Chương 51
Edit: Linh
Beta: Mều.
Tần Ức hốt hoảng lảng tránh tầm mắt đối phương, thầm nói bảo sao hắn cảm thấy đã quên mất chuyện gì đó quan trọng, lăn lộn nửa ngày, thì ra là đã quên mất việc tập phục hồi.
Thẩm Từ rõ ràng là có chút không vui, kéo quần áo của hắn, bắt hắn nhìn mình: “Sao lại để ngày mai hả? Hôm nay nói ngày mai làm, ngày mai lại nói ngày mai, ngày mai ngày mai, rốt cuộc ngày mai nào mới tính là ngày mai?”
Tần Ức hơi nhức nhức đầu, thật sự đã hết đường chối cãi, hắn không muốn trì hoãn đâu, nhưng một ngày bận rộn chuyện của mẹ kế Thẩm Từ với anh trai cậu, thế là quên béng luôn chuyện này.
Bây giờ hắn lại không thể nói cho Thẩm Từ biết bởi vì nói chuyện với Hướng Ngọc Mai nên mới bị chậm trễ, đành phải tránh nặng tìm nhẹ: “Ngày mai nhất định làm mà, đấy là bởi vì hôm nay…… bận chút chuyện khác.”
Thẩm Từ hoàn toàn không tin, Tần thiếu cả ngày ở nhà rảnh rỗi đến mức không chịu nổi, lấy đâu ra chuyện khác?
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của cậu, Tần Ức đành phải căng da đầu nói: “Là chuyện của anh trai em, anh trai em về nước từ hai hôm trước.”
Thẩm Từ sửng sốt, vậy mà không lập tức hiểu ngay hắn đang nói đến ai.
Đầu tiên trong đầu cậu xẹt qua “Tần Ức”, rồi đến “Ôn Dao”, lại nhanh chóng đoán được hai người này đều không phải, nghe thấy “Về nước”, cuối cùng cũng hiểu được hắn đang nói đến Thẩm Phú.
Từ lúc xuyên sách đến nay vẫn chưa gặp mặt anh trai của nguyên chủ.
Thẩm Từ nhất thời có hơi mơ hồ, nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại chú ý đến tin tức của anh ta?”
“…… Lần trước không phải Thẩm Triệu Thành nói, trộm vòng cổ của em là vì đem bán lấy tiền cho anh trai em sao, từ lúc đó anh mới để ý.”
Tần Ức tùy tiện tìm lý do, Thẩm Từ nhìn hắn một lát, hình như cũng tin thật.
Suy cho cùng, với ham muốn khống chế của Tần thiếu, trước mắt tránh được bất cứ thứ gì có khả năng uy hiếp thì cũng không khó hiểu lắm.
Thẩm Từ nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh ta về nước, chẳng lẽ sẽ đến tìm em à?”
“Không chắc lắm,” Tần Ức nói, “Nếu anh ta đến tìm em, em có muốn gặp không?”
Vấn đề này làm Thẩm Từ do dự, hồi lâu sau mới thận trọng nói: “Gặp vậy.”
Dù sao cũng là anh trai cậu.
Tuy rằng cậu biết rất ít về người anh trai ruột này, trong nguyên tác anh ta không có nhiều đất diễn, cũng không có miêu tả cụ thể, chỉ nói mối quan hệ giữa hai anh em khá bình thường.
Thẩm Phú quanh năm ở nước ngoài, rất ít khi trở về, hai người tiếp xúc không nhiều lắm, thỉnh thoảng lúc gặp mặt nhau, lịch sự và xa cách, không thân thiết mà cũng chẳng có nhiều mâu thuẫn.
Mỗi lần Thẩm Phú từ nước ngoài trở về, đều sẽ mang quà cho cậu với em gái Thẩm Ca, tuy rằng đa số quà đều là thứ mà bọn họ không thích hoặc không cần, nhưng tốt xấu gì thì cũng là tâm ý.
Hiện tại Thẩm Phú đã về nước, nếu thật sự đến tìm, cậu vẫn cần đến gặp mặt để xem thái độ của anh ta như nào, nếu anh ta theo Thẩm Triệu Thành, tìm cậu để hỏi tội, vậy thì không cần thiết tiếp tục duy trì mối quan hệ anh em chỉ bằng mặt không bằng lòng này nữa.
