Chương : 47
Chuyển ngữ: Dú
Chương 47: Xong, plug-in của tui đây rồi.
"Không sao đâu ạ, nó ngủ đông vẫn chưa tỉnh hẳn đó. Ấm lên với uống nước một tí là lại ngủ ấy mà." Lan Hà lôi đại kiến thức nuôi nhím ra, "Con đưa nó đến nhà Tiểu Tống cho chơi với nhím nhà anh ấy luôn..."
Ban đầu Lan Hà không định mang cả Bạch Ngũ theo, nhưng giờ xem ra để Bạch Ngũ với cô Long ở nhà thì thể nào Bạch Ngũ cũng sẽ khó thở, bèn lấy nhím từ tay cô Long, lau bằng khăn rồi bỏ vào ba lô.
"Ơ, con không lấy cái gì mà bọc vào à? Lát nữa lông nó chĩa ra sẽ đâm thủng ba lô con đấy." Cô Long ân cần, nằng nặc khuyên Lan Hà phải bọc Y Bình bằng túi nilon rồi mới cho vào.
Lan Hà lưng đeo ba lô, tiện thể lót kha khá giấy, đưa mắt ra hiệu với Hồ Bảy Chín.
"Lại còn giống mấy đứa trẻ con đến nhà bạn ôm thú cưng chơi trò gia đình cơ..." Cô Long lẩm bẩm đưa anh ra cửa. Một giây trước khi cửa khép lại, Hồ Bảy Chín lách mình nhảy tót ra.
Hồ Bảy Chín ôm mặt: "Hức, cô Long làm sao vậy, chỗ đó đâu có tính là góc chết chứ."
Đúng rồi, Hồ Bảy Chín đã nói cái gì nhỉ, Lan Hà đáp: "Ha ha ha ha ha, thế khi về cô lại phải xuống cống bơi bướm nữa đó."
Hồ Bảy Chín: "..."
Cô ta phải nhớ cho kĩ, không được diễn trò đáng thương trước mặt tôn gia. Vô ích thôi, anh ta chỉ biết xiên mình thêm một dao nữa.
Lan Hà ngó ba lô, Y Bình hãy còn cuộn mình, có lẽ phải "chết" thêm lát nữa, bèn để đó rồi đi thang máy xuống hầm đỗ xe, đoạn nói với Hồ Bảy Chín: "Vừa nãy ta mới biết chuyện một cô gái nhận Nam Thành Hoàng làm bố nuôi, sau đó vô cớ mất hồn, thành ra bây giờ đi Nam Miếu Thành Hoàng xem xét xem tà linh nào ngu ngốc chiếm bài vị."
Mà cũng tại đợt này Bắc Kinh loạn, quỷ sai, tiên gia, các pháp sư đều bận quá, chứ không với mật độ đông đúc của cao nhân Bắc Kinh, có lẽ Lan Hà còn chẳng kịp hay chuyện.
"Nam Miếu Thành Hoàng... Là miếu Thành Hoàng Giang Nam phỏng?" Hồ Bảy Chín nhớ mang máng miếu Thành Hoàng này đã có lịch sử mấy trăm năm. Cô ta ngập ngừng: "Ta nhớ ở nơi đó vào mỗi tiết Thanh Minh, lễ Vu Lan, lễ Hàn Y* sẽ mở hội miếu. Vào thời điểm đó, xung quanh toàn bãi tha ma, tro giấy bay khắp trời, tiêu điều hơn cả đình Đào Nhiên, sự phong phú của ẩm thực còn khuya mới bì kịp miếu Diêm La..."
(*Lễ Hàn Y: Là một ngày lễ Tết truyền thống tại Trung Quốc, thịnh hành tại phương Bắc. Hàng năm vào mồng một tháng 10 âm lịch, người phương Bắc sẽ viếng mộ, tưởng nhớ những người thân đã khuất, được gọi là tặng áo ấm (hàn y). Lễ Hàn Y, Thanh Minh, Vu Lan được xem là ba "Quỷ lễ" lớn nhất tại Trung Quốc.)
Đình Đào Nhiên là một trong tứ đại danh đình ngày trước. Hiển nhiên đình Đào Nhiên xưa trong trí nhớ của Hồ Bảy Chín không còn giống đình ngày nay nữa.
Bắc Kinh có câu ngạn ngữ, rằng thành Đông phú thành Tây quý, thành Nam và thành Bắc tiện*, bởi vì các vương công quý tộc thời đó cư ngụ tại thành Tây, kho hàng đặt tại thành Đông, miếu Đô Thành Hoàng cũng đặt ở thành Tây. Trong khi đó, miếu Thành Hoàng ở thành Nam nằm sát rìa kinh đô, xung quanh không phải bãi tha ma thì là vườn rau, truyền ra rất nhiều sự kiện quỷ quái làm nhiều người đến miếu dâng hương.
(*Tiện ở đây mang nghĩa cuộc sống cơ cực, nghèo khó của dân thường.)
"Đó là ngày xưa, thời đại bây giờ đã khác." Lan Hà cũng thở dài thườn thượt.
Hồ Bảy Chín bùi ngùi: "Ừ..."
Cô ta hãy còn đang xúc động thì Lan Hà chêm vô: "Giờ cái khu second-hand kia bán ra cũng phải hàng trăm nghìn một mét vuông rồi!!!"
Hồ Bảy Chín: "..."
Bíp, có lẽ Tống Phù Đàn trông thấy cả hai nên nhấn còi.
Lan Hà đi tới, Hồ Bảy Chín cũng ỉu xìu bò lên ghế sau. Tống Phù Đàn liếc cô ta, Lan Hà giải thích: "À, ban nãy có nói chuyện giá nhà xưa và nay với cô ấy, thổn thức tí thôi."
Hồ Bảy Chín:... Cũng đúng thôi, rất thổn thức.
Ứng Thiều vừa mới xuống máy bay thì đã được xe Dư Hàng Gia phái tới đón đi mất.
Gã vừa trải qua một năm đầy rực rỡ, cuối cùng năm ngoái cũng ra dáng, chẳng những không chết đói tại Bắc Kinh mà còn ôm cơ man là quà cáp về quê. Vốn dĩ họ hàng có hơi dị nghị về nghề nghiệp của gã, dân Đông Bắc đi nuôi cổ mà còn đòi bươn chải ở Bắc Kinh, thảo nào không bươn chải được. Giờ chẳng những đã thành công, hàng xóm lại còn là ngôi sao, rất nhiều họ hàng nhờ gã xin kí tên giúp...
Đến nhà họ Dư rồi, Ứng Thiều vẫn chưa rõ chuyện, "Có chuyện gì vậy, giám đốc Dư?"
"Ứng tiên sinh tới rồi." Dư Hàng Gia hạ giọng, "Muốn nhờ tiên sinh đi tìm người."
Ứng Thiều: "Tìm người? Tìm ai?"
Dư Hàng Gia đáp: "Bố tôi, ông ấy... biến mất rồi."
"Biến mất rồi? Ý anh là... mất tích, bắt cóc?" Ứng Thiều chỉ nghĩ đến hướng này, trong lòng hãy còn nghi ngờ, bởi vì gã biết nhà họ Dư thờ Qua Nhị chân nhân làm gia tiên bảo hộ, tiên gia rất sành sỏi cách tìm người, nhất là đối với gia quyến trong gia tộc, họ đều có cảm ứng, cũng có ưu thế hơn gã. Tại sao hắn ta lại bỏ qua Qua Nhị chân nhân mà tìm đến mình?
"E là không phải. Tôi đã dâng hương báo cho gia tiên bảo hộ rồi, Qua Nhị chân nhân nói cho tôi biết ngài ấy không cảm ứng được nơi có linh hồn của bố tôi." Theo lý mà nói, Qua Nhị chân nhân có thể tính được ngày sống chết và nơi chốn của ông Dư. Dư Hàng Gia nói, "Chân nhân nghi, liệu rằng gia phụ đã lỡ chân đến âm phủ, hoặc bị câu hồn nhầm hay không."
Sở dĩ nói nhầm là bởi Qua Nhị chân nhân nhìn ra tuổi thọ của ông Dư vẫn chưa tận, nhưng chết oan thì lại khó nói.
Do Ứng Thiều có qua lại với Vô Thường nên Qua Nhị chân nhân mới bảo hắn ta gọi Ứng Thiều đến hỏi. Qua Nhị chân nhân biết dạo này dưới âm ty đang bận tối mắt tối mũi, nhưng hình như Ứng Thiều vẫn có mấy phần thể diện trước tên đại lưu manh kia.
Ứng Thiều vội vã lập đàn muốn mời ngài Đến để hỏi cho ra nhẽ, thế nhưng không phải lúc nào gã mời ngài cũng linh nghiệm. Lần này, ngài Đến cũng không tới, gã ngượng chín: "À, có lẽ ngài đang bận việc..."
Chỉ thấy phu nhân Dư bỗng mở lời, âm giọng kì quặc, là Qua Nhị chân nhân đang đoạt xác để nói chuyện, "Thôi, gần đây Bắc Kinh bận lắm, chắc ngài không rảnh. Dư Hàng Gia, hôm qua bố ngươi đi đâu, ngươi kể kĩ lại coi."
Nó làm phép cũng không cảm ứng nổi, đành phải dùng biện pháp ngu ngục hơn là điều tra từ dương gian.
Hai tay Dư Hàng Gia siết lại thành nắm đấm, vẫn đang dặn dò đội vệ sĩ lùng kiếm không ngơi nghỉ, tra xét cả định vị, đoạn đáp ngay: "Nơi xuất hiện cuối cùng là tại phố Trường Sinh. Chúng tôi chỉ tìm được điện thoại của ông ấy, không biết ở đâu... Chân nhân à, ngài nhất định phải tìm được bố tôi về, ông ấy không thể gặp chuyện gì được!"
Đó không chỉ là bố hắn ta, mà xét theo khía cạnh thực tế hơn, là cả một hãng khổng lồ như Côn Luân đến nay vẫn cần ông Dư làm người chủ chốt.
Thành ra đến thời điểm hiện tại, Dư Hàng Gia vẫn đang ém tin ông mất tích. Đừng nói là người ngoài, thậm chí đến cả anh chị em ruột của hắn ta cũng không biết. Song, trước tin động trời này, có biết bao người cũng đang quan sát gắt gao, chắc chắn sẽ không giấu được lâu.
"Biết rồi, đừng cuống!" Qua Nhị chân nhân quát, "Ta đã đến bảo hộ nhà họ Dư các ngươi thì nếu bố ngươi uổng mạng, ta có xông xuống âm ty địa phủ cũng phải lôi ông ta về!"
