Chương : 54
Chuyển ngữ: Dú
Chương 54: Hồ Bảy Chín: Ta chán quá mà.
Tống Phù Đàn mới chỉ cưỡi 001 đúng một lần, sau này vẫn giữ gìn nó làm kỉ niệm, muốn mang ra ngoài cũng chỉ dắt đi chứ không cưỡi, ai mà chịu được con lừa đó.
Sản phẩm giấy Lan Hà làm đều tốt cả, mỗi nó hàng hỏng duy nhất thôi...
Bà lão vỗ một cái, 001 cất vó chạy như điên, thậm chí trông nó như biết người trên lưng mình là ai nên dốc sức đến lạ. Ngặt nỗi khi chạy, chân nó cứ bước sâu bước nông, lúc cao lúc thấp, nhìn rất rõ.
Bà lão: "???"
Bà nhanh tay ôm lấy cổ lừa, may là chưa ngã sấp mặt. Bà của bây giờ trông chả khác gì Tống Phù Đàn khi cưỡi con lừa này lần đầu.
Nó chạy cà nhắc mà vẫn nhanh thoăn thoắt, loáng cái đã chạy hơn trăm mét.
Còn Lan Hà thì mới gào được nửa chừng: "Bà! Ơi! Nó! Là! Một! Con! Lừa! Què!"
Bà lão: "..."
Ừ! Thấy rồi đó!
Dầu gì bà lão cũng là nhân vật hàng top của núi Diệu Cảm. Bà ôm lừa thật chặt, ngoảnh đầu nở nụ cười hiền từ thậm chí là tưởng niệm. Nhớ cái năm bà hóa thành tiên cũng là vì ngã chết trên đường lên núi...
"Không sao đâu, bà điều khiển được!"
Âm cuối tan ra trong gió.
Lan Hà: "..."
Bà bướng bỉnh, cưỡi 001 với tư thế chẳng đẹp đẽ gì cho cam, từ biệt cõi trần mà đi.
Khi bà lão đi mất dạng, Lan Hà và Tống Phù Đàn cũng choàng tỉnh, nằm co ro rúm ró. Đang đúng thời tiết đầu xuân nên nhiệt độ trên núi thấp hơn, hai người lại ngủ quên ngoài trời, may là chưa cóng chết.
Hắn sờ xuống dưới, quả nhiên không thấy con lừa đâu nữa, trên người anh cũng xuất hiện thêm một vết đỏ.
Cả hai nhìn nhau, một lúc sau bật cười khúc khích.
Bà mạnh mẽ ghê nơi. Lan Hà bụm mặt, cảm thấy có lỗi với người đã tặng thêm trang bị và kĩ năng này, nhưng anh thực sự không nín cười được, "Không được rồi, mai phải đi đốt tháp hương và trâu ngựa giấy cho bà ấy mới được."
Ngày hôm sau anh thức dậy đánh răng trong sân thì phát hiện Tống Phù Đàn đã rửa mặt xong xuôi đương nhíu mày, bèn chạy lại hỏi hắn: "Sao vậy anh?"
Tống Phù Đàn buồn buồn: "... Bà ấy vẫn chưa trả lừa."
Bà bảo mượn lừa để khỏi đi bộ, đường thì chỉ có nhiêu đó, chạy cả đêm cũng phải về đến miếu rồi chứ. Tuy nó là lừa què nhưng cũng không thể mượn xong giếm luôn, đó là tín vật đính ước của hắn mà.
Lan Hà nghĩ theo hướng xấu: "Thôi chết, hay là bà càng nghĩ càng thấy ấm ức nên giữ 001 lại rồi nhỉ? Hoặc giả như đáng sợ hơn là nó chở lạc đường mất rồi."
Đạo diễn đang đánh răng đi ngang qua, liếc Tống Phù Đàn và Lan Hà với vẻ nghi ngờ, sao hai đứa này một sợ sệt, một nhíu mày nhỉ. Nếu là người khác thì chú ta sẽ chẳng bận tâm đâu, nhưng hai người này thì lại lo lo.
Anh lấy khuỷu tay huých Tống Phù Đàn. Hắn sửng sốt, đoạn giãn mày ra.
Thậm chí anh còn giơ cốc súc miệng ra, chạm cốc với hắn ra chiều tao nhã, thể hiện sự thân thiết.
Hắn nhanh tay nhanh mắt, đưa miệng cốc xuống một cách tôn trọng.
Đạo diễn: "..."
Cái quái gì vậy???
Tiếp đó, Tống Phù Đàn cóc thèm quan tâm đến cảm xúc của đạo diễn nữa, cũng mặc xác chú ta còn bao nhiêu nghi ngờ, cầm lòng không đậu leo lên đỉnh núi một mình.
Lan Hà sở hữu hình tượng không tin ma quỷ trứ danh, đương nhiên không thể để anh đi thắp hương được rồi. Tống Phù Đàn lại khác, hắn đeo tràng hạt trên cổ, chưa kể vốn dĩ miếu trên núi Diệu Cảm đã du nhập Thích Đạo Nho*, còn có cả Quan Âm Độ Hải.
(*Thích Đạo Nho là tam giáo, tức ba truyền thống, trường phái tôn giáo và triết học có những ảnh hưởng rất lớn mạnh trong các nước chịu ảnh hưởng mạnh mẽ của nền tảng văn hóa Trung Quốc như Trung Quốc, Đài Loan, Việt Nam, Triều Tiên và khu vực Okinawa của Nhật Bản. Ba giáo lần lượt là Phật Giáo, Đạo Giáo và Nho Giáo.
*Quan Âm Độ Hải là Quan Âm bảo vệ và phổ độ biển khổ trong 16 La Hán. Bà đứng trên cánh sen trôi nổi giữa biển rộng cuộn sóng.)
Tống Phù Đàn đốt tháp hương tại ao hương bên ngoài. Đám hương nhang này là được mua trong miếu, ngoài ra còn có trâu ngựa giấy Lan Hà gấp suốt đêm qua được bỏ lẫn vào, người khác không biết đó là những thứ hắn mang đi.
Ngọn lửa cháy bùng mãnh liệt trong tháp hương, một con lừa giấy vẹn nguyên bay ra từ lư như bị gió vô tình thổi ra. Hắn nắm giấy đọc, chính là số 001 của hắn.
Hắn thở phào, nhìn kĩ lại. Chân sau hơi nát của 001 được bọc khéo léo bởi một lá vàng, gần như hợp thành một thể với giấy. Nếu không phải do màu sắc thì quả là không chê vào đâu được.
Đợi đến khi bọn Lan Hà cũng lên, hắn đưa cho anh xem.
Anh mừng khôn xiết. Thảo nào trả về muộn thế, hóa ra bà lão mềm lòng ấy không giận họ và lừa, trái lại còn trị khỏi cái chân què cho nó!
Anh cảm động: "Hu hu, đúng là một bà tiên..."
Trước khi đi, anh nhất định phải len lén thắp nén hương cho bà mới được.
...
Ban ngày, Lan Hà tiếp tục ghi hình. Dưới sự hướng dẫn của quản lý khu du lịch núi Diệu Cảm, anh được ngắm hoa mơ nở rộ khắp núi rừng, màu mận chín có đậm có nhạt tô điểm khắp triền núi trông rất đỗi đẹp mắt.
Trước cảnh tượng này, tay quản lý trao tặng giấy ủy nhiệm đã chuẩn bị sẵn cho Lan Hà và mấy người Trần Tinh Ngữ. Đó là ủy nhiệm làm đại sứ quảng bá du lịch núi Diệu Cảm trong vòng một năm.
