Chương 8
Trong vòng hai ngày, Ngôn Cảnh Huyên bị tạt nước lạnh lúc ngủ hai lần. Tâm trạng của cô vô cùng bực bội, đây là nhà cũ mà cũng có người không biết lễ nghĩa nữa sao?
Ngôn Cảnh Huyên run rẩy ngồi dậy nhìn xem lần này người đến là ai.
Ngoài dự đoán là cô hầu nào đó, người tạt nước Ngôn Cảnh Huyên là Tố Cầm và Diệp Thanh Y.
Có vẻ họ muốn thay Diệp Kiều trút giận chuyện hôm qua bị cô làm trầy xước.
"Má lớn, chị, tại sao..."
Ngôn Cảnh Huyên cố gắng không để bản thân nổi nóng, định mở miệng, tỏ ra bản thân bị bắt nạt, nghẹn ngào thì lại nhận thêm một chậu nước đá tạt vào người, chậu nước đá này vẫn còn mấy cục chưa tan nên trán của Ngôn Cảnh Huyên bị chúng làm u một cục.
Nói chuyện thì nói còn động tay động chân, cô còn nhịn thì không biết tiếp theo sẽ là gì đây nữa?
Ngôn Cảnh Huyên ngẩn đầu lạnh nhạt.
"Đến nhà người khác chỉ biết ngủ, đây là gia giáo của nhà họ Ngôn đó hả?"
Tố Cầm chanh chua hỏi.
Bà ta bỏ qua thái độ của Ngôn Cảnh Huyên, xem sắc mặt của cô như trò tiêu khiển. Cô càng nóng nảy, bà ta càng đắc ý.
Câu nói này rất quen tai, chẳng phải sáng hôm qua Lý Hương vừa nói với cô à? Xem ra cô ta to gan như vậy là có người xúi giục chống lưng.
Ngôn Cảnh Huyên đang nhìn Tố Cầm chằm chằm rồi chậm rãi nói: "Vậy xông vào phòng riêng của người khác, tạt nước lạnh vào người ta là gia giáo của nhà họ Diệp hả? Chẳng trách tối qua bà nội lại chỉ trích má lớn má lớn không biết dạy con. Đúng là nhà dột từ nóc."
"Cô dám có thái độ với mẹ tôi?"
Diệp Thanh Y trợn mắt quát.
"Mẹ con chị không có thái độ tốt với tôi, còn muốn tôi cúi đầu với hai người? Hai người tưởng bản thân đang quay wed drama mẹ chồng bắt nạt, nàng dâu chịu đựng hả? Đó là chưa nói mẹ chị còn chưa phải là mẹ chồng của tôi nữa kìa."
Ngôn Cảnh Huyên khinh bỉ trả lời.
Vốn dĩ đã nhận lời với Diệp Quân Vũ sẽ đảm nhận vai diễn dâu ngoan, nhưng bây giờ cô đổi ý rồi, không muốn đẻ mẹ con Tố Cầm - Diệp Thanh Y bắt nạt.
Lúc trước ở nhà họ Ngôn có chịu thiệt đến đâu cũng chưa từng bị hắt nước vào người lúc ngủ.
Giấc ngủ đối với cô rất quan trọng, huống chi tối qua còn không được ngủ nên càng làm tâm trạng của Ngôn Cảnh Huyên xấu đi.
"Cô... cô là con dâu mới của nhà họ Diệp, buổi sáng phải dậy sớm nấu cơm, dọn dẹp. Lẽ nào cô cho rằng làm dâu hào môn thì chỉ cần hưởng thụ chỉ tay năm ngón là được hả?"
Tố Cầm giận tím mặt quát.
"Vậy má lớn có làm mấy việc đó không? Nếu má lớn làm thì tôi làm. Tôi và má lớn đều là con dâu nhà họ Diệp mà!"
Ngôn Cảnh Huyên khoanh tay cười hỏi.
Thái độ của cô khác hẳn ngày hôm qua đã khiến mẹ con Tố Cầm kinh ngạc, bây giờ lại thêm miệng lưỡi sắc bén, không chịu thiệt thòi rõ ràng là người khó xử lý hơn mấy cô gái lúc trước được gả vào nhà. Dù họ có khó chịu thế nào cũng không dám lên tiếng.
"Mẹ tôi là chủ quản trong nhà tại sao lại phải làm việc? Còn cô là cái thá gì dám trả treo với mẹ tôi?"
Diệp Thanh Y hung hăng.
Đối diện với con thinh nộ của hai mẹ con bà lớn, Ngôn Cảnh Huyên không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại, cô còn dùng thái độ bình tĩnh chọc giận bọn họ.