Khi nó thốt câu này, gương mặt để lộ nét hung ác.
Tuy Qua Nhị chân nhân hay ra vẻ du côn, nhưng lúc này Ứng Thiều không hề cho rằng nó đang khoác lác. Ứng Thiều sống tại Đông Bắc, từng nghe kể biết bao nhiêu truyền thuyết về tiên gia. Vì cứu đệ mã, có tiên gia thực sự dám đánh cược cả tính mạng để cứng chọi cứng với âm phủ.
Qua Nhị chân nhân mượn xác phu nhân Dư, mắt đảo láo liên trông thật tục tằn, không hợp với vẻ ngoài: "Ngươi lấy bản đồ qua, chỉ cho ta xem phố Trường Sinh ở đâu. Ta không quen đường thành phố các ngươi."
Dư Hàng Gia lấy bản đồ tới, Qua Nhị chân nhân nhìn xong, so sánh với dáng dấp của Bắc Kinh thời xưa, "Ta cứ bảo ở đâu ra, hóa ra là ngay cạnh Nam Miếu Thành Hoàng, một nơi cực kì tà môn!"
Không chỉ tiên gia mà kể cả những người từng bày sạp tại nơi đó ngày xưa đều kể rằng nửa đêm hay gặp Vô Thường cầm tiền giấy đến mua đồ.
Hiện giờ ông Thành Hoàng đã xóa sổ, những chuyện kì quặc giảm đi nhiều, nhưng với thế đạo hiện nay, có lẽ ở nơi từng là chốn tụ tập của bầy quỷ kiểu này sẽ xảy ra những sự việc lộn xộn.
Qua Nhị chân nhân ngồi xổm xuống, Dư Hàng Gia cuống cuồng lấy áo khoác che váy cho vợ...
Qua Nhị chân nhân suy ngẫm: "Vậy thế quái nào lần trước lại không tra ra được nhỉ? Không được, bản chân nhân muốn đích thân chứng kiến, dù không gặp nạn ở trên phố thì cũng phải ngửi cho ra tung tích."
Hơn nữa, chắc hẳn trên người ông cụ có pháp khí hộ thân. Ông Dư rất để ý đến chuyện này, Qua Nhị chân nhân thấy hơi khó giải quyết, "Ừm... Dư Hàng Gia này, giờ bản tiên muốn đi tìm bố ngươi, có phải dạo này ngươi mới sưu tầm được phấn bản của "Triêu Chân Đồ" không?"
Dư Hàng Gia: "Đúng vậy..."
Phấn bản ý chỉ một kiểu bản nháp mà người xưa vẽ. Thứ Dư Hàng Gia lấy về là một bức bích họa phấn bản ở một đạo quán. Thường thì loại bản vẽ này là đồ gia truyền của họa sĩ và cần thiết khi lưu truyền để con cháu đời sau tu sửa lại khi bức bích họa bị hư hại. Món đồ này được giữ gìn tốt, đề tài tôn giáo, là triều bái tiên nhân. Có một số tác phẩm bích họa nổi tiếng sáng tác dựa trên phấn bản này. Tác giả của nó là họa gia Lý Ủng, Dư Hàng Gia mua mất ba triệu, mà quan trọng là hàng cao cấp hiếm thấy.
Hắn ta nghe Qua Nhị tự nhiên nhắc tới thì trống ngực đập thình thịch, dự cảm chẳng lành.
Qua Nhị chân nhân nói: "Ngươi lấy ra đây! Bảo thằng nhóc này cầm đi theo ta. Lý Ủng vẽ thần phật là thiêng nhất, vả lại bức tranh này được đặt ở đạo quán, được hơn vạn người cúng bái, hương khói hun đúc, lỡ gặp quỷ quái thì có thể hù dọa chúng."
"Hù dọa ư..." Dư Hàng Gia xoa tay, cắn răng đáp, "Được, vậy ngài phải giữ gìn cho kĩ đó, khó lắm tôi mới lấy về tay được."
Ứng Thiều nghệt mặt ra: "Ta cũng phải đi á?"
Qua Nhị chân nhân hỏi vặn lại: "Ngươi đến cũng đến rồi, không đi một chuyến hay sao? Thế mà kêu là ngươi tin tưởng ngài Đến."
Ứng Thiều: "..."
Giải thích kiểu gì vậy???
Qua Nhị chân nhân: "Hừ, mà làm sao bản tiên cầm bức tranh đó được, chỉ có thể mượn xác thôi. Cả vợ ta cũng đi cùng, tất sẽ cứu bố ngươi về!"
"Được thôi." Ứng Thiều gãi đầu. Dù sao Dư Hàng Gia cũng là một khách hàng lớn của gã, còn là Bá Nhạc của gã*, đương nhiên lần này phải giúp rồi.
(*Bá Nhạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)
...
Phố Trường Sinh.
Tống Phù Đàn đỗ xe bên vệ đường, "Đi qua khu phố này sẽ là Nam Miếu Thành Hoàng cũ. Miếu cũ bị phá vì nguy hiểm, sau này mới xây dựng lại."
"Tôi sẽ xuất hồn ở đây." Lan Hà nhìn, lúc này đã không còn hàng quán mở nữa.
"Ta đi dò xét trước." Hồ Bảy Chín chủ động nói, "Ta sẽ giải quyết hộ tôn gia, ngươi không cần phải xuống xe đâu."
Hồ Bảy Chín rất hăng hái về chuyện này, Lan Hà khuyên: "Không được, tính cô nóng nảy quá, ta đi với cô."
Lan Hà xuất hồn, gật đầu với Tống Phù Đàn. Hắn trông coi thân xác, túi nilon bọc nhím cũng để lại, chỉ cầm mỗi cái ba lô bay đi.
Trên phố xá đã vắng bóng người lại qua. Lan Hà bay xuyên qua phố Trường Sinh, đến thẳng tường viện phía sau miếu Thành Hoàng. Trên đó viết bốn chữ "Giám Quan Hữu Hách", cửa vòm chạm trổ rồng cưỡi mây đã bị chặn, nhưng đối với Vô Thường thì cửa chả là cái đinh gì sất.
Ngặt nỗi Lan Hà nhìn vài bận cũng không nhận ra cái gì. Thoạt trông nơi đây đã lâu rồi không ai vào, gạch tường và mái ngói bám từng lớp bụi, cũng không có mùi hương nhang, bên trong tối như hũ nút.
"Dù có tà tinh chiếm chỗ thì cũng phải có vết tích chứ, nhưng ở đây đã lâu rồi không có ai dâng hương." Lan Hà nói.
Hồ Bảy Chín cũng gật gù, "Hay là... đi thôi?"
Lan Hà cũng muốn đi lắm chứ. Anh sờ tay lên mũ, nghĩ đến dòng chữ viết trên đó. Là một Vô Thường, điều quan trọng nhất là không được quên sơ tâm. Anh đấu tranh tâm lý: "Nhưng đến cũng đến rồi..."
Đúng lúc này, anh nghe tiếng động loáng thoáng từ phía trong tường bèn bay lên, ngó vào...
Ứng Thiều bám theo Qua Nhị chân nhân đến phố Trường Sinh thì bắt gặp vợ chồng nhà nó cứ ngửi khắp chốn nhưng không ngửi được mùi của ông Dư. Ứng Thiều lia mắt về phía Nam Miếu Thành Hoàng: "Muốn vào trong miếu ngó thử không?"
Qua Nhị chân nhân mất kiên nhẫn: "Cái chỗ nhỏ thó đó thì nhìn cái gì, đứng từ xa cũng ngửi được mỗi mùi tro bụi thôi."
Ứng Thiều vẫn luôn tâm niệm ngài Đến: "Chắc có thể hỏi âm sai nơi đó chứ."
Qua Nhị chân nhân cười khẩy: "Chỗ đó có âm sai quái gì, đến cả thần cũng không còn. Đi thôi đi thôi."
Kim Tàm cổ lặng lẽ ngọ nguậy, Ứng Thiều cảm nhận được điều bất thường, "Chân nhân này, đi chỗ khác ngươi toàn lùng sục năm lần bảy lượt, vậy tại sao ngươi không muốn đi vào miếu Thành Hoàng? Kể cả không có âm sai đi chăng nữa, nhưng lỡ ông ấy ở đó thì sao?"
"... Đó là vì!" Qua Nhị định cãi bướng đôi câu thì tắt đài. Nó chỉnh cái mũ dưa của mình, ra vẻ đăm chiêu, "Phải đó, tại sao nhỉ..."
Cổng miếu Thành Hoàng đóng chặt, nói là để bảo vệ kiến trúc nhưng quanh năm suốt tháng chẳng có ma nào đến cả. Hai bên có câu đối với vế là: Dương thế gian hùng vi thiên hại lý giai do kỷ, âm ty báo ứng cổ vãng kim lai phóng quá thùy*.
(*Nôm na là: Gian hùng (kẻ lộng quyền) dương thế phạm lỗi tày đình đều do chính bản thân kẻ đó, xưa nay âm ty chưa từng bỏ qua việc báo ứng (xử phạt) một ai.)
Vợ Qua Nhị chân nhân nhìn khóa cửa: "Chúng mình vào thôi?"
Qua Nhị chân nhân liếm móng vuốt, quơ ba nhát lên khóa. Cạch, cổng mở ra, cả bọn mò mẫm đi vào, có thể láng máng trông thấy hai đại điện ngay chính diện, cửa điện đóng kín, không nhìn thấy rõ bên trong.
Đúng lúc này, cổng chính sau lưng như bị gió thổi, nhẹ nhàng khép lại.
Ứng Thiều run bắn: "Hình, hình như không có ai cả."
Qua Nhị chân chân hít mũi, lại nói: "Không đúng, ta ngửi thấy... ngửi thấy mùi, rất thơm..."
Qua Nhị chân nhân đi về một hướng. Do cửa điện bị đóng nên không thể đi qua được, đâm ra phải vòng ra sau sân.
Ánh trăng dìu dịu rọi xuống, đem đến một chút ánh sáng. Chỉ thấy cửa sau của điện chính rõ ràng đã mở ra, ngoài cửa điện có ba người đàn ông đang quỳ, đầu cắm ba nén hương đã sắp cháy nhẵn.
Một con quỷ nữ bưng đĩa, ba người đàn ông đó rút chân hương ra khỏi lỗ, lấy ba nén hương mới từ trong đĩa của cô ta, châm lửa rồi cắm lên. Tất thảy được tiến hành trong bóng tối, suốt quá trình họ không rên một tiếng, cũng nhìn không chớp mắt, dường như không thấy mấy người Ứng Thiều đi vào.
"... Đó là gì?" Ứng Thiều cảm giác da gà da vịt thi nhau nổi khắp người.