Cậu nói suy nghĩ này cho Tần Ức, hắn gật đầu, nói: “Cũng được, dù sao hiện tại Thẩm gia như vậy rồi, kể cả anh ta về nước thì cũng không có gia sản để thừa kế.”
“Không phải còn vài căn nhà nữa sao?”
“Chắc là sẽ mang đi bán đấu giá để trả nợ.”
Thẩm Từ nghe vậy, một lần nữa cảm thán may là mình rời khỏi Thẩm gia từ sớm, không thì Thẩm Triệu Thành càng có lý do để hút máu cậu, không chừng còn phải dùng đến tình phụ tử, rồi thì huyết mạch tương liên để tẩy não cậu, với cái tính tình kia của nguyên chủ, có khi sẽ bị ông ta tẩy não thành công.
Cậu vừa nhớ đến lão cha tồi kia thì tức giận, nhanh chóng ném người này ra sau đầu, bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì: “Không đúng nha, anh ở nhà cả ngày, cho dù để ý đến chuyện anh trai em thì cũng không đến mức không có thời gian để tập phục hồi chứ?”
Sắc mặt Tần Ức cứng đờ.
Hắn vốn cho rằng lừa gạt được rồi, vì sao Thẩm Từ còn có thể vòng trở về?
Rốt cuộc cậu có bao nhiêu chấp niệm với chuyện hắn không phục hồi hả?
Tần Ức trầm mặc một lúc lâu, vẫn không thể giải thích được, cứng nhắc chuyển chủ đề: “Đi rửa tay rồi ăn cơm đi.”
“Anh à” Thẩm Từ trở nên nghiêm túc, “Anh rốt cuộc là có để trong lòng không vậy?”
“Hôm nay thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi,” Tần Ức bất đắc dĩ nói, “Ngày mai nhất định sẽ không quên, nếu anh quên, em có thể phạt anh.”
“Phạt như thế nào?”
“Tùy em.”
“Phạt kiểu gì cũng được?”
“Ừ.”
Thẩm Từ nghĩ nghĩ, miễn cưỡng chấp nhận đề nghị này: “Vậy được rồi, em tin anh thêm một lần nữa.”
Nghe thấy cậu buông tha rồi, Tần Ức cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trước kia chưa bao giờ cảm thấy Thẩm Từ thế mà lại chấp nhất với một chuyện gì đó như vậy.
Tần Ức vốn là đang chột dạ, chuyện mình đồng ý không thực hiện, cũng không thể giải thích được gì, cơm tối cố gắng ăn nhiều hơn chút trong khả năng của mình, ý đồ muốn lấy lại chút thiện cảm.
Thẩm Từ vào phòng luyện đàn, Tần Ức quay trở lại phòng ngủ, thấy Lục Hành cuối cùng cũng tan ca, trả lời tin nhắn: 【 Sao đột nhiên lại hỏi cái này? Ai bị bệnh à? 】
Tần Ức: 【 Đừng hỏi nhiều vậy, cậu cứ nói cho tôi biết, loại bệnh này nếu không trị mà tự khỏi, vậy có khả năng tái phát lại không? 】
Lục Hành: 【Cái này làm sao tôi biết được, tôi không phải bác sĩ tâm thần, cậu có thể làm rõ chút được không, tôi chỉ là bác sĩ ngoại khoa bình thường thôi? Thôi bỏ đi, tôi hỏi bố tôi hộ cậu, ngày mai trả lời nhá.】
Tần Ức vốn cũng không quá gấp, ngầm đồng ý, không trả lời lại.
Một lát sau, Lục Hành lại gửi tin nhắn đến: 【Không phải, rốt cuộc là ai bị bệnh? Không thể nào là cậu được đâu nhỉ? Nếu cậu phát hiện có ai bị bệnh thì nhất định phải đến bệnh viện kịp thời đấy, tuy tôi là bác sĩ nhưng không phải bệnh gì tôi cũng chữa khỏi được đâu】
Tần Ức nhìn thoáng qua phòng đàn, Thẩm Từ còn đang luyện đàn, trong chốc lát chắc sẽ không dừng lại.