"Chính mẹ chị nói đó, con dâu trong nhà thì phải nấu cơm dọn dẹp. Mẹ chị không phải là con dâu à? Bị tôi vặn hỏi lại thì hung hăng quát tháo thì khác gì đang tự vả vào mặt mẹ chị đâu. Còn về làm chủ gia đình... Bà nội vẫn còn sống đó!"
"Cô..."
Tố Cầm giận đến mức muốn học máu. Hiện giờ nhà họ Diệp ngoài thì có Diệp Quân Vũ, trong vẫn còn bà cụ Diệp, có tính toán thế nào cũng không đến phiên mẹ con Diệp Thanh Y quản lý. Tố Cầm mang tiếng là bà cả lại không hề có thực quyền gì cả. Chuyện này luôn là trò cười của bà hai, bà ba và bà tư. Thậm chí người có địa vị thấp như bà tư còn có tiếng nói trước mặt bà cụ Diệp hơn là bà cả nữa.
Lời nói của Ngôn Cảnh Huyên cứ nhằm vào chỗ đau của Tố Cầm, khiến bà ta mất hết thể diện.
"Thanh Y, lôi cô ta đến phòng củi nhốt ở đó một ngày một đêm để xem cô ta còn già mồm cãi láo hay không?"
Tố Cầm thẹn quá hoá giận.
Diệp Thanh Y cũng muốn trút giận cho mẹ mình nên không nghĩ thêm gì nữa liền xông tới lúm lấy tay của Ngôn Cảnh Huyên muốn kéo cô đi đến phòng củi, nhưng nhìn Ngôn Cảnh Huyên gầy yếu cứ tưởng là dễ dàng lôi kéo, Diệp Thanh Y không ngờ sức lực của cô ấy lại không nhỏ như vẻ bề ngoài, chỉ giằng tay một cái, Diệp Thanh Y đã mất đà ngã ra đất.
"Cô dám đẩy ngã con tôi?"
Tố Cầm la hét.
Tiếng động của tầng này quá lớn nên lúc này bên ngoài cửa phòng đã có mấy người hầu lấp ló xuất hiện, bọn họ chứng kiến và nghe Tố Cầm nói chuyện với Ngôn Cảnh Huyên từ đoạn bà ta làm chủ trong nhà.
Lời này Tố Cầm nói ra không ngượng miệng hay sao ấy nhỉ?
"Là chị ấy tự ngã. Má lớn đừng ụp nồi, tôi nhận không nổi tội danh này đâu."
"Cô... người đâu, mau gọi bà ba đến cho tôi. Gọi cô ta đến xem con dâu mới cưới về nhà của cô ta bắt nạt mẹ con tôi kìa!"
Ngôn Cảnh Huyên run rẩy ngồi dậy nhìn xem lần này người đến là ai.
Ngoài dự đoán là cô hầu nào đó, người tạt nước Ngôn Cảnh Huyên là Tố Cầm và Diệp Thanh Y.
Có vẻ họ muốn thay Diệp Kiều trút giận chuyện hôm qua bị cô làm trầy xước.
"Má lớn, chị, tại sao..."
Ngôn Cảnh Huyên cố gắng không để bản thân nổi nóng, định mở miệng, tỏ ra bản thân bị bắt nạt, nghẹn ngào thì lại nhận thêm một chậu nước đá tạt vào người, chậu nước đá này vẫn còn mấy cục chưa tan nên trán của Ngôn Cảnh Huyên bị chúng làm u một cục.
Nói chuyện thì nói còn động tay động chân, cô còn nhịn thì không biết tiếp theo sẽ là gì đây nữa?
Ngôn Cảnh Huyên ngẩn đầu lạnh nhạt.
"Đến nhà người khác chỉ biết ngủ, đây là gia giáo của nhà họ Ngôn đó hả?"
Tố Cầm chanh chua hỏi.
Bà ta bỏ qua thái độ của Ngôn Cảnh Huyên, xem sắc mặt của cô như trò tiêu khiển. Cô càng nóng nảy, bà ta càng đắc ý.
Câu nói này rất quen tai, chẳng phải sáng hôm qua Lý Hương vừa nói với cô à? Xem ra cô ta to gan như vậy là có người xúi giục chống lưng.
Ngôn Cảnh Huyên đang nhìn Tố Cầm chằm chằm rồi chậm rãi nói: "Vậy xông vào phòng riêng của người khác, tạt nước lạnh vào người ta là gia giáo của nhà họ Diệp hả? Chẳng trách tối qua bà nội lại chỉ trích má lớn má lớn không biết dạy con. Đúng là nhà dột từ nóc."
"Cô dám có thái độ với mẹ tôi?"
Diệp Thanh Y trợn mắt quát.
"Mẹ con chị không có thái độ tốt với tôi, còn muốn tôi cúi đầu với hai người? Hai người tưởng bản thân đang quay wed drama mẹ chồng bắt nạt, nàng dâu chịu đựng hả? Đó là chưa nói mẹ chị còn chưa phải là mẹ chồng của tôi nữa kìa."