Mặc dù đã bàn sẵn với ekip chương trình, mỗi mùa trước cũng có diễn viên quảng bá cho các địa điểm du lịch và phong tục tập quán tại Bắc Kinh, nhưng dẫu sao đây là núi Diệu Cảm, là lần đầu tiên núi Diệu Cảm trao tặng, hoặc có thể nói là bán sỉ cái chức vụ này.
Tuy đó chỉ là về mặt du lịch, còn là một địa điểm với cấp bậc không cao lắm nhưng Trần Tinh Ngữ vẫn nhận rất trịnh trọng. Qua chuyện Miểu Miểu, chị rất kính trọng núi Diệu Cảm.
Từ rất lâu về trước, người ta hay nói rằng Nha Kế Sơn là phú hương*, còn núi Diệu Cảm lại là cùng hương*. Lí do là bởi Nha Kế Sơn tọa lạc tại quan đạo, rất nhiều quan to quý nhân dâng hương, trong khi núi Diệu Cảm chỉ hấp dẫn mỗi dân chúng bình thường. Song, sự thật đã chứng minh rằng dân chúng mới là tầng lớp đông đảo nhất. Sau này núi Diệu Cảm cũng được hoàng thất công nhận, hiện nay không thiếu người nổi tiếng đến dâng hương.
(*Phú hương: Theo ngữ cảnh thì có nghĩa là nơi thờ phụng phục vụ cho giai cấp quyền quý. Cùng hương thì ngược lại.)
Núi Diệu Cảm, nơi từng là trung tâm tôn giáo Bắc Kinh, vẫn chiếm cứ một vị trí rất thiêng liêng trong lòng thế hệ trước ở vùng Hoa Bắc.
Mỗi người lần lượt nhận giấy, phát biểu đôi lời cảm tưởng. Lan Hà, một trong những đại sứ quảng bá, tấm tắc khen cảnh thiên nhiên ở nơi đây: "Không khí rất tươi mát, phong cảnh tuyệt đẹp, giúp người ta quên đi sầu lo..."
Anh không dùng từ đặc biệt nào, nhưng ngay lúc anh thốt ra câu này thì một con cáo vọt ra khỏi bụi cỏ, nhìn dáo dác xung quanh như đang phối hợp với lời anh.
Lan Hà: "..."
Anh cấp tốc dạt sang một bên.
Các nhân viên trợn mắt, "Là một con cáo hoang?"
Do không phải mùa hội chùa trên núi nên khách du lịch không nhiều, nhưng cũng có vài người đứng túm tụm cách đó không xa. Ai nấy đều kinh hô, cũng rất ngạc nhiên.
Đạo diễn giơ tay lên: "Suỵt! Đừng dọa nó! Quay nó quay nó! Phản ứng diễn viên nữa!"
Trần Tinh Ngữ: "Oa... Đây là cáo hoang nhỉ? Trông nó ung dung quá."
Quản lý địa điểm du lịch cũng phản ứng rất nhanh, tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên gã thấy một con cáo hoang không sợ người: "Đúng vậy, khu du lịch núi Diệu Cảm chúng tôi cực kì chú trọng đến việc bảo vệ núi rừng, động vật hoang dã, con người sống chan hòa với thiên nhiên..."
Lan Hà bùi ngùi, giọng cũng đầy cảm xúc: "Lần đầu trong đời tôi thấy cáo hoang đó. Bắc Kinh có một nơi như thế này đúng là quá hiếm thấy!"
Chị Hồ: "..."
Chị Hồ nhảy tót đến chỗ Lan Hà, ôm chân anh nằm sấp xuống, rên ư ử, cất tiếng kêu như chó.
Lan Hà đành phải vươn tay vuốt lông cáo: "Ha ha, một bé cáo nhiệt tình."
Chị Hồ lườm Lan Hà cháy mắt: Hừ, biết ta tốt rồi chứ! Giúp cậu xây dựng hình tượng giàu lòng bác ái trước công chúng đó!
Lan Hà: "..."
"Mọi người đang làm gì thế?" Có một giọng nói truyền tới.
Anh ngoảnh đầu lại, là một ông cụ.
Tay quản lý thấy ông bèn chào: "Lý tiên sinh ạ, không có gì đâu, con cáo này tự xuất hiện đấy, chúng tôi chỉ chơi với nó một lúc thôi. Mấy cô cậu này đều là đại sứ quảng bá cho khu du lịch chúng tôi đấy."
Đạo diễn nghe gã gọi "tiên sinh" bèn hiểu ra ngay, chú ta sống ở Bắc Kinh lâu rồi nên cũng biết đây là một hương đầu. Dù sao nơi này cũng là Đỉnh Vàng núi Diệu Cảm, mà ông cụ cũng rất để tâm đến cáo.
Khi giáp mặt với hương đầu đỉnh tiên không được gọi thẳng là hương đầu, như vậy là không tôn trọng, phải gọi tiên sinh.
Hương đầu Lý dẫn đệ tử đến đăng ký khai đỉnh thì loáng thoáng thấy họ đang chọc cáo, dù không biết nó có linh tính không thì vẫn can ngăn. Giờ ông ta mới trông rõ chỉ đang chơi với cáo, nó không bị bắt giữ, trái lại nghe tiếng ồn ào của họ còn trốn vào lùm cỏ.
Tay quản lý còn giới thiệu kia là những ngôi sao quảng bá, nét mặt hương đầu Lý mới dịu đi, đồng thời cũng muốn giúp đỡ các sao này. Phần lớn các cao nhân ở Bắc Kinh đều sẵn sàng phục vụ đám người mê tín lắm tiền như phú thương, ngôi sao,... thành ra lão thốt một câu nghe rất có phong thái cao nhân: "Các cô các cậu à, vạn vật có linh, các cô cậu như vậy cũng coi như đã kết thiện duyên rồi."
Đúng là trong giới giải trí có lời đồn về những sao nuôi cáo, kể cả Trần Tinh Ngữ cũng bị đồn là nhờ quấn búp bê mới có con trai.
Quả nhiên, biểu cảm của Trần Tinh Ngữ và Trần Tinh Dương đều đúng hoàn cảnh, chỉ riêng Lan Hà là lễ phép đáp: "Bảo vệ động vật hoang dã là trách nhiệm của mỗi cá nhân."
Hương đầu Lý: "..."
Tay quản lý hòa giải: "Ha ha ha, hôm nay ekip chương trình đến là để quảng bá cho khu du lịch núi Diệu Cảm chúng tôi. Chúng tôi ghi hình tiếp đây, Lý tiên sinh dâng hương đi nhé."
Lý tiên sinh gật đầu. Mỗi hội dâng hương lớn đều có quan hệ khá tốt với các tay quản lý khu du lịch.
Sau khi đi rồi, ông ta vừa nghĩ vừa được đệ tử nhắc khéo mới nhớ, thảo nào trông cái cậu diễn viên kia quen quen!
Đó là ngôi sao lần trước được đạo trưởng Giang Hà hành lễ trong lời đồn chứ gì nữa, nhưng nghe nói cậu ta không tin tà, chính khí mạnh đến độ được mời đi trấn trạch... Hầy, xem ra ông ta không kiếm được số tiền này rồi.