Khóe miệng Qua Nhị chân nhân cũng rúm ró, bất giác dựa lưng với vợ, lia mắt đầy cảnh giác, thấp giọng đáp: "Đây là hương thịt... Kẻ thắp hương sẽ đục lỗ trên đỉnh đầu, trên người mình rồi cắm nén hương đang cháy vào đó, thậm chí còn cắt thịt bỏ vào bát hương, biểu đạt lòng thành tâm. Đã rất nhiều năm rồi ta chưa chứng kiến cách thắp hương này."
Không có kĩ thuật làm hương như Lan Hà thì sẽ có kẻ nảy ý tưởng táo bạo. Nhưng người thời nay không còn thắp hương bằng phương thức tự mình hại mình như vậy.
Đục lỗ trên đầu, trên người ư? Ứng Thiều muốn ói. Gã chẳng nhìn thấy mặt của mấy người đàn ông nọ, nhưng trong số đó có một người với mái đầu đã gần như bạc phơ, thân hình gầy gày, rất giống ông Dư trong ấn tượng gã. Gã gọi tên thật của người đó, "Dư Chính Thanh?!"
Chả ai đáp lại.
Nhưng quỷ nữ kia như khựng lại rồi nhìn qua. Cô ta mặc đồng phục trường, cùng lắm chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, trên gương mặt phúng phính là nụ cười vô hồn, hình như đang đáp lại Qua Nhị chân nhân: "Hương thịt, thơm thật đó..."
Ứng Thiều: "... Là ngươi?"
"Làm sao có thể là cô ta được, đây rõ là một hồn sống, kẻ hưởng hương khói không phải cô ta!" Qua Nhị chân nhân đi vài bước vào ngó điện chính bèn thấy ông Thành Hoàng ngồi ngược với điện chính, đối diện với mấy bát hương thịt hưởng tế!
Qua Nhị chân nhân híp mắt, sao nó cũng không nhìn ra trong tượng thần có thứ gì nhỉ.
"Ngươi là yêu quái phương nào." Qua Nhị chân nhân có dự cảm chẳng lành, dặn dò Ứng Thiều, "Ngươi thử lại coi, gọi tên đại lưu manh kia tới."
"Đã từng thử rồi mà." Ứng Thiều đang nói dở thì chợt nghe tiếng lạch cạch, tượng Đầu Trâu đắp bùn nhảy xuống khỏi thần đàn, rảo bước tới, bước càng gần càng mạnh, giẫm nứt sàn tạo tiếng ầm ĩ, bùn bám trên tượng tróc ra từng mảng.
Qua Nhị chân nhân và vợ đồng thời đi về trước vài bước, vươn tay mỗi bên giữ một cánh tay, mặt tái đi vì đau.
Ứng Thiều cuống cuồng niệm chú, "Một nén hương thơm đến tám phương, quỷ sai..."
"Đến rồi đến rồi! Đừng niệm nữa!" Chỉ nghe thấy một giọng quát, ngài Đến bay từ sau tường viện xuống, dừng trước người Ứng Thiều.
Ứng Thiều: "..."
Tui vẫn chưa niệm xong mà???
Ngài Đến lái máy bay hay gì mà đến nhanh dữ vậy!
Lan Hà nhảy vọt đến chỗ tượng bùn, lấy dây xích trong tay mà quấn. Hồ Bảy Chín nhảy tót lên với vẻ hung dữ để giúp đỡ, xoay người quật Đầu Trâu xuống đất, hóa thành một khối bùn.
Mắt Lan Hà đảo nhanh qua những sự vật trước mắt, bao gồm cả những nén hương cắm trên ba kẻ đang quỳ và cả quỷ nữ mặc đồng phục trường... Trong lòng anh đang rất khó chịu, chỉ dừng mắt tại chỗ quỷ nữ mặc đồng phục một chốc.
Sau khi làm âm sai một thời gian, Lan Hà đã có thể nhận ra đây không phải quỷ, mà là một hồn sống.
Hồn rời khỏi xác? Trong đầu Lan Hà hiện lên gương mặt của người đàn ông trung niên nọ, ngũ quan giông giống cô bé.
Nhận Thành Hoàng làm bố nuôi, không ngờ người mình nhận lại là Hồ Tứ, bắt đến làm thị nữ...
"Ngài Đến..." Mặt Qua Nhị chân nhân mừng húm, tiến lên nịnh hót, song vừa mới đặt chân đến trước mặt thì đã bị Lan Hà đấm một cú.
Qua Nhị chân nhân bưng mắt khóc ròng: "Rốt cuộc ngài đến đây từ bao giờ, ngài nghe ta gọi ngài là đại lưu manh rồi ư?"
Lan Hà: "Ồ? Ban nãy ngươi vừa gọi ta là đại lưu manh?"
Qua Nhị chân nhân khóc thét: "... Vậy tại sao ngươi lại đánh ta! Vợ ta còn chưa đánh ta bao giờ!"
Lan Hà: "..."
Vợ Qua Nhị: "..."
Anh nhớ cái lần Qua Nhị nói xấu anh ngay trước mặt chính chủ, có oan đâu nào. Lan Hà điềm nhiên hỏi: "Các người tới đây làm gì?"
"Bố của Dư Hàng Gia biến mất, bọn ta tra được đến đây. Chỗ này rất kì lạ, ban đầu định đi mất rồi đấy, nhờ Ứng Thiều hỏi tại sao không vào mà ta mới ngẫm lại, hình như trong vô thức, ta muốn tránh khỏi nơi này." Qua Nhị chân nhân nhìn trộm Hồ Môn nhìn là biết rất hung tàn ngay cạnh Lan Hà, nghĩ bụng chả lẽ ngài Đến không phải được gọi tới.
Không sai. Ứng Thiều nuôi Kim Tàm cổ nên vẫn có chút sức chống cự, mà thảo nào gã chưa về nhà, hóa ra là đến đây...
Lan Hà nghĩ đến chuyện ban nãy mình cũng muốn rời đi, "Tức là bất giác bị mê hoặc sao?"
Nhắc đến mê hoặc, anh lại nhớ đến một kẻ, bèn nhìn sang Hồ Bảy Chín.
Mũi Hồ Bảy Chín chun lại, nửa khúc đuôi quét hờ trên đất: "Ta ngửi thấy mùi máu, răng hàm ai rớt mà chưa gắn lại ấy nhỉ?... Hồ Tứ, ngươi có chịu ra không?"
Qua Nhị chân nhân sửng sốt, "Là Hồ Tứ!"
Lan Hà cũng nghĩ, lần trước sau khi Hồ Tứ thất bại ở chùa Giác Tuệ, các âm sai lại tìm cô ta khắp nơi mà chả tìm ra, hóa ra là trốn ở đây.
Hồ Tứ thông thạo huyễn thuật, đã chiếm cứ nơi đây thì chớ, lại còn mê hoặc con người thắp hương cho cô ta, mượn chuyện này để khôi phục. Rõ ràng đây là một ngôi miếu Hoàng Thành to tổ bố, các Vô Thường cầm răng hàm cô ta lùng tìm mà vẫn bỏ lỡ, ngay cả anh đến đây cũng muốn rời đi thì đã đủ chứng tỏ sự tinh thâm của thuật mê hoặc rồi.
Tuy rằng Hồ Bảy Chín đã nói toạc ra thân phận của Hồ Tứ, trong miếu vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có tượng thần Mặt Ngựa và Vô Thường đang dần dần nhúc nhích, phát ra tiếng đá ma sát.
Lan Hà lập tức lấy giấy ra, gửi thư cho lão Bạch, "Mau lại đây, kêu các anh em đến đánh hội đồng Hồ Tứ luôn..."
Ban đầu trong miếu chỉ có tiếng tượng thần dịch chuyển, giờ lại có giọng nữ đầy căm phẫn cất lên: "Lại là ngươi! Đều tại ngươi! Ngươi chỉ biết lấy nhiều địch ít thôi... Gấp một đám súc sinh đi khi nhục bà đây!"
Rụng mất một cái răng, cô ta hận tên âm sai này đến chết!
"Lẽ nào lại đấu một mình với ngươi chứ?" Lan Hà lấy làm lạ, "Âm sai bọn ta là một tập thể có tổ chức và đoàn kết hẳn hoi nhé." Nếu anh chẳng đưa hết đa số hàng mã cho âm sai thì giờ sẽ thả gia súc giẫm bẹp Hồ Tứ rồi.
Hồ Tứ vừa hận Lan Hà vừa cố kị anh gọi anh em đến, không chừng đợi lát nữa sẽ có âm sai nhiều bằng hai cái xe tải qua đây cũng nên, bởi vậy bèn tự chúc bản thân: "Đi chết đi!"
Tiếp đó, chỉ thấy nơi bụng tượng Thành Hoàng vỡ ra, một con hồ ly cụt đuôi, tai nát bươm nhảy xuống, nhảy vọt lên tường.
Chạy à? Không giống tính cách của Hồ Môn cho lắm, lẽ nào lần trước bị thương nặng quá nên không dám đánh tiếp?
Song, Lan Hà đã chuẩn bị từ trước. Anh cầm đồ vàng mã chạy đuổi theo sau, Hồ Bảy Chín cũng đã nhảy lên đầu tường.
...
Ứng Thiều và Qua Nhị chân nhân chậm hơn một bước, rút hết hương trên đầu ông Dư và hai người kia. Qua Nhị chân nhân nhổ nước miếng dán vết thương cho họ.
Ba người đó và cả hồn sống đều trưng nét mặt ngờ nghệch. Ứng Thiều dẫn đường, họ ngơ ngác đi theo.
Nhưng Ứng Thiều mở cửa ra bèn đứng hình. Ngoài này âm phong thổi vù vù, không còn ngã tư đường, chung cư đâu nữa, chỉ còn những nấm mồ san sát. Gã ngoái đầu nhìn lại, tường viện hay miếu Thành Hoàng sau lưng cũng biến mất, cũng toàn là mộ.
Từ một vài thi thể chỉ đắp mỗi cái chiếu, bắt đầu thối rữa mà nói... Chắc đây gọi là bãi tha ma.
Lan Hà và Hồ Bảy Chín đã ở bên ngoài, họ đi ra sớm hơn một bước. Hồ Bảy Chín nghiến răng ken két: "Ảo giác... Ta ngửi thấy cô ả đang ở đây."
Muốn tạm thời biến ra ảo cảnh đồ sộ bực này thì cũng phải khống chế ngay tại đây.
Hồ Bảy Chín đảo mắt hòng tách bạch tảng đá nào, cái cây nào, thậm chí con kiến nào mới là Hồ Tứ.
