lại.
Thẩm Từ ra khỏi lớp học, thầm nghĩ nữ sinh kia là lớp phó?
Còn…T nghĩa là gì? Bách hợp ư?*
Cậu đi ra cổng trường, nhìn thấy xe đón cậu đã sớm chờ ở cổng.
Trong phút chốc nhìn thấy xe, tâm tình cậu trở nên thoải mái hơn, mở cửa xe ngồi vào ghế sau, thắt dây an toàn rồi nói: "Để anh đợi lâu rồi, ngại quá, quên nói trước với anh."
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy cửa xe vang lên một tiếng.
Bị khóa rồi.
Thẩm Từ cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức cảnh giác, vừa ngẩng đầu liền thấy tài xế đang nhìn mình qua kính chiếu hậu, một âm thanh xa lạ truyền đến: "Thẩm Từ thiếu gia, Tần tổng của chúng tôi luôn muốn gặp cậu."
Cả người Thẩm Từ cứng đờ, cậu phát hiện ra chiếc xe này tuy bề ngoài giống chiếc xe cậu ngồi ban ngày, nhưng kết cấu bên trong lại không giống, tài xế cậu cũng không quen.
Cậu lên nhầm xe rồi.
Hơn nữa chiếc xe này cố ý đợi cậu ở đây.
Cậu thử mở cửa xe nhưng không mở được, lại lấy điện thoại ra gọi cho Tần Ức, phát hiện không có tín hiệu.
Trong chiếc xe này có thiết bị gây nhiễu sóng?
Ngay lúc cậu đang do dự có nên trực tiếp gọi cho cảnh sát không thì tài xế lên tiếng: “Thẩm Từ thiếu gia, Tần tổng của chúng tôi chỉ muốn gặp cậu một lần thôi, cậu không cần phải lo quá đâu."
_______
Mều: Chỗ "Còn…T nghĩa là gì? Bách hợp ư?" ấy. Tui không chắc T này trong Transguy/ Transgirl hay T trong Top/ bot.
Hoan nghênh m.n sửa lỗi giúp nhà Mều ạ!
Transguy: Giới tính sinh học là nữ nhưng bản dạng giới là nam.
Transgirl: Giới tính sinh học là nữ nhưng bản dạng giới là nữ.
Beta: Linh, Mều.
______
Tần Ức nhẹ nhàng đỡ lấy eo cậu, giọng điệu ra vẻ bình tĩnh: "Em về rồi."
"Ừm!" Thẩm Từ ở cửa thay giày: "Ca ca có nhớ em không?"
"Mới nửa ngày thôi mà," Tần Ức dối lương tâm đáp, "Mau đi rửa tay còn ăn cơm."
Thẩm Từ rửa tay xong, cùng hắn đi vào phòng ăn, vẫn không bỏ cuộc, hỏi: "Thật sự không nhớ em hả?"
"..." Tần Ức bất đắc dĩ mím môi "Nhớ."
Quản gia đang chuẩn bị cơm cho bọn họ nghe vậy ngẩng đầu lên, rất muốn nói một câu Tần thiếu không những nhớ mà còn nhớ hết cả buổi sáng, mới hơn 9 giờ đã hỏi khi nào Thẩm Từ tan học, vừa đến giờ tan học thì hỏi bao giờ về nhà, năm phút hỏi một lần.
Đương nhiên, vì giữ mặt mũi cho Tần thiếu, những lời này ông sẽ không nói, chỉ lễ phép cười với hai người họ, kéo ghế cho Thẩm Từ.
Bởi vì hôm nay dậy quá sớm, hiện tại Thẩm Từ rất đói, ngửi thấy mùi thức ăn lại càng đói hơn.
Tâm tư của Tần Ức dường như không nằm ở việc ăn cơm, ánh mắt hắn vẫn luôn dán chặt vào khuôn mặt cậu, lại hỏi: "Hôm nay ở trường học thấy thế nào?"
