Chương : 49
Sau khi làm Vô Thường bán thời gian thì tui "hot"
Tác giả: Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử
Chuyển ngữ: Dú
Chương 49: Phiền anh dựng thi... thân thể của tôi dậy với.
Đến giờ chị Hồ hãy còn nhớ cảnh Lan Hà từ chối mình liên tục, còn nói tôi không đỉnh tiên nữa chứ.
Thế mà bây giờ từ ánh mắt đầu tiên chị Hồ đã trông thấy Lan Hà đốt hương cho Hồ Bảy Chín và Bạch Ngũ, chị từng ngửi thấy mùi của hai tên đó trên người anh.
Tiên gia đăng ký, tục tử khai đỉnh. Tuy Lan Hà chưa đến núi Diệu Cảm khai đỉnh nhưng chị Hồ là người hầu trên núi Diệu Cảm, nhìn thấy Lan Hà là cảm nhận được anh đã thờ gia tiên rồi.
Lần trước Lan Hà còn bảo Hồ Bảy Chín dưỡng thương ở nhà mình, nhưng đến nay Hồ Bảy Chín vẫn còn ở đó, mà cái tướng ăn nhìn thạo lắm, lại còn là một hồ ly tinh... Không phải cô ta thì ai vào đây nữa?
Xưa kia chị Hồ từng gặp Hồ Bảy Chín, lúc núi Diệu Cảm hương khói thịnh vượng nhất, Hồ Bảy Chín có bị gọi đến hỗ trợ một lần, làm việc tạm thời nên chị hơi có ấn tượng. Giờ đây chút tình hương khói cỏn con dạt ra hết, chỉ còn nỗi thù đoạt nhà không đội trời chung!
Chị Hồ cưỡi trên người Hồ Bảy Chín ra sức mà cào, Hồ Bảy Chín vừa khóc lóc vừa tru tréo; Bạch Ngũ nhìn mà khó thở, mém tí là xỉu; Hồ Tứ cũng bất bình chửi té tát, oán trời oán đất oán chị Hồ, nhưng trong mắt chị Hồ chẳng hề có cô ta, vì vậy cô ta càng tức xì khói hơn...
Hiện trường có thể nói là loạn cào cào.
Da đầu Lan Hà tê rần, gọi lão Bạch: "Giúp tôi nhanh!"
Lão Bạch và chúng âm sai trưng biểu cảm: Không muốn đó... Xem thích mà...
Tuy hôm nay không đánh hội đồng Hồ Tứ, nhưng nhìn cảnh này cũng phấn khích lắm đó.
Lan Hà: "..."
Lan Hà đành phải đích thân xông pha, tóm cánh tay chị Hồ rồi kéo ra mà chị còn đá loạn xạ.
Hồ Bảy Chín chột dạ, chả dám đánh trả, chỉ ôm đầu lí nhí: "Xin cô cả tha lỗi cho, ta cũng phải đánh cược tính mạng mới có được cơ hội. Mấy tháng nay ta còn chẳng có lầu thần tài, toàn đi thông cống cho nhà anh ta thôi..."
Có khi lúc về còn phải xuống cống bơi bướm nữa là.
Chị Hồ sững sờ: "Người được thờ không phải ngươi?"
Các cô ngầm hiểu, chưa nói ra tên Lan Hà nhưng đã khiến người nào đó thấp thỏm.
Hồ Bảy Chín cũng ngu người: "Không phải, ta chỉ là gia tiên dự bị thôi." Còn chưa thấy bóng dáng lầu thần tài đội trời đạp đất của cô ta đâu mà.
Chị Hồ chậm rãi liếc sang con nhím không đáng lọt mắt đằng kia...
Bạch Ngũ cuộn mình trên đất, rùng mình: "..."
Bạch Môn ư? Thậm chí chị Hồ còn cho rằng đánh Bạch Ngũ chả khác nào vứt thể diện mình cơ mà. Nhưng một Tang Môn mới làm nên trò trống mà lại nhanh chân hơn hai Hồ Môn? Chị nổi đóa chỉ vào Hồ Bảy Chín chửi um lên: "Đồ vô tích sự nhà ngươi!"
Hồ Bảy Chín: "..."
Lại mắng mình nữa???
Cái này... Thôi, chấp nhận thôi chấp nhận thôi.
Lan Hà nhận ra chị Hồ lại đang ngọ nguậy bèn cuống cuồng giữ chặt, khuyên lơn: "Chị Hồ bình tĩnh lại đã. Chị còn nhớ Chuột Vàng không? Kia là Hồ Tứ đó, chị nhìn Hồ Tứ coi!"
Hồ Tứ: "..."
Chị Hồ xoay mặt sang chun chút, mắt vẫn lườm Hồ Bảy Chín và Bạch Ngũ tóe khói, nước miếng dính trên răng nanh kích động suýt nhỏ xuống, "Đương nhiên là ta nhớ chứ! Đồ Hồ Tứ chết dẫm! Các ngươi cút xuống mồ hết đi!"
Hồ Tứ: "Chị nhìn ta mà nói nhá!!!"
Cả cái câu cút xuống mồ kia nữa, rốt cuộc là đang nói ai vậy, sao lại có "các" ở đây???
Kể từ khi bắt đầu tu hành đến nay, Hồ Tứ toàn xem chị Hồ như đối tượng cạnh tranh của mình, thế nhưng chị Hồ luôn nhanh chân hơn cô ta, đắc đạo trước cô ta, được coi trọng tại núi Diệu Cảm hơn cô ta, được Tứ Đại Môn kính sợ hơn cô ta...
Cô ta không phục, sẵn sàng bước chân lên con đường tà đạo để tu luyện, hấp thu tinh khí con người chỉ để tranh cao thấp với chị Hồ, vậy mà chị chẳng mảy may để ý đến cô ta. Cô ta đã từng thất bại một lần, lần này tưởng ít ra cũng có thể làm chị căm hận mình, nhưng không ngờ chị Hồ vừa xuất hiện bèn xông tới con hồ ly tinh và tên Tang Môn kia!
Chị Hồ không cam lòng dời mắt, bình tĩnh rút tay ra lau nước dãi, khôi phục vẻ đoan trang, "Hồ Tứ to gan, dám đào tẩu khỏi núi Diệu Cảm, tác loạn tại Bắc Kinh, còn không nộp đồ ngươi ăn cắp ra đây!"
Hồ Tứ nhếch mép. Dù thần sắc chị Hồ rất nghiêm nghị nhưng sau cảnh vừa rồi, cô ta cứ có cảm giác chị Hồ đang đối xử qua quýt với mình...
Lát sau, Hồ Tứ mới hít sâu một hơi, chìm vào cảm xúc, cất tiếng cười khằng khặc: "Chị muốn Chuột Vàng ư? Ha ha ha ha ha ha ha, nó đã bị ta hủy rồi!"
Hồ Tứ nhập tâm, nhưng những người khác hãy còn đang say sưa với màn tấu hài ban nãy nên biểu cảm không hợp rơ cho lắm khiến Hồ Tứ thấy bối rối.
May là chị Hồ vẫn còn nể tình, bước lên nhéo lông nó: "Bậy nào, dựa vào ngươi mà cũng hủy được vật trấn ư?"
Hồ Tứ lợi hại thật, bằng không sẽ chẳng bị giam giữ ở núi Diệu Cảm. Mấy trăm năm trước, cô ta là hồ ly ác độc nức tiếng toàn Bắc Kinh. Để tróc nã cô ta, chị Hồ thậm chí phải treo giải bằng tàn hương Đỉnh Vàng.
Tuy nhiên, Chuột Vàng là vật trấn trung tâm, Hồ Tứ muốn động vào chuông chùa Giác Tuệ mà còn phải mê hoặc con người tiếp cận giúp. Chuột Vàng mang sát khí tử ngọ*, lần trước Hồ Tứ có thể trộm được là nhờ Chuột Vàng không ở vị trí đúng của nó. Nếu không, không những Hồ Tiên buộc phải có khả năng chịu đựng rất tốt, mà ngay cả thiên tử dưới trần gian cũng không dám giáp mặt trực diện với sát khí tử ngọ đó.
(*Tử ngọ: Người xưa xem "Tử" là Bắc, "Ngọ" là Nam. Kinh tuyến nối cực Nam và cực Bắc là nơi có sát khí nặng nhất.)
Dẫu cô ta có mê hoặc con người, muốn phá hủy Chuột Vàng thì người đó cũng sẽ bị sát khí hại. Vì lẽ đó, mọi người chẳng mảy may lo lắng về chuyện này.