Phần cuối của "Yến Kinh tuế thời ký" đã được ghi hình xong, mọi người chụp ảnh chung ngay tại núi Diệu Cảm. Do có nhiều người nên đứng men ra cả bậc thềm lối leo núi cũ.
Thợ chụp ảnh đứng dưới chụp: "Cà."
(*Quả cà trong tiếng trung là qiézi, khi đọc miệng như đang cười, giống như người ta nói cheese vậy.)
Ai nấy đều chuẩn bị dáng chụp, cùng nhau hô Cà.
Song, vào khoảnh khắc mọi người đồng thanh hô kia, nhiều người láng máng nghe tiếng "Pù".
Ví dụ như biên kịch kiêm đạo diễn trong ekip vừa nghe thấy bèn hỏi Lan Hà đứng trước: "Cậu có nghe thấy từ Pù không?"
Lan Hà lấy gậy gõ mạnh xuống đất, điềm nhiên đáp: "Không ạ, chắc là ai bất cẩn ăn phải tóc ấy mà."
Chú ta giật mình: "Cũng có thể."
Đạo diễn cười tủm tỉm nói với mọi người: "Cảm ơn mọi người lần nữa nhé, rước phúc về nhà nha!"
Ai nấy đều nói theo: "Rước phúc về nhà."
Đó cũng là truyền thống của núi Diệu Cảm. Lên núi nói thành kính, xuống núi là rước phúc về nhà, ở đây cũng có bán tranh chữ Phúc.
Lan Hà đi cuối hàng, quay người vái về phía Đỉnh Vàng. Những người khác có rước được phúc về không thì anh không biết, nhưng anh và Tống Phù Đàn đã nhận được trang bị thật...
...
Hôm nay, không chỉ page "Yến Kinh tuế thời ký" mà page "Khu du lịch núi Diệu Cảm" cũng đăng tải những bức ảnh chụp và gif bên lề, thông báo đã có thêm vài đại sứ quảng bá, trong đó còn có ảnh Lan Hà bị cáo "tóm được".
Mở gif ra còn có thể nghe tiếng hừ hừ làm nũng muốn được vuốt lông của cáo, nghe chẳng khác gì cún con, không hổ là thuộc loài chó.
Tui đi hội chùa núi Diệu Cảm nhiều ơi là nhiều mà sao không có con cáo nào vớ được tui?
Phần nào của "Yến Kinh tuế thời ký" cũng quảng bá cho những địa điểm đẹp và phong tục cũ của Bắc Kinh, xem hay lắm ý. Lần trước đi Bắc Kinh tôi chỉ mới đi mỗi mấy nơi di tích danh lam thắng cảnh nổi tiếng thôi. Xem phần này xong, tôi bèn ghi lại những địa điểm muốn đi cho dịp sau luôn!
Bạn tôi kể hôm đó vừa khéo đi chơi xuân, nghe nói lúc Lan Hà vuốt lông cáo thì có một ông thần côn, không biết là thầy bói hay đạo sĩ, bảo anh ta là đã kết được thiện duyên. Thế mà Lan Hà đáp: Bảo vệ động vật hoang dã là trách nhiệm của mỗi cá nhân.
Cười xỉu left xỉu right xỉu up xỉu down. Ảnh đỉnh đấy, không hổ là đại sứ quảng bá của núi Diệu Cảm.
Tuôi biết nè! Cái ông thầy bói đó năm nào cũng phải nộp phí bói mười nghìn cơ, chắc là lại muốn kiếm chác đây mà.
Sao bảo các sao rất mê tín cơ mà?
Ờmmm tùy người đó, chỉ có thể nói là cái giới này rất chú ý đến. Hơn nữa, nghe đâu Lan Hà là người dân tộc thiểu số, có lẽ tín ngưỡng của anh ta khác chúng mình, không tin mấy cái bói toán này.
Anh Tuần Xuân nhà cô còn trang điểm cho đầu lợn tế được thì mê tín méo gì, ảnh không kiêng kị cái gì thì có!
Sao cơ! Anh Tuần Xuân là người dân tộc thiểu số á, sao giờ tôi mới biết!
Đọc được từ bài đăng bên cạnh. Chả phải sắp chiếu "Thanh mộng kỷ hà" à, có nhân viên tung tin sốc đó. Nghe nói bố mẹ thì là người dân tộc, nhưng lí lịch cá nhân vẫn viết là dân tộc Hán.
Tui cũng đọc rồi, nghe phong thanh là dân Mông Cổ, trưởng thành ở nội địa, được Hán hóa nhiều, bố mẹ cũng toàn giáo viên cả. Nhưng anh ta cũng từng thể hiện kĩ năng dân tộc mình, vả lại mấy cô xem, mũi anh ta cao vãi lúa, cũng có lý phết nhỉ.
Củ lạc giòn tan! (Insert meme anh chàng xăm trổ) Anh ý là dân Mông Cổ, thảo nào "mạnh" thía. Iu iu.
...
Lan Hà vẫn hồn nhiên chưa hay biết chuyện mình mang nửa dòng máu dân tộc đã bị vạch trần, tuy rằng không đúng sự thật. Anh đang nói chuyện điện thoại với công ty quản lý.
Kể từ sau khi "Truy đuổi" nổi lên như một hiện tượng, thật ra có kha khá lời mời đến cửa. Ngoài một số đại ngôn ra thì đa số là các chương trình tạp kĩ, mọi người đều muốn nhân cơ hội mời anh Tuần Xuân lên sóng.
Đương nhiên cũng có phim ảnh. Biểu hiện nổi bật trong "Truy đuổi" dù không hot quá nhưng cũng lọt mắt xanh một số đoàn phim. Tuy nhiên, anh sắp bắt tay đóng phim của Tống Khởi Vân nên rất nhiều bộ không khớp lịch cũng chỉ biết từ chối.
Bên công ty ngàn năm mới gặp được một diễn viên flop dưới trướng nổi như cồn nhưng lại không cuống đít kiếm tiền, điên cuồng bảo Lan Hà nhận việc bởi dù gì cũng có phim của Tống Khởi Vân trong tay, hiển nhiên sau này còn có cơ hội lớn hơn nữa. Vả lại, Tống Khởi Vân yêu cầu cao, phải cho Lan Hà thời gian để chuẩn bị cho kịch bản, chứ nếu mà đánh mất cơ hội sẽ hối hận xanh ruột mất.
Nhưng để không lỡ cơ hội tỏa sáng trước mắt nên họ cũng sẽ chọn lọc một số đầu việc, thí dụ như hiện giờ ngồi bàn về một chương trình đang ghi hình này với anh. Vì dạo này Lan Hà gây tiếng vang lớn nên người ta mời anh đến làm khách quý trợ diễn.
Lan Hà nghe kĩ càng, đáp rằng sẽ đi ký hợp đồng.
Hồ Bảy Chín: "Ta cũng muốn đi."
Anh tỉnh rụi: "Cô ở nhà dưỡng thương."
Hồ Bảy Chín: "Ta đã khỏi rồi!!!"
Cô ta khóc lóc. Tại Lan Hà bảo chân vẫn đi cà nhắc nên cô ta bị nhốt ở nhà một thời gian ngắn, còn chả được xuống chung cư, thậm chí hai ngày trước đi làm việc cũng không để điện thoại lại cho cô ta chơi game ở nhà, "Hu hu hu, trong nhà chẳng có gì sất, không vui gì hết, ta chán muốn chết."
Lan Hà thờ ơ, "Cô học theo Bạch Ngũ kia kìa, cậu ấy vui vẻ biết bao."