Ngôn Cảnh Huyên khinh bỉ trả lời.
Vốn dĩ đã nhận lời với Diệp Quân Vũ sẽ đảm nhận vai diễn dâu ngoan, nhưng bây giờ cô đổi ý rồi, không muốn đẻ mẹ con Tố Cầm - Diệp Thanh Y bắt nạt.
Lúc trước ở nhà họ Ngôn có chịu thiệt đến đâu cũng chưa từng bị hắt nước vào người lúc ngủ.
Giấc ngủ đối với cô rất quan trọng, huống chi tối qua còn không được ngủ nên càng làm tâm trạng của Ngôn Cảnh Huyên xấu đi.
"Cô... cô là con dâu mới của nhà họ Diệp, buổi sáng phải dậy sớm nấu cơm, dọn dẹp. Lẽ nào cô cho rằng làm dâu hào môn thì chỉ cần hưởng thụ chỉ tay năm ngón là được hả?"
Tố Cầm giận tím mặt quát.
"Vậy má lớn có làm mấy việc đó không? Nếu má lớn làm thì tôi làm. Tôi và má lớn đều là con dâu nhà họ Diệp mà!"
Ngôn Cảnh Huyên khoanh tay cười hỏi.
Thái độ của cô khác hẳn ngày hôm qua đã khiến mẹ con Tố Cầm kinh ngạc, bây giờ lại thêm miệng lưỡi sắc bén, không chịu thiệt thòi rõ ràng là người khó xử lý hơn mấy cô gái lúc trước được gả vào nhà. Dù họ có khó chịu thế nào cũng không dám lên tiếng.
"Mẹ tôi là chủ quản trong nhà tại sao lại phải làm việc? Còn cô là cái thá gì dám trả treo với mẹ tôi?"
Diệp Thanh Y hung hăng.
Đối diện với con thinh nộ của hai mẹ con bà lớn, Ngôn Cảnh Huyên không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại, cô còn dùng thái độ bình tĩnh chọc giận bọn họ.
"Chính mẹ chị nói đó, con dâu trong nhà thì phải nấu cơm dọn dẹp. Mẹ chị không phải là con dâu à? Bị tôi vặn hỏi lại thì hung hăng quát tháo thì khác gì đang tự vả vào mặt mẹ chị đâu. Còn về làm chủ gia đình... Bà nội vẫn còn sống đó!"
"Cô..."
Tố Cầm giận đến mức muốn học máu. Hiện giờ nhà họ Diệp ngoài thì có Diệp Quân Vũ, trong vẫn còn bà cụ Diệp, có tính toán thế nào cũng không đến phiên mẹ con Diệp Thanh Y quản lý. Tố Cầm mang tiếng là bà cả lại không hề có thực quyền gì cả. Chuyện này luôn là trò cười của bà hai, bà ba và bà tư. Thậm chí người có địa vị thấp như bà tư còn có tiếng nói trước mặt bà cụ Diệp hơn là bà cả nữa.
Lời nói của Ngôn Cảnh Huyên cứ nhằm vào chỗ đau của Tố Cầm, khiến bà ta mất hết thể diện.
"Thanh Y, lôi cô ta đến phòng củi nhốt ở đó một ngày một đêm để xem cô ta còn già mồm cãi láo hay không?"
Tố Cầm thẹn quá hoá giận.
Diệp Thanh Y cũng muốn trút giận cho mẹ mình nên không nghĩ thêm gì nữa liền xông tới lúm lấy tay của Ngôn Cảnh Huyên muốn kéo cô đi đến phòng củi, nhưng nhìn Ngôn Cảnh Huyên gầy yếu cứ tưởng là dễ dàng lôi kéo, Diệp Thanh Y không ngờ sức lực của cô ấy lại không nhỏ như vẻ bề ngoài, chỉ giằng tay một cái, Diệp Thanh Y đã mất đà ngã ra đất.
"Cô dám đẩy ngã con tôi?"
Tố Cầm la hét.
Tiếng động của tầng này quá lớn nên lúc này bên ngoài cửa phòng đã có mấy người hầu lấp ló xuất hiện, bọn họ chứng kiến và nghe Tố Cầm nói chuyện với Ngôn Cảnh Huyên từ đoạn bà ta làm chủ trong nhà.
Lời này Tố Cầm nói ra không ngượng miệng hay sao ấy nhỉ?
"Là chị ấy tự ngã. Má lớn đừng ụp nồi, tôi nhận không nổi tội danh này đâu."
"Cô... người đâu, mau gọi bà ba đến cho tôi. Gọi cô ta đến xem con dâu mới cưới về nhà của cô ta bắt nạt mẹ con tôi kìa!"