"Ngươi không cần biết ta đã hủy như thế nào." Hồ Tứ đắc chí, há miệng, nôn một vật thể đen đúa gồ ghề ra, gần như chẳng nhìn ra nó vốn là một con chuột vàng, chỉ còn hình dạng hao hao, "Ta chỉ đợi để nói cho chị biết, tóm được ta cũng vô ích thôi."
Chị Hồ nhặt thứ màu đen kia lên nhìn, đã không còn linh tính và sát khí nữa, đúng là đã... Lần này Hồ Tứ chả ba xạo, thảo nào cô ta không sử dụng vật trấn và bị bắt lại.
Chị Hồ cong tay lại, cắm móng tay vào vật trấn như cắm đậu phụ, "... Rốt cuộc ngươi đã dùng cách gì?"
Làm sao Hồ Tứ phá hủy được vật trấn trung tâm? Lẽ nào... cô ta còn đồng lõa? Không đúng, chị Hồ nghĩ, ngay cả mình cũng không làm được. Hay là cô ta sở hữu bí pháp tình cờ có được?
Và điều quan trọng hơn cả là, vật trấn trung tâm nên xử lí sao đây?
Chị Hồ xót xa thay Chuột Vàng, càng nghĩ càng nổi khùng, bèn không khỏi tức tối đẩy Hồ Tứ xuống đất. Hồ ly mình mẩy đầy vết thương ngã uỵch xuống đất, hét thảm một tiếng.
Những người có mặt nghe vậy thì ý cười cũng phai nhạt, mặt nhăn mày nhíu, đặc biệt là Lan Hà. Anh tưởng bắt được Hồ Tứ là xong, ai ngờ lại như thế.
Hồ Tứ thở hồng hộc, cười nham hiểm, "Ồ, mặc dù ta trốn chưa lâu, nhưng các ngươi còn bao nhiêu thời gian để xoay chuyển tình thế đây? Không còn vật trấn trung tâm nữa, sát khí sẽ dần dần dày đặc, khó mà tạo thành bố cục. Ma quỷ chốn Bắc Kinh cũng thừa biết đây là thời cơ tuyệt hảo, sớm hay muộn thì các vật trấn khác cũng sẽ thất thủ thôi..."
Ở đây hầu như tề tựu đa số âm sai đến từ các nha môn khác nhau ở khu vực Bắc Kinh, đồng thời còn có tiên gia và pháp sư như Qua Nhị chân nhân, Ứng Thiều, nhất thời đều nhỏ giọng thảo luận, cực kì lo lắng.
Trên đời có một số sinh vật cõi âm vừa chính vừa tà. Thí dụ Qua Nhị chân nhân và Hồ Bảy Chín đều đã từng chữa bệnh cho người, nhưng nếu không còn ràng buộc nữa thì sẽ khiến cho những sinh vật có thể xem là thành thật bắt đầu rục rịch. Còn những kẻ vốn đã đi lệch đường như Hồ Tứ thì càng không phải nói.
Tống Phù Đàn bỗng mở lời: "Chính bản thân vật trấn đã đặc biệt rồi. Pháp sư Bất Động luôn bôn ba khắp nơi, ý định ban đầu là xây lại một cái cầu trên kinh tuyến, mượn bảo vật trấn chùa của chùa Nam Vân mà đặt vào đó làm vật trấn mới. Có điều sau đó mua được Chuột Vàng nên pháp sư mới gác kế hoạch lại, giờ thực hiện vẫn được."
Hắn nói xong, ai nấy đều kinh ngạc.
Rốt cuộc dùng cái gì làm vật trấn mới vẫn là câu hỏi gây tranh cãi và hết sức khó xử. Các pháp sư trên dương thế băn khoăn mãi, vừa hay có manh mối của trấn vật cũ nên mới lựa chọn Chuột Vàng, làm ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Song, không ai biết hóa ra pháp sư Bất Động đã từng nảy ý định lên bảo vật trấn chùa nhà người ta!
Chùa Nam Vân nằm ở phía Đông Nam, là một ngôi chùa lớn nổi tiếng ở Trung Quốc, cũng thuộc Lâm Tế tông. Bảo vật trấn chùa của họ chính là một kiếm một trượng mà pháp sư Đàm Thâm khá nổi tiếng của Thiền tông để lại. Vào thời loạn lạc, pháp sư Đàm Thâm từng dùng thanh kiếm này cứu mạng thiên tử nhân gian, thành ra nó chẳng những có thiện ý, vương khí, mà còn mang ý nghĩa lịch sử.
Nếu đã gọi là bảo vật trấn chùa thì ắt chùa Vân Nam cực kì trân trọng chúng. Ý nghĩa của chúng đối với họ không khác gì tấm bia Phong Kiều Dạ Bạc* đối với chùa Hàn Sơn, Phật cốt xá lợi* đối với chùa Pháp Môn, xưa nay không trưng bày ra ngoài.
(*Tấm bia Phong Kiều Dạ Bạc: Phong Kiều dạ bạc là bài thơ rất nổi tiếng của Trương Kế, tác giả sống vào khoảng trước sau năm 756- đời vua Đường Túc Tông. Trương Kế tự là Ý Tôn, từng thi đậu tiến sĩ và làm quan trong triều với chức vụ Tự bộ viên ngoại lang, về sau bị đổi ra Hồng Châu coi việc tài phú và mất tại đây. Sinh thời, ông là người học rộng, thích đàm đạo và bàn bạc văn chương, thế sự... đặc biệt rất thích làm thơ. Bài thơ này là tác phẩm nổi tiếng nhất của ông, chỉ với nó ông đã được liệt vào hàng đại gia. Ông sáng tác bài này khi đi thi trượt trở về ghé qua Tô Châu, tức cảnh mà sinh tình.
Nguyên tác bài thơ Phong Kiều dạ bạc sau này đã được Khang Hữu Vi đời nhà Thanh khắc trên tấm bia lớn dựng trong chùa Hàn Sơn.
*Phật cốt xá lợi: Xá-lị hay xá-lợi là những hạt nhỏ có dạng viên tròn trông giống ngọc trai hay pha lê hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo. Trong kinh Đại Bát Niết Bàn xá lị của đức Phật được gọi là dhātu. Xá lị được lưu giữ với mục đích để tỏa ra "phước lành" hoặc "ân sủng" trong tâm trí và kinh nghiệm của những người có liên hệ với nó. Xá lị cũng được tin có khả năng xua đuổi tà ác trong truyền thống Phật giáo Himalaya.)
Nếu pháp sư Bất Động có thể xin được bảo vật của chùa Nam Vân thì chắc chắn sẽ không thua gì Chuột Vàng, nhưng vấn đề là...
Lão Bạch cầm lòng không đậu mà hỏi: "Chùa Nam Vân đồng ý thật ư?"
Đây đâu phải đi tuần, mà là có đi nhưng về tay không.
Tống Phù Đàn đáp: "Tại đằng nào cũng liên đới nhiều nên lúc đó trụ trì Nam Vân đồng ý trao đổi rồi, ngặt nỗi sau này có Chuột Vàng nên mới thôi. Hiện giờ liên lạc lại là được, tất nhiên không phải cho không."
Chị Hồ sửng sốt, muốn nói lại thôi.
"Ta bảo rồi mà, làm gì có cái chuyện dễ như húp cháo thế, chả cho không cũng là chuyện thường tình." Lão Bạch quay đầu xác nhận với chị Hồ: "Cô cả biết chuyện này không?"
Chị Hồ nhìn Tống Phù Đàn thật sâu, đoạn lên tiếng: "Đúng là có từng nghe nói..."
"Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá." Lão Bạch phấn chấn.
Những người khác cũng mừng rơn vì tin tức này. Đúng là núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng!
"Ngu người chưa, chúng ta tìm ra vật trấn mới rồi đó. Giờ thì ngươi muốn nói ngươi đã hủy Chuột Vàng như nào chưa!" Gương mặt người chết của lão Bạch toát lên vẻ hả hê, tóm chân sau của Hồ Tứ, nhấc bổng lên hỏi, "Cô cả này, giờ vứt cô ta vào chảo mà chiên lên nhé?"
Y nghe Hồ Tứ phá đồ là tức cái lồng ngực lắm rồi, xử lý sớm xong việc sớm. Nội đan đã nát, giờ Hồ Tứ coi như đã tàn phế. Song, Hồ Tứ là Hồ Môn, đào tẩu từ núi Diệu Cảm, phải nghe ý kiến của chị Hồ.