"Ừm, vẫn tốt." Thẩm Từ gắp đồ ăn vào bát, "Tuy chỉ học có một tiết, nhưng giáo viên dạy rất hay."
"Bạn học thì sao?"
Thẩm Từ khựng lại một chút, rũ mắt không nhìn hắn: "Cũng tốt."
"Thật không?" Tần Ức có chút không tin: "Không có ai nói bóng nói gió gì chứ?"
"Không có mà." Thẩm Từ ngẩng đầu lên: "Em cũng không phải người nổi tiếng, làm gì có nhiều người biết em như vậy, giờ mới nửa ngày, em còn chưa biết hết tên bọn họ, anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy."
Tần Ức lại quan sát cậu một lát, thấy cậu không giống như nói dối, lúc này mới miễn cưỡng tin: "Nếu có ai bắt nạt em, nhớ phải nói với anh."
"Sao ca ca lại khẳng định em là người bị bắt nạt?" Thẩm Từ lẩm bẩm: "Em không được bắt nạt người khác sao?"
"Em?" Tần Ức hiển nhiên không tin: "Em tự bảo vệ được mình là tốt rồi, còn bắt nạt người khác?"
Thẩm Từ không nói nên lời.
Rốt cuộc là ai cho Tần Ức ảo giác rằng cậu rất yếu đuối, có thể tùy ý bắt nạt vậy?
Ngược lại là vị Tần thiếu tàn tật này, khả năng hành động bị hạn chế mới dễ bị bắt nạt hơn chứ?
Cậu thực sự không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm trong im lặng.
Buổi trưa thời gian có chút gấp gáp, Tần Ức cũng không nói chuyện với cậu nữa, hai người ăn cơm xong thì định đi ngủ trưa một chút.
Trước khi Thẩm Từ đến, Tần Ức không có thói quen ngủ trưa, mỗi ngày hắn đều nửa đêm mới đi ngủ, hôm sau thức dậy thì đã muộn, thường thường lúc dậy đã là giữa trưa.
Sau khi được Thẩm Từ điều chỉnh trong hai tháng, đồng hồ sinh học đã trở thành thói quen, hắn cũng có thể ngủ một giấc ngủ ngắn.
Hơn nữa hôm nay dậy quá sớm, lúc này hắn thực sự có chút buồn ngủ.
Hắn duỗi tay kéo Thẩm Từ ôm vào lòng, thân thể thiếu niên vẫn ấm áp như cũ, nhiệt độ này làm hắn bất giác muốn lại gần.
Bình thường mỗi ngày đối phương đều dính lấy hắn, hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại mới tách ra có nửa ngày, hắn phát hiện bản thân mình đã sớm quen thuộc với sự ấm áp này, mới có mấy tiếng thôi mà đã dài như mấy ngày rồi.
Thẩm Từ cảm nhận được sự đụng chạm của hắn, tự hỏi sao hôm nay Tần thiếu chủ động thế, chứng hưng cảm lại phát tác à? Nhưng vừa rồi lúc ăn cơm cũng không thấy trạng thái tinh thần có gì khác bình thường.
Sắc mặt thậm chí còn không tốt bằng lúc trước, mang theo một chút nhợt nhạt vì ngủ không ngon.
Chẳng lẽ…. Sau khi cậu ra ngoài hắn không ngủ lại? Vẫn luôn chờ cậu về?
Là do cậu không ở nhà nửa ngày, cảm thấy không quen, nhớ cậu sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Từ không khỏi có chút vui vẻ, vội vàng khống chế khóe miệng sắp cong lên.
Nhắc mới nhớ, trong nguyên tác, Tần Ức có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, nhưng lúc đó hắn thân là nhân vật phản diện, ham muốn chiếm hữu này rất bệnh hoạn, cực đoan, một khi phát hiện nhân vật thụ chính thoát khỏi khống chế của mình hắn sẽ cáu kỉnh, tức giận, nhất định phải bắt cậu ta đặt dưới mí mắt.