Hắn do dự một chút, vẫn quyết định ăn ngay nói thật với Lục Hành:【Nói cho cậu cũng được, nhưng phải giữ bí mật 】
Lục Hành: 【 Cậu còn không tin tôi à? 】
Tần Ức: 【 Không tin được, cậu có tiền án.】
Lục Hành: 【Tôi có tiền án gì hả? 】
Tần Ức: 【Cậu nói chuyện của ba mẹ tôi cho Thẩm Từ.】
Lục Hành gửi tới một loạt dấu ba chấm, ngụ ý là không ngờ chuyện từ ba tháng trước mà Tần thiếu còn muốn so đo.
Tần Ức không để ý đến anh ta đang không nói nên lời, tiếp tục gửi:【Lần trước Thẩm Từ ngất, Ôn Dao nói với cậu là trước đây em ấy từng bị bệnh phải tạm nghỉ học một năm, còn nhớ không? 】
Lục Hành: 【Nhớ rồi】
Lục Hành: 【Không phải cậu muốn nói là, lúc đó cậu ấy đang bị bệnh này??? 】
Từ số lượng dấu hỏi chấm gửi đến, đủ để thấy bác sĩ Lục cũng cực kì kinh ngạc trước tin tức này.
Dù sao ngay cả Tần Ức mỗi ngày ở bên cạnh Thẩm Từ cũng không thể đoán được cậu có chỗ nào liên quan đến chứng rối loạn nhân cách né tránh, bác sĩ Lục lại càng không đoán được.
Tần Ức: 【Ừ】
Lục Hành hãy còn chấn kinh một hồi lâu, hình như là gõ rồi lại xóa, xóa lại gõ, dòng chữ “Đang nhập” vẫn liên tục hiện ra.
Cuối cùng anh nhắn lại: 【Quá được luôn, cậu lưỡng cực, cậu ta rối loạn nhân cách, hai người đúng là rất xứng đôi 】
Tần Ức: 【 Đừng nói nhảm, tôi nói cho cậu biết, trong lòng cậu biết là được rồi, đừng có ở trước mặt em ấy thể hiện ra, cũng đừng nhắc đến với em ấy, hiểu chưa? 】
Lục Hành: 【Hiểu mà, không kích thích cậu ấy? Có điều tôi rất muốn biết, chuyện gì khiến cậu ấy không trị mà tự khỏi vậy? 】
Tần Ức: 【Mẹ kế em ấy kể với tôi, là vì bị rơi xuống nước, sau khi được cứu lên giống như biến thành một người khác vậy, tôi đoán là bởi vì đại não đã chịu kích thích, kích phát rồi tự hình thành trạng thái tự vệ, cho nên lựa chọn quên đi kí ức không vui, dẫn đến sự thay đổi lớn về tính cách, giống như hết bệnh rồi ấy】
Lục Hành: 【Cũng không phải là không có khả năng, được rồi, tôi sẽ nói với ba tôi, cậu chờ tin đi. À còn có, nếu có hồ sơ bệnh án trước kia của cậu ấy thì tốt nhất nên đưa cho tôi】
Tần Ức: 【Để tôi hỏi cho cậu】
Trong tay hắn chắc chắn là không có, đành phải lại lần nữa xin dì Hướng giúp đỡ, thông qua số điện thoại gọi ban ngày mà thử thêm Wechat đối phương, vậy mà lại rất thuận lợi.
Tuy rằng hắn không ôm nhiều hy vọng, bởi vì chuyện đã hơn một năm trước rồi, hơn nữa Hướng Ngọc Mai đã ly hôn với Thẩm Triệu Thành, đưa con gái đến nơi khác, rất có thể là sẽ không giữ lại đồ vật của Thẩm Từ nữa.
Nhưng ngoài ý hắn là, dì Hướng thật sự còn giữ, rất nhanh đã gửi cho hắn ảnh chụp, Tần Ức lập tức chuyển tiếp ảnh cho Lục Hành.
Hắn nhất thời tập trung quá mức, hoàn toàn không để ý tiếng đàn đã dừng lại lúc nào, Thẩm Từ rón ra rón rén tiến đến bên cạnh hắn, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn: “Anh à, hôm nay anh kỳ lạ lắm á.”
Tần Ức bị cậu làm cho giật mình, tay run lên, vô thức xóa lịch sử trò chuyện, úp ngược điện thoại ở trên giường.
Thẩm Từ ngồi bên cạnh hắn, nghi hoặc nhìn hắn: “Rốt cuộc anh đang bận cái gì vậy?”