Hồ Bảy Chín: "... Đương nhiên là nó vui rồi!"
Mấy con nhím không ưa ra ngoài, sống như chết, ngày nào cũng nằm rịt trong lầu thần tài chả đi đâu, cũng không đi vệ sinh luôn thì lại chả sướng? Nhưng Hồ Bảy Chín không chịu được cảnh ấm ức đó, sắp chết vì bức bí rồi.
Chuông cửa reo, Lan Hà đi mở cửa. Là Tống Phù Đàn, hắn nấu vài món đưa xuống, vừa vào đã thấy Hồ Bảy Chín xoay vòng vòng tại chỗ, lắc đầu nguầy nguậy.
Tống Phù Đàn: "Cô ta làm gì thế?"
Lan Hà: "Em chịu đó, chắc là đang gây sự."
Hồ Bảy Chín rớt nước mắt: "Ta chán quá mà."
Lan Hà: "..."
Tống Phù Đàn: "..."
Tống Phù Đàn: "Hay là mình lắp đặt thêm một số thiết bị phù hợp cho cô ta..."
"Lại còn lắp đặt thêm. Thế rốt cuộc là nuôi gia tiên hay năm ấy em mở vườn bách thú hả." Lan Hà buồn cười, "Thôi được thôi được, lần tới ta sẽ đưa cô đi cùng."
Lúc này, Hồ Bảy Chín mới bò dậy.
Tống Phù Đàn đặt thức ăn xuống. Một đĩa cải xào thịt dê, thêm chút giá đỗ, ăn với cơm là tuyệt nhất, học được từ ông ngoại hắn. Hắn còn hấp cá mè hoa, độ lửa được chỉnh vừa phải cộng thêm đậu phụ chiên vàng rộm, vì nghĩ đến khẩu vị của Lan Hà nên có thả vài quả ớt, mùi thơm nức xộc lên mũi.
Không phải bữa cơm nào họ cũng ăn cùng nhau, chỉ thi thoảng mà thôi, Tống Phù Đàn sẽ tự tay nấu cơm cho Lan Hà.
Anh ăn được nửa thì điện thoại hắn đổ chuông: "A lô?"
Đầu kia là Đậu Xuân Đình: "Anh ơi, em đang ở trước cửa phòng thuê của anh, sao anh không ở đó?"
Tống Phù Đàn lạnh giọng: "Cậu tới làm gì?"
Đậu Xuân Đình nghẹn ngào: "Anh, anh cứu em với, em sợ lắm."
Tống Phù Đàn: "Không cho vay."
Đậu Xuân Đình: "..."
Đậu Xuân Đình: "Hu hu hu không phải vay đâu, cả nửa tháng nay em còn chả vòi tiền bố nữa là, em gặp phải ma cơ." Cậu ta không biết anh họ mình đã giao nộp Bối Vân, vẫn nghĩ một cách ngây ngô rằng ở bên anh họ là an toàn nhất.
"Cậu đi xuống một tầng đi." Tống Phù Đàn bình tĩnh chỉ đường, đứng dậy mở cửa bèn thấy Đậu Xuân Đình đi ra từ cầu thang bộ.
Cậu ta vừa đi vào bèn bắt gặp Lan Hà, lại còn là cái vẻ đang ăn cơm giữa chừng. Cậu ta gãi đầu: "Ủa chả phải anh Tuần Xuân đây hả? Hóa ra hai anh thuê tầng trên với tầng dưới để tiện cho công việc phỏng?"
Tống Phù Đàn: "Cậu kể chuyện nhanh cái."
Đậu Xuân Đình mếu máo ôm tay hắn.
Hắn né sang một bên.
Đậu Xuân Đình: "..."
Cậu ta chuyển sang kéo tay Lan Hà, anh nhét một cái gối ôm vào lòng cậu ta. Cậu ta tủi thân: "Hức... Vậy em cứ nói nha, sẽ không dọa Lan Hà chứ."
Lan Hà còn chưa kịp đáp thì cậu ta đã kể một tràng: "Đầu tháng nay em đi mua cái laptop mới, lên mạng chơi game, tham gia vào một diễn đàn game. Ở đó em gặp một người rất thú vị, ngày nào bọn em cũng chuyện trò với nhau. Kể từ khi quen cô ấy, đã nửa tháng rồi em không mò mặt lên diễn đàn nữa. Em không kìm lòng nổi mà tán dóc với cô ấy hằng ngày, gần như mất ăn mất ngủ..."
"Cô ấy nói chuyện dí dỏm lắm, lại còn thấu hiểu em, cách suy nghĩ giống nhau y đúc, thậm chí có thể đoán ra em đang làm gì. Em nghĩ mình thích cô ấy quá nên xin wechat để tán tỉnh. Mãi đến hôm qua cô ấy mới nói là cô ấy cũng ở Bắc Kinh, bọn em gặp mặt nhau, phát triển tình cảm."
"Em vui lắm. Một ngày trước khi đi chơi còn tút tát nhan sắc, đến khi gặp mặt lại chả thấy bóng dáng cô ấy đâu. Em đợi những ba tiếng đồng hồ, lấy điện thoại mở mục tin báo riêng thì phát hiện trong bài đăng bắt chuyện đầu tiên của hai đứa em chỉ có mình em là nói, còn những người khác toàn gửi lại những dấu chấm hỏi, còn có người hỏi em bị điên à, bị cái gì kích thích à..."
"Lúc đó em đã thấy mình bị điên rồi, tinh thần phân liệt rồi, lẽ nào cô ấy là người em tưởng tượng ra? Em chạy về, thế nhưng rõ ràng cô ấy vẫn tồn tại trong laptop em. Cũng đúng vào lúc này, em trông thấy một gương mặt hiện lên màn hình!"
Kể đến đây, Đậu Xuân Đình khó có thể miêu tả tiếp. Cậu ta nhớ lại cái cảm giác rợn tóc gáy ấy, bao nhiêu si mê khi chìm đắm vào những cuộc trò chuyện trên mạng đều bị đánh bay bởi gương mặt người phụ nữ quỷ quyệt hiện lên trên màn hình và cả câu nói mập mờ "Anh hối hận rồi ư". Cậu ta quẳng laptop xuống, chạy vọt ra ngoài. Song khi ra ngoài rồi, cậu ta lại trông thấy laptop xuất hiện ngay trên tủ ở huyền quan, cái người trong màn hình đang nhìn chằm chằm vào cậu ta, vươn tay ra chỗ cậu ta...
Vào khoảnh khắc đó, cậu ta thất thần gần như muốn vươn tay ra nhưng lại bị đánh thức bởi tiếng gọi của người giao đồ ăn ngoài cửa. Cậu ta ném laptop xuống rồi xông ra ngoài.
Tống Phù Đàn nghe xong bèn xác nhận lại với em họ mình: "Cậu chủ động tỏ tình với cô ta?"
Đậu Xuân Đình: "D, dạ..."
Cậu ta hoảng hốt, đến nước đó rồi còn có cách gì không?
Đậu Xuân Đình sụt sịt: "Em sai rồi mà. Anh ơi, anh nhất định phải cứu em, không có lần sau nữa đâu! Giờ em biết lỗi rồi, em ngu, em dại, em còn chưa biết người ta tên gì, trông ra sao mà đã thích rồi!"
Tống Phù Đàn: "..."
Lan Hà: "... Phụt."
*Tác giả:
Tống Phù Đàn:??? Khỏi cần thằng em họ này nữa được không?