"Cô ta có một chốn đi tốt hơn đấy." Vẻ mặt chị Hồ lạnh lùng, giương giọng: "Nếu vài ngày nữa vật trấn trung tâm sẽ đến thì ta đây không giấu các vị nữa. Vật trấn thuộc Kim trong ám ngũ trấn đúng là đang được ta tu bổ, mãi mà chưa thể hoàn thành. Ban đầu ta muốn cắt đuôi để tế lư, nhưng xem ra giờ đã có lựa chọn tốt hơn rồi."
Đó chính là Hồ Tứ.
Hồ Tứ chả thấy bất ngờ, còn cười hì hì.
Ác ghê vồn... Hồ Môn đối xử với bản thân hay với kẻ địch đều rất tàn nhẫn – Lan Hà nghĩ vậy. Thế nhưng hành động này của chị Hồ cũng là để giết gà dọa khỉ, để cho toàn bộ Bắc Kinh chống mắt lên nhìn hậu quả của Hồ Tứ mà ngẫm lại chính mình.
Tin tức ngày hôm nay sẽ truyền đi khắp âm phủ nhờ miệng của những người có mặt tại đây.
Sau khi tuyên bố tin tức này xong, chị Hồ và lão Bạch thì thầm đôi câu, y bảo các đồng nghiệp giải tán.
Hồ Tứ bị chị Hồ nắm trong tay, treo ngược nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, tự dưng gọi Lan Hà một tiếng: "Này, ngươi đó."
Lan Hà: "Ngươi cái gì mà ngươi, gọi là ngài Đến."
Hồ Tứ: "..."
Hồ Tứ tức nổ phổi: "Ngươi không phải Vô Thường."
Lan Hà dửng dưng đáp: "Dĩ nhiên ta là Vô Thường rồi." Là dân quân tập trung chính quy và mạnh mẽ của âm ty đó.
Hồ Tứ oán hận: "Ngươi không phải, chí ít là không phải một Vô Thường thực thụ. Cho nên bệnh thân hồng liên mới mất nhược điểm, cho nên ngươi mới có thể mượn sức mạnh của bức tranh này và không ưa hương thịt. Suýt nữa ta tưởng tại ngươi là ma mới chứ. Ngươi... là Vô Thường sống, phải không?"
Ứng Thiều: "..."
Qua Nhị chân nhân: "..."
... Không thể lờ đi được nữa. Hệt như một tia chớp xẹt qua và bừng sáng trong đầu, những chi tiết hoặc vì quá tự tin hoặc quá sợ không dám để ý đến xâu chuỗi lại với nhau.
Thực ra từ việc Bạch Ngũ và Tống Phù Đàn hay xuất hiện cùng với ngài Đến và Lan Hà, từ việc ánh mắt tương tự nhau, từ việc ngài Đến không thích tiền chỉ thích ẩm thực... Từ rất nhiều chi tiết là ngộ ra, rằng chúng đang dẫn về cùng một sự thật.
Nhất là sau khi "Trương Tuần Xuân" nổi lên như cồn nhờ diễn xuất, họ có thể giải thích vì sao anh diễn tự nhiên đến thế.
Đó giờ họ luôn đứng gần sự thật trong gang tấc!
Kể ra thì manh mối Hồ Tứ có được không nhiều bằng Qua Nhị chân nhân và Ứng Thiều, nhưng cô ta có thể ráp lại những chi tiết nhỏ nhặt để đưa ra suy đoán bạo dạn đó. Hoặc có thể nói là, chính vì cô ta không biết nhiều chuyện, tiếp xúc với Lan Hà chưa lâu nên có thể nhìn rõ sự thật hơn.
Mặc dù vậy, Hồ Tứ vẫn muốn thốt: Vô Thường sống mà lại sợ quỷ, nực cười thật!
Hồ Tứ đã huỵch toẹt ra rồi, Qua Nhị chân nhân và Ứng Thiều chả thể lảng tránh vấn đề này nữa. Không phải Qua Nhị không muốn, mà là không thể nào tin nổi.
Nếu Lan Hà là Vô Thường sống thì chẳng phải nó từng chửi thẳng mặt đại lưu manh trước mặt anh ta ư...!
Qua Nhị chân nhân mắt rưng rưng ấp a ấp úng: "Ngài chắc chắn... không phải Vô Thường sống chứ?"
Vết thương nó khá nặng, mũ dưa nứt toác, khóe mắt có ba vệt máu, ngực bụng cũng đầy rẫy thương tích, máu và bụi đất xen lẫn nhau, thoạt trông hết sức chật vật.
Lan Hà thấy Qua Nhị chân nhân sợ té đái bèn nghĩ hôm nay nó đã cực lắm rồi, nếu đã không muốn tin, mà mình cũng không thích hai giới âm dương có quá nhiều gút mắc, ai cũng vui vẻ thì khẳng định thôi: "Không phải đâu, cô ta xạo chó đó."
Hồ Tứ lườm cháy mắt.
"Thế, thế thì tốt." Qua Nhị chân nhân bụm miệng, cất tiếng nghẹn ngào.
Ứng Thiều: "..."
Không phải chứ? Ứng Thiều cầm móng của Qua Nhị chân nhân, muốn nói lại thôi: Chúng ta phải lừa mình dối người thật sao?
"Chỉ cần là ngài ấy nói, tôi sẽ tin." Qua Nhị chân nhân nói bằng giọng yếu xìu, nó không chịu nổi vụ đả kích này đâu.
Lan Hà cười mỉm với cả hai. Tuy không nhìn thấy miệng nhưng mắt cong cong ra chiều thân thiện.
Ứng Thiều: "..."
...
"Ta phải về núi Diệu Cảm rồi, cậu cũng về đi." Chị Hồ ân cần dặn dò Lan Hà.
Lan Hà: "Chị Hồ này, chị thả tay ra được không?"
Đừng nắm chặt cứng tay anh bằng cái móng vuốt kia chứ...
Chị Hồ cười giả lả, chẳng hề nhúc nhích, "Ta không được sờ mó tí à? Lẽ nào cậu không thấy áy náy tẹo nào sao? Hồi trước chính cậu bảo sẽ không đỉnh tiên, cũng chả chịu nói ra thân phận thật của cậu cho ta biết, nhưng rồi lại nhận hai gia tiên liên tục sau lưng ta?"
Lan Hà: "Cơ mà ban nãy chị chạm vào cái thứ Hồ Tứ nôn ra xong vẫn chưa rửa tay á."
Chị Hồ: "..."
Hồ Tứ: "..."
Hồ Tứ nổi đóa: "Chả phải tên đó chỉ biết gấp mỗi mấy tờ giấy thôi sao..."
Ngươi thì biết cái gì? Chị Hồ bịt miệng Hồ Tứ bằng tay còn lại, mõm hồ ly bị bóp, không thể nói được nữa.
Có cảm giác mình sẽ trở thành một tên cặn bã muôn đời mất. Lan Hà sợ chị Hồ lại muốn đánh Hồ Bảy Chín bèn sửa lời: "Tôi nói thật đó, đều là cơ duyên xảo hợp cả. Giờ... tôi cũng hoan nghênh chị Hồ bận xong thì đến xơi hương bất cứ lúc nào."
Mà đúng là chị Hồ đã phải cực nhọc vì sự an toàn của Bắc Kinh thật. Lan Hà hiểu Tứ Đại Môn, cách nhìn nhận về họ cũng đa chiều hơn.
Lan Hà dứt lời xong thì nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu giải thích cho Qua Nhị chân nhân một cách thân thiện: "Cái thân phận thật sự mà chị ấy nói chẳng có ý gì khác đâu."
Qua Nhị chân nhân: "... À ừ."
Ứng Thiều: "..."
Có được lí do để lừa mình dối người x1.
Tống Phù Đàn cũng chả nhìn nổi nữa, đặt hai ngón tay lên mu bàn tay Lan Hà: "Cô Hồ."
Chị Hồ nể tình thả tay Lan Hà ra, anh cũng liếc vội Tống Phù Đàn, rụt tay về.
"Ừm... Được thôi." Chị Hồ đảo mắt, cũng đã nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ của Lan Hà. Thôi, coi như hai tên đó đi dò đường trước giúp mình vậy, đằng nào giờ cũng không rảnh, "Chuẩn bị hương khói đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi."
Gặp lại ư? Cũng phải, chị Hồ đã treo giải thưởng, nếu bắt được Hồ Tứ sẽ sở hữu bát tàn hương Đỉnh Vàng.
Lan Hà đang định hỏi cụ thể là bao lâu nữa thì chị Hồ đã lôi Hồ Tứ đi vào màn sương đêm. Đồng thời, đúng lúc này, Lan Hà nghe tiếng còi cảnh sát từ xa.