Giống hệt cảnh mà Hồ Bảy Chín từng miêu tả, tiền giấy trắng phau bay tả lả từ trên trời, dường như có tiếng khóc như có như không của người con gái chẳng biết văng vẳng từ đâu, thút thít thê thảm.
Cảnh này quá đỗi chân thật, khiến ta tất cả sinh vật run sợ tự đáy lòng.
Muốn phá ảo giác của Hồ Tứ phải khó đến mức nào chứ? Ứng Thiều sở hữu Kim Tàm cổ cũng thấy ớn lạnh. Thế nhưng, càng sợ thì càng thấy cảnh tượng này càng chân thật.
Không chỉ Ứng Thiều mà cả vợ chồng Qua Nhị chân nhân cũng bất giác phát sợ.
Mặc dù tự đáy lòng họ biết là Hồ Tứ tạo nên thì vẫn không thể thoát khỏi sự đe dọa này. Chẳng những sợ Hồ Tứ gây tác động đến tâm trí mà còn phải lo đến chuyện cô ta sẽ tấn công bất cứ lúc nào. Tim vọt lên tận họng, tinh thần căng ra như dây đàn.
Giọng Hồ Tứ chẳng biết phát ra từ đâu: "Sao, ngươi sợ cái này à... Hi hi, nếu không tận mắt thấy ngươi nhìn hương thịt thì mặt quay sang một bên, ta sẽ không đoán ra được..."
Hồ Tứ hận Lan Hà muốn chết. Trước khi lũ âm sai đến, cô ta nhất quyết phải giết Lan Hà, nhưng trước đó phải để anh nếm mùi bị tấn công tứ phía.
Lan Hà sợ, đúng là anh hơi sợ thật... Nhưng đương nhiên không thể để lộ ra ngoài mặt rồi. Anh còn nhìn dáo dác ra vẻ nghi hoặc, dường như đang hỏi: "Các ngươi có ai sợ quỷ không?"
Hồ Bảy Chín: "..."
Qua Nhị chân nhân chẳng mảy may nghi ngờ, mà cũng không ai thừa nhận, nó tưởng kẻ Hồ Tứ dọa là mấy người có mặt ở đây, đằng nào Ứng Thiều cũng có Kim Tàm cổ rồi.
Làm một con chồn, đến cả đầu lâu mà Qua Nhị chân nhân còn dùng được thì làm gì có chuyện nó sợ quỷ.
Hiện giờ nó bị ảnh hưởng là bởi tuy Hồ Tứ nhằm vào Lan Hà, nhưng huyễn thuật của cô ta cao siêu, làm cho cả Hoàng Môn cũng có sở trường về mê hoặc, ảo giác cũng cực kì sợ. Thứ ảnh hưởng đến Qua Nhị không phải quỷ mà là cô ta.
Lan Hà cúi đầu nhanh chóng đốt móng tay của chị Hồ, thế nhưng Hồ Tứ dốc hết sức để tạo ra ảo giác này, móng tay chỉ sở hữu một phần sức mạnh của chị Hồ, thành ra Lan Hà tỉnh táo hơn nhiều, cũng gan dạ hơn, song nhìn xung quanh vẫn chỉ thấy quỷ ùn ùn nhổm dậy từ bốn phương tám hướng, không biết đến mấy nghìn mấy vạn, lết dần dần đến chỗ cả bọn.
Đám quỷ này hãy còn giữ tử trạng khi còn sống, trùng trùng điệp điệp. Dẫu Lan Hà có nhìn ra đâu cũng không thoát nổi gương mặt tởm lợm và ghê rợn của chúng.
Sức mạnh của chị Hồ giúp Lan Hà láng máng phát hiện Hồ Tứ đang ở vị trí nào thôi, mà cũng chỉ là đại khái. Anh nghĩ, nếu những thứ không có thật này nhào lên cùng một lúc thì làm sao có thể phân biệt cái nào là thật, cái nào là giả, và đâu mới là Hồ Tứ chứ...
Vào giây phút này, Lan Hà rất nhớ Tống Phù Đàn.
Nếu sức chống cự trước ảo giác của Ứng Thiều là cấp 3 thì Tống Phù Đàn là cấp max, chắc chắn sẽ phá tan ảo giác, còn mang sẵn cả giáp bảo hộ... Lần trước tuy Tống Phù Đàn bị Hồ Tứ bắt đi, nhưng hắn nói với Lan Hà là sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa.
Tiếc thay, trước khi đến, anh không biết Hồ Tứ ở nơi này.
"Đừng sợ, mày nghĩ mà coi, mảnh đất này có giá lắm, ngoài đời có mỗi cái giá đất của nó là đáng sợ thôi..." Lan Hà cổ vũ mình, hít một hơi thật sâu, suýt thì ói ra. Ảo giác thật quá, anh có cảm giác thứ mình hít phải toàn là mùi hôi thối của xác chết.
Hồ Bảy Chín: "..." Thôi, đúng là có được an ủi tí.
Đống đồ vàng mã Lan Hà cầm trong tay đều bị quẳng hết ra ngoài, hóa thành tuấn mã thượng thừa, chạy vài vòng trước mặt bọn họ. Anh bịt mũi, vừa là cổ vũ bạn bè, vừa là cổ vũ bản thân: "Không được sợ! Quỷ sai, cổ sư, Hồ Tiên, Hoàng Tiên không được sợ quỷ!"
Mà ngay lúc này, hình như Hồ Tứ cố tình hay sao mà ba người cắm hương thịt đã tỉnh dậy. Sau khi họ trông rõ tất cả mọi thứ bèn thét chói lói: " A —— a ——"
Hồn cô bé mặc đồng phục trường tỉnh dậy khỏi vẻ lơ mơ thì đúng lúc trông thấy một con quỷ ruột gan thối rữa cách đó mấy chục mét, sợ quá khóc toáng lên.
Ba người hương thịt quay đầu nhìn, thấy cô bé cũng chỉ nghĩ là một con quỷ, bởi vậy tiếng thét cao thêm một nấc, vừa khóc vừa chạy sang bên cạnh, cách xa cô bé.
Cô bé: "..."
Không khí chợt trở nên căng thẳng hơn nữa.
Lan Hà: "Được rồi, đừng khóc nữa."
Hồ Bảy Chín cũng quát tháo. Cô ta vừa mới được cổ vũ bởi mấy câu linh tinh của Lan Hà: "Các ngươi nín hết coi!"
"...!" Ba người và hồn sống kia nhìn thấy quỷ sai và một hồ ly biết nói, đương nhiên không có chuyện nín rồi. Họ chỉ nghĩ mình sắp chết tới nơi, cả bốn cùng khóc thét lên.
Lan Hà: "..."
Tiếng người khóc và quỷ khóc chồng chéo lên nhau, vô hình trung hạ thấp sĩ khí của mọi người, và đó cũng là điều Hồ Tứ muốn.
Qua Nhị chân nhân nhéo đùi mình, ngăn cơn run rẩy vì sợ, nói với ông Dư vừa đau vì vết thương trên đầu vừa hoảng sợ: "Dư Chính Thanh, ngươi có nhận ra ta không, ta là gia tiên nhà ngươi, Qua Nhị chân nhân đây!"
Ông Dư gật đầu như giã tỏi, bò về phía Qua Nhị thì chân đạp phải thứ gì đó, nhìn xuống bèn thấy một cái đầu lâu, suýt thì tim ngừng đập.
Lúc này, Qua Nhị lại nói: "Ngươi ngồi im cái coi, nhắm mắt lại đừng để ý bất cứ gì nữa. Bản tiên đảm bảo... Nếu ngươi có chết thì nhất định cũng là người cuối cùng!"
Ông Dư: "..."
Ông già rồi, không chịu được kích thích này, cuối cùng cũng ngất xỉu.
Hai người đàn ông còn lại và hồn cô gái vẫn đang hét thảm thiết, muốn xỉu như ông cụ kia mà không xỉu nổi, muốn chạy mà bốn phương tám hướng toàn là quỷ. Dẫu có nhắm mắt lại vẫn cảm nhận được, mở mắt ra lại chứng kiến chúng kéo đến như thác lũ, tưởng như giây tiếp theo sẽ bị ác quỷ cưỡi lên mặt...
Ứng Thiều chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, gã cũng chả có cách an ủi mấy người kia, chỉ đành lẩm bẩm trong tiếng khóc ré: "Làm sao đây?"
Lan Hà lấy một xấp giấy ra khỏi ba lô, phân tích: "Càng là những lúc này lại càng không được sợ. Hồ Tứ miệng cọp gan thỏ, vả lại cứ ráng thủ hết mình đợi lão Bạch đến cứu viện là được. Chúng ta có thể làm được."
Hồ Bảy Chín cũng nằm xuống sát bên chân Lan Hà, gầm gừ trong cổ họng. Đúng, Hồ Tứ nhìn trông như ung dung, giật giây ảo giác đẩy ra trước, tạo ra bóng ma tâm lý, nhưng trên thực tế, cô ta mới là kẻ muốn chấm dứt nhanh nhất. Họ không được hoảng loạn, ít nhất cũng phải kéo chân Hồ Tứ...
Qua Nhị bảo Ứng Thiều trải phấn bản của "Triêu Chân Đồ" ra, phủ lên người ông Dư đang ngất xỉu. Nó nhìn thần linh được vẽ sống động trên tranh mà vẫn thấy sợ, xoa móng, "Làm sao mới bớt sợ nhỉ..."
Bíp bíp.
Tiếng còi chói tai vang lên ở bên phải. Ai nấy nhìn sang bèn thấy một chiếc xe đen lăn bánh vững vàng vào tầm nhìn của họ, có vẻ không hợp rơ với bãi tha ma.
Tống Phù Đàn làm ngơ lái xuyên qua đàn quỷ, có thể loáng thoáng trông thấy quầng sáng vàng nhạt tỏa ra từ tràng hạt qua cửa kính xe. Đó chỉ là một quầng sáng bé nhỏ, song lại bắt mắt vô cùng giữa bãi tha ma.
Hắn xách một cái bọc nhím xuống xe, dáng đi và nét mặt đều bình tĩnh như nhau.
Lan Hà thở phào nhẹ nhõm, ngữ điệu bỗng kiêu hãnh hơn: "Xong, plug-in* của tôi đây rồi."
(*Plug-in: Nôm na là bộ phần mềm bổ trợ để giúp tăng thêm những tính năng cụ thể cho một phần mềm ứng dụng lớn hơn.)
*Tác giả:
Chào bạn, buff minh mẫn, khiên chắn cấp thần, đạo cụ dẫn quái... và một cái giáp nhím mềm oặt đang chết dở của bạn đã login.