Chương 54: Hồ Bảy Chín: Ta chán quá mà.
Tống Phù Đàn mới chỉ cưỡi 001 đúng một lần, sau này vẫn giữ gìn nó làm kỉ niệm, muốn mang ra ngoài cũng chỉ dắt đi chứ không cưỡi, ai mà chịu được con lừa đó.
Sản phẩm giấy Lan Hà làm đều tốt cả, mỗi nó hàng hỏng duy nhất thôi...
Bà lão vỗ một cái, 001 cất vó chạy như điên, thậm chí trông nó như biết người trên lưng mình là ai nên dốc sức đến lạ. Ngặt nỗi khi chạy, chân nó cứ bước sâu bước nông, lúc cao lúc thấp, nhìn rất rõ.
Bà lão: "???"
Bà nhanh tay ôm lấy cổ lừa, may là chưa ngã sấp mặt. Bà của bây giờ trông chả khác gì Tống Phù Đàn khi cưỡi con lừa này lần đầu.
Nó chạy cà nhắc mà vẫn nhanh thoăn thoắt, loáng cái đã chạy hơn trăm mét.
Còn Lan Hà thì mới gào được nửa chừng: "Bà! Ơi! Nó! Là! Một! Con! Lừa! Què!"
Bà lão: "..."
Ừ! Thấy rồi đó!
Dầu gì bà lão cũng là nhân vật hàng top của núi Diệu Cảm. Bà ôm lừa thật chặt, ngoảnh đầu nở nụ cười hiền từ thậm chí là tưởng niệm. Nhớ cái năm bà hóa thành tiên cũng là vì ngã chết trên đường lên núi...
"Không sao đâu, bà điều khiển được!"
Âm cuối tan ra trong gió.
Lan Hà: "..."
Bà bướng bỉnh, cưỡi 001 với tư thế chẳng đẹp đẽ gì cho cam, từ biệt cõi trần mà đi.
Khi bà lão đi mất dạng, Lan Hà và Tống Phù Đàn cũng choàng tỉnh, nằm co ro rúm ró. Đang đúng thời tiết đầu xuân nên nhiệt độ trên núi thấp hơn, hai người lại ngủ quên ngoài trời, may là chưa cóng chết.
Hắn sờ xuống dưới, quả nhiên không thấy con lừa đâu nữa, trên người anh cũng xuất hiện thêm một vết đỏ.
Cả hai nhìn nhau, một lúc sau bật cười khúc khích.
Bà mạnh mẽ ghê nơi. Lan Hà bụm mặt, cảm thấy có lỗi với người đã tặng thêm trang bị và kĩ năng này, nhưng anh thực sự không nín cười được, "Không được rồi, mai phải đi đốt tháp hương và trâu ngựa giấy cho bà ấy mới được."
Ngày hôm sau anh thức dậy đánh răng trong sân thì phát hiện Tống Phù Đàn đã rửa mặt xong xuôi đương nhíu mày, bèn chạy lại hỏi hắn: "Sao vậy anh?"
Tống Phù Đàn buồn buồn: "... Bà ấy vẫn chưa trả lừa."
Bà bảo mượn lừa để khỏi đi bộ, đường thì chỉ có nhiêu đó, chạy cả đêm cũng phải về đến miếu rồi chứ. Tuy nó là lừa què nhưng cũng không thể mượn xong giếm luôn, đó là tín vật đính ước của hắn mà.
Lan Hà nghĩ theo hướng xấu: "Thôi chết, hay là bà càng nghĩ càng thấy ấm ức nên giữ 001 lại rồi nhỉ? Hoặc giả như đáng sợ hơn là nó chở lạc đường mất rồi."
Đạo diễn đang đánh răng đi ngang qua, liếc Tống Phù Đàn và Lan Hà với vẻ nghi ngờ, sao hai đứa này một sợ sệt, một nhíu mày nhỉ. Nếu là người khác thì chú ta sẽ chẳng bận tâm đâu, nhưng hai người này thì lại lo lo.
Anh lấy khuỷu tay huých Tống Phù Đàn. Hắn sửng sốt, đoạn giãn mày ra.
Thậm chí anh còn giơ cốc súc miệng ra, chạm cốc với hắn ra chiều tao nhã, thể hiện sự thân thiết.
Hắn nhanh tay nhanh mắt, đưa miệng cốc xuống một cách tôn trọng.
Đạo diễn: "..."
Cái quái gì vậy???
Tiếp đó, Tống Phù Đàn cóc thèm quan tâm đến cảm xúc của đạo diễn nữa, cũng mặc xác chú ta còn bao nhiêu nghi ngờ, cầm lòng không đậu leo lên đỉnh núi một mình.
Lan Hà sở hữu hình tượng không tin ma quỷ trứ danh, đương nhiên không thể để anh đi thắp hương được rồi. Tống Phù Đàn lại khác, hắn đeo tràng hạt trên cổ, chưa kể vốn dĩ miếu trên núi Diệu Cảm đã du nhập Thích Đạo Nho*, còn có cả Quan Âm Độ Hải.
(*Thích Đạo Nho là tam giáo, tức ba truyền thống, trường phái tôn giáo và triết học có những ảnh hưởng rất lớn mạnh trong các nước chịu ảnh hưởng mạnh mẽ của nền tảng văn hóa Trung Quốc như Trung Quốc, Đài Loan, Việt Nam, Triều Tiên và khu vực Okinawa của Nhật Bản. Ba giáo lần lượt là Phật Giáo, Đạo Giáo và Nho Giáo.
*Quan Âm Độ Hải là Quan Âm bảo vệ và phổ độ biển khổ trong 16 La Hán. Bà đứng trên cánh sen trôi nổi giữa biển rộng cuộn sóng.)
Tống Phù Đàn đốt tháp hương tại ao hương bên ngoài. Đám hương nhang này là được mua trong miếu, ngoài ra còn có trâu ngựa giấy Lan Hà gấp suốt đêm qua được bỏ lẫn vào, người khác không biết đó là những thứ hắn mang đi.
Ngọn lửa cháy bùng mãnh liệt trong tháp hương, một con lừa giấy vẹn nguyên bay ra từ lư như bị gió vô tình thổi ra. Hắn nắm giấy đọc, chính là số 001 của hắn.
Hắn thở phào, nhìn kĩ lại. Chân sau hơi nát của 001 được bọc khéo léo bởi một lá vàng, gần như hợp thành một thể với giấy. Nếu không phải do màu sắc thì quả là không chê vào đâu được.
Đợi đến khi bọn Lan Hà cũng lên, hắn đưa cho anh xem.
Anh mừng khôn xiết. Thảo nào trả về muộn thế, hóa ra bà lão mềm lòng ấy không giận họ và lừa, trái lại còn trị khỏi cái chân què cho nó!
Anh cảm động: "Hu hu, đúng là một bà tiên..."
Trước khi đi, anh nhất định phải len lén thắp nén hương cho bà mới được.
...
Ban ngày, Lan Hà tiếp tục ghi hình. Dưới sự hướng dẫn của quản lý khu du lịch núi Diệu Cảm, anh được ngắm hoa mơ nở rộ khắp núi rừng, màu mận chín có đậm có nhạt tô điểm khắp triền núi trông rất đỗi đẹp mắt.
Trước cảnh tượng này, tay quản lý trao tặng giấy ủy nhiệm đã chuẩn bị sẵn cho Lan Hà và mấy người Trần Tinh Ngữ. Đó là ủy nhiệm làm đại sứ quảng bá du lịch núi Diệu Cảm trong vòng một năm.