"... Ơ, có phải hai người hương thịt kia báo cảnh sát không nhỉ? Đã bảo họ cứ xem như chưa xảy ra chuyện gì rồi mà!" Lan Hà muốn quay về nhân gian, "Chúng ta phải nhanh chân lên, khóa cửa lẫn tượng thần trong miếu đều hỏng cả rồi!"
Không biết hai người đó có nhớ biển số xe của Tống Phù Đàn không, quanh đây có lắp camera nào không, mà chắc anh ấy sẽ xử lý được thôi, anh ấy quen pháp sư Bất Động và Dư Hàng Gia mà... Lan Hà nghĩ bụng.
Tống Phù Đàn mở cửa xe. Vợ chồng Qua Nhị chân nhân đỡ ông Dư ra ghế sau, Ứng Thiều cũng chen chỗ. Lan Hà ngồi ghế trước, nhét cả hai gia tiên bị thương vào ba lô.
Trong xe lúc này: Tống Phù Đàn lái, Lan Hà và gia tiên ngồi ở ghế phó lái, ghế sau còn có... xác của Lan Hà. Vì thêm Ứng Thiều và ông Dư nên vợ chồng Qua Nhị chân nhân ngồi trên đầu gối họ, hơi chật chội.
Thân xác Lan Hà có quần áo che mặt mũi, ngồi lệch sang một bên chẳng cựa quậy, cả người lạnh như băng.
Tuy không nhìn thấy mặt nhưng Ứng Thiều vẫn trưng vẻ xấu hổ...
Coi như không biết bên cạnh là gì đi...
Tống Phù Đàn khởi động xe, lái ngược hướng xe cảnh sát.
Qua một khu phố là gờ giảm tốc, xe xóc nảy, Ứng Thiều nhanh tay lẹ mắt đỡ cái đầu gục xuống của ông Dư đang hôn mê.
Cũng vì hai tay không rảnh nên ngay sau đó, gã chỉ biết trơ mắt nhìn cái xác phủ áo bên cạnh trượt và đập xuống đầu gối hắn, áo rơi xuống ghế, để lộ một khuôn mặt xinh trai không còn hồng hào. Cái xác đặt ngay trước con mắt hạt đậu của Qua Nhị chân nhân, có muốn giả vờ không nhìn thấy cũng chả được.
Qua Nhị chân nhân: "..."
Lan Hà chậm rãi ngoái đầu: "Phiền anh dựng thi... thân thể của tôi dậy với."
Ứng Thiều: "..."
Gã cho ông Dư dựa vào ghế ổn thỏa rồi mới đưa tay dựng lại "thân thể" của ngài Đến.
"Xem ra vẫn phải thẳng thắn rồi." Lan Hà quay người lại, nhìn kính chiếu hậu mà nói một cách đơn giản, "Chuyện là thế, tôi không muốn ai biết thân phận của mình. Nếu có người khác biết tôi là Vô Thường sống thì tôi chắc cú là do ba người tuồn ra."
Anh không muốn giải thích cặn kẽ vì sao mình lại đi Vô Thường hay phát biểu cảm nghĩ gì cả.
Dù rằng Lan Hà không nói nếu tung tin sẽ bị gì, Ứng Thiều và Qua Nhị chân nhân vẫn không rét mà run, "Biết, biết rồi ạ."
Vợ Qua Nhị giơ móng che mặt: Mình đã làm gì sai ư...
"Đúng rồi." Lan Hà sực nhớ ra mà hỏi Qua Nhị chân nhân, "Bức "Triêu Chân Đồ" kia lấy từ đâu ra, đồ ngươi sưu tầm à? Có đắt không?"
Qua Nhị chân nhân đáp đúng sự thật: "Dư Hàng Gia tốn ba triệu để mua..." Đợt này Dư Hàng Gia mua đồ cổ về tay thuận lợi cũng nhờ nó âm thầm phù hộ cho, thành thử nó biết rất rõ.
Lan Hà: "!!!"
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Lan Hà vẫn phải giật mình. Anh cứ tưởng mình là người đi Vô Thường tằn tiện nhất rồi: Gấp đĩnh vàng tiết kiệm biết bao nhiêu, làm hương cũng chẳng tốn kém mấy. Hóa ra chỉ là vì cấp bậc không cao, muốn đạt tới hiệu quả của thanh kiếm kia thì phải cúng những mấy triệu...
Vả lại, giá trị bút tích của họa gia tiếng tăm không cân đo đong đếm bằng tiền bạc được. Lan Hà xót khôn xiết.
Qua Nhị chân nhân chẳng thấy xi nhê gì. Đối với nó thì đó chỉ là một bức tranh được vẽ ở thời điểm nó còn sống trên đời, mà cũng chả đáng giá bằng mạng sống của ông Dư. Nó bèn chắp tay vái Lan Hà, "Mà ta vẫn chưa cảm ơn hai ngài vì đã cứu chúng ta hôm nay."
Nếu hôm nay không có Lan Hà, chắc cả bọn sẽ chết trong tay Hồ Tứ mất.
"Ngươi cho là ta đã cứu ngươi, nhưng nếu ngươi không đưa bức tranh ra thì sẽ chẳng giải quyết Hồ Tứ nhanh thế." Nếu kéo dài nữa, khoan hẵng bàn đến chuyện khác, riêng Hồ Bảy Chín chắc sẽ bị thương nặng hơn, cho nên Lan Hà vẫn thấy cảm động. Anh nói, "Sau này có dịp thì mời ngươi đến ăn hương."
Qua Nhị chân nhân cười mà như khóc: "Không dám, không dám..."
Lan Hà: "Còn bát tàn hương Đỉnh Vàng nữa mà. Xem bao giờ chị Hồ đưa đến thì chia."
Nụ cười trên mặt Qua Nhị chân nhân trở nên chân thành hơn, mắt sáng long lanh, hai móng ôm ngực: "Vâng vâng."
...
Tống Phù Đàn chở cả bọn đến nơi dễ bắt xe rồi thả xuống.
Lan Hà cũng bay về ghế sau, quay về thân xác của mình. Anh mở ba lô ra nhìn, dù sao Hồ Bảy Chín và Bạch Ngũ cũng là tiên gia, máu đã ngừng chảy nhưng trông vẫn ỉu xìu, đang nhắm mắt.
Đêm nay đã xảy ra hơi nhiều chuyện. Đến khi người đi vơi hết, Lan Hà ngồi ghế sau thả hồn lên mây, ngơ ngác suy nghĩ đôi điều, mãi đến khi chiếc xe dần dừng lại...
Tống Phù Đàn xuống xe trước, cầm nắm cửa nhìn vào. Tuy biết thừa đứng bên ngoài không thấy bên trong, Lan Hà vẫn có cảm giác hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, đang đợi mình xuống xe.
Hắn vẫn mặc bộ đồ đen, ngọc Bối Ngư sau lưng úp xuống chặn lớp áo bị gió thổi phần phật. Ánh trăng rọi xuống ngũ quan ngạo mạn và khôi ngô của hắn, hệt như cái đêm họ gặp nhau lần đầu tiên.
Có một dự cảm nổi lên trong lòng anh. Anh rề rà xuống xe, không ngôn từ nào diễn tả nổi cảm xúc anh, đoạn ngửa đầu nhìn Tống Phù Đàn: "Hồ Tứ bảo anh từng ưu sầu về chuyện nhân quỷ thù đồ với tôi..."
Một sáng nọ, họ đều muốn hỏi tên nhau song còn ngần ngại, còn băn khoăn. Thế nhưng giờ đây, Lan Hà nghĩ, không còn gì khó khăn để giãi bày nữa.
Tống Phù Đàn cũng nghĩ vậy: "Không những nhân quỷ thù đồ mà chúng ta còn chỉ gặp nhau khi đêm tối, sáng mai lại lìa xa. Em thuộc về âm ty Đông Nhạc, còn anh chẳng biết mai sau hồn mình về nơi nào."
Lồng ngực Lan Hà nổi trống thình thịch, đôi gò má dưới khăn đã nóng ran, giống hệt lần đầu tiên bắt gặp Tiểu Lai dưới ngòi bút của Tống Phù Đàn, cảm được cái tình của hắn qua câu chữ.
Tống Phù Đàn tỏ bày: "Em còn sống là tin tức tuyệt vời nhất anh từng biết trên đời. Anh chỉ sợ một mai khi anh đã về với cát bụi, anh vẫn không được bén duyên cùng em."
*Tác giả:
Hồ Tứ: Nửa đời trước ta bị chị Hồ ruồng bỏ; nửa đời sau, ta lại thành chất xúc tác cho đôi nam nam chó chết kia. Sống tiếp còn có nghĩa gì nữa?