Hồ Tứ:??? Ta muốn report!
Chương 47: Xong, plug-in của tui đây rồi.
"Không sao đâu ạ, nó ngủ đông vẫn chưa tỉnh hẳn đó. Ấm lên với uống nước một tí là lại ngủ ấy mà." Lan Hà lôi đại kiến thức nuôi nhím ra, "Con đưa nó đến nhà Tiểu Tống cho chơi với nhím nhà anh ấy luôn..."
Ban đầu Lan Hà không định mang cả Bạch Ngũ theo, nhưng giờ xem ra để Bạch Ngũ với cô Long ở nhà thì thể nào Bạch Ngũ cũng sẽ khó thở, bèn lấy nhím từ tay cô Long, lau bằng khăn rồi bỏ vào ba lô.
"Ơ, con không lấy cái gì mà bọc vào à? Lát nữa lông nó chĩa ra sẽ đâm thủng ba lô con đấy." Cô Long ân cần, nằng nặc khuyên Lan Hà phải bọc Y Bình bằng túi nilon rồi mới cho vào.
Lan Hà lưng đeo ba lô, tiện thể lót kha khá giấy, đưa mắt ra hiệu với Hồ Bảy Chín.
"Lại còn giống mấy đứa trẻ con đến nhà bạn ôm thú cưng chơi trò gia đình cơ..." Cô Long lẩm bẩm đưa anh ra cửa. Một giây trước khi cửa khép lại, Hồ Bảy Chín lách mình nhảy tót ra.
Hồ Bảy Chín ôm mặt: "Hức, cô Long làm sao vậy, chỗ đó đâu có tính là góc chết chứ."
Đúng rồi, Hồ Bảy Chín đã nói cái gì nhỉ, Lan Hà đáp: "Ha ha ha ha ha, thế khi về cô lại phải xuống cống bơi bướm nữa đó."
Hồ Bảy Chín: "..."
Cô ta phải nhớ cho kĩ, không được diễn trò đáng thương trước mặt tôn gia. Vô ích thôi, anh ta chỉ biết xiên mình thêm một dao nữa.
Lan Hà ngó ba lô, Y Bình hãy còn cuộn mình, có lẽ phải "chết" thêm lát nữa, bèn để đó rồi đi thang máy xuống hầm đỗ xe, đoạn nói với Hồ Bảy Chín: "Vừa nãy ta mới biết chuyện một cô gái nhận Nam Thành Hoàng làm bố nuôi, sau đó vô cớ mất hồn, thành ra bây giờ đi Nam Miếu Thành Hoàng xem xét xem tà linh nào ngu ngốc chiếm bài vị."
Mà cũng tại đợt này Bắc Kinh loạn, quỷ sai, tiên gia, các pháp sư đều bận quá, chứ không với mật độ đông đúc của cao nhân Bắc Kinh, có lẽ Lan Hà còn chẳng kịp hay chuyện.
"Nam Miếu Thành Hoàng... Là miếu Thành Hoàng Giang Nam phỏng?" Hồ Bảy Chín nhớ mang máng miếu Thành Hoàng này đã có lịch sử mấy trăm năm. Cô ta ngập ngừng: "Ta nhớ ở nơi đó vào mỗi tiết Thanh Minh, lễ Vu Lan, lễ Hàn Y* sẽ mở hội miếu. Vào thời điểm đó, xung quanh toàn bãi tha ma, tro giấy bay khắp trời, tiêu điều hơn cả đình Đào Nhiên, sự phong phú của ẩm thực còn khuya mới bì kịp miếu Diêm La..."
(*Lễ Hàn Y: Là một ngày lễ Tết truyền thống tại Trung Quốc, thịnh hành tại phương Bắc. Hàng năm vào mồng một tháng 10 âm lịch, người phương Bắc sẽ viếng mộ, tưởng nhớ những người thân đã khuất, được gọi là tặng áo ấm (hàn y). Lễ Hàn Y, Thanh Minh, Vu Lan được xem là ba "Quỷ lễ" lớn nhất tại Trung Quốc.)
Đình Đào Nhiên là một trong tứ đại danh đình ngày trước. Hiển nhiên đình Đào Nhiên xưa trong trí nhớ của Hồ Bảy Chín không còn giống đình ngày nay nữa.
Bắc Kinh có câu ngạn ngữ, rằng thành Đông phú thành Tây quý, thành Nam và thành Bắc tiện*, bởi vì các vương công quý tộc thời đó cư ngụ tại thành Tây, kho hàng đặt tại thành Đông, miếu Đô Thành Hoàng cũng đặt ở thành Tây. Trong khi đó, miếu Thành Hoàng ở thành Nam nằm sát rìa kinh đô, xung quanh không phải bãi tha ma thì là vườn rau, truyền ra rất nhiều sự kiện quỷ quái làm nhiều người đến miếu dâng hương.
(*Tiện ở đây mang nghĩa cuộc sống cơ cực, nghèo khó của dân thường.)
"Đó là ngày xưa, thời đại bây giờ đã khác." Lan Hà cũng thở dài thườn thượt.
Hồ Bảy Chín bùi ngùi: "Ừ..."
Cô ta hãy còn đang xúc động thì Lan Hà chêm vô: "Giờ cái khu second-hand kia bán ra cũng phải hàng trăm nghìn một mét vuông rồi!!!"
Hồ Bảy Chín: "..."
Bíp, có lẽ Tống Phù Đàn trông thấy cả hai nên nhấn còi.
Lan Hà đi tới, Hồ Bảy Chín cũng ỉu xìu bò lên ghế sau. Tống Phù Đàn liếc cô ta, Lan Hà giải thích: "À, ban nãy có nói chuyện giá nhà xưa và nay với cô ấy, thổn thức tí thôi."
Hồ Bảy Chín:... Cũng đúng thôi, rất thổn thức.
Ứng Thiều vừa mới xuống máy bay thì đã được xe Dư Hàng Gia phái tới đón đi mất.
Gã vừa trải qua một năm đầy rực rỡ, cuối cùng năm ngoái cũng ra dáng, chẳng những không chết đói tại Bắc Kinh mà còn ôm cơ man là quà cáp về quê. Vốn dĩ họ hàng có hơi dị nghị về nghề nghiệp của gã, dân Đông Bắc đi nuôi cổ mà còn đòi bươn chải ở Bắc Kinh, thảo nào không bươn chải được. Giờ chẳng những đã thành công, hàng xóm lại còn là ngôi sao, rất nhiều họ hàng nhờ gã xin kí tên giúp...
Đến nhà họ Dư rồi, Ứng Thiều vẫn chưa rõ chuyện, "Có chuyện gì vậy, giám đốc Dư?"
"Ứng tiên sinh tới rồi." Dư Hàng Gia hạ giọng, "Muốn nhờ tiên sinh đi tìm người."
Ứng Thiều: "Tìm người? Tìm ai?"
Dư Hàng Gia đáp: "Bố tôi, ông ấy... biến mất rồi."
"Biến mất rồi? Ý anh là... mất tích, bắt cóc?" Ứng Thiều chỉ nghĩ đến hướng này, trong lòng hãy còn nghi ngờ, bởi vì gã biết nhà họ Dư thờ Qua Nhị chân nhân làm gia tiên bảo hộ, tiên gia rất sành sỏi cách tìm người, nhất là đối với gia quyến trong gia tộc, họ đều có cảm ứng, cũng có ưu thế hơn gã. Tại sao hắn ta lại bỏ qua Qua Nhị chân nhân mà tìm đến mình?
"E là không phải. Tôi đã dâng hương báo cho gia tiên bảo hộ rồi, Qua Nhị chân nhân nói cho tôi biết ngài ấy không cảm ứng được nơi có linh hồn của bố tôi." Theo lý mà nói, Qua Nhị chân nhân có thể tính được ngày sống chết và nơi chốn của ông Dư. Dư Hàng Gia nói, "Chân nhân nghi, liệu rằng gia phụ đã lỡ chân đến âm phủ, hoặc bị câu hồn nhầm hay không."
Sở dĩ nói nhầm là bởi Qua Nhị chân nhân nhìn ra tuổi thọ của ông Dư vẫn chưa tận, nhưng chết oan thì lại khó nói.
Do Ứng Thiều có qua lại với Vô Thường nên Qua Nhị chân nhân mới bảo hắn ta gọi Ứng Thiều đến hỏi. Qua Nhị chân nhân biết dạo này dưới âm ty đang bận tối mắt tối mũi, nhưng hình như Ứng Thiều vẫn có mấy phần thể diện trước tên đại lưu manh kia.
Ứng Thiều vội vã lập đàn muốn mời ngài Đến để hỏi cho ra nhẽ, thế nhưng không phải lúc nào gã mời ngài cũng linh nghiệm. Lần này, ngài Đến cũng không tới, gã ngượng chín: "À, có lẽ ngài đang bận việc..."
Chỉ thấy phu nhân Dư bỗng mở lời, âm giọng kì quặc, là Qua Nhị chân nhân đang đoạt xác để nói chuyện, "Thôi, gần đây Bắc Kinh bận lắm, chắc ngài không rảnh. Dư Hàng Gia, hôm qua bố ngươi đi đâu, ngươi kể kĩ lại coi."
Nó làm phép cũng không cảm ứng nổi, đành phải dùng biện pháp ngu ngục hơn là điều tra từ dương gian.
Hai tay Dư Hàng Gia siết lại thành nắm đấm, vẫn đang dặn dò đội vệ sĩ lùng kiếm không ngơi nghỉ, tra xét cả định vị, đoạn đáp ngay: "Nơi xuất hiện cuối cùng là tại phố Trường Sinh. Chúng tôi chỉ tìm được điện thoại của ông ấy, không biết ở đâu... Chân nhân à, ngài nhất định phải tìm được bố tôi về, ông ấy không thể gặp chuyện gì được!"
Đó không chỉ là bố hắn ta, mà xét theo khía cạnh thực tế hơn, là cả một hãng khổng lồ như Côn Luân đến nay vẫn cần ông Dư làm người chủ chốt.
Thành ra đến thời điểm hiện tại, Dư Hàng Gia vẫn đang ém tin ông mất tích. Đừng nói là người ngoài, thậm chí đến cả anh chị em ruột của hắn ta cũng không biết. Song, trước tin động trời này, có biết bao người cũng đang quan sát gắt gao, chắc chắn sẽ không giấu được lâu.
"Biết rồi, đừng cuống!" Qua Nhị chân nhân quát, "Ta đã đến bảo hộ nhà họ Dư các ngươi thì nếu bố ngươi uổng mạng, ta có xông xuống âm ty địa phủ cũng phải lôi ông ta về!"
Khi nó thốt câu này, gương mặt để lộ nét hung ác.