Mặc dù đã bàn sẵn với ekip chương trình, mỗi mùa trước cũng có diễn viên quảng bá cho các địa điểm du lịch và phong tục tập quán tại Bắc Kinh, nhưng dẫu sao đây là núi Diệu Cảm, là lần đầu tiên núi Diệu Cảm trao tặng, hoặc có thể nói là bán sỉ cái chức vụ này.
Tuy đó chỉ là về mặt du lịch, còn là một địa điểm với cấp bậc không cao lắm nhưng Trần Tinh Ngữ vẫn nhận rất trịnh trọng. Qua chuyện Miểu Miểu, chị rất kính trọng núi Diệu Cảm.
Từ rất lâu về trước, người ta hay nói rằng Nha Kế Sơn là phú hương*, còn núi Diệu Cảm lại là cùng hương*. Lí do là bởi Nha Kế Sơn tọa lạc tại quan đạo, rất nhiều quan to quý nhân dâng hương, trong khi núi Diệu Cảm chỉ hấp dẫn mỗi dân chúng bình thường. Song, sự thật đã chứng minh rằng dân chúng mới là tầng lớp đông đảo nhất. Sau này núi Diệu Cảm cũng được hoàng thất công nhận, hiện nay không thiếu người nổi tiếng đến dâng hương.
(*Phú hương: Theo ngữ cảnh thì có nghĩa là nơi thờ phụng phục vụ cho giai cấp quyền quý. Cùng hương thì ngược lại.)
Núi Diệu Cảm, nơi từng là trung tâm tôn giáo Bắc Kinh, vẫn chiếm cứ một vị trí rất thiêng liêng trong lòng thế hệ trước ở vùng Hoa Bắc.
Mỗi người lần lượt nhận giấy, phát biểu đôi lời cảm tưởng. Lan Hà, một trong những đại sứ quảng bá, tấm tắc khen cảnh thiên nhiên ở nơi đây: "Không khí rất tươi mát, phong cảnh tuyệt đẹp, giúp người ta quên đi sầu lo..."
Anh không dùng từ đặc biệt nào, nhưng ngay lúc anh thốt ra câu này thì một con cáo vọt ra khỏi bụi cỏ, nhìn dáo dác xung quanh như đang phối hợp với lời anh.
Lan Hà: "..."
Anh cấp tốc dạt sang một bên.
Các nhân viên trợn mắt, "Là một con cáo hoang?"
Do không phải mùa hội chùa trên núi nên khách du lịch không nhiều, nhưng cũng có vài người đứng túm tụm cách đó không xa. Ai nấy đều kinh hô, cũng rất ngạc nhiên.
Đạo diễn giơ tay lên: "Suỵt! Đừng dọa nó! Quay nó quay nó! Phản ứng diễn viên nữa!"
Trần Tinh Ngữ: "Oa... Đây là cáo hoang nhỉ? Trông nó ung dung quá."
Quản lý địa điểm du lịch cũng phản ứng rất nhanh, tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên gã thấy một con cáo hoang không sợ người: "Đúng vậy, khu du lịch núi Diệu Cảm chúng tôi cực kì chú trọng đến việc bảo vệ núi rừng, động vật hoang dã, con người sống chan hòa với thiên nhiên..."
Lan Hà bùi ngùi, giọng cũng đầy cảm xúc: "Lần đầu trong đời tôi thấy cáo hoang đó. Bắc Kinh có một nơi như thế này đúng là quá hiếm thấy!"
Chị Hồ: "..."
Chị Hồ nhảy tót đến chỗ Lan Hà, ôm chân anh nằm sấp xuống, rên ư ử, cất tiếng kêu như chó.
Lan Hà đành phải vươn tay vuốt lông cáo: "Ha ha, một bé cáo nhiệt tình."
Chị Hồ lườm Lan Hà cháy mắt: Hừ, biết ta tốt rồi chứ! Giúp cậu xây dựng hình tượng giàu lòng bác ái trước công chúng đó!
Lan Hà: "..."
"Mọi người đang làm gì thế?" Có một giọng nói truyền tới.
Anh ngoảnh đầu lại, là một ông cụ.
Tay quản lý thấy ông bèn chào: "Lý tiên sinh ạ, không có gì đâu, con cáo này tự xuất hiện đấy, chúng tôi chỉ chơi với nó một lúc thôi. Mấy cô cậu này đều là đại sứ quảng bá cho khu du lịch chúng tôi đấy."
Đạo diễn nghe gã gọi "tiên sinh" bèn hiểu ra ngay, chú ta sống ở Bắc Kinh lâu rồi nên cũng biết đây là một hương đầu. Dù sao nơi này cũng là Đỉnh Vàng núi Diệu Cảm, mà ông cụ cũng rất để tâm đến cáo.
Khi giáp mặt với hương đầu đỉnh tiên không được gọi thẳng là hương đầu, như vậy là không tôn trọng, phải gọi tiên sinh.
Hương đầu Lý dẫn đệ tử đến đăng ký khai đỉnh thì loáng thoáng thấy họ đang chọc cáo, dù không biết nó có linh tính không thì vẫn can ngăn. Giờ ông ta mới trông rõ chỉ đang chơi với cáo, nó không bị bắt giữ, trái lại nghe tiếng ồn ào của họ còn trốn vào lùm cỏ.
Tay quản lý còn giới thiệu kia là những ngôi sao quảng bá, nét mặt hương đầu Lý mới dịu đi, đồng thời cũng muốn giúp đỡ các sao này. Phần lớn các cao nhân ở Bắc Kinh đều sẵn sàng phục vụ đám người mê tín lắm tiền như phú thương, ngôi sao,... thành ra lão thốt một câu nghe rất có phong thái cao nhân: "Các cô các cậu à, vạn vật có linh, các cô cậu như vậy cũng coi như đã kết thiện duyên rồi."
Đúng là trong giới giải trí có lời đồn về những sao nuôi cáo, kể cả Trần Tinh Ngữ cũng bị đồn là nhờ quấn búp bê mới có con trai.
Quả nhiên, biểu cảm của Trần Tinh Ngữ và Trần Tinh Dương đều đúng hoàn cảnh, chỉ riêng Lan Hà là lễ phép đáp: "Bảo vệ động vật hoang dã là trách nhiệm của mỗi cá nhân."
Hương đầu Lý: "..."
Tay quản lý hòa giải: "Ha ha ha, hôm nay ekip chương trình đến là để quảng bá cho khu du lịch núi Diệu Cảm chúng tôi. Chúng tôi ghi hình tiếp đây, Lý tiên sinh dâng hương đi nhé."
Lý tiên sinh gật đầu. Mỗi hội dâng hương lớn đều có quan hệ khá tốt với các tay quản lý khu du lịch.
Sau khi đi rồi, ông ta vừa nghĩ vừa được đệ tử nhắc khéo mới nhớ, thảo nào trông cái cậu diễn viên kia quen quen!
Đó là ngôi sao lần trước được đạo trưởng Giang Hà hành lễ trong lời đồn chứ gì nữa, nhưng nghe nói cậu ta không tin tà, chính khí mạnh đến độ được mời đi trấn trạch... Hầy, xem ra ông ta không kiếm được số tiền này rồi.
Phần cuối của "Yến Kinh tuế thời ký" đã được ghi hình xong, mọi người chụp ảnh chung ngay tại núi Diệu Cảm. Do có nhiều người nên đứng men ra cả bậc thềm lối leo núi cũ.