Tần Ức thấy cậu nghiêm túc như vậy, cảm thấy không tìm được lý do để quanh co một chút, chuyện này chắc chắn là không bỏ qua được, đành phải nói: “Anh nói mà em đừng tức giận.”
“Anh nói coi.”
Tần Ức: “Thẩm Triệu Thành bị buộc vào tội phạm kinh tế, anh đang nghĩ cách cung cấp thêm cho cảnh sát ít chứng cứ để hắn ngồi tù thêm mấy năm —— năm đó lúc Thẩm gia còn khấm khá, cũng có giao dịch làm ăn với Tần gia, ít nhiều sẽ biết một ít, có điều mấy thứ này đều ở trong tay Tần Tiềm, anh không muốn tiếp xúc với ông ấy nên đang liên hệ với thư kí của ổng.”
Hắn nói lời này mà mặt không đổi sắc, chính mình cũng sắp tin luôn rồi, dù sao Thẩm Từ cũng không biết nhiều về mấy phương diện này, hẳn là có thể lừa gạt thành công.
Còn phải cảm ơn Ôn Dao nhắc nhở hắn.
Như dự đoán, Thẩm Từ nói: “Đây là chuyện tốt mà, để ông ta bị phán thêm mấy năm nữa là vì dân trừ hại, sao em lại tức giận được?”
Nói rồi bất mãn mà bĩu môi: “Em còn tưởng là anh làm chuyện gì xấu cơ…… Sau này mấy chuyện này không cần phải gạt em nhá?”
Tần Ức quả quyết: “Được.”
Thành công lừa được Thẩm Từ, Tần Ức cuối cùng cũng có thể yên tâm, nhưng không dám quên chuyện tập phục hồi, hôm sau ăn cơm xong thì đi thẳng đến phòng phục hồi chức năng.
Ngoại trừ lần trước đưa Thẩm Từ vào xem, hắn chưa đến nơi này lần nào nữa, lúc này nhìn thiết bị phục hồi chức năng trong phòng mà có chút đau đầu, những thiết bị này cơ bản đều là dùng để huấn luyện phục hồi chức năng chi dưới, hơn một nửa là máy móc cỡ lớn, hiện tại hắn căn bản không dùng đến.
Hắn tìm trong tủ, tìm thấy thiết bị dùng để rèn luyện thân trên—— máy kéo tay, máy luyện lực cánh tay, máy luyện cơ bắp với máy luyện lực cổ tay.
Đầy đủ mọi thứ.
Biểu cảm Tần Ức đột nhiên trở nên phong phú.
||||| Truyện đề cử: |||||
Lúc ấy hắn cũng không nói cho quản gia biết mình cần loại thiết bị như nào, tất cả đều là quản gia tự mình mua.
Mua nhiều như vậy, là sợ hắn không thể vận động được khối cơ bắp nào trên cơ thể chắc?
Tần Ức mặt vô cảm mà đưa tay ra, vừa mới cầm thiết bị luyện lực cánh tay lên thì nhìn thấy một tờ giấy ghi chú được dán ở vị trí ban đầu lúc đặt lên, trên giấy viết “Có hơi nguy hiểm”.
Bên cạnh còn một đôi tạ tay, cũng dán tờ giấy, “Cậu nên dùng cái này”.
Tần Ức trầm mặc.
Hắn lại không lên tiếng mà đặt máy lực cánh tay về chỗ cũ, chọn một cái tạ tay có trọng lượng khá phù hợp, rồi lại nhìn ra cửa, luôn cảm thấy mình nên đi khóa cửa trước.
Hắn điều khiển xe lăn đi qua khóa cửa, kết quả ngay cả ngón tay còn chưa đụng vào khóa thì đã nghe thấy tiếng đập cửa.
Lông mày Tần Ức hơi giật giật, quả tạ trong tay buông cũng không xong mà cầm cũng không được, hồi lâu sau mới cứng ngắc mở miệng nói: “Vào đi.”
Xe lăn lùi về phía sau cho cửa mở ra, quản gia nghiêng người đi vào: “Tần thiếu, có người tự xưng là Thẩm Phú liên hệ với tôi, hỏi có thể gặp cậu một lúc không—— cậu xem phải trả lời thế nào ạ?”
Tần Ức: “……”
Tác giả có lời muốn nói: ngày mai...