Tuy Qua Nhị chân nhân hay ra vẻ du côn, nhưng lúc này Ứng Thiều không hề cho rằng nó đang khoác lác. Ứng Thiều sống tại Đông Bắc, từng nghe kể biết bao nhiêu truyền thuyết về tiên gia. Vì cứu đệ mã, có tiên gia thực sự dám đánh cược cả tính mạng để cứng chọi cứng với âm phủ.
Qua Nhị chân nhân mượn xác phu nhân Dư, mắt đảo láo liên trông thật tục tằn, không hợp với vẻ ngoài: "Ngươi lấy bản đồ qua, chỉ cho ta xem phố Trường Sinh ở đâu. Ta không quen đường thành phố các ngươi."
Dư Hàng Gia lấy bản đồ tới, Qua Nhị chân nhân nhìn xong, so sánh với dáng dấp của Bắc Kinh thời xưa, "Ta cứ bảo ở đâu ra, hóa ra là ngay cạnh Nam Miếu Thành Hoàng, một nơi cực kì tà môn!"
Không chỉ tiên gia mà kể cả những người từng bày sạp tại nơi đó ngày xưa đều kể rằng nửa đêm hay gặp Vô Thường cầm tiền giấy đến mua đồ.
Hiện giờ ông Thành Hoàng đã xóa sổ, những chuyện kì quặc giảm đi nhiều, nhưng với thế đạo hiện nay, có lẽ ở nơi từng là chốn tụ tập của bầy quỷ kiểu này sẽ xảy ra những sự việc lộn xộn.
Qua Nhị chân nhân ngồi xổm xuống, Dư Hàng Gia cuống cuồng lấy áo khoác che váy cho vợ...
Qua Nhị chân nhân suy ngẫm: "Vậy thế quái nào lần trước lại không tra ra được nhỉ? Không được, bản chân nhân muốn đích thân chứng kiến, dù không gặp nạn ở trên phố thì cũng phải ngửi cho ra tung tích."
Hơn nữa, chắc hẳn trên người ông cụ có pháp khí hộ thân. Ông Dư rất để ý đến chuyện này, Qua Nhị chân nhân thấy hơi khó giải quyết, "Ừm... Dư Hàng Gia này, giờ bản tiên muốn đi tìm bố ngươi, có phải dạo này ngươi mới sưu tầm được phấn bản của "Triêu Chân Đồ" không?"
Dư Hàng Gia: "Đúng vậy..."
Phấn bản ý chỉ một kiểu bản nháp mà người xưa vẽ. Thứ Dư Hàng Gia lấy về là một bức bích họa phấn bản ở một đạo quán. Thường thì loại bản vẽ này là đồ gia truyền của họa sĩ và cần thiết khi lưu truyền để con cháu đời sau tu sửa lại khi bức bích họa bị hư hại. Món đồ này được giữ gìn tốt, đề tài tôn giáo, là triều bái tiên nhân. Có một số tác phẩm bích họa nổi tiếng sáng tác dựa trên phấn bản này. Tác giả của nó là họa gia Lý Ủng, Dư Hàng Gia mua mất ba triệu, mà quan trọng là hàng cao cấp hiếm thấy.
Hắn ta nghe Qua Nhị tự nhiên nhắc tới thì trống ngực đập thình thịch, dự cảm chẳng lành.
Qua Nhị chân nhân nói: "Ngươi lấy ra đây! Bảo thằng nhóc này cầm đi theo ta. Lý Ủng vẽ thần phật là thiêng nhất, vả lại bức tranh này được đặt ở đạo quán, được hơn vạn người cúng bái, hương khói hun đúc, lỡ gặp quỷ quái thì có thể hù dọa chúng."
"Hù dọa ư..." Dư Hàng Gia xoa tay, cắn răng đáp, "Được, vậy ngài phải giữ gìn cho kĩ đó, khó lắm tôi mới lấy về tay được."
Ứng Thiều nghệt mặt ra: "Ta cũng phải đi á?"
Qua Nhị chân nhân hỏi vặn lại: "Ngươi đến cũng đến rồi, không đi một chuyến hay sao? Thế mà kêu là ngươi tin tưởng ngài Đến."
Ứng Thiều: "..."
Giải thích kiểu gì vậy???
Qua Nhị chân nhân: "Hừ, mà làm sao bản tiên cầm bức tranh đó được, chỉ có thể mượn xác thôi. Cả vợ ta cũng đi cùng, tất sẽ cứu bố ngươi về!"
"Được thôi." Ứng Thiều gãi đầu. Dù sao Dư Hàng Gia cũng là một khách hàng lớn của gã, còn là Bá Nhạc của gã*, đương nhiên lần này phải giúp rồi.
(*Bá Nhạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)
...
Phố Trường Sinh.
Tống Phù Đàn đỗ xe bên vệ đường, "Đi qua khu phố này sẽ là Nam Miếu Thành Hoàng cũ. Miếu cũ bị phá vì nguy hiểm, sau này mới xây dựng lại."
"Tôi sẽ xuất hồn ở đây." Lan Hà nhìn, lúc này đã không còn hàng quán mở nữa.
"Ta đi dò xét trước." Hồ Bảy Chín chủ động nói, "Ta sẽ giải quyết hộ tôn gia, ngươi không cần phải xuống xe đâu."
Hồ Bảy Chín rất hăng hái về chuyện này, Lan Hà khuyên: "Không được, tính cô nóng nảy quá, ta đi với cô."
Lan Hà xuất hồn, gật đầu với Tống Phù Đàn. Hắn trông coi thân xác, túi nilon bọc nhím cũng để lại, chỉ cầm mỗi cái ba lô bay đi.
Trên phố xá đã vắng bóng người lại qua. Lan Hà bay xuyên qua phố Trường Sinh, đến thẳng tường viện phía sau miếu Thành Hoàng. Trên đó viết bốn chữ "Giám Quan Hữu Hách", cửa vòm chạm trổ rồng cưỡi mây đã bị chặn, nhưng đối với Vô Thường thì cửa chả là cái đinh gì sất.
Ngặt nỗi Lan Hà nhìn vài bận cũng không nhận ra cái gì. Thoạt trông nơi đây đã lâu rồi không ai vào, gạch tường và mái ngói bám từng lớp bụi, cũng không có mùi hương nhang, bên trong tối như hũ nút.
"Dù có tà tinh chiếm chỗ thì cũng phải có vết tích chứ, nhưng ở đây đã lâu rồi không có ai dâng hương." Lan Hà nói.
Hồ Bảy Chín cũng gật gù, "Hay là... đi thôi?"
Lan Hà cũng muốn đi lắm chứ. Anh sờ tay lên mũ, nghĩ đến dòng chữ viết trên đó. Là một Vô Thường, điều quan trọng nhất là không được quên sơ tâm. Anh đấu tranh tâm lý: "Nhưng đến cũng đến rồi..."
Đúng lúc này, anh nghe tiếng động loáng thoáng từ phía trong tường bèn bay lên, ngó vào...
Ứng Thiều bám theo Qua Nhị chân nhân đến phố Trường Sinh thì bắt gặp vợ chồng nhà nó cứ ngửi khắp chốn nhưng không ngửi được mùi của ông Dư. Ứng Thiều lia mắt về phía Nam Miếu Thành Hoàng: "Muốn vào trong miếu ngó thử không?"
Qua Nhị chân nhân mất kiên nhẫn: "Cái chỗ nhỏ thó đó thì nhìn cái gì, đứng từ xa cũng ngửi được mỗi mùi tro bụi thôi."
Ứng Thiều vẫn luôn tâm niệm ngài Đến: "Chắc có thể hỏi âm sai nơi đó chứ."
Qua Nhị chân nhân cười khẩy: "Chỗ đó có âm sai quái gì, đến cả thần cũng không còn. Đi thôi đi thôi."
Kim Tàm cổ lặng lẽ ngọ nguậy, Ứng Thiều cảm nhận được điều bất thường, "Chân nhân này, đi chỗ khác ngươi toàn lùng sục năm lần bảy lượt, vậy tại sao ngươi không muốn đi vào miếu Thành Hoàng? Kể cả không có âm sai đi chăng nữa, nhưng lỡ ông ấy ở đó thì sao?"
"... Đó là vì!" Qua Nhị định cãi bướng đôi câu thì tắt đài. Nó chỉnh cái mũ dưa của mình, ra vẻ đăm chiêu, "Phải đó, tại sao nhỉ..."
Cổng miếu Thành Hoàng đóng chặt, nói là để bảo vệ kiến trúc nhưng quanh năm suốt tháng chẳng có ma nào đến cả. Hai bên có câu đối với vế là: Dương thế gian hùng vi thiên hại lý giai do kỷ, âm ty báo ứng cổ vãng kim lai phóng quá thùy*.
(*Nôm na là: Gian hùng (kẻ lộng quyền) dương thế phạm lỗi tày đình đều do chính bản thân kẻ đó, xưa nay âm ty chưa từng bỏ qua việc báo ứng (xử phạt) một ai.)
Vợ Qua Nhị chân nhân nhìn khóa cửa: "Chúng mình vào thôi?"
Qua Nhị chân nhân liếm móng vuốt, quơ ba nhát lên khóa. Cạch, cổng mở ra, cả bọn mò mẫm đi vào, có thể láng máng trông thấy hai đại điện ngay chính diện, cửa điện đóng kín, không nhìn thấy rõ bên trong.
Đúng lúc này, cổng chính sau lưng như bị gió thổi, nhẹ nhàng khép lại.
Ứng Thiều run bắn: "Hình, hình như không có ai cả."
Qua Nhị chân chân hít mũi, lại nói: "Không đúng, ta ngửi thấy... ngửi thấy mùi, rất thơm..."
Qua Nhị chân nhân đi về một hướng. Do cửa điện bị đóng nên không thể đi qua được, đâm ra phải vòng ra sau sân.
Ánh trăng dìu dịu rọi xuống, đem đến một chút ánh sáng. Chỉ thấy cửa sau của điện chính rõ ràng đã mở ra, ngoài cửa điện có ba người đàn ông đang quỳ, đầu cắm ba nén hương đã sắp cháy nhẵn.
Một con quỷ nữ bưng đĩa, ba người đàn ông đó rút chân hương ra khỏi lỗ, lấy ba nén hương mới từ trong đĩa của cô ta, châm lửa rồi cắm lên. Tất thảy được tiến hành trong bóng tối, suốt quá trình họ không rên một tiếng, cũng nhìn không chớp mắt, dường như không thấy mấy người Ứng Thiều đi vào.
"... Đó là gì?" Ứng Thiều cảm giác da gà da vịt thi nhau nổi khắp người.
