Chương 16
Sắc mặt của Diệp Quân Vũ trầm xuống sau khi nghe hết đoạn ghi âm, hắn nhìn chằm chằm Thái Yến như muốn xé cái miệng nói láo của ả ra làm trăm mảnh. Từ lúc nào mà hắn với ả tâm đầu ý hợp, thầm thương trộm nhớ nhau vậy? Trong ký ức của hắn, ngay đến ả là ai hắn còn chẳng nhớ nữa là.
Thái Yến bị nhìn chằm chằm như vậy cũng toát mồ hôi lạnh, ả không ngờ mình lại bị Ngôn Cảnh Huyên gài bẫy, cứ nghĩ lần này phần thắng đã ở trong tay, nhưng chưa được ba mươi phút đã bị xé nát mặt nạ.
Tất cả những người có mặt trong buổi tiệc này đều có danh tiếng hơn ả, sau khi chuyện ả nói láo bị vỡ lẽ, chắc chắn ả sẽ thành trò cười của cả giới giải trí cho xem. Ả đã quá xem thường Ngôn Cảnh Huyên rồi.
"Chồng à, anh nói đi, rốt cuộc là sao hả?"
Ngôn Cảnh Huyên túm lấy cánh tay của Diệp Quân Vũ diễn tiếp.
"Tôi không quen biết cô ta, lúc học đại học, tôi được phân vào một nhóm, có lẽ cô ta cũng trong nhóm đó, nhưng em biết gia đình tôi thế nào mà, ngoài chuyện học thì tôi chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện khác, nói gì là yêu đương vụng trộm."
Diệp Quân Vũ giúp Ngôn Cảnh Huyên lau nước mắt, vừa giải thích.
Hắn biết cô đang diễn, tuy nhiên hắn sẽ dốc lòng phối hợp với cô, đằng nào hắn cũng đâu thể mang danh ngoại tình hay có tình cũ được.
"Vậy là chị Thái Yến đã nói dối hả?" Ngôn Cảnh Huyên thút thít: "Chị Thái Yến, tại sao chị lại làm vậy? Có phải chị muốn trả đũa chuyện nhãn hàng thời trang chị đang làm đại diện mời em chụp anh, làm người phát ngôn tiếp theo không?"
"Tôi..."
Thái Yến hoảng loạn.
Trong ngành này không thiếu chuyện vì giành tài nguyên mà dùng thủ đoạn, nhưng để loại đối thủ không ngại bôi đen chồng người ta thì cô ta là người đầu tiên làm chuyện này. Muốn tranh đoạt cũng nên do bản thân cạnh tranh với Ngôn Cảnh Huyên mới đúng.
Tiếng xì xầm to nhỏ vang lên, Thái Yến sợ hãi nhìn xung quanh mong tìm kiếm người thương hại, nhưng mà làm gì có ai dám đối đầu với Diệp Quân Vũ, đó là chưa kể thủ đoạn của cô ta dơ bẩn, họ không cười cợt, chế nhạo thì thôi, ai lại ngu xuẩn bênh vực ả chứ?
"Chị nói gì đi chứ? Sao chị lại im lặng?"
Ngôn Cảnh Huyên chất vấn.
Bị dồn ép lại không có người bênh vực, Thái Yến nhìn đông nhìn tây muốn bỏ trốn, nhưng Diệp Quân Vũ làm gì để cô ta có cơ hội đó?
"Cô Thái, mong cô cho vợ chồng tôi một lời giải thích rõ ràng, nếu cô lựa chọn im lặng thì chuẩn bị cút khỏi giới giải trí này đi!"
Diệp Quân Vũ lạnh giọng cảnh cáo.
"Tôi..." Thái Yến lại nhìn xung quanh lần nữa, cả người cô ta run rẩy, ả cúi gầm mặt lắp bắp nhỏ giọng: "Tôi... vừa rồi tôi đã nói dối... vì tôi... vì tôi không cam tâm bị Ngôn Cảnh Huyên giành mất đại ngôn quảng cáo... tôi và tổng giám đốc thật sự có quen biết thời đại học... nên tôi mới..."
Thái Yên vừa nó vừa khóc, nước mắt của cô ta rơi lã chã đáng thương.
Ngôn Cảnh Huyên nhìn qua thì biết cô ta lại đang diễn.
Nếu Thái Yên vẫn chưa muốn hạ màn thì cô sẽ diễn tiếp cùng cô ta.