Beta: Mều.
Tần Ức hốt hoảng lảng tránh tầm mắt đối phương, thầm nói bảo sao hắn cảm thấy đã quên mất chuyện gì đó quan trọng, lăn lộn nửa ngày, thì ra là đã quên mất việc tập phục hồi.
Thẩm Từ rõ ràng là có chút không vui, kéo quần áo của hắn, bắt hắn nhìn mình: “Sao lại để ngày mai hả? Hôm nay nói ngày mai làm, ngày mai lại nói ngày mai, ngày mai ngày mai, rốt cuộc ngày mai nào mới tính là ngày mai?”
Tần Ức hơi nhức nhức đầu, thật sự đã hết đường chối cãi, hắn không muốn trì hoãn đâu, nhưng một ngày bận rộn chuyện của mẹ kế Thẩm Từ với anh trai cậu, thế là quên béng luôn chuyện này.
Bây giờ hắn lại không thể nói cho Thẩm Từ biết bởi vì nói chuyện với Hướng Ngọc Mai nên mới bị chậm trễ, đành phải tránh nặng tìm nhẹ: “Ngày mai nhất định làm mà, đấy là bởi vì hôm nay…… bận chút chuyện khác.”
Thẩm Từ hoàn toàn không tin, Tần thiếu cả ngày ở nhà rảnh rỗi đến mức không chịu nổi, lấy đâu ra chuyện khác?
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của cậu, Tần Ức đành phải căng da đầu nói: “Là chuyện của anh trai em, anh trai em về nước từ hai hôm trước.”
Thẩm Từ sửng sốt, vậy mà không lập tức hiểu ngay hắn đang nói đến ai.
Đầu tiên trong đầu cậu xẹt qua “Tần Ức”, rồi đến “Ôn Dao”, lại nhanh chóng đoán được hai người này đều không phải, nghe thấy “Về nước”, cuối cùng cũng hiểu được hắn đang nói đến Thẩm Phú.
Từ lúc xuyên sách đến nay vẫn chưa gặp mặt anh trai của nguyên chủ.
Thẩm Từ nhất thời có hơi mơ hồ, nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại chú ý đến tin tức của anh ta?”
“…… Lần trước không phải Thẩm Triệu Thành nói, trộm vòng cổ của em là vì đem bán lấy tiền cho anh trai em sao, từ lúc đó anh mới để ý.”
Tần Ức tùy tiện tìm lý do, Thẩm Từ nhìn hắn một lát, hình như cũng tin thật.
Suy cho cùng, với ham muốn khống chế của Tần thiếu, trước mắt tránh được bất cứ thứ gì có khả năng uy hiếp thì cũng không khó hiểu lắm.
Thẩm Từ nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh ta về nước, chẳng lẽ sẽ đến tìm em à?”
“Không chắc lắm,” Tần Ức nói, “Nếu anh ta đến tìm em, em có muốn gặp không?”
Vấn đề này làm Thẩm Từ do dự, hồi lâu sau mới thận trọng nói: “Gặp vậy.”
Dù sao cũng là anh trai cậu.
Tuy rằng cậu biết rất ít về người anh trai ruột này, trong nguyên tác anh ta không có nhiều đất diễn, cũng không có miêu tả cụ thể, chỉ nói mối quan hệ giữa hai anh em khá bình thường.
Thẩm Phú quanh năm ở nước ngoài, rất ít khi trở về, hai người tiếp xúc không nhiều lắm, thỉnh thoảng lúc gặp mặt nhau, lịch sự và xa cách, không thân thiết mà cũng chẳng có nhiều mâu thuẫn.
Mỗi lần Thẩm Phú từ nước ngoài trở về, đều sẽ mang quà cho cậu với em gái Thẩm Ca, tuy rằng đa số quà đều là thứ mà bọn họ không thích hoặc không cần, nhưng tốt xấu gì thì cũng là tâm ý.
Hiện tại Thẩm Phú đã về nước, nếu thật sự đến tìm, cậu vẫn cần đến gặp mặt để xem thái độ của anh ta như nào, nếu anh ta theo Thẩm Triệu Thành, tìm cậu để hỏi tội, vậy thì không cần thiết tiếp tục duy trì mối quan hệ anh em chỉ bằng mặt không bằng lòng này nữa.