Tác giả: Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử
Chuyển ngữ: Dú
Chương 49: Phiền anh dựng thi... thân thể của tôi dậy với.
Đến giờ chị Hồ hãy còn nhớ cảnh Lan Hà từ chối mình liên tục, còn nói tôi không đỉnh tiên nữa chứ.
Thế mà bây giờ từ ánh mắt đầu tiên chị Hồ đã trông thấy Lan Hà đốt hương cho Hồ Bảy Chín và Bạch Ngũ, chị từng ngửi thấy mùi của hai tên đó trên người anh.
Tiên gia đăng ký, tục tử khai đỉnh. Tuy Lan Hà chưa đến núi Diệu Cảm khai đỉnh nhưng chị Hồ là người hầu trên núi Diệu Cảm, nhìn thấy Lan Hà là cảm nhận được anh đã thờ gia tiên rồi.
Lần trước Lan Hà còn bảo Hồ Bảy Chín dưỡng thương ở nhà mình, nhưng đến nay Hồ Bảy Chín vẫn còn ở đó, mà cái tướng ăn nhìn thạo lắm, lại còn là một hồ ly tinh... Không phải cô ta thì ai vào đây nữa?
Xưa kia chị Hồ từng gặp Hồ Bảy Chín, lúc núi Diệu Cảm hương khói thịnh vượng nhất, Hồ Bảy Chín có bị gọi đến hỗ trợ một lần, làm việc tạm thời nên chị hơi có ấn tượng. Giờ đây chút tình hương khói cỏn con dạt ra hết, chỉ còn nỗi thù đoạt nhà không đội trời chung!
Chị Hồ cưỡi trên người Hồ Bảy Chín ra sức mà cào, Hồ Bảy Chín vừa khóc lóc vừa tru tréo; Bạch Ngũ nhìn mà khó thở, mém tí là xỉu; Hồ Tứ cũng bất bình chửi té tát, oán trời oán đất oán chị Hồ, nhưng trong mắt chị Hồ chẳng hề có cô ta, vì vậy cô ta càng tức xì khói hơn...
Hiện trường có thể nói là loạn cào cào.
Da đầu Lan Hà tê rần, gọi lão Bạch: "Giúp tôi nhanh!"
Lão Bạch và chúng âm sai trưng biểu cảm: Không muốn đó... Xem thích mà...
Tuy hôm nay không đánh hội đồng Hồ Tứ, nhưng nhìn cảnh này cũng phấn khích lắm đó.
Lan Hà: "..."
Lan Hà đành phải đích thân xông pha, tóm cánh tay chị Hồ rồi kéo ra mà chị còn đá loạn xạ.
Hồ Bảy Chín chột dạ, chả dám đánh trả, chỉ ôm đầu lí nhí: "Xin cô cả tha lỗi cho, ta cũng phải đánh cược tính mạng mới có được cơ hội. Mấy tháng nay ta còn chẳng có lầu thần tài, toàn đi thông cống cho nhà anh ta thôi..."
Có khi lúc về còn phải xuống cống bơi bướm nữa là.
Chị Hồ sững sờ: "Người được thờ không phải ngươi?"
Các cô ngầm hiểu, chưa nói ra tên Lan Hà nhưng đã khiến người nào đó thấp thỏm.
Hồ Bảy Chín cũng ngu người: "Không phải, ta chỉ là gia tiên dự bị thôi." Còn chưa thấy bóng dáng lầu thần tài đội trời đạp đất của cô ta đâu mà.
Chị Hồ chậm rãi liếc sang con nhím không đáng lọt mắt đằng kia...
Bạch Ngũ cuộn mình trên đất, rùng mình: "..."
Bạch Môn ư? Thậm chí chị Hồ còn cho rằng đánh Bạch Ngũ chả khác nào vứt thể diện mình cơ mà. Nhưng một Tang Môn mới làm nên trò trống mà lại nhanh chân hơn hai Hồ Môn? Chị nổi đóa chỉ vào Hồ Bảy Chín chửi um lên: "Đồ vô tích sự nhà ngươi!"
Hồ Bảy Chín: "..."
Lại mắng mình nữa???
Cái này... Thôi, chấp nhận thôi chấp nhận thôi.
Lan Hà nhận ra chị Hồ lại đang ngọ nguậy bèn cuống cuồng giữ chặt, khuyên lơn: "Chị Hồ bình tĩnh lại đã. Chị còn nhớ Chuột Vàng không? Kia là Hồ Tứ đó, chị nhìn Hồ Tứ coi!"
Hồ Tứ: "..."
Chị Hồ xoay mặt sang chun chút, mắt vẫn lườm Hồ Bảy Chín và Bạch Ngũ tóe khói, nước miếng dính trên răng nanh kích động suýt nhỏ xuống, "Đương nhiên là ta nhớ chứ! Đồ Hồ Tứ chết dẫm! Các ngươi cút xuống mồ hết đi!"
Hồ Tứ: "Chị nhìn ta mà nói nhá!!!"
Cả cái câu cút xuống mồ kia nữa, rốt cuộc là đang nói ai vậy, sao lại có "các" ở đây???
Kể từ khi bắt đầu tu hành đến nay, Hồ Tứ toàn xem chị Hồ như đối tượng cạnh tranh của mình, thế nhưng chị Hồ luôn nhanh chân hơn cô ta, đắc đạo trước cô ta, được coi trọng tại núi Diệu Cảm hơn cô ta, được Tứ Đại Môn kính sợ hơn cô ta...
Cô ta không phục, sẵn sàng bước chân lên con đường tà đạo để tu luyện, hấp thu tinh khí con người chỉ để tranh cao thấp với chị Hồ, vậy mà chị chẳng mảy may để ý đến cô ta. Cô ta đã từng thất bại một lần, lần này tưởng ít ra cũng có thể làm chị căm hận mình, nhưng không ngờ chị Hồ vừa xuất hiện bèn xông tới con hồ ly tinh và tên Tang Môn kia!
Chị Hồ không cam lòng dời mắt, bình tĩnh rút tay ra lau nước dãi, khôi phục vẻ đoan trang, "Hồ Tứ to gan, dám đào tẩu khỏi núi Diệu Cảm, tác loạn tại Bắc Kinh, còn không nộp đồ ngươi ăn cắp ra đây!"
Hồ Tứ nhếch mép. Dù thần sắc chị Hồ rất nghiêm nghị nhưng sau cảnh vừa rồi, cô ta cứ có cảm giác chị Hồ đang đối xử qua quýt với mình...
Lát sau, Hồ Tứ mới hít sâu một hơi, chìm vào cảm xúc, cất tiếng cười khằng khặc: "Chị muốn Chuột Vàng ư? Ha ha ha ha ha ha ha, nó đã bị ta hủy rồi!"
Hồ Tứ nhập tâm, nhưng những người khác hãy còn đang say sưa với màn tấu hài ban nãy nên biểu cảm không hợp rơ cho lắm khiến Hồ Tứ thấy bối rối.
May là chị Hồ vẫn còn nể tình, bước lên nhéo lông nó: "Bậy nào, dựa vào ngươi mà cũng hủy được vật trấn ư?"
Hồ Tứ lợi hại thật, bằng không sẽ chẳng bị giam giữ ở núi Diệu Cảm. Mấy trăm năm trước, cô ta là hồ ly ác độc nức tiếng toàn Bắc Kinh. Để tróc nã cô ta, chị Hồ thậm chí phải treo giải bằng tàn hương Đỉnh Vàng.
Tuy nhiên, Chuột Vàng là vật trấn trung tâm, Hồ Tứ muốn động vào chuông chùa Giác Tuệ mà còn phải mê hoặc con người tiếp cận giúp. Chuột Vàng mang sát khí tử ngọ*, lần trước Hồ Tứ có thể trộm được là nhờ Chuột Vàng không ở vị trí đúng của nó. Nếu không, không những Hồ Tiên buộc phải có khả năng chịu đựng rất tốt, mà ngay cả thiên tử dưới trần gian cũng không dám giáp mặt trực diện với sát khí tử ngọ đó.
(*Tử ngọ: Người xưa xem "Tử" là Bắc, "Ngọ" là Nam. Kinh tuyến nối cực Nam và cực Bắc là nơi có sát khí nặng nhất.)
Dẫu cô ta có mê hoặc con người, muốn phá hủy Chuột Vàng thì người đó cũng sẽ bị sát khí hại. Vì lẽ đó, mọi người chẳng mảy may lo lắng về chuyện này.