Hiện tại, loại dục vọng chiếm hữu này vẫn còn, chẳng qua trở nên nhẹ nhàng, vụng về, không muốn biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, lúc mà không nhịn được nữa thì làm ra chút hành động quá mức, muốn gần gũi với cậu.
Giống như một chú mèo rõ ràng muốn đến gần con sen, lại một hai phải ra vẻ kiêu ngạo mới chịu.
Sau khi biết được tâm tư của Tần thiếu, Thẩm Từ đột nhiên nảy ra một ý xấu, nếu nói như vậy… có phải cậu rời khỏi Tần Ức một chút thì hắn sẽ chủ động hơn không?
Vậy thì cậu phải tích cực đi học thôi.
Thẩm Từ trở mình, chủ động cuộn mình trong lòng đối phương, nhắm mắt ngủ.
*
Lúc Thẩm Từ dậy không đánh thức Tần Ức, vì nhìn Tần Ức có vẻ thiếu ngủ, buổi sáng ngủ không ngon, nếu giữa trưa không ngủ bù, nói không chừng lại xáo trộn giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Tiết đầu của buổi chiều là tiết toán, Thẩm Từ sớm lấy sách giáo khoa ra xem trước bài học của hôm nay, cảm thấy nội dung rất quen thuộc, sách ở thế giới trong sách này và sách ở thế giới hiện thực đều giống nhau.
Lúc trước cậu đã học qua cấp 3, nhưng sau khi thi đại học xong thì mấy kiến thức này bị vứt ra sau đầu, sau khi xuyên sách lại nghỉ ngơi một khoảng thời gian, có chút mới lạ, phải ôn tập lại mấy kiến thức này một lần nữa.
Không ai muốn học lại, nhưng vì thi đậu học viện âm nhạc, cậu có thể kiên trì lần nữa.
Giáo viên toán cũng là nam, lúc giảng bài khá dõng dạc hùng hồn, Thẩm Từ ngồi ở hàng cuối mà cũng có cảm thấy hơi choáng.
10 phút trước khi hết giờ, thầy giáo viết bài tập lên bảng đen, dưới bục giảng đám học sinh không kìm được nữa bắt đầu xì xào bàn tán.
Ông viết xong quay người lại, trong lớp đã rất sôi nổi, mặt ông lập tức trầm xuống, đập mạnh lên bảng: "Tôi cần hai em lên bảng làm bài!"
Vừa dứt lời, trong lớp đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, mọi người thi nhau cúi đầu xuống, giống như kiểu "chỉ cần mình không nhìn thầy thì thầy sẽ không gọi mình" vậy.
Thẩm Từ đang giải một bài toán cũng không để ý xung quanh xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên trước mặt có một bóng đen xẹt qua, ngay sau đó "Bụp" một tiếng, có chiếc bút rơi xuống bàn cậu.
Trong lớp học yên tĩnh vang lên tiếng “bụp” rất to, cậu nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam sinh ngồi bên phải tay giấu sau mặt bàn, vẫn còn duy trì tư thế ném bút.
Thẩm Từ "..."
Có cần phải thế không?
Đúng như dự đoán, âm thanh này đã thu hút sự chú ý của thầy giáo, thầy chuyển sự chú ý sang Thẩm Từ: "Học sinh mới đến, em lên làm bài này đi."
Trong phòng học có vài tiếng cười trộm.
Thẩm Từ đành phải buông sách giáo khoa xuống, đứng dậy đi lên bục giảng, lại nghe thấy thầy toán hỏi: "Em tên gì?"
"Thẩm Từ ạ."
"Em Thẩm Từ." Thầy toán đưa cho cậu viên phấn, "Em làm bài đầu tiên đi."
Thẩm Từ vừa đứng ở trước bảng đen thì nghe thấy đối phương lại nói: "Chu Vũ Bằng, lên làm bài thứ hai."
Thẩm Từ không nhịn được quay đầu lại nhìn, là tên vừa rồi ném bút hại cậu, hơi do dự đứng lên: "Thầy ơi, em không biết…"
"Đi lên làm bài!"