Cậu nói suy nghĩ này cho Tần Ức, hắn gật đầu, nói: “Cũng được, dù sao hiện tại Thẩm gia như vậy rồi, kể cả anh ta về nước thì cũng không có gia sản để thừa kế.”
“Không phải còn vài căn nhà nữa sao?”
“Chắc là sẽ mang đi bán đấu giá để trả nợ.”
Thẩm Từ nghe vậy, một lần nữa cảm thán may là mình rời khỏi Thẩm gia từ sớm, không thì Thẩm Triệu Thành càng có lý do để hút máu cậu, không chừng còn phải dùng đến tình phụ tử, rồi thì huyết mạch tương liên để tẩy não cậu, với cái tính tình kia của nguyên chủ, có khi sẽ bị ông ta tẩy não thành công.
Cậu vừa nhớ đến lão cha tồi kia thì tức giận, nhanh chóng ném người này ra sau đầu, bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì: “Không đúng nha, anh ở nhà cả ngày, cho dù để ý đến chuyện anh trai em thì cũng không đến mức không có thời gian để tập phục hồi chứ?”
Sắc mặt Tần Ức cứng đờ.
Hắn vốn cho rằng lừa gạt được rồi, vì sao Thẩm Từ còn có thể vòng trở về?
Rốt cuộc cậu có bao nhiêu chấp niệm với chuyện hắn không phục hồi hả?
Tần Ức trầm mặc một lúc lâu, vẫn không thể giải thích được, cứng nhắc chuyển chủ đề: “Đi rửa tay rồi ăn cơm đi.”
“Anh à” Thẩm Từ trở nên nghiêm túc, “Anh rốt cuộc là có để trong lòng không vậy?”
“Hôm nay thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi,” Tần Ức bất đắc dĩ nói, “Ngày mai nhất định sẽ không quên, nếu anh quên, em có thể phạt anh.”
“Phạt như thế nào?”
“Tùy em.”
“Phạt kiểu gì cũng được?”
“Ừ.”
Thẩm Từ nghĩ nghĩ, miễn cưỡng chấp nhận đề nghị này: “Vậy được rồi, em tin anh thêm một lần nữa.”
Nghe thấy cậu buông tha rồi, Tần Ức cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trước kia chưa bao giờ cảm thấy Thẩm Từ thế mà lại chấp nhất với một chuyện gì đó như vậy.
Tần Ức vốn là đang chột dạ, chuyện mình đồng ý không thực hiện, cũng không thể giải thích được gì, cơm tối cố gắng ăn nhiều hơn chút trong khả năng của mình, ý đồ muốn lấy lại chút thiện cảm.
Thẩm Từ vào phòng luyện đàn, Tần Ức quay trở lại phòng ngủ, thấy Lục Hành cuối cùng cũng tan ca, trả lời tin nhắn: 【 Sao đột nhiên lại hỏi cái này? Ai bị bệnh à? 】
Tần Ức: 【 Đừng hỏi nhiều vậy, cậu cứ nói cho tôi biết, loại bệnh này nếu không trị mà tự khỏi, vậy có khả năng tái phát lại không? 】
Lục Hành: 【Cái này làm sao tôi biết được, tôi không phải bác sĩ tâm thần, cậu có thể làm rõ chút được không, tôi chỉ là bác sĩ ngoại khoa bình thường thôi? Thôi bỏ đi, tôi hỏi bố tôi hộ cậu, ngày mai trả lời nhá.】
Tần Ức vốn cũng không quá gấp, ngầm đồng ý, không trả lời lại.
Một lát sau, Lục Hành lại gửi tin nhắn đến: 【Không phải, rốt cuộc là ai bị bệnh? Không thể nào là cậu được đâu nhỉ? Nếu cậu phát hiện có ai bị bệnh thì nhất định phải đến bệnh viện kịp thời đấy, tuy tôi là bác sĩ nhưng không phải bệnh gì tôi cũng chữa khỏi được đâu】
Tần Ức nhìn thoáng qua phòng đàn, Thẩm Từ còn đang luyện đàn, trong chốc lát chắc sẽ không dừng lại.