Khóe miệng Qua Nhị chân nhân cũng rúm ró, bất giác dựa lưng với vợ, lia mắt đầy cảnh giác, thấp giọng đáp: "Đây là hương thịt... Kẻ thắp hương sẽ đục lỗ trên đỉnh đầu, trên người mình rồi cắm nén hương đang cháy vào đó, thậm chí còn cắt thịt bỏ vào bát hương, biểu đạt lòng thành tâm. Đã rất nhiều năm rồi ta chưa chứng kiến cách thắp hương này."
Không có kĩ thuật làm hương như Lan Hà thì sẽ có kẻ nảy ý tưởng táo bạo. Nhưng người thời nay không còn thắp hương bằng phương thức tự mình hại mình như vậy.
Đục lỗ trên đầu, trên người ư? Ứng Thiều muốn ói. Gã chẳng nhìn thấy mặt của mấy người đàn ông nọ, nhưng trong số đó có một người với mái đầu đã gần như bạc phơ, thân hình gầy gày, rất giống ông Dư trong ấn tượng gã. Gã gọi tên thật của người đó, "Dư Chính Thanh?!"
Chả ai đáp lại.
Nhưng quỷ nữ kia như khựng lại rồi nhìn qua. Cô ta mặc đồng phục trường, cùng lắm chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, trên gương mặt phúng phính là nụ cười vô hồn, hình như đang đáp lại Qua Nhị chân nhân: "Hương thịt, thơm thật đó..."
Ứng Thiều: "... Là ngươi?"
"Làm sao có thể là cô ta được, đây rõ là một hồn sống, kẻ hưởng hương khói không phải cô ta!" Qua Nhị chân nhân đi vài bước vào ngó điện chính bèn thấy ông Thành Hoàng ngồi ngược với điện chính, đối diện với mấy bát hương thịt hưởng tế!
Qua Nhị chân nhân híp mắt, sao nó cũng không nhìn ra trong tượng thần có thứ gì nhỉ.
"Ngươi là yêu quái phương nào." Qua Nhị chân nhân có dự cảm chẳng lành, dặn dò Ứng Thiều, "Ngươi thử lại coi, gọi tên đại lưu manh kia tới."
"Đã từng thử rồi mà." Ứng Thiều đang nói dở thì chợt nghe tiếng lạch cạch, tượng Đầu Trâu đắp bùn nhảy xuống khỏi thần đàn, rảo bước tới, bước càng gần càng mạnh, giẫm nứt sàn tạo tiếng ầm ĩ, bùn bám trên tượng tróc ra từng mảng.
Qua Nhị chân nhân và vợ đồng thời đi về trước vài bước, vươn tay mỗi bên giữ một cánh tay, mặt tái đi vì đau.
Ứng Thiều cuống cuồng niệm chú, "Một nén hương thơm đến tám phương, quỷ sai..."
"Đến rồi đến rồi! Đừng niệm nữa!" Chỉ nghe thấy một giọng quát, ngài Đến bay từ sau tường viện xuống, dừng trước người Ứng Thiều.
Ứng Thiều: "..."
Tui vẫn chưa niệm xong mà???
Ngài Đến lái máy bay hay gì mà đến nhanh dữ vậy!
Lan Hà nhảy vọt đến chỗ tượng bùn, lấy dây xích trong tay mà quấn. Hồ Bảy Chín nhảy tót lên với vẻ hung dữ để giúp đỡ, xoay người quật Đầu Trâu xuống đất, hóa thành một khối bùn.
Mắt Lan Hà đảo nhanh qua những sự vật trước mắt, bao gồm cả những nén hương cắm trên ba kẻ đang quỳ và cả quỷ nữ mặc đồng phục trường... Trong lòng anh đang rất khó chịu, chỉ dừng mắt tại chỗ quỷ nữ mặc đồng phục một chốc.
Sau khi làm âm sai một thời gian, Lan Hà đã có thể nhận ra đây không phải quỷ, mà là một hồn sống.
Hồn rời khỏi xác? Trong đầu Lan Hà hiện lên gương mặt của người đàn ông trung niên nọ, ngũ quan giông giống cô bé.
Nhận Thành Hoàng làm bố nuôi, không ngờ người mình nhận lại là Hồ Tứ, bắt đến làm thị nữ...
"Ngài Đến..." Mặt Qua Nhị chân nhân mừng húm, tiến lên nịnh hót, song vừa mới đặt chân đến trước mặt thì đã bị Lan Hà đấm một cú.
Qua Nhị chân nhân bưng mắt khóc ròng: "Rốt cuộc ngài đến đây từ bao giờ, ngài nghe ta gọi ngài là đại lưu manh rồi ư?"
Lan Hà: "Ồ? Ban nãy ngươi vừa gọi ta là đại lưu manh?"
Qua Nhị chân nhân khóc thét: "... Vậy tại sao ngươi lại đánh ta! Vợ ta còn chưa đánh ta bao giờ!"
Lan Hà: "..."
Vợ Qua Nhị: "..."
Anh nhớ cái lần Qua Nhị nói xấu anh ngay trước mặt chính chủ, có oan đâu nào. Lan Hà điềm nhiên hỏi: "Các người tới đây làm gì?"
"Bố của Dư Hàng Gia biến mất, bọn ta tra được đến đây. Chỗ này rất kì lạ, ban đầu định đi mất rồi đấy, nhờ Ứng Thiều hỏi tại sao không vào mà ta mới ngẫm lại, hình như trong vô thức, ta muốn tránh khỏi nơi này." Qua Nhị chân nhân nhìn trộm Hồ Môn nhìn là biết rất hung tàn ngay cạnh Lan Hà, nghĩ bụng chả lẽ ngài Đến không phải được gọi tới.
Không sai. Ứng Thiều nuôi Kim Tàm cổ nên vẫn có chút sức chống cự, mà thảo nào gã chưa về nhà, hóa ra là đến đây...
Lan Hà nghĩ đến chuyện ban nãy mình cũng muốn rời đi, "Tức là bất giác bị mê hoặc sao?"
Nhắc đến mê hoặc, anh lại nhớ đến một kẻ, bèn nhìn sang Hồ Bảy Chín.
Mũi Hồ Bảy Chín chun lại, nửa khúc đuôi quét hờ trên đất: "Ta ngửi thấy mùi máu, răng hàm ai rớt mà chưa gắn lại ấy nhỉ?... Hồ Tứ, ngươi có chịu ra không?"
Qua Nhị chân nhân sửng sốt, "Là Hồ Tứ!"
Lan Hà cũng nghĩ, lần trước sau khi Hồ Tứ thất bại ở chùa Giác Tuệ, các âm sai lại tìm cô ta khắp nơi mà chả tìm ra, hóa ra là trốn ở đây.
Hồ Tứ thông thạo huyễn thuật, đã chiếm cứ nơi đây thì chớ, lại còn mê hoặc con người thắp hương cho cô ta, mượn chuyện này để khôi phục. Rõ ràng đây là một ngôi miếu Hoàng Thành to tổ bố, các Vô Thường cầm răng hàm cô ta lùng tìm mà vẫn bỏ lỡ, ngay cả anh đến đây cũng muốn rời đi thì đã đủ chứng tỏ sự tinh thâm của thuật mê hoặc rồi.
Tuy rằng Hồ Bảy Chín đã nói toạc ra thân phận của Hồ Tứ, trong miếu vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có tượng thần Mặt Ngựa và Vô Thường đang dần dần nhúc nhích, phát ra tiếng đá ma sát.
Lan Hà lập tức lấy giấy ra, gửi thư cho lão Bạch, "Mau lại đây, kêu các anh em đến đánh hội đồng Hồ Tứ luôn..."
Ban đầu trong miếu chỉ có tiếng tượng thần dịch chuyển, giờ lại có giọng nữ đầy căm phẫn cất lên: "Lại là ngươi! Đều tại ngươi! Ngươi chỉ biết lấy nhiều địch ít thôi... Gấp một đám súc sinh đi khi nhục bà đây!"
Rụng mất một cái răng, cô ta hận tên âm sai này đến chết!
"Lẽ nào lại đấu một mình với ngươi chứ?" Lan Hà lấy làm lạ, "Âm sai bọn ta là một tập thể có tổ chức và đoàn kết hẳn hoi nhé." Nếu anh chẳng đưa hết đa số hàng mã cho âm sai thì giờ sẽ thả gia súc giẫm bẹp Hồ Tứ rồi.
Hồ Tứ vừa hận Lan Hà vừa cố kị anh gọi anh em đến, không chừng đợi lát nữa sẽ có âm sai nhiều bằng hai cái xe tải qua đây cũng nên, bởi vậy bèn tự chúc bản thân: "Đi chết đi!"
Tiếp đó, chỉ thấy nơi bụng tượng Thành Hoàng vỡ ra, một con hồ ly cụt đuôi, tai nát bươm nhảy xuống, nhảy vọt lên tường.
Chạy à? Không giống tính cách của Hồ Môn cho lắm, lẽ nào lần trước bị thương nặng quá nên không dám đánh tiếp?
Song, Lan Hà đã chuẩn bị từ trước. Anh cầm đồ vàng mã chạy đuổi theo sau, Hồ Bảy Chín cũng đã nhảy lên đầu tường.
...
Ứng Thiều và Qua Nhị chân nhân chậm hơn một bước, rút hết hương trên đầu ông Dư và hai người kia. Qua Nhị chân nhân nhổ nước miếng dán vết thương cho họ.
Ba người đó và cả hồn sống đều trưng nét mặt ngờ nghệch. Ứng Thiều dẫn đường, họ ngơ ngác đi theo.
Nhưng Ứng Thiều mở cửa ra bèn đứng hình. Ngoài này âm phong thổi vù vù, không còn ngã tư đường, chung cư đâu nữa, chỉ còn những nấm mồ san sát. Gã ngoái đầu nhìn lại, tường viện hay miếu Thành Hoàng sau lưng cũng biến mất, cũng toàn là mộ.
Từ một vài thi thể chỉ đắp mỗi cái chiếu, bắt đầu thối rữa mà nói... Chắc đây gọi là bãi tha ma.
Lan Hà và Hồ Bảy Chín đã ở bên ngoài, họ đi ra sớm hơn một bước. Hồ Bảy Chín nghiến răng ken két: "Ảo giác... Ta ngửi thấy cô ả đang ở đây."
Muốn tạm thời biến ra ảo cảnh đồ sộ bực này thì cũng phải khống chế ngay tại đây.
Hồ Bảy Chín đảo mắt hòng tách bạch tảng đá nào, cái cây nào, thậm chí con kiến nào mới là Hồ Tứ.
