Chương 7: Muốn em giúp anh hông?
01/05/2022.
Toàn thân Tần Ức không ngừng co rút, lại nhịn không được mà phát ra mấy tiếng ho khan.
Cửa phòng ngủ đóng lại, trong phòng liền chìm vào một mảnh đen kịt, trong bóng tối Thẩm Từ từ từ đi đến bên cạnh đối phương, ngồi xổm trước xe lăn của hắn, nắm lấy đôi tay hắn đặt trên đầu gối, nhẹ giọng hỏi: "Anh đau lắm sao?"
Lòng bàn tay đang cầm lấy tay hắn cảm nhận được cơ thể đối phương đang không ngừng run rẩy, cậu có thể cảm nhận được cái thân thể gầy yếu trước mặt này đang chịu đựng đau khổ lớn lao đến chừng nào, điều này làm cậu vô thức thả nhẹ âm thanh: "Đêm khuya dậy uống rượu là vì đau đến ngủ không được, đúng không?"
Cậu hẳn nên sớm nghĩ tới.
Trước đó dì nấu cơm nói Tần Thiếu bởi vì ngủ không được mới dậy uống rượu, cậu nên nghĩ đến nguyên nhân "ngủ không được" là do đau thần kinh.
Nguyên tác chỉ hời hợt nói một câu "Bởi vì đau thần kinh dẫn đến co thắt cơ ‹¹›, cho dù ngồi trước dương cầm cũng không thể ngồi lâu", bị trùm bao ném trong tiểu thuyết mấy chục vạn chữ, thế nên nhất thời cậu không thể nhớ ra.
Ban ngày, cậu còn để Tần Ức dạy đàn lâu như vậy!
Nam nhân này thế nào lại không chịu hé ra một lời rằng bản thân mình khó chịu.
Tần Ức hô hấp hơi cứng lại, hồi lâu mới cắn răng nói: "Không liên quan đến cậu."
"Sao lại không liên quan đến em, chúng ta không phải còn phải kết hôn sao?" Thẩm Từ có chút gấp gáp, đột nhiên đứng dậy, "Anh là hôn phu của em, chuyện của anh sao lại không liên quan gì đến em?"
Nghe được ba chữ "hôn phu" ‹²›, Tần Ức tựa hồ lộ tí xúc động, nhưng trong bóng tối không thấy được mặt mũi của nhau, hắn thay đổi sắc mặt ngay lập tức: "Không cần cậu quản."
Thẩm Từ càng thêm nóng nảy, cậu bỗng nhiên vươn tay, ôm chặt lấy eo đối phương: "Nhanh nằm lên giường đi."
Tần Ức chưa từng bị người khác ôm eo, bị cậu ôm một cái như thế toàn thân nháy mắt cứng đờ, tạm thời quên mất mình nên phản ứng như thế nào.
Thẩm Từ muốn nâng hắn lên giường, nhưng đối phương không chịu phối hợp, thân thể này cũng chả có bao nhiêu sức, cho dù Tần Ức đã gầy đến trình độ đứng đầu bảng, cậu vẫn không thể làm trọn hành động "ôm lấy", đành phải ôm cánh tay hắn ý đồ kéo hắn lên giường.
Cái con người nhìn chả có mấy lạng thịt, tay chân thon dài, kéo thì cũng không ổn.
Bị cậu giày vò nửa ngày, Tần Ức rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, phối hợp với cậu chuyển mình lên giường, hắn tận khả năng áp chế âm thanh run rẩy: "Cậu về phòng được rồi."
Thẩm Từ vờ như không nghe thấy, nhanh chóng đưa tay muốn cởi nút áo ngủ của đối phương.
Hành động "lớn mật" quá phận này làm cho Tần Ức nhíu mày, đưa tay chế trụ cổ tay cậu, thấp giọng quát: "Thẩm Từ!"
Toàn thân Tần Ức không ngừng co rút, lại nhịn không được mà phát ra mấy tiếng ho khan.
Cửa phòng ngủ đóng lại, trong phòng liền chìm vào một mảnh đen kịt, trong bóng tối Thẩm Từ từ từ đi đến bên cạnh đối phương, ngồi xổm trước xe lăn của hắn, nắm lấy đôi tay hắn đặt trên đầu gối, nhẹ giọng hỏi: "Anh đau lắm sao?"
Lòng bàn tay đang cầm lấy tay hắn cảm nhận được cơ thể đối phương đang không ngừng run rẩy, cậu có thể cảm nhận được cái thân thể gầy yếu trước mặt này đang chịu đựng đau khổ lớn lao đến chừng nào, điều này làm cậu vô thức thả nhẹ âm thanh: "Đêm khuya dậy uống rượu là vì đau đến ngủ không được, đúng không?"
Cậu hẳn nên sớm nghĩ tới.
Trước đó dì nấu cơm nói Tần Thiếu bởi vì ngủ không được mới dậy uống rượu, cậu nên nghĩ đến nguyên nhân "ngủ không được" là do đau thần kinh.
Nguyên tác chỉ hời hợt nói một câu "Bởi vì đau thần kinh dẫn đến co thắt cơ ‹¹›, cho dù ngồi trước dương cầm cũng không thể ngồi lâu", bị trùm bao ném trong tiểu thuyết mấy chục vạn chữ, thế nên nhất thời cậu không thể nhớ ra.
Ban ngày, cậu còn để Tần Ức dạy đàn lâu như vậy!
Nam nhân này thế nào lại không chịu hé ra một lời rằng bản thân mình khó chịu.
Tần Ức hô hấp hơi cứng lại, hồi lâu mới cắn răng nói: "Không liên quan đến cậu."
"Sao lại không liên quan đến em, chúng ta không phải còn phải kết hôn sao?" Thẩm Từ có chút gấp gáp, đột nhiên đứng dậy, "Anh là hôn phu của em, chuyện của anh sao lại không liên quan gì đến em?"
Nghe được ba chữ "hôn phu" ‹²›, Tần Ức tựa hồ lộ tí xúc động, nhưng trong bóng tối không thấy được mặt mũi của nhau, hắn thay đổi sắc mặt ngay lập tức: "Không cần cậu quản."
Thẩm Từ càng thêm nóng nảy, cậu bỗng nhiên vươn tay, ôm chặt lấy eo đối phương: "Nhanh nằm lên giường đi."
Tần Ức chưa từng bị người khác ôm eo, bị cậu ôm một cái như thế toàn thân nháy mắt cứng đờ, tạm thời quên mất mình nên phản ứng như thế nào.
Thẩm Từ muốn nâng hắn lên giường, nhưng đối phương không chịu phối hợp, thân thể này cũng chả có bao nhiêu sức, cho dù Tần Ức đã gầy đến trình độ đứng đầu bảng, cậu vẫn không thể làm trọn hành động "ôm lấy", đành phải ôm cánh tay hắn ý đồ kéo hắn lên giường.
Cái con người nhìn chả có mấy lạng thịt, tay chân thon dài, kéo thì cũng không ổn.
Bị cậu giày vò nửa ngày, Tần Ức rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, phối hợp với cậu chuyển mình lên giường, hắn tận khả năng áp chế âm thanh run rẩy: "Cậu về phòng được rồi."
Thẩm Từ vờ như không nghe thấy, nhanh chóng đưa tay muốn cởi nút áo ngủ của đối phương.
Hành động "lớn mật" quá phận này làm cho Tần Ức nhíu mày, đưa tay chế trụ cổ tay cậu, thấp giọng quát: "Thẩm Từ!"