"Chị Yến, sao chị có thể xấu xa vậy chứ? Em rất hâm mộ chị, xem chị là thần tượng, còn vui mừng khi được làm người đại diện chung nhãn hàng với chị. Vậy mà chị lại muốn chia rẻ tình cảm giữa vợ chồng em." Ngôn Cảnh Huyên ấm ức: "Chồng ơi, vốn dĩ em cũng không muốn làm phiền đến anh đâu, nhưng anh có thể đánh tiếng giúp em không? Em muốn nhờ anh thông báo rằng, em không muốn đóng cùng một bộ phim, quay cùng một quảng cáo, phát ngôn cùng một nhãn hàng với chị ta. Em biết em không có địa vị như chị ấy, nhưng em cũng có tự tôn của mình. Em không muốn nhìn thấy người như chị ta xuất hiện cùng chỗ với em."
Thái Yến thích làm trà xanh thì cô sẽ cùng cô ta diễn để xem ai giỏi hơn ai.
Sắc mặt của Thái Yến càng tái, Ngôn Cảnh Huyên ở trước mặt mọi người nói rõ ràng, lại có Diệp Quân Vũ đánh tiếng thì chắc chắn con đường sau này sẽ gập ghềnh khó đi. Khó khăn lắm mới leo lên được vị trí hiện tại, bây giờ đối diện với nguy cơ bị đóng băng, thật sự cô ta không hề cam tâm.
Diệp Quân Vũ im lặng, hắn nhìn Ngôn Cảnh Huyên càng chơi càng ghiền, khả năng diễn xuất này nếu áp dụng vào đóng phim chắc chắn sẽ mau chóng nổi tiếng.
"Chồng ơi... Anh giúp em đi!"
Ngôn Cảnh Huyên lại nỉ non nói.
Hai chữ "chồng ơi" cũng đang làm cho lòng của Diệp Quân Vũ ngứa ngáy.
"Được, tôi sẽ làm theo ý em!" Diệp Quân Vũ cúi xuống nói nhỏ vào tai của Ngôn Cảnh Huyên: "Về nhà rồi thì nhớ trả ơn cho tôi đàng hoàng đó!"
Lúc nói, hắn còn cố ý làm ra vẻ mờ ám khiến Ngôn Cảnh Huyên rợn gáy.
Ngay sau đó, Diệp Quân Vũ đứng thẳng người nhìn Thái Yến chậm rãi mở miệng: "Mọi người ở đây đều quen biết tôi, hy vọng các vị sẽ nể mặt tôi làm theo yêu cầu của vợ tôi. Những nơi cô Thái xuất hiện thì vợ tôi sẽ không đến để tránh nghe lời không hay ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng tôi. Không chỉ vợ tôi, mà tôi cũng không hy vọng ở cùng một nơi có cô Thái!"
Ý tứ của Diệp Quân Vũ rất rõ ràng, mặt của Thái Yến trắng bệt, ả lùi ra sau mấy bước rồi xấu hổ chạy đi trước trở thành trung tâm bàn tán lần nữa.
Thái Yến bị nhìn chằm chằm như vậy cũng toát mồ hôi lạnh, ả không ngờ mình lại bị Ngôn Cảnh Huyên gài bẫy, cứ nghĩ lần này phần thắng đã ở trong tay, nhưng chưa được ba mươi phút đã bị xé nát mặt nạ.
Tất cả những người có mặt trong buổi tiệc này đều có danh tiếng hơn ả, sau khi chuyện ả nói láo bị vỡ lẽ, chắc chắn ả sẽ thành trò cười của cả giới giải trí cho xem. Ả đã quá xem thường Ngôn Cảnh Huyên rồi.
"Chồng à, anh nói đi, rốt cuộc là sao hả?"
Ngôn Cảnh Huyên túm lấy cánh tay của Diệp Quân Vũ diễn tiếp.
"Tôi không quen biết cô ta, lúc học đại học, tôi được phân vào một nhóm, có lẽ cô ta cũng trong nhóm đó, nhưng em biết gia đình tôi thế nào mà, ngoài chuyện học thì tôi chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện khác, nói gì là yêu đương vụng trộm."
Diệp Quân Vũ giúp Ngôn Cảnh Huyên lau nước mắt, vừa giải thích.
Hắn biết cô đang diễn, tuy nhiên hắn sẽ dốc lòng phối hợp với cô, đằng nào hắn cũng đâu thể mang danh ngoại tình hay có tình cũ được.
"Vậy là chị Thái Yến đã nói dối hả?" Ngôn Cảnh Huyên thút thít: "Chị Thái Yến, tại sao chị lại làm vậy? Có phải chị muốn trả đũa chuyện nhãn hàng thời trang chị đang làm đại diện mời em chụp anh, làm người phát ngôn tiếp theo không?"
"Tôi..."
Thái Yến hoảng loạn.
Trong ngành này không thiếu chuyện vì giành tài nguyên mà dùng thủ đoạn, nhưng để loại đối thủ không ngại bôi đen chồng người ta thì cô ta là người đầu tiên làm chuyện này. Muốn tranh đoạt cũng nên do bản thân cạnh tranh với Ngôn Cảnh Huyên mới đúng.