Thầy toán rõ ràng đang tức giận, những người khác không dám thở mạnh, Chu Vũ Bằng chán nản đi lên bục giảng, cầm lấy phấn, bắt đầu đờ người nhìn bảng đen.
Thẩm Từ liếc tên đó một cái, thầm nghĩ làm thế để làm gì cơ chứ, thật sự cho rằng thầy mù hả mà không thấy tên đó ném?
Cậu thành thạo giải đề, thầy toán nhìn qua đáp án của cậu rồi gật đầu: "Rất tốt."
Thẩm Từ trở lại chỗ ngồi, ném trả cây bút trên bàn mình lại bàn Chu Vũ Bằng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy cậu bạn này còn đần người nhìn bảng đen, một chữ cũng chưa viết ra được.
Hình như tên đó đúng thật không làm được bài này, vẻ mặt đưa đám nói: "Thầy ơi, em không biết làm."
"Không biết?" Thầy toán cau mày, âm lượng lại lớn hơn lúc trước: "Tôi vừa mới giảng xong, vừa mới nói xong! Cậu đi học nghe cái gì? Một chữ cũng không nghe lọt có phải không? Đi xuống!"
Chu Vũ Bằng cúi đầu đi xuống, thầy toán vẫn đang mắng: "Các cô các cậu đã năm cuối rồi, ngày đầu khai giảng mà lại ở trong tình trạng này, còn muốn thi đại học không? Phụ huynh của các cô cậu đưa mấy người vào đây, không phải để lên lớp ngủ gật, nói chuyện, chơi điện thoại! Bây giờ ai không muốn học thì giơ tay, tôi bảo đảm về sau không quản mấy người nữa."
Đám học sinh đều cúi đầu, không ai dám giơ tay.
Thẩm Từ lắc đầu, thật sự không muốn để ý tới bọn họ, tiếp tục giải bài của mình.
Ngày đầu tiên đi học đã làm thầy toán tức ói máu, cả buổi chiều bầu không khí rất lạ, tiết tự học cuối buổi thầy chủ nhiệm ngồi trên bục giảng cả tiết, chưa nói câu nào nhưng lại mang đến áp lực vô hình.
Dù sao những áp lực này cũng không khiến Thẩm Từ phân tâm, cậu nhanh chóng làm xong tất cả bài tập hôm nay, chuẩn bị về nhà.
Đúng lúc này, chủ nhiệm Thường nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng mở miệng: "Bây giờ tất cả ra ngoài hành lang đứng đi, thầy đọc tên ai thì người đó vào, sắp xếp lại chỗ ngồi."
Thẩm Từ dừng lại.
Đúng rồi, buổi sáng chủ nhiệm lớp nói chiều tan học phải đổi chỗ ngồi nhưng cậu lại quên mất, buổi trưa về cũng không nói với Tần Ức.
Thế là cậu vội vàng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tần Ức: 【Hôm nay có thể em sẽ về nhà muộn chút, bọn em phải xếp lại chỗ ngồi.】
Mấy giây sau, Tần Ức rep: 【Được, anh để tài xế chờ em ở cổng trường.】
Sắp đến giờ tan học, học sinh ngoại trú vội vã về nhà, học sinh nội trú vội vàng đi ăn cơm nên đổi chỗ rất nhanh.
Thẩm Từ được xếp chỗ ngồi ở hàng thứ ba cạnh cửa sổ, vẫn là hàng cuối, cậu dọn đồ đạc đến thì nhìn thấy nữ sinh tóc ngắn lúc nãy nói giúp cậu đi ngang qua, đi tới chỗ chủ nhiệm lớp.
Lúc cô đứng lên, cậu mới phát hiện ra cô gái này vậy mà cao xấp xỉ cậu, chẳng trách ngồi ở hàng cuối.
Cô nói với chủ nhiệm lớp cái gì đó, rất nhanh đã trở về, đi đến bên cạnh Thẩm Từ, nói: "Đổi chỗ với tôi nhé?"