Thợ chụp ảnh đứng dưới chụp: "Cà."
(*Quả cà trong tiếng trung là qiézi, khi đọc miệng như đang cười, giống như người ta nói cheese vậy.)
Ai nấy đều chuẩn bị dáng chụp, cùng nhau hô Cà.
Song, vào khoảnh khắc mọi người đồng thanh hô kia, nhiều người láng máng nghe tiếng "Pù".
Ví dụ như biên kịch kiêm đạo diễn trong ekip vừa nghe thấy bèn hỏi Lan Hà đứng trước: "Cậu có nghe thấy từ Pù không?"
Lan Hà lấy gậy gõ mạnh xuống đất, điềm nhiên đáp: "Không ạ, chắc là ai bất cẩn ăn phải tóc ấy mà."
Chú ta giật mình: "Cũng có thể."
Đạo diễn cười tủm tỉm nói với mọi người: "Cảm ơn mọi người lần nữa nhé, rước phúc về nhà nha!"
Ai nấy đều nói theo: "Rước phúc về nhà."
Đó cũng là truyền thống của núi Diệu Cảm. Lên núi nói thành kính, xuống núi là rước phúc về nhà, ở đây cũng có bán tranh chữ Phúc.
Lan Hà đi cuối hàng, quay người vái về phía Đỉnh Vàng. Những người khác có rước được phúc về không thì anh không biết, nhưng anh và Tống Phù Đàn đã nhận được trang bị thật...
...
Hôm nay, không chỉ page "Yến Kinh tuế thời ký" mà page "Khu du lịch núi Diệu Cảm" cũng đăng tải những bức ảnh chụp và gif bên lề, thông báo đã có thêm vài đại sứ quảng bá, trong đó còn có ảnh Lan Hà bị cáo "tóm được".
Mở gif ra còn có thể nghe tiếng hừ hừ làm nũng muốn được vuốt lông của cáo, nghe chẳng khác gì cún con, không hổ là thuộc loài chó.
Tui đi hội chùa núi Diệu Cảm nhiều ơi là nhiều mà sao không có con cáo nào vớ được tui?
Phần nào của "Yến Kinh tuế thời ký" cũng quảng bá cho những địa điểm đẹp và phong tục cũ của Bắc Kinh, xem hay lắm ý. Lần trước đi Bắc Kinh tôi chỉ mới đi mỗi mấy nơi di tích danh lam thắng cảnh nổi tiếng thôi. Xem phần này xong, tôi bèn ghi lại những địa điểm muốn đi cho dịp sau luôn!
Bạn tôi kể hôm đó vừa khéo đi chơi xuân, nghe nói lúc Lan Hà vuốt lông cáo thì có một ông thần côn, không biết là thầy bói hay đạo sĩ, bảo anh ta là đã kết được thiện duyên. Thế mà Lan Hà đáp: Bảo vệ động vật hoang dã là trách nhiệm của mỗi cá nhân.
Cười xỉu left xỉu right xỉu up xỉu down. Ảnh đỉnh đấy, không hổ là đại sứ quảng bá của núi Diệu Cảm.
Tuôi biết nè! Cái ông thầy bói đó năm nào cũng phải nộp phí bói mười nghìn cơ, chắc là lại muốn kiếm chác đây mà.
Sao bảo các sao rất mê tín cơ mà?
Ờmmm tùy người đó, chỉ có thể nói là cái giới này rất chú ý đến. Hơn nữa, nghe đâu Lan Hà là người dân tộc thiểu số, có lẽ tín ngưỡng của anh ta khác chúng mình, không tin mấy cái bói toán này.
Anh Tuần Xuân nhà cô còn trang điểm cho đầu lợn tế được thì mê tín méo gì, ảnh không kiêng kị cái gì thì có!
Sao cơ! Anh Tuần Xuân là người dân tộc thiểu số á, sao giờ tôi mới biết!
Đọc được từ bài đăng bên cạnh. Chả phải sắp chiếu "Thanh mộng kỷ hà" à, có nhân viên tung tin sốc đó. Nghe nói bố mẹ thì là người dân tộc, nhưng lí lịch cá nhân vẫn viết là dân tộc Hán.
Tui cũng đọc rồi, nghe phong thanh là dân Mông Cổ, trưởng thành ở nội địa, được Hán hóa nhiều, bố mẹ cũng toàn giáo viên cả. Nhưng anh ta cũng từng thể hiện kĩ năng dân tộc mình, vả lại mấy cô xem, mũi anh ta cao vãi lúa, cũng có lý phết nhỉ.
Củ lạc giòn tan! (Insert meme anh chàng xăm trổ) Anh ý là dân Mông Cổ, thảo nào "mạnh" thía. Iu iu.
...
Lan Hà vẫn hồn nhiên chưa hay biết chuyện mình mang nửa dòng máu dân tộc đã bị vạch trần, tuy rằng không đúng sự thật. Anh đang nói chuyện điện thoại với công ty quản lý.
Kể từ sau khi "Truy đuổi" nổi lên như một hiện tượng, thật ra có kha khá lời mời đến cửa. Ngoài một số đại ngôn ra thì đa số là các chương trình tạp kĩ, mọi người đều muốn nhân cơ hội mời anh Tuần Xuân lên sóng.
Đương nhiên cũng có phim ảnh. Biểu hiện nổi bật trong "Truy đuổi" dù không hot quá nhưng cũng lọt mắt xanh một số đoàn phim. Tuy nhiên, anh sắp bắt tay đóng phim của Tống Khởi Vân nên rất nhiều bộ không khớp lịch cũng chỉ biết từ chối.
Bên công ty ngàn năm mới gặp được một diễn viên flop dưới trướng nổi như cồn nhưng lại không cuống đít kiếm tiền, điên cuồng bảo Lan Hà nhận việc bởi dù gì cũng có phim của Tống Khởi Vân trong tay, hiển nhiên sau này còn có cơ hội lớn hơn nữa. Vả lại, Tống Khởi Vân yêu cầu cao, phải cho Lan Hà thời gian để chuẩn bị cho kịch bản, chứ nếu mà đánh mất cơ hội sẽ hối hận xanh ruột mất.
Nhưng để không lỡ cơ hội tỏa sáng trước mắt nên họ cũng sẽ chọn lọc một số đầu việc, thí dụ như hiện giờ ngồi bàn về một chương trình đang ghi hình này với anh. Vì dạo này Lan Hà gây tiếng vang lớn nên người ta mời anh đến làm khách quý trợ diễn.
Lan Hà nghe kĩ càng, đáp rằng sẽ đi ký hợp đồng.
Hồ Bảy Chín: "Ta cũng muốn đi."
Anh tỉnh rụi: "Cô ở nhà dưỡng thương."
Hồ Bảy Chín: "Ta đã khỏi rồi!!!"
Cô ta khóc lóc. Tại Lan Hà bảo chân vẫn đi cà nhắc nên cô ta bị nhốt ở nhà một thời gian ngắn, còn chả được xuống chung cư, thậm chí hai ngày trước đi làm việc cũng không để điện thoại lại cho cô ta chơi game ở nhà, "Hu hu hu, trong nhà chẳng có gì sất, không vui gì hết, ta chán muốn chết."
Lan Hà thờ ơ, "Cô học theo Bạch Ngũ kia kìa, cậu ấy vui vẻ biết bao."