Tiếng xì xầm to nhỏ vang lên, Thái Yến sợ hãi nhìn xung quanh mong tìm kiếm người thương hại, nhưng mà làm gì có ai dám đối đầu với Diệp Quân Vũ, đó là chưa kể thủ đoạn của cô ta dơ bẩn, họ không cười cợt, chế nhạo thì thôi, ai lại ngu xuẩn bênh vực ả chứ?
"Chị nói gì đi chứ? Sao chị lại im lặng?"
Ngôn Cảnh Huyên chất vấn.
Bị dồn ép lại không có người bênh vực, Thái Yến nhìn đông nhìn tây muốn bỏ trốn, nhưng Diệp Quân Vũ làm gì để cô ta có cơ hội đó?
"Cô Thái, mong cô cho vợ chồng tôi một lời giải thích rõ ràng, nếu cô lựa chọn im lặng thì chuẩn bị cút khỏi giới giải trí này đi!"
Diệp Quân Vũ lạnh giọng cảnh cáo.
"Tôi..." Thái Yến lại nhìn xung quanh lần nữa, cả người cô ta run rẩy, ả cúi gầm mặt lắp bắp nhỏ giọng: "Tôi... vừa rồi tôi đã nói dối... vì tôi... vì tôi không cam tâm bị Ngôn Cảnh Huyên giành mất đại ngôn quảng cáo... tôi và tổng giám đốc thật sự có quen biết thời đại học... nên tôi mới..."
Thái Yên vừa nó vừa khóc, nước mắt của cô ta rơi lã chã đáng thương.
Ngôn Cảnh Huyên nhìn qua thì biết cô ta lại đang diễn.
Nếu Thái Yên vẫn chưa muốn hạ màn thì cô sẽ diễn tiếp cùng cô ta.
"Chị Yến, sao chị có thể xấu xa vậy chứ? Em rất hâm mộ chị, xem chị là thần tượng, còn vui mừng khi được làm người đại diện chung nhãn hàng với chị. Vậy mà chị lại muốn chia rẻ tình cảm giữa vợ chồng em." Ngôn Cảnh Huyên ấm ức: "Chồng ơi, vốn dĩ em cũng không muốn làm phiền đến anh đâu, nhưng anh có thể đánh tiếng giúp em không? Em muốn nhờ anh thông báo rằng, em không muốn đóng cùng một bộ phim, quay cùng một quảng cáo, phát ngôn cùng một nhãn hàng với chị ta. Em biết em không có địa vị như chị ấy, nhưng em cũng có tự tôn của mình. Em không muốn nhìn thấy người như chị ta xuất hiện cùng chỗ với em."
Thái Yến thích làm trà xanh thì cô sẽ cùng cô ta diễn để xem ai giỏi hơn ai.
Sắc mặt của Thái Yến càng tái, Ngôn Cảnh Huyên ở trước mặt mọi người nói rõ ràng, lại có Diệp Quân Vũ đánh tiếng thì chắc chắn con đường sau này sẽ gập ghềnh khó đi. Khó khăn lắm mới leo lên được vị trí hiện tại, bây giờ đối diện với nguy cơ bị đóng băng, thật sự cô ta không hề cam tâm.
Diệp Quân Vũ im lặng, hắn nhìn Ngôn Cảnh Huyên càng chơi càng ghiền, khả năng diễn xuất này nếu áp dụng vào đóng phim chắc chắn sẽ mau chóng nổi tiếng.
"Chồng ơi... Anh giúp em đi!"
Ngôn Cảnh Huyên lại nỉ non nói.
Hai chữ "chồng ơi" cũng đang làm cho lòng của Diệp Quân Vũ ngứa ngáy.
"Được, tôi sẽ làm theo ý em!" Diệp Quân Vũ cúi xuống nói nhỏ vào tai của Ngôn Cảnh Huyên: "Về nhà rồi thì nhớ trả ơn cho tôi đàng hoàng đó!"
Lúc nói, hắn còn cố ý làm ra vẻ mờ ám khiến Ngôn Cảnh Huyên rợn gáy.
Ngay sau đó, Diệp Quân Vũ đứng thẳng người nhìn Thái Yến chậm rãi mở miệng: "Mọi người ở đây đều quen biết tôi, hy vọng các vị sẽ nể mặt tôi làm theo yêu cầu của vợ tôi. Những nơi cô Thái xuất hiện thì vợ tôi sẽ không đến để tránh nghe lời không hay ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng tôi. Không chỉ vợ tôi, mà tôi cũng không hy vọng ở cùng một nơi có cô Thái!"
Ý tứ của Diệp Quân Vũ rất rõ ràng, mặt của Thái Yến trắng bệt, ả lùi ra sau mấy bước rồi xấu hổ chạy đi trước trở thành trung tâm bàn tán lần nữa.