"Ngươi không cần biết ta đã hủy như thế nào." Hồ Tứ đắc chí, há miệng, nôn một vật thể đen đúa gồ ghề ra, gần như chẳng nhìn ra nó vốn là một con chuột vàng, chỉ còn hình dạng hao hao, "Ta chỉ đợi để nói cho chị biết, tóm được ta cũng vô ích thôi."
Chị Hồ nhặt thứ màu đen kia lên nhìn, đã không còn linh tính và sát khí nữa, đúng là đã... Lần này Hồ Tứ chả ba xạo, thảo nào cô ta không sử dụng vật trấn và bị bắt lại.
Chị Hồ cong tay lại, cắm móng tay vào vật trấn như cắm đậu phụ, "... Rốt cuộc ngươi đã dùng cách gì?"
Làm sao Hồ Tứ phá hủy được vật trấn trung tâm? Lẽ nào... cô ta còn đồng lõa? Không đúng, chị Hồ nghĩ, ngay cả mình cũng không làm được. Hay là cô ta sở hữu bí pháp tình cờ có được?
Và điều quan trọng hơn cả là, vật trấn trung tâm nên xử lí sao đây?
Chị Hồ xót xa thay Chuột Vàng, càng nghĩ càng nổi khùng, bèn không khỏi tức tối đẩy Hồ Tứ xuống đất. Hồ ly mình mẩy đầy vết thương ngã uỵch xuống đất, hét thảm một tiếng.
Những người có mặt nghe vậy thì ý cười cũng phai nhạt, mặt nhăn mày nhíu, đặc biệt là Lan Hà. Anh tưởng bắt được Hồ Tứ là xong, ai ngờ lại như thế.
Hồ Tứ thở hồng hộc, cười nham hiểm, "Ồ, mặc dù ta trốn chưa lâu, nhưng các ngươi còn bao nhiêu thời gian để xoay chuyển tình thế đây? Không còn vật trấn trung tâm nữa, sát khí sẽ dần dần dày đặc, khó mà tạo thành bố cục. Ma quỷ chốn Bắc Kinh cũng thừa biết đây là thời cơ tuyệt hảo, sớm hay muộn thì các vật trấn khác cũng sẽ thất thủ thôi..."
Ở đây hầu như tề tựu đa số âm sai đến từ các nha môn khác nhau ở khu vực Bắc Kinh, đồng thời còn có tiên gia và pháp sư như Qua Nhị chân nhân, Ứng Thiều, nhất thời đều nhỏ giọng thảo luận, cực kì lo lắng.
Trên đời có một số sinh vật cõi âm vừa chính vừa tà. Thí dụ Qua Nhị chân nhân và Hồ Bảy Chín đều đã từng chữa bệnh cho người, nhưng nếu không còn ràng buộc nữa thì sẽ khiến cho những sinh vật có thể xem là thành thật bắt đầu rục rịch. Còn những kẻ vốn đã đi lệch đường như Hồ Tứ thì càng không phải nói.
Tống Phù Đàn bỗng mở lời: "Chính bản thân vật trấn đã đặc biệt rồi. Pháp sư Bất Động luôn bôn ba khắp nơi, ý định ban đầu là xây lại một cái cầu trên kinh tuyến, mượn bảo vật trấn chùa của chùa Nam Vân mà đặt vào đó làm vật trấn mới. Có điều sau đó mua được Chuột Vàng nên pháp sư mới gác kế hoạch lại, giờ thực hiện vẫn được."
Hắn nói xong, ai nấy đều kinh ngạc.
Rốt cuộc dùng cái gì làm vật trấn mới vẫn là câu hỏi gây tranh cãi và hết sức khó xử. Các pháp sư trên dương thế băn khoăn mãi, vừa hay có manh mối của trấn vật cũ nên mới lựa chọn Chuột Vàng, làm ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Song, không ai biết hóa ra pháp sư Bất Động đã từng nảy ý định lên bảo vật trấn chùa nhà người ta!
Chùa Nam Vân nằm ở phía Đông Nam, là một ngôi chùa lớn nổi tiếng ở Trung Quốc, cũng thuộc Lâm Tế tông. Bảo vật trấn chùa của họ chính là một kiếm một trượng mà pháp sư Đàm Thâm khá nổi tiếng của Thiền tông để lại. Vào thời loạn lạc, pháp sư Đàm Thâm từng dùng thanh kiếm này cứu mạng thiên tử nhân gian, thành ra nó chẳng những có thiện ý, vương khí, mà còn mang ý nghĩa lịch sử.
Nếu đã gọi là bảo vật trấn chùa thì ắt chùa Vân Nam cực kì trân trọng chúng. Ý nghĩa của chúng đối với họ không khác gì tấm bia Phong Kiều Dạ Bạc* đối với chùa Hàn Sơn, Phật cốt xá lợi* đối với chùa Pháp Môn, xưa nay không trưng bày ra ngoài.
(*Tấm bia Phong Kiều Dạ Bạc: Phong Kiều dạ bạc là bài thơ rất nổi tiếng của Trương Kế, tác giả sống vào khoảng trước sau năm 756- đời vua Đường Túc Tông. Trương Kế tự là Ý Tôn, từng thi đậu tiến sĩ và làm quan trong triều với chức vụ Tự bộ viên ngoại lang, về sau bị đổi ra Hồng Châu coi việc tài phú và mất tại đây. Sinh thời, ông là người học rộng, thích đàm đạo và bàn bạc văn chương, thế sự... đặc biệt rất thích làm thơ. Bài thơ này là tác phẩm nổi tiếng nhất của ông, chỉ với nó ông đã được liệt vào hàng đại gia. Ông sáng tác bài này khi đi thi trượt trở về ghé qua Tô Châu, tức cảnh mà sinh tình.
Nguyên tác bài thơ Phong Kiều dạ bạc sau này đã được Khang Hữu Vi đời nhà Thanh khắc trên tấm bia lớn dựng trong chùa Hàn Sơn.
*Phật cốt xá lợi: Xá-lị hay xá-lợi là những hạt nhỏ có dạng viên tròn trông giống ngọc trai hay pha lê hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo. Trong kinh Đại Bát Niết Bàn xá lị của đức Phật được gọi là dhātu. Xá lị được lưu giữ với mục đích để tỏa ra "phước lành" hoặc "ân sủng" trong tâm trí và kinh nghiệm của những người có liên hệ với nó. Xá lị cũng được tin có khả năng xua đuổi tà ác trong truyền thống Phật giáo Himalaya.)
Nếu pháp sư Bất Động có thể xin được bảo vật của chùa Nam Vân thì chắc chắn sẽ không thua gì Chuột Vàng, nhưng vấn đề là...
Lão Bạch cầm lòng không đậu mà hỏi: "Chùa Nam Vân đồng ý thật ư?"
Đây đâu phải đi tuần, mà là có đi nhưng về tay không.
Tống Phù Đàn đáp: "Tại đằng nào cũng liên đới nhiều nên lúc đó trụ trì Nam Vân đồng ý trao đổi rồi, ngặt nỗi sau này có Chuột Vàng nên mới thôi. Hiện giờ liên lạc lại là được, tất nhiên không phải cho không."
Chị Hồ sửng sốt, muốn nói lại thôi.
"Ta bảo rồi mà, làm gì có cái chuyện dễ như húp cháo thế, chả cho không cũng là chuyện thường tình." Lão Bạch quay đầu xác nhận với chị Hồ: "Cô cả biết chuyện này không?"
Chị Hồ nhìn Tống Phù Đàn thật sâu, đoạn lên tiếng: "Đúng là có từng nghe nói..."
"Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá." Lão Bạch phấn chấn.
Những người khác cũng mừng rơn vì tin tức này. Đúng là núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng!
"Ngu người chưa, chúng ta tìm ra vật trấn mới rồi đó. Giờ thì ngươi muốn nói ngươi đã hủy Chuột Vàng như nào chưa!" Gương mặt người chết của lão Bạch toát lên vẻ hả hê, tóm chân sau của Hồ Tứ, nhấc bổng lên hỏi, "Cô cả này, giờ vứt cô ta vào chảo mà chiên lên nhé?"
Y nghe Hồ Tứ phá đồ là tức cái lồng ngực lắm rồi, xử lý sớm xong việc sớm. Nội đan đã nát, giờ Hồ Tứ coi như đã tàn phế. Song, Hồ Tứ là Hồ Môn, đào tẩu từ núi Diệu Cảm, phải nghe ý kiến của chị Hồ.