Thẩm Từ sửng sốt.
Chỗ ngồi của bạn nữ gần cửa sổ hơn cậu, cậu quay đầu lại nhìn liền phát hiện chỗ ngồi hiện tại của cậu gần với mấy người ban ngày nói xấu cậu, nếu đổi chỗ với nữ sinh này thì có thể cách xa bọn họ.
Cậu không khỏi cảm động, cười với cô: "Được, cảm ơn."
"Không có gì."
Hai người nhanh chóng đổi chỗ, Thẩm Từ lại nhìn sang bên trái, một đám học sinh nam ngồi gần cửa sổ vẫn đang cúi đầu làm bài, không thèm tham gia vào mấy chuyện ồn ào bên ngoài.
Nhìn qua giống như học sinh giỏi không quan tâm chuyện đời.
Vị trí này rất an toàn.
Thẩm Từ đứng dậy định rời đi, lại nghe được vài tiếng xì xào bàn tán:
"Sao mà lớp phó lại đổi chỗ với cậu ta, cố ý đề phòng chúng ta hả?"
"Không lẽ là vừa mắt cậu ta à, tên công tử bột này lớn lên cũng không tệ."
Một nữ sinh bên cạnh chen vào: "Đừng ở đây tự mình đa tình nữa, lớp phó là T, người ta chỉ đơn thuần chướng mắt mấy người, ném bút lên bàn Thẩm Từ hại cậu ấy bị gọi lên, kết quả Thẩm Từ làm được, còn cậu không làm được, cậu không tự thấy mất mặt hả?"
Nữ sinh tóc ngắn cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn một cái.
Mấy người đó vội ngậm mỏ lại.
Thẩm Từ ra khỏi lớp học, thầm nghĩ nữ sinh kia là lớp phó?
Còn…T nghĩa là gì? Bách hợp ư?*
Cậu đi ra cổng trường, nhìn thấy xe đón cậu đã sớm chờ ở cổng.
Trong phút chốc nhìn thấy xe, tâm tình cậu trở nên thoải mái hơn, mở cửa xe ngồi vào ghế sau, thắt dây an toàn rồi nói: "Để anh đợi lâu rồi, ngại quá, quên nói trước với anh."
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy cửa xe vang lên một tiếng.
Bị khóa rồi.
Thẩm Từ cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức cảnh giác, vừa ngẩng đầu liền thấy tài xế đang nhìn mình qua kính chiếu hậu, một âm thanh xa lạ truyền đến: "Thẩm Từ thiếu gia, Tần tổng của chúng tôi luôn muốn gặp cậu."
Cả người Thẩm Từ cứng đờ, cậu phát hiện ra chiếc xe này tuy bề ngoài giống chiếc xe cậu ngồi ban ngày, nhưng kết cấu bên trong lại không giống, tài xế cậu cũng không quen.
Cậu lên nhầm xe rồi.
Hơn nữa chiếc xe này cố ý đợi cậu ở đây.
Cậu thử mở cửa xe nhưng không mở được, lại lấy điện thoại ra gọi cho Tần Ức, phát hiện không có tín hiệu.
Trong chiếc xe này có thiết bị gây nhiễu sóng?
Ngay lúc cậu đang do dự có nên trực tiếp gọi cho cảnh sát không thì tài xế lên tiếng: “Thẩm Từ thiếu gia, Tần tổng của chúng tôi chỉ muốn gặp cậu một lần thôi, cậu không cần phải lo quá đâu."
_______
Mều: Chỗ "Còn…T nghĩa là gì? Bách hợp ư?" ấy. Tui không chắc T này trong Transguy/ Transgirl hay T trong Top/ bot.
Hoan nghênh m.n sửa lỗi giúp nhà Mều ạ!
Transguy: Giới tính sinh học là nữ nhưng bản dạng giới là nam.
Transgirl: Giới tính sinh học là nữ nhưng bản dạng giới là nữ.