Hắn do dự một chút, vẫn quyết định ăn ngay nói thật với Lục Hành:【Nói cho cậu cũng được, nhưng phải giữ bí mật 】
Lục Hành: 【 Cậu còn không tin tôi à? 】
Tần Ức: 【 Không tin được, cậu có tiền án.】
Lục Hành: 【Tôi có tiền án gì hả? 】
Tần Ức: 【Cậu nói chuyện của ba mẹ tôi cho Thẩm Từ.】
Lục Hành gửi tới một loạt dấu ba chấm, ngụ ý là không ngờ chuyện từ ba tháng trước mà Tần thiếu còn muốn so đo.
Tần Ức không để ý đến anh ta đang không nói nên lời, tiếp tục gửi:【Lần trước Thẩm Từ ngất, Ôn Dao nói với cậu là trước đây em ấy từng bị bệnh phải tạm nghỉ học một năm, còn nhớ không? 】
Lục Hành: 【Nhớ rồi】
Lục Hành: 【Không phải cậu muốn nói là, lúc đó cậu ấy đang bị bệnh này??? 】
Từ số lượng dấu hỏi chấm gửi đến, đủ để thấy bác sĩ Lục cũng cực kì kinh ngạc trước tin tức này.
Dù sao ngay cả Tần Ức mỗi ngày ở bên cạnh Thẩm Từ cũng không thể đoán được cậu có chỗ nào liên quan đến chứng rối loạn nhân cách né tránh, bác sĩ Lục lại càng không đoán được.
Tần Ức: 【Ừ】
Lục Hành hãy còn chấn kinh một hồi lâu, hình như là gõ rồi lại xóa, xóa lại gõ, dòng chữ “Đang nhập” vẫn liên tục hiện ra.
Cuối cùng anh nhắn lại: 【Quá được luôn, cậu lưỡng cực, cậu ta rối loạn nhân cách, hai người đúng là rất xứng đôi 】
Tần Ức: 【 Đừng nói nhảm, tôi nói cho cậu biết, trong lòng cậu biết là được rồi, đừng có ở trước mặt em ấy thể hiện ra, cũng đừng nhắc đến với em ấy, hiểu chưa? 】
Lục Hành: 【Hiểu mà, không kích thích cậu ấy? Có điều tôi rất muốn biết, chuyện gì khiến cậu ấy không trị mà tự khỏi vậy? 】
Tần Ức: 【Mẹ kế em ấy kể với tôi, là vì bị rơi xuống nước, sau khi được cứu lên giống như biến thành một người khác vậy, tôi đoán là bởi vì đại não đã chịu kích thích, kích phát rồi tự hình thành trạng thái tự vệ, cho nên lựa chọn quên đi kí ức không vui, dẫn đến sự thay đổi lớn về tính cách, giống như hết bệnh rồi ấy】
Lục Hành: 【Cũng không phải là không có khả năng, được rồi, tôi sẽ nói với ba tôi, cậu chờ tin đi. À còn có, nếu có hồ sơ bệnh án trước kia của cậu ấy thì tốt nhất nên đưa cho tôi】
Tần Ức: 【Để tôi hỏi cho cậu】
Trong tay hắn chắc chắn là không có, đành phải lại lần nữa xin dì Hướng giúp đỡ, thông qua số điện thoại gọi ban ngày mà thử thêm Wechat đối phương, vậy mà lại rất thuận lợi.
Tuy rằng hắn không ôm nhiều hy vọng, bởi vì chuyện đã hơn một năm trước rồi, hơn nữa Hướng Ngọc Mai đã ly hôn với Thẩm Triệu Thành, đưa con gái đến nơi khác, rất có thể là sẽ không giữ lại đồ vật của Thẩm Từ nữa.
Nhưng ngoài ý hắn là, dì Hướng thật sự còn giữ, rất nhanh đã gửi cho hắn ảnh chụp, Tần Ức lập tức chuyển tiếp ảnh cho Lục Hành.
Hắn nhất thời tập trung quá mức, hoàn toàn không để ý tiếng đàn đã dừng lại lúc nào, Thẩm Từ rón ra rón rén tiến đến bên cạnh hắn, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn: “Anh à, hôm nay anh kỳ lạ lắm á.”
Tần Ức bị cậu làm cho giật mình, tay run lên, vô thức xóa lịch sử trò chuyện, úp ngược điện thoại ở trên giường.
Thẩm Từ ngồi bên cạnh hắn, nghi hoặc nhìn hắn: “Rốt cuộc anh đang bận cái gì vậy?”