Hồ Bảy Chín: "... Đương nhiên là nó vui rồi!"
Mấy con nhím không ưa ra ngoài, sống như chết, ngày nào cũng nằm rịt trong lầu thần tài chả đi đâu, cũng không đi vệ sinh luôn thì lại chả sướng? Nhưng Hồ Bảy Chín không chịu được cảnh ấm ức đó, sắp chết vì bức bí rồi.
Chuông cửa reo, Lan Hà đi mở cửa. Là Tống Phù Đàn, hắn nấu vài món đưa xuống, vừa vào đã thấy Hồ Bảy Chín xoay vòng vòng tại chỗ, lắc đầu nguầy nguậy.
Tống Phù Đàn: "Cô ta làm gì thế?"
Lan Hà: "Em chịu đó, chắc là đang gây sự."
Hồ Bảy Chín rớt nước mắt: "Ta chán quá mà."
Lan Hà: "..."
Tống Phù Đàn: "..."
Tống Phù Đàn: "Hay là mình lắp đặt thêm một số thiết bị phù hợp cho cô ta..."
"Lại còn lắp đặt thêm. Thế rốt cuộc là nuôi gia tiên hay năm ấy em mở vườn bách thú hả." Lan Hà buồn cười, "Thôi được thôi được, lần tới ta sẽ đưa cô đi cùng."
Lúc này, Hồ Bảy Chín mới bò dậy.
Tống Phù Đàn đặt thức ăn xuống. Một đĩa cải xào thịt dê, thêm chút giá đỗ, ăn với cơm là tuyệt nhất, học được từ ông ngoại hắn. Hắn còn hấp cá mè hoa, độ lửa được chỉnh vừa phải cộng thêm đậu phụ chiên vàng rộm, vì nghĩ đến khẩu vị của Lan Hà nên có thả vài quả ớt, mùi thơm nức xộc lên mũi.
Không phải bữa cơm nào họ cũng ăn cùng nhau, chỉ thi thoảng mà thôi, Tống Phù Đàn sẽ tự tay nấu cơm cho Lan Hà.
Anh ăn được nửa thì điện thoại hắn đổ chuông: "A lô?"
Đầu kia là Đậu Xuân Đình: "Anh ơi, em đang ở trước cửa phòng thuê của anh, sao anh không ở đó?"
Tống Phù Đàn lạnh giọng: "Cậu tới làm gì?"
Đậu Xuân Đình nghẹn ngào: "Anh, anh cứu em với, em sợ lắm."
Tống Phù Đàn: "Không cho vay."
Đậu Xuân Đình: "..."
Đậu Xuân Đình: "Hu hu hu không phải vay đâu, cả nửa tháng nay em còn chả vòi tiền bố nữa là, em gặp phải ma cơ." Cậu ta không biết anh họ mình đã giao nộp Bối Vân, vẫn nghĩ một cách ngây ngô rằng ở bên anh họ là an toàn nhất.
"Cậu đi xuống một tầng đi." Tống Phù Đàn bình tĩnh chỉ đường, đứng dậy mở cửa bèn thấy Đậu Xuân Đình đi ra từ cầu thang bộ.
Cậu ta vừa đi vào bèn bắt gặp Lan Hà, lại còn là cái vẻ đang ăn cơm giữa chừng. Cậu ta gãi đầu: "Ủa chả phải anh Tuần Xuân đây hả? Hóa ra hai anh thuê tầng trên với tầng dưới để tiện cho công việc phỏng?"
Tống Phù Đàn: "Cậu kể chuyện nhanh cái."
Đậu Xuân Đình mếu máo ôm tay hắn.
Hắn né sang một bên.
Đậu Xuân Đình: "..."
Cậu ta chuyển sang kéo tay Lan Hà, anh nhét một cái gối ôm vào lòng cậu ta. Cậu ta tủi thân: "Hức... Vậy em cứ nói nha, sẽ không dọa Lan Hà chứ."
Lan Hà còn chưa kịp đáp thì cậu ta đã kể một tràng: "Đầu tháng nay em đi mua cái laptop mới, lên mạng chơi game, tham gia vào một diễn đàn game. Ở đó em gặp một người rất thú vị, ngày nào bọn em cũng chuyện trò với nhau. Kể từ khi quen cô ấy, đã nửa tháng rồi em không mò mặt lên diễn đàn nữa. Em không kìm lòng nổi mà tán dóc với cô ấy hằng ngày, gần như mất ăn mất ngủ..."
"Cô ấy nói chuyện dí dỏm lắm, lại còn thấu hiểu em, cách suy nghĩ giống nhau y đúc, thậm chí có thể đoán ra em đang làm gì. Em nghĩ mình thích cô ấy quá nên xin wechat để tán tỉnh. Mãi đến hôm qua cô ấy mới nói là cô ấy cũng ở Bắc Kinh, bọn em gặp mặt nhau, phát triển tình cảm."
"Em vui lắm. Một ngày trước khi đi chơi còn tút tát nhan sắc, đến khi gặp mặt lại chả thấy bóng dáng cô ấy đâu. Em đợi những ba tiếng đồng hồ, lấy điện thoại mở mục tin báo riêng thì phát hiện trong bài đăng bắt chuyện đầu tiên của hai đứa em chỉ có mình em là nói, còn những người khác toàn gửi lại những dấu chấm hỏi, còn có người hỏi em bị điên à, bị cái gì kích thích à..."
"Lúc đó em đã thấy mình bị điên rồi, tinh thần phân liệt rồi, lẽ nào cô ấy là người em tưởng tượng ra? Em chạy về, thế nhưng rõ ràng cô ấy vẫn tồn tại trong laptop em. Cũng đúng vào lúc này, em trông thấy một gương mặt hiện lên màn hình!"
Kể đến đây, Đậu Xuân Đình khó có thể miêu tả tiếp. Cậu ta nhớ lại cái cảm giác rợn tóc gáy ấy, bao nhiêu si mê khi chìm đắm vào những cuộc trò chuyện trên mạng đều bị đánh bay bởi gương mặt người phụ nữ quỷ quyệt hiện lên trên màn hình và cả câu nói mập mờ "Anh hối hận rồi ư". Cậu ta quẳng laptop xuống, chạy vọt ra ngoài. Song khi ra ngoài rồi, cậu ta lại trông thấy laptop xuất hiện ngay trên tủ ở huyền quan, cái người trong màn hình đang nhìn chằm chằm vào cậu ta, vươn tay ra chỗ cậu ta...
Vào khoảnh khắc đó, cậu ta thất thần gần như muốn vươn tay ra nhưng lại bị đánh thức bởi tiếng gọi của người giao đồ ăn ngoài cửa. Cậu ta ném laptop xuống rồi xông ra ngoài.
Tống Phù Đàn nghe xong bèn xác nhận lại với em họ mình: "Cậu chủ động tỏ tình với cô ta?"
Đậu Xuân Đình: "D, dạ..."
Cậu ta hoảng hốt, đến nước đó rồi còn có cách gì không?
Đậu Xuân Đình sụt sịt: "Em sai rồi mà. Anh ơi, anh nhất định phải cứu em, không có lần sau nữa đâu! Giờ em biết lỗi rồi, em ngu, em dại, em còn chưa biết người ta tên gì, trông ra sao mà đã thích rồi!"
Tống Phù Đàn: "..."
Lan Hà: "... Phụt."
*Tác giả:
Tống Phù Đàn:??? Khỏi cần thằng em họ này nữa được không?