Giống hệt cảnh mà Hồ Bảy Chín từng miêu tả, tiền giấy trắng phau bay tả lả từ trên trời, dường như có tiếng khóc như có như không của người con gái chẳng biết văng vẳng từ đâu, thút thít thê thảm.
Cảnh này quá đỗi chân thật, khiến ta tất cả sinh vật run sợ tự đáy lòng.
Muốn phá ảo giác của Hồ Tứ phải khó đến mức nào chứ? Ứng Thiều sở hữu Kim Tàm cổ cũng thấy ớn lạnh. Thế nhưng, càng sợ thì càng thấy cảnh tượng này càng chân thật.
Không chỉ Ứng Thiều mà cả vợ chồng Qua Nhị chân nhân cũng bất giác phát sợ.
Mặc dù tự đáy lòng họ biết là Hồ Tứ tạo nên thì vẫn không thể thoát khỏi sự đe dọa này. Chẳng những sợ Hồ Tứ gây tác động đến tâm trí mà còn phải lo đến chuyện cô ta sẽ tấn công bất cứ lúc nào. Tim vọt lên tận họng, tinh thần căng ra như dây đàn.
Giọng Hồ Tứ chẳng biết phát ra từ đâu: "Sao, ngươi sợ cái này à... Hi hi, nếu không tận mắt thấy ngươi nhìn hương thịt thì mặt quay sang một bên, ta sẽ không đoán ra được..."
Hồ Tứ hận Lan Hà muốn chết. Trước khi lũ âm sai đến, cô ta nhất quyết phải giết Lan Hà, nhưng trước đó phải để anh nếm mùi bị tấn công tứ phía.
Lan Hà sợ, đúng là anh hơi sợ thật... Nhưng đương nhiên không thể để lộ ra ngoài mặt rồi. Anh còn nhìn dáo dác ra vẻ nghi hoặc, dường như đang hỏi: "Các ngươi có ai sợ quỷ không?"
Hồ Bảy Chín: "..."
Qua Nhị chân nhân chẳng mảy may nghi ngờ, mà cũng không ai thừa nhận, nó tưởng kẻ Hồ Tứ dọa là mấy người có mặt ở đây, đằng nào Ứng Thiều cũng có Kim Tàm cổ rồi.
Làm một con chồn, đến cả đầu lâu mà Qua Nhị chân nhân còn dùng được thì làm gì có chuyện nó sợ quỷ.
Hiện giờ nó bị ảnh hưởng là bởi tuy Hồ Tứ nhằm vào Lan Hà, nhưng huyễn thuật của cô ta cao siêu, làm cho cả Hoàng Môn cũng có sở trường về mê hoặc, ảo giác cũng cực kì sợ. Thứ ảnh hưởng đến Qua Nhị không phải quỷ mà là cô ta.
Lan Hà cúi đầu nhanh chóng đốt móng tay của chị Hồ, thế nhưng Hồ Tứ dốc hết sức để tạo ra ảo giác này, móng tay chỉ sở hữu một phần sức mạnh của chị Hồ, thành ra Lan Hà tỉnh táo hơn nhiều, cũng gan dạ hơn, song nhìn xung quanh vẫn chỉ thấy quỷ ùn ùn nhổm dậy từ bốn phương tám hướng, không biết đến mấy nghìn mấy vạn, lết dần dần đến chỗ cả bọn.
Đám quỷ này hãy còn giữ tử trạng khi còn sống, trùng trùng điệp điệp. Dẫu Lan Hà có nhìn ra đâu cũng không thoát nổi gương mặt tởm lợm và ghê rợn của chúng.
Sức mạnh của chị Hồ giúp Lan Hà láng máng phát hiện Hồ Tứ đang ở vị trí nào thôi, mà cũng chỉ là đại khái. Anh nghĩ, nếu những thứ không có thật này nhào lên cùng một lúc thì làm sao có thể phân biệt cái nào là thật, cái nào là giả, và đâu mới là Hồ Tứ chứ...
Vào giây phút này, Lan Hà rất nhớ Tống Phù Đàn.
Nếu sức chống cự trước ảo giác của Ứng Thiều là cấp 3 thì Tống Phù Đàn là cấp max, chắc chắn sẽ phá tan ảo giác, còn mang sẵn cả giáp bảo hộ... Lần trước tuy Tống Phù Đàn bị Hồ Tứ bắt đi, nhưng hắn nói với Lan Hà là sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa.
Tiếc thay, trước khi đến, anh không biết Hồ Tứ ở nơi này.
"Đừng sợ, mày nghĩ mà coi, mảnh đất này có giá lắm, ngoài đời có mỗi cái giá đất của nó là đáng sợ thôi..." Lan Hà cổ vũ mình, hít một hơi thật sâu, suýt thì ói ra. Ảo giác thật quá, anh có cảm giác thứ mình hít phải toàn là mùi hôi thối của xác chết.
Hồ Bảy Chín: "..." Thôi, đúng là có được an ủi tí.
Đống đồ vàng mã Lan Hà cầm trong tay đều bị quẳng hết ra ngoài, hóa thành tuấn mã thượng thừa, chạy vài vòng trước mặt bọn họ. Anh bịt mũi, vừa là cổ vũ bạn bè, vừa là cổ vũ bản thân: "Không được sợ! Quỷ sai, cổ sư, Hồ Tiên, Hoàng Tiên không được sợ quỷ!"
Mà ngay lúc này, hình như Hồ Tứ cố tình hay sao mà ba người cắm hương thịt đã tỉnh dậy. Sau khi họ trông rõ tất cả mọi thứ bèn thét chói lói: " A —— a ——"
Hồn cô bé mặc đồng phục trường tỉnh dậy khỏi vẻ lơ mơ thì đúng lúc trông thấy một con quỷ ruột gan thối rữa cách đó mấy chục mét, sợ quá khóc toáng lên.
Ba người hương thịt quay đầu nhìn, thấy cô bé cũng chỉ nghĩ là một con quỷ, bởi vậy tiếng thét cao thêm một nấc, vừa khóc vừa chạy sang bên cạnh, cách xa cô bé.
Cô bé: "..."
Không khí chợt trở nên căng thẳng hơn nữa.
Lan Hà: "Được rồi, đừng khóc nữa."
Hồ Bảy Chín cũng quát tháo. Cô ta vừa mới được cổ vũ bởi mấy câu linh tinh của Lan Hà: "Các ngươi nín hết coi!"
"...!" Ba người và hồn sống kia nhìn thấy quỷ sai và một hồ ly biết nói, đương nhiên không có chuyện nín rồi. Họ chỉ nghĩ mình sắp chết tới nơi, cả bốn cùng khóc thét lên.
Lan Hà: "..."
Tiếng người khóc và quỷ khóc chồng chéo lên nhau, vô hình trung hạ thấp sĩ khí của mọi người, và đó cũng là điều Hồ Tứ muốn.
Qua Nhị chân nhân nhéo đùi mình, ngăn cơn run rẩy vì sợ, nói với ông Dư vừa đau vì vết thương trên đầu vừa hoảng sợ: "Dư Chính Thanh, ngươi có nhận ra ta không, ta là gia tiên nhà ngươi, Qua Nhị chân nhân đây!"
Ông Dư gật đầu như giã tỏi, bò về phía Qua Nhị thì chân đạp phải thứ gì đó, nhìn xuống bèn thấy một cái đầu lâu, suýt thì tim ngừng đập.
Lúc này, Qua Nhị lại nói: "Ngươi ngồi im cái coi, nhắm mắt lại đừng để ý bất cứ gì nữa. Bản tiên đảm bảo... Nếu ngươi có chết thì nhất định cũng là người cuối cùng!"
Ông Dư: "..."
Ông già rồi, không chịu được kích thích này, cuối cùng cũng ngất xỉu.
Hai người đàn ông còn lại và hồn cô gái vẫn đang hét thảm thiết, muốn xỉu như ông cụ kia mà không xỉu nổi, muốn chạy mà bốn phương tám hướng toàn là quỷ. Dẫu có nhắm mắt lại vẫn cảm nhận được, mở mắt ra lại chứng kiến chúng kéo đến như thác lũ, tưởng như giây tiếp theo sẽ bị ác quỷ cưỡi lên mặt...
Ứng Thiều chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, gã cũng chả có cách an ủi mấy người kia, chỉ đành lẩm bẩm trong tiếng khóc ré: "Làm sao đây?"
Lan Hà lấy một xấp giấy ra khỏi ba lô, phân tích: "Càng là những lúc này lại càng không được sợ. Hồ Tứ miệng cọp gan thỏ, vả lại cứ ráng thủ hết mình đợi lão Bạch đến cứu viện là được. Chúng ta có thể làm được."
Hồ Bảy Chín cũng nằm xuống sát bên chân Lan Hà, gầm gừ trong cổ họng. Đúng, Hồ Tứ nhìn trông như ung dung, giật giây ảo giác đẩy ra trước, tạo ra bóng ma tâm lý, nhưng trên thực tế, cô ta mới là kẻ muốn chấm dứt nhanh nhất. Họ không được hoảng loạn, ít nhất cũng phải kéo chân Hồ Tứ...
Qua Nhị bảo Ứng Thiều trải phấn bản của "Triêu Chân Đồ" ra, phủ lên người ông Dư đang ngất xỉu. Nó nhìn thần linh được vẽ sống động trên tranh mà vẫn thấy sợ, xoa móng, "Làm sao mới bớt sợ nhỉ..."
Bíp bíp.
Tiếng còi chói tai vang lên ở bên phải. Ai nấy nhìn sang bèn thấy một chiếc xe đen lăn bánh vững vàng vào tầm nhìn của họ, có vẻ không hợp rơ với bãi tha ma.
Tống Phù Đàn làm ngơ lái xuyên qua đàn quỷ, có thể loáng thoáng trông thấy quầng sáng vàng nhạt tỏa ra từ tràng hạt qua cửa kính xe. Đó chỉ là một quầng sáng bé nhỏ, song lại bắt mắt vô cùng giữa bãi tha ma.
Hắn xách một cái bọc nhím xuống xe, dáng đi và nét mặt đều bình tĩnh như nhau.
Lan Hà thở phào nhẹ nhõm, ngữ điệu bỗng kiêu hãnh hơn: "Xong, plug-in* của tôi đây rồi."
(*Plug-in: Nôm na là bộ phần mềm bổ trợ để giúp tăng thêm những tính năng cụ thể cho một phần mềm ứng dụng lớn hơn.)
*Tác giả:
Chào bạn, buff minh mẫn, khiên chắn cấp thần, đạo cụ dẫn quái... và một cái giáp nhím mềm oặt đang chết dở của bạn đã login.
Hồ Tứ:??? Ta muốn report!