"Cô ta có một chốn đi tốt hơn đấy." Vẻ mặt chị Hồ lạnh lùng, giương giọng: "Nếu vài ngày nữa vật trấn trung tâm sẽ đến thì ta đây không giấu các vị nữa. Vật trấn thuộc Kim trong ám ngũ trấn đúng là đang được ta tu bổ, mãi mà chưa thể hoàn thành. Ban đầu ta muốn cắt đuôi để tế lư, nhưng xem ra giờ đã có lựa chọn tốt hơn rồi."
Đó chính là Hồ Tứ.
Hồ Tứ chả thấy bất ngờ, còn cười hì hì.
Ác ghê vồn... Hồ Môn đối xử với bản thân hay với kẻ địch đều rất tàn nhẫn – Lan Hà nghĩ vậy. Thế nhưng hành động này của chị Hồ cũng là để giết gà dọa khỉ, để cho toàn bộ Bắc Kinh chống mắt lên nhìn hậu quả của Hồ Tứ mà ngẫm lại chính mình.
Tin tức ngày hôm nay sẽ truyền đi khắp âm phủ nhờ miệng của những người có mặt tại đây.
Sau khi tuyên bố tin tức này xong, chị Hồ và lão Bạch thì thầm đôi câu, y bảo các đồng nghiệp giải tán.
Hồ Tứ bị chị Hồ nắm trong tay, treo ngược nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, tự dưng gọi Lan Hà một tiếng: "Này, ngươi đó."
Lan Hà: "Ngươi cái gì mà ngươi, gọi là ngài Đến."
Hồ Tứ: "..."
Hồ Tứ tức nổ phổi: "Ngươi không phải Vô Thường."
Lan Hà dửng dưng đáp: "Dĩ nhiên ta là Vô Thường rồi." Là dân quân tập trung chính quy và mạnh mẽ của âm ty đó.
Hồ Tứ oán hận: "Ngươi không phải, chí ít là không phải một Vô Thường thực thụ. Cho nên bệnh thân hồng liên mới mất nhược điểm, cho nên ngươi mới có thể mượn sức mạnh của bức tranh này và không ưa hương thịt. Suýt nữa ta tưởng tại ngươi là ma mới chứ. Ngươi... là Vô Thường sống, phải không?"
Ứng Thiều: "..."
Qua Nhị chân nhân: "..."
... Không thể lờ đi được nữa. Hệt như một tia chớp xẹt qua và bừng sáng trong đầu, những chi tiết hoặc vì quá tự tin hoặc quá sợ không dám để ý đến xâu chuỗi lại với nhau.
Thực ra từ việc Bạch Ngũ và Tống Phù Đàn hay xuất hiện cùng với ngài Đến và Lan Hà, từ việc ánh mắt tương tự nhau, từ việc ngài Đến không thích tiền chỉ thích ẩm thực... Từ rất nhiều chi tiết là ngộ ra, rằng chúng đang dẫn về cùng một sự thật.
Nhất là sau khi "Trương Tuần Xuân" nổi lên như cồn nhờ diễn xuất, họ có thể giải thích vì sao anh diễn tự nhiên đến thế.
Đó giờ họ luôn đứng gần sự thật trong gang tấc!
Kể ra thì manh mối Hồ Tứ có được không nhiều bằng Qua Nhị chân nhân và Ứng Thiều, nhưng cô ta có thể ráp lại những chi tiết nhỏ nhặt để đưa ra suy đoán bạo dạn đó. Hoặc có thể nói là, chính vì cô ta không biết nhiều chuyện, tiếp xúc với Lan Hà chưa lâu nên có thể nhìn rõ sự thật hơn.
Mặc dù vậy, Hồ Tứ vẫn muốn thốt: Vô Thường sống mà lại sợ quỷ, nực cười thật!
Hồ Tứ đã huỵch toẹt ra rồi, Qua Nhị chân nhân và Ứng Thiều chả thể lảng tránh vấn đề này nữa. Không phải Qua Nhị không muốn, mà là không thể nào tin nổi.
Nếu Lan Hà là Vô Thường sống thì chẳng phải nó từng chửi thẳng mặt đại lưu manh trước mặt anh ta ư...!
Qua Nhị chân nhân mắt rưng rưng ấp a ấp úng: "Ngài chắc chắn... không phải Vô Thường sống chứ?"
Vết thương nó khá nặng, mũ dưa nứt toác, khóe mắt có ba vệt máu, ngực bụng cũng đầy rẫy thương tích, máu và bụi đất xen lẫn nhau, thoạt trông hết sức chật vật.
Lan Hà thấy Qua Nhị chân nhân sợ té đái bèn nghĩ hôm nay nó đã cực lắm rồi, nếu đã không muốn tin, mà mình cũng không thích hai giới âm dương có quá nhiều gút mắc, ai cũng vui vẻ thì khẳng định thôi: "Không phải đâu, cô ta xạo chó đó."
Hồ Tứ lườm cháy mắt.
"Thế, thế thì tốt." Qua Nhị chân nhân bụm miệng, cất tiếng nghẹn ngào.
Ứng Thiều: "..."
Không phải chứ? Ứng Thiều cầm móng của Qua Nhị chân nhân, muốn nói lại thôi: Chúng ta phải lừa mình dối người thật sao?
"Chỉ cần là ngài ấy nói, tôi sẽ tin." Qua Nhị chân nhân nói bằng giọng yếu xìu, nó không chịu nổi vụ đả kích này đâu.
Lan Hà cười mỉm với cả hai. Tuy không nhìn thấy miệng nhưng mắt cong cong ra chiều thân thiện.
Ứng Thiều: "..."
...
"Ta phải về núi Diệu Cảm rồi, cậu cũng về đi." Chị Hồ ân cần dặn dò Lan Hà.
Lan Hà: "Chị Hồ này, chị thả tay ra được không?"
Đừng nắm chặt cứng tay anh bằng cái móng vuốt kia chứ...
Chị Hồ cười giả lả, chẳng hề nhúc nhích, "Ta không được sờ mó tí à? Lẽ nào cậu không thấy áy náy tẹo nào sao? Hồi trước chính cậu bảo sẽ không đỉnh tiên, cũng chả chịu nói ra thân phận thật của cậu cho ta biết, nhưng rồi lại nhận hai gia tiên liên tục sau lưng ta?"
Lan Hà: "Cơ mà ban nãy chị chạm vào cái thứ Hồ Tứ nôn ra xong vẫn chưa rửa tay á."
Chị Hồ: "..."
Hồ Tứ: "..."
Hồ Tứ nổi đóa: "Chả phải tên đó chỉ biết gấp mỗi mấy tờ giấy thôi sao..."
Ngươi thì biết cái gì? Chị Hồ bịt miệng Hồ Tứ bằng tay còn lại, mõm hồ ly bị bóp, không thể nói được nữa.
Có cảm giác mình sẽ trở thành một tên cặn bã muôn đời mất. Lan Hà sợ chị Hồ lại muốn đánh Hồ Bảy Chín bèn sửa lời: "Tôi nói thật đó, đều là cơ duyên xảo hợp cả. Giờ... tôi cũng hoan nghênh chị Hồ bận xong thì đến xơi hương bất cứ lúc nào."
Mà đúng là chị Hồ đã phải cực nhọc vì sự an toàn của Bắc Kinh thật. Lan Hà hiểu Tứ Đại Môn, cách nhìn nhận về họ cũng đa chiều hơn.
Lan Hà dứt lời xong thì nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu giải thích cho Qua Nhị chân nhân một cách thân thiện: "Cái thân phận thật sự mà chị ấy nói chẳng có ý gì khác đâu."
Qua Nhị chân nhân: "... À ừ."
Ứng Thiều: "..."
Có được lí do để lừa mình dối người x1.
Tống Phù Đàn cũng chả nhìn nổi nữa, đặt hai ngón tay lên mu bàn tay Lan Hà: "Cô Hồ."
Chị Hồ nể tình thả tay Lan Hà ra, anh cũng liếc vội Tống Phù Đàn, rụt tay về.
"Ừm... Được thôi." Chị Hồ đảo mắt, cũng đã nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ của Lan Hà. Thôi, coi như hai tên đó đi dò đường trước giúp mình vậy, đằng nào giờ cũng không rảnh, "Chuẩn bị hương khói đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi."
Gặp lại ư? Cũng phải, chị Hồ đã treo giải thưởng, nếu bắt được Hồ Tứ sẽ sở hữu bát tàn hương Đỉnh Vàng.
Lan Hà đang định hỏi cụ thể là bao lâu nữa thì chị Hồ đã lôi Hồ Tứ đi vào màn sương đêm. Đồng thời, đúng lúc này, Lan Hà nghe tiếng còi cảnh sát từ xa.
"... Ơ, có phải hai người hương thịt kia báo cảnh sát không nhỉ? Đã bảo họ cứ xem như chưa xảy ra chuyện gì rồi mà!" Lan Hà muốn quay về nhân gian, "Chúng ta phải nhanh chân lên, khóa cửa lẫn tượng thần trong miếu đều hỏng cả rồi!"
Không biết hai người đó có nhớ biển số xe của Tống Phù Đàn không, quanh đây có lắp camera nào không, mà chắc anh ấy sẽ xử lý được thôi, anh ấy quen pháp sư Bất Động và Dư Hàng Gia mà... Lan Hà nghĩ bụng.
Tống Phù Đàn mở cửa xe. Vợ chồng Qua Nhị chân nhân đỡ ông Dư ra ghế sau, Ứng Thiều cũng chen chỗ. Lan Hà ngồi ghế trước, nhét cả hai gia tiên bị thương vào ba lô.
Trong xe lúc này: Tống Phù Đàn lái, Lan Hà và gia tiên ngồi ở ghế phó lái, ghế sau còn có... xác của Lan Hà. Vì thêm Ứng Thiều và ông Dư nên vợ chồng Qua Nhị chân nhân ngồi trên đầu gối họ, hơi chật chội.
Thân xác Lan Hà có quần áo che mặt mũi, ngồi lệch sang một bên chẳng cựa quậy, cả người lạnh như băng.
Tuy không nhìn thấy mặt nhưng Ứng Thiều vẫn trưng vẻ xấu hổ...
Coi như không biết bên cạnh là gì đi...
Tống Phù Đàn khởi động xe, lái ngược hướng xe cảnh sát.
Qua một khu phố là gờ giảm tốc, xe xóc nảy, Ứng Thiều nhanh tay lẹ mắt đỡ cái đầu gục xuống của ông Dư đang hôn mê.
Cũng vì hai tay không rảnh nên ngay sau đó, gã chỉ biết trơ mắt nhìn cái xác phủ áo bên cạnh trượt và đập xuống đầu gối hắn, áo rơi xuống ghế, để lộ một khuôn mặt xinh trai không còn hồng hào. Cái xác đặt ngay trước con mắt hạt đậu của Qua Nhị chân nhân, có muốn giả vờ không nhìn thấy cũng chả được.
Qua Nhị chân nhân: "..."
Lan Hà chậm rãi ngoái đầu: "Phiền anh dựng thi... thân thể của tôi dậy với."
Ứng Thiều: "..."
Gã cho ông Dư dựa vào ghế ổn thỏa rồi mới đưa tay dựng lại "thân thể" của ngài Đến.
"Xem ra vẫn phải thẳng thắn rồi." Lan Hà quay người lại, nhìn kính chiếu hậu mà nói một cách đơn giản, "Chuyện là thế, tôi không muốn ai biết thân phận của mình. Nếu có người khác biết tôi là Vô Thường sống thì tôi chắc cú là do ba người tuồn ra."
Anh không muốn giải thích cặn kẽ vì sao mình lại đi Vô Thường hay phát biểu cảm nghĩ gì cả.
Dù rằng Lan Hà không nói nếu tung tin sẽ bị gì, Ứng Thiều và Qua Nhị chân nhân vẫn không rét mà run, "Biết, biết rồi ạ."
Vợ Qua Nhị giơ móng che mặt: Mình đã làm gì sai ư...
"Đúng rồi." Lan Hà sực nhớ ra mà hỏi Qua Nhị chân nhân, "Bức "Triêu Chân Đồ" kia lấy từ đâu ra, đồ ngươi sưu tầm à? Có đắt không?"
Qua Nhị chân nhân đáp đúng sự thật: "Dư Hàng Gia tốn ba triệu để mua..." Đợt này Dư Hàng Gia mua đồ cổ về tay thuận lợi cũng nhờ nó âm thầm phù hộ cho, thành thử nó biết rất rõ.
Lan Hà: "!!!"
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Lan Hà vẫn phải giật mình. Anh cứ tưởng mình là người đi Vô Thường tằn tiện nhất rồi: Gấp đĩnh vàng tiết kiệm biết bao nhiêu, làm hương cũng chẳng tốn kém mấy. Hóa ra chỉ là vì cấp bậc không cao, muốn đạt tới hiệu quả của thanh kiếm kia thì phải cúng những mấy triệu...
Vả lại, giá trị bút tích của họa gia tiếng tăm không cân đo đong đếm bằng tiền bạc được. Lan Hà xót khôn xiết.
Qua Nhị chân nhân chẳng thấy xi nhê gì. Đối với nó thì đó chỉ là một bức tranh được vẽ ở thời điểm nó còn sống trên đời, mà cũng chả đáng giá bằng mạng sống của ông Dư. Nó bèn chắp tay vái Lan Hà, "Mà ta vẫn chưa cảm ơn hai ngài vì đã cứu chúng ta hôm nay."
Nếu hôm nay không có Lan Hà, chắc cả bọn sẽ chết trong tay Hồ Tứ mất.
"Ngươi cho là ta đã cứu ngươi, nhưng nếu ngươi không đưa bức tranh ra thì sẽ chẳng giải quyết Hồ Tứ nhanh thế." Nếu kéo dài nữa, khoan hẵng bàn đến chuyện khác, riêng Hồ Bảy Chín chắc sẽ bị thương nặng hơn, cho nên Lan Hà vẫn thấy cảm động. Anh nói, "Sau này có dịp thì mời ngươi đến ăn hương."
Qua Nhị chân nhân cười mà như khóc: "Không dám, không dám..."
Lan Hà: "Còn bát tàn hương Đỉnh Vàng nữa mà. Xem bao giờ chị Hồ đưa đến thì chia."
Nụ cười trên mặt Qua Nhị chân nhân trở nên chân thành hơn, mắt sáng long lanh, hai móng ôm ngực: "Vâng vâng."
...
Tống Phù Đàn chở cả bọn đến nơi dễ bắt xe rồi thả xuống.
Lan Hà cũng bay về ghế sau, quay về thân xác của mình. Anh mở ba lô ra nhìn, dù sao Hồ Bảy Chín và Bạch Ngũ cũng là tiên gia, máu đã ngừng chảy nhưng trông vẫn ỉu xìu, đang nhắm mắt.
Đêm nay đã xảy ra hơi nhiều chuyện. Đến khi người đi vơi hết, Lan Hà ngồi ghế sau thả hồn lên mây, ngơ ngác suy nghĩ đôi điều, mãi đến khi chiếc xe dần dừng lại...
Tống Phù Đàn xuống xe trước, cầm nắm cửa nhìn vào. Tuy biết thừa đứng bên ngoài không thấy bên trong, Lan Hà vẫn có cảm giác hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, đang đợi mình xuống xe.
Hắn vẫn mặc bộ đồ đen, ngọc Bối Ngư sau lưng úp xuống chặn lớp áo bị gió thổi phần phật. Ánh trăng rọi xuống ngũ quan ngạo mạn và khôi ngô của hắn, hệt như cái đêm họ gặp nhau lần đầu tiên.
Có một dự cảm nổi lên trong lòng anh. Anh rề rà xuống xe, không ngôn từ nào diễn tả nổi cảm xúc anh, đoạn ngửa đầu nhìn Tống Phù Đàn: "Hồ Tứ bảo anh từng ưu sầu về chuyện nhân quỷ thù đồ với tôi..."
Một sáng nọ, họ đều muốn hỏi tên nhau song còn ngần ngại, còn băn khoăn. Thế nhưng giờ đây, Lan Hà nghĩ, không còn gì khó khăn để giãi bày nữa.
Tống Phù Đàn cũng nghĩ vậy: "Không những nhân quỷ thù đồ mà chúng ta còn chỉ gặp nhau khi đêm tối, sáng mai lại lìa xa. Em thuộc về âm ty Đông Nhạc, còn anh chẳng biết mai sau hồn mình về nơi nào."
Lồng ngực Lan Hà nổi trống thình thịch, đôi gò má dưới khăn đã nóng ran, giống hệt lần đầu tiên bắt gặp Tiểu Lai dưới ngòi bút của Tống Phù Đàn, cảm được cái tình của hắn qua câu chữ.
Tống Phù Đàn tỏ bày: "Em còn sống là tin tức tuyệt vời nhất anh từng biết trên đời. Anh chỉ sợ một mai khi anh đã về với cát bụi, anh vẫn không được bén duyên cùng em."
*Tác giả:
Hồ Tứ: Nửa đời trước ta bị chị Hồ ruồng bỏ; nửa đời sau, ta lại thành chất xúc tác cho đôi nam nam chó chết kia. Sống tiếp còn có nghĩa gì nữa?