Tần Ức thấy cậu nghiêm túc như vậy, cảm thấy không tìm được lý do để quanh co một chút, chuyện này chắc chắn là không bỏ qua được, đành phải nói: “Anh nói mà em đừng tức giận.”
“Anh nói coi.”
Tần Ức: “Thẩm Triệu Thành bị buộc vào tội phạm kinh tế, anh đang nghĩ cách cung cấp thêm cho cảnh sát ít chứng cứ để hắn ngồi tù thêm mấy năm —— năm đó lúc Thẩm gia còn khấm khá, cũng có giao dịch làm ăn với Tần gia, ít nhiều sẽ biết một ít, có điều mấy thứ này đều ở trong tay Tần Tiềm, anh không muốn tiếp xúc với ông ấy nên đang liên hệ với thư kí của ổng.”
Hắn nói lời này mà mặt không đổi sắc, chính mình cũng sắp tin luôn rồi, dù sao Thẩm Từ cũng không biết nhiều về mấy phương diện này, hẳn là có thể lừa gạt thành công.
Còn phải cảm ơn Ôn Dao nhắc nhở hắn.
Như dự đoán, Thẩm Từ nói: “Đây là chuyện tốt mà, để ông ta bị phán thêm mấy năm nữa là vì dân trừ hại, sao em lại tức giận được?”
Nói rồi bất mãn mà bĩu môi: “Em còn tưởng là anh làm chuyện gì xấu cơ…… Sau này mấy chuyện này không cần phải gạt em nhá?”
Tần Ức quả quyết: “Được.”
Thành công lừa được Thẩm Từ, Tần Ức cuối cùng cũng có thể yên tâm, nhưng không dám quên chuyện tập phục hồi, hôm sau ăn cơm xong thì đi thẳng đến phòng phục hồi chức năng.
Ngoại trừ lần trước đưa Thẩm Từ vào xem, hắn chưa đến nơi này lần nào nữa, lúc này nhìn thiết bị phục hồi chức năng trong phòng mà có chút đau đầu, những thiết bị này cơ bản đều là dùng để huấn luyện phục hồi chức năng chi dưới, hơn một nửa là máy móc cỡ lớn, hiện tại hắn căn bản không dùng đến.
Hắn tìm trong tủ, tìm thấy thiết bị dùng để rèn luyện thân trên—— máy kéo tay, máy luyện lực cánh tay, máy luyện cơ bắp với máy luyện lực cổ tay.
Đầy đủ mọi thứ.
Biểu cảm Tần Ức đột nhiên trở nên phong phú.
||||| Truyện đề cử: |||||
Lúc ấy hắn cũng không nói cho quản gia biết mình cần loại thiết bị như nào, tất cả đều là quản gia tự mình mua.
Mua nhiều như vậy, là sợ hắn không thể vận động được khối cơ bắp nào trên cơ thể chắc?
Tần Ức mặt vô cảm mà đưa tay ra, vừa mới cầm thiết bị luyện lực cánh tay lên thì nhìn thấy một tờ giấy ghi chú được dán ở vị trí ban đầu lúc đặt lên, trên giấy viết “Có hơi nguy hiểm”.
Bên cạnh còn một đôi tạ tay, cũng dán tờ giấy, “Cậu nên dùng cái này”.
Tần Ức trầm mặc.
Hắn lại không lên tiếng mà đặt máy lực cánh tay về chỗ cũ, chọn một cái tạ tay có trọng lượng khá phù hợp, rồi lại nhìn ra cửa, luôn cảm thấy mình nên đi khóa cửa trước.
Hắn điều khiển xe lăn đi qua khóa cửa, kết quả ngay cả ngón tay còn chưa đụng vào khóa thì đã nghe thấy tiếng đập cửa.
Lông mày Tần Ức hơi giật giật, quả tạ trong tay buông cũng không xong mà cầm cũng không được, hồi lâu sau mới cứng ngắc mở miệng nói: “Vào đi.”
Xe lăn lùi về phía sau cho cửa mở ra, quản gia nghiêng người đi vào: “Tần thiếu, có người tự xưng là Thẩm Phú liên hệ với tôi, hỏi có thể gặp cậu một lúc không—— cậu xem phải trả lời thế nào ạ?”
Tần Ức: “……”
Tác giả có lời muốn nói